Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 815: Giải quyết khúc mắc




"Beng ..."

Một tiếng, chai rượu trong tay của Trương Binh không đập lên trên đầu của Phương Hạo Vân, mà là đập xuống sàn nhà. Ném chai rượu trong tay đi, Trương Binh ngồi chồm hổm xuống đất, hai tay túm lấy tóc mà cấu xé, trong miệng không ngừng phát ra tiếng gào : "Hạo Vân, cậu chửi đúng lắm, tôi là một thằng nhu nhược ... Tôi không nên sa đà vào trong những cái tình cảm hư ảo này ..."

"Bây giờ anh mới nhận ra sai lầm!"

Phương Hạo Vân trầm giọng nói : "Tình yêu cũng không phải là hư ảo .... Binh tử, Đường Dần, có một quan điểm mà hai người nói rất đúng, con gái bây giờ sống rất thực tế, đây là một chuyện không cần chứng minh nữa, và cũng đang trở thành một xu thế. Trong tình huống như vậy, hai người không cần oán giận hay là cay cú gì cả, mà cần phải phấn đấu. Tuy rằng tình yêu và đồng tiền không ngang nhau, nhưng mà hai người không có cơ sở kinh tế, thì đúng là không có khả năng có được tình yêu ..."

"Nào, lại đây, tôi uống với hai người, uống xong, ngủ một giấc là tốt liền ..." Phương Hạo Vân cầm lấy một *** bia lên, nốc cái ực hết nửa ***.

"Uống hay lắm!" Đường Dần khen một tiếng, rồi lôi một chai rượu trắng dưới giường ra, cười nói : "Hạo Vân, tửu lượng của cậu không tồi, hôm nay tôi sẽ tung hết của để dành ra, cậu cứ việc uống cho thả cửa đi ..."

"Nói thật, bây giờ tôi cũng rất ít uống rượu, vì anh em, cho nên có ngoại lệ một chút ..." Nói xong, Phương Hạo Vân cũng bắt đầu khui chai rượu trắng ấy ra, và tự rót tự uống.

Những lời nói của Phương Hạo Vân đã làm cho Trương Binh cảm thấy xấu hổ, Đường Dần nhân cơ hội này đi đến kéo tay của Trương Binh, lớn giọng nói : " Nào, vì tình hữu nghị của chúng ta ... uống ..."

Tình hữu nghị của đàn ông với nhau không phải là những cái ôm cái hun gì cả, có thể là vài câu chửi, có thể là đánh vài cái cũng được, chỉ cần có tình nghĩa là được.

Sau một hồi, rượu cạn vài chai, mồi nhắm cũng đã gần hết, tất cả sự bất mãn và không vui trước đó đều tan thành mây khói.

"Hạo Vân, xin lỗi !" Trương Binh nghiêm mặt nói :"Hạo Vân, trước đó cậu chửi rất đúng, con người của tôi đáng bị chửi ... Bây giờ tôi đã hiểu được rồi, cái gọi là tình yêu thuần khiết trong sân trường đều là chó má cả ... học thật tốt mới là chính đạo ..."

"Anh hiểu là tốt rồi!' Phương Hạo Vân nói.

Đường Dần thấy hai người đã vứt bỏ sự ngăn cách lúc đầu, trong lòng lập tức thở phào một hơi.

Phương Hạo Vân đã uống quen rượu vang rồi, cho nên với cái loại rượu trắng mười đồng một chai này, hắn mới lần đầu tiên uống. Mặc dù hơi khó uống một chút, nhưng mà có điều bây giờ mọi người đều đang rất vui vẻ, cho nên khó uống cũng uống luôn.

"Binh tử, Đường Dần ... tôi cảm thấy rằng hai người nên học tập cho tốt đi. Sau này tôi sẽ thu xếp cho hai người một phần công việc đầy thể diện. Đến lúc đó, phỏng chừng là các cô gái chủ động nhào đến để cho các người chọn đấy ..." Phương Hạo Vân nói.

"Hạo Vân, tôi không có lạc quan được như cậu đâu ..." Trương Binh cười khổ một tiếng, nói :"Sợ rằng sau chuyện lần này, tôi cũng đã hiểu ra được tâm tư của đàn bà rồi .."

Tuy rằng tâm tình của Trương Binh chuyển biến tốt đẹp, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào giải quyết được buồn bực trong lòng. Bây giờ chỉ muốn được say, say cho quên hết mọi chuyện trước đó.

Ở chung với Trương Mỹ Phượng ba tháng, ngay trong sân trường này, đã để lại rất nhiều niềm vui và hạnh phúc, chỉ là bây giờ, cái gì cũng không còn nữa.

Có đôi khi muốn quên một người, cho dù là hận người đó rất nhiều, nhưng cũng không phải làm trong ngày một ngày hai là được.

"Hạo Vân, uống rượu đi!" Đường Dần nói : "Tôi thấy trong trường chỉ có tình bạn là thuần khiết thôi ... còn mấy cái khác đều là gạt người cả ..." Đường Dần cười khổ, nốc hết một ngụm, nói : "Tôi cũng đã quyết định rồi, trong khi học đại học, sẽ không nói chuyện yêu đương gì nữa ... Hạo Vân, tôi nghe lời cậu ... Có điều sau này cậu đừng lừa dối tôi, tôi trông cậy vào cậu đấy"

"Yên tâm đi, tương lai của hai người cứ để tôi lo, nhưng mà có một số chuyện tôi phải nói rõ ràng" Phương Hạo Vân nói : "Các người phải học tập cho tốt..."

"Ừ!"

Hai người đồng thanh trả lời một tiếng, sau đó lại ngửa đầu uống rượu.

Một tiếng sau, tính luôn hai chai mà Phương Hạo Vân vừa vào đã uống sạch, thì dưới đất đã có sáu vỏ chai rượu đang nằm lăn lóc cùng chục *** bia rồi.

Lúc này, Đường Dần và Trương Binh cũng nằm gục trên mặt đất luôn.

Phương Hạo Vân tự tay đưa hai người lên giường, giúp đắp chăn cho bọn họ, lập tức thở dài một tiếng, đi ra khỏi ký túc xá, ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng đặc biệt bắt mắt kia. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Trở về tập đoàn Đằng Phi, Phương Hạo Vân nhẹ nhàng đẩy cửa văn phòng vào, hắn không biết là Bạch Lăng Kỳ đã ngủ say chưa, cho nên liền ngừng nhịp thở lại, nhẹ chân nhẹ tay mò vào trong.

Khi hắn chuẩn bị mở cửa phòng ra, thì đột nhiên nghe thấy tiếng rên rỉ của đàn bà.

Phương Hạo Vân rất tinh tường đối với âm thanh này, thoáng trầm tư một chút, hắn nhẹ nhàng đẩy cửa phòng nghỉ ra, và xuyên qua cánh cửa phòng, Phương Hạo Vân đã nhìn thấy được một chuyện mà có lẽ cả đời hắn không tưởng tượng nổi, ít nhất là đến bây giờ.

Chỉ thấy trên cái giường rộng thùng thình kia, Bạch Lăng Kỳ đang mặc một bộ váy ngủ màu đen, nằm thẳng ra, một tay thì đang đặt lên trên bộ ngực cao ngật của mình, nhẹ nhàng mà vuốt ve, càng chấn động hơn là tay còn lại của Bạch Lăng Kỳ đang mò xuống giữa hai chân của mình, nhìn kỹ lại, cũng không khó phát hiện ra, ngón tay của Bạch Lăng Kỳ đã mò vào trong cái quần lót màu trắng ấy.

Bạch Lăng Kỳ đang tự an ủi mình!!!

Đối mặt với tình cảnh như vậy, nước miếng của Phương Hạo Vân bắt đầu trào ra, thân thể lập tức xuất hiện phản ứng sinh lý bình thường.

Hai mắt của Bạch Lăng Kỳ khép hờ lại, dường như đang đắm chìm trong sự mờ ám của mình, cho nên cũng không phát hiện ra Phương Hạo Vân đang rình coi mình.

Trên thực tế, cô cũng không thể nào ngửi được mùi của Phương Hạo Vân.

Tay nhỏ vẫn đặt lên ngực mà xoa nắn, lực càng lúc càng lớn, mà cái miệng nhỏ cũng không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ vô thức.

Nhìn kỹ lại, Phương Hạo Vân phát hiện ra con mắt của Bạch Lăng Kỳ đang nhắm khá chặt, không biết là đang ngủ hay là đang hưởng thụ nữ ...

Thoáng do dự một chút, Phương Hạo Vân nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, rón rén đi đến bên giường, ngồi xổm xuống, bắt đầu hôn nhẹ lên trên đùi của Bạch Lăng Kỳ, hơn nữa còn dùng đầu lưỡi kích thích những chổ nhạy cảm trên đùi của cô.

Dưới sự khiêu khích của Phương Hạo Vân, thân thể của Bạch Lăng Kỳ lập tức run khẽ lên, tay nhỏ đặt trên ngực cùng bắt đầu dùng nhiều lực hơn nữa, hai gò má vốn đang ửng hồng cũng trở nên đỏ rực lên.

Phương Hạo Vân chậm rãi lấy bàn tay đang đặt giữa hai chân của Bạch Lăng Kỳ ra, dùng miệng của mình để thay thế, quả nhiên, phản ứng của Bạch Lăng Kỳ liền trở nên mãnh liệt hơn, thân thể của cô bắt đầu giãy dụa trong vô thức, tiếng rên rỉ trong miệng cũng dần dần lớn hơn, có thể nghe được một cách rất rõ ràng.

Phương Hạo Vân đưa tay rút váy ngủ màu đen của Bạch Lăng Kỳ lên, ngón tay với vào trong cái quần lót màu đen, và bắt đầu vuốt ve chổ nhạy cảm nhất trên người của Bạch Lăng Kỳ.

"Hạo Vân, anh đã về ..." Trên thực tế, khi miệng của Phương Hạo Vân chạm vào đùi của cô, Bạch Lăng Kỳ biết Phương Hạo Vân đã trở về rồi, nếu không thì sao cô lại nhắm mắt hưởng thụ mà không có chút chống cự nào cả.

"Kỳ, tối nay anh sẽ làm em mang thai ..." Nói xong, Phương Hạo Vân vội vàng cởi đồ ra, chậm rãi đặt Bạch Lăng Kỳ dưới thân, và bắt đầu hưởng thụ thân thể tuyệt vời của cô.

Khoái cảm mãnh liệt đã làm cho thân mình của Bạch Lăng Kỳ không ngừng run rẩy, lông mi của cô giật giật, híp mắt lại nhìn Phương Hạo Vân, bắt đầu vặn vẹo cái mông phối hợp với sự chinh phạt của hắn.

Bạch Lăng Kỳ biết Phương Hạo Vân rất tiếng rên rỉ lớn tiếng, cho nên vì lấy lòng hắn, vì muốn hắn ra sức Bạch Lăng Kỳ đã bắt đầu lớn tiếng mà kêu la.

Tiếng rên lớn của bl đã làm cho Phương Hạo Vân cảm thấy hưng phấn tột đỉnh, không nhịn được cúi đầu xuống hôn lên nụ hoa phấn hồng kia. Bạch Lăng Kỳ liền cảm thấy sự tê dại truyền khắp toàn thân, không tự chủ nhắm hai mắt lại, trong giây phút đó, cô thậm chí còn cảm thấy cả thân thể của mình như đang hòa tan vào cơ thể của Phương Hạo Vân vậy.

Sau khi tình cảm mãnh liệt trôi qua, Phương Hạo Vân một tay ôm lấy cổ của Bạch Lăng Kỳ, tay kia đặt lên mông đẹp của cô, tiến hành sự vuốt ve sau cùng.

Phương Hạo Vân là cao thủ trong lãnh vực này, hắn biết rõ sau khi chuyện phòng the nam nữ kết thúc, thì sự âu yếm lẫn nhau là điều quan trọng nhất. Quả nhiên, dưới sự âu yếm của Phương Hạo Vân, tiinh thần và thể xác của Bạch Lăng Kỳ đã chiếm được sự thỏa mãn và vui sướng lớn nhất. Thân thể mềm mại cuộn tròn trong lòng ngực của Phương Hạo Vân, vẻ mặt đầy hạnh phúc và ngọt ngào.

Phương Hạo Vân đưa tay vỗ vỗ vào cái mông ngọc màu mỡ của Bạch Lăng Kỳ, cười nói : "Kỳ, mang thai không phải làm một lần là có thể hoàn thành được, chúng ta còn phải cố gắng nhiều hơn ..."

Bạch Lăng Kỳ nghe thấy thế, cũng không biết làm gì hơn là xấu hổ, cúi đầu gật gật.

Trong phòng lại truyền ra tiếng rên rỉ của đàn bà cùng tiếng thở dốc của đàn ông ...

Lúc hừng đông, hai người bị tiếng chuông điện thoại làm cho giật mình tỉnh giấc.

Nhìn nhìn màn hình, là Hà Thanh gọi đến, Phương Hạo Vân lập tức đoán được là chuyện gì. Đêm qua, trên đường trở về, hắn đã gọi điện cho Hà Thanh, nhờ cô điều tra rõ về Trương Mỹ Phượng.

Đối với con tiện nhân đã giẫm đạp lên tôn nghiêm của Trương Binh, Phương Hạo Vân quyết định phải cho cô ta một bài học.

Đồng thời, hắn cũng muốn làm cho Trương Binh thấy, người con gái này rốt cục là thấp hèn đến cỡ nào, chỉ khi nào làm cho Trương Binh nhìn thấy rõ ràng được bản chất đê tiện của người con gái này, thì hắn ta mới thật sự quên được.

"Hạo Vân, Trương Mỹ Phượng được một quản đốc bao dưỡng ... Chiều hôm nay, cô ta hẳn là sẽ đến quán cà phê Kim Điển để uống cà phê chiều ..." Trong điện thoại truyền ra giọng nói của Hà Thanh.

"Ừ, tôi biết rồi!" Phương Hạo Vân thản nhiên dặn dò : "Phái người theo dõi ..."

"Hạo Vân, có phải là anh có việc bận hay không?" Bạch Lăng Kỳ ngáp một cái, đưa tay ôm lấy cổ của Phương Hạo Vân, cười mị một tiếng, nói : "Hạo Vân, anh có việc bận thì cứ đi đi ... em ngủ thêm một lát nữa, rồi sẽ đi làm sau"

Mấy ngày nay, Trương Mỹ Phượng có thể nói là rộng đường làm quan luôn, nhờ bạn bè giới thiệu, cô làm quen với một quản đốc, trong người cũng có tiền để dành. Sau khi quen biết trong chớp mắt,c ô đã nhận được sự vui sướng về thể xác cũng như hưởng thụ về vật chất. Bộ đồ mấy ngàn đồng, hầu như là là một tuần là có một bộ, tổ yến vi ca tuy rằng không được ăn mỗi ngày, nhưng ít nhất là trong một tuần cũng có thể ăn một lần. Những chổ ăn chơi sa hoa, thẩm mỹ viện này nọ ... bây giờ cũng có thể ra vào thường xuyên.

Lúc trước, bạn trai của cô là một sinh viên nghèo nàn, ăn cơm thì năm đồng một bữa, quần áo tuyệt đối không vượt quá hai trăm đồng một bộ, còn những chổ đắt tiền, thẩm mỹ viện này nọ thì trở thành một hy vọng xa vời.

Điều làm cho cô khó chịu nhất chính là, ngay cả trên giường cũng chỉ là một tư thế cũ, cứ nam trên nữ dưới, chẳng có gì thay đổi, đúng là chán nản.

Nhưng bây giờ, quen với quản đốc, ông ta không ngừng thử các loại hình mới, cô cảm thấy rằng mình đang tỏa sáng trong mùa xuân thứ hai, cả thể xác lẫn tinh thần đều vô cùng sung sướng.

Hai người này so sánh với nhau, quả thật là trên trời và dưới đất.

Mấy ngày nay, cuộc sống của cô đã bắt đầu thích ứng với quản đốc rồi. Quản đốc tuy rằng không có văn hóa, nhưng mà lại có tình và tiền. Bốn giờ chiều nào, quản đốc cũng mang cô đến cà phê Kim Điển để uống cà phê cả.

Và hôm nay cũng giống như bình thường, buổi chiều bốn giờ, quản đốc lại mang cô đến cà phê Kim Điển, hai người tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.

"Đạt Lâm ... mỗi ngày đều uống cà phê, em chán muốn chết luôn, hay là hôm nay uống sữa đi ..." Trương Mỹ Phượng phụng phịu làm nũng với quản đốc.

Quản đốc bật cười, để lộ ra hàm răng vàng khè của mình, cười mờ ám, đảo ánh mắt qua bộ ngực cao vút của cô, nói : "He he, sữa thì không cần phải uống vội, tối về uống cũng được ..."

"Đáng ghét!"

Trương Mỹ Phượng hờn dỗi nói một tiếng : "Anh đó, không có chút nghiêm chỉnh nào cả ... Đúng rồi, anh nói là anh đã dùng thuốc, có được không? Tối nay em muốn làm ba lần ..."

"Tiểu dâm phụ, em không lo là anh sẽ làm chết em sao?" Trong ánh mắt của quản đốc lộ ra sự dâm đãng, đôi mắt hầu như không rời khỏi ngực của cô.

"Ai sợ ai chứ?" Trương Mỹ Phượng liếc mi quản đốc một cái, vươn lưỡi ra, liếm nhẹ lên vành môi.

Ngay trong lúc hai người đang ** đỡn với nhau, thì một bóng người quen thuộc xuất hiện trong mắt của Trương Mỹ Phượng, và ánh mắt của cô liền trở nên bối rối.

"Đạt Lâm, chúng ta đi thôi ..." Trương Mỹ Phượng nhìn thấy người bạn trai cũ của mình, Trương Binh. Đối với người thanh niên Tây Bắc si tình này, trong lòng cô luôn tồn tại một cảm giác áy náy.

Tuy rằng ngày chia tay, cô đã nói ra những lời rất tuyệt tình.

Nhưng mà trong lòng của cô vẫn tồn tại một cảm giác áy náy.

Mấy ngày nay, trong sân trường, cô luôn cố ý tránh né gặp mặt với hắn, chỉ là không ngờ nghĩ đến việc hôm nay lại có thể nhìn thấy hắn ở một nơi cao cấp như quán cà phê Kim Điển.

Trương Mỹ Phượng liếc nhìn một cái, phát hiện ra sau lưng của Trương Binh còn có hai người thanh niên khác, một trong số đó rõ ràng chính là cậu bạn cùng phòng Đường Dần, về phần người thanh niên đẹp trai kia thì cô không biết.

"Tiểu dâm phụ, không phải là bây giờ em muốn rồi chứ?" Quản đốc cười hắc hắc nói : "Hay là chúng ta vào toilet giải quye612t đi, anh thấy rất kích thích đấy ..."

"Đạt Lâm, hãy nghe em nói, cơ thể của em không được thoải mái, chúng ta đi đi, hôm nay đủ rồi ..." Trương Mỹ Phượng phát hiện ra người thanh niên đẹp trai đi cùng Trương Binh kia không ngừng dùng ánh mắt liếc mình, có một lần, khi ánh mắt của hai người chạm nhau, cô liền cảm thấy cả người tự nhiên lạnh lên.

Nói túm lại, cô cảm thấy không được tốt.

"Đạt Lâm, chúng ta đi đi ..." Tim của Trương Mỹ Phượng không khỏi đập nhanh lên, tận sâu trong lòng có một cảm giác cực kỳ không tốt, cô thậm chí là cảm thấy mình sẽ chết ...

Đây là một cảm giác mà từ trước đến giờ cô chưa từng có.

Quản đốc trầm ngâm một chút, nói :"Được rồi, chúng ta đi thôi .." Quản đốc luôn nghĩ rằng, Trương Mỹ Phượng đã không đợi được nữa, luôn muốn làm chuyện đó cho nên mới vội vã như vậy.

Từ trước đến giờ, quản đốc đã bao dưỡng sáu sinh viên rồi, nhưng Trương Mỹ Phượng là người kích thích nhất, thậm chí là ông ta phải uống thuốc mới có thể thỏa mãn được cô ta. Đối với một cực phẩm như vậy, ông vô cùng thích.

"Bạn học Mỹ Phượng ... đừng đi vội chứ .." Đúng lúc này, Đường Dần đi đến, hắn đứng trước mặt của Trương Mỹ Phượng, mỉm cười nói : "Mỹ Phượng, Binh tử ở đây, hay là chúng ta nói chuyện một chút đi ... Đúng rồi, người này là trưởng bối của cô à?" Đường Dần biết rõ mà vẫn cố hỏi.

" Đường Dần, tôi có việc gấp, tôi phải đi ... hôm khác tôi mời mọi người ăn cơm nhé ..." Chuyện đến nước này, cũng đã sáng tỏ rồi, chính là "lai giả bất thiện, thiện giả bất lai"*.

* = Kẻ đến thì không thiện, mà người thiện lại không đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.