Hoàn Mỹ Bạch Nguyệt Quang Chuẩn Bị Tu Dưỡng

Chương 11: Pháo hôi thái tử phi 11



Edit: Tử Nguyên Nhi

Nam Cung Diệp từ nhỏ đã biết hoàng huynh tính tình bá đạo, không ai có thể, cũng không ai dám đoạt thức ăn từ trong miệng hắn.

Nhưng lần này không giống.

"A Minh cùng Giản Ngọc Nhi không phải người ngươi có thể tùy tiện sắp đặt, cho dù hoàng huynh ngươi là Thái Tử, cũng không có khả năng hai người đều có", đây là sự thật, cho dù là Thái Tử cũng vô pháp phản bác.

Nam Cung Huyền cúi đầu nhìn thân đệ đệ, Nam Cung Diệp biểu tình nghiêm túc như vậy, trong nghiêm túc lại căn bản không che giấu được khẩn trương, hắn cười nhạo một tiếng, "Ngươi có biết nàng nói chỉ cần có thể gả cho cô, cho dù không phải chính phi cũng không sao."

Nam Cung Diệp kém chút không đứng vững, cho dù trong lòng có bao nhiêu khiếp sợ có bao nhiêu tức giận, nhưng vẫn bất động thanh sắc ổn định cười lạnh một tiếng, "Cho dù A Minh có nói qua thì như thế nào, Định Quốc Công phủ tuyệt không sẽ đồng ý đích nữ gia tộc làm thiếp. Còn nữa, cho dù A Minh có nói thì cũng là trước đây, mà hiện tại, nàng thu nhận vòng tay của ta, hoàng huynh hẳn là hiểu rõ đây là có ý tứ gì."

Nam Cung Huyền chỗ nào không rõ điểm này, nhưng bởi vì một câu nói lúc trước của Nhan Nhất Minh cho nên cũng không nghĩ lại, hiện giờ bị Nam Cung Diệp nói toạc không lưu tình chút nào, Nam Cung Huyền áp xuống lửa giận lại một lần nữa bậc lửa, hắn từng bước một tới gần Nam Cung Diệp trầm giọng chất vấn,

"Mẫu hậu nói ngươi tốn công miệng lưỡi từ nơi nàng đó lấy đi vòng tay, nói không biết ngươi nhìn trúng khuê tú nhà ai, cô còn tưởng đệ đệ tốt của cco rốt cuộc cũng thông suốt, sao cũng không nghĩ tới ngươi dám đem chủ ý đánh tới trên người cô, ai cho ngươi lá gan! Cô trái lại kém chút đã quên hỏi, người khi nào đã động tâm tư không nên động, còn có ngươi như thế nào biết Giản Ngọc Nhi, nàng, nói cho ngươi?"

Nam Cung Huyền dù gì cũng là Thái Tử, khí thế cực cường gây nên cảm giác áp bách, tiểu quả táo vẫn luôn nhìn lén đều cảm thấy cả người mình lông tơ đều ở dưng đứng, Nam Cung Diệp tuy nói thần sắc có chút mất tự nhiên nhưng cũng không hốt hoảng chút nào khẽ cười một tiếng,

"A Minh tự nhiên sẽ không nói, nếu không phải ta trùng hợp nghe thấy được A Minh nói chuyện với Giản Ngọc Nhi, thì sẽ không biết hoàng huynh động tình với Giản gia tiểu thư, cũng sẽ không biết A Minh bị hoàng huynh khi dễ tới hoàn cảnh như thế. Hoàng huynh hỏi ta khi nào động tâm? Ta cũng nhớ không rõ rồi, đại khái là thời điểm A Minh còn chưa bao giờ nói thích hoàng huynh, theo lý thuyết ta đã sớm biết nàng."

"Hỗn trướng đồ vật! Ngươi làm sao dám!"

Nam Cung Huyền chỉ nghĩ hắn là gần đây mới phạm vào sắc tâm, lại chưa từng nghĩ tới tâm tư này cư nhiên đã ẩn giấu lâu như vậy.

Nam Cung Huyền đột nhiên hiểu rõ, Nam Cung Diệp thích nhất là đi Nhan phủ cùng Đông Cung chơi đùa, không có người hoài nghi qua, bởi vì Nhan phủ có Nhan gia tiểu tử quan hệ với hắn rất tốt, ở Đông cung có hắn là huynh đệ thâm hậu. Hiện giờ nghĩ lại, Nam Cung Diệp mỗi khi đến Đông Cung tựa hồ đều có Nhan Nhất Minh ở, mà liên tiếp xuất nhập Nhan gia, rõ ràng cũng là vì có Nhan Nhất Minh.

Hắn cư nhiên bị hỗn trướng đồ vật này vô thanh vô tức giấu diếm nhiều năm như vậy!

Cách đó không xa bọn thị vệ im như ve sầu mùa đông, ngay cả lão Định Quốc Công cố ý chạy tới khuyên cũng không dám tiến lên, mọi thứ đều im lặng Nam Cung Diệp nói, "Hoàng huynh chưa cưới A Minh chưa gả, nàng không phải của hoàng huynh, ta vì cái gì không dám."

Mọi người không khỏi hít ngược một hơi khí lạnh.

"Lúc lòng nàng chỉ tràn đầy hình ảnh hoàng huynh hoàng huynh đối nàng làm như không thấy, hiện giờ nàng quyết định từ bỏ ngươi, hoàng huynh, ngươi đã không thể giữ nàng."

Nam Cung Huyền ngạc nhiên nhìn hoàng đệ trước mắt, lần đầu tiên bắt đầu không xác định hắn thật sự có thể khống chế Nhan Nhất Minh hay không.

Tiểu quả táo xem đến nhiệt huyết mênh mông, sau khi tiếp thu xong tình báo tuyến đầu nhanh chóng chạy về bên người Nhan Nhất Minh, đang muốn nói chuyện mới phát hiện Nhan Nhất Minh lười biếng ghé vào thau tắm. Thân mình toàn bộ tẩm ở trong nước, chỉ có thể thấy cần cổ mảnh khảnh cùng xương bướm xinh đẹp, sợi tóc hỗn độn hòa vào trong nước, tiểu quả táo tức khắc hét lên một tiếng che đôi mắt lại.

Nhan Nhất Minh không có trợn mắt, không biết suy nghĩ cái gì, một hồi lâu nghe thấy động tĩnh mới khẽ cười một tiếng, "Thẹn thùng cái gì, chẳng lẽ hệ thống các ngươi còn có phân biệt giới tính."

"Không có", nói là không có nhưng thanh âm nhỏ như muỗi kêu, che khuất thị giác lúc này mới hỏi Nhan Nhất Minh, "Ký chủ ngươi vừa mới suy nghĩ cái gì?"

"Ta a", có lẽ phao quá thoải mái, Nhan Nhất Minh thanh âm hơi hơi khàn khàn, ngữ điệu lười biếng quả thực như là câu dẫn, "Suy nghĩ tiểu tướng quân nhà ta có bộ dáng gì."

Trong hiện thực cùng trong trò chơi luôn luôn bất đồng, bốn vị nam chủ Nhan Nhất Minh đã gặp qua hai người, dư lại hai người, một Giang Dật một Thiệu Kinh Vũ. Gặp qua Nam Cung Huyền cùng Giản Ngọc Diễn, Nam Cung Huyền long chương phượng tư tuấn mỹ vô song, Giản Ngọc Diễn tướng mạo tinh xảo giống như ngọc diện lang quân, đều là bề ngoài nhất đẳng nhất hảo, khó tránh khỏi sẽ tò mò Thiệu Kinh Vũ thích nhất có bộ dáng gì.

Nhà mình ký chủ phao tắm cư nhiên suy nghĩ Thiệu Kinh Vũ là bộ dáng gì, tiểu quả táo đột nhiên cảm thấy mặt có chút nóng lên, "Tự...... Tự nhiên là cực tốt, từ từ thời điểm ngươi công lược là có thể thấy, nhưng hiện tại nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta vẫn là Nam Cung Huyền!"

"Ta cũng chỉ nói vậy", Nhan Nhất Minh thở dài, "Nhìn lâu như vậy, nhìn đến náo nhiệt gì?"

Tiểu quả táo lúc này mới nhanh chóng khôi phục bình thường, đem hết thảy thanh âm và tình cảm phong phú vừa mới thấy được thuật lại một lần, hơn nữa còn bình luận, "Ký chủ, ngươi đã thành công tiến hóa một đế vương bá đạo si tình thành một tra nam."

"Có thể tiến hóa thành tra nam thì cũng phải có tiềm chất tra nam, cảm tình có thể bị chen chân trước nay đều không chân ái, xem ra Nam Cung Huyền đối với Giản Ngọc Nhi cũng chỉ có như vậy...... Không, theo lý mà nói Giản Ngọc Nhi mới tính là người chen chân đi?"

Tiểu quả táo bị nói đến vựng đầu vựng não, "Phải không?"

"Đúng vậy", Nhan Nhất Minh gật gật đầu, "Không ngắt lời ngươi tiếp tục nói."

Tiểu quả táo không suy nghĩ cẩn thận nhưng vẫn tiếp tục diễn thuyết, tuy rằng cảm thấy tiểu quả táo bắt chước Nam Cung Huyền nói câu "Hỗn trướng đồ vật" có chút khôi hài, nhưng vì da mặt tiểu hệ thống nhà mình, Nhan Nhất Minh cố nén khụ khụ hai tiếng trụ không được cười ra tới, đặc biệt nghe được cuối cùng Nam Cung Diệp nói, Nhan Nhất Minh sách một tiếng nở nụ cười,

"Trên mặt bất động thanh sắc kỳ thật trong lòng hoảng thành một cục, giả bộ giống như vậy, đứa nhỏ này thật đáng yêu, ta không đành lòng lừa hắn", Nhan Nhất Minh ngón tay vách thau tắm vô ý vẽ một ít chữ, "Ta là người tốt."

Tiểu quả táo tự động xem nhẹ câu nói cuối cùng kia, vừa mới thấy khí thế Nam Cung Diệp một chút đều không yếu, cuối cùng còn dỗi Thái Tử không lời gì để nói, sao có thể luống cuống?

"Hoảng? Hắn đương nhiên hoảng, bất quá không phải sợ Nam Cung Huyền, Nam Cung Huyền rốt cuộc là thân ca hắn", Nhan Nhất Minh nói, "Chẳng qua trước kia Nhan tiểu thư đối Thái Tử thật sự quá tốt, Nam Cung Diệp ngoài miệng nói kiên định, nhưng cũng sợ ta sẽ bởi vì thái độ Thái Tử mềm hoá mà quay đầu lại, nữ nhân đối với cảm tình luôn cảm tính, đặc biệt là người yêu Thái Tử đến trong xương cốt như Nhan tiểu thư. Không tin a, ngày mai sáng sớm tiểu ngũ chắc chắn tới Nhan phủ, nếu không đánh cuộc?"

"Đánh cuộc gì", tiểu quả táo nóng lòng muốn thử.

Nhan Nhất Minh nâng cánh tay bị Nam Cung Huyền bóp phát xanh, vòng ngọc xanh biếc bên trên còn chưa cởi ra, "Nếu sáng mai Nam Cung Diệp thật sự tới, vòng tay này ta muốn mang về."

"Cái này không được!"

"Keo kiệt."

Đây là quy định a tiểu quả táo cũng không có biện pháp, chỉ có thể thay đổi một cái đánh cuộc, "Nếu thật tới, chờ lần sau rút thẻ ta cho ngươi thêm xác suất UP!"

Cái này hảo, phi thường thích hợp người Châu Phi như mình, Nhan Nhất Minh vừa lòng từ thau tắm đứng lên phủ thêm quần áo. Để bọn nha hoàn lau khô tóc, tiểu quả táo mới nhớ tới tay Nhan Nhất Minh bị Nam Cung Huyền bóp bầm tím hỏi nàng có cần trị liệu hay không.

"Không cần", Nhan Nhất Minh ngủ đến mơ hồ, "Lưu lại đi, không chừng hữu dụng."

Tiểu quả táo không hiểu một chút tiểu thương còn có thể có ích lợi gì, vừa nghĩ đã đến hừng đông nên cũng không nghĩ nữa, bởi vì Nhan Nhất Minh mới vừa trang điểm xong, Nhan lão thái thái bên kia kêu người thỉnh Nhan Nhất Minh qua, nghe nói là Ngũ hoàng tử tới Nhan phủ.

Nam Cung Diệp đại khái cả đêm cũng chưa ngủ ngon, còn tốt tuổi còn nhỏ chịu được tiêu hao, sớm đã tới tìm Nhan phủ, cùng Nhan lão thái thái Nhan thái thái nói gì đó, chờ Nhan Nhất Minh nhìn thấy hắn, tuy rằng mặt có mệt mỏi nhưng vẫn là hừng hực tinh thần.

"Tuổi trẻ thật tốt a", tiểu quả táo thở dài, Nhan Nhất Minh liếc một cái nhắc nhở nó, "Nhớ rõ xác suất UP."

"...... Đã biết."

Giờ phút này Nhan Nhất Minh tựa như không biết chút nào, không biết ngày hôm qua đã xảy ra cái gì, không biết ngày hôm qua Nam Cung Diệp cố ý tới rồi cùng Nam Cung Huyền có một phen tranh chấp, tiếp nhận trà cụ tự mình pha trà, cởi tay áo rộng có một phen phong lưu chi tư khác.

Rót xong đưa cho Nam Cung Diệp, "Mấy ngày trước đây mới đưa tới Lư Sơn mây mù...... Làm sao vậy, sắc mặt không tốt lắm, tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt sao?"

Vì cái gì ngậm miệng không đề cập tới chuyện hoàng huynh ngày hôm qua đã tới a, ngày hôm qua bọn họ rốt cuộc nói gì? Nam Cung Diệp trong lòng lộn xộn, ngẩng đầu đối diện Nhan Nhất Minh quan tâm, Nam Cung Diệp hơi hơi sửng sốt, tiện đà liền nói ra,

"A Minh, ta nghe nói hôm qua hoàng huynh tới Nhan phủ thăm ngươi."

Nhan Nhất Minh cầm chén trà tay nhất thời không xong, nước trà làm ướt ngón tay, cười cười dùng khăn đem tay lau khô, tiện đà nhanh chóng khôi phục bộ dáng như lúc ban đầu, "Đúng vậy, lại là tiểu tử Kỳ Nhi kia nói cho ngươi đi."

Nam Cung Diệp trơ mắt nhìn nàng bởi vì một câu này mà bộ dáng có chút trốn tránh, ngực đau đớn giống như có kiến cắn.

Nàng quả nhiên vẫn để ý hoàng huynh.

Gần một câu, đã có thể làm nàng thất thố như thế.

Cầm chén trà không khỏi căng thẳng, Nam Cung Diệp cưỡng chế khó chịu trong lòng nặn ra một nụ cười, "Không phải, ta hôm qua nhớ tới có chút lời nói không có nói cùng ngươi, cho nên quay về, không nghĩ tới vừa lúc gặp hoàng huynh."

Nam Cung Diệp thử thăm dò thái độ Nhan Nhất Minh, muốn nhìn nàng sẽ có quan tâm thái độ Thái Tử là gì, Thái Tử nói gì hay không, đợi một hồi lâu lại nghe Nhan Nhất Minh hỏi hắn, "Nói cái gì?"

Nam Cung Diệp sửng sốt.

Nhan Nhất Minh ngẩng đầu lên, mặt mày xinh đẹp nhìn chăm chú vào hắn tươi cười như hoa, "Ngươi nói hôm qua có chuyện muốn nói với ta nên cố ý trở về, là cái gì?"

Nam Cung Diệp đột nhiên cảm thấy, tất cả trầm trọng vừa mới đè ở trong lòng, bởi vì một câu này một cái tươi cười này, đều biến mất sạch sẽ.

"Ngươi xem ngươi, rõ ràng nhỏ hớn Kỳ Nhi một tuổi nhưng thâm trầm hơn hắn nhiều", Nhan Nhất Minh vươn tay, nhẹ nhàng xoa lông mày Nam Cung Diệp hơi hơi nhăn, "Ta biết ngươi muốn nói cái gì muốn hỏi cái gì, kỳ thật này đó đều không quan trọng, ta nói rồi ta đã quyết định từ bỏ hắn, nhiều năm như vậy, ta cũng tưởng đối xử tốt với mình một chút."

Nam Cung Diệp khóe môi cong cong nhẹ giọng nói, "Sớm nên như thế."

Ngón tay dừng ở trán, nhưng lại giống như là vỗ ở đầu quả tim giống nau, làm người không tha như thế, Nam Cung Diệp tùy ý ngón tay Nhan Nhất Minh dừng ở trên má, khóe môi bất tri bất giác nhẹ nhàng giơ lên, thẳng đến phía sau có tiếng bước chân vang lên mới thu hồi bộ dáng thư giãn này.

Vừa quay đầu mới phát hiện người này là quản sự Đông Cung, đỉnh mày đột nhiên nhíu lại.

"Nhan tiểu thư, đây là điện hạ cố ý để tiểu nhân đưa hóa huyết ngưng lộ tới, nói tiểu thư hôm qua bị thương......"

Nhan Nhất Minh dư quang nhìn Nam Cung Diệp một cái, làm bộ không nhìn thấy Nam Cung Diệp thu hồi tươi cười nói, "Thay ta cảm tạ ý tốt thái tử điện hạ, ngưng lộ này ...... Làm phiền quản sự mang về đi, chỉ là một chút tiểu thương làm phiền Thái Tử nhớ tới."

Này......

Quản sự có chút không thể tin được lỗ tai mình, vừa nhấc đầu lại đối diện Ngũ điện mặt không biểu tình, giật mình vội vàng gật đầu lui xuống.

Người đi rồi, Nhan Nhất Minh cười nhìn Nam Cung Diệp một cái, "Cao hứng?"

Nam Cung Diệp trong mắt mang theo ý cười nhưng không đáp, như là trong khoảnh khắc kéo gần khoảng cách với Nhan Nhất Minh hỏi nàng, "Nơi nào bị thương?"

Nhan Nhất Minh nhấc lên ống tay áo, lộ ra vòng ngọc xanh biếc cùng cánh tay còn xanh tím, "Có hơi dọa người, nhưng không đau."

Nam Cung Diệp nhìn cánh tay trắng nõn vẫn cảm thấy đau lòng, không biết từ chỗ nào lấy ra một cái bình nhỏ mở ra, tràn đầy thanh hương.

Nhan Nhất Minh tò mò, "Đây là cái gì."

"Mẫu hậu sợ ta bị thương nên bảo ta tùy thân mang theo", Nam Cung Diệp kéo tay Nhan Nhất Minh qua mềm nhẹ thay nàng rịt thuốc, thiếu niên cúi đầu, Nhan Nhất Minh có thể thấy lông mi nhỏ dài nồng đậm của hắn, cây quạt nhỏ dường như cũng không nhúc nhích, chuyên chú tựa như đang làm cái gì đó rất quan trọng.

Nhan Nhất Minh một tay khác chống cằm nhìn hắn, nghiêng đầu, trong mắt đều là ý cười.

Nhan tiểu thiếu gia từ nơi xa tới tìm tỷ tỷ cùng bạn tốt chơi, xa xa nhìn nơi này hai người yên tĩnh, đột nhiên dừng lại, nghĩ nghĩ hay là mình đi qua bên hồ cho cá ăn.

Mà giờ phút này Nam Cung Huyền, nghe quản sự nói Nhan Nhất Minh đem tất cả đồ vật lui trở về, khuôn mặt tuấn tú đã lạnh xuống dưới, lại nghe quản sự ấp a ấp úng nói Nam Cung Diệp cũng ở Nhan phủ, còn cùng Nhan Nhất Minh cử chỉ thân mật.

Chén trà trong tay đột nhiên đánh nghiêng, sứ men xanh rơi trên mặt đất vỡ thành hai nửa, phát ra tiếng vang làm người hít thở không thông.

Tiểu quả táo vui sướng chúc mừng,

"Độ hảo cảm của Nam Cung Huyền, 70%, oh yeah!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.