Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 221: Giả làm bạn trai chị Tuyết Di




Sau khi tin tức này lan truyền ra ngoài, số quan chức do phó thị trưởng Thanh Chấn Nghiệp cầm đầu lo lắng đến nỗi ăn không ngon ngủ không yên, bèn lợi dụng dịp tết nhiều lần đến thăm Dương Vọng Giang tặng quà cáp hòng tạo lập quan hệ thân thiết, nhưng Dương Vọng Giang là vị quan thanh liêm chính trực sao lại cá bè một lũ với đám chuột nhắt kia chứ?

Vì thế, phó trưởng khu vực khu Linh Giang thành phố Hoa Hải là Vương Hán Sinh liền bày ra một kế hoạch chống đối, bắt đầu liên kết với các thế lực trong đại hội bầu cử nhân dân ở thành phố Hoa Hải, ý đồ của bọn người này là muốn Dương Vọng Giang không đắc cử trong hội nghị nhân dân được tổ chức ngay sau tết.

Về chuyện này, Dương Vọng Giang không hề hay biết, ông vẫn cứ tận tâm tận lực làm tốt công vụ. Trong dịp tết ai cũng bận rộn quà cáp chúc tụng lẫn nhau, chỉ có ông là ngồi một mình trong văn phòng cặm cụi làm việc. Một năm mới tuy đã bắt đầu, nhưng cơn bão khủng hoảnh tài chính trên thế giới ngày càng diễn biến nghiêm trọng, nền kinh tế của thành phố Hoa Hải cũng chịu ảnh hưởng nhất định, công trình phát triển vịnh Kim Thủy có lợi ích kích cầu nền kinh tế tạo công ăn việc làm cho nhân dân nên Dương Vọng Giang đặt hết hy vọng vào đó. Trong dịp tết này, toàn bộ tâm tư sức lực của ông tập trung hết vào công trình vịnh Kim Thủy, một phút cũng không dám lơ là.

Đến khi Trần Thiên Huy gọi điện nói cho ông biết kế hoạch nham hiểm của Vương Hán Sinh, Dương Vọng Giang mới rõ sự tình nghiêm trọng, nhưng ông dặn đi dặn lại Trần Thiên Huy qua điện thoại đừng làm ra hành động gì phi pháp để giúp ông, ông tin tưởng Đảng và Nhà nước sẽ trả lại cho ông sự công bằng.

Tất nhiên, Trần Thiên Huy đâu chịu khoanh tay ngồi nhìn mà không làm gì.

Công trình vịnh Kim Thủy có tiến hành thuận lợi trong tương lai hay không hoàn toàn dựa vào sự ủng hộ của Dương Vọng Giang, một khi ông bị bọn sâu bọ như Vương Hán Sinh hãm hại, vậy công trình vịnh Kim Thủy rất có thể sẽ xảy ra vấn đề ngoài ý muốn, nghĩ vậy nên Dương Vọng Giang không làm gì thì Trần Thiên Huy phải làm.

Một mặt, Trần Thiên Huy thông qua các mối quan hệ đem kế hoạch nham hiểm của Vương Hán Sinh báo cáo lên bí thư đảng ủy thành phố Lâm Quốc Đống, mặt khác ông phái người thu thập chứng cứ phạm tội của bọn Vương Hán Sinh, định vào lúc thích hợp sẽ tung ra phản kích bọn sâu bọ này.

Tóm lại, dịp tết năm nay không bình yên như người ta nghĩ, sóng ngầm đã sôi sục tuôn trào.

Trong cơn mưa gió bão bùng sắp ập tới, vốn dĩ nên mượn cơ hội mấy ngày tết nghỉ ngơi dưỡng sức, thư thái tâm trạng mới đúng, nhưng Phương Tử Lân và Trác Nhã lại chạy đôn chạy đáo, trong vòng mấy ngày đã quyết định xong đối tượng mai mối cho cô con gái Phương Tuyết Di.

Thái độ của Phương Tử Lân rất kiên quyết, nhất định phải đi gặp mặt trước cái đã, còn hợp hay không thì tính sau, nghe nói đối tượng ông muốn mai mối cho con gái tên là Lăng Vân Giai, gia đình cũng thuộc hàng tỉ phú trong thành phố Hoa Hải.

Lăng Vân Giai năm nay 27 tuổi, vừa mới lấy bằng thạc sĩ kinh tế ở trường đại học Tokyo Nhật Bản, hơn nữa thành tích học tập còn thuộc loại xuất sắc, là một anh công tử tài năng tướng mạo gia thế đều vẹn toàn.

Phương gia và Lăng gia xưa nay giao tình không mấy thân thiết, chỉ là gần đây thông qua bạn bè giới thiệu nên mới giao du với nhau, vợ chồng Phương Tử Lân cũng đã gặp mặt Lăng Vân Giai rồi, giống y như mô tả của người bạn giới thiệu, khôi ngô tuấn tú, học thức tướng mạo đều tuyệt vời.

Nói tóm lại, Phương Tử Lân và Trác Nhã cảm thấy rất vừa ý về Lăng Vân Giai nên mới sắp xếp cho hắn và con gái gặp mặt.

Phương Tuyết Di trốn ru rú trong phòng, hậm hực xé toạc tấm hình của Lăng Vân Giai, ném mạnh xuống đất dùng chân giẫm lên, mắng chửi:

- Mặt xanh da phấn, nhìn là biết không phải thứ tốt đẹp gì rồi.

- Cốc cốc! -

Chính vào lúc này, ngoài kia có tiếng gõ cửa của Phương Hạo Vân.

Phương Tuyết Di vội vàng mở cửa phòng kéo tay Phương Hạo Vân lôi vào, nhỏ tiếng trách móc:

- Sao bây giờ em mới về hả? Ba mẹ cứ ép chị đi gặp tên Lăng Vân Giai này, tức chết đi được...

Phương Hạo Vân nhặt lấy tấm hình nhàu nát từ dưới đất lên, xem kĩ thì người đàn ông trong hình cũng đẹp trai đấy chứ, hơn nữa còn quý phái phong độ. Nói thật lòng, người này không tệ, chỉ là tâm ý của bà chị kén chọn này ai mà đoán biết được?

- Vứt đi!

Phương Tuyết Di giựt lấy tấm hình trên tay em trai, một lần nữa ném xuống đất, tức giận giẫm lên, mắng chửi:

- Đồ đàn ông chết tiệt, bảo tôi đi gặp mặt anh hả? Giẫm chết luôn...

- Khụ!

Phương Hạo Vân ho nhẹ một tiếng, mỉm cười nhắc nhở:

- Chị Tuyết Di, chị đừng vơ đũa cả nắm nhé, em cũng là đàn ông mà.

- Hứ! Em mà cũng là đàn ông à? Em chỉ là đứa con nít ranh thôi.

Phương Tuyết Di bỉu môi.

- Vậy chuyện của chị em không có sức lo giùm nữa đâu.

Phương Hạo Vân nói xong quay lưng tính bỏ đi.

Phương Tuyết Di lập tức hoảng lên, trong lúc vội vàng cô giơ tay ôm chầm lấy ngang em Phương Hạo Vân không chịu buông ra:

- Không được đi, em bỏ đi chị biết làm thế nào? Em không giúp chị là chị kể chuyện của em với Trương Mỹ Kỳ cho ba mẹ biết.

Phương Hạo Vân giả đò giãy giụa, ai ngờ Phương Tuyết Di siết chặt tay hơn, như thế hai quả núi đôi mềm mại trước ngực cô liền áp sát vào lưng hắn.

- Chị, nam nữ thụ thụ bất tương thân, chị bỏ tay ra trước đi, em sẽ giúp chị mà...

Phương Hạo Vân trong lòng bối rối, kêu lên xin tha.

Phương Tuyết Di lúc này mới ý thức được hành động của mình, vội buông tay lui ra sau, đỏ mặt nói:

- Có gì to tát đâu, hồi nhỏ chị còn tắm cho em nữa mà.

Chị cũng biết nói là hồi nhỏ cơ à. Phương Hạo Vân liếc xéo chị hắn, nhủ thầm, hơn nữa lúc ấy đâu phải là mình đâu cơ chứ.

Theo như kế hoạch hẹn trước giữa Phương gia và Lăng gia, Phương Tuyết Di và Lăng Vân Giai sẽ gặp mặt nhau tại quán cà phê đặt trong khách sạn Thế Kỉ Kim Hoa. Nhằm thể hiện phong thái nho nhã lịch thiệp của một quý ông, Lăng Vân Giai đến trước một tiếng đồng hồ để chờ đợi người đẹp. Ngay mặt bàn trước mặt hắn có đặt một tấm hình mặc đồ công sở màu đen mới chụp gần đây của Phương Tuyết Di. Nhìn người đẹp trong hình, Lăng Vân Giai rất hài lòng về vẻ đẹp cao quý của Phương Tuyết Di, chỉ là hắn cũng không thích lắm cuộc hôn nhân bị phụ huynh sắp đặt này, xưa nay đối với con gái hắn chỉ chơi xong là bỏ, hắn có kỉ lục chưa từng lên giường hai lần với cùng một cô gái, hắn cảm thấy việc kết hôn lập gia đình là một chuyện xa vời không thiết thực.

Tất nhiên, buổi gặp mặt hôm nay hắn cũng không cách gì từ chối, vì chuyện này do ông bố Lăng gia đích thân hứa với người ta, phận làm con trong nhà, hắn không có quyền phản đối quyết định của bề trên.

Sau khi uống xong ly cà phê thứ ba, Lăng Vân Giai đưa tay nhìn vào chiếc đồng hồ vàng đắt tiền Thụy Sĩ, đã quá giờ hẹn 10 phút, vẫn không thấy bóng dáng Phương Tuyết Di đâu cả. Hắn quyết định đợi thêm 20 phút nữa, nếu Phương Tuyết Di vẫn không xuất hiện thì hắn mới ra về. Như thế sau khi về nhà thì hắn mới có cớ biện bạch, dù gì thì cũng là phía bên kia lỗi hẹn mà.

- Chào anh, xin hỏi anh có phải là Lăng Vân Giai, Lăng tiên sinh không ạ?

Chính vào lúc Lăng Vân Giai đang thấp thỏm bực bội, một giọng nói ngọt ngào rót vào tai hắn. Hắn ngẩng đầu lên, chính là cô gái xinh đẹp trong hình đây mà. Cô ta hình như còn đẹp hơn trong hình nữa, thân hình bốc lửa, khuôn mặt thanh tú, nụ cười quyến rũ, trong khoảnh khắc đó Lăng Vân Giai nhìn không chớp mắt, hắn đã bị Phương Tuyết Di hớp hồn ngay tia nhìn đầu tiên.

Lăng Vân Giai từng gặp biết bao gái đẹp, nạn nhân của hắn cũng nhiều vô số, nhưng lần này hắn bị vẻ đẹp mê hồn của Phương Tuyết Di cuốn hút, hắn cảm thấy máu nóng trong người đang dâng trào, cơn bực bội do chờ lâu tan biến đâu hết, hắn nghĩ một đại mỹ nhân như thế có bắt người ta đợi thêm một tiếng cũng xứng đáng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Tất nhiên Lăng Vân Giai vẫn chưa có ý định lập gia đình, chỉ là sắc đẹp mặn mà của Phương Tuyết Di làm hắn nổi dậy dục vọng muốn chinh phục.

- Cô đây chính là tiểu thư Phương Tuyết Di?

Lăng Vân Giai trố mắt ngạc nhiên nhìn người đẹp một hồi, liền điều chỉnh lại cảm xúc của mình, mỉm cười lịch thiệp với cô gái trước mặt.

- Vâng, tôi đây.

Phương Tuyết Di cũng lịch sự đáp lễ:

- Xin lỗi, tôi vừa ở chung với bạn trai, trên đường xe quá đông nên đến muộn một chút.

Bạn trai? Lăng Vân Giai nghệch mặt ra không hiểu, sao lại nhảy ra một thằng bạn trai thế nhỉ? Theo như thông tin người giới thiệu cho biết, cô Phương Tuyết Di này đến giờ vẫn lẻ bóng một mình mà, ngay cả đối tượng còn chưa có. Đây rốt cuộc là vụ gì đây?

Chẳng lẽ nhà họ Phương chơi xỏ mình?

Nghĩ đến đây, Lăng Vân Giai khẽ nhăn mặt, thăm dò:

- Xin thứ lỗi cho tôi mạo muội hỏi thẳng, nếu Phương tiểu thư đã có bạn trai rồi, sao vẫn đến đây gặp tôi? Cô nên rõ chúng ta gặp mặt là để tìm hiểu tiến tới hôn nhân chứ?

Phương Tuyết Di một lần nữa mỉm cười lịch sự giải thích:

- Lăng tiên sinh không biết đó thôi, đây đều là ý của ba mẹ tôi cả, tôi đến đây gặp mặt anh chẳng qua vì muốn ba mẹ vui lòng thôi. Xin phép cho tôi hỏi một câu, người đàn ông khôi ngô tuấn tú như Lăng tiên sinh đây chắc đã sớm có bạn gái rồi chứ? Để tôi đoán thử xem, anh cũng là muốn vui lòng ba mẹ nên mới đến đây đúng không nào?

Nghe Phương Tuyết Di hỏi vậy, Lăng Vân Giai cũng không thèm giấu giếm, thật thà nói ngay:

- Đúng vậy, quả thật tôi vâng lời ba mẹ mới đến đây, nhưng sau khi tôi gặp mặt Phương tiểu thư rồi, tôi cảm thấy sự sắp đặt lần này của ba mẹ tôi là anh minh, vì tôi cảm thấy thích Phương tiểu thư rồi đấy.

- Vậy sao?

Phương Tuyết Di nở một nụ cười quyến rũ, thản nhiên phán một câu:

- Tiếc là tôi lại không thích anh.

Lăng Vân Giai đang định mở miệng nói thêm câu gì, ai ngờ tiếng chuông điện thoại của Phương Tuyết Di lại reo lên vào lúc này, hắn chỉ còn biết ngậm miệng chờ đợi.

Phương Tuyết Di nghe máy, nhỏ tiếng nói vài câu, sau đó quay sang Lăng Vân Giai nói:

- Xin lỗi nha Lăng tiên sinh, bạn trai tôi đã đi theo đến đây rồi, tôi nghĩ anh ấy sẽ qua tìm tới tôi thôi, chúng ta nên kết thúc buổi gặp mặt ngay đây vậy.

Nghe câu nói này, Lăng Vân Giai tức tối trong lòng lắm, xưa nay chỉ có hắn chơi xong rồi bỏ người khác, hôm nay ngược lại bị một cô gái quăng cho cục lơ. Nói chính xác hơn, hắn chưa lên giường với cô ta mà đã bị từ chối, nhục không chịu nổi.

Mối nhục này ta không thể nhịn được.

Lăng Vân Giai nghiến răng keng kéc, hắn tức đến nỗi muốn cưỡng bức con Phương Tuyết Di này, rồi giết chết nó, sau đó làm nhục cái xác nó một lần nữa mới hả giận, chỉ là gần đây Phương gia có quan hệ thân thiết với Trần gia, Trần gia thì không dễ đắc tội được đâu nên suy nghĩ tà ác kia chỉ dám nghĩ thầm trong đầu thôi, chứ làm thì chắc chắn không dám rồi.

Đưa tách cà phê lên uống một ngụm, Lăng Vân Giai cố gắng giữ bình tĩnh, mỉm cười nói:

- Phương tiểu thư đâu cần từ chối thẳng với tôi như vậy, hôm nay được gặp mặt âu cũng là duyên phận, cho dù cô không thích tôi thì chúng ta làm bạn với nhau chắc được chứ?

- Làm bạn với anh? Vậy phải hỏi thử bạn trai tôi có đồng ý không đã?

Thái độ của Phương Tuyết Di vô cùng lạnh nhạt, cô hất hàm về phía cửa:

- Đó, người kia chính là bạn trai của tôi.

Phương Hạo Vân đang đi vào, hắn vừa nhìn thấy Lăng Vân Giai là biết người này gian manh xảo trá, tuyệt đối không giống vẻ ngoài nho nhã lịch thiệp, hơn nữa từ sâu thẳm ánh mắt bắn ra lửa giận ganh tức, chỉ điểm này thôi đã khiến Phương Hạo Vân không có thiện cảm với cái tên Lăng Vân Giai này rồi.

- Tuyết Di, ai vậy em?

Phương Hạo Vân bước tới ngồi phịch xuống kế bên Phương Tuyết Di, tiện tay vòng qua eo cô, tỏ ra rất thân mật.

Lăng Vân Giai nhíu mày, đôi mắt dán chặt vào Phương Hạo Vân, ánh mắt láo liên không biết đang toan tính chuyện gì. Một lát sau, Lăng Vân Giai lịch sự giơ tay ra làm quen:

- Anh chính là bạn trai của Tuyết Di đó à? Quả nhiên là một nhân tài hiếm có, tôi là Lăng Vân Giai, được ba mẹ giới thiệu tới gặp mặt Tuyết Di bàn chuyện hôn nhân...

Rõ ràng trong lời nói của Lăng Vân Giai có ý gây hấn, trong mắt hắn chắc Phương Hạo Vân chỉ là một tên mặt trắng, Phương Tuyết Di chọn hắn làm bạn trai cũng vì tướng mạo có phần tuấn tú của hắn thôi. Về mặt này, Lăng Vân Giai có niềm tin tuyệt đối vào bản thân, từng có một thời gian hắn được mệnh danh là sát thủ số 1 chốn tình trường, đã có biết bao cô gái gục ngã dưới chân hắn, kẻ mù cũng biết hắn muốn đối phó với thằng mặt trắng kia dễ như trở bàn tay.

Phương Hạo Vân cũng đưa tay ra theo đúng phép lịch sự, hai người bắt tay làm quen với nhau:

- Lăng công tử, Tuyết Di đúng là một cô gái tốt ai gặp cũng thấy thích, tiếc là anh đã trễ mất một bước, cô ấy đã là người của tôi rồi.

Bị Phương Hạo Vân ôm eo, lại nghe hắn nói những lời nhạy cảm như thế, trái tim Phương Tuyết Di đập thình thịch, khuôn mặt thanh tú ửng đỏ e thẹn.

Cảnh này Lăng Vân Giai đều nhìn thấy hết, tất nhiên hắn hiểu lầm đây chỉ là tính ưa xấu hổ của con gái, vì lí do đó hắn đã ghét nay càng ghét cay ghét đắng Phương Hạo Vân.

- Ha ha!

Lăng Vân Giai giả đò cười to sảng khoái, hỏi ngay:

- Sém chút nữa quên mất, còn chưa thỉnh giáo cao danh quý tánh của anh nữa chứ?

- Giang hồ xưng tụng Soái Soái.

Phương Hạo Vân dùng tên giả lúc lần đầu tiên đối phó với Vương Thế Phi.

Soái soái? Giang hồ?

Lăng Vân Giai chán ghét liếc xéo Phương Hạo Vân, nhủ thầm, mình đoán có sai đâu, tên này đúng là thằng mặt trắng. Nghĩ như vậy hắn càng ấm ức, cô gái xinh đẹp như Phương Tuyết Di sao lại để ý cái thứ dựa dẫm vào con gái mới có hột cơm bỏ bụng kia chứ?

Sau khi xác nhận xong thân phận của Phương Hạo Vân, Lăng Vân Giai càng tự tin hơn, hắn quyết định hôm nay sẽ chiếm lấy người đẹp.

Chính vào lúc Lăng Vân Giai đang suy ngẫm kế hoạch trong đầu, Phương Tuyết Di và Phương Hạo Vân đã đứng dậy, hai người khoác tay nhau tình tứ, vẫy tay chào hắn:

- Lăng công tử, hẹn gặp lại!

Lăng Vân Giai tức đến nỗi trắng bệch mặt mày, nhìn theo bóng lưng của hai người, hậm hực rít lên:

- Hãy đợi đấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.