Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 747: Kỳ hạn ba ngày (4)




Còn Mộc Nguyệt Dung tận mắt nhìn thấy quá trình con dâu bị đẩy lên mây luôn.

Sau khi xong việc, Phương Hạo Vân vẫn để trống phần dưới, nói : "Bà đã nghe được rồi, tôi không cần phải nói lại nữa, thần phục hay bị hủy diệt, tự bà quyết định đi, nhớ kỹ, bà chỉ có thời gian ba ngày ..."

Nói xong câu đó, Phương Hạo Vân chuyển mắt nhìn về hướng Long Hi Phượng, nói : "Lại đây, làm sạch giúp em ..." Lúc nói chuyện, trong con mắt của Phương Hạo Vân hiện lên một tia khác thường, khởi động Nhiếp Tâm Thuật.

Nếu là trước kia, Nhiếp Tâm Thuật của Phương Hạo Vân chưa chắc đã có tác dụng với Long Hi Phượng, nhưng bây giờ thì khác, từ sau khi hấp thu Tịnh Thế Tử Viêm, công lực toàn thân đều có thay đổi mới. Mặc dù hai người đều biết Nhiếp Tâm Thuật, nhưng Phương Hạo Vân vẫn chiếm thế thượng phong.

Long Hi Phượng nghe thấy thế, ánh mắt ngẩng ra, lập tức ngồi chồm hổm dậy, hé miệng liếm sạch sẽ cho Phương Hạo Vân, làm cho Mộc Nguyệt Dung đứng bên cạnh há mồm trợn mắt ra, nhìn nhìn Long Hi Phượng, âm thầm giật mình, đây là Long Hi Phượng mà mình quen biết sao?

Trong ký ức của bà, Long Hi Phượng là một người đàn bà cao ngạo cường thế, nhưng bây giờ lại làm ra hành động này, đúng là không thể nào tưởng tượng nổi.

Sau khi mặc đồ vào, Phương Hạo Vân mới kết thúc Nhiếp Tâm Thuật.

Long Hi Phượng dường như cũng không nhận thấy sự khác thường gì cả, khóe miệng vẫn duy trì nụ cười như trước.

Chậm rãi đi qua, Phương Hạo Vân đến gần Mộc Nguyệt Dung, nói : "Hôm nay được coi phim 3D, đương nhiên là không có miễn phí rồi.. Bà phải trả tiền ..."

"Có ý gì ?" Mộc Nguyệt Dung hỏi.

"Bà sẽ biết thôi ..." Phương Hạo Vân nói : "Cái giá bà phải trả, hoàn toàn phụ thuộc vào quyết định của bà, hoặc hàng, hoặc diệt vọng ..."

"Chị Phượng, em đi!"

Phương Hạo Vân quay đầu lại, mỉm cười nói : "Ba ngày sau, chúng ta gặp lại..."

"Ừ ..." Long Hi Phượng thản nhiên cười, sửa sang lại quần áo, nói : "Chị chờ em ..."

Đợi sau khi Phương Hạo Vân rời đi, Mộc Nguyệt Dung mới tức giận nhục mạ Long Hi Phượng : "Không biết xấu hổ, cô đúng là không biết xấu hổ, tôn nghiêm của đàn bà, mặt mũi của Nam Cung thế gia đều bị cô làm nhục hết ..."

"Hừ!"

Long Hi Phượng khinh thường hừ lạnh một tiếng : "Bà già, bà mau chóng đưa ra quyết định đi, nếu không, bà chỉ có một con đường chết thôi ... "

Haizzz, đàn bà ... tốc độ trở mặt nhanh thật ... vừa mới mẹ con rất ngọt ngào, mà trở mặt một liền như muốn cắn xé nhau...

"Tiểu Phượng, cô thay đổi rồi!"

Mộc Nguyệt Dung thở dài yếu ớt : "Trước kia cô không phải là người như thế, vì sao cô lại biến thành cái dạng này ... chẳng lẽ cô cam tâm đi làm con rối cho người khác sao ?"

"Cái này là chuyện của tôi, không cần bà phải xen vào ... " Long Hi Phượng nói một câu đầy ẩn ý : "Bà chỉ có ba ngày thôi đấy ... Ba ngày sau, nếu bà còn sống, tôi sẽ trả lời nghi vấn trong lòng của bà ..."

Nói xong câu đó, Long Hi Phượng liền xoay người rời đi ...

Mộc Nguyệt Dung ngơ ngác đứng trơ ra như đá, hơn nửa ngày sau mới hồi phục, trong lòng có đủ loại cảm xúc.

.............................

Dưới lời dặn dò của Phương Hạo Vân, sau khi tiếp quản thành công tập đoàn Siêu Uy, Đinh Tuyết Nhu liền lợi dụng mạng lưới quan hệ của hắn để tìm đến một cô gái tên là Nguyệt Như.

Sau khi nói chuyện qua điện thoại, hai người hẹn gặp nhau tại văn phòng của Đinh Tuyết Nhu ở tập đoàn Siêu Uy. Thật ra, Nguyệt Như đã sớm biết sự tồn tại của Đinh Tuyết Nhu, thậm chí là còn lén đến gặp mặt cô nữa.

Cách đây mấy hôm, cái bữa khi cô gặp Đinh Tuyết Nhu, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu. Thật ra, cô không hy vọng người con gái này sẽ đến Anh.

Bởi vì, sự tồn tại của Đinh Tuyết Nhu, chắc chắn sẽ chia xẻ tình yêu của cô.

Đương nhiên, việc này không nằm trong khả năng quyết định của cô rồi. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

"Xin chào!!!"

Sau khi chào hỏi qua lại xong, hai người ngồi đối mặt nhau trên ghế sofa, đánh giá đối phương. Mặc kệ là Đinh Tuyết Nhu, hay là Nguyệt Như, đều đang thưởng thức đối phương cả. Không thế không nói, ánh mắt của tên ấy đúng là rất tốt, rất cao, vô luận là khí chất hay vẻ bề ngoài của hai cô, đều thuộc về cái loại đi ngàn dặm mới kiếm được một nguo722i.

"Uống trà, hay uống cà phê?" Đinh Tuyết Nhu mỉm cười hỏi.

"Uống trà!"

Nguyệt Như thản nhiên nói : "Lúc ở cùng Hạo vân, em vẫn đều uống trà. Mấy năm nay, cái này đã trở thành thói quen của em không thể thay đổi được ..."

"Ừ!"

Đinh Tuyết Nhu trả lời một tiếng, cô thật sự rất muốn hỏi Nguyệt Như rằng, hỏi xem cô ta và Hạo Vân quen biết nhau thế nào. Chỉ là khi chữ đi ra đến miệng thì lại chạy vào trong bụng, bởi vì trực giác nói cho cô biệt, việc này không thể tùy tiện hỏi thăm được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.