Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 35: Nữ nhân tranh đấu




Đi vào nhà trọ Kim Hoa, vào thang máy đi lên lầu ba, Phương Hạo Vân đưa Bạch Lăng Kỳ tới cửa phòng 302, thuần thục mở cửa đi vào.

Đúng lúc này, từ trong cửa đi ra một cô gái mặc bộ váy công sở, cô thản nhiên cười với Phương Hạo Vân, thân thiết gọi: "Hạo Vân, em về rồi à? Chị làm canh hạt sen cho em, em ăn đi cho nóng..."

"Chị... chị không phải không ở nhà sao?"

Phương Hạo Vân đột nhiên buồn bực, lúc này Tạ Mai Nhi không phải là đang đi làm ở công ty sao? Sao lúc này lại ở nhà trọ nhỉ. Hơn nữa, hắn nhớ rõ lúc mình ra khỏi nhà, cô cũng đâu có ở nhà. Xong rồi, có trời mới biết bà cô Bạch Lăng Kỳ này sẽ hiểu lầm đến như thế nào.

Quả nhiên, Phương Hạo Vân cảm thấy được bàn tay nhỏ bé của Bạch Lăng Kỳ hướng về phía eo hắn, hắn vội vàng né ra, cười nói: "Chị Mai, đây là bạn... đây là bạn gái của em Bạch Lăng Kỳ, cũng là tân sinh viên của đại học Hoa Hải, bởi vì đến trễ vài ngày, cho nên mấy hôm trước mới biết tin, nghe nói em thuê phòng ở ngoài, cho nên muốn đến xem..."

Phương Hạo Vân vốn định nói là bạn học, nhưng mà lời nói đến miệng đột nhiên ý thức được, nếu giới thiệu là bạn học, nhất định sẽ làm cho Bạch Lăng Kỳ không vui, cho nên mới vội vàng sửa miệng.

" Lăng Kỳ, vị này chính là chị Mai đồng nghiệp mà anh nói, chị ấy cũng chính là sinh viên tốt nghiệp trường ta, là học tỷ của chúng ta..."

Phương Hạo Vân gắng sức giữ nụ cười, giới thiệu hai người với nhau. Hắn hy vọng Bạch Lăng Kỳ không nên kích động, kích động là ma quỷ, kích động thực dễ gây ra chuyện không hay ho gì.

"Chào chị!"

"Chào em!"

Ngoài ý muốn chính là, Bạch Lăng Kỳ cũng không tỏ ý bất mãn gì trước mặt Tạ Mai Nhi, ngược lại, cô còn lễ phép gật đầu chào hỏi với Tạ Mai Nhi.

Tạ Mai Nhi nghe nói Bạch Lăng Kỳ là bạn gái của Phương Hạo Vân, trong mắt chợt hiện lên một tia thất vọng, có điều cô vốn là một cô gái mạnh mẽ lăn lộn trên thương trường, đối với việc điều khiển cảm xúc rất tài tình, cho dù là Phương Hạo Vân hay là Bạch Lăng Kỳ cũng không nhìn thấy có gì khác thường.

"Em Lăng Kỳ, em đến thật đúng lúc, chị vừa mới nấu một nồi canh hạt sen, để chị đi múc hai bát, em và Hạo Vân cùng ăn đi..." Tạ Mai Nhi thoải mái nói.

Bạch Lăng Kỳ dịu dàng từ chối nhiệt tình và hảo ý của Tạ Mai Nhi, cười nói: "Chị Mai, chị còn bận việc, em và Hạo Vân cũng không đói." Một câu này, cũng đã kéo Phương Hạo Vân vào tâm bão.

Tạ Mai Nhi đột nhiên cảm thấy rằng tiểu cô nương này có vẻ không bình thường, tự nhiên cảm thấy buồn bực trong lòng, trực giác của con gái nói cho cô, Bạch Lăng Kỳ hình như đã biến mình trở thành tình địch của cô ta.

Tạ Mai Nhi cảm thấy rằng mình thực oan uổng, lần đó khi phải trị liệu, hình như Phương Hạo Vân có nhìn qua chỗ riêng tư của mình, hơn nữa còn... nghĩ đến đây, cô không khỏi đỏ mặt.

Tâm tư của phụ nữ luôn luôn nhạy cảm, Tạ Mai Nhi đỏ mặt ở trong mắt của Bạch Lăng Kỳ, lại có một ý nghĩa sâu xa khác. Cô bé thậm chí còn suy nghĩ, cô nam quả nữ ở chung một nhà, liệu có phát sinh ra chuyện gì rồi hay không?

Tâm tư của Bạch Lăng Kỳ bắt đầu trầm xuống, cô rất muốn phát giận với Phương Hạo Vân, cô rất muốn chất vấn hắn, nhưng cô phải nhịn xuống, cô không muốn ở trước mặt người con gái khác la hét om sòm với Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân nói quan hệ của anh ấy và Tạ Mai Nhi là đồng nghiệp, nhưng mà cô lại không cho rằng như vậy. Theo hành động của cô ta, theo ánh mắt cô ta, Bạch Lăng Kỳ đều cảm thấy rằng Tạ Mai Nhi rõ ràng là có tình ý với bạn trai của mình.

Có thể nói rằng, ngay từ lúc đầu tiên nhìn thấy Tạ Mai Nhi, ở trong lòng cô bé đã nhận định rằng cô ta chính là tình địch của mình. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.xyz

" Hạo Vân, em muốn tới phòng anh xem, có tiện không?"

Bạch Lăng Kỳ dường như cố ý ra oai phủ đầu với Tạ Mai Nhi, cũng không quan tâm đến chuyện canh hạt sen, trực tiếp kéo lấy tay của Phương Hạo Vân lôi đi.

Phương Hạo Vân hơi sửng sốt, vội vàng cười ngượng nói: "Thế này... chị Mai, em và Lăng Kỳ chưa ăn bây giờ, chị cứ ăn trước đi, em đưa em ấy đi thăm phòng mình..."

Tuy rằng Phương Hạo Vân không muốn đắc tội với cả hai bên, nhưng mà hiển nhiên là không có khả năng như vậy. Suy xét một hồi, hắn cảm thấy rằng mình vẫn nên đứng về bên Bạch Lăng Kỳ thì tốt hơn. Dù sao cô bé cũng là bạn gái trên danh nghĩa của mình, vẫn là một đứa trẻ con, rất dễ nổi cáu. Bên phía Tạ Mai Nhi, theo một cách nghiêm túc mà nói, chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường. Hắn không nên vì đồng nghiệp mà đắc tội với bà cô Bạch Lăng Kỳ này, dù sao hắn vẫn còn mang da mặt của bạn trai người ta.

"Ờ!" Tạ Mai Nhi nghe thấy Phương Hạo Vân cũng từ chối, trong lòng có hơi chút tức giận, có điều cẩn thận nghĩ lại, người ta giúp đỡ bạn gái của mình cũng là đúng thôi.

Có điều, cô vẫn cảm thấy rằng mình có chút oan uổng.

Cô là kiểu con gái luôn coi tiền là tối thượng, hiện giờ cô cũng chưa biết thân phận đích thực của Phương Hạo Vân, cho nên cũng không có ý gì với hắn. Nếu không phải ngày đó Phương Hạo Vân giúp cô giảm bớt cơn đau bụng kinh, có lẽ cô vẫn coi hắn chỉ là một đồng nghiệp bình thường.

Mục tiêu Tạ Mai Nhi thuê chung nhà với Phương Hạo Vân kỳ thật rất đơn giản, chỉ là bởi vì hắn là con trai, hắn là đồng nghiệp trong công ty, muốn cùng thuê với hắn, bắt hắn làm bảo tiêu, không hơn.

Thấy Phương Hạo Vân giúp đỡ mình, tâm tình của Bạch Lăng Kỳ dường như có vui vẻ hơn, đồng thời cũng đã dần tin lời nói của hắn, nhận ra rằng quan hệ của bọn họ cũng chỉ là quan hệ đồng nghiệp.

Có suy nghĩ như vậy, không có nghĩa là Bạch Lăng Kỳ sẽ thả lỏng cảnh giác, cô nam quả nữ ở cùng một chỗ, hôm nay là đồng nghiệp, ngày mai lại trở thành đồng giường thì làm sao bây giờ?

.........

Đi vào phòng của Phương Hạo Vân, tâm tình vừa tốt lên của Bạch Lăng Kỳ lập tức bay biến. Đây rõ ràng là phòng của con gái, không có một chút hơi hướm nào của con trai, nhìn xem cái màu sơn tường kìa, còn có mấy cái đồ trang trí, rõ ràng là khuê phòng của một vị cô nương.

Không đợi cho Bạch Lăng Kỳ chất vấn, Phương Hạo Vân đứng một bên đã bắt đầu giải thích: "Lăng Kỳ, là như vầy, gian phòng này trước kia là của chị Mai, mấy hôm trước mới dọn ra ngoài. Em yên tâm, hiện giờ chỉ có một mình anh ở thôi."

"Hứ, ai mà biết được?" Bạch Lăng Kỳ hầm hừ trừng mắt nhìn Phương Hạo Vân một cái, nói: "Hạo Vân, anh phải dọn ra khỏi chỗ này."

"Dọn ra?" Phương Hạo Vân giật mình, nói: "Nơi này ở rất tốt, huống hồ anh cũng đã đưa tiền thuê nhà, hiện tại dọn ra chẳng phải là quá tiếc hay sao."

"Nhà anh còn phải lo mấy đồng tiền lẻ đó sao, anh đường đường chính là..."

Không đợi Bạch Lăng Kỳ nói cho hết lời, Phương Hạo Vân cũng đã che miệng cô bé lại, thấp giọng nói: "Lăng Kỳ, em nghe anh nói đã, chị Mai và đồng nghiệp trong công ty còn chưa biết thân phận của anh. Hơn nữa, hiện tại tiền thuê nhà cũng không phải anh lấy ở nhà, mà là anh vất vả kiếm được..."

Những lời cuối cùng này, kỳ thật có chút vô sỉ. Phương Hạo Vân mặc dù đang đi làm ở công ty nhà mình, nhưng mà cho tới tận lúc này vẫn chẳng làm ra được cái giá trị gì. Cái mà hắn gọi là vất vả kiếm tiền, cùng lắm chỉ là tới chỗ nhân viên nghiệp vụ mà lĩnh lương. Toàn bộ công ty, chỉ có hắn là nhất.

Bạch Lăng Kỳ bĩu môi, 'hừ' một tiếng, vẫn không buông tha cho hắn: "Thiếu gia nhà giàu trà trộn vào trong công ty tán gái? Kịch bản hay à nha..."

" Lăng Kỳ, không phải anh đã nói với em trong điện thoại rồi sao? Tới công ty là ý của người nhà anh, em cũng biết mà, anh đối với việc này không có hứng thú." Phương Hạo Vân cảm thấy hơi oan ức.

" Quên đi, lần này em tin anh vậy."

Bạch Lăng Kỳ cũng không phải là một tiểu cô nương không hiểu chuyện, cô biết được lúc nào nên thu vào. Cô bé suy nghĩ một chút rồi nói: "Hạo Vân, anh không dọn ra cũng được, nhưng mà cách bố trí phòng của anh thì phải sửa, em sẽ thiết kế cho anh. Ừm, để em nghĩ xem, cuối tuần này sửa nhé. Tiền, em sẽ bỏ ra cho anh, cô cũng vừa cho em một ít tiền tiêu vặt, giúp anh trang hoàng cũng đủ rồi."

Phương Hạo Vân thoáng do dự một chút, rồi gật đầu nói: "Được rồi, muốn trang hoàng thì trang hoàng cũng ok, có điều tiền sửa sang em không cần phải bỏ ra, anh có tiền lương của mình mà."

......

Trong đôi mắt xinh đẹp của Tạ Mai Nhi lộ ra vẻ tủi thân, cô hung hăng liếc xéo qua cửa phòng của Phương Hạo Vân, đi vào phòng bếp, cầm lên bát canh hạt sen còn nghi ngút khói, tức giận đổ hết vào thùng rác: "Hạo Vân đáng chết, không ăn thì không ăn, ai thèm ngươi ăn cơ chứ..."

Hôm nay là ngày bực mình nhất của Tạ Mai Nhi, vốn hôm nay cô đàm phán xong được một hợp đồng, vô cùng cao hứng về nhà nấu canh hạt sen, chuẩn bị chia sẻ niềm vui thành công với Phương Hạo Vân, lại không nghĩ rằng người ta lại không tiếp nhận. Sớm biết thế, không bằng cô sớm đáp ứng đi dạo phố với chị Mỹ Kỳ cho rồi.

" Lăng Kỳ, kỳ thật chị Mai là người rất tốt đó, hơn nữa chị ấy là sinh viên vừa mới tốt nghiệp, cũng không dễ dàng gì. Em cũng đừng chĩa mũi dùi vào chị ấy, nghe anh nói đi, em đi nói lời xin lỗi chị ấy, đều là con gái, con gái sao phải làm khó con gái chứ..." Đợi cho tâm tình của Bạch Lăng Kỳ bình tĩnh trở lại, Phương Hạo Vân nhẹ nhàng nói.

Bạch Lăng Kỳ tuy rằng cũng ý thức được mình có hơi quá phận, nhưng mà ngoài miệng vẫn không bỏ qua: "Ai bảo cô ta tranh bạn trai với em!"

Phương Hạo Vân xấu hổ một trận, không phải mình đã giải thích rõ ràng rồi hay sao? Sao nha đầu này lại vẫn không chịu dứt, thật sự là một bình dấm chua.

" Lăng Kỳ, em cũng không phải là một cô gái hẹp hòi, hơn nữa anh và chị Mai thật sự là quan hệ đồng nghiệp bình thường."

Phương Hạo Vân vẫn kiên trì giải thích, cuộc sống của mình còn dài lắm, hắn không mong muốn hai cô nàng lại cứ không tự nhiên như vậy. Hơn nữa, về phía Tạ Mai Nhi bên kia cũng có chút oan uổng, giữa bọn họ đúng là trong sạch thật mà.

"Được rồi, được rồi, em nghe lời anh là được chứ gì? Em cam đoan với anh, về sau sẽ ôn hòa hơn với chị ấy... Có điều phải có điều kiện tiên quyết, là chị ấy phải không được có ý tứ gì với anh."

Phương Hạo Vân nói như vậy không nghi ngờ gì đã cho Bạch Lăng Kỳ một cái thang xuống, cô thuận theo vậy mà xuống thôi, không muốn dây dưa thêm nữa.

Hai người vui đùa ầm ĩ trên giường một hồi, Phương Hạo Vân quyết định đưa Bạch Lăng Kỳ ra ngoài, hòa giải với Tạ Mai Nhi.

Trước khi mở cửa, Bạch Lăng Kỳ tựa cười lại như không cười nói: "Hạo Vân, nếu không em cũng dọn tới đây đi, dù sao hiện giờ sinh viên ở chung cũng không phải là hiếm..."

Dọn vào đây? Phương Hạo Vân có hơi nhức đầu, hình như chỉ có hai phòng, chẳng nhẽ cô nàng muốn ngủ chung với mình à? Cô nam quả nữ đó, Phương Hạo Vân chỉ sợ rằng mình sẽ không kiềm chế nổi.

"Hi hi, nhìn anh sợ kìa, người ta chỉ nói giỡn với anh thôi, ba mẹ em là người rất truyền thống, bọn họ nếu biết em ở chung với nam sinh ở ngoài, sẽ giết em mất." Bạch Lăng Kỳ cười cười, cũng đã mở cửa phòng.

Phương Hạo Vân nghe vậy rốt cục thở ra một hơi.

Ở chung cũng không đáng sợ, vấn đề mấu chốt là Phương Hạo Vân không muốn lấy danh nghĩa người khác mà đi xâm phạm một cô gái đơn thuần khờ dại.

Nhìn hai người thân thiết nắm tay nhau ra khỏi phòng, Tạ Mai Nhi vội vàng quay đầu đi, cái gọi là mắt không thấy tâm không phiền, chính là ý chỉ điều này.

" Chị Mai, thực xin lỗi, Lăng Kỳ nói là muốn giải thích với chị..." Phương Hạo Vân kéo tay của Bạch Lăng Kỳ, ý bảo cô bé mau mau giải thích.

Bạch Lăng Kỳ hiểu ý, cười hì hì tới trước mặt Tạ Mai Nhi, còn nghiêm túc cúi người xuống, nói với cô: "Chị Mai, thực xin lỗi, Lăng Kỳ không hiểu chuyện, chọc cho chị tức giận. Hy vọng chị rộng lượng, không chấp nhặt với Lăng Kỳ..."

Vung tay không đánh kẻ đang cười, Tạ Mai Nhi tuy rằng với sự vô lễ và nghi ngờ lúc trước của Bạch Lăng Kỳ có chút tức giận, nhưng mà có thể lí giải là người ta thực sự có chân tình. Hơn nữa, cô dù sao cũng lớn tuổi hơn một chút so với Phương Hạo Vân cùng Bạch Lăng Kỳ, tóm lại cũng phải có một ít phong độ của học tỷ chứ.

Cô vội vàng điều chỉnh tâm tình của mình, mỉm cười: "Em Lăng Kỳ, nói quá lời rồi, chị cũng không phải loại con gái lòng dạ hẹp hòi, chị không tức giận đâu, hơn nữa, hai người cũng đâu có chọc cho chị giận..."

Nghe Tạ Mai Nhi nói như vậy, trong lòng Bạch Lăng Kỳ nhất thời không được vui cho lắm, nghe khẩu khí của cô ta giống như nói mình là loại con gái nhỏ nhen hay nổi giận không bằng.

Nhớ tới cam đoan của Phương Hạo Vân với mình, cô vẫn mỉm cười nói: "Không giận là tốt rồi, đúng rồi, chị Mai, Hạo Vân nhà em về sau còn phải phiền chị chăm sóc nhiều hơn."

Thị uy? Thân là con gái, đương nhiên có thể nghe ra được ý tứ sâu xa ngoài lời nói của Bạch Lăng Kỳ, tâm tình vừa mới dịu đi nhất thời lại buồn bực lần nữa, nha đầu kia đúng là đã biến mình thành tình địch rồi.

"Ha ha!"

Tạ Mai Nhi mỉm cười, pha chút thâm ý nhìn thoáng qua Bạch Lăng Kỳ, cười nói: "Lăng Kỳ, em cứ yên tâm, quan hệ của chị với Hạo Vân còn nói cái gì mà phiền toái với cả không phiền toái nữa."

Phương Hạo Vân nhức đầu một trận, hắn tóm lại cảm thấy trong lời nói của hai cô nàng này hình như là có chuyện, dường như là một trận ám chiến nữa lại bắt đầu rồi.

" Đúng rồi, chị Mai, chị làm canh hạt sen phải không, em hơi đói rồi." Phương Hạo Vân không muốn đứng nhìn hai cô nàng ám chiến với nhau, quyết định lấy cớ đi ăn chuồn đi.

"Đổ... Chị ăn mất rồi." Tạ Mai Nhi thiếu chút nữa đã nói ra sự thật, cô cười cười xin lỗi, nói: "Chị nghĩ rằng hai em không ăn, cho nên vừa rồi đã ăn hết mất rồi. Đúng rồi, em bảo là em đói bụng đúng không? Để chị đi nấu cơm cho em ăn..."

Tạ Mai Nhi cũng không phải người dễ chọc vào, Bạch Lăng Kỳ cô đã gây sự trước, đổ oan cho người khác, được rồi, chị đây hôm nay sẽ chấp nhận lời thách đấu, đấu với cô em một trận.

"Hạo Vân, anh đói thật à?" Bạch Lăng Kỳ dường như cũng không cam lòng chịu yếu thế, vội vàng nói: "Em cũng đi nấu vài món ăn cho anh ăn..."

Từ nhỏ Bạch Lăng Kỳ đã tiếp nhận được tư tưởng, muốn nắm được trái tim của đàn ông, trước tiên phải nắm được dạ dày của họ. Cho nên, đừng nhìn Bạch Lăng Kỳ tuổi không lớn, nhưng mà khả năng nấu ăn cũng là đỉnh cao, hôm nay cũng là cơ hội tốt để lộ ra vài ngón nghề.

Không ngờ, Tạ Mai Nhi cũng là dưới tư tưởng này hun đúc mà lớn lên, cho nên cũng giống vậy có khả năng nấu ăn tốt, cô cũng muốn mượn cơ hội này mà bộc lộ tài năng.

Phương Hạo Vân cũng không biết rằng bởi vì tâm lý phân tranh của hai cô nàng, hắn sắp chuẩn bị được hưởng thụ một bữa cơm trưa phong phú.

Phương Hạo Vân sợ rằng ở phòng bếp sẽ phát sinh ra chuyện gì đó, nhỡ đâu lại lấy dao sống mái với nhau thì sao bây giờ. Hắn suy nghĩ một chút, vội vàng nói: "Nếu không, không nấu nữa, chúng ta ra ngoài ăn thì sao, anh mời khách..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.