Hoàn Mỹ Bạch Nguyệt Quang Chuẩn Bị Tu Dưỡng

Chương 112



Giang Dật suy đoán rất nhiều về thân phận, mục đích của Nhan Nhất Minh, gần như đều không hề sai sót, nhưng có một số chuyện lại không hề giống như những gì hắn tưởng tượng.

Người làm việc giống như hắn, vĩnh viễn đều sẽ làm tốt hết mọi thứ cho tình huống xấu nhất, nhất là tất cả những gì liên quan đến Nhan Nhất Minh.

Hắn biết Nhan Nhất Minh bắt buộc phải bảo vệ an toàn của vài người, như vậy mới có thể quay về nơi nàng muốn về, nhưng lại không biết thật ra nàng còn có thời gian nửa năm, vào thời khắc khi Giang Dật cứu nàng ra và nói rằng tất cả mọi người đều an toàn, lòng hắn siết chặt lại.

Có lẽ giây tiếp theo Nhan Nhất Minh sẽ rời khỏi bên người hắn.

Vì vậy trong tình huống hoảng hốt không chịu khống chế, hắn cứ vậy hỏi ra khỏi miệng.

Tất cả mọi người đều đã an toàn, mục đích của nàng cuối cùng đã đạt được, vậy nàng, có phải sắp rời đi rồi không.

Nhan Nhất Minh còn chưa xua tan đi hơi ẩm có hơi lạnh lẽo trong thiên lao thì đã bị câu hỏi này làm cho sững sờ tại chỗ, trên khuôn mặt đều là vẻ kinh ngạc không ngờ tới.

Chỉ khi tất cả mọi người đều an toàn nàng mới có thể về nhà, tại sao… Giang Dật lại biết?

“Rất kinh ngạc tại sao ta lại biết đúng không?” Giang Dật cười, không biết từ lâu lấy ra một lá bưởi: “Nàng vẫn luôn nói chuyện vô cùng cẩn thận, sợ để lộ ra dấu vết gì.”

“Tuy nói nàng vô tội, nhưng thiên lao dù sao cũng không phải nơi tốt, cứ quét đi cho yên tâm…” Dùng lá bưởi nhẹ nhàng quét lên vai nàng, Giang Dật nói tiếp: “Nàng cố gắng cẩn thận né tránh, nhưng càng như vậy thì ngược lại càng để lộ nhiều manh mối hơn. Sau đó nàng liều cả mạng cũng muốn cứu Giản Ngọc Diễn và Thái tử, thì sao ta có thể không đoán ra được?”

“Vậy nên trước đó khi ta cứu được Thái tử thì ngươi đã biết rồi.” Cảm xúc của Nhan Nhất Minh có hơi không ổn định, ngẩng đầu hỏi hắn.

“Còn sớm hơn vậy nữa…” Giang Dật thu lá bưởi lại, cầm ngoại sam khoác lên vai nàng, kéo nàng đi về phía bên ngoài cửa cung: “Lần đó khi Giản Ngọc Diễn tìm đến ta, nói cho ta biết tất cả âm mưu bí mật của Giản thừa tướng, ta liền biết nàng chính là A Minh cô nương mà hắn vẫn luôn muốn tìm, từ lúc đó đã đoán được rồi. Chẳng qua vẫn luôn không nói cho nàng mà thôi, ta vốn định đợi sau khi chuyện của Giản thừa tướng đều giải quyết xong mới nói rõ với nàng, cho dù là mục đích của nàng, hay rốt cuộc nàng sẽ rời đi vào lúc nào.”

Trong lòng Nhan Nhất Minh đột nhiên nổi lên cảm giác bất an, bàn tay bị Giang Dật nắm trong tay cũng thình lình co lại, muốn rút ra, nhưng Giang Dật lại thuận thế đổi qua kiểu mười ngón đan xen nắm càng chặt hơn, Nhan Nhất Minh lật tay muốn hất ra, nhưng hất không được, chỉ dành tiếp tục để cho hắn nắm, nói: “Nhưng ngươi không hề ngờ rằng Thái tử sẽ bị Giản thừa tướng bắt làm con tin.”

“Ừ…” Giang Dật nhìn bầu trời u ám ở đằng xa, che giấu đi vẻ mặt phức tạp khiến người khác nhìn không thấu, nói: “Ta không ngờ Bệ hạ lại tàn nhẫn đến vậy, cũng không ngờ Thái tử lại bị bắt làm con tin, cùng với việc đám người Giản thừa tướng bỏ chạy tới Thường Châu. Đương nhiên, cũng không thể giữ nàng lại được, chẳng qua vào lúc đó, ta lại thấy vô cùng may mắn, may mà Thái tử sống chết chưa rõ.”

Hô hấp Nhan Nhất Minh nghẹn lại, nhưng Giang Dật vẫn không dừng bước chân, giống như đang nói một chuyện vô cùng đơn giản: “Bởi vì nàng phải đảm bảo tính mạng của hắn, chỉ cần hắn còn một ngày chưa thoát khỏi nguy hiểm, nàng sẽ lại phải ở lại thêm một ngày. Chỉ có điều, A Minh, nàng đoán xem lúc đó sau khi nàng đi rồi, ta đã có tâm tình như thế nào.”

“Ta có năng lực tự bảo vệ mình…” Nhan Nhất Minh có hơi chột dạ mở miệng: “Cũng có thể an toàn cứu Thái tử ra, vậy nên không cần lo lắng…”

“Ta ở trước mặt Bệ hạ thay nàng cầu tình, giữ lại một mạng cho Lâm An quận chúa, cho dù đám người Giản thừa tướng không thể chạy thoát, ta cũng có thể bảo vệ nàng…” Giang Dật nhớ lại cảm giác lồng ngực đau đớn khi đám ẩn vệ nói với hắn Lâm An quận chúa cố ý cắt đuôi bọn họ, không chút lưu luyến mà rời đi. Những ngày tháng này nhìn thì có vẻ tất cả đều bình đạm yên tĩnh, cuối cùng sau khi tất cả mọi thứ đều dừng lại rồi, những thứ không thể nói lên thành lời bị che đậy, cố ý giấu giếm đã bị bóc lột sạch sẽ ra trước mặt.

Hắn không nghe Nhan Nhất Minh nói với hắn một lời mà trốn mất, nắm chặt nắm đấm cưỡng chế nỗi đau của mình.

Ta đã chuẩn bị xong hết mọi thứ, vậy nhưng, nàng lại rời đi.

Không lâu trước đó bọn họ còn từng nói với những lời tán gẫu đêm khuya thân mật đến vậy, nhưng chớp mắt một cái lại không chút lưu luyến mà rời đi.

Không để lại cho hắn một chút cơ hội nào.

Sau đó nàng bảo vệ Thái tử, cuối cùng đợi được viện binh đến, lại định không một tiếng động rời đi, nhưng lại vì gặp phải Thiệu Kinh Vũ mà không thể không ở lại một lần nữa.

Hai lần rời đi đều vì tình huống đột phát mà không thể không dừng lại, nàng vẫn ở lại đây, cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì mà cùng nhau ăn cơm nói chuyện, hắn không nhắc đến, mà nàng cũng không đề cập.

Nhiều ngày tháng như vậy, Giang Dật đợi rất lâu. Đợi có lẽ Nhan Nhất Minh sẽ nhắc đến một câu, hoặc là thăm dò mà hỏi một câu nếu một ngày nàng không ở đây nữa thì hắn phải làm sao. Nhưng ngay cả một lời như vậy cũng không có.

Cũng giống như hai lần trước đó vậy, vào lúc hắn không hề phòng bị, lại một lần nữa im hơi lặng tiếng rời đi.

Có lẽ đợi tối nay sau khi hắn đã ngủ say, có lẽ là ngày mai vào lúc hắn thượng triều, nàng sẽ rời đi không chút lưu luyến, biến mất sạch sẽ.

Bây giờ hắn trực tiếp nói rõ ra rằng Nhan Nhất Minh cuối cùng nàng cũng có thể rời đi rồi. Hắn không chút lưu tình mà bóc lột hết tất cả chân tướng để nó hiện ra. Thấy Nhan Nhất Minh ngày càng im lặng, lòng hắn cũng ngày một trầm xuống.

Đây là dự đoán tệ nhất của hắn, những lời này khó tránh khỏi có hơi cố ý khuếch đại. Nhưng khi đã nói xong hết, Nhan Nhất Minh lại không hề phản bác.

Bàn tay đang nắm lấy tay Nhan Nhất Minh của Giang Dật có hơi không chịu khống chế mà ngày càng siết chặt. Nhan Nhất Minh có thể cảm nhận được sức lực trên tay, một lúc lâu sau, nàng đột nhiên nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Giang Dật.

“Xem ra, ta lại đoán trúng rồi.”

Nhan Nhất Minh im lặng một thoáng.

“Đúng…” Lúc nào Giang Dật cũng thông minh ngoài dự liệu, nhưng bây giờ nàng không thể đùa giỡn như trước kia mà nói ra câu này được.

Một đường gập ghềnh trắc trở cuối cùng cũng về tới được Kinh thành, Thái tử an toàn, Giang Dật và Thiệu Kinh Vũ đều có công chắc chắn được thưởng, chỉ có Giản Ngọc Nhi và Giản Ngọc Diễn bị nhốt ở một bên.

Chỉ cần cuối cùng đảm bảo được an toàn cho hai người này, nàng liền có thể rời đi rồi.

Có lẽ Giang Dật sẽ dẫn nàng về phủ, nhưng không sao, đợi đến tối sau khi Giang Dật đã ngủ say thì nàng liền có thể im hơi lặng tiếng mà rời đi, cùng Quả Táo xem cảnh tuyết mùa đông, rồi lại đợi một mùa hoa đào đầu năm, đợi sau khi hoa đào tàn rồi, một lần nữa mở mắt ra, là có thể nhìn thấy thế giới quen thuộc.

Nàng đợi sự xuất hiện của Giang Dật, đợi Giang Dật nói với nàng Giản Ngọc Diễn và Giản Ngọc Nhi không sao hết, sau đó liền có thể im lặng thở phào.

Nhưng lúc này, tất cả đều bị Giang Dật bóc trần, máu tươi đầm đìa hiện lên trước mắt.

Nàng giống như một kẻ lừa gạt tình cảm không có chút tình người, như đang đóng kịch mà nói những lời đường mật với Giang Dật, sau đó lại cho Giang Dật một đao trí mạng.

Trong lòng đột nhiên giống như bị kim đâm một cái, cơn đau từng chút một lan rộng ra, chỉ trong phút chốc khiến cả trái tim đều đau đớn, kèm theo cả nỗi áy náy không thể nói thành lời, Nhan Nhất Minh vô thức lùi về sau hai bước.

Nhưng nàng quên mất tay mình còn bị Giang Dật nắm, vừa lùi về sau hai bước đã bị Giang Dật kéo lại bên người.

“Vậy nên kế hoạch của nàng, là đêm nay, hay là sáng mai đây?” Giang Dật hỏi nàng, trong giọng nói thậm chí còn có vẻ rất nhẹ nhàng.

Nhan Nhất Minh cắn răng, bỏ qua vấn đề này: “Thiếu quân, cho dù là lúc nào, là sáng hay tối thì ta cũng sẽ rời đi, ta không thuộc về nơi này.”

Giang Dật không nói gì.

Nhan Nhất Minh có hơi khó nhọc mà nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Giang Dật, hơi khó khăn sắp xếp lại cảm giác áy náy không thể nói thành lời trong lòng: “Ta sợ nói cho ngươi sẽ sinh ra những phiền phức không cần thiết, nhưng mà đúng là ta nên nói cho ngươi…”

Lời còn chưa nói xong, Giang Dật đột nhiên cắt ngang lời nàng định nói: “Thật ra nàng không nói cho ta cũng không sao.”

Giang Dật trước giờ vẫn luôn yên lặng nghe nàng nói, đây là lần đầu tiên hắn không chút nể nang mà cắt ngang lời nàng như vậy. Nhan Nhất Minh kinh ngạc ngẩng đầu lên, phát hiện trên mặt Giang Dật lúc này không ngờ lại mang vài phần ý cười.

Giang Dật mỉm cười, nhưng lại là cười như không cười, vẻ dịu dàng ngày thường vào lúc này đã biến mất sạch sẽ, giống như vẻ âm trầm mấy ngày trước lúc hắn giả vờ tức giận, khiến nàng cảm thấy vô cùng xa lạ.

Không nói cho ta cũng không sao, Giang Dật nói.

Dịu dàng, vẫn luôn là thái độ quen dùng nhất khi hắn đối mặt với Nhan Nhất Minh. Hắn không nỡ khiến nàng buồn, không nỡ khiến nàng khó xử, thậm chí nhìn thấy nàng chau mày trong lòng cũng không nhịn được. Nhan Nhất Minh thích dáng vẻ này của hắn, vì vậy hắn liền biến thành dáng vẻ mà nàng thích. Chỉ cần có thể khiến nàng ở lại bên cạnh, chỉ cần nàng có thể nhớ được sự dịu dàng này mà có vẻ hơi lưu luyến, hắn đều sẽ vẫn luôn giữ y như vậy.

Nhưng, không thể.

Hắn không thể giữ nàng lại, cũng không thể khiến Nhan Nhất Minh sinh ra chút lưu luyến nào. Nàng vẫn chọn lựa vứt bỏ hắn, thậm chí còn không định nói một lời cáo biệt. Hắn từng nghĩ là người thì đều sẽ có tình cảm, là người thì đều sẽ cảm động. Nhưng đến cuối cùng Nhan Nhất Minh cũng chưa từng cảm động dù chỉ một chút.

Không giữ được nàng, vậy dịu dàng còn có ích gì nữa.

Điều hắn muốn, chẳng qua cũng chỉ là có thể giữ nàng ở bên cạnh mình mà thôi.

Người giỏi giấu trong lòng nhất, thì cho đến khoảnh khắc cảm xúc bùng nổ sẽ là người đau khổ nhất, Giang Dật kề lại bên tai nàng, cùng nàng nói nhỏ.

“Nàng không cần cảm thấy có lỗi, bởi vì từ khoảnh khắc khi ta nhận ra nàng, ta chưa từng nghĩ sẽ để nàng rời đi…” Giang Dật hài lòng nhìn Nhan Nhất Minh đột nhiên trừng to mắt, hắn cười nhẹ ra tiếng: “Cho dù là nàng nói cho ta biết, hay là vẫn luôn giấu ta, thật ra cũng không khác gì nhau cả, ta đều sẽ không để nàng rời đi. Cách lần trước rời đi đã trải qua bảy năm rồi, A Minh, ta sẽ không để mặc cho nàng rời đi như trước kia nữa.”

Chẳng qua có một điều bất đồng là, nếu nàng nói với ta, ta sẽ từ từ ở bên nàng, khiến cho nàng cam nguyện ở lại, nhưng Nhan Nhất Minh không hề cho hắn cơ hội lựa chọn, còn hắn đã lựa chọn cách Nhan Nhất Minh không thích nhất.

Nhan Nhất Minh thấy được vẻ điên cuồng ngập tràn trong mắt hắn, dày đặc vẻ cố chấp khiến người ta còn khó lòng chấp nhận hơn cả Thiệu Kinh Vũ. Chẳng qua khác với Thiệu Kinh Vũ là, sự cố chấp của Thiệu Kinh Vũ như mũi dao, còn Giang Dật lại giống như dây thừng, từng chút một thắt chặt vào cổ, khiến không khí ngày càng trở nên nghẹt lại.

Giang Dật điên cuồng mất khống chế, chỉ cần liếc mắt một cái, trong lòng liền âm ỉ đau, nhưng tình cảm đã hy sinh không thể lấy lại, cùng với ý niệm rời nhà nhiều năm mong ngóng quay về, ngay từ đầu đã là mâu thuẫn không thể hóa giải.

Từ khoảnh khắc khi Giang Dật nhận ra nàng, con đường này đã là sai lầm rồi, nàng không thể từ bỏ cơ hội về nhà, nàng không thuộc về nơi đây, Nhan Nhất Minh khó khăn dời tầm mắt đi.

“Thiếu Quân, ngươi không giữ được ta đâu.” Nhan Nhất Minh nói: “Cho dù ngươi ra lệnh cho người khác không ăn không uống mà canh chừng ta, nhưng chỉ cần ta muốn rời đi, ngươi căn bản không giữ ta lại được.”

Vậy nên, từ bỏ đi.

“Vậy sao?” Giang Dật cười: “Nếu người mà nàng dùng hết tâm huyết để bảo vệ lại không cẩn thận xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy, nàng còn đi được nữa không?”

Tất cả biểu cảm trên mặt Nhan Nhất Minh đều cương cứng lại.

Sao nàng lại quên mất, Giang Dật đã biết được mục đích của nàng, biết được tất cả những điều cần thiết để nàng có thể về nhà, vậy nên nghĩ ra được cách ngăn cản nàng cũng không hề khó đến vậy.

Nhưng, Nhan Nhất Minh mau chóng khống chế cảm xúc, một lúc lâu sau mới nói: “Ngươi không làm được đâu, Thiếu Quân.”

Thích sát Thái Tử không hề dễ dàng, võ công Thiệu Kinh Vũ cực giỏi, độ khó càng lớn hơn, còn Giản Ngọc Nhi và Giản Ngọc Diễn, Giản Ngọc Nhi từng cứu mạng hắn lúc hắn còn niên thiếu, Giản Ngọc Diễn thì sau khi ra khỏi thiên lao đã rời khỏi Kinh thành.

“Vậy nên, ngươi căn bản không gϊếŧ bọn họ được.”

“Đúng là ta không gϊếŧ được bọn họ…” Giang Dật gật đầu: “Nhưng…”

Giang Dật cười, dịu dàng lên tiếng: “Ta có thể gϊếŧ chính mình mà.”

Thành Kim Lăng đầu đông đã dần dần có hơi lạnh, trên vai Nhan Nhất Minh đang khoác áo choàng Giang Dật đem đến, vốn không nên cảm thấy lạnh, nhưng nàng lại lạnh đến nỗi run rẩy cả người.

Cho đến cả bàn tay đang nắm vào nhau cũng không có chút hơi ấm nào.

Ngoại trừ áy náy, ngoại trừ nỗi buồn thốt không nên lời, đây là lần đầu tiên khi Nhan Nhất Minh đối mặt với Giang Dật lại sinh ra lòng sợ hãi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.