Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 746: Kỳ hạn ba ngày (3)




Mộc Nguyệt Dung không biết đã mở mắt ra từ khi nào, hai má đỏ như lửa, ánh mắt nhìn thân hình hai người kết hợp lại với nhau. Long Hi Phượng dường như muốn kích thích Mộc Nguyệt Dung, cho nên càng kêu la kịch liệt hơn, làm cho mặt của Mộc Nguyệt Dung đỏ rực đến nổi không thể đỏ hơn nữa.

Nhìn người đàn bà đang vặn vẹo dưới thân của mình, Phương Hạo Vân thầm kêu sảng khoái, thân hình hắn cũng không khỏi hoạt động nhanh hơn, và từng đợt khoái cảm không ngừng xâm nhập vào thần kinh của Long Hi Phượng.

"Chị không được rồi..."

Sau một hồi, Long Hi Phượng hô lớn một tiếng, đạt đến cực khoái, cặp mông nhanh chóng co giật lên, còn hai tay thì ôm chặt lấy cổ của hắn.

Sau khi mây mưa xong, trên mặt Phương Hạo Vân mang theo vẻ tự hào của kẻ chinh phục, xoay người lại để lộ vật hùng tráng của hắn ra ngoài. Và ở góc độ của Mộc Nguyệt Dung, bà có thể nhìn thấy rõ ràng vật cứng ấy.

"A ..." Trong lòng Mộc Nguyệt Dung kinh hô một tiếng, vội vàng dùng tay che hai mắt lại.

Long Hi Phượng thì lẳng lặng tựa đầu vào ngực hắn, nghe nhịp tim hắn đập, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn quyến rũ say lòng người.

"Chị Phượng, nói cho Mộc Nguyệt Dung biết, em không có khả năng làm con rể của Nam Cung thế gia... " Khóe miệng của Phương Hạo Vân hiện lên một nụ cười tà : "Hoặc là thần phục, hoặc là bị hủy diệt ... Chỉ có hai lựa chọn này ..."

Lời này vừa nói ra, không chỉ làm cho Mộc Nguyệt Dung giật mình, ngay cả sắc mặt của Long Hi Phượng cũng trở nên xanh mét.

Bà vốn tưởng mình sắc đẹp của mình và Mộc Nguyệt Dung đủ để cho Phương Hạo Vân động tâm, nhưng không ngờ rằng trái tim của hắn lại làm bằng sắt thép. Long Hi Phượng đột nhiên phát hiện ra, trước kia mình đã xem thường Phương Hạo Vân rồi.

Hắn tuyệt đối không phải là loại động vật dùng nửa thân dưới để suy nghĩ.

Còn Mộc Nguyệt Dung cố nén phẫn nộ trong lòng, cố gắng làm cho tâm tình bình tĩnh lại, nếu không bà sẽ phát cuồng lên, bà sợ rằng mình sẽ lao đến tranh luận với Phương Hạo Vân.

"Hạo Vân, em có phải là nói giỡn với chị Phượng không?" Vẻ mặt của Long Hi Phượng trở nên nghiêm túc hơn.

"Nói giỡn?" Phương Hạo Vân mỉm cười, vỗ một phát thật mạnh lên mông của bà, nói : "Em không có tâm tình để đùa giỡn ... Chị Phượng, chuyện hôm nay mời chị chuyển lời cho Mộc Nguyệt Dung giùm em ... "

"Được rồi!"

Chuyện đã thế này, Long Hi Phượng thấy Phương Hạo Vân không giống nói giỡ, cũng không dám nói thêm gì nữa, vội vàng gật đầu đáp ứng. Trên thực tế, bà cũng biết rõ, Phương Hạo Vân nói những lời này là cố ý để cho Mộc Nguyệt Dung nghe.

"Hạo Vân, có thể nói cho chị biết không, vì sao phải làm vậy?" Long Hi Phượng tò mò hỏi.

Nghe Long Hi Phượng nói vậy, cái lổ tai của Mộc Nguyệt Dung liền dựng lên, cẩn thận lắng nghe. Muốn nghe xem ý của Phương Hạo Vân rốt cục là gì ...

"Hừ!"

Phương Hạo Vân cười khinh miệt, nói : "Mộc Nguyệt Dung thật biết tính kế, nhưng bà ta không nghĩ lại à. Muốn em làm con rể của Nam Cung thế gia, rốt cục là bằng cái gì ... Nói không khách khí chính là, chỉ một cái Nam Cung thế gia này, chưa chắc đã lọt vào mắt của em..."

"Ý của em là, Nam Cung thế gia không đủ tư cách?" Long Hi Phượng dò hỏi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.xyz

"Ừ, chính là như vậy!'

Phương Hạo Vân kiêu ngạo nói : "Lực lượng em nắm giữ trong tay, căn bản không phải là thứ mà các người có thể tưởng tượng được ..."

Lời này vừa nói ra, hai mắt của Long Hi Phượng không ngừng xoay tròn, dường như đang tự hỏi gì đó.

Dừng lại một chút, Phương Hạo Vân tiếp tục kiêu ngạo nói : "Chị Phượng, nhớ kỹ .... các người có hai lựa chọn ... Em không có khả năng cho thêm cơ hội nào nữa ..."

Nói xong, Phương Hạo Vân tiếp tục đè Long Hi Phượng xuống, hai tay ôm lấy cặp mông, đẩy eo một cái, lại đâm vào, tiếp tục một vòng chinh phạt mới.

"Vô sỉ!"

Lúc này Mộc Nguyệt Dung đã không nhịn được nữa, liền mạnh mẽ bước ra, nổi giận nói : "Phương Hạo Vân, cậu quá cuồng vọng, quá vô sỉ rồi ..."

Đối mặt với sự chỉ trích này, Phương Hạo Vân chỉ cười thôi, cũng không thèm để ý, tiếp tục đẩy eo tới.

"Lão phu nhân, nếu bà thích, xin mời thưởng thức ..." Nói xong, Phương Hạo Vân đẩy nhanh tốc độ lên.

Dưới sự kích thích mãnh liệt, Long Hi Phượng há miệng ra rên rỉ rất to, không để ý đến sự tồn tại của Mộc Nguyệt Dung.

Bây giờ Mộc Nguyệt Dung vừa thẹn vừa giận, nhưng lại không biết nên làm cái gì.

Nếu là trước kia, sợ rằng bà đã động sát tâm. Nhưng sự cường thế của Phương Hạo Vân làm cho bà sợ hãi. Một người luôn luôn cao ngạo như bà, mà trước mặt sự cường thế như vậy, cũng không biết nên làm thế nào.

"Chị không được rồi... nhanh lên một chút ..."

Thân mình của Long Hi Phượng run lên, hiển nhiên là đã đạt đến cực khoái cực sướng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.