Hoàn Lam Anh

Chương 10: Sống(2)



Hoàn Kim - Miki

@tu-nap-khac-kim

Santruyen.com

*

Trong một căn phòng hơn mười mét vuông của trường thcs ABC, nhìn ra sân trường đen như mực, có ánh sáng của vài tia lửa lẻ tẻ từ dây điện lủng lẳng, nhờ tia chớp nhỏ xíu ấy có thể loáng thoáng thấy vài bóng đen loạng choạng đi qua lại. Dưới những hàng cây xanh vốn là quang cảnh của một sân trường náo nhiệt là vài tàn chi của con người, những bãi máu và thịt nhầy nhụa của chính họ. Có tiếng khóc thút thít vang lên, thậm chí có người sợ hãi vừa thét vừa chạy, hy vọng có thể thoát khỏi sân trường ma quỷ này, qua cánh cổng đã mở toang không ai canh giữ.

"Gràoooo..."

Vài âm thanh y như địa ngục vang lên, nó khiến những học sinh còn đủ tỉnh táo nín thở,  im phăng phắc.

Quả nhiên, có tiếng sợ hãi và tuyệt vọng kêu cứu. Sau đó im bặt. Tiếp theo là âm thanh cắn xé, nhấm nuốt máu thịt tươi sống vang lên trong màn đêm yên tĩnh.

Người còn sống cảm giác như đang đón cơn ác mộng kinh hoàng, tóc gáy đều yên lặng dựng đứng, cơ thể run lên bần bật từng đợt, tinh thần của họ bị khủng hoảng nặng nề, chỉ mong trời mau sáng.

"Cha mẹ..."

"Chị, chị ơi..."

Cậu con trai có tóc ngắn màu nâu đang co ro trong góc tối đen của phòng học, cậu nhỏ giọng gọi thầm, nước mắt thấm ướt cả áo trắng, cơ thể do cố gắng chịu đựng mà run lên bần bật từng hồi. Bên cạnh cậu cũng có vài học sinh như vậy, bọn họ ẩn cả cơ thể dưới những cái bàn học, ôm nhau khóc câm lặng. Chỉ cần ngẩng đầu lên một chút, cậu có thể nhìn thấy cả cái xác bạn học mình bị xé toang, máu và nội tạng vung vãi ngay cửa lớp, còn có vết gặm cắn không ra hình hài nữa. Cậu sắp điên rồi, cả lớp học hơn ba mươi người, họ bỗng ngất xỉu hơn phân nửa, cậu cùng mọi người hỗ trợ ân cần chăm sóc họ. Và họ tỉnh lại với vẻ mặt ko còn huyết sắc, da thịt tái xanh thối rữa mục nát. Như quái vật, họ lao vào cắn xé những học sinh còn lại.

Chứng kiến "người" ăn thịt người ngay trước mắt, lại là cảnh thảm thiết như vậy, cậu chỉ muốn bỏ chạy. Lần lượt càng nhiều người bị quái vật tóm lấy, cắn xé, nỗi kinh hoảng chồng chất, thần kinh căng lên tột độ, cầu mong ai đó đến cứu.

Chị...

"Chị Lam..."!!

Hoàn Kỷ Nguyên thoáng thấy bóng người thân ngoài cánh cửa, hô lên. Chợt nhớ ra gì đó, cậu bịt kín miệng, nước mắt chảy ròng nhìn chằm chằm cánh cửa.

Có xác sống ngay cửa nghe thấy tiếng người liền lảo đảo tiến tới,

Hoàn Lam Anh đảo đôi mắt có con ngươi đỏ sậm nhìn qua, như một ác quỷ khát máu. Xác sống này nhìn kinh khủng hơn ngoài chợ, có lẽ trước đó là giáo viên, có lẽ đã điên cuồng ăn thịt người trong trường này. Người nó nhớp nháp đầy máu, mặt biến dạng méo mó, da thịt xanh lét tróc ra từng mảng. Ngửi thấy Lam Anh là... đồng loại, xác sống gầm gừ, đôi chân cong quẹo qua hướng khác.

Lam Anh nhặt lên một cái nón rơi gần đấy, đội lên, kéo mũ nón thấp xuống che đi đôi mắt kinh khủng thâm quầng đen của mình.

"Kỷ Nguyên,  ra đây, chị đưa em đi."

Kỷ Nguyên mừng rỡ,  vừa hy vọng vừa tuyệt vọng, leo từ gầm bàn đi ra. Đạp lên vũng máu gớm ghiếc ngay cửa ra, trơn trượt suýt té nhào. Vẫn là Lam Anh vươn tay kéo nó. Kỷ Nguyên giật mình, tay chị nó lạnh khủng khiếp, nhưng nó không sợ. Chị đến cứu nó, trong khi trước đó trời bão, trời mưa, có quái vật ăn thịt. Kỷ Nguyên khóc. Lúc trước là nó thường xuyên đi chơi với anh họ mà bỏ quên chị, thậm chí có phần chán ghét, trong khi chị luôn là người đứng về phía nó mọi tình huống. Cậu khóc, vừa thẹn vừa giận chính mình.

"Đi! Không lề mề..."

Lam Anh quát khẽ,

giọng nói khàn khàn, đáng sợ như phù thủy, nhưng có âm điệu khiến người ta an tâm hơn. Ký Nguyên liều mạng gật gật đầu.

"Chị ơi..."

"Chị ơi giúp với..."

"Chị đưa em về với..."

Có ba đứa bạn học cùng với Kỷ Nguyên lẽo đẽo đi ra, nhưng ko dám đạp vào bãi máu ruột bầy nhầy kia, sợ hãi nhìn Lam Anh cầu cứu.

Lam Anh không nhìn chúng,

đôi mắt lạnh lẽo của cô hiện giờ sẽ khiến chúng kinh hãi, cô còn cha mẹ, và cả đứa em trai đang cố hết sức nắm áo cô.

"Tự tìm con đường sống. Còn rất nhiều người như các cậu, tôi không giúp hết nổi."

Bỏ lại một câu, Lam Anh thuận lợi dắt Kỷ Nguyên chạy vội ra cổng trường. Trời tối đen, bọn trẻ tuổi ko thể nhìn rõ con đường, tuyệt vọng nhìn theo hai bóng dáng.

Vô tình hay cố ý,

Xác sống lảo đảo nhấc chân nhường cho Lam Anh một con đường.

*

Cô không căng thẳng, không sợ hãi, không mệt mỏi chạy một mạch ra chợ. Hệ Thống cảnh báo:

《Chủ nhân...》

《Nếu trạng thái tang thi của người biến mất lúc trời sáng》

《 thì chúng sẽ không kiêng kỵ người đâu..!》

Hoàn Lam Anh cảm thấy hệ thống có thay đổi. Nó gọi chủ nhân thay vì ký chủ, và giọng điện tử có phần lưu thông hơn. Nhưng cô không có tâm trạng để ý, cô cảm thấy đầu mình đang rất nóng, nóng đến nổi không có dây thần kinh cảm xúc hoạt động. Chân cô tê cứng nhưng theo bản năng vẫn chạy, cơ thể cũng đồng dạng như không có cảm giác tim đập.

"A.."

Kỷ Nguyên hô nhỏ,

nó bỗng té xỉu, tay vẫn nắm chắc áo khoác của chị nó. Lam Anh đỡ nó lên, nhăn chân mày:

"Hệ thống. Đây là sao. Nó cũng biến tang thi?"

Cổ họng khô khốc nên Lam Anh cố gằng từng chữ. Cơ thể Kỷ Nguyên đang dần nóng lên như phát sốt.

《Chủ nhân yên tâm》

《 Có số liệu virus tang thi xâm nhập nhưng không đủ để tang thi hóa được》

Hệ thống an ủi, còn có thể thức tỉnh dị năng hay không, thì phải chờ ý chí của Kỷ Nguyên.

Hoàn Lam Anh cõng nó lên thừa sức, cô thậm chí không có cảm giác sức nặng trên lưng.

Có xác sống không chịu nổi mùi người sống từ chỗ Lam Anh, dè dặt đi qua, cổ họng gầm gừ như con thú dữ thèm khát máu tươi.

Xác sống bước chân không đều lại gần Lam Anh, mùi máu tanh pha lẫn mùi thối rữa từ lớp da thịt của nó lởn vởn, cô mím môi lùi lại một chút. Tập trung tinh thần.

Hệ Thống: Á! 《Dị Năng tăng cấp》

Suỵt!!

Trong đầu Lam Anh liếc xéo Hệ Thống, cô đang tập trung tinh thần lực hệ không gian, Hệ Thống nó hét lên làm gì.

Hư không quanh xác sống xuất hiện những cột sóng chuyển động không theo quy luật mà mắt người thường không thể thấy, như một tầng khí bốc lên từ đầu ngọn lửa vẫn từng nhìn thấy.

Lam Anh thả lỏng tinh thần đến chạm vào những nơi rung động đó, lặp tức cảm nhận được quan hệ với "nó". Xúc giác như là cánh tay hay bàn tay của mình vậy.

Lam Anh thử tiếp cận suy nghĩ trong đầu. Xác sống đang tiến tới chỗ cô đột nhiên dừng lại, người nó bị cong quẹo, bóp méo như hư không đang rung động kia.

Rắc...

Pụppp!!!

Cơ thể xác sống như một cái ly bị vỡ ra thành từng mảnh sau âm thanh xương nứt. Một bãi máu thịt nhầy nhụa bắn ra tung tóe, thậm chí dính lên quần áo Lam Anh. Xác sống lảng vảng gần đó cảm nhận được uy áp của dị năng, lê lết đi chỗ khác, bước chân kéo dài thành từng vệt máu đỏ sậm.

Lam Anh thấy đầu hơi choáng.

Cô lắc lắc đầu. Loạng choạng bước đi.

Tốc độ rõ ràng chậm hơn lúc nãy, nên quay lại trường thpt của cô, thì cũng đã mất một giờ đồng hồ. Đây là quá thuận lợi khi cô là một... cái xác sống có ý thức. Nếu cô vẫn còn là con người, phỏng chừng đã thành bãi thịt bị xé vụn từ lâu.

Có mưa phùn rơi.

...Đói quá...

____________

______

Khung cảnh trường của Lam Anh cũng lạnh lẽo & tan hoang không kém, nhìn từ xa nó im lìm như bãi tha ma.

Càng đến gần, âm thanh xác sống gầm gừ gào thét lẫn với mùi huyết nhục lảng vảng trong không khí, chứng tỏ khuôn viên trường này đã trải qua hồi máu tanh như thế nào.

Phòng bảo vệ ngay tại cổng trường, nơi an toàn nhất và cũng nguy hiểm nhất. Lam Anh vung nấm đấm vào đầu một xác sống chắn đường, nó rõ ràng là muốn ăn máu thịt của em trai cô. Dọc đường cô cũng đã giải quyết vài ba tên y như vậy, máu và óc xám nhầy nhụa văng lên cả tóc, mưa phùn gội lên, làm người cô bây giờ bẩn thỉu như dân chạy nạn.

Lam Anh phát hiện có vài xác sống từng là "bạn học cũ" có vẻ thuần phục cô. Lam Anh nâng cao mũ cho dễ nhìn, nép vào vách ngăn của cánh cổng, loáng thoáng có tiếng hét tuyệt vọng và tiếng bước chân loạn xạ trong các dãy học. Xem ra là vẫn có người còn sống, mùi máu nồng nặc. Cô thử câu thông tới bộ não của xác sống gần nhất. Đó là nam sinh, cổ có vết cắn, quần áo đã rách nát dính máu đỏ sậm.

Tiếp nối với không gian não bộ của tên xác sống, cô có thể tùy thời dụng lực lượng dị năng bóp nát nó. Lam Anh bọc quanh bộ não của nó một vòng năng lượng mỏng. Xác sống đứng lờ đờ im re, hơi cúi đầu. Cô thành công.

"Hệ thống, làm sao giao tiếp với nó đây?"

Lam Anh hỏi, Hệ Thống trả lời ngay lập tức:

《Chủ nhân》

《Thử truyền âm bằng sóng não cho nó xem》

Cô:???

Lam Anh dựa theo cách đột nhập não bộ lúc nãy, truyền đạt ý tứ của mình sang nó.

/Canh giữ căn phòng bảo vệ này cho ta. Chỉ cần đi lảng vảng ngay chỗ này là được. Có kẻ lại gần thì đuổi đi/

Xác sống hơi cúi đầu thêm chút nữa. Quả nhiên ngoan ngoãn gầm gừ đi loanh quanh phòng bảo vệ. Lam Anh mang Kỷ Nguyên đặt vào trong phòng, ra ngoài, cô chốt cửa. Cảm thấy chưa đủ an toàn, lại thuần phục thêm ba con xác sống gần đấy, giao việc canh giữ căn phòng bảo vệ.

Hoàn Lam Anh không dám đi tìm các bạn ngay lúc này.

Cô sợ mình sẽ chứng kiến cái cảnh họ đang nhai thịt người, hoặc cùng các bạn còn sống khác nhìn cô với ánh mắt ghét sợ, và ghê tởm...

Có lẽ đợi trời sáng sẽ ổn hơn.

Bầu trời bây giờ, không nhìn ra chút gì khác ngoài thăm thẳm một màu đen.

Giống như tương lai phía trước của con người vậy.

***10***

Hoàn Kim - Miki

@tu-nap-khac-kim


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.