Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 259: Một đêm không ngủ




Hạo Vân cảm thấy sự việc xảy ra có chút bất ngờ, có chút đột ngột. Bình thường cứ tối đến là Bạch Lăng Kỳ theo dõi hắn rất chặt. Hôm nay tại sao lại như vậy?

"Nhìn gì mà nhìn? Chưa nhìn thấy mĩ nhân bao giờ à, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, hai người còn đứng đó ngẩn ngơ làm gì...."

Bạch Lăng Kỳ giận dỗi, tự mình dọn dẹp bát đũa không thèm để ý đến Hạo Vân nữa.

Phương Hạo Vân biết hôm nay Bạch Lăng Kỳ cố ý tác thành cho hai người hắn, cũng không tiếp tục nói, hắn quay sang nói với chị Mỹ Kỳ : " Chúng mình đi thôi, đừng phụ lòng của Kỳ."

Hai má Trương Mỹ Kỳ đỏ ửng lên, lạnh lùng nói : " Cảm ơn..."

Sau khi vào phòng ngủ của Mỹ Kỳ, Trương Mỹ Kỳ bỗng chốc đóng cửa phòng lại, rúc đầu vào lòng người đàn ông của mình, ôm thật chặt lấy hắn, nỉ non nói : " Hạo Vân, chị cảm thấy thật hạnh phúc."

"Chị Mỹ Kỳ, hôm nay là lễ tình nhân. Ngoài cái hôn đó ra, em còn tặng chị một món quà lớn hơn.... Tối nay, em sẽ làm cho chị hạnh phúc."

Sau khi làm chút việc ám muội với Phương Tuyết Di, trong lòng hắn sớm đã có chút ngứa ngáy. Tuy kịp thời bị dì Bạch ngăn lại, nhưng lúc này đối mặt với Trương Mỹ Kỳ đầy cuốn hút, trong ý nghĩ của hắn không ngừng hào hứng.

Hôm nay là một ngày đặc biệt, trong lòng Trương Mỹ Kỳ làm sao lại không nghĩ đến chuyện này. Nghe lời hứa hẹn của hắn, cô cảm thấy cơ thể mình bắt đầu nóng lên.

"Hạo Vân, chờ chị một chút. Chị vào nhà tắm một chút đã..."

Bận rộn cả buổi chiều, Trương Mỹ Kỳ lo lắng cơ thể sẽ có mùi mồ hôi.

" Uhm.....!" Phương Hạo Vân gật đầu, bèn buông tay ra.

Khoảng mười phút sau, Trương Mỹ Kỳ mặc bộ áo tắm đi ra, vừa bước ra cô liền hắt hơi. Rõ ràng, lúc tắm cô đã bị cảm. Phương Hạo Vân vội vàng lôi ngăn kéo ra tìm thuốc cảm cúm, rót một cốc nước sôi, lo lắng nói : " Chị Mỹ Kỳ, chị bị lạnh rồi, mau chui vào trong chăn đi, đợi nước nguội một chút, chị uống thuốc này vào...."

Trương Mỹ Kỳ nghe vậy, trong lòng thấy ấm áp, nghe theo lời chui vào trong chăn, ánh mắt chứa đầy tình cảm nhìn người đàn ông thương yêu của mình. Phương Hạo Vân cẩn thận nếm nước, chắc chắn nước đã ấm ấm, hắn vội vàng đưa cốc nước cho chị Mỹ Kỳ, dặn dò nói : " Bây giờ chị uống đi ..."

Trương Mỹ Kỳ đưa tay đón lấy cốc nước, chiếc chăn đột nhiên trơn tuột xuống, để lộ ra cơ thể đầy uyển chuyển của cô, đặc biệt là đường cong của đường eo và phần mông, quả thật là hoàn mĩ.

Phương Hạo Vân không kiềm chế được nhìn chằm chằm, trong lòng khó chịu.

Trương Mỹ Kỳ uống hết thuốc cảm, một tay kéo chiếc chăn, đôi má đỏ ửng lên, hờn dỗi nói : " Đáng ghét, người ta cảm cúm, em còn nghĩ chuyện xấu à?"

Phương Hạo Vân nhìn đôi mắt sáng đẹp đẽ của Trương Mỹ Kỳ, cười ám muội : " Chị Mỹ Kỳ, chị ngồi dịch ra chỗ khác, em không làm chuyện xấu, em giúp chị sưởi ấm cơ thể..."

Trương Mỹ Kỳ gật đầu, cơ thể nhích dịch ra, dành cho Hạo Vân một chỗ.

Phương Hạo Vân mặt dày vô sỉ nhìn chị Mỹ Kỳ, cởi bỏ quần áo, chỉ còn lại chiếc quần lót, rồi chui vào trong chăn.

Chăn của phòng Trương Mỹ Kỳ rất nhỏ, hai người cùng chen chúc vào, mùi hương thoang thoảng trên cơ thể người con gái đã luồn vào mũi Hạo Vân.

" Chị Mỹ Kỳ, sau này không có nước nóng, chị đừng có tắm, nếu chị bệnh, em sẽ rất xót đấy...." Hạo Vân nghiêm trang nói.

Trương Mỹ Kỳ nhìn chăm chú vào mắt Phương Hạo Vân, thật lòng nói : " Hạo Vân, có em bên cạnh chị, dù có mắc bệnh nặng chị cũng không sợ..."

Phương Hạo Vân cảm động, đưa tay ôm chặt lấy cơ thể cô, nhẹ nhàng vuốt ve, bỗng chốc cảm nhận được sự mềm mại của cơ thể cô, cảm giác thật là tuyệt diệu.

" Chị Mỹ Kỳ, đợi sau này em nói rõ mọi chuyện với Kỳ, chúng ta có thể mỗi tối bên nhau rồi?" Vừa nói, Phương Hạo Vân ôm chặt lấy cô, vuốt ve.

Cơ thể Trương Mỹ Kỳ khe khẽ run rẩy, trong đôi mắt trong suốt long lanh bỗng chốc dâng lên một chút mê hoặc. Phương Hạo Vân biết cô giống như hắn trong lòng đều có ý muốn.

" Hạo Vân, ý của em là sau này chúng ta ba người cùng ngủ chung?" Khuôn mặt Trương Mỹ Kỳ đỏ lên, mạnh dạn hỏi.

Phương Hạo Vân vừa gật đầu vừa đưa tay ra sau lưng Mỹ Kỳ, đưa tay vào trong quần lót của cô, quần đã ẩm ướt.

" Ừ.....Hạo Vân....chị...."

Trương Mỹ Kỳ dường như không kiềm chế được tình dục của cơ thể, làn môi đỏ khêu gợi đã phát ra một tiếng nhỏ nhẹ.

Chính là âm thanh nhỏ nhẹ này, khiến hai người giống như thanh củi khô bùng cháy, quấn chặt bên nhau.

Sau khi tình cảm mãnh liệt qua đi, Phương Hạo Vân thấy Trương Mỹ Kỳ nhắm mắt tận hưởng, hắn vỗ nhẹ vào bờ mông nõn nà của cô hỏi : " Chị Mỹ Kỳ, có phải lần nào chị cũng uống thuốc không?"

Trương Mỹ Kỳ nghe vậy, đột nhiên sắc mặt có chút ảm đạm : "Uhm..."

" Sau này đừng uống nữa, chúng ta dùng bao đi... Uống thuốc nhiều sẽ không tốt cho cơ thể chị . Hơn nữa còn ảnh hưởng đến chuyện sinh con sau này."

Phương Hạo Vân ái ngại nói : ' Trước đây em không tốt, chỉ vì nhất thời vui sướng đã coi nhẹ cảm giác của chị..."

Sinh con?

Trong Lòng Trương Mỹ Kỳ run lên, nói thật. Từ trước đến nay cô không dám nghĩ đến hai chữ này. Cô biết thân phận và địa vị của mình, thật sự từ trước tới giờ cô không nghĩ là mình sẽ sinh con, mình sẽ làm mẹ.... Cô đã ba mươi lăm tuổi rồi. Cứ cho là bây giờ sinh con, cũng có chút nguy hiểm, huống hồ là.......

" Chị Mỹ Kỳ, chị tin em, sau này sẽ có một ngày, em sẽ cho chị làm mẹ...."

Phương Hạo Vân cảm thấy Mỹ Kỳ đã quá khổ, nếu cuối cùng không thể cho cô một danh phận, thà để cô sinh một đứa con, cũng coi như bù đắp cho cô. Tất nhiên, khi nào sinh? Đây cũng là chuyện chưa nói trước được.

Phương Hạo Vân cũng không có cách nào xác định ngày đó.

"Hạo Vân, chị...."

Trương Mỹ Kỳ có chút ngạc nhiên, cũng có chút vui mừng. Cô vui quá đến mức không biết nói gì nữa. Không thể không nói. Đây mới là món quà lớn nhất mà Hạo Vân tặng cho cô.

" Chị vẫn muốn....."

Quá vui mừng, Trương Mỹ Kỳ cởi bỏ khăn tắm đứng dậy, một đầu chui vào giữa hai chân của Hạo Vân, bắt đầu một vòng tình cảm mãnh liệt mới.

Đối với Bạch Lăng Kỳ, đêm nay là một đêm không ngủ. Người đàn ông cô yêu thương đang vui vẻ bên người con gái khác, còn cô lại chỉ có thể một mình phòng không.

Tiếng Mỹ Kỳ rên rỉ không ngừng vọng đến, trong lòng Bạch Lăng Kỳ có chút rối bời, thậm chí còn sắp đánh đổ sự kiên trì cuối cùng của cô.

Cảm nhận quần lót của mình đã ướt, mặt cô bỗng chốc đỏ lên, Không thể không thừa nhận, động tĩnh ở phòng bên cạnh đã khiến cô khó kiềm chế được.

Lúc đưa tay vào trong quần lót bắt đầu vận động, Kỳ quyết định, tìm cơ hội thích hợp, trao tất cả cho Hạo Vân. Cô không muốn thua Mỹ Kỳ nhiều như vậy. Xã hội bây giờ đã khác, muốn giữ lấy trái tim của người đàn ông, không chỉ phải biết nấu ăn ngon, giữ chặt dạ dày của hắn thôi chưa đủ. Mà phải cùng lúc nắm chặt gốc rễ người đàn ông. Giữ chặt dạ dày, giữ chặt gốc rễ, chỉ có thể như vậy mới có thể giữ chặt trái tim người đàn ông.

…..

Trong phòng cấp tổng thống ở khách sạn Shangri-la, Đinh Tuyết Nhu cũng không thể ngủ được, cô nhớ lại tối ngày lễ tình nhân của sáu năm trước....

Nỗi đau xót cùng sự áy náy không ngừng dâng lên trong lòng cô, cũng không biết từ lúc nào, gối của Đinh Tuyết Nhu đã thấm ướt nước mắt.

" Nhu Nhu, vẫn chưa ngủ sao?" Rõ ràng Vương Hà cũng không ngủ được, cô gõ cửa phòng Đinh Tuyết Nhu.

Đinh Tuyết Nhu ngồi dậy đi ra mở cửa phòng, Thấy chị Hà mặc chiếc váy ngắn bằng lụa tơ tằm bước vào, hở cả một nửa đùi, rất trắng và mịn mà. Cả Đinh Tuyết Nhu cũng không kiềm chế được muốn khen vài câu.

" Nhìn gì mà nhìn? Chị cũng đâu phải LESBIAN...."

Vương Hà nói đùa một câu, kéo lấy cánh tay Đinh Tuyết Nhu, vừa cười vừa nói : " Chị biết chắc chắn em vẫn chưa ngủ, vì thế muốn tìm em nói chuyện.....Nhu Nhu, đã sáu năm rồi, lẽ nào em không một chút nào quên người đàn ông đó sao?"

Trước mặt Vương Hà, Đinh Tuyết Nhu chưa từng giấu diếm điều gì, cô lạnh lùng cười nụ cười đau khổ : " Chị Hà, nếu chị đã từng trải qua một tình yêu khắc cốt ghi tâm, chị cũng sẽ không hỏi em như vậy?"

" Được.....Nhu Nhu chị lại hỏi em, đúng tình yêu của em và hắn là khắc cốt ghi tâm, vậy tại sao em lại rời xa hắn. Vì sao kết cục tình yêu của bọn em lại bi thảm như vậy?"

Nghe Vương Hà nói như vậy, sắc mặt Đinh Tuyết Nhu đột nhiên u oán : " Chị Hà, con người sinh ra trên đời, ai cũng có lúc không làm chủ được mình. Sự thật mọi chuyện năm đó, em chỉ muốn giải thích cho một mình anh ấy nghe.... Còn nữa, chị Hà, em cần sửa chữa một chút cách nói của chị, tình yêu của chúng em chưa kết thúc....đừng nói đến bi kịch...."

" Nhu Nhu, hà tất phải khổ như vậy? Hà tất em phải khổ như vậy?"

Vương Hà thở dài một tiếng, đứng từ một góc độ khác khuyên Đinh Tuyết Nhu : " Nhu Nhu, không phải chị đả kích em, theo cách nói của em lúc trước, anh ta là một đứa trẻ mồ côi, còn không học đại học.... Cứ cho bây giờ em tìm được anh ta, anh ta chỉ có thể là một người tầm thường . Với thân phận, địa vị của em bây giờ,em cảm thấy người đam mê ca nhạc, các fan hâm mộ của em có cho phép em ở bên cạnh anh ta không?"

" Chị Hà..!"

Sắc mặt của Đinh Tuyết Nhi đột nhiên trở lên nghiêm túc : " Đúng vậy, bây giờ em là đại minh tinh mà triệu người ngưỡng mộ, thân phận, địa vị đều không phải người bình thường có thể có được. Nhưng đây không phải là cuộc sống mà em mong đợi. Ba năm trước vì em nhận lời chị tham gia cuộc thi giải trí ưu tú, ra Album làm minh tinh, chính là để có điều kiện tìm anh ấy... Bây giờ em đã làm được rồi.... Với thân phận địa vị của em, đến đâu cũng vậy, chính quyền ở đó cũng đáp ứng vô điều kiện yêu cầu của em.....nếu có một ngày thật sự em tìm được anh ấy, mà anh ấy thực sự là người tầm thường, vậy em sẽ từ bỏ thân phận địa vị bây giờ của em, tình nguyện bên anh ấy làm một người bình thường..."

" Nhu Nhu, em lại nói hồ đồ cái gì vậy?"

Vương Hà khẽ cười nói : " Nhu Nhu, em cũng biết, thân phận địa vị của em bây giờ, biết bao cô gái trên thế giới này đang ngưỡng mộ ghen tị không... Em lại dễ dàng từ bỏ như vậy, điều này là không thể... Nhu Nhu, chị hỏi em một câu, nếu người trong lòng em đã lấy vợ sinh con, vậy em sẽ làm gì...?"

" Anh ấy sẽ không như vậy..... Em biết, anh ấy cũng yêu em..."

Nói thật, về giả thiết của Vương Hà, trong lòng Đinh Tuyết Nhu cũng có chút sợ hãi. Cũng đã qua sáu năm rồi. Thời gian sáu năm, đủ để thay đổi một số chuyện. Huống hồ, lúc đầu cô làm tổn thương anh ấy sâu sắc như vậy....

" Nhu Nhu, đừng gạt chị, ánh mắt của em đã bán đứng em rồi, đừng tưởng ngoài miệng em không thừa nhận. Thực ra trong lòng em vô cùng lo sợ... Em sợ anh ta đã kết hôn sinh con, em sợ anh ta đã hoàn toàn quên đi em?"

" Đừng nói nữa.... Chị Hà, em mệt rồi, em muốn nghỉ ngơi, có điều gì ngày mai hãy nói?" Lời nói của Vương Hà, chắc chắn đã nói đúng điểm yếu của Đinh Tuyết Nhu. Khiến cô trở nên hơi tức giận.

Nhưng Vương Hà lại cố ý kích thích Đinh Tuyết Nhu, cô vừa đi vừa nói : "Nhu Nhu, cho dù em có muốn nghe những lời chị nói này hay không, tóm lại, chị chỉ muốn tốt cho em mà thôi. Em nên nhìn thẳng vào sự thật, đừng vì tình yêu vô vọng đó mà làm lỡ tuổi thanh xuân , tài hoa của mình...."

Đinh Tuyết Nhu đẩy Vương Hà ra khỏi phòng, hung hăng đóng sập cửa lại, khóa cửa bên trong. Sau đó, cô than thở một tiếng, nằm thẳng trên giường, trong lòng đang rối bời.

Đêm nay , chắc chắn cô thức trắng.

Cùng thức trắng đêm nay còn có Lăng Vân Giai trong biệt thự Lăng gia, Sau khi bác sĩ tư của Lăng gia kiểm tra, xác định cổ tay của gã đã bị gãy xương, hơn nữa kinh mạch còn bị tổn thương. Theo trình độ chữa trị hiện có, khả năng hồi phục là rất khó.

Nói cách khác, cổ tay của Lăng Vân Giai đã tàn phế.

Sau khi biết được tình trạng này, Lăng Vân Giai như điên cuồng, gã vô cùng tức giận, toàn bộ đồ đạc trong phòng đều bị gã ném tất ra ngoài, hắn gào thét chửi bới.

Vợ chồng Lăng gia vốn vẫn đang đi nghỉ ở Bắc Đới Hà, nghe được tin dữ này của con trai, tối hôm đó lập tức đặt vé máy bay trở về...

Vợ chồng Lăng gia không có nhà, trong Lăng gia cũng không có một tâm phúc, người hầu Lăng gia chỉ biết khuyên Lăng Vân Giai bình tĩnh.

Nhưng giây phút này Lăng Vân Giai bị đả kích lớn, làm sao có thể bình tĩnh lại được. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.xyz

Đến lúc nửa đêm, nội tâm hắn không những đau đớn vô cùng, hơn nữa dục hỏa lại không ngừng. Vì thế, thậm chí gã còn làm nhục người trợ lí của bác sĩ tư.

Lúc đó bác sĩ cũng ở đó, nhưng không ngăn cản. Thân là bác sĩ, ông tất nhiên cũng nhìn ra Lăng Vân Giai bị dục hỏa dày vò, phát tiết một chút sẽ có lợi cho hắn.

Quả nhiên, sau khi làm nhục người hộ lí, tâm trạng gã dần dần bình phục, lí trí cũng hồi phục trở lại, chỉ có đôi mắt là đỏ ngàu dễ sợ.

" Bác sĩ La, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ để cô ấy làm hộ lí ...."

Thấy vẻ thuần khiết của cô hộ lí bé nhỏ, khóe môi Lăng Vân Giai lộ ra nụ cười tà dâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.