Trên võ đài, trận đấu của Long Du và Bạch Quý càng lúc càng gây cấn, hai người đều dùng thuốc, và đều sắp hết giờ, nhưng mà tác dụng phụ của thuốc bên Long Du quá lớn, hắn cần phải nhanh chóng giải quyết trận đấu, nếu không thì kết cục duy nhất của hắn chính là thua.
Long Du có thể không để ý đến thắng thua của mình, nhưng mà hắn biết rõ thắng thua của mình đại biểu cho cái gì. Nếu làm không tốt, thì lúc này Long gia sẽ té ngã lớn.
So ra mà nói, thì tâm tình của Bạch Quý thoải mái hơn một chút.
Cảm nhận được sự vội vàng của Long Du, ông dường như đã đoán được chuyện gii2 rồi, bắt đầu đánh chắc tay lại, uy lực cũng trở nên lợi hại rất nhiều.
"ẦM!" một tiếng.
Hai người lại va chạm nhau, nhưng tiếng nổ này không giống mấy lần trước, sau khi tiếp đất, Long Du cảm thấy mắt cá chân hơi đau, vội vàng lui về sau mấy bước.
Bạch Quý đương nhiên cũng không tốt hơn, lần này hai người dùng toàn lực mà, không ai dám chậm trễ.
Khóe miệng của Long Du lộ ra một nụ cười hung ác, quơ tay lên, lao vào liều mạng với Bạch Quý, đòn tấn công lần này của Long Du còn khủng khiếp hơn lần trước.
Thời gian không chờ đợi, hắn không thể nào tiếp tục tiêu hao thể lực được nữa.
Thể lực và chân khí của Bạch Quý cũng hao không ít, lúc này ông ta cũng không còn du đấu, không tránh né, mà mạnh mẽ xông lại, nheo mắt lại, tung chưởng trái ra, liều mạng.
Hai người một đấm một chưởng lao vào nhau, đánh đấm túi bụi, do tay chân ma sát với không khí phát ra những tiếng rít, làm cho người xem không khỏi trợn tròn mắt.
Trước khi coi mấy cái phim võ thuật cũng biết cái gọi là công phu, nhưng mà sau khi nhìn thấy được trận chiến trước mắt này, vài tên vệ sĩ của mấy vị đại ca dường như đã biết cái gì mới gọi là công phu. Nhìn người ta đánh như thế, rồi lại nghĩ đến mấy cái chiêu mèo cào của mình, thật sự đúng là đáng hổ thẹn.
Thân thủ của Trần Thiên Huy cũng không tồi, nhưng mà không có luyện qua võ học chính tông, cho nên bây giờ ông không nhìn ra được ai cao ai thấp, có điều ông thấy Phương Hạo Vân rất bình tĩnh, vẻ mặt lạnh nhạt, trong lòng liền yên tâm rất nhiều. Chỉ mang tâm lý ngồi xem kịch vui thôi, coi hai người đấu với nhau.
Long Du dùng lực quá sức, dần dần cảm thấy mệt mỏi,
"Đê tiện!'
Long Du cố ý nói khích, hy vọng là có thể mượn cơ hội này mà làm thoát khí tức trong người ra, quyết định thi triển chiêu thức mạnh nhất, đánh một chiêu trí mạng với Bạch Quý.
"Giếtttttttttttt!"
Hét lớn một tiếng giét, Long Du đem hết lực lượng còn sót lại trong cơ thể lấy ra, lao về hướng Bạch Quý, tung hết dũng khí và quyết tâm ra, làm cho sức chiến đấu của hắn trong nháy mắt tăng vọt lên.
Giờ phút này, bộ mặt của Long Du trở nên dữ tợn, giống như một con thú vậy, làm cho người ta nhìn mà thấy sợ hãi.
"Nhất định phải giết hắn..."
Dựa vào lòng tin này, thân hình của Long Du giống như tia chớp, nhanh chóng lao đến hướng Bạch Quý, ngay cả những người ngồi bên dưới cũng cảm nhận được sát khí mãnh liệt của hắn.
Kim Phi hoảng sợ, hô lớn : "Phương thiếu gia, sao hắn đột nhiên trở lên lợi hại quá vậy?"
"Không!"
Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Hắn đã dùng hết lực lượng toàn thân để dồn vào chiêu này, nếu một chiêu này không giết được Bạch Quý, thì hắn thua rồi..."
Kim Phi nghe thấy thế, hơi nghiêng đầu lại, rất muốn hỏi rằng, hắn có thể giết được Bạch Quý sao? Có điều chữ ra đến miệng thì cô lại không dám hỏi.
Bạch Quý rùng mình một cái, không dám chậm trễ, nhìn chằm chằm Long Du, cũng chuẩn bị đón tiếp Long Du, đem hết lực lượng trong người ra để đỡ một đòn này.
Chỉ là khí thế của Bạch Quý lúc này không có mạnh mẽ như Long Du thôi.
Tần Tử Kiếm và Long Chiến cười đắc ý, một chiêu liều mạng của Long Du, lực lượng mạnh đến nổi đã vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ.
Trong giây phút ngắn ngủi, tất cả mọi người đều nghĩ rằng, Bạch Quý chết chắc rồi!
Nhưng làm mọi người kinh ngạc chính là, Bạch Quý vẫn khá là bình tĩnh, bởi vì thân là võ sĩ của bộ tộc thủ hộ, ông không e ngại cái chết...
Khí thế của hai bên đều đã đến đỉnh cao rồi, hai bên đều trong tư thế liều mạng, hô hấp của mọi người tại hiện trường cũng trở nên dồn dập.
"ẦM !!!" Một tiếng thật lớn.
Theo tiếng nổ kinh hồn ấy, hai thân ảnh lao vào nhau, khí kình lập tức bắn ra bốn phía, bụi khói trở nên mù mịt.
Những người ngồi xung quanh võ đài ngay lập tức bị ảnh hưởng, bị khói bui che mất tầm nhìn.
Chờ đến khi mọi người nhìn thấy rõ tình hình, thì Kiều Sĩ Quý đã tuyên bố kết quả trận đấu, Bạch Quý thắng, Long Du thua.
Bởi vì hồi nãy đám đông khiếp sợ, cho nên vội vàng lui về sau, sợ bị ảnh hưởng đến mình, lúc này, bọn họ không có nghe rõ kết quả trận đấu.
Sau khi một bụi bậm rốt cục đã tan.
Nguồn: http://truyenfull.xyzMọi người nhìn thấy cảnh máu me trên đài, hầu như đều khó tin, Long Du bây giờ đang nằm trong vũng máu, cánh tay phải cũng đã gãy.
Vẻ mặt Long Chiến đơ ra, khi Long Du bại, ông ta lập tức phái người lên kéo Long Du về, nhìn rất là bình tĩnh, không hề hoảng hốt một chút nào.
Mà lúc này, sắc mặt của Tần Tử Kiếm đã hoàn toàn xanh mét, hắn dường như không dự đoán kết quả lại đến nhanh như vậy. Ngay một phút trước, hắn còn tưởng rằng Long Du sẽ thắng.
Giờ phút này, hắn không khỏi bội phục sự thông minh của mình, ngay từ đầu đã chuẩn bị cho nước cờ thứ hai rồi, Long gia bị đánh bại, thì kế tiếp là đến lượt hắn.
Tần Tử Kiếm âm thầm ra hiệu cho Anji, để cho cô ta bắt đầu hành động.
Long Du thất bại, làm cho mọi người ở đây trở nên kích động, hầu hết người ở đây đều mua Long Du thắng, nhưng mà thật thất vọng, kết quả bây giờ là Long Du bị đánh bại. Cái này cũng có nghĩa là bọn họ đã mất một số tiền lớn.
Còn những người mua thử Bạch Quý thắng thì đang hối hận không thôi, bởi vì nếu biết kết quả là như vậy thì đã đem hết gia sản đặt vào rồi.
Đáng tiếc, hối hận cũng không thể thay đổi được gì.
Nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn như vậy, Phương Hạo Vân và Trần Thiên Huy đều cười đắc ý, nếu không có gì ngoài ý muốn, thì sắp tới sẽ có một trò hay.
Anh em họ Vương lúc này cũng đã lên đỡ Bạch Quý xuống. Trên mặt đầy vẻ tự hào, Bạch Quý là giáo quan của bọn họ, cũng là đại ca tốt của bọn họ, bây giờ ông ta giành thắng lợi, mọi người đương nhiên là vui vẻ.
"Phái hai người chăm sóc tốt cho Bạch Quý... những người còn lại chuẩn bị đại chiến..." Phương Hạo Vân dặn dò một tiếng, sau đó nói với Bạch Quý : "Làm tốt lắm..."
"May mắn không làm nhục sứ mạng!" Bạch Quý khiêm tốn đáp, sau đó được hai người dìu đi, vẻ mặt cảnh giác nhìn bốn phía.
Long Chiến dường như cũng nhận ra sự khác thường của Tần Tử Kiếm, vội vàng đi đến, nhỏ giọng hỏi : "Cậu muốn làm gì... Tần Tử Kiếm, tôi nói cho cậu biết, thắng bại đã định, Long gia tôi tài không bằng người, tôi chấp nhận... Tôi không muốn cậu làm ra chuyện trên địa bàn của tôi..."
Tần Tử Kiếm cười nói : "Long Gia, ông cứ yên tâm, tôi không làm ông khó xử đâu, có điều chuyện này tôi không chấp nhận chịu thua như thế. Long Gia, ông có nghĩ đến không, nếu thật sự để cho đám Phương Hạo Vân tham gia vào hắc đạo Hoa Hải, thì sẽ có hậu quả gì... dã tâm của hắn ông cũng rất rõ, hắn muốn thống nhất hắc đạo Hoa Hải!"
Long Chiến nghe thấy thế, cười khinh thường ; "Haha... Tần thiếu gia, tôi thấy cậu hồ đồ thật rồi, chỉ dựa vào Phương Hạo Vân hắn mà đòi thống nhất hắc đạo Hoa Hải... đừng nói là hắn không có năng lực đó, cho dù hắn có năng lực đó, thì chính phủ cũng không cho phép chuyện này xảy ra..."
Nhà họ Long có quan hệ thân thiết với bên chính phủ, đương nhiên là cũng biết về mấy cái vụ khống chế của chính phủ rồi, theo ông ta thấy, chính phủ sẽ không phá vỡ cục diện hiện tại đâu.
Đừng nói là Phương Hạo Vân, cho dù là người nhà họ Long cũng không thể nào thống nhất hắc đạo được.
Đương nhiên, giờ phút này Long Chiến vẫn chưa biết, nhà họ Long đã gặp đại nạn rồi, ông ta không biết rằng việc Phương Hạo Vân thống nhất hắc đạo, cũng đã được cấp trên ủng hộ.
Tần Tử Kiếm ở nước ngoài lâu, cho nên không hiểu biết nhiều về tình hình trong nước, có điều nghe Long Chiến nói vậy, hắn cũng hiểu chút chút. Chỉ là, hắn làm việc luôn luôn cẩn thận, không muốn để lại phiền toái gì. Hôm nay là một cơ hội không tồi, huống hồ, hắn đã chuẩn bị xong hết rồi, không muốn bỏ lở nửa chừng.
Hơi suy nghĩ một chút, Tần Tử Kiếm ngẩng đầu lên nhìn Long Chiến, nhỏ giọng nói : "Long Gia, xin hãy nghe tôi nói, cho dù Phương Hạo Vân không thể thống nhất hắc đạo Hoa Hải, thì chúng ta cũng không thể để cho hắn sống rời khỏi đây được. Người như vậy mà để lại, cuối cùng chính là tai họa. Không nói gạt ông, tôi đã chuẩn bị hết rồi, chỉ cần ông đồng ý, thì tôi lập tức hạ lệnh ra tay thôi. Chuyện này nếu thành công, cũng là công lao của ông và tôi, nếu thất bại, thì Tần Tử Kiếm tôi sẽ chịu tiếng xấu thay ông, tuyệt đối không làm liên lụy đến ông..."
Vì để cho Long Chiến không còn lo lắng, Tần Tử Kiếm còn cố ý nói thêm : "Long Gia, chuyện lần này ông không cần lo lắng, tôi có mang vài võ sĩ của gia tộc Morgan đến, ai ai cũng là cao thủ cả.
Quả nhiên, Long Chiến vừa nghe đến gia tộc Morgan, lập tức động lòng, vội vàng hỏi : "Tử Kiếm, ý của cậu là, hành động của cậu được gia tộc Morgan ủng hộ? Là vị kế thừa?"
"Cái này... bây giờ tôi chưa thể nói cho ông biết..." Khóe miệng Tần Tử Kiếm lộ ra một nụ cười thần bí, nói : "Long Gia, xin lỗi, có một số việc là bí mật, không phải là điều mà tôi có thể nói, hy vọng ông có thể hiểu được... chuyện hôm nay ông xem..."
Long Chiến là một người thông minh, ông ta thản nhiên cười : "Chuyện hôm nay tôi không biết gì hết..." Nói xong, ông ta mang người rời đi.
Tần Tử Kiếm hừ lạnh một tiếng, nhìn cái bóng của Long Chiến rời đi, nói :"Cáo già!"
Anji nhận được tín hiệu cũng lập tức phát lệnh tấn công, nhóm người của Tần gia ẩn trong đám người lập tức vọt ra, số lượng lên đến mấy trăm, hơn nữa trong tay còn có vũ khí nóng lạnh đủ loại.
Hiển nhiên là Tần Tử Kiếm lần này muốn chơi thật lớn, muốn xử lý hết đám người của Phương Hạo Vân và Trần Thiên Huy một lần luôn. Hơn nữa, Tần Tử Kiếm cũng đã chuẩn bị hết.
Chuyện này nếu thành công, sẽ không giống như những gì mà hắn nói với Long Chiến, mà kẻ hưởng lợi chỉ có một mình hắn thôi. Hắn đem hết rắc rối đổ lên trên người của Long Chiến, còn kẻ hưởng lợi duy nhất chỉ có Tần gia của hắn.
"Cả một đám không biết sống chết, các anh em hôm nay cứ tùy tiện chém giết đi..." Đối mặt với đám người của Tần gia, đồng chí Nhị Ngưu nhà chúng ta có vẻ khá là giận, trong biết đã rút đao trong tay ra từ lúc nào rồi : "Các anh em của sơn trại Vương gia, thích đao thì chơi đao, yêu súng thì rút súng ra bắn" Nơi này không phải là trong rừng, không có vật che, bọn họ cũng không có công phu như Phương thiếu gia hay giáo quan, cho nên không dùng vũ khí lạnh để choảng nhau.
Đương nhiên, đao là thứ căn bản của hai anh em họ Vương.
Lúc này, trên người bọn họ, lấy đồ chơi trên người ra.
"Không cần giết người..."
Phương Hạo Vân dặn dò : "Chỉ cần làm cho bọn chúng mất sức chiến đấu là được rồi... cố gắng không giết người!" Dù sao cũng đang hợp tác với chính phủ, Phương Hạo Vân không muốn để chết quá nhiều người. Hơn nữa, đám người này chỉ nghe lệnh làm việc thôi, tội không đáng chết.
"Hiểu rồi!"
Vương Đại Ngưu gật đầu, lập tức gào thét kêu anh em ra tay. Khoảng cách xa thì rút súng ra bắn, lao đến gần thì cầm đao chặt tay chặt chân.
Không lâu sau, đám người mà Phương Hạo Vân chuẩn bị trước đó đã lao đến, trong tay cũng đủ loại hàng nóng lạnh, lao vào mà chém giết.
Lúc đầu khi đám người ngoài kia còn chưa tiến vào, thì bên Tần Tử Kiếm vẫn còn chiếm ưu thế về số lượng. Nhưng mà sau khi bên nhóm anh em họ Vương cùng với đám người của Trần Thiên Huy, Vương Thế Phi hợp lại, thì người của Tần Tử Kiếm liền không thể chống đỡ nổi.
Mặc dù đã có lệnh của Phương Hạo Vân là không được chém giết quá nhiều, nhưng mà tình cảnh bây giờ vô cùng thảm thiết, tiếng kêu la không dứt, máu tươi đổ xuống không ngừng.
Chỉ gần mười phút, cái trang viên xa hoa ấy đã biến thành một địa ngục trần gian, tay rơi, chân rớt nhìn đâu cũng thấy. Đám người của anh em họ Vương sống trong rừng, đã từ từ hòa hợp với tính cách giết người không chớp mắt rồi, hôm nay tuy rằng đã có lệnh của Phương Hạo Vân, nhưng bản chất chém giết của bọn họ vẫn không thể nhịn được. Trong tình huống bất đắc dĩ, bọn họ đành phải chặt tay chặt chân cho đỡ cơn khát máu