Hoàn Mỹ Bạch Nguyệt Quang Chuẩn Bị Tu Dưỡng

Chương 103



Nhan Nhất Minh từng suy xét, nếu như nàng cứ như vậy rời đi mà không sắp xếp gì vậy thì nhất định sẽ trở thành phản đồ trong mắt đám người Giản thừa tướng. Mà đám ẩn vệ đó hiểu nàng, lúc trước Nhan Nhất Minh từng nói với họ, nếu như sau này mình xảy ra chuyện gì nhất định phải bảo vệ cho Giản Ngọc Diễn được an toàn.

Tuy rằng ý của Nhan Nhất Minh là vì đảm bảo an toàn cho Giản Ngọc Diễn, nhưng câu này lọt vào tai đám ẩn vệ lại nghe ra một ý khác.

Quận chúa như vậy là phó thác Giản công tử cho bọn họ, có thể thấy trong lòng Quận chúa, Giản công tử quan trọng đến nhường nào.

Thế nên dựa theo suy nghĩ này của đám ẩn vệ, nếu như nàng rời đi, Giản Ngọc Diễn khó tránh khỏi biết được vài chuyện nhỏ không đáng kể từ miệng đám ẩn vệ.

Nhan Nhất Minh cân nhắc chưa tới mấy phút, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng đưa ra quyết định.

Giang Hạ Vương hoặc Giản thừa tướng xem nàng là phản đồ, càng có thể khiến Giản Ngọc Diễn rửa sạch hiềm nghi, đối với nàng mà nói chỉ có lợi không có hại. Cho dù Giản Ngọc Diễn có thật sự đoán được thì cũng chẳng sao. Dựa vào chỉ số thông minh của Giang Dật mà đoán ra thân phận của nàng cũng cần chút bằng chứng, thêm tận mấy tháng để chứng minh. Thế nên đợi tới khi Giản Ngọc Diễn thật sự xác nhận được thì nàng chắc đã rời khỏi đây.

Đến lúc đó đều đã muộn rồi.

Thế nên bây giờ quan trọng nhất vẫn là bảo vệ Thái tử, đưa hắn tới chỗ an toàn.

Cửa thành sớm đã đóng, có điều trong tay Nhan Nhất Minh có lệnh bài quận thủ, tướng sĩ gác cổng nhận ra thân phận của nàng. Tuy rằng không hiểu tại sao Lâm An quận chúa nửa đêm nửa hôm dẫn theo một công tử tuấn tú ra khỏi thành làm gì, nhưng lại không dám hỏi nhiều mà trực tiếp mở cổng thành.

Cổng thành mở ra, hai người cấp tốc tháo chạy, còn chưa đợi cửa thành đóng lại, một đám kỵ binh đã nhanh chóng đuổi tới.

Thấy cửa thành vẫn chưa đóng lại hận không thể chém hết đám binh lính gác cổng, chửi rủa ầm ỹ, đám người thúc ngựa đuổi theo ra khỏi thành. Chỉ có một con đường để ra khỏi thành thôi, nhân lúc bọn họ còn chưa chạy ra khỏi con đường đó có lẽ vẫn còn đuổi kịp.

Ngựa là ngựa tốt mà Nhan Nhất Minh đã chuẩn bị từ sớm. Nam Cung Huyền dù sao cũng có thân phận tôn quý, lúc này liều mạng chạy trốn nhưng lại không than vãn một tiếng, tuy rằng Nhan Nhất Minh đã thấy hắn khẽ dịch chân mấy lần.

Lâm An quận chúa có thân phận quan trọng, Nam Cung Huyền đào tẩu khiến bọn họ mất đi một trợ lực lớn. Truy binh phái tới, nói là truy binh không bằng nói là thích khách tinh nhuệ nhất, Quả Táo khϊếp sợ nhắc nhở Nhan Nhất Minh mau nhanh lên.

“A a a a còn chưa tới hai dặm nữa!!!”

Nếu như có một mình nàng thì có thể đánh được truy binh, nhưng cho dù Nam Cung Huyền có dùng hết sức bình sinh cũng không theo kịp tốc độ cưỡi ngựa ngàn dặm trên thảo nguyên vào ban đêm của nàng lúc trước.

Trông thấy truy binh càng ngày càng gần, Nhan Nhất Minh nhìn cây cối rậm rạp hai bên, hung hăng kéo Nam Cung Huyền xuống ngựa, ý bảo Nam Cung Huyền im miệng rồi lẳng lặng nghe Quả Táo báo số.

Khi còn chưa tới một ki lô mét, Nhan Nhất Minh ném roi lên mông ngựa, con ngựa hí lên một tiếng sau đó chạy thẳng về con đường phía trước, Nhan Nhất Minh kéo Nam Cung Huyền trốn vào sâu bên trong lùm cây.

Chưa tới một phút sau, tiếng vó ngựa inh tai đúng lúc ập tới, truy binh mặc đồ đen như những bóng ma hòa trong màn đêm, chỉ còn sót lại tiếng lưỡi đao sắc bén vụt qua khiến lòng người lạnh buốt.

Hai người nín thở, cho tới khi bóng người cuối cùng biết mất khỏi tầm mắt. Nhan Nhất Minh mới thở phào một hơi, không dám dừng lại lâu hơn nữa, ý bảo Nam Cung Huyền đi theo nàng, nhanh chóng đi qua bụi cây cỏ khô thấp bé vào sâu bên trong rừng rậm.

Con ngựa đi mệt nhất định sẽ dừng lại, đến lúc đó bọn họ chắc chắn sẽ phát hiện mắc mưu mà quay lại.

Lúc trước Nhan Nhất Minh từng dò hỏi Ngụy Hùng Kiệt, xác định Tô Hàng vẫn chưa chịu khống chế của Giang Hạ Vương. Nhưng hiện giờ Giang Hạ Vương cử binh tiến tới phía bắc, phía nam vẫn rất không an toàn. Thế nên nói đúng ra thì vượt qua tường thành phía bắc mới có thể được an toàn, hơn nữa nói không chừng còn gặp viện binh tới cứu viện.

Chỉ là Nhan Nhất Minh hiểu, Giản thừa tướng và Ngụy Hùng Kiệt sao có thể không hiểu, truy binh sau khi đi vòng vèo xin chỉ thị của đám người Giản thừa tướng khả năng lớn nhất sẽ là đi tới phía Bắc.

Cân nhắc một lúc, Nhan Nhất Minh vẫn quyết định đi về phía Nam, cố gắng cách xa thành Thường Châu nhanh nhất có thể. Nơi này địa hình sông núi phức tạp, có thể khiến cả hai an toàn hơn một chút, vượt qua khoảng thời gian khó khăn này rồi tiến về phía bắc.

Quả Táo giám sát, Nhan Nhất Minh có thể nắm được tình hình trong phạm vi mấy chục dặm, chắc chắn lúc này an toàn không có truy binh truy đuổi, Nhan Nhất Minh cuối cùng thở phào một hơi nói, như cố ý lại như vô tình cúi đầu xuống, liếc mắt nhìn Nam Cung Huyền, trêu chọc nói: “Chân đau không?”

“Cái gì mà đau không…”

Nam Cung Huyền vô thức tiếp một câu, nói được một nửa lại bực mình ngậm miệng lại, lập tức đáp một câu: “Không đau!”

Sao nữ nhân này lại thẳng thừng như vậy, cưỡi ngựa lâu phần đùi trong đương nhiên khó chịu, nhưng đây là vấn đề một nữ nhân nên hỏi sao?

Hơn nữa hắn khó chịu như vậy, sao nàng lại không hề bị ảnh hưởng chút nào thế.

Nam Cung Huyền nghiêng mặt nhìn Nhan Nhất Minh, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của Nhan Nhất Minh dưới rừng cây âm u không rõ ràng cho lắm, có điều lại nhìn rõ đôi mắt sáng rực của nàng.

Đôi mắt xinh đẹp mà trong trẻo, nhưng hắn nhìn không hiểu.

Ngay từ đầu, nàng lấy danh nghĩa Thái tử phi để tự rước lấy nhục, khiến hắn vô cùng không thích. Sau đó nghe nói nàng nhìn trúng Giản Ngọc Diễn, Nam Cung Huyền lại cảm thấy nữ nhân này thật thiếu kiên định, lả lơi ong bướm gặp ai cũng thích.

Chỉ là sau đó biết chuyện Giản thừa tướng và Giang Hạ Vương lén lút kết đảng, Nam Cung Huyền mới hiểu, bọn họ tỏ ra ái muội có lẽ cũng chỉ để che giấu bí mật thật sự.

Đáng tiếc hắn còn chưa biết là bí mật gì thì đã rơi vào trong tay Giản thừa tướng.

Đêm đó hắn hận Giản thừa tướng thấu xương, hậu nàng thấu xương, càng hận Giản Ngọc Diễn bao nhiêu năm qua hắn chân thành đối đãi.

Đêm đó nữ tử này kề đao sát cổ hắn, một đao gϊếŧ chết người trước mắt, Nam Cung Huyền có một thoáng khϊếp sợ, nhưng sau đó lại bị một chưởng làm cho hôn mê, sau khi tỉnh lại thì đã ở trong ngục.

Đây là khoảng thời gian u ám không thấy mặt trời nhất trong suốt hơn hai mươi năm qua của Nam Cung Huyền. Bị phụ thân ruột tính kế, bị bạn tốt phản bội, bị nữ nhân ác độc này sỉ nhục, khiến thiên hạ nổi loạn tứ phía, bách tính dân chúng lầm than, còn bản thân thì biến thành một trong những lợi thế mưu phản của họ. Mà Nam Cung Huyền không cho rằng, phụ hoàng vô tình kia của hắn sẽ vì hắn mà làm ra thỏa hiệp gì.

Thời gian hai mươi ngày ngắn ngủi, Nam Cung Huyền nhìn rõ rất nhiều chuyện, hắn cũng hiểu ra rất nhiều.

Trong cơn tuyệt vọng tột cùng khiến hắn phát hiện ra một điểm tái sinh - Giản Ngọc Diễn.

Giản Ngọc Diễn thường tới thăm hắn, mấy lần thăm dò, Nam Cung Huyền phát hiện Giản Ngọc Diễn dường như có suy nghĩ khác, Nam Cung Huyền loáng thoáng nhận ra Giản Ngọc Diễn có ý đồ muốn giúp hắn.

Đây chính là tới đường cùng không gì là không thể làm.

Nam Cung Huyền dự tính hợp tác với Giản Ngọc Diễn, nhưng lại không ngờ nữ nhân từ đầu tới cuối hắn không muốn nghĩ tới lại cứu hắn một mạng trong đêm.

Bỏ đi tất cả thân phận, từ đây đứng ở phía đối lập với người thân, không màng nguy hiểm, chỉ vì cứu hắn một mạng.

Nam Cung Huyền đột nhiên không hiểu.

Vì sao chứ.

Hắn nghĩ như vậy, nên cũng hỏi như vậy.

“Bởi vì ngài không thể chết được.” Vừa mở miệng liền hỏi vấn đề nàng không muốn trả lời nhất, “ngài” thật đúng là thẳng thắn đến đáng yêu đấy, Nhan Nhất Minh trợn trắng mắt bất đắc dĩ nói: “Ngài là Thái tử điện hạ.”

“Đại Hạ cũng không phải chỉ có một Hoàng tử, càng không phải chỉ có một đích tử.” Nam Cung Huyền tuy rằng có chút chật vật, nhưng lúc này đã bình tĩnh lại, tiếp tục nói: “Nếu như ta chết thì còn có hoàng đệ, nếu phụ hoàng không thích hai huynh đệ ta thì vẫn còn có những Hoàng tử khác, giang sơn Đại Hạ sẽ không vì thiếu đi một Thái tử mà mất đi thứ gì.”

Hiếm lắm mới có dịp Nam Cung Huyền tự biết mình biết ta như vậy, nhưng Nhan Nhất Minh càng hy vọng chỉ số thông minh của hắn không “online” đúng thời điểm thế này.

Nam Cung Huyền thấy nàng không trả lời, trực tiếp nói: “Nàng là nữ nhi của Giang Hạ Vương, lần này cứu ta tẩu thoát là phản bội phụ thân nàng, nếu như không may bị bắt sẽ nguy hiểm tới tính mạng.”

Nam Cung Huyền quay đầu qua, bình tĩnh nhìn nàng: “Thế nên, vì sao lại cứu ta?”

Nhan Nhất Minh khϊếp sợ, lẽ nào lúc này cuối cùng chỉ số thông minh của Nam Cung Huyền cũng online để rửa mối nhục xưa, đoán được chân tướng, chứng tỏ bản thân có tư cách là một trong tứ đại nam chính?

Nhan Nhất Minh khẽ ho một tiếng: “Không phải do nguyên nhân gì, muốn cứu thì cứu thôi…”

Nam Cung Huyền đột nhiên khẽ bật cười, Nhan Nhất Minh quay mặt đi, đối diện với đôi mắt dịu dàng khiến nàng khϊếp sợ, sau đó nghe thấy Nam Cung Huyền nói.

“Hôm nay Quận chúa có ơn cứu mạng, ta sẽ ghi nhớ mãi trong lòng, nếu như có thể an toàn trở về Kim Lăng, ta nhất định sẽ báo đáp ân tình của nàng. Chỉ là cho dù thế nào đi nữa, trong lòng ta chỉ có một mình Thái tử phi thôi, thế nên vẫn không thể đồng ý cưới nàng làm chính phi được…”

Nhan Nhất Minh choáng váng.

Nhan Nhất Minh đột nhiên muốn tát mình một cái.

Ảo giác gì thế này, khiến nàng cho rằng Nam Cung Huyền đột nhiên bị Giang Dật hoặc Thiệu Kinh Vũ nhập vào người.

Người này căn bản không phải kiểu tự biết mình biết ta, mà là tự cảm thấy mình quá tốt, đã bành trướng tới mức không có điểm dừng rồi.

Nhan Nhất Minh vô cùng cự tuyệt vươn tay ra nói: “Đợi đã!”

Chặn lại lời nói của Nam Cung Huyền.

“Điện hạ.” Nhan Nhất Minh rõ ràng lên tiếng: “Ta cứu ngài chỉ vì ta không tán thành kế hoạch của phụ vương, thế nên không muốn để ngài trở thành vật hy sinh thôi.”

Nam Cung Huyền vẫn mang vẻ mặt không cần giải thích, ta hiểu cả rồi. Nhan Nhất Minh như muốn sụp đổ chân thành thề thốt: “Từ trước tới nay ta chưa từng muốn thay thế Thái tử phi của ngài, đương nhiên càng không muốn trở thành trắc phi của ngài, ta không có một chút tình cảm nam nữ nào với ngài cả, ta cứu ngài… thật ra là được người ta phó thác.”

Nam Cung Huyền nhướng mày: “Được người ta phó thác? Người nào?”

Làm gì có người nào có mặt mũi lớn như vậy?

“Giang Dật, Giang đại nhân.” Nhan Nhất Minh cân nhắc nửa giây sau đó quyết định đội cái nồi này cho Giang Dật, theo lý mà nói, chắc hẳn Giang Dật sẽ không ghét cái nồi này đâu.

“Giang Dật?” Nam Cung Huyền bất ngờ, im lặng một lúc rồi bật cười: “Muốn qua loa lấy lệ thì cũng nên tìm một người đáng tin chứ.”

Từ trước tới nay Giang Dật chưa từng nói hắn có liên quan gì với Lâm An quận chúa, hai người càng không có chuyện lén lút qua lại. Còn nữa,trong lòng Giang Dật và hắn chỉ có một mình thê tử đã mất, sao có thể dây dưa không rõ ràng với Lâm An quận chúa chứ?

Thấy nàng dùng dằng không muốn nói, Nam Cung Huyền tâm tình khá tốt cũng không hề truy cứu.

Tuy nói hành vi của nàng rất giống nữ quỷ dạ xoa, nhưng dù sao thì cũng giữ được mấy phần ngại ngùng của nữ tử, nếu đã như vậy hà tất phải ép người quá đáng.

Nghỉ ngơi đủ rồi, hai người lúc này mới tiếp tục lên đường, ngoại trừ chủ đề vừa nói, tất cả những chuyện khác Nhan Nhất Minh đều có thể nói cho Nam Cung Huyền.

Nam Cung Huyền hỏi nàng có phải Tô Hàng cũng nằm trong tầm kiểm soát của Giang Hạ Vương hay không, có phải Giang Hạ Vương đã khởi binh về phía bắc. Cuối cùng hỏi nàng vì sao Giản thừa tướng đã có địa vị dưới một người trên vạn người mà còn không thỏa mãn.

Nhan Nhất Minh thăm dò đường phía trước, nghe vậy liền hỏi hắn: “Điện hạ có biết thân phận thật sự của Giản Ngọc Diễn không?”

“Tử An?”

Nam Cung Huyền kinh ngạc.

Bởi vì đã biết Giản Ngọc Diễn không phải thật lòng phản quốc, thế nên Nam Cung Huyền chỉ xem hắn vì Giản thừa tướng nên không thể không phản, bây giờ xem ra không phải như vậy?

“Thật ra Giản Ngọc Diễn không phải họ Giản, mà là họ Ngọc.” Nhan Nhất Minh nói: “Nói như vậy Điện hạ có thể hiểu không?”

Nam Cung Huyền ngây ra tại chỗ.

Người họ Ngọc quá ít, bao nhiêu năm qua hắn chỉ biết một người họ Ngọc, đó chính là hoàng tộc diệt quốc tiền triều, họ Ngọc.

“Lúc trước Thái tổ gϊếŧ hết cả tộc Ngọc thị nhưng lại bỏ qua cho một cung phi đang mang thai. Giản gia giấu cung phi kia ở Giản phủ, đợi sau khi sinh hạ Hoàng tử bèn lệnh cho người đưa cung phi ra khỏi Giản gia sau đó treo cổ tại chỗ rồi trực tiếp hỏa táng, chỉ giữ lại đứa trẻ còn đang quấn tã. Sau đó đó đứa trẻ đó lớn lên cùng Giản thừa tướng, Giản thừa tướng tuyên bố với bên ngoài đó là con nuôi mà Giản lão gia nhân nuôi, sau khi trưởng thành nảy sinh tình cảm với tiểu thư Giản phủ, thành thân rồi sinh hạ hài tử, chính là Giản Ngọc Diễn.”

Nhan Nhất Minh nói tường tận chuyện bí mật năm đó một cách nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng vẫn không ngăn được sóng to gió lớn dâng lên trong lòng Nam Cung Huyền.

Chẳng trách Giản thừa tướng lại tạo phản.

Hóa ra người bạn cùng trưởng thành với hắn lại có thân thế dọa người như vậy.

Nhưng nếu đã như vậy, vì sao Giản Ngọc Diễn lại để lộ lòng không hề muốn tạo phản, còn có ý muốn cứu hắn?

Mê hoặc? Hay là lại một lần nữa lừa gạt?

Khuôn mặt tuấn tú của Nam Cung Huyền có chút lạnh đi.

Nhan Nhất Minh không đầu không đuôi hỏi hắn: “Bây giờ biết được thân phận của Giản Ngọc Diễn rồi, nếu như có thể trở lại Kim lăng bắt sống Giản Ngọc Diễn, Điện hạ sẽ xử lý hắn thế nào?”

“Dư nghiệt tiền triều, đương nhiên nên xử chết.”

“Thật đúng là máu lạnh.” Nhan Nhất Minh không chút che đậy trào phúng một câu.

Nam Cung Huyền không hiểu vì sao bị nàng nói vậy: “Dư nghiệt tiền triều vốn dĩ không nên giữ lại, Giản Ngọc Diễn ẩn nấp nhiều năm, nay hại ta tới bước đường này, lẽ nào ta phải tha cho hắn sao?”

Ngươi rơi vào tình cảnh này là do ngươi ngu ngốc không phòng bị phụ thân ngươi cho tốt! Trong lòng Nhan Nhất Minh thẩm phỉ báng một câu, không thèm phản bác lại Nam Cung Huyền, cuối cùng chỉ nhàn nhạt nói: “Tất cả mọi chuyện đều không đơn giản như Điện hạ thấy đâu, sau này ngài tự khắc sẽ hiểu.”

Nam Cung Huyền nhìn bóng lưng nàng, đột nhiên trong lòng dâng lên cảm giác phiền phức khiến hắn không vui, nhưng lại không biết tại sao.

Đợi sau này đi, để hắn xem sau này còn có thể làm ra trò gì nữa.

Truy binh phụ trách đuổi bắt hai người, cuối cùng khi đuổi kịp hai con ngựa thì đã là nửa canh giờ sau. Nhìn lưng ngựa trống không, dám người tức muốn hộc máu mới biết mình bị lừa.

Bây giờ lại quay đầu đuổi theo, nhưng không biết đi nơi nào trước, chỉ đành trở về nhận lệnh.

Giản thừa tướng tức giận đùng đùng mắng chửi đám người một trận. Ánh mắt Ngụy Hùng Kiệt phức tạp ngồi ở một bên, nhất thời không rõ trong lòng rốt cuộc muốn tìm thấy nàng hay là không tìm thấy.

Giản thừa tướng bình tĩnh lại sau cơn bạo nộ: “Phía Bắc cách Kim Lăng gần hơn, còn có binh tướng của quân Hạ tới đó. Nếu như có chạy bọn chúng nhất định sẽ chạy về hướng Bắc, các người đuổi dọc theo hướng Bắc đi.”

Ngụy Hùng Kiệt hồi phục tinh thần, gọi mấy người đang định rời đi lại: “Quận chúa trời sinh thông minh, có lẽ sẽ làm theo cách ngược lại, phía Nam cũng cần phái người đuổi theo, hai người đã mất ngựa, thế nên có lẽ sẽ ẩn núp trong rừng cây, lệnh cho người ngựa điều tra xung quanh các núi rừng.”

Giản thừa tướng gật đầu, mấy người lui xuống, lúc này mới nói tới tình hình gần đây.

Giản Ngọc Diễn ngồi ở một bên lẳng lặng uống trà, nghe nói tới hai chữ Quận chúa, động tác trên tay hơi khựng lại, nhưng ngay sau đó lại khôi phục sự bình tĩnh.

Bên kia truyền tới tin tức, Thiệu Kinh Vũ đã trở về Kinh Thành, Hoàng đế lệnh cho Thiệu Kinh Vũ đích thân dẫn đại quân áp chế gần Thường Châu, ít ngày nữa là có thể tới.

Nếu Lâm An quận chúa đã cứu Thái tử, vậy bên này, cũng nên đến lượt hắn.

...

Hai người Nhan Nhất Minh và Nam Cung Huyền di chuyển ở trong núi hai ngày. Nhan Nhất Minh có thể tìm Quả Táo để được chăm sóc đặc biệt, nhưng lại không dẫn theo Nam Cung Huyền, thế nên chỉ đành để Nam Cung Huyền chịu ấm ức ăn quả dại chua chát, thỉnh thoảng bắt được một con thỏ, mời Nam Cung Huyền ăn thịt thỏ nướng thuần thiên nhiên.

Cho dù Nhan Nhất Minh biết đánh trận biết chạy trốn nhưng lại không biết nướng thỏ. Sau mấy ngày, Nhan Nhất Minh nhìn Nam Cung Huyền, cứ luôn cảm thấy sắc mặt hắn xanh ngắt.

Nam Cung Huyền muốn tự mình đi ra ngoài tìm chút đồ ăn, nhưng lại bị Nhan Nhất Minh ngăn cản.

Nàng ra ngoài gặp truy binh thì còn có thể sống sót trở về, chứ Nam Cung Huyền ra ngoài, chỉ có thể kêu trời trời không biết gọi đất đất chẳng hay.

Nam Cung Huyền lại một lần nữa bị khinh bỉ, nhưng cũng không còn tức giận như trước, dù đang ăn thịt thỏ nướng quá mức khó nuốt, vẻ mặt vẫn xem như ôn hòa nói: “Ta không cần…”

Nhan Nhất Minh cười cười đang định trêu chọc hắn, đột nhiên sắc mặt thay đổi, hai chân giẫm trên mặt đất dập đống lửa, kéo Nam Cung Huyền tới chỗ rừng sâu.

Sắc mặt Nam Cung Huyền run rẩy, trầm giọng hỏi nàng: “Truy binh?”

“Không biết.” Nhan Nhất Minh thấy hắn dùng sức đẩy đống cỏ vào càng sâu hơn: “Chắc là vậy.”

Dứt lời, nàng nắm chặt lấy trường đao xoay người rời đi, Nam Cung Huyền sửng sốt vội vàng bắt lấy cánh tay Nhan Nhất Minh: “Đi đâu thế?”

“Ta đi đánh lạc hướng bọn chúng.” Nhan Nhất Minh nói.

Khuôn mặt tuấn tú của Nam Cung Huyền trầm xuống: “Ta không cho phép.”

Nhan Nhất Minh bị chọc cười: “Ngài không cho phép cũng không thể cứu được hai mang của chúng ta, ta đi đánh lạc hướng chúng ít nhất ngài còn có thể sống sót…”

“Ta không cần một nữ nhân liều mạng vì ta như vậy.” Nam Cung Huyền hít sâu một hơi: “Sống hay chết ta đều chấp nhận, trốn sau lưng nữ nhân ham sống sợ chết thì ra thể thống gì…”

Nhan Nhất Minh nhắm mắt lại, tuy rằng lời này rất dễ nghe, nhưng mà...

“Điện hạ.” Nhan Nhất Minh nghiêm túc gọi Nam Cung Huyền một tiếng: “Nếu như một mình ta đấu với đám truy binh, ta có thể chắc chắn an toàn rút lui, nhưng nếu dẫn theo ngài hai chúng ta đều sẽ phải chết ở đây, nói như vậy ngài hiểu không?”

Nam Cung Huyền bắt lấy cổ tay cứng đờ của Nhan Nhất Minh. Nhan Nhất Minh tiếp tục đả kích sự tự tin của hắn: “Thế nên Điện hạ cứ yên lặng trốn ở đây đi, đừng để bị phát hiện, đây đã là cách tốt nhất để giúp ta rồi.”

Nói xong nàng liền vung tay Nam Cung Huyền ra, thân mình nhanh nhẹn bước vài bước đã biến mất khỏi tầm mắt Nam Cung Huyền.

Nam Cung Huyền ngây người nhìn bóng dáng Nhan Nhất Minh biết mất, một lúc lâu sau mới chậm rãi đỏ mặt, tức muốn hộc máu thầm nói:

“Điên cuồng tới cực điểm!”

Tuy rằng không có cách nào phản bác nhưng thật sự có chút nghẹn khuất.

Nhan Nhất Minh có chút bất ngờ vì có truy binh đuổi tới đây, mấy ngày qua luôn rất an toàn, Nhan Nhất Minh chắc chắn bọn họ đã tới phía Bắc tìm người, nhưng hôm nay lại có người tìm tới đây.

Nhan Nhất Minh cẩn thận núp trong chỗ tối, nắm chặt lưỡi dao sắc bén trong tay, dù cho Quả Táo nhắc nhở tiếng bước chân càng ngày càng gần.

Sau nửa khắc, cuối cùng đám người mặc đồ đen cũng xuất hiện trước mắt, Nhan Nhất Minh âm thầm chờ cho chúng tới, đếm rõ nhân số.

Mười sáu người.

Không tính là nhiều, nhưng cũng không ít.

Nhan Nhất Minh nghe thấy bọn họ nói phát hiện đống lửa đã tắt, thế nên chắc sẽ ở gần đây. Nhưng nghe ngữ điệu của mấy người này nhẹ nhàng đến kỳ lạ, hoàn toàn không để một nữ nhân và Thái tử tay không vũ khí vào mắt.

Rất tốt, Nhan Nhất Minh nhếch miệng cười một tiếng.

Đợi mấy người tới ngày càng gần, đột nhiên ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, không kịp phản ứng lại đã có người bỏ mạng kêu la thảm thiết trong nháy mắt. Đám người kinh ngạc quay đầu, đối diện với nữ tử xinh đẹp mặt đầy sát khí, mấy người do dự nhìn nhau một lát mới nói: “Quận chúa, theo bọn ta trở về đi.”

“Nếu ta không về thì sao?”

“Vậy thì thuộc hạ chỉ có thể không khách sáo…”

Nhưng lời còn chưa dứt, lưỡi đao sắc bén chớp nhoáng đã gần ngay trước mắt, người đó kinh hãi vội vàng tránh đi, nhưng cũng bị chém vào cánh tay.

Đám người trải qua khϊếp sợ mới giận giữ hét lên, đồng loạt lao tới tấn công.

Đã rất lâu kể từ khi đối đầu với quân địch, nhưng so với thiên quân vạn mã lúc trước thì bây giờ đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Mấy người lúc trước khinh địch, lại vì nhận lệnh không được làm Lâm An quận chúa bị thương nên hạ thủ lưu tình, trong lúc nhất thời đã bị Nhan Nhất Minh chiếm ưu thế.

Lúc này mới hiểu ra nếu không hạ sát chiêu với Nhan Nhất Minh thì có lẽ bản thân sẽ bỏ mạng ở đây, đám người lúc này mới dùng hết sức, người đông thế nhiều, lại không giống trước kia chiếm ưu thế trên lưng ngựa, chỉ đánh qua lại một lúc đã khiến Nhan Nhất Minh bất cẩn bị thương ở chân.

Mấy người thấy thế vội vàng tiến công, nhưng lại kinh hãi phát hiện nàng rõ ràng đã bị thương nhưng lại không chút ảnh hưởng, sau đó dù có bị thương nữa cũng vẫn như vậy.

Một vài lần liên tiếp như vậy, Nhan Nhất Minh càng chiến hăng hơn, ngược lại là bọn họ người thì chết người thì bị thương, mấy người liếc mắt nhìn nhau vội vàng lui lại. Nhan Nhất Minh không kịp đuổi theo chỉ có thể quay lại tìm Nam Cung Huyền.

Nếu như để bọn chúng thoát, vậy thì sẽ lộ địa điểm, sau này sẽ có nhiều truy binh bám đuổi hơn.

Không dám chậm trễ thêm nữa, Nhan Nhất Minh vội vàng trở về tìm Nam Cung Huyền.

Nam Cung Huyền nghe thấy tiếng bước chân lập tức cảnh giác, nhìn thấy Nhan Nhất Minh mới thở phào một hơi, nhưng khi nhìn thấy vết máu trên người nàng lập tức khϊếp sợ, vội vàng chạy tới hô lớn: “Bị thương sao?”

“Ừ.” Nhan Nhất Minh đáp: “Vết thương nhỏ thôi, mau đi nhanh lên, truy binh có thể sẽ tới ngay đấy.”

Nam Cung Huyền nhìn nàng không nói lời nào, Nhan Nhất Minh kéo mấy cái cũng không động, lúc này mới ngẩng đầu nhìn hắn: “Đi thôi.”

Nhan Nhất Minh mặc xiêm y đỏ đậm, nhưng dù vậy vẫn có thể thấy thấm ướt một mảng. Nam Cung Huyền đột nhiên có chút đau lòng, hắn tức giận không biết nên nói gì, nàng luôn nói là có người nhờ vả nàng nên nàng mới cứu hắn.

Nhưng có cần làm mới mức này không?

Hắn rất tức giận, nhưng lại không có cách nào nổi nóng với nàng, bởi vì nàng vì cứu hắn nên mới bị thương tới nông nỗi này.

Nhan Nhất Minh ngẩn người sau đó ngay lập tức hiểu ra vì sao Nam Cung Huyền lại tức giận. Nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua hắn, bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Thật sự chỉ là vết thương nhỏ, mau đi thôi, còn sống vẫn là quan trọng nhất.”

Dứt lời nàng lập tức cất bước rời đi.

Nam Cung Huyền im lặng nhìn bóng lưng Nhan Nhất Minh, hung hăng nắm chặt tay lại.

Vì sao trên đời này lại có một nữ nhân như vậy, giấu tất cả đau đớn khổ sở trong lòng, nàng không đau sao, nàng không ấm ức sao?

Nhưng Nhan Nhất Minh sẽ không trả lời hắn.

Ban đêm, Nam Cung Huyền thấy nàng ngồi dậy vén ống quần lên, vết máu đọng lại dính vào lớp vải, nhưng vẻ mặt nàng lại vô cảm kéo ra, ngay lập tức miệng vết thương chảy máu đầm đìa.

Nam Cung Huyền không nhịn được mà ngồi dậy, Nhan Nhất Minh hoảng sợ nói: “Sao lại tỉnh dậy thế.”

Nam Cung Huyền dùng một tay kéo chân nàng qua, nhìn vết thương ghê người khiến mắt phát đau, cách đó không xa có một dòng suối chảy róc rách, khi Nhan Nhất Minh còn chưa kịp phản ứng lại, Nam Cung Huyền đã bế nàng tới bên dòng suốt, vốc nước lên miệng vết thương, rửa sạch sẽ từng vết máu.

Nhan Nhất Minh có hơi kinh ngạc, từ trước tới nay Thái tử điện hạ không coi ai ra gì lại có một ngày cúi đầu như vậy.

Hiếm thấy, đúng là hiếm thấy.

Sau khi rửa sạch sẽ, Nhan Nhất Minh ngăn động tác của Nam Cung Huyền lại, rút ra một bình thuốc nhỏ từ bên hông mình rồi rắc thuốc lên, sau đó kéo Nam Cung Huyền tới, nhanh nhẹn xé một mảnh y phục hắn, thấy Nam Cung Huyền khẽ nhếch môi vui vẻ một lúc lâu, băng bó miệng vết thương lại.

“Đa tạ.” Nhan Nhất Minh bật cười đứng dậy: “Nghỉ ngơi đi, ngày mai phải trốn tiếp đấy.”

Thật ra không hề đau một chút nào, dù sau thì cũng có Quả Táo đóng cửa cảm quan, nhưng để không khiến Nam Cung Huyền hoài nghi, Nhan Nhất Minh vẫn giả vờ đi tập tễnh.

Nam Cung Huyền mím môi, nhìn nàng dựa vào gốc cây nhắm hai mắt lại, một lúc lâu sau hắn ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên cao, không biết đã ngủ thϊếp đi từ lúc nào.

Mấy ngày sau, quả như Nhan Nhất Minh dự liệu, truy binh đuổi tới đây nhiều hơn, Nhan Nhất Minh không dám mạo hiểm, chỉ đành dựa vào chức năng radar của Quả Táo để ẩn nấp, thỉnh thoảng không trốn được thì gϊếŧ, gϊếŧ xong lại chạy.

Nam Cung Huyền càng ngày càng trầm mặc, cứ như vậy không biết qua bao lâu, cho tới một ngày tiếng hét xé trời từ Thường Châu truyền tới, tiếng pháo đất rúng động như lay chuyển cả núi rừng, ánh mắt Nhan Nhất Minh cuối cùng cũng sáng lên.

Kiếp sống trốn chạy cuối cùng cũng có thể kết thúc, quân Hạ tới rồi.

Sau đó truy binh cũng không còn xuất hiện nữa, Nhan Nhất Minh và Nam Cung Huyền chậm rãi ra khỏi núi sâu, đột nhiên Nhan Nhất Minh nghe thấy Quả Táo nhắc nhở, quay đầu lại nói với Nam Cung Huyền: “Ta đi thăm dò đường phía trước, ngài ở đây đợi ta.”

Nói rồi căn bản không đợi Nam Cung Huyền phản ứng lại đã chuồn mất, Nam Cung Huyền nghiến răng nghiến lợi thở hắt ra một hơi.

Thật lâu sau chim chóc bỗng náo động, Nam Cung Huyền đột nhiên cảm thấy nguy hiểm, lập tức trốn sau gốc cây.

Không biết qua bao lâu, Nhan Nhất Minh vẫn không quay lại, nhưng tiếng bước chân lại ngày càng gần, Nam Cung Huyền nín thở, một lúc lâu sau những người đó tới, nhưng lại nghe thấy những âm thanh quen thuộc, những người đó nói: “Nghe nói Điện hạ ở gần đây…”

Nam Cung Huyền nghiêng đầu nhìn qua, không ngờ lại là giáo úy Đường Kỳ cửa Bắc!

Thường Châu bị công phá, viện quân cuối cùng cũng tới, Nam Cung Huyền đột nhiên thở phào một hơi, đi từ sau gốc cây ra.

Mà phía bên này, Nhan Nhất Minh vừa mới nhận được lời nhắc nhở của Quả Táo rằng viện quân tới rồi.

Nếu viện quân đã tới, vậy thì hoàn toàn có thể chắc chắn Nam Cung Huyền được an toàn, công việc của nàng cũng hoàn thành rồi, thế nên Nhan Nhất Minh lựa chọn rời đi, tránh để xảy ra thêm chuyện.

Nàng nhẹ nhàng xuyên qua rừng cây, đi về phía đường lớn, tâm trạng rất tốt trò chuyện với Quả Táo, đột nhiên Quả Táo vừa rồi còn hoạt bát lại như một cỗ máy chết không một tiếng động.

“Quả Táo?”

Nhan Nhất Minh gọi một tiếng Quả Táo, Quả Táo yếu ớt phát ra một tiếng rêи ɾỉ: “Ký chủ, chúc ngài may mắn…”

Nói xong hoàn toàn biến mất.

May mắn cái con khỉ, đột nhiên chết máy là sao, Nhan Nhất Minh lại gọi nó vài tiếng nhưng không được đáp lại, chỉ có thể tạm thời mặc kệ nó rồi tiếp tục đi về phía trước.

Khi sắp tới giờ, Nhan Nhất Minh mới nghe thấy tiếng vó ngựa lộc cộc, cũng không biết vì sao lại có cảm giác ngột ngạt quen thuộc. Nhan Nhất Minh đột nhiên ngẩng đầu lên, một người ngồi trên lưng ngựa phía xa, từ trên cao nhìn xuống nàng.

Ngũ quan tuấn tú cao ngạo cười nhạt một tiếng, giọng nói quen thuộc chậm rãi cất lên: “Lâm An quận chúa?”

“Thật là trùng hợp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.