Hoàn Mỹ Bạch Nguyệt Quang Chuẩn Bị Tu Dưỡng

Chương 108



Giang Dật tới tuyên bố chủ quyền, khiến cục diện vốn dĩ có chút mơ hồ trở nên hoàn toàn rõ ràng trong tức khắc, nhưng cũng khiến mọi chuyện càng ảo diệu hơn.

Chẳng qua là Giang Dật vẫn tới đây với danh nghĩa bàn công việc, đợi sau khi giải quyết xong, hắn hộ tống Nam Cung Huyền về cùng Thiệu Kinh Vũ, đồng thời “áp giải” Nhan Nhất Minh và Giản Ngọc Diễn về kinh. Nhất thời chỉ còn lại hai người Nhan Nhất Minh và Giản Ngọc Diễn nhàn rỗi ở trong phủ.

Giản Ngọc Diễn nghe nha hoàn hầu hạ bên người nói Lâm An quận chúa vì bị thương nên thường ở trong phòng, chỉ có chiều tối khi Giang Dật trở về sẽ dùng bữa cùng nàng, có thời gian hai người còn cùng nhau tản bộ.

Giản Ngọc Diễn nghĩ kỹ lại quan hệ giữa Lâm An quận chúa và Giang Dật, nhưng lại không hiểu nổi.

Chuyện lúc trước Nhan Nhất Minh nói, Giản Ngọc Diễn nghiên cứu kỹ càng nhiều điều. Ví dụ như Lâm An quận chúa và A Minh sớm đã quen biết, có lẽ còn từng giúp A Minh, thế nên A Minh mới viết thư giúp Lâm An quận chúa, vì vậy trong lòng hắn rất cảm kích Lâm An quận chúa. Lại ví dụ như Lâm An quận chúa không đồng lòng với Giang Hạ Vương, nàng mới là nội gián lớn nhất dưới trướng Giang Hạ Vương, nàng lợi dụng A Minh buộc hắn nói bí mật của Giản thừa tướng với Giang Dật, cuối cùng lật đổ Giản thừa tướng.

Nghĩ như vậy, Giản Ngọc Diễn dần dần thuyết phục chính mình, nhưng bây giờ thấy Giang Dật và Lâm An quận chúa thân mật như vậy, tất cả hình như bắt đầu trở nên không có đầu mối.

Nếu hai người sớm đã quen biết, thậm chí là thân thiết như vậy, tại sao Lâm An quận chúa không đích thân nói với Giang Dật tất cả kế hoạch của Giản thừa tướng mà phải thông qua hắn để đạt được mục đích, vì sao phải làm nhiều điều thừa thãi như thế?

Giản Ngọc Diễn từng nghe ngóng, trước khi Lâm An quận chúa tới Kinh Thành chưa từng gặp qua Giang Dật, hai người rốt cuộc quen biết từ khi nào.

Nghe Thái tử nói, Lâm An quận chúa vì Giang Dật nhờ vả nên mới liều mạng bảo vệ hắn, có thể không màng tính mạng của mình, thậm chí phản bội gia tộc, chỉ vì để hoàn thành tâm nguyện của Giang Dật. Giang Dật đã làm gì khiến nàng phải liều mình làm như vậy.

Hắn không tránh khỏi nghĩ tới lời Lâm An quận chúa từng nói với hắn. Nàng nói trên đời này có rất nhiều chuyện quan trọng hơn tình yêu, có thể nói ra lời như vậy, sao có thể vì Giang Dật mà vứt bỏ tất cả.

Huống hồ quãng thời gian quen biết Lâm An quận chúa, nữ nhân này trông có vẻ vui vẻ hòa thuận tươi cười, thật ra lại càng giống với người đứng xem máu lạnh vô tình hơn.

Thế nên so với việc mình nhìn nhầm người, hắn càng cảm thấy giữa Lâm An quận chúa và Giang Dật không hề đơn giản như những gì bọn họ thấy.

Sau khi biết hết thảy chân tướng, Thái tử từng trò chuyện hồi lâu với hắn một lần. Hai người như trở về thuở nhỏ cùng nhau học hành, cùng nhau vui chơi, ngày hôm sau sau khi Giang Dật tới, Thái tử tán gẫu với hắn đột nhiên nhắc tới Lâm An quận chúa. Từ lời Thái tử, Giản Ngọc Diễn phát hiện, cho dù Thái tử không muốn thừa nhận, nhưng việc nàng liều mình tương trợ rõ ràng đã khiến Thái tử động lòng.

Đáng tiếc, trước đó Thái tử không hề nhận ra, tới khi Giang Dật xuất hiện mới đột nhiên hiểu được.

Giản Ngọc Diễn muốn nói với Thái tử rằng có lẽ tất cả mọi chuyện không như hắn nghĩ, nhưng nghĩ một hồi lại thay đổi.

Nếu Lâm An quận chúa thật sự có ý với Giang Dật, nhất định sẽ không gả cho Thái tử. Mà nếu như giữa nàng và Giang Dật có mưu tính gì khác, nữ nhân đầy tâm cơ như vậy cũng không thích hợp với Thái tử.

Huống hồ, cho dù Lâm An quận chúa từng cứu Thái tử, nàng vẫn là nữ nhi của Giang Hạ Vương, Bệ hạ có thể rộng lượng tha cho nàng một mạng, nhưng tuyệt đối không thể để một người nguy hiểm như vậy ở bên cạnh Thái tử.

Cân nhắc một hồi, Giản Ngọc Diễn cụp mắt thở dài nói: “Nghe nói lúc trước Giang đại nhân tới Hàng Châu đón Quận chúa nhập kinh, có lẽ là kết duyên lúc đó.”

Nam Cung Huyền xua tay nói cũng không phải.

Bởi vì sau khi tiến kinh, Lâm An quận chúa rõ ràng còn bày tỏ hảo cảm với hắn.

Nếu như lúc đó hắn không lạnh lùng từ chối như vậy...

Giản Ngọc Diễn nhìn vẻ mặt Nam Cung Huyền, nhàn nhạt nói: “Nếu như Thái tử phi biết cuối cùng Điện hạ cũng có thể buông bỏ, chắc sẽ có thể nhắm mắt xuôi tay dưới cửu tuyền rồi.”

Một câu bóng gió xuyên tim lập tức khiến Nam Cung Huyền tỉnh táo lại, hình ảnh A Minh chắn trước người hắn trong đêm tân hôn năm đó lại hiện lên trước mắt, cảm giác áy náy trong nháy mắt bao phủ Nam Cung Huyền.

Nam Cung Huyền đột nhiên nhắm mắt lại, thật lâu sau mới vô lực nói: “Là ta hồ đồ rồi.”

Sau khi A Minh chết hắn từng thề tuyệt đối sẽ không có nữ nhân nào có thể thay thế vị trí của nàng, bây giờ mới không qua mấy năm, vậy mà hắn đã mê muội rồi.

Hai người đột nhiên yên lặng, một lúc sau Nam Cung Huyền bất ngờ nói với Giản Ngọc Diễn: “Năm đó ai cũng nói ngươi vì một đào kép mà sa đọa tới như vậy, ta cảm thấy người trọng tình như ngươi mới là hiếm có.”

Bởi vì chính mình tình sâu ý đậm với Thái tử phi quá cố, nên Nam Cung Huyền vô cùng hiểu được người trọng tình, Giản Ngọc Diễn chính là như vậy, Giang Dật sau này cũng thế.

Giang Dật vì thê tử đã mất mà từ chối vô số hôn sự tốt, tám năm trời không cưới vợ cũng không nạp thϊếp, so với hắn và Giản Ngọc Diễn càng đáng quý hơn.

Chỉ là không ngờ, bây giờ lại rơi vào tay Lâm An quận chúa.

Nam Cung Huyền trào phúng nghĩ, nhưng lại thở dài mấy hơi, nữ tử như Lâm An quận chúa, thật sự quá dễ động lòng với nàng, huống hồ nàng còn chung tình với Giang Dật như vậy.

Sau khi rời đi Nam Cung Huyền lại vô thức đi tới gần phủ của Nhan Nhất Minh, trùng hợp thế nào lại gặp Nhan Nhất Minh đang đi hóng gió. Nam Cung Huyền nghĩ lời vừa rồi Giản Ngọc Diễn nói, sắc mặt không được tốt cho lắm, mà Nhan Nhất Minh lại hành lễ với hắn một cách vô cùng tự nhiên.

Rõ ràng đã không muốn nghĩ nhiều nữa, nhưng nhìn thấy nàng, Nam Cung Huyền đột nhiên có chút không chịu nổi mà hỏi nàng, thật sự không tiếc mạng mình, phản bội gia tộc vì Giang Dật sao?

Đẩy tất cả những lý do không thể giải thích được lên người Giang Dật, Nhan Nhất Minh vô cùng vui vẻ tự do. Huống hồ lúc này Giang Dật không ở đây, Nhan Nhất Minh mặt dày thừa nhận một cách vô cùng sảng khoái.

Trong lòng Nam Cung Huyền càng thêm không thoải mái, giọng nói khó tránh khỏi có chút sắc bén: “Nàng có biết Giang Dật vì thê tử đã mất mà bao nhiêu năm không lấy vợ, nàng bỏ ra nhiều như vậy cũng không so được với thê tử đã mất của hắn.”

Nhan Nhất Minh chớp mắt chân thành nói: “Chính vì hắn trọng tình như vậy nên ta mới càng thêm thích hắn, chỉ cần được ở bên cạnh hắn, ta không để ý gì cả.”

Nam Cung Huyền thấy dáng vẻ nàng như vậy, cảm thấy nàng không hề giống với Nhan Nhất Minh ở bên cạnh hắn thời gian qua chút nào. Nhan Nhất Minh nhìn bóng lưng Nam Cung Huyền rời đi, vui vẻ một lúc, lúc này mới khập khiễng trở về phủ.

Khi Giang Dật trở về, tai mắt đứng trong góc tối truyền đạt lại đâu ra đấy lời của Nhan Nhất Minh cho hắn. Dù biết Nhan Nhất Minh cố ý chọc tức Thái tử, nhưng nghe được “tình ý” khoa trương này, tâm trạng vẫn rất tốt.

Nói xong chuyện này, tai mắt mới nói tới chỗ ở của Quận chúa, thậm chí bên người Quận chúa đâu đâu cũng có tai mắt.

Không chỉ có Thái tử, có Giản Ngọc Diễn, mà còn có cả Thiệu Kinh Vũ.

Mà điều khiến hắn bất ngờ là, những người ẩn bên cạnh Nhan Nhất Minh, cũng chính là nha hoàn hầu hạ thân cận của Nhan Nhất Minh, không phải do Thái tử phái đến như hắn nghĩ, mà là người của Thiệu Kinh Vũ.

Thiệu Kinh Vũ và Lâm An quận chúa xưa nay chưa từng quen biết, nhưng dù sao thì Lâm An quận chúa vẫn là nữ nhi của Giang Hạ Vương, nếu như hắn không yên tâm có thế trực tiếp bắt giữ người. Mà nếu như nể mặt Thái tử nhường một bước, thì cũng nên phái người canh giữ nghiêm ngặt.

Nhưng hiện giờ lại phái thị nữ dốc lòng hầu hạ.

Chuyện này khiến Giang Dật không hiểu, cũng khiến hắn nảy sinh nghi ngờ.

Giang Dật không đánh rắn động cỏ, hắn vẫn như trước đây, chỉ lệnh cho người để ý hành tung của nha hoàn hầu hạ Nhan Nhất Minh, còn sai người bí mật điều tra động tĩnh gần đây của Thiệu Kinh Vũ, mấy ngày sau, đúng là có thể tra ra chút manh mối.

Nha hoàn bên cạnh Nhan Nhất Minh hầu như ngày nào cũng đi gặp Thiệu Kinh Vũ, thời gian vừa vặn đúng lúc sau khi Giang Dật gặp Nhan Nhất Minh. Giang Dật nảy sinh ý xấu, tối đó cố ý đùa giỡn “không cẩn thận” chạm vào ghế đẩu bên giường với Nhan Nhất Minh, Nhan Nhất Minh kinh ngạc kêu một tiếng, lại bị hắn đè dưới thân khẽ cắn lên vành tai.

Nha hoàn đó vội vàng tiến vào, đúng lúc thấy hắn và Nhan Nhất Minh “nháo” thành một thể trên giường, lập tức đỏ mặt chạy ra ngoài, nghe nói hôm đó Thái tử tức giận tột cùng, mà trong phòng Thiệu Kinh Vũ lại hỏng một cái giá sách nữa.

Giang Dật nghe ẩn vệ nói mấy ngày nay Thiệu Kinh Vũ đang điều tra quá khứ của Lâm An quận chúa, thậm chí còn lệnh cho người đi tìm kiếm thầy tướng số có tiếng nhất.

Giang Dật gõ nhẹ ngón tay trên mặt bàn, lệnh cho người đi điều tra.

Nữ tướng quân danh trấn khắp triều bốn năm trước, Nghị Dũng Hầu.

So với quá khứ của Lâm An quận chúa mà Thiệu Kinh Vũ điều tra, vị nữ tướng quân kia quả thật quá đơn giản, thậm chí không cần đi xa Kinh Thành, chỉ cần nghe ngóng những binh sĩ trước đây từng kề vai sát cánh với Thiệu Kinh Vũ và Nghị Dũng Hầu là có thể biết được tường tận.

Nhắc tới vị nữ tướng quân danh tiếng hiển hách kia, những chiến hữu năm đó nói vô cùng hưng phấn. Ví dụ như lúc đó cảm thấy nàng nhỏ bé như một con thỏ, nhưng đánh nhau còn liều mạng hơn cả nam nhân. Ví dụ như, tên vị nữ tướng quân đó không phải như vậy, tên nàng vốn dĩ rất dễ nhớ, bởi vì nàng trùng tên với vị Thái tử phi đã qua đời.

Giang Dật nghe thấy câu “trùng tên với Thái tử phi”, khóe môi khẽ cong lên mấy lần, nhớ tới sự chú ý của Thiệu Kinh Vũ, nhớ tới võ nghệ cao cường của Nhan Nhất Minh, cuối cùng viết xuống giấy ba chữ.

Nhan Nhất Minh.

Sau ngày hôm đó, Giang Dật tìm cơ hội “tình cờ gặp” Vân Hiểu đi theo bên cạnh Thiệu Kinh Vũ nhiều năm, lúc này dã là Tướng quân ngũ phẩm, nhưng vẫn có tính cách thích nói thích cười như năm đó.

Giang Dật lưu lạc quan trường nhiều năm như vậy, chỉ cần hắn muốn, trước giờ chưa từng có chuyện không thể kết giao với ai. Huống hồ Vân Hiểu tính tình đơn thuần, chỉ nói vài câu là có thể bắt chuyện cùng.

Vân Hiểu ngạc nhiên vì bây giờ trong đám quan văn coi thường võ tướng vẫn còn có người coi trọng quan võ như vậy, chỉ giao lưu vài câu đã vô cùng kính trọng Giang Dật. Dưới gió thu xào xạc, Giang Dật tùy ý nói với Vân Hiểu mình rất có hứng thú với vị nữ tướng quân danh chấn tám phương năm đó, nhưng Thiệu tướng quân lại không muốn nhắc tới, không biết Vân tướng quân có thể nói cho hắn nghe không.

Bao nhiêu năm qua, có không ít người tới hỏi thăm Vân Hiểu về Nghị Dũng Hầu, có rất nhiều tân binh tò mò về vị “Hoa Mộc Lan” đó. Nhưng hiện giờ đối mặt với Giang đại nhân được coi trọng nhất trong triều, Vân Hiểu lập tức thu lại khẩu khí khoác lác thường ngày, trông nghiêm túc hơn mấy phần.

Vân Hiểu lại một lần nữa ngợi khen võ nghệ cao cường của Nhan Nhất Minh, nói nàng đối mặt với vạn mã ngàn quân cũng không chút ngập ngừng, nói nàng rõ ràng xuất thân bần hàn bách tính là nhà nhưng lại hiểu biết thư họa, đọc không biết bao nhiêu binh thư, so với những người được coi là khuê tú danh môn trong Kinh Thành không biết lợi hại hơn bao nhiêu.

“Thật sự là khí phách không kém gì nam nhân.” Giang Dật thật lòng tán thưởng, Vân Hiểu vô cùng tán đồng gật đầu, không hề nhìn thấy sóng gió ngưng tụ lại trong đáy mắt của Giang Dật.

Đêm đó khi Giang Dật tới, Nhan Nhất Minh theo thói quen bắt chuyện với hắn rồi ngồi xuống cùng nhau ăn tối. Nha hoàn đứng ở một bên ân cần bày món ăn, hai ngón tay Giang Dật mân mê chiếc thìa trong chén canh nhân sâm, đến nhìn cũng không nhìn, lệnh cho nha hoàn lui đi.

Nha hoàn ngập ngừng đi ra khỏi phòng, Giang Dật đặt thìa canh xuống, chạm tới chén canh phát ra âm thanh thanh thúy. Hắn ngẩng đầu nhìn Nhan Nhất Minh, giọng nói mang theo ý cười: “Nàng đoán nha đầu kia đang trốn ở cửa sổ hay là nấp bên ngoài cửa?”

Quả Táo tích cực nhắc nhở: “Ở bên ngoài cửa.”

Nhan Nhất Minh khẽ cười: “Chắc là ở bên ngoài cửa.”

“Ta cũng cảm thấy như vậy.” Giang Dật uống một ngụm canh sâm, sau đó đặt thìa xuống, chống cằm nhìn Nhan Nhất Minh, dáng vẻ tùy ý nói: “Có điều, ta còn tưởng rằng nha đầu này là do Thái tử phái tới, nhưng gần đây lại phát hiện ra đều không phải người của Thái tử.”

Nhan Nhất Minh giấu đi sự chần chừ trong ánh mắt, bình tĩnh nói: “Không phải Thái tử, thế là ai?”

“Ta cũng cảm thấy thật thú vị.” Giang Dật cười cười nói: “Không ngờ lại là Thiệu tướng quân.”

Nhan Nhất Minh hơi chấn động trong lòng, mạch đập có chút bất an, nhưng vẫn cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh: “Thiệu tướng quân? Sao lại là hắn?”

“Có lẽ…” Giang Dật nói tới đây liền ngẩng đầu lên, đôi mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Nhan Nhất Minh, bàn tay nhẹ nhàng nâng mặt Nhan Nhất Minh lên, ngón tay cái mơn trớn nốt ruồi son ở khóe mắt nàng.

“Có lẽ, vị nữ tướng quân lúc trước khiến Thiệu tướng quân rời xa Kinh Thành trú ngụ ở Tây Bắc, khóe mắt cũng có một nốt ruồi son.” Giang Dật cười vô cùng dịu dàng: “A Minh cảm thấy, có lý hay không?”

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.