Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 29: Nghi ngờ của Hàn Tuyết Nhi




"Nếu vậy thì, giữ mày lại cũng không được gì." Phương Hạo Vân hứ một tiếng, bàn tay bỗng nhiên thêm lực, bẻ gãy cổ của tên Lão tứ. Lão tứ thổ ra một dòng máu tươi, liền tắt thở mà chết.

Hàn Tuyết Nhi ở kế bên, tim đập loạn xạ, sự hung tàn và độc ác của tên cảnh sát bịt mặt khiến cô thật khó mà chấp nhận được.

"Có phải cô thấy tôi rất tàn nhẫn đúng không ?" Phương Hạo Vân đưa chân đá tên Lão tứ ra, từ từ đi về phía Hàn Tuyết Nhi, lạnh nhạt hỏi.

Hàn Tuyết Nhi nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, đôi môi cô mím chặt đến nỗi như không còn giọt máu, phảng phất nỗi sợ hãi, cô lấy hết can đảm nói: "Anh không phải cảnh sát, đúng không ? Cảnh sát sẽ không giết người tùy tiện như thế. Rốt cuộc anh là ai?"

"Cô sợ tôi lắm sao ?" Phương Hạo Vân không trả lời câu hỏi của cô, mà còn hỏi ngược lại.

"Uhm…"

Hàn Tuyết Nhi đáp lại, đôi mắt xinh đẹp của cô bỗng ươn ướt, toàn thân run rẩy. Mỗi khi nhớ lại cảnh tượng hắn dùng đao chém đôi người kia, trong bụng cô liền nhói lên khó chịu.

Phương Hạo Vân lạnh lùng cười: "Cô thấy tôi tàn nhẫn, nhưng cô đừng quên đó là những hạng người gì ? Bọn họ đều là kẻ đáng chết. Những người chết trong tay họ, cũng hết mười mấy mạng chứ không ít."

"Thế những người chết trong tay anh, ít hơn so với họ sao ? Chẳng lẽ anh…" Hàn Tuyết Nhi vốn muốn chất vấn là, anh giết người, chẳng lẽ anh cũng đáng chết sao ? Nhưng cô lại không dám nói ra.

Phương Hạo Vân cười nhạt, nói: "Đúng vậy, số người mà tôi giết có lẽ nhiều hơn hẳn so với họ, nhưng tôi không hề giết hại người tốt. Có Thiên phạt trong tay, tôi chỉ giết những kẻ đáng chết. Cô nên hiểu là, có một số người sống ngoài vòng pháp luật, tôi cần phải dùng cách của tôi để mà kết thúc những tội ác của họ. Cũng giống như chuyện ngày hôm nay, nếu không phải nhờ tôi, thì khi đến lúc trời tối, bọn cướp nhất định có thể đưa cô rời khỏi. Cô đâu biết là cách làm của bọn họ rất chuyên nghiệp. Nếu tôi là sếp chỉ huy đội cảnh sát, tôi sẽ yêu cầu đưa đội Báo Biển đi làm nhiệm vụ giải cứu này… đủ rồi, thời gian không còn nhiều, tôi nghĩ đội cảnh sát cũng sắp phá được những rào cản mà bọn cướp để lại…" Nói xong, Phương Hạo Vân liền chuẩn bị rời khỏi.

"Đợi đã…!" Mắt nhìn đại anh hùng đã giải cứu mình sắp rời khỏi, Hàn Tuyết Nhi cũng không biết từ đâu mà cô có dũng khí, để gọi lại người mà chẳng khác nào ác ma này.

"Sao nào ? Chẳng phải cô rất sợ tôi sao ?" Phương Hạo Vân dừng bước, nói như đang cười nhạo.

"Xin lỗi…!"

Hàn Tuyết Nhi chần chừ một hồi, nói: "Anh đã cứu tôi, tôi không nên nói như thế với anh, cũng có thể anh đã nói đúng. Có một số người quả thật đã nằm ngoài vòng pháp luật, chỉ là tôi ghê sợ việc giết người…"

Nói đến đây, Hàn Tuyết Nhi đột nhiên hỏi: "Có thể cho tôi biết, tại sao anh che mặt lại không ? Có phải sợ tôi nhìn thấy không ? Anh là người tôi quen biết, hay là…" Hàn Tuyết Nhi luôn cảm thấy trên thân thể của tên cảnh sát bịt mặt này có gì đó rất là quen thuộc, chỉ là trong nhất thời, cô nghĩ không ra.

"Cứ cho là vậy đi, việc che mặt chỉ là sở thích của tôi mà thôi." Phương Hạo Vân lạnh nhạt giải thích, hắn quyết định phải mau chóng rời khỏi đây, Hàn Tuyết Nhi đã bắt đầu nghi ngờ thân phận của hắn, cô bé này đã quá quen thuộc với ánh mắt của hắn.

"Ơ…!"

Hàn Tuyết Nhi rụt rè cất tiếng, hỏi một cách cẩn trọng: "Anh phải đi sao ? Có thể ở lại thêm một lúc không ? Ở đây nhiều xác chết quá, em rất sợ. Em xin anh đấy, tuy em biết anh không phải là cảnh sát, nhưng em biết anh là người tốt, đừng để em lại đây một mình được không ?" Nếu so sánh giữa ác ma và xác chết, Hàn Tuyết Nhi sẽ chọn người đang đứng trước mặt cô.

Phương Hạo Vân nghe những lời cầu xin nhỏ nhẹ của cô, đã động lòng trắc ẩn, bước đến đưa tay lau đi những giọt nước mặt còn đọng lại trên khóe mắt cô, nhẹ giọng an ủi: "Đừng lo nữa, mọi việc đều đã qua rồi, tôi sẽ ở lại với em thêm một lúc, chút nữa thôi cảnh sát sẽ đến, lúc đó họ sẽ đưa em rời khỏi. Em nhớ kỹ, những gì em nhìn thấy đều không được hé môi với cảnh sát, nhất là sự xuất hiện của tôi…"

"Uhm, em biết rồi…!"

"Có thể cho em mượn vai của anh không ?" Hàn Tuyết Nhi nói xong, đột nhiên ngã gọn vào lòng của Phương Hạo Vân, đôi tay cô ôm chặt lấy hắn, nghẹn ngào nói: "Anh biết không ? Em rất sợ, thậm chí em đã nghĩ đến chuyện tự sát, là anh… là anh đã cứu em. Sự xuất hiện của anh, đã giúp em thoát khỏi nguy hiểm, em rất muốn báo đáp anh. Hãy cho em biết, rốt cuộc anh là ai vậy ?"

Phương Hạo Vân khẽ chau mày, trầm giọng nói; "Biết được thân phận của tôi em sẽ chẳng được lợi gì."

Nhè nhẹ vỗ vào vai của Hàn Tuyết Nhi, Phương Hạo Vân lại căn dặn: "Nhớ kỹ nhé, nhất định không được hé môi với cảnh sát… nếu không thì, sau này tôi sẽ gặp rất nhiều phiền phức."

Giọng của Hàn Tuyết Nhi có chút khàn khàn, thút thít nói: "Anh yên tâm, là anh đã cứu mạng em, mọi chuyện em sẽ nghe theo anh hết, tuyệt đối sẽ không nói với cảnh sát những chuyện liên quan đến anh. Nhưng em thật sự rất muốn biết người cứu mạng em là ai ? Anh có thể cho em biết không ?"

Phương Hạo Vân do dự một lúc, nói: "Nếu có duyên, tin rằng chúng ta có thể gặp lại nhau. Vả lại, sớm muộn gì em cũng biết tôi là ai. Nhưng không phải là hôm nay."

"Uhm, em sẽ nghe anh." Hàn Tuyết Nhi đang nằm gọn trong lòng Phương Hạo Vân khẽ gật đầu, đưa tay lau đi nước mắt, chầm chậm ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn còn ngấn lệ nhìn Phương Hạo Vân nói: "Anh dẫn em đi khỏi đây nhé ? Mình đừng đợi cảnh sát đến nữa."

Cảnh sát liên tiếp thất bại, khiến Hàn Tuyết Nhi không còn tin ở họ nữa. Ngược lại, cô lại có cảm giác an toàn khi ở bên cạnh tên hiệp sĩ giết người xấu không chớp mắt này.

Phương Hạo Vân tính từ chối, nhưng nhìn vẻ mặt hoảng sợ, không biết nên bấu víu vào đâu của cô, hắn lại có chút do dự.

"Hãy hứa với em, dẫn em đi khỏi đây, anh nói anh là người tốt, người tốt thì không nên để em lại, đúng không ?"

Hàn Tuyết Nhi dùng đôi tay ôm chặt lấy cổ của Phương Hạo Vân , như sợ rằng hắn sẽ đột nhiên biến mất. Đây là lần đầu tiên Hàn Tuyết Nhi chủ động gần gũi như thế với một người đàn ông. Cũng thật hết cách, những chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến cô cảm thấy sợ hãi tột độ. Lúc này tên cảnh sát bịt mặt, cũng giống như sợi dây cứu mạng cô, cô cần phải nắm chặt lấy. Nếu hắn đem cô đi, cuộc sống bình yên thường ngày của hắn sẽ không còn nữa. Nhưng, nếu để cô lại, cần đợi thêm một lúc nữa cảnh sát mới có thể phá được những rào cản mà bọn cướp Thập Nhân Bang đã dựng lên để vào tới đây. Trong khoảng thời gian đó, để cho một cô bé yếu đuối đã bị một trận kinh sợ này một mình đối diện với những xác chết ghê rợn, đúng là có chút không phải.

Đúng vào lúc Phương Hạo Vân đang khó xử, Hàn Tuyết Nhi đột nhiên kêu lên một tiếng: "Là anh… tôi biết anh là ai rồi, thì ra là anh…" Hàn Tuyết Nhi nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Phương Hạo Vân , dường như đã phát hiện ra điều gì đó.

Phương Hạo Vân giật mình, liền đẩy Hàn Tuyết Nhi ra, lạnh lùng nói: "Vậy cô nói thử xem, tôi là ai ?" Phương Hạo Vân không loại trừ việc Hàn Tuyết Nhi dùng đòn tâm lý để dọa hắn. Hắn đã che mặt, mà còn thay luôn cả giọng nói, không lý nào Hàn Tuyết Nhi lại có thể nhận ra thân phận của hắn được.

"Tôi đã gặp anh…" Hàn Tuyết Nhi mặt đầy hoảng hốt, hình như cô đã nhận ra Phương Hạo Vân : "Anh chính là hắn… anh nhất định là hắn, ánh mắt của anh rất giống, ánh mắt của anh giống hệt hắn …"

Phương Hạo Vân ngớ người ra, cười nhạt nói: "Tôi chẳng biết cô đang nói gì, được rồi, cảnh sát sẽ đến đưa cô đi, tôi đi đây."

"Phương Hạo Vân, đợi đã…!" Hàn Tuyết Nhi đột nhiên gọi một tiếng.

Phương Hạo Vân liền dừng bước, đôi mắt lạnh lùng nhìn Hàn Tuyết Nhi nói: "Cô đang nói bậy gì đấy ?"

"Tôi không nói bậy, anh chính là Phương Hạo Vân…" Con gái thường rất nhạy bén, trời đã cho họ giác quan thứ sáu, lúc Hàn Tuyết Nhi chăm chú nhìn vào đôi mắt hắn, cuối cũng cô đã liên tưởng những hình ảnh trong đầu với tên ác ma này.

"Tốt, thật đáng khen, trực giác của cô rất tốt…!" Phương Hạo Vân nghe giọng điệu của Hàn Tuyết Nhi rất chắc chắn, gỡ chiếc khăn che mặt ra, hắn mỉm cười nói: "Cô đoán đúng rồi, tôi đúng là Phương Hạo Vân. Cô Hàn Tuyết Nhi, hình như chúng ta đã gặp nhau một lần, tôi còn nhớ, hình như là ở trường đại học Hoa Hải đúng không ? Tôi và chị họ Trần Thanh Thanh của cô…"

Phương Hạo Vân nghĩ rằng nếu cứ để cô tiếp tục đoán già đoán non vậy, chi bằng tự mình thừa nhận cho xong, dù sao trong lòng cô cũng đã có phán đoán. Thủ đoạn của hắn, thân phận của hắn, Hàn Tuyết Nhi hiểu rất rõ, nhưng, tin rằng sau khi cô biết thân phận của hắn, cô sẽ không hỏi nữa, như vậy có khi lại càng an toàn hơn.

"Sao lại là anh ?" Sau khi nhìn thấy mặt thật của Phương Hạo Vân, dường như có chút ngạc nhiên.

"Sao lại không phải tôi chứ ? Chẳng phải cô đã đoán ra được tôi là ai rồi sao ? Giờ nhìn thấy rồi lại nghi ngờ à ?" Phương Hạo Vân cười nhạt: "Cô Hàn Tuyết Nhi, tôi hy vọng cô sẽ quên hết những chuyện xảy ra ngày hôm nay, nếu không, tôi có thể cứu người, cũng có thể giết người, cô hiểu chứ ?"

Nói xong câu này, cơ thể Hàn Tuyết Nhi đột nhiên run rẩy, hoảng hốt nói: "Em sẽ không nói, em sẽ không nói gì cả… nhưng em có thể hỏi anh một câu không ? Sao anh lại biến thành thế này ?" Từ sau khi cô gặp Phương Hạo Vân ở trường đại học Hoa Hải, Hàn Tuyết Nhi cứ luôn nghi ngờ thân phận của hắn, hôm nay, cô đã xác định được rồi. Nhưng, khuôn mặt của hắn đã biến đổi quá nhiều, điểm này khiến cô thật khó mà tin được.

Phương Hạo Vân đương nhiên hiểu ý của Hàn Tuyết Nhi, sắc mặt đanh lại, nói như cảnh cáo: "Cô Hàn Tuyết Nhi, cô nên biết là, đôi lúc sự tò mò sẽ gây chết người đó. Bây giờ tôi trịnh trọng nói với cô, tôi tên Phương Hạo Vân, đây chính là khuôn mặt vốn có của tôi. Cô đừng nghĩ ngợi nữa, nếu không sẽ bất lợi cho cô." Để có tác dụng uy hiếp cao, đôi mắt Phương Hạo Vân đầy sát khí.

Đôi mắt Phương Hạo Vân nhìn chằm chằm vào Hàn Tuyết Nhi, thân thể cô run lẩy bẩy, một nỗi sợ hãi không biết từ đâu đến đã xâm chiếm lấy cô. Cô thấy như không thể thở nổi, giống như sắp chết đến nơi vậy.

Thấy tình hình cũng đã tương đối, Phương Hạo Vân mới thu lại khí thế của mình, lạnh nhạt nói; "Tôi biết trong lòng cô đang nghĩ gì, đúng vậy, ông Hàn Sơn ba của cô cũng là do tôi cứu, chúng ta đã gặp nhau hai lần rồi."

"Thật đúng là anh, thật đúng là anh sao ?" Hàn Tuyết Nhi nghe Phương Hạo Vân thừa nhận thân phận thật sự của hắn, đã rất ngạc nhiên, vẻ mặt của cô hiện giờ không biết là đang vui mừng hay đang sợ hãi nữa. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

"Cô là người thông minh, hy vọng cô biết mình nên làm gì." Phương Hạo Vân nói giọng lạnh như băng: " Tôi đã cứu hai ba con cô một lần. Mạng của hai người là của tôi, nếu cô làm tôi không vui, tôi sẽ lấy mạng hai người bất cứ lúc nào. Tôi nói được là làm được, không phải là hù dọa suông đâu…"

Hàn Tuyết Nhi nhìn xung quanh đầy máu tươi và xác chết, nên không hề nghi ngờ đến thủ đoạn tàn nhẫn của Phương Hạo Vân.

"Anh đã cứu em, em nhất định sẽ báo đáp anh một cách xứng đáng…" Hàn Tuyết Nhi giờ đã có chút hối hận, nếu biết trước như thế cô đã không vạch trần thân phận của hắn. Nhưng việc đã đến nước này rồi, có hối hận cũng chẳng ích gì, cô mong là có thể dùng tiền bạc để đền cái ơn cứu mạng của Phương Hạo Vân.

"Không cần, tôi đã không còn là sát thủ nữa rồi…!" Phương Hạo Vân cười nhạt: "Tôi của hiện tại, là một sinh viên của trường đại học Hoa Hải, cô hiểu chưa ?"

Hàn Tuyết Nhi vội vàng gật đầu: "Hiểu, em hiểu."

"Nhưng, anh không cần tiền, sao anh lại đến cứu em ?" Hàn Tuyết Nhi nói ra thắc mắc của mình.

"Đơn giản thôi, tôi chỉ vì tôi thôi." Trên môi Phương Hạo Vân hiện ra một nụ cười đầy trêu ghẹo, giải thích: "Cô quên rồi sao, lúc cứu ba cô, cô đã từng hứa với tôi gì nào ? Thân thể còn trong trắng của cô em, tôi vẫn chưa được hưởng mà, tôi sẽ không để cho ai giết cô đâu."

"Anh… thì ra anh vì nguyên nhân này mà đến cứu tôi…" Nghe những lời giải thích của Phương Hạo Vân, trong lòng Hàn Tuyết Nhi có chút lạc lõng, có chút đau đau, cũng có chút hoảng sợ.

"Hứ…!"

Phương Hạo Vân hứ một tiếng, nói: "Cô cho rằng tôi vì cái gì mà mạo hiểm cả tính mạng đến cứu cô chứ… nhớ kỹ, trước khi tôi chưa hưởng cái sự trinh trắng của cô, thì cô vẫn là của tôi, cả thân thể cô lẫn tính mạng của cô, cũng là của tôi…"

Hàn Tuyết Nhi nghe xong, ánh mắt cô có vẻ kiên định: "Em biết, những chuyện hứa với anh, em sẽ không nuốt lời, anh lúc nào cũng có thể qua lấy…"

Phương Hạo Vân cười xảo trá, chăm chú dò xét toàn thân của Hàn Tuyết Nhi, cười nói: "Sau khi trở về, nên ăn uống nghỉ ngơi cho tốt, tôi thích đàn bà tròn trịa hơn. Như cô bây giờ, cứ như một cọng giá vậy… được rồi, tôi nghĩ cảnh sát cũng sắp đến, tôi cũng nên đi thôi. Nhớ lời tôi nhé, đừng có tiết lộ chuyện của tôi với ai khác. Tôi nghĩ, cô nên giả vờ là ngất xỉu… như vậy có thể tránh việc cảnh sát hỏi tới hỏi lui…"

"Khoan đã, hình như tôi đã quên gì đó…" Vừa bước được hai bước, Phương Hạo Vân đột nhiên quay đầu lại, lạnh lùng hỏi: "Cô đã kể chuyện của tôi cho Trần Thanh Thanh nghe à ?"

"Không có…!" Tinh thần của Hàn Tuyết Nhi có vẻ hoảng loạn.

"Tôi mặc kệ cô có nói hay không. Cô nhất định phải tìm cách nói Trần Thanh Thanh đừng có phiền đến tôi, nếu không thì, cô ấy sẽ phải trả một cái giá như cô." Phương Hạo Vân cảnh cáo nói.

Nói xong câu này, Hàn Tuyết Nhi liền nóng ruột, vội vàng phân bua: "Chị họ em không biết cái gì cả, anh tha cho chị ấy đi, chị ấy đúng là không biết gì cả, em xin anh, đừng làm hại chị ấy được không ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.