Lái xe đi đến tư gia Kim Nguyệt, Long Hi Phượng đã đứng ở cửa từ sớm, hôm nay bà mặc một cái sườn xám long văn, có vẻ yêu kiều duyên dáng, quyến rũ động lòng người, cái tà xẻ cao để lộ ra một cái đùi trắng khiến cho người ta hoa mắt.
"Hạo Vân, tốc độ của em thật nhanh..." Long Hi Phượng thuận tay ôm lấy cánh tay của Phương Hạo Vân, nghiêng mình lên đầu vai của hắn, cười nói : "Bà già kia dường như đã bị thủ đoạn của em trấn áp. Từ hôm bữa chịu thua xong, bà ta đã tìm đến chị, hy vọng chị có thể đứng ra làm người hòa giải..."
"Chị nghĩ thế nào?" Phương Hạo Vân đưa tay lên sờ soạng cái mông của bà, nói :"Em muốn nghe ý của chị trước..."
"Ý của chị rất đơn giản... người đưa thì ta đẩy, nếu đã muốn cùng đi, vậy thì đi..."
Nói xong, hai người cùng đi vào cửa lớn, sau khi vào cửa, đập vào mắt người là một cái hoa viên kiểu biệt thự động lòng người.
"Đây là của bà già bỏ tiền ra mua, hôm nay mới mở đãi khách lần đầu tiên..." Long Hi Phượng cười nói.
Dưới sự dẫn đường của Long Hi Phượng, Phương Hạo Vân nhanh chóng đi vào phòng khách kiểu rộng mở, từ xa, hắn đã nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đoan trang mỹ mạo khoảng bốn mươi đang lặng lặng nhìn từ xa. Tình cảnh này, làm cho Phương Hạo Vân không khỏi giật mình. Đây là bà già Mộc Nguyệt Dung sao???
Có điều, cũng may là vẻ mặt của Mộc Nguyệt Dung bình thường, không thay đổi gì cả, thấy Phương Hạo Vân và Long Hi Phượng đi vào, trên mặt lộ ra một nụ cười vui vẻ, nói : "Tiểu Phượng, Phương thiếu gia, hai người đến rồi, lại đây ngồi..." Bà ta cười một cách rất là quyến rũ.
Phương Hạo Vân lúc này mới yên lòng, đi theo Long Hi Phượng và cùng ngồi xuống.
Nhìn thấy hai người ngồi xuống rồi, Mộc Nguyệt Dung vỗ nhẹ tay, nhanh chóng có một cô hầu gái đi ra, pha trà và phục vụ.
Phương Hạo Vân bưng ly trà lên, chậm rãi ngồi uống, thỉnh thoảng cũng liếc nhìn Mộc Nguyệt Dung vài lần.
Mộc Nguyệt Dung nói chuyện vài câu với Long Hi Phượng xong, nhìn Phương Hạo Vân một cái, hơi trầm giọng nói ; "Phương thiếu gia, nếu tiểu Phượng đã nói rõ với cậu, tôi cũng không muốn vòng vo. Tôi hy vọng có thể hòa giải với cậu, tôi thật sự không muốn trở thành kẻ địch của Phương thiếu gia..."
"Lão phu nhân... thứ cho tôi nói thẳng, sự thay đổi của bà hình như là quá nhanh, tôi rất khó tin tưởng thành ý của bà..." Phương Hạo Vân cẩn thận đánh giá Mộc Nguyệt Dung, đột nhiên phát hiện ra nếp nhăn trên mặt của bà đã không còn, đã trẻ lại hơn rất nhiều so với trước kia.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.xyz"Lão phu nhân, người tôi gặp mấy ngày trước là bà sao?" Phương Hạo Vân hỏi tiếp.
Mộc Nguyệt Dung không khỏi bật cười, và nụ cười trở nên quyến rũ hơn, cười nói : "Phương thiếu gia... Người mà mấy hôm trước cậu gặp chính là tôi... Tôi chính là Mộc Nguyệt Dung, nhưng tôi quả thật đã trẻ lại không ít. Tiểu Phượng, con nói tình huống cụ thể cho Phương thiếu gia..."
"Là như vậy!"
Long Hi Phượng cười nói :"Nam Cung thế gia có một viên hoàn đan tổ truyền, ngày hôm qua mẹ vừa sai người đem đến đây, sau khi dùng xong, những dấu vết của việc luyện công thất bại đã biến mất, cả người cũng trẻ hơn rất nhiều"
"Thì ra là vậy..." Phương Hạo Vân âm thầm kinh hãi, Nam Cung thế gia đúng là không hổ danh là đại gia tộc có lịch sử hơn mấy trăm năm, quả thật là có chút năng lực.
"Phương thiếu gia, tuy rằng sự thay đổi của tôi hơi nhanh, nhưng cái này không gây trở ngại đến thành ý của tôi..." Mộc Nguyệt Dung toát ra vẻ phong tình vạn chủng, hoàn toàn khác hẳn so với cái khuôn mặt già nua mấy ngày trước.
Bà cười mị một tiếng, nói : "Phương thiếu gia, bà già này không nói láo trước mặt cậu, lần này cậu ra tay với Thiên Tử bang, tôi đã nhìn thấy được thế lực của cậu, cho nên tôi mới tính hòa giải với cậu..."
"Bà thành thật, như vậy cũng tốt!" Phương Hạo Vân mỉm cười, ánh mắt đảo qua ngực của Mộc Nguyệt Dung, cười nói : "Tôi thích người thành thật, nhưng không thích đàn bà nói dối .... Đương nhiên, nể mặt của chị Phượng, tôi sẽ không từ chối ý tốt của bà..."
"Cảm ơn!"
Mộc Nguyệt Dung nghiêm túc nói.
"Mẹ, Hạo Vân, hai người nói chuyện đi, con đi chuẩn bị đồ ăn...." Long Hi Phượng dường như cố ý tạo cơ hội để hai người nói chuyện, đứng dậy lắc mông rời đi.
Biểu hiện của Mộc Nguyệt Dung hôm nay hoàn toàn khác hẳn so với lần đầu gặp mặt, có thể nói là xinh đẹp mỹ mạo, kiều mỵ động lòng người, giọng nói nhỏ nhẹ dễ nghe, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều tràn ngập quyến rũ.
Có thể thấy được công hiệu của viên đan đó mạnh cỡ nào.
Đương nhiên, cái này cũng nói lên rằng điều kiện của Mộc Nguyệt Dung cũng rất tốt, nếu không thì cho dù có là thuốc tiên thì cũng chẳng đạt được tiêu chuẩn này đâu.
Đương nhiên, dù vậy thì Mộc Nguyệt Dung vẫn là một thục nữ lớn tuổi.
Hai người nói chuyện rất vui vẻ, không khí vô cùng hài hòa, và thời gian trôi qua cũng thật nhanh, không bao lâu sau, đã đến giờ cơm chiều, Long Hi Phượng tự mình xuống bếp, làm ra những món ăn đặc sắc, và hầu như đều là những món Phương Hạo Vân thích ăn cả.
Sau khi bàn cơm được dọn lên, ba người vừa ăn vừa nói chuyện, Phương Hạo Vân vừa ăn vừa trầm trồ khen ngợi. Trên bàn cơm còn có cả rượu ngon nữa, quả thật là khiến cho hắn ăn đã ghiền luôn.
Sau khi ăn cơm chiều xong, lại nói chuyện một hồi, Phương Hạo Vân và Long Hi Phượng liền chúc Mộc Nguyệt Dung ngủ ngon, rồi cả hai đi đến phòng nghỉ của Long Hi Phượng...