Hoàn Lương

Chương 8



71.

Mặc dù Hám Tắc đã phân chia hầu hết công việc cho cấp dưới, thế nhưng đến lúc cần thiết y vẫn phải tới công ty một hồi.

Xem như thị sát.

Nghe xong hội nghị thường lệ, y cong môi nhìn người thừa kế chính tay mình bồi dưỡng, quyết định bàn giao lại tất cả cho đối phương.

Y đã kiếm đủ tiền rồi, cũng lười đeo lên khuôn mặt tươi cười tham gia các loại yến hội, tiếp thu đủ loại a dua nịnh hót.

Y đã có được thứ mà y muốn nhất, cho nên tính toán dần dần thu lưới, mang theo bé thỏ cùng ra nước ngoài định cư.

72.

Hám Tắc nhớ tới đêm hôm ấy nữ cảnh sát kia từng nói – ngài làm vậy là đang hại hắn.

Hám Tắc bật cười.

Y sao có thể hại bé thỏ của mình được cơ chứ?

Y sẽ khiến bé thỏ trải qua một cuộc đời bình bình an an, mà y cũng sẽ bình bình an an mà làm bạn bên người thỏ con, thẳng tới khi cả hai cùng già đi.

Chỉ có điều tiền đề là, y hi vọng bé thỏ sẽ trở nên như y mong muốn, đã bị y dạy dỗ trở lên hoàn mỹ.

Thế nào mới là hoàn mỹ đây?

Tất nhiên là thu hồi hàm răng sắc nhọn, dù cho có nóng nảy tới đâu cũng sẽ không nhảy lên cắn người.

73.

Phó giám đốc bỗng nhiên nhắc tới: “Đúng rồi, tiên sinh, có chuyển phát nhanh của ngài.”

Hám Tắc hỏi: “thứ gì?”

Phó giám đốc cầm túi từ trong phòng nghỉ ra: “Còn chưa mở ra xem, bởi vì ngài không hỏi tới, cho nên vẫn cứ để trong công ty từ bấy đến nay.”

Hám Tắc tìm dao dọc giấy, rạch một đường trên lớp túi đã phủ bụi.

Lộ ra lớp áo lông màu xanh san hô.

Là một bộ quần áo mùa đông mặc nhà, Hám Tắc có chút ngoài ý muốn nhướn mày: “Đã bao lâu?”

Phó giám đốc nghĩ nghĩ: “Ừm….Cũng khá lâu rồi, đại khái là sau lập đông một chút.”

74.

Khi Hám Tắc lái xe rời khỏi công ty, màn đêm còn chưa hạ xuống.

Bộ quần áo ở nhà đã được gấp lại gọn gàng, đặt trên ghế phụ.

Y nhớ tới lần trước Du Tá từng miếng từng miếng ăn bánh kem, thỉnh thoảng lộ ra đầu lưỡi ướt mềm, hạ thân bỗng nhiên nóng lên.

Hám Tắc quay xe, đi tới tiệm cà phê lần đó, mua một phần black forest mang về.

Y nhìn thời gian, ba giờ mười lăm phút chiều, nếu lái nhanh một chút có thể xem như mang bữa trà chiều cho bé thỏ nhà mình.

Nghĩ đến đôi mắt lấp lánh ánh sao kia, biểu cảm trên mặt y nhu hòa không ít, tùy tay mở nhạc lên, là một bản nhạc cổ điển.

Tiếng nhạc du dương lưu luyến, triền miên không dứt.

Y thay đổi chủ ý, buổi trà chiều đổi thành bữa ăn khuya đi.

Y phải về cùng khiêu vũ với bé thỏ con, thưởng thức thỏ con vụng về múa may cùng thần sắc e lệ.

75.

Càng tới gần vùng ngoại thành, không khí càng thêm buốt lạnh.

Hám Tắc tính toán gọi điện báo cho thỏ con rằng y sắp về đến nhà, bởi lẽ y thích nhìn thỏ con dùng ánh mắt trông mong nhìn chằm chằm cửa chính chờ đợi y trở về.

Hám Tắc lấy điện thoại ấn gọi cho Du Tá, nghe tiếng chuông chờ từng hồi vang lên, khóe miệng vốn đang khẽ cười dần dần mất đi độ cung.

Du Tá chưa bao giờ không nhận điện thoại của y, hầu như lần nào y gọi tới cậu cũng tiếp nghe ngay từ hồi chuông thứ hai.

Hám Tắc híp híp mắt, ném điện thoại sang ghế phụ bên cạnh, hạ cửa kính xuống, châm điếu thuốc hút.

Mái ngói căn biệt thự dần xuất hiện trong tầm mắt, y phun ra từng ngụm khói thuốc, để gió lạnh bên ngoài tùy ý quấn đi.

Du Tá không để y chờ lâu.

Chẳng qua cậu không hề gọi điện lại, mà là gửi một tin nhắn tới.

76.

Tin nhắn chỉ có ít ỏi mấy chữ, gửi kèm một tấm hình.

Khung cảnh trong hình Hám Tắc cực kì quen thuộc, là tầng hầm trong biệt thự – căn phòng khuất sau hầm rượu.

Tầng hầm ngầm không có đèn, bởi vì y không thích hoàn cảnh thoáng đãng rộng rãi, cho nên mỗi khi xuống đó chỉ có thể thắp sáng ngọn nến trên vách tường.

Dưới ánh đèn flash, mười quan tài thủy tinh bày song song với nhau, từ góc độ chụp ảnh chỉ có thể nhìn thấy bàn chân thi thể.

Đúng là mười thanh niên trẻ tuổi trong số mười một người bị mất tích.

Bất quá Hám Tắc không quan tâm đến tên của bọn họ, cho nên y chẳng thể kêu lên tên bất kì một ai.

Lòng bàn tay ma xát màn hình bóng loáng, phóng hình thật to.

Bốn chữ ánh vào mi mắt

—— binh bất yếm trá.

77.

Hám Tắc bật cười.

Y không nói rõ được mình cảm thấy là vui hay là tức giận, chỉ biết càng cười lớn tiếng hơn, vừa càn rỡ lại kiêu ngạo.

Người mất tích thứ mười một – Du Tá.

Là một kẻ sát nhân cuồng tâm tư tỉ mỉ, y tất nhiên nhớ rõ mình đã từng giết hại quá bao nhiêu người.

Dưới tầng hầm nhà y chỉ có mười bộ thi thể, thế nhưng cảnh sát lại nói mất tích mười một vị.

Hám Tắc nhớ tới khuôn mặt Du Tá đỏ ửng mỗi khi khóc, thút thít sụt sùi, rồi lại kinh hoảng.

Quả nhiên.

Y coi trọng thỏ con, không hề đơn thuần là một con thỏ.

78.

Không hẳn.

Hám Tác lắc đầu, phủi khói bụi rơi ra ngoài cửa sổ.

Vẫn là một con thỏ nhỏ, chẳng qua vừa là một con thỏ khôn vô cùng, nhưng cũng ngốc nghếch vô cùng.

Hiện tại con thỏ chạy, mang theo chứng cứ nó tìm kiếm suốt nửa năm nay.

Chỉ có điều, một con thỏ toàn thân phủ kín dấu vết quả y, một con thỏ đã sớm quen thuộc dùng thân thể nuốt vào dục vọng của y, một con thỏ bị y khẽ xoa vài cái liền lập tức phát tình… thì có thể trốn đi đâu được?

79.

Hám Tắc lái xe ngừng trước cửa nhà, Du Tá lúc đi còn tri kỉ đóng lại cửa nhà cho y.

Y không đi xuống tầng hầm xem những thứ y đã lưu giữ, mà cầm bộ đồ thỏ con mua cho mình cất vào tủ quần áo.

Để cạnh những bộ tây trang sang quý kia.

Những món đồ y mua tặng Du Tá đều được đặt ngay ngắn cẩn thận, bao gồm chiếc điện thoại có lắp máy nghe lén.

Giường nệm được thu thập gọn gàng ngăn nắp, đây là thói quen rảnh rỗi không có việc gì làm mà luyện ra.

Buổi sáng hôm nay, thỏ con của y còn vẻ mặt ngái ngủ mà gắng bò dậy, hôn lên má y, nhiệt tình mở rộng hai chân ngồi trên người y cầu hoan.

Mà hiện tại, y vội vàng trở lại, ổ chăn lại lạnh băng.

Hám Tắc không cảm thấy Du Tá rời đi là sự phản bội.

Đối với y mà nói, đây chỉ là một sự sơ ý, y quên khóa kĩ cửa lồng, khiến sủng vật có cơ hội chuồn đi mà thôi.

Hám Tắc mỉm cười đặt bánh kem bên tủ đầu giường, tay không rời đi nơi này.

Nếu ném mất sủng vậy thì phải làm gì đây?

Dĩ nhiên là phải đi tìm về rồi.

80.

Khi cảnh sát cầm súng đuổi tới, cả tòa biệt thự không một bóng người.

Chỉ là người đã bỏ đi, đồ còn để lại.

Trong thư phòng có một lượng lớn sách chuyên về tâm lý học, giải phẫu học vân vân, két sắt không hề cất chưa giấy tờ nhà đất hay đồ đạc quý giá, mà lại là dao giải phẫu dính đầy máu cùng bơm tiêm.

Mười bộ thi thể dưới tầng hầm được mang đi, lệnh truy nã được gửi tới các thành phố lớn, mọi chuyện đều đang tiến hành rất thuận lợi.

Nhưng cũng có người hoài nghi – thật sự có thể bắt được nghi phạm sao?

Vụ án trọng đại, giám đốc sở đích thân tới hiện trường chỉ huy.

Cửa xe cảnh sát bị mở ra, Lạc Hoành Tuấn xuống xe, theo sau là một thiếu niên mặc áo lông vũ màu trắng.

Thiếu niên không có biểu tình gì, cậu chỉ lẳng lặng dựa vào thân xe nhìn mọi người thu dọn đồ đạc trong phòng.

Bỗng nhiên, cậu cảm giác có một tầm mắt nóng bỏng nhìn chăm chăm vào mình.

Đột nhiên quay đầu lại, phía sau chỉ có vài vị cảnh sát, cùng với vô tận hoang vu.

Lạc Hoành Tuấn khẩn trương dò hỏi đứa con trai đã nửa năm không thấy mặt: “Thời, làm sao vậy?”

Lạc Thời khẽ chép miệng, cúi đầu nhìn mũi giày, nhàn nhạt nói: “Không có gì, mệt mỏi mà thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.