Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 642




"Hừ!"

Một tên thủ hạ của Phong Nam Thiên cười lạnh : "Đắc tội với lão đại mà còn muốn thuận lợi tiến vào Thiên Phạt thành, đúng là buồn cười..."

Lời này vừa nói ra, ánh mắt của Phương Hạo Vân liền đảo qua, dừng lại trên người hắn, căm tức nói : "Mày đúng là một tay sai trung thành, đáng tiếc là mày đã chọn nhầm chổ..."

Vừa dứt lời, Phương Hạo Vân liền xuất hiện trước mặt người kia, Thiên Phạt lập tức chém lên cổ hắn, ngay trong lúc hắn kêu lên sợ hãi, thì đầu của hắn cũng đã lăn xuống đất.

Cái này làm cho cả đám người Phong Nam Thiên không nói gì.

Phương Hạo Vân rất hài lòng với thái độ của đám người này.

Ý định của hắn cũng là giết gà dọa khỉ mà.

Tạm dừng lại một chút, Phong Nam Thiên nổi giận nói : "Phương Hạo Vân, cậu lạm sát người vô tội, rõ ràng là khinh thường võ sinh Phong thành chúng tôi, cậu làm như vậy, chính là tuyên chiến với Phong thành. Cậu chờ đi, cậu phải trả giá vì hành động của cậu ngày hôm nay..."

"Thật sao?"

Phương Hạo Vân cười khinh miệt : "Tôi không tin Phong Vân sẽ vì một nô tài mà làm lớn chuyện với tôi... Phong Nam Thiên, thức thời thì nhanh chóng dẫn đường đi, nếu không, hắn chính là tấm gương của anh"

Phong Nam Thiên là tâm phúc của Phong Vân, bình thường cũng là người nổi tiếng tại Phong thành, chưa từng chịu qua sỉ nhục nào cả. Tuy rằng Phương Hạo Vân là thiếu chủ dự định, nhưng hắn ta còn chưa được bốn đại thành chủ tán thành.

Nói cách khác, Phương Hạo Vân bây giờ, thật ra chỉ là một võ giả bình thường.

Về phần sau này.... khó mà nói trước.

Theo tin tức mà Phong Nam Thiên được biết, bốn đại thành chủ dường như không hài lòng với ông chủ mà Bạch tiểu thư tuyển chọn, ý của bọn họ rất rõ ràng, muốn phế người này đi, đề cử người bên trong Thiên Phạt thành.

Cho nên, Phương Hạo Vân trong mắt của Phong Nam Thiên, căn bản không phải là thiếu chủ.

Cái này cũng là nguyên nhân khiến hắn kiêu ngạo.

Đương nhiên, kiêu ngạo thì phải trả giá, và một thuộc hạ của hắn đã chết.

"Phương thiếu gia... vốn mang cậu vào thành là chức trách của tôi, nhưng bây giờ cậu giết người của tôi, chính là không cho tôi mặt mũi, cậu đã không cho tôi mặt mũi, tôi dựa vào cái gì mà cho cậu mặt mũi... Chúng ta đi!" Phong Nam Thiên cười lạnh, vung tay lên, chuẩn bị bước đi.

"Đứng lại!"

Phương Hạo Vân buồn bực muốn phát điên lên, đám người này sao vậy, đúng là bất kính, không có một chút chức nghiệp gì trong đầu cả.

"Không phải cậu rất có năng lực sao... có bản lĩnh thì tự đi tìm vào..." Phong Nam Thiên hừ khinh thường một tiếng, ngay cả đầu cũng không quay lại, tiếp tục đi về phía trước.

"Chết!" Phương Hạo Vân quát một tiếng, xuất Thiên Phạt ra, lập tức chém vào gáy của người đó, rõ ràng là muốn chém chết ngay tại chổ.

Công phu của Phong Nam Thiên cũng không yế, hắn đã cảm nhận được sát ý và đao khí của Phương Hạo Vân, vội vàng bỏ chạy, ý muốn chạy khỏi phạm vi của đao khí.

Nhưng Phương Hạo Vân muốn lập uy, ra tay dùng toàn lực, căn bản là không cho Phong Nam Thiên cơ hội tránh né, đáng thương cho Phong Nam Thiên, ngay cả kêu cũng không kịp, cổ đã bị chặt đứt, ngã xuống đất bỏ mạng.

Tốc độ ra tay của Phương Hạo Vân rất nhanh, đợi khi những người khác kịp phản ứng thì Phong Nam Thiên đã chết.

"Ai muốn mang tôi đi vào?" Con mắt của Phương Hạo Vân nhìn quét qua ba người còn lại, cười nói : "Tôi chỉ cần hai người dẫn đường, một người phải chết. Ai mang tôi vào thành, ai chết, các người tự lựa chọn đi"

Phương Hạo Vân vừa dứt lời, hai người hai bên lập tức đánh úp về người đứng giữa. Người này hấp tấp chống cự, nhưng cuối cùng vẫn phải bỏ mạng.

"Ừ, không tồi!"

Phương Hạo Vân thản nhiên cười nói : "Các người làm không tồi.... bây giờ các người mang tôi vào thành, nếu các người dám giở trò, tôi cam đoan là các người sẽ chết không được tử tế..."

Hai người kia nhìn thấy sự cường đại của Phương Hạo Vân, cùng với thủ đoạn tàn nhẫn của hắn, cho nên đã sớm phục tùng hắn rồi.

"Phương thiếu gia, xin chào, tôi gọi là Hàn Thế Đồng, người kia là Hàn Thế Vinh, chúng tôi là anh em cùng cha khác mẹ, cậu yên tâm, chúng tôi nhất định mang cậu vào thành" Người nói chuyện có vẻ mặt đáng khinh, có điều huyệt Thái Dương của hắn nhô cao, công phu hẳn là cũng không kém. Bên cạnh hắn là một người đàn ông gầy hơn một chút, cũng chính là anh em của hắn Hàn Thế Vinh. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Tốt, đi thôi!" Phương Hạo Vân không nói gì, chỉ kêu hai người này dẫn đường.

Và cứ thế, Phương Hạo Vân thành công tiến vào trong căn cứ của gia tộc thủ hộ, thế ngoại đào nguyên Thiên Phạt thành.

Đương nhiên, theo hiểu biết của Phương Hạo Vân về tình huống nơi này, nói nơi này là thế ngoại đào nguyên cũng hơi quá, bởi vì rất rõ ràng, nơi này cũng có lục đục, cũng có cảnh ta lừa người gạt.

Lối vào Thiên Phạt thành thật ra chính là ngọn núi lớn trước mắt, chẳng qua bên trong ngọn núi đã được đào một đường hầm, và xuyên qua đường hầm này, Phương Hạo Vân mới chính thức tiến vào Thiên Phạt thành.

Toàn bộ Thiên Phạt thành được chia ra làm bốn khu vực, Phong Hoa Tuyết Nguyệt bốn thành nhỏ. Mỗi thành đều có một thành chủ, theo lý thuyết mà nói bọn họ chịu sự thống lĩnh của Bạch tiêu thư, cũng chính là dì Bạch của Phương Hạo Vân. Nhưng trên thực tế, mấy năm nay, bốn thành chủ này luôn làm theo ý mình, và sự tôn kính đối với tiểu thư họ Bạch cũng đã không còn.

Cái này cũng là lý do Phong Nam Thiên có gan lấy dì Bạch và Phương Hạo Vân ra nói giỡn.

Đương nhiên, xét tổng thể mà nói, Thiên Phạt thành vẫn còn nằm trong phạm vi khống chế của dì Bạch. Dù sao thì Thiên Phạt thành cũng là tổ nghiệp của Bạch gia, cũng trải qua sự cố gắng của tổ tiên Bạch gia mới có được quy mô ngày hôm nay.

Bây giờ, bốn thành chủ đã có sự phân cách với dì Bạch.

Ba thế hệ trước của dì Bạch đều ra bên ngoài tìm kiếm người có duyên với Thiên Phạt. Ý đồ phá giải bí mật của Thiên Phạt, phát dương quang đại Thiên Phạt thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.