Ngồi trên xe, Nguyệt Như đưa cho Phương Hạo Vân một cái hộp tinh xảo, nhỏ giọng nói : "Cái này cho mẹ em, quà ra mắt, thế nào cũng phải có ..."
Phương Hạo Vân cầm lấy cái hộp, nhỏ giọng cười nói "Ha ha, em không biết quà ra mắt của mẹ em đã cho anh rồi sao? Nếu đổi lại là anh trước kia, thì một chiêu ấy, anh chết chắc không cần nghi ngờ rồi ..."
Nguyệt Như đang muốn nói cái gì đó, thì chợt nghe thấy tiếng điện thoại di động của mình vang lên, cầm lên xe, là mẹ gọi điện đến.
Sau khi nối máy, Nguyệt Như vội vàng nói : "Mẹ, bọn con đến ngay đây ... " Cô cho rằng hai người đã kéo dài quá lâu rồi, cho nên làm cho mẹ sốt ruột.
Thanh Âm cười nói : "Nguyệt Như, con nghe mẹ nói đã, buổi tiệc ban đầu hủy bỏ, con mang Hạo Vân đến Thiên Đạo đi, ba con cũng ở đó, ổng muốn nhìn thằng con rể tương lai này ..."
Lời này vừa nói ra, Nguyệt Như lập tức lộ vẻ mặt khó khăn, cũng không biết ba có rõ thân phận của Phương Hạo Vân hay không, nghĩ đến đây, cô nhỏ giọng hỏi : "Phải qua đó sao?"
"Ừ!"
Thanh Âm nói : "Bây giờ mẹ đang ở chổ của ba con, con mang Hạo Vân đến đây ... Có một số việc, trốn tránh cũng không có dùng được đâu, nên đối mặt thì phải đối mặt thôi. Đúng rồi, mẹ phải nhắc nhở con một câu, ba con cũng biết thân phận thật của Hạo Vân, cho nên con cần phải chuẩn bị tâm lý cho tốt"
Nói xong, Thanh Âm liền cúp điện thoại.
Phương Hạo Vân cũng nghe thấy được nội dung nói chuyện qua điện thoại của hai mẹ con, hắn thản nhiên cười, nói : "Không sao cả, Nguyệt Như, chúng ta đi ..."
"À ..."
Vẻ mặt của Nguyệt Như trở nên phức tạp, gật đầu, dặn dò lái xe một tiếng, rồi chạy đến căn cứ bí mật của Thiên Đạo.
Một tiếng sau, thời gian xa cách bốn năm, Phương Hạo Vân đã trở lại nơi quen thuộc này. Hắn từng ở nơi này ba năm.
Tuy rằng không nói là hạnh phúc vui vẻ, nhưng cũng làm cho hắn hoài niệm.
"Hạo Vân, vào thôi!" Cái gì đến nó sẽ đến, khi phải đối mặt với sự thật, tâm tình của Nguyệt Như lại trở nên yên tĩnh hơn trước rất nhiều.
Phương Hạo Vân gật đầu, lập tức nắm tay Nguyệt Như cùng nhau bước vào. Nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, Phương Hạo Vân cũng thổn thức không thôi.
Nếu không sống tại Thiên Đạo ba năm, thì hắn cũng sẽ không có thành tựu như ngày hôm nay. Cẩn thận ngẫm lại, ba năm kiếp sát thủ tại Thiên Đạo, có ảnh hưởng vô cùng to lớn đối với hắn.
"Hạo Vân, có gì vậy?" Nguyệt Như thấy Phương Hạo Vân thất thần, vội vàng đưa tay huých cánh tay của hắn một cái, nói : "Đi vào thôi, giờ chỉ là đại sảnh hội tụ cũ mà ... Đúng rồi ... hôm nay là sinh nhật của em ..." Trên thực tế, Nguyệt Như cũng quên mất ngày sinh nhật của mình luôn, cô vừa mới nhớ ra nó.
"Đúng rồi, sao anh lại quên mất, hôm nay đúng là sinh nhật của em!" Phương Hạo Vân cười xin lỗi : "Xin lỗi em, bây giờ mua quà hình như đã không kịp rồi, hôn một cái chịu hông ..." Nói xong, Phương Hạo Vân hôn lên đôi môi đỏ mọng của Nguyệt Như, khiến cho mặt của Nguyệt Như đỏ bừng lên. Đẩy cửa đi vàobên trong đại sảnh đang rất náo nhiệt, tốp năm tốp ba người đang tụ tập uống rượu nói chuyện phiếm với nhau, mùi rượu thơm nồng thoảng lên trong không khí.
Trong đại sảnh tràn ngập sự vui vẻ, đưa mắt ra nhìn, đều là những đồng đội cũ năm xưa cùng kề vai tác chiến.
Nhìn thấy nhân vật chính xuất hiện, tất cả ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về đây, cùng nhau ngắm nhìn Nguyệt Như và Phương Hạo Vân. Giờ phút này, bọn họ vẫn nắm tay như cũ.
Mặt của Nguyệt Như hơi đỏ lên, vội rút tay về, nhanh chóng chạy về hướng của Thanh Âm, còn Phương Hạo Vân thì hào phóng nhìn mọi người, nói :"Các vị đồng nghiệp cũ, Quỷ Thủ xin chào ..." Nói xong hắn liền đi đến phía trước, đến trước mặt của Long đầu, nói : "Ra mắt Long đầu..."
"Ừ!"
Long Đầu ngồi trên cao, cúi nhìn Phương Hạo Vân, lập tức nói : "Quỷ Thủ, nếu đã đến rồi thì cứ ngồi đi ... Hôm nay là sinh nhật của Nguyệt Như... chơi vui vẻ một chút ..."
Phương Hạo Vân gật đầu, lập tức đi lại hướng của Nguyệt Như, ngồi xuống bên cạnh cô, hai người bắt đầu trò chuyện với nhau, uống rượu dùng bữa, trông rất vui vẻ.
Sau khi rượu qua ba đợt, đồ ăn cũng đã lên năm món, thì có một người đứng dậy giữa tiệc rượu, nói với Long Đầu : "Long Đầu, không phải ngài nói hôm nay sẽ tuyên bố với chúng tôi về hôn sự của Nguyệt Như tiểu thư sao ... Tôi thấy tất cả đều đông đủ rồi, có phải là có thể bắt đầu rồi hay không ..."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều vểnh tai lên, đồng thời đưa mắt nhìn về hướng của Phương Hạo Vân. Bởi vì tất cả sát thủ của Thiên Đạo đều biết, Yêu Cơ rất chung tình với Quỷ Thủ.
Long Đầu cười nói : "Ừ, quả thật có chuyện này ..."
Nói xong, Long Đầu khoát tay, để cho mọi người im lặng lại.
Tâm tình của Nguyệt Như lập tức trở nên hồi hộp, cô hoàn toàn không biết có chuyện gì đang xảy ra?
Đang muốn mở miệng, thì đã bị Thanh Âm ngăn lại, nói : "Không sao, tất cả đã có mẹ, không có xảy ra vấn đề gì đâu ..." Nói xong, Thanh Âm kéo tay Nguyệt Như lại, không cho cô đứng dậy.
Nghiêng đầu qua nhìn Phương Hạo Vân, hắn dường như không hề có vẻ ngạc nhiên, trên mặt vẫn tỏ vẻ ung dung nhàn hạ như trước, khóe miệng còn hiện lên một nụ cười rất thản nhiên.
Không bao lâu sau, có ba người từ ngoài đại sảnh đi vào, ba người này nhìn khoảng hai mươi mấy tuổi, ai ai cũng trông khá là cao lớn, cơ thể rất là rắn chắc, tràn ngập lực lượng bùng nổ.
Ba người chào hỏi Long Đầu xong, một người trong đó nói : "Long Đầu, chúng tôi phụng lệnh của ông chú, mệnh lệnh của Edward, đến đây cầu hôn ..."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Nguyệt Như lập tức trở nên xanh mét, cô tuyệt đối không ngờ rằng, Edward lại chọn cầu hôn vào ngay lúc nào.
Long Đầu thản nhiên cười, nói : "Các người ngồi trước đi ... nếu đã đến cầu hôn, vậy phải dựa theo quy tắc của Thiên Đạo chúng tôi .. Vì sao Edward không tự mình đến?"
Một trong ba người đáp : "Long Đầu, thành thật xin lỗi, trong gia tộc gần đây có nhiều chuyện cần giải quyết, ông chủ không thể đi ra được, ông ấy nhờ tôi xin lỗi ngài ... Tất cả mọi chuyện, chúng tôi đều có thể thay thế cho ông chủ quyết định ..."
Nguyệt Như cả giận đứng dậy nói : "Làm càn, các người tính là cái thá gì, cầu hôn là chuyện quan trọng, các người có thể thay thế, có phải là lúc đón dâu, động phòng, các người cũng có thể thay thế không? Loại người như các ngươi, hoàn toàn không coi Thiên Đạo chúng tôi ra gì cả ... Các người cút ngay cho tôi ..."
"Nguyệt Như!"
Long Đầu đứng dậy, xua tay nói :" Người ta đến làm khách, sao con lại như thế ..."
Dừng lại một chút, Long Đầu nói tiếp : "Thiên Đạo có quy định tôn thờ kẻ mạnh, điều này các người hẳn cũng rõ ràng ... Nếu Edward đã không đến, như vậy thì các người làm nô tài cũng phải xuất ra cái gì đó làm cho người ta tin ..."
Lời này vừa nói ra, ba tên kia liền mừng rỡ.
Nghe Long Đầu nói vậy, ông ta dường như đang nghiêng về bọn họ, như vậy cũng rất tốt.
"Hạo Vân, bây giờ là lúc con nên biểu hiện rồi đấy ..." Thanh Âm thản nhiên nói : "Hạo Vân ... Con còn không nhìn ra à... Long Đầu cố ý thu xếp cho con đấy. Ổng muốn cho con một cơ hội để thể hiện, để cho đám người của gia tộc Morgan biết con cũng không thể trêu vào ... Ổng cần thực lực của con để ngăn chặn mấy cái miệng này lại ..."
"Con hiểu rồi ..." Phương Hạo Vân khẽ cười một tiếng : "Tuy rằng thủ đoạn này không cao minh, nhưng mà rất thực dụng ... Yên tâm đi, những tên này giao cho con, con cam đoan là sẽ khiến cho cả quá trình được phấn khích ..."
"Hạo Vân, cẩn thận một chút!" Nguyệt Như thân thiết nói.
Khi Phương Hạo Vân bước ra phía trước, đứng trước mặt của ba tên này, thì sắc mặt của bọn chúng đều thay đổi rõ rệt, xem ra, bọn chúng dường như cũng nhận ra Phương Hạo Vân.
"Ha ha, Thiên Đạo chẳng lẽ không còn ai sao, đột nhiên phái người này bước ra, mày không phải đã rời khỏi Thiên Đạo rồi sao?" Một người trông có vẻ là đầu lĩnh của ba tên này lên tiếng ;" Thiên Đạo Quỷ Thủ ... đúng không?"
Phương Hạo Vân lẳng lặng nói : "Không sai, tao chính là Quỷ Thủ .. bọn mày đã biết tao, vì sao còn chưa chịu cút đi. Hay là bọn mày muốn tìm chết ... Thằng ngu ngốc Edward kia, phỏng chừng là thấy bọn mày không vừa mắt rồi"
Người này lập tức giận đỏ mặt, tức giận nói : "Quỷ Thủ, còn chưa đến lượt mày châm ngòi ly gián quan hệ chủ tớ của bọn tao ... Nếu mày thật sự có bản lĩnh, thì chúng ta dùng tay nói chuyện ..."
Phương Hạo Vân nói : "Tốt, vậy tao chơi với mày một chút ..." Nói xong, tay của Phương Hạo Vân nhẹ nhàng run lên, Thiên Phạt nằm rõ nơi tay, phát ra vài tia sáng. Toàn bộ đại sảnh lập tức bị bao phủ trong luồng đao thế cường đại.
Long Đầu nhìn Nguyệt Như, hỏi : "Con lo lắng sao? Nếu ngay cả một chút năng lực ấy mà hắn cũng không có, vậy hắn căn bản không có tư cách trở thành con rể của ba, cũng không có tư cách trở thành chồng bảo vệ cho con ... Muốn làm con rể của Thiên Đạo, nhất định phải có thực lực mà người thường không có được ..."
Nguyệt Như cau đôi mi thanh tú lại, nói : "Con tin tưởng Hạo Vân ..."
Thanh Âm bên cạnh cũng lên tiếng; " Chuyện của con gái tôi làm chủ, tôi cũng thử qua thằng nhóc này rồi, quả thật không tồi, cho dù là tôi, trong vòng năm mươi chiêu cũng phải thua. Nếu là ông, chắc chỉ trong hai mươi chiêu thôi
Long Đầu đang muốn nói gì đó, thì một tên thuộc hạ của Edward đã gào lên với Phương Hạo Vân : "Mày chuẩn bị tốt chưa? Cẩn thận coi chừng tao chặt cái đầu mày xuống ... Đúng rồi, tao tên là Hotton ..."
Phương Hạo Vân cầm Thiên Phạt bước qua, trong nháy mắt, sát khí cường đại trong cơ thể của hắn đã tản ra mãnh liệt, thân thể được bao phủ bởi một màu tím, mỗi bước đi của hắn khiến cho người ta cảm thấy áp lực nặng nề hơn.
Hotton cực kỳ sợ hãi, bây giờ hắn rốt cục đã cảm giác được lực lượng cường đại trong cơ thể của Phương Hạo Vân.
Những người xung quanh cũng nhận ra được sự thay đổi rõ ràng của Phương Hạo Vân.
Thanh Âm kinh hãi kêu lên : "Trời ạ, lần trước ra tay với tôi, là nó là nhẹ tay rồi. Nếu không tôi căn bản là không chạy thoát ...."
Trong mắt của Nguyệt Như chợt lóe lên tia sáng, nở nụ cười, nói : "Lúc đó Hạo Vân đã rõ ràng mẹ là mẹ của con rồi .... Mẹ, Hạo Vân rất thông minh, phải không?"
Phương Hạo Vân giống như một chiến thần vậy, khí thế cường đại trên người toát ra mạnh đến nổi khiến cho người ở đây đều cảm thấy bất an.
Phương Hạo Vân đi đến trước mặt Hotton, giơ Thiên Phạt lên chỉ vào mặt hắn, nói : "Có năng lực gì thì mày nhanh thi triển ra, nếu không mày sẽ hối hận ... Trong vòng mười chiêu, tao sẽ lấy cái đầu của mày xuống ..." Phương Hạo Vân thật ra hoàn toàn có thể dùng một chiêu lấy đầu của đối phương, nhưng hắn không muốn làm cho mọi người kinh hãi.
Hotton giận dữ, tay vung đao lên, khẽ quát một tiếng, liền lao đến hướng Phương Hạo Vân mà tấn công. Phương Hạo Vân chỉ dùng một tay vung Thiên Phạt lên, nhưng vẫn đứng yên tại chổ.
"Đi chết đi!" Đao của Hotton như một mũi nhọn lợi hại, ánh sáng lóe lên chém về hướng của Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân vẫn không bối rối, Thiên Phạt trong tay run lên, phát ra những ánh sáng tím cực mnah, như lửa cháy thiêu nóng hừng hực vậy, ánh lửa bập bùng như muốn nuốt chửng tất cả vậy.
Nhìn thấy Hotton đang gào thét như điên kia, Phương Hạo Vân chỉ khẽ quát một tiếng : "Không biết sống chết ..." Thiên Phạt biến ảo giữa không trung thành mười đóa hoa, đao quang lợi hại xuất hiện, phát ra những tiếng xé gió bên tai.
Những người vây xem lập tức toát ra thần sắc khiếp sợ, kêu hoảng hốt lên, và vội vã lui về phía sau.
Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.xyzGiờ phút này, khí phách trên người Phương Hạo Vân rất nghiêm nghị, Thiên Phạt giơ lên đón đỡ đao của Hotton, khiến cho hắn lui về mấy bước, trong lòng Hotton cực kỳ sợ hãi, vội vàng tung ra chiêu mới.
Ngay lập tức, hai người lại lao vào nhau, chỉ sau một hồi đã giao đấu bảy tám chiêu.
"Rõ ràng là muốn tìm chết ..." Vẻ mặt của Phương Hạo Vân tràn đầy khinh thường, thực lực của Hotton đúng là không đáng để hắn nhìn.
Hotton nổi điên lên, con mắt đỏ đậm lên như máu, hai tay hắn nắm chặt đao chém về hướng của Phương Hạo Vân.
Lúc này, thần sắc của Phương Hạo Vân cũng trở nên nghiêm túc hơn nhiều, Thiên Phạt dường như có sinh mạng vậy, phát ra những ánh sáng màu tím bao phủ lấy nó, khiến cho lòng người khiếp sợ.
Hotton lao đến trong nháy mắt, Phương Hạo Vân đã giơ Thiên Phạt lên mà đón, hung hăng đánh trả lại. Một kích cường thế này, Thiên Phạt đã tạo ra một ngọn lửa màu tím chói mắt, quét về hướng của Hotton.
Hotton tập trung toàn bộ lực lượng vào thân đao, phát ra đao khí cũng vô cùng chói mắt, hung hăng lao vào hướng Phương Hạo Vân.
"Hạo Vân cẩn thận!" Nguyệt Như không nhịn được kêu lớn.
Hotton dường như cảm nhận được sát khi vô hạn trong Thiên Phạt, hắn có chút hối hận, có vẻ đã hiểu được, một chiêu này hắn không thể nào đỡ nổi. Có điều muốn tránh cũng đã không kịp nữa rồi, hắn đành phải cắn răng mà đỡ.
"Ầm!"
Một tiếng, Thiên Phạt chém tan đao khí của Hotton, chặt gãy đao của hắn, rồi chém lên bộ ngực của hắn.
Hotton sợ đến mức tóc muốn rụng xuống, nhanh chóng lui về tránh né.
Tuy rằng hắn đã thoát khỏi một kích trí mạng này, nhưng Tịnh Thế Tử Viêm trong Thiên Phạt đã lan đến ngực của hắn, Hotton chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi tắt thở.
Toàn bộ đại sảnh lập tức im lặng, qua chừng nửa phút đồng hồ sau mới xuất hiện âm thanh, có ủng hộ, có chỉ trích ...
Long Đầu ngồi trên cao, lộ ra thần sắc suy tư, thầm nghĩ (Tu vi của hán sao đột nhiên trở nên cao thâm thế, trước kia mình cũng đã xem thường hắn, xem ra Thanh Âm nói đúng, mình chưa chắc đã là đối thủ của hắn).
Nguyệt Như thản nhiên cười nói :"Ba, cái này ba hài lòng chưa?"
"Mày giết Hotton... chính là tuyên chiến với gia tộc Morgan ..." Hai tên còn lại vội chạy đến, bọn chúng đoạt lấy xác của Hotton, nói với Phương Hạo Vân : "Mày chờ đi ..."
Long Đầu thấy thế, dường như hiểu ra cái gì đó.
Edward tựa hồ như cố ý, hắn phái ba tên này lại đây, rõ ràng chính là muốn bọn họ chịu chét.
Giết võ si của gia tộc Morgan, dựa theo thói quen của gia tộc Morgan, tức là khiêu chiến, tuyệt đối không thể tha thứ. Edward rõ ràng muốn mượn gia tộc Morgan để uy hiếp mình.
Nghĩ đến đây, ông vội hét lớn : "Giữ chúng lại ..."
Phương Hạo Vân hiểu ý, thân hình nhoáng lên, liền ngăn cản trước mặt bọn họ, lúc này hắn cũng không do dự nhiều, vung Thiên Phạt lên chém ra một hình thật đẹp giữ không trung.
Hai tiếng kêu thảm vang lên, hai tên đi theo Hotton cũng đã bỏ mạng, đầu của chúng lăn lốc ra hai bên. Bốn phía lại ồ lên một tiếng đầy kinh ngạc.
Long Đầu nhìn Phương Hạo Vân bằng cặp mặt vui mừng, đang muốn nói cái gì đó, thì đột nhiên có một bóng người như tia chớp lao vào đại sảnh với tốc độ cực nhanh. Tuy rằng Phương Hạo Vân không ở châu Âu, nhưng theo khí tức trên người cũng đoán ra thân phận của người này.