............
Tạ Mai Nhi và Trương Mỹ Kỳ đều không phải là người bản xứ ở thành phố Hoa Hải. Vào dịp tết cổ truyền, tập đoàn Trịnh Hâm làm theo quy định của nhà nước cho tất cả nhân viên nghỉ lễ bảy ngày, nhưng Tạ Mai Nhi không về quê, một là vé xe lửa rất khó mua, hai là sợ về quê bị mẹ cô ép lấy chồng.
Trương Mỹ Kỳ tất nhiên rất muốn về nhà đoàn tụ cùng gia đình, nhưng ngoại trừ người cha ruột đang sống trong bệnh viện dưỡng lão, bây giờ cô đã không còn người thân. Về quê thì chắc số bà con họ hàng xa đã quên mất cô là ai, hơn nữa Trương Mỹ Kỳ cũng không có giao tình gì với họ.
Cuối cùng, hai cô bạn thân quyết định cùng nhau đón giao thừa trong căn hộ ở khu nhà ở Lam Tâm.
- Chị Mỹ Kỳ, Hạo Vân sao còn chưa gọi điện cho chị nhỉ? Thằng ranh này vô tâm quá, không có trách nhiệm...
Trong lòng buồn bực, Tạ Mai Nhi chợt lôi Phương Hạo Vân ra nói.
Trương Mỹ Kỳ uống một ngụm rượu vang, thở dài một tiếng, ưu uất nói:
- Hiện giờ Hạo Vân nhất định đang quây quần bên gia đình, cậu ấy đâu có thời gian rảnh mà gọi điện thoại cho chị. Mai Nhi, thật ra chị cảm thấy như vậy cũng tốt, khó có dịp nào yên tĩnh như thế này. Nào, chị mời em một ly, chúc em tìm được một nửa của mình trong năm mới sắp tới đây...
- Cám ơn chị, hy vọng em có thể tìm được người đàn ông tốt vừa tuấn tú vừa giàu có.
Tạ Mai Nhi liền xua tan nét buồn bã trên mặt, nâng ly rượu trên bàn lên cụng ly với chị Mỹ Kỳ.
- Uống cạn nào!
Uống một hơi cạn sạch ly rượu, Tạ Mai Nhi lại rót đầy vào ly cho hai người, cô nâng ly lên tiếp, nói:
- Chị Mỹ Kỳ, em cũng kính chị một ly, em chúc chị và Hạo Vân bách niên giai lão.
Sắc mặt Trương Mỹ Kỳ từ từ ửng đỏ, vui vẻ uống cạn thêm một ly, chỉ là nghĩ tới việc mình với Phương Hạo Vân có bách niên giai lão được hay không, trong lòng cô không mấy tự tin lắm. Dù gì thì cô cũng lớn hơn Phương Hạo Vân đến mười mấy tuổi, bây giờ cô còn chút nhan sắc, miễn cưỡng xứng đôi với Phương Hạo Vân, nhưng tương lai thì sao? Mười năm, hai mươi năm trôi qua, lúc đó cô đã trở thành một bà lão, cô phải làm thế nào đây? Phương Hạo Vân khi ấy còn đang khỏe mạnh trai tráng vào lúc hưng phấn nhất, hắn sẽ còn cần cô nữa không?
- Chị Mỹ Kỳ, chị có tâm sự gì hả?
Tạ Mai Nhi tự rót rượu tự uống một mình, thoáng chốc đã cạn thêm mấy ly.
Trương Mỹ Kỳ bừng tỉnh, sắc mặt lộ vẻ buồn bả:
- Mai Nhi, đêm nay chúng ta uống cho say mới thôi...
- Đúng, cạn ly tiếp nào!
Có câu ai cũng có nỗi khổ của riêng mình, nỗi buồn trong lòng Tạ Mai Nhi không hề ít hơn so với Trương Mỹ Kỳ. Tuổi của cô đã không còn nhỏ nữa, vài bạn học của cô đã tay bồng tay bế, nhưng còn cô do quá kén cá chọn canh nên ngay cả một người bạn trai còn chưa có.
Hai cô gái mang tâm sự khác nhau nhưng tâm trạng lại giống nhau.
Rất nhanh, hai chai rượu vang đã bị hai người uống sạch, đồng thời hai cô gái cũng uống đến nỗi say mèm, nằm vắt vẻo trên ghế sofa, thổ lộ với nhau tâm sự của mình.
Rượu vào lời ra, Tạ Mai Nhi trong lúc ngà ngà say đã nói lên cảm xúc giấu kín tận đáy lòng:
- Nếu Hạo Vân là một công tử giàu có thì tốt quá...
Trương Mỹ Kỳ nghe ra câu này trái tim chợt co thắt mạnh một cái, tỉnh táo lại mấy phần, cô ngớ người ra, vội hỏi:
- Mai Nhi, em cũng thích Hạo Vân đó hả?
- Nếu cậu ta là công tử giàu có thì em mới thích...
Đầu óc Tạ Mai Nhi lúc này đang choáng váng vì rượu, nói chuyện không thèm e dè nữa nhưng đó đều là những lời thật lòng. Tiếp xúc với Phương Hạo Vân bao lâu nay, hiển nhiên cô đã nảy sinh tình cảm với hắn, chỉ là trong thâm tâm cô vẫn mơ ước người chồng tương lai sẽ là một sự kết hợp hoàn hảo giữa tình yêu và tiền bạc.
Trương Mỹ Kỳ do dự giây lát, nói:
- Mai Nhi... Chị nói cho em biết một bí mật nhé... Hạo Vân... Hạo Vân thật ra là đại thiếu gia nhà họ Phương, cậu ấy là người thừa kế tập đoàn Trịnh Hâm sau này đó.
- Chị Mỹ Kỳ... chị đùa vui quá...
Có nhiều khi con người là thế đấy, nói thật thì không ai tin, lừa đảo thì một đống nạn nhân. Tạ Mai Nhi tất nhiên không tin lời nói của Trương Mỹ Kỳ.
- Là thật đó.
Trương Mỹ Kỳ lắc lư đầu qua hai bên cho tỉnh táo.
- Xạo quá chị Mỹ Kỳ... Có ma mới tin lời chị...
Vào lúc 12h khuya, đúng thời khắc giao thừa, Phương Hạo Vân quay số gọi vào điện thoại của Bạch Lăng Kỳ, nói với bạn gái vài câu, sau đó thông qua điện thoại chúc tết tốt lành với Bạch Văn Sơn và Liễu Hồng Hà.
Bạch Lăng Kỳ cũng gọi điện lại chúc tết với người nhà Phương Gia.
Tiếp theo, Phương Hạo Vân gọi vào điện thoại của Trương Mỹ Kỳ, chúc tết cho cô và Tạ Mai Nhi, chúc xong, còn quay mặt đi tránh tầm nhìn của người thân hôn gió vài cái vào điện thoại.
Nghe tiếng chụt chụt ở đầu dây bên kia, nỗi buồn của Trương Mỹ Kỳ mới đây liền tan biến hết, sắc mặt càng thêm ửng đỏ, cô có cảm giác một niềm hạnh phúc vô bờ bến đang lan tỏa trong tim.
Cuối cùng, Phương Hạo Vân gọi cho Trần gia, chúc tết theo đúng phép lịch sự.
Hàn gia, Trần gia đang cùng đón giao thừa chung, Hàn Tuyết Nhi giựt lấy ống nghe điện thoại từ tay Trần Thanh Thanh, rót giọng nói ngọt ngào vào đó:
- Anh Hạo Vân, Tuyết Nhi xin chúc anh sang năm mới càng đẹp trai hơn, vạn sự như ý nha...
Phương Hạo Vân cười hi hí:
- Ờ, anh Hạo Vân cũng chúc em sang năm mới càng xinh đẹp ra.
- Cám ơn anh Hạo Vân!
Hàn Tuyết Nhi cũng vui lâng lâng trong lòng, thừa cơ nói luôn:
- Anh Hạo Vân, mấy hôm nữa em và chị họ hẹn anh đi chơi, anh phải đồng ý đó nha.
- Ờ!
Phương Hạo Vân bị đặt vào thế không muốn đồng ý cũng không được.
Sau khi gác máy, Phương Hạo Vân phát hiện cả gia đình đều đang bận nghe điện thoại, nhất là ông bố Phương Tử Lân, hai tay cầm hai máy, quay qua quay lại bên này nói vài câu, bên kia nói vài câu, nhưng ông tươi cười hớn hở trông quá đỗi vui mừng.
Gọi điện thoại chúc tết vào đêm giao thừa là một tập tục truyền thống của thành phố Hoa Hải, nhất là vào thời khắc giao thừa, đây là thời điểm tốt nhất để liên lạc thắt chặt thêm tình cảm với người thân bạn bè.
Trong tất cả thành viên trong nhà, các mối quan hệ của Phương Hạo Vân là ít nhất, ngoại trừ vài người bạn hắn không còn phải gọi cho ai.
Sau khi gọi điện chúc tết xong, mọi người tiếp tục thức đêm đón tết.
Vào lúc 2h sáng, Trác Nhã và Phương Tử Lân vì sức khỏe không cho phép nên về phòng nghỉ ngơi trước, đem nhiệm vụ vinh quang thức đêm đón tết giao thừa cho hai đứa con.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Phương Tuyết Di lấy cớ con gái thức khuya không tốt cho làn da nên chuồn về phòng ngủ, giao lại nhiệm vụ thức đêm đón tết cho Phương Hạo Vân.
Mười phút nữa trôi qua, Phương Hạo Vân ngồi một mình trong phòng khách thấy chán, hắn bỏ về chui vào trong chăn êm nệm ấm ngủ vùi.
............
Ngoài trời bông tuyết phất phơ, khắp nơi đều bao phủ một màu trắng xóa, chỉ là thời tiết lạnh lẽo không ngăn nổi không khí đón tết tươi vui của người dân. Xa xa tiếng pháo nổ vang vọng không ngớt, theo tục lệ truyền thống, từ mùng một đến mùng ba tết, nhà nhà ai cũng đốt pháo chúc mừng cho thêm náo nhiệt.
Chính vào lúc Phương Hạo Vân quyết định bước xuống giường đi đốt pháo cho vui, hắn nghe ngoài ban công nhà mình có tiếng pháo nổ lốp bốp, mặc nhanh chiếc áo ló đầu ra ngoài, hắn thấy bà chị Phương Tuyết Di đã châm lửa vào một lọt pháo dài, treo vào cây tre đưa từ ban công ra ngoài cho pháo nổ tí tách nghe rất vui tai. Hình như chị gái hắn không ý tứ gì cả, mới sáng sớm nên mặc nguyên chiếc áo ngủ mỏng tang ra khỏi phòng, trước ngực còn ẩn hiện hai chấm hồng hồng kia kìa.
- Bạo gan quá!
Phương Hạo Vân khen một câu, trong ký ức của hắn hình như ít có cô gái nào dám châm lửa đốt pháo.
- Chị Tuyết Di, chào buổi sáng!
Đợi lọn pháo nổ xong, Phương Hạo Vân mới tới gần chào hỏi, ánh mắt quét nhanh vào ngực của chị gái.
- Thằng ranh con, nhìn cái gì đó?
Phương Tuyết Di ném cây tre xuống, hình như phát hiện ra ánh mắt nghịch ngợm của Phương Hạo Vân, lập tức đưa tay che ngực, quát lên.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.xyz- Đâu có nhìn thấy gì đâu.
Phương Hạo Vân bối rối ra mặt, vội lấp liếm một câu.
- Nói láo, to như thế mà không nhìn thấy hả? Em chế giễu chị đúng không?
Phương Tuyết Di tức tối ưỡn ngực ra, sau đó mới nhận ra hành động của mình rất không ổn nên vội vàng khoanh tay trước ngực che lại.
Hằn học liếc xéo Phương Hạo Vân một cái, Phương Tuyết Di quay ngắt người bỏ đi:
- Đồ xấu xa...
Phương Hạo Vân ấm ức trong lòng, mình ngây thơ vô tội mà, quả thật mình có kịp nhìn thấy gì đâu? Áo ngủ cũng là áo chứ bộ, thị lực của hắn tuy tinh tường nhưng đâu có chức năng nhìn xuyên thấu.
Trác Nhã sau khi thức dậy vội bắt tay vào việc, theo như phong tục lâu đời, sáng ngày mùng một tết phải ăn chè, ngụ ý suốt năm sẽ được nếm trải vị ngọt cuộc sống như chè vậy.
Sau khi ăn sáng xong, Trác Nhã và Phương Tử Lân đưa tận tay cho Phương Tuyết Di, Phương Hạo Vân hai bao lì xì to, không quên dặn hai đứa hôm nay là mùng một tết, nếu không có việc gì quan trọng thì đừng đi lung tung, tốt nhất là ở trong nhà.
Phương Tuyết Di lười biếng tham dự mấy vụ tiệc tùng thết đãi nên tất nhiên trốn trong nhà rồi.
Phương Hạo Vân thì chả có ai bày tiệc thết đãi hắn nên cũng ru rú trong nhà luôn.
Vào lúc hơn 10h, Phương Hạo Vân nhận được điện thoại của Trương Mỹ Kỳ, bảo hắn có rãnh thì đến căn hộ Lam Tâm, trong lời nói tràn ngập bao nỗi nhớ nhung.
Phương Hạo Vân nghĩ ngợi giây lát liền nhận lời, không ở cùng Trương Mỹ Kỳ qua đêm giao thừa, trong lòng hắn ít nhiều cảm thấy áy náy, hôm nay qua đó an ủi một chút cũng tốt.
Trong căn hộ số 808 dãy nhà A khu Lam Tâm, Trương Mỹ Kỳ và Tạ Mai Nhi đang ngồi kề vai trên ghế sofa tán gẫu.
- Hạo Vân sẽ qua đây nhanh thôi, chúng ta mau thu dọn, chuẩn bị một bữa trưa thịnh soạn...
Trương Mỹ Kỳ vui mừng hớn hở, hạnh phúc như một cô vợ nhỏ đón chồng về nhà.
- Chị Mỹ Kỳ, nhân dịp tết đến em thấy chị nên có một khởi đầu mới. Em nghe người ta nói ngày mùng một tết nếu những người yêu nhau thắm thiết với nhau thì trong suốt một năm tới sẽ hạnh phúc sum vầy đó.
Tạ Mai Nhi mỉm cười hiến kế:
- Hôm nay chị cứ làm theo lời em dạy, bảo đảm sẽ cho Hạo Vân một bất ngờ...
- Không cần đâu, chắc em lại lên mạng xem mấy chuyên gia trên đó chỉ bảo chứ gì?
Trương Mỹ Kỳ lắc đầu nguầy nguậy:
- Chị và Hạo Vân không cần những thứ ấy...
- Chị Mỹ Kỳ, chị nói vậy là em không đồng ý... Hai người với nhau phải vun đắp tình cảm mới được, đâu thể nghĩ như kiểu bỏ mặc thuận theo tự nhiên của chị được. Nói một câu chị không thích nghe, chị lớn hơn Hạo Vân đến mười mấy tuổi, bây giờ chị vẫn còn xinh đẹp thì không sao, Hạo Vân cũng không chê gì chị, nhưng qua mấy năm nữa, đến lúc đó... Tất nhiên chị sẽ nói Hạo Vân không phải loại người đó. Được thôi, cho dù Hạo Vân không phải loại người đó, nhưng em hỏi chị, đến lúc đó trong lòng chị có cảm thấy tự ti không?
Những lời của Tạ Mai Nhi rõ ràng chạm vào nỗi đau của Trương Mỹ Kỳ, thần sắc của Trương Mỹ Kỳ lập tức trở nên hoảng loạn:
- Vậy chị nên làm thế nào?
- Không sao đâu, có chuyên gia tình yêu này ở đây bảo đảm Hạo Vân sẽ yêu chị say đắm không rời bỏ đâu.
Tạ Mai Nhi cười khoái chí:
- Hôm nay em sẽ dạy cho chị cách bắt giữ trái tim đàn ông...
- Hạo Vân sắp đến đây rồi, em mau nói cho chị biết chị nên làm gì nào?
Liếc nhìn đồng hồ, Trương Mỹ Kỳ thấy thời gian không còn nhiều nữa.
Tạ Mai Nhi mỉm cười đầy tự tin, hỏi:
- Chị Mỹ Kỳ, để em hỏi chị trước, đàn ông cần gì nhất? Đàn ông thích nhất cái gì ở phụ nữ?
- Mai Nhi, em hỏi lung tung cái gì thế? ... Em hỏi vậy bảo chị sao trả lời...
Hiển nhiên Trương Mỹ Kỳ hiểu sai ý, khuôn mặt ửng đỏ xấu hổ.
- Xem ra chị không biết rồi...
Tạ Mai Nhi tự trả lời luôn:
- Là hai chấm và một gạch đó.
Trương Mỹ Kỳ nghe xong càng đỏ mặt hơn, cô thật không ngờ Tạ Mai Nhi là một cô gái chưa có bạn trai mà dám ăn nói dạn dĩ đến thế, đổi lại là cô cũng không dám nói ra câu này.
- Không nghe em nói bậy nữa.
Trương Mỹ Kỳ nguýt một tiếng, chuẩn bị đứng dậy vào bếp nấu ăn, Hạo Vân sắp tới không thể để cậu ấy đói được.
- Đợi đã!
Tạ Mai Nhi chặn Trương Mỹ Kỳ lại, nghiêm túc hỏi:
- Chị Mỹ Kỳ, chẳng lẽ chị không muốn nắm giữ trái tim của Hạo Vân, để cậu ấy suốt đời đều tốt với chị sao?
- Tất nhiên là muốn.
Trương Mỹ Kỳ không cần suy nghĩ trả lời ngay.
- Vậy thì chị đừng đi, nghe em nói hết đã.
Tạ Mai Nhi giải thích:
- Cái gì là hai chấm một gạch, thật ra là cảm xúc đó, thật ra đàn ông thích nhất cô gái có cảm xúc. Chị Mỹ Kỳ, chị nhớ kĩ lấy, sau này lúc ở bên Hạo Vân, chị phải hừng hực như lửa, phải chủ động làm một số chuyện tạo cảm xúc. Chuyên gia tư vấn tình yêu trên mạng nói phần lớn đàn ông đều thích người phụ nữ của họ dạn dĩ khi tiếp xúc, phóng túng hơn trước mặt họ, phong cách e thẹn trước kia đã lỗi thời rồi...
Trương Mỹ Kỳ nghe vậy do dự một lát, hỏi:
- Mai Nhi, em nói nhiều như thế có liên quan gì đến hai chấm một gạch sao?
- Đừng vội, để em nói hết đã.
Tạ Mai Nhi cười bí hiểm, đôi mắt dán chặt vào ngực chị Mỹ Kỳ, nói:
- Hai chấm thì là của chị, còn một gạch thì là Hạo Vân...
- Thôi, thôi, đừng nói nữa, chị biết rồi...
Hiển nhiên Trương Mỹ Kỳ một lần nữa hiểu sai ý, cô vội ngắt lời Tạ Mai Nhi, nhanh chân chạy trốn vào bếp.
Tạ Mai Nhi mất hứng lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ chị Mỹ Kỳ cũng lên mạng xem trước rồi.
Vừa mở cửa bước vào nhà, Trương Mỹ Kỳ đã tình tứ lao tới ôm chầm lấy Phương Hạo Vân, hơn nữa còn chủ động đặt một nụ hôn nồng thắm lên trán hắn.
Trước kia hai người thân mật chủ yếu đều do Phương Hạo Vân khởi động, hôm nay Trương Mỹ Kỳ có hành động táo bạo như thế khiến Phương Hạo Vân cảm thấy hơi bất ngờ, nếu không phải là thấy Tạ Mai Nhi đang có mặt, chắc hắn đã đáp lại một cách mặn nồng rồi.