Phương Hạo Vân cười mờ ám, rốt cục cũng không nhịn được hấp dẫn, bổ nhào lên người của dì Bạch.
Vẻ mặt của dì Bạch tràn đầy hạnh phúc, một cảm giác tê dại truyền đi khắp toàn thân.
Hai cánh tay trắng noãn cùng đôi chân ngọc thon dài của dì Bạch cuốn lấy thân mình của Phương Hạo Vân, hắn đẩy eo nhẹ một cái, dễ dàng đi vào.
Nguồn: http://truyenfull.xyzDì Bạch kêu to lên một tiếng, thân hình phập phồng không ngừng, phối hợp với sự mây mưa của hắn.
Tâm lý của Phương Hạo Vân không bị chìm đắm trong dục vọng, hắn cố gắng giữ cho đầu óc của mình được tỉnh táo, âm thầm thi triển bí quyết song tu, chân khí nội gia trong cơ thể chạy qua chổ riêng tư của hai người, chậm rãi vào trong cơ thể của dì Bạch.
Dì Bạch cảm nhận được một trận lửa nóng dưới thân, bất chợt, một chút lực lượng còn sót lại trong cơ thể bắt đầu trào ra. Hai luồng lực lượng dưới sự dẫn dắt của bí quyết song tu bắt đầu dung hợp với nhau, biến thành một dòng khí mát lạnh.
Rất nhanh, dòng khí ấy đã tuần hoàn một vòng chu thiên trong cơ thể của dì Bạch, dọc theo phần dưới của dì Bạch, truyền vào trong người của Phương Hạo Vân, chậm rãi tiến vào kinh mạch của hắn.
Khi song tu được triển khai, khoái cảm trên cơ thể của hai người càng phát ra mãnh liệt hơn, động tác dưới thân của Phương Hạo Vân cũng nhanh hơn, và tiếng rên rỉ của dì Bạch cũng kéo dài hơn không dứt.
Cũng không biết trải qua bao lâu, dì Bạch đột nhiên cảm giác có một dòng khí nóng trào ra từ phần dưới, cô cảm thấy rằng trời đất như đang thay đổi, thân thể dường như đang lơ lửng giữa không trung, cả người nhẹ nhàng bồng bềnh trôi nổi giữa các đám mây ... Một tiếng quát thật to phát ra từ miệng của cô khi ở dưới thân thì phun ra một dòng nước ấm ...
Trong giây phút đó, Tịnh Thế Tử Viêm trong người Phương Hạo Vân cũng nhanh chóng tiến nhập vào trong cơ thể của cô, bắt đầu di chuyển trong kinh mạch, nội tạng của cô. Dì Bạch cảm nhận được một dòng khí ấm đang chạy trong cơ thể, nhưng không có cảm giác cháy.
Ngay trong phút hai người đang song tu, thì cửa văn phòng bị đẩy ra, Phương Tuyết Di và Trác Nhã đi vào trong phòng của Phương Hạo Vân.
Hai người có thể nghe rõ tiếng rên rỉ của dì Bạch.
Phương Tuyết Di đỏ mặt, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ vô cùng, tâm tình hoảng hốt, cô đột nhiên hỏi: "Mẹ nghe thấy âm thanh gì không?"
Hai má của Trác Nhã cũng hơi hơi hồng lên, âm thanh này, bà rất quen thuộc.
Khuôn mặt đỏ lên, bà khẽ sẵng giọng, nói : "Nói bậy, làm gì có âm thanh nào ..."
Phương Tuyết Di thè lưỡi với Trác Nhã, cười nói : "Ừ, quả thật là không có âm thanh nào cả ... Là con nghe lầm ... Mẹ, chúng ta đi, hay là chờ Hạo Vân?"
"Không thể đi!"
Trác Nhã nói : "Mẹ phải hỏi rõ Hạo Vân ... Những lời con nói với mẹ, quả thật không thể tưởng tượng nổi ... Trừ phi mẹ chính tai nghe từ miệng của Hạo Vân, nếu không thì mẹ sẽ không tin tưởng ..."
"Mẹ, chẳng lẽ con còn lừa mẹ sao..." Phương Tuyết Di tức giận nói : "Sao ngay cả con gái của mình mà mẹ cũng không tin ... Chúng ta đi thôi ..."
Trác Nhã liếc nhìn Phương Tuyết Di một cái, nói : "Không được, nếu đã đến đây, mẹ nhất định phải làm rõ ràng mọi chuyện. Nếu không thì tâm tình của mẹ sẽ không yên"
Miệng tuy nói vậy, nhưng trong lòng Trác Nhã lại có đủ loại mùi vị. Từ khi thân thể của Phương Tử Lân xuất hiện tình huống không tốt, thì bà cũng không thể hưởng thụ niềm vui sướng của đàn bà nữa.
Áp lực chịu đựng rất lâu, dường như đã bị tiếng kêu gào trong phòng làm cho rục rịch. Giờ phút này, ở phần dưới của bà giống như bị kiến bò vào vậy, nó tê dại không chịu nổi.
Phương Tuyết Di cũng không chịu nổi, đừng tưởng cô còn tem thì không biết gì nhé, thật ra với cái âm thanh này hình như là hồi trước ngày nào cô cũng nghe cả. Huống hồ, người đàn ông trong phòng kia là người đàn ông mà cô yêu. Nghe thấy tình huống trong phòng như vậy, ở dưới của Phương Tuyết Di cũng đã ngứa đến khó chịu rồi, nhưng trước mặt của mẹ, cô không dám làm bậy.
"Tuyết Di, mặt của con sao đỏ quá vậy?" Trác Nhã đột nhiên phát hiện ra mặt của con gái rất đỏ.
Trong lòng Phương Tuyết Di có quỷ, nghe Trác Nhã nói vậy, giật mình một cái, vội nói : "Không có gì, con cảm thấy ở đây hơi nóng thôi ... Mẹ, hay là mẹ chờ ở đây đi, con ra ngoài hít thở không khí trong lành ..." Nói xong, cô chạy như bỏ trốn, nhanh chóng rời khỏi đây.
Nhìn thấy con gái đi rồi, Trác Nhã liền vểnh tai lên, cẩn thận lắng nghe động tĩnh trong phòng, dần dần, bà nhắm hai mắt lại, dưới tiếng rên rỉ của đàn bà và tiếng thở dốc của đàn ông, cũng đã tiến vào ảo tưởng...