"Phương thiếu gia... hôm nay Kiếm nhi có thể sẽ đến, tôi hy vọng cậu có thể cho tôi một chút tôn nghiêm..." Mộc Nguyệt Dung nhớ đến lời khuyên của Nhạc Hằng, nhớ đến sự thật tàn khốc kia, cuối cùng vẫn chịu thua : "Chờ hết hôm nay, tôi sẽ đồng ý với cậu, điều kiện gì của cậu tôi cũng đồng ý hết ..."
"Không được..."
Phương Hạo Vân nói :" Hôm nay phải có kết quả... Tôi đến chổ của chị Phượng trước, nên làm thế nào, tự bà suy xét đi ..."
Để lại những lời này xong, Phương Hạo Vân liền xoay người rời đi.
Trước đó Phương Hạo Vân đã bị lửa dục đốt cho cả người nóng lên rồi, sao có thể dễ dàng tha được chứ...
Sau khi đi vào phòng của Long Hi Phượng, Phương Hạo Vân liền lột sạch quần áo trên người bà xuống, ngậm lấy nụ hoa đỏ sẫm ấy vào miệng, và làm cho nó cứng lên.
Long Hi Phượng phát ra một tiếng rên rỉ đáng yêu : "Hạo Vân, em lại đến nữa rồi ... em không sợ bà già đó đến đây quấy rầy sao ..."
Phương Hạo Vân cười khinh thường : "Nếu bà ta dám đến, em nhất định không tha cho bà ta ..."
"Em muốn làm thế nào?" Long Hi Phượng hỏi.
Phương Hạo Vân lại nhả nụ hoa trong miệng ra, cười nói : "Đẩy ngã bà ta xuống, để cho cả hai mẹ con cùng hưởng thụ sự vui sướng nhất trên đời ..."
Nói xong, Phương Hạo Vân lại hôn ngược lên đôi môi đỏ mọng của Long Hi Phượng, tay phải đặt lên ngọn núi đầy đặn của Long Hi Phượng, dùng sức mà xoa nắn.
Long Hi Phượng nhiệt liệt đáp lại hắn, cái lưỡi của bà không ngừng nghịch ngợm trong miệng hắn.
Nửa ngày sau, cả hai người mới chịu nhả ra, Long Hi Phượng thở gấp liên tục, đưa tay giữ chặt tay của Phương Hạo Vân, nói : "Hạo Vân, vuốt nó đi ..." Nói xong, bà cầm tay hắn dẫn đường để Phương Hạo Vân tiến xuống dưới.
Phương Hạo Vân cười hắc hắc, nói : "Cũng đã ẩm ướt rồi..."
Long Hi Phượng đỏ bừng mặt, sẵng giọng : "Còn không phải tại em à, trước đó ở hoa viên người ta cũng đã ướt rồi ..."
Phương Hạo Vân khẽ cười một tiếng, nói : "Xem ra chị đúng là một người dâm tà trời sinh rồi ..."
Long Hi Phượng càng đỏ mặt hơn :" Còn kém xa so với em ..."
"Ha ha, em vào đây!" Phương Hạo Vân tách hai chân của Long Hi Phượng ra, hung hăng đi vào trong cái cơ thể tuyệt vời kia.
Nguồn: http://truyenfull.xyzLong Hi Phượng thỏa mãn rên lên thành tiếng, hai tay hai chân giống như những cái vòi bạch tuột vậy, cuốn lấy thân thể của Phương Hạo Vân, phối hợp với từng động tác của hắn.
Hai má của bà đỏ bừng, tròng mắt đầy ngập nước, kêu to không chút nào cố kỵ. Người đứng ngoài cửa có thể nghe thấy rõ ràng.
Lúc này, Thiên Phạt trong cơ thể của Phương Hạo Vân đột nhiên nhoáng mạnh lên, làm cho hắn sinh tâm cảnh giác, chợt cảm nhận bên ngoài cửa sổ có một bóng người, nghiêng đầu lại nhìn, liền thấy có một người đang đứng bên cửa sổ, theo dáng người này hẳn là đàn ông.
Thấy Phương Hạo Vân dừng lại, Long Hi Phượng cũng tỉnh lại trong cực khoái, hỏi Phương Hạo Vân : "Xảy ra chuyện gì vậy Hạo Vân... có phải là có người không..."
Phương Hạo Vân mỉm cười nói : "Không sao, chúng ta tiếp tục thôi ..." Nếu Phương Hạo Vân đoán không sai, thì người ngoài cửa số ấy chính là Nam Cung Kiếm.
Mộc Nguyệt Dung tuyệt đối là không có khả năng đứng rình được nữa.
Long Hi Phượng vốn muốn hỏi cái gì đó, nhưng bị Phương Hạo Vân đâm mạnh vào, khiến cho những lời muốn nói vừa ra đến cửa miệng liền biến thành những tiếng rên rỉ.
Trong quá trình Phương Hạo Vân và Long Hi Phượng mây mưa, thì bóng người ngoài cửa sổ vẫn đứng đó.
Sau một hồi, cả hai người đã đạt được cực khoái, và cuộn vào nhau, Long Hi Phượng đưa tay đến vuốt ve bộ ngực cường tráng của hắn, còn bàn tay của Phương Hạo Vân thì đang vuốt ve cái mông tròn kia.
Lúc này,h ắn quay đầu nhìn lại, bóng người ngoài cửa sổ đã không còn.
Long Hi Phượng bỗng nhei6n thở dài yếu ớt, nói : "Là Nam Cung Kiếm sao?"
"Hẳn là hắn!" Phương Hạo Vân cười khinh miệt : "Từ trước đến giờ em chưa từng là một người không thích phiền toái, nếu Nam Cung Kiếm đến gây phiền toái cho em, em nhất định là không bỏ qua cho hắn ..."
Nói đến đây, Phương Hạo Vân cười hỏi : "Chị Phượng, Nam Cung Kiếm thầm mến chị nhiều năm như vậy, chẳng lẽ chị không hề động tâm sao?"
"Muốn nghe nói thật hay nói giả?" Long Hi Phượng hỏi.
"Đương nhiên là nói thật!" Nói xong, Phương Hạo Vân vỗ một phát lên mông của bà.
Long Hi Phượng thở dài, nói : "Hạo Vân, em đã hỏi, chị cũng nói thật với em... Nam Cung Kiếm chung tình thắm thiết với chị, đã nhiều năm như vậy, chị cô đơn tịch mịch, cũng từng muốn đồng ý rồi. Nếu không phải do bà già kia cản trở, thì sợ rằng chị và Nam Cung Kiếm đã sớm thành vợ chồng rồi ... Có điều ... Nam Cung Kiếm không phải là thứ tốt ..."
Phương Hạo Vân nghe thấy trong lời nói của bà có chuyện, vội hỏi : "Hay là hắn vô lễ với chị?"
"Vô lễ thì không có, nhưng dâm loạn thì lại có ..." Long Hi Phượng đỏ mặt nói : "Hắn từng lấy trộm mấy cái quần lót chị đã mặc ... Đương nhiên, chị nói hắn không phải thứ tốt, cũng không phải chỉ vì chuyện này... Chị vẫn luôn hoài nghi, Nam Cung Hoành là do Nam Cung Kiếm giết chết ..."
"Vì sao?" Phương Hạo Vân hỏi.
"Rất đơn giản, hắn thèm muốn sắc đẹp của chị ..." Long Hi Phượng nói : "Mấy năm nay chị vẫn luôn điều tra, nhưng mà đến giờ vẫn không có phát hiện gì, chị từng thề rằng, chỉ cần để cho chị tìm được chứng cứ, thì chị tuyệt đối không bỏ qua cho hắn ... Là hắn hủy hoại cuộc sống của chị, là hắn làm cho chị cô đơn nửa đời người ..."