Hoàn Mỹ Bạch Nguyệt Quang Chuẩn Bị Tu Dưỡng

Chương 15: Pháo hôi thái tử phi 15



Edit: Tử Nguyên Nhi

Nam Cung Diệp đối với Nhan Nhất Minh si mê vượt qua Hoàng Hậu tưởng tượng, tiểu nhi tử của nàng từ nhỏ đều ngoan ngoãn nghe lời, với chuyện Nhan Nhất Minh có sự kiên trì vượt mức bình thường.

Hoàng Hậu thậm chí từ lời Nam Cung Diệp nói xuôi tai mà có vài phần không đành lòng cùng đáng thương, không đành lòng để hài tử nàng nâng trong tay, cư nhiên vì một nữ nhân mà có thể ủy khuất chính mình như thế!

Chỉ cần Nhan Nhất Minh nguyện ý gả cho hắn, hắn có thể mặc kệ Nhan Nhất Minh trong lòng là ai không màng người ngoài chửi bới như thế nào?

Bởi vì một nữ nhân chà đạp mình như vậy, là một cái hoàng tử ra nông nỗi này?

Nam Cung Diệp từ nhỏ thông minh hiếu học nhưng rốt cuộc tuổi còn nhỏ, xuất phát từ tín nhiệm cùng thân hậu đối với Hoàng Hậu, chưa từng nghĩ tới sẽ giữ gìn Nhan Nhất Minh thậm chí chống đối Hoàng Hậu.

Nhưng tuyệt không thể để ý tưởng lấy Nhan Nhất Minh của tiểu nhi tử càng thêm chắc chắn, thậm chí Nam Cung Huyền bên này, cũng bởi vì Nhan Nhất Minh cùng Nam Cung Diệp hiện giờ thoát không ra quan hệ mà bắt đầu bài xích Nhan Nhất Minh nhập Đông Cung.

Nàng là Hoàng Hậu, đàn tâm kiệt lự mượn sức các đại danh môn vọng tộc là vì củng cố vị trí Thái Tử, không cho Nhan Nhất Minh dính Nam Cung Diệp là vì danh vọng cùng tương lai của tiểu nhi tử. Nàng không cần phải đi suy xét hành động nào sẽ hại Nhan Nhất Minh, nàng chỉ biết cách làm Nam Cung Diệp hiện tại thật sự quá mức vớ vẩn.

So với Nam Cung Diệp thiếu niên mười mấy tuổi đối với người thân không hề tâm cơ, Hoàng Hậu lòng dạ sâu đậm, lúc sau chưa từng biểu lộ ra một tia không vui thậm chí thừa nhận là mình sai, Nam Cung Diệp nghĩ lầm Hoàng Hậu bị mình thuyết phục rốt cuộc không hề can thiệp, lúc sau cũng chuyển biến tốt liền thu tâm không hề tiếp tục cái đề tài này, nói đến một chút sự tình trên triều đình ngày gần đây cùng hôm nay hoàng đế thưởng hắn.

Hoàng Hậu bộ mặt hiền từ nhìn nhi tử thần thái phi dương, trong lòng hơi hơi vừa động nhớ tới trước đó vài ngày bệ hạ cùng nàng nói qua, trong lòng đã có cân nhắc.

Mấy ngày sau, bệ hạ hạ chỉ, lệnh Ngũ hoàng tử Nam Cung Diệp làm khâm sai tra rõ án Mân Chiết tổng đốc nhận hối lộ, ba ngày ra kinh.

Tự mấy năm hoàng đế bắt đầu dùng Ngũ hoàng tử, triều đình bên trong đại để cũng đoán được tâm tư hoàng đế, cũng đại khái biết được hoàng đế chắc chắn tìm cái cớ hảo hảo phong thưởng Nam Cung Diệp. Bất quá duy nhất có chút không thể tưởng được, đại để chính là hoàng đế vẫn chưa giao cho Nam Cung Diệp có thể sẵn kiểm tra chuyện chống lũ, việc này áp thả hồi lâu, không nghĩ cuối cùng giao cho Nam Cung Diệp.

Nam Cung Diệp bất quá mười bảy, trong triều đình tuy có tiếng động phản đối, lại bị hoàng đế cùng Thái Tử đồng thời đè ép xuống, một đảng Hoàng Hậu cùng Thái Tử tất nhiên vui mừng khi thấy Nam Cung Diệp triển lộ mũi nhọn, sau khi lĩnh mệnh Hoàng Hậu gọi Nam Cung Diệp tới Khôn Ninh Cung, mọi chuyện toàn diện dàn xếp một phen Nam Cung Diệp mới cười cười nói,

"Mẫu hậu không cần lo lắng, Mân Chiết cách Kim Lăng cũng không xa xôi, nếu thuận lợi nhiều nhất hai tháng có thể hồi kinh, đến lúc đó còn có thể đuổi kịp ngày sinh mẫu hậu."

Bên người các ma ma liên tiếp khen Ngũ hoàng tử hiếu kính, Hoàng Hậu nghe được lời này như là cực kỳ cao hứng khen Nam Cung Diệp vài câu mới nói, "Ngày sinh hàng năm đều có, cũng không thể bởi vì điểm việc nhỏ này trì hoãn đại sự con ta, mảnh đất Mân Chiết tuy nói không xa nhưng tham quan hoành hành, ngươi lần đầu tiên ra kinh dù sao cũng phải cẩn thận hành sự, chỉ cần ngươi hoàn hoàn chỉnh chỉnh trở về mẫu hậu liền vừa lòng......"

Nam Cung Diệp tất nhiên đáp ứng, tất nhiên muốn hoàn hoàn chỉnh chỉnh trở về, trở về đón ngày sinh cùng mẫu hậu qua đi chính là lúc hoàng huynh hành quan lễ đón dâu, chờ hoàng huynh cưới xong tẩu tử cũng nên đến phiên hắn cưới Nhan Nhất Minh vào cửa.

Đến lúc đó phụ hoàng kiến phủ phong vương sẽ là song hỷ lâm môn.

Có lẽ là gần đây mọi chuyện thuận lợi, mẫu hậu không ngăn trở, Định Quốc Công phủ cũng đối với việc hắn cùng Nhan Nhấchưa từng có nhiều can thiệp, đặc biệt là hoàng huynh cũng không có tìm Nam Cung Diệp. Ra cung đúng lúc gặp Nam Cung Huyền đang muốn tiến cung, Nam Cung Diệp cũng không giống trước kia xụ mặt như vậy, mà chủ động thỉnh an Thái Tử.

Sau khi Nam Cung Huyền đơn giản cùng hắn nói vài câu ra kinh cần chú ý hạng mục công việc, Nam Cung Diệp vô cùng lo lắng nhanh chóng rời đi, chưa từng biết Nam Cung Huyền nhìn chăm chú vào thân ảnh hắn thật lâu.

Hắn đã hơn một tháng không gặp Nhan Nhất Minh.

Thân ảnh lúc trước lúc nào cũng lắc lư ở trước mắt đột nhiên biến mất, Nam Cung Huyền từ lúc bắt đầu không quen cũng dần dần quen, chỉ là từ trong tay nhóm ẩn vệ biết được nơi mà mỗi ngày Nam Cung Diệp đi vẫn không kìm được táo bạo.

Nam Cung Diệp còn nghĩ chuyênh mình làm bí ẩn, lại không biết nhất cử nhất động ngay cả nói cái gì Nam Cung Huyền đều rõ như lòng bàn tay, hiện giờ trong bàn tay hắn còn có một bức thư. Mặt trên đơn giản viết khi nào chỗ nào, thân đệ đệ mình chính miệng đáp ứng Nhan Nhất Minh, nhất định sẽ cưới Nhan Nhất Minh cũng tuyệt không nạp thiếp.

Nam Cung Huyền muốn cười Nam Cung Diệp tuổi nhỏ đọc nhiều tiểu thuyết rồi cuồng ngôn, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy châm chọc bi ai, bởi vì mặc kệ lời này là thật hay là giả, Nhan Nhất Minh cư nhiên ngây ngốc tin.

Nàng cư nhiên thật sự tin?

Quả thực ngu không ai bằng!

Biết được càng nhiều càng cảm thấy ngực trống không khó chịu, càng nhớ tới Nhan Nhất Minh lúc trước lòng tràn đầy chỉ là mình, mấy ngày nay, Nam Cung Huyền không đếm được có bao nhiêu lần nhớ tới bộ dángNhan Nhất Minh thề đời này không phải hắn không gả, bộ dáng thật cẩn thận nói lời này vì muốn nhìn thấy hắn vui vẻ.

Vì cái gì chưa từng chú ý qua đâu.

Ngũ quan xinh đẹp như vậy, mặc kệ là biểu tình gì, kỳ thật đều mỹ kinh người.

Mấy ngày nay tới giờ, Ngũ hoàng tử Nam Cung Diệp thực sự thành khách quen Định Quốc Công phủ, lúc trước sau khi biết vòng tay trên tay Nhan Nhất Minh là Nam Cung Diệp đưa, Nhan phu nhân sợ tới mức giáo huấn Nhan Nhất Minh cả một đêm, ai ngờ ngày hôm sau Nhan lão thái thái lại kêu con dâu, không biết nói cái gì, Nhan phu nhân về sau tái kiến Ngũ hoàng tử quả thực tựa như đang nhìn thân nhi tử.

Nam Cung Diệp một lòng chỉ muốn tìm Nhan Nhất Minh, người Nhan gia cũng là mở một mắt nhắm một mắt làm bộ không thấy. Nhan phu nhân ngày gần đây tới nghe đến chút lời nói không tốt, hơi có chút bất an xin chỉ thị bà bà hỏi nàng thanh danh Nhất Minh hỏng rồi, nếu là Ngũ hoàng tử không chịu được lời đồn đãi bỏ Nhất Minh thì như thế nào cho phải.

Nhan lão thái thái đầu bạc sương, hành động tuy không tiện nhưng đôi mắt lại kiên định mà lại tàn nhẫn, lão nâng nâng nhẹ vỗ về nhẫn ban chỉ trên tay nói Định Quốc Công phủ trước nay đều không phải người nào cũng có thể tùy tiện xoa tròn bóp méo như a miêu a cẩu, dám chậm trễ thân cháu gái nàng, nàng dám tự mình đi đến gặp hoàng đế nói chuyện.

Nhan thái thái lòng tràn đầy sùng bái ca ngợi bà bà một hồi, quay đầu khi nói chuyện cùng nhóm quý phụ nhân khác lưng đã thẳng hơn rất nhiều, trèo không tới hoàng thân quý tộc, sinh không ra khuê nữ như Nhất Minh nhà mình như hoa như ngọc như vậy, vậy an an tĩnh tĩnh câm miệng chớ chọc người phiền.

Hai ngày này trong cung lại truyền đến tin tức nói bệ hạ phái Ngũ hoàng tử đi Mân Chiết phá án, Nhan phu nhân nghe từ Nhan lão gia nơi đó hiểu roc đây là bệ hạ coi trọng Ngũ hoàng tử, buổi tối Nam Cung Diệp lại tới Nhan gia, Nhan phu nhân cố ý đi gặp Nam Cung Diệp cho Nam Cung Diệp một lá bùa, nói là vì bảo mệnh cố ý đi Phù Ngọc sơn cầu.

Nam Cung Diệp cẩn thận thu hoàng phù nho nhỏ này vào túi tiền treo bên hông, chờ lúc đi gặp Nhan Nhất Minh cố ý đưa cho Nhan Nhất Minh nhìn nhìn.

Về sau cốt truyện Nam Cung Diệp còn sẽ xuất hiện, cho nên lần này đi ra ngoài, Nam Cung Diệp định là hữu kinh vô hiểm, Nhan Nhất Minh nghe vậy cười, "Cũng đừng để cho Kỳ Nhi thấy."

Mấy ngày hôm trước Nhan Nhất Kỳ từ chính mình oán giận, nói Nhan phu nhân đối đãi Nam Cung Diệp quả thực so với hắn còn giống con ruột hơn.

Nam Cung Diệp nghe xong lời này cười càng thêm trương dương, đôi mắt cũng sáng lấp lánh, không chút nào để ý hảo cơ hữu lúc trước nói với Nhan Nhất Minh, "Đãi quá chút thời gian, đã không chỉ là giống."

Lời này nói rõ ràng, chờ về sau thành con rể đó là thân nhi tử, Nhan Nhất Minh cười xinh đẹp không phủ nhận, Nam Cung Diệp thấy nàng vui vẻ tất nhiên là càng thêm thích, lôi kéo nàng ngồi ở dưới ánh trăng,

"Chờ ta từ Mân Chiết hồi kinh là có thể ra cung kiến phủ, đến lúc đó có thể cầu mẫu hậu phái người tới Định Quốc Công phủ làm mai."

Giờ phút này đúng là nguyệt lên cây sao, chung quanh yên tĩnh, chỉ có khuôn mặt Nhan Nhất Minh trắng nõn dưới ánh trăng rõ ràng mà mê người, Nam Cung Diệp bình tĩnh nhìn chăm chú vào Nhan Nhất Minh, khẽ cười một tiếng hỏi nàng làm sao vậy.

"Không có việc gì", Nhan Nhất Minh duỗi tay mơn trớn gương mặt Nam Cung Diệp, chậm rãi che khuất đôi mắt hắn nói, "Ngươi bình bình an an đi, ta tất nhiên là chờ ngươi trở về,"

Nam Cung Diệp nhẹ giọng một chút duỗi tay đè tay nàng, tiện đà thừa dịp nàng chưa chuẩn bị ở bên môi nàng khẽ hôn một cái.

Nhan Nhất Minh đột nhiên buông tay ra thối lui hai bước, một đôi con ngươi xinh đẹp ở dưới ánh trăng càng thêm động lòng người, tựa bực phi bực, nhưng tuyệt không phải không thích.

Có lẽ là ánh trăng quá mỹ, thiếu niên một tay lại kéo nàng một lần nữa, Nhan Nhất Minh thật mạnh ngã vào trong lòng ngực Nam Cung Diệp, không kịp mở miệng lại lần nữa bị thiếu niên nắm cằm hôn lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.