Hoàn Mỹ Bạch Nguyệt Quang Chuẩn Bị Tu Dưỡng

Chương 19: pháo hôi thái tử phi 19



Edit: Tử Nguyên Nhi

Rơi xuống nước quá mức đột nhiên, tất cả mọi người ngây người một hồi lâu, thẳng đến Nam Cung Huyền thẳng tắp nhảy vào trong nước mọi người mới hét lên một tiếng vội kêu cứu người.

Tuy nói nước không tính quá sâu, nhưng cả người Nhan Nhất Minh đã hoàn toàn đi vào trong nước, khi Nam Cung Huyền cứu người từ trong nước lên tới, Nhan Nhất Minh giờ phút này sắc mặt tái nhợt đã mất đi ý thức.

Nam Cung Huyền vài bước bước lên, dọa rớt linh hồn cung nữ nhỏ bé cùng bọn thái giám từ nơi xa chạy tới, vội vàng phủ thêm cả người ướt đẫm của Nam Cung Huyền một kiện áo choàng, Nam Cung Huyền trở tay đem áo choàng cầm xuống dưới khóa Nhan Nhất Minh lại trong lòng ngực gấp giọng gọi Nhan Nhất Minh vài tiếng, nhưng trước sau không nghe thấy tiếng trả lời.

Nam Cung Huyền trái tim vừa mới rơi xuống đột nhiên đều nhắc lên, không rảnh lo trì hoãn, bế người lên hướng trong cung gần nhất đi đến. Bên người bọn hạ nhân vội vàng nói để cho bọn họ tới, Nam Cung Huyền mắt điếc tai ngơ, bế Nhan Nhất Minh đi nhanh rời đi, khi rời đi còn lạnh giọng dặn dò bọn thái giám truyền ngự y.

Việc này phát sinh đến quá mức đột nhiên, tất cả mọi người không nghĩ tới, thẳng đến Thái Tử rời đi, yên tĩnh hiện trường mới dần dần nổ tung. Vị Dương tiểu thư vừa mới châm chọc Nhan Nhất Minh nói nàng là ngoạn ý nhi Thái Tử không cần, giờ phút này đã bởi vì kinh hách mà hoảng sợ.

Nàng kỳ thật không phải là có tâm, không nghĩ phất tay đụng phải Giản Ngọc Nhi.

Nàng chưa từng dự đoán được Nhan Nhất Minh cư nhiên sẽ đi cứu Giản Ngọc Nhi, càng sẽ không dự đoán được đám người Thái Tử sẽ xuất hiện tại nơi đây, cũng tuyệt không sẽ nghĩ đến Thái Tử sẽ tự mình đi cứu Nhan Nhất Minh! Thái Tử không phải trước nay đều sẽ không để Nhan Nhất Minh trong mắt sao? Nhan Nhất Minh không phải đã cùng Ngũ hoàng tử lén lút trao nhận sao?

Vì cái gì thái tử điện hạ sẽ vì nàng không màng tự mình xuống nước, hơn nữa trên mặt nôn nóng cùng lo lắng cũng không chút nào che giấu.

Chung quanh các tiểu thư nghị luận thành một mảnh, đại để cùng suy nghĩ của Dương tiểu thư không sai biệt lắm, không phải vừa mới nói Thái Tử vì Giản Ngọc Nhi bỏ Nhan Nhất Minh mà không màng?

Lúc này mới chợt nhớ tới vừa mới một vị vai chính khác, Giản Ngọc Nhi, quay đầu mới phát hiện Giản Ngọc Nhi chinh lăng tại chỗ, sắc mặt trắng bệch tinh thần hoảng hốt, không biết suy nghĩ gì. Cùng Thái Tử cùng đi còn có các vị hoàng tử, Tam hoàng tử, hiện giờ Thái Tử ôm Nhan Nhất Minh rời đi, vài vị hoàng tử chỉ có thể trấn an các vị tiểu thư chấn kinh nơi này.

Từ lúc bắt đầu Tam hoàng tử đã khóa ánh mắt trên người Nhan Nhất Minh, thẳng đến Thái Tử rời đi, vốn là có chút có chút tối tăm ngũ quan giờ phút này càng thêm âm trầm. Nhan Nhất Minh gia thế hiển hách dung mạo khuynh thành, đối nàng động tâm thật là chuyện quá bình thường, chỉ là Nhan Nhất Minh một lòng chỉ nghĩ Thái Tử cũng không bận tâm sắc mặt của hắn, hắn một hoàng tử đường đường cũng không muốn đi mặt nóng dán mông lạnh.

Chỉ là ngày gần đây Nhan Nhất Minh cùng Thái Tử Ngũ hoàng tử thật không minh bạch, một nữ nhân chu toàn giữa thân huynh đệ, Hoàng Hậu như thế nào đều sẽ không đồng ý nàng gả cho Ngũ hoàng tử, cho nên này đã cho hắn thừa cơ. Hôm nay vừa vặn một đám người Nhan gia tiến cung, mẫu phi đang có ý cùng Nhan lão thái thái trò chuyện, lại không nghĩ chuyện xảy ra, tuy nói rơi xuống nước chỉ do ngoài ý muốn, nhưng rốt cuộc mọi người trơ mắt nhìn Thái Tử tự mình đem người ôm đi.

Đồn đãi vớ vẩn như thế nào cũng không sao, nhưng tiếp xúc như vậy, đã hoàn toàn tuyên cáo sở hữu Nhan Nhất Minh.

Tam hoàng tử phẫn uất trừng mắt nhìn Giản Ngọc Nhi một cái, nếu không có vì cứu nữ nhân này, Nhan Nhất Minh cũng sẽ không đến nỗi rơi xuống nước.

Tam hoàng tử cũng là trong mắt thần sắc khẽ biến, mặt bộ biểu tình lại khống chế được cực hảo, hắn từ trước đến nay cùng Thái Tử bất đồng, một gương mặt tươi cười làm người cảm thấy cực kỳ dễ thân, ôn thanh trấn an các vị tiểu thư, mới để người đi Khôn Ninh Cung cùng Hoàng Hậu thông báo một tiếng.

Nam Cung Huyền ôm người gắt gao vào trong ngực, hành tẩu phát giác nữ tử trong lòng ngực kỳ thật nhẹ đáng thương. Có lẽ là rơi xuống nước duyên cớ, Nhan Nhất Minh thần trí có chút không rõ lắm, nắm chặt ống tay áo Nam Cung Huyền thân thể rất nhỏ run rẩy. Gương mặt tái nhợt, môi kia ngày thường đỏ thắm hiện giờ cũng tái nhợt một mảnh, bị thủy ướt sợi tóc dán ở trên má, ngũ quan tinh xảo túc thành một đoàn càng thêm suy nhược làm người đau lòng.

Bọn thái giám sớm đã đến nơi gần nhất chờ đợi, Nam Cung Huyền đi nhanh bước vào trong cung đem người đặt ở trên giường. Nhan Nhất Minh tay chặt chẽ bắt lấy ống tay áo hắn, hai mắt như mỏi mệt cực kỳ khó có thể mở, hơi hơi lộ ra một chút sáng rọi, có lẽ là thấy người trước mắt là ai, thanh âm cực kỳ suy yếu, thế nhưng gọi hắn một tiếng, điện hạ.

Nam Cung Huyền hai mắt đột nhiên sáng lên, Nhan Nhất Minh là ở gọi hắn? Chỉ là bởi vì thấy mình...... Hay là bởi vì khát vọng nhìn thấy mình? Nam Cung Huyền để lưng nàng dựa ở ngực mình, ở bên tai Nhan Nhất Minh một lần một lần gọi tên nàng.

Lại không nghĩ giây tiếp theo, Nhan Nhất Minh hung hăng run run một chút, hàm răng run lên lẩm bẩm nói, "Lãnh, rất lãnh, Ngũ điện hạ...... Ta rất lãnh......"

Trái tim Nam Cung Huyền vừa mới phi dương, trong nháy mắt bị xuyên một cái lạnh thấu tim.

Hắn ôm lấy Nhan Nhất Minh đôi tay run nhè nhẹ, trong nháy mắt lửa giận làm hắn muốn rống giận Nhan Nhất Minh, giờ phút này người ôm ngươi là ta không phải Nam Cung Diệp! Nhưng nhìn đến bộ dáng nàng nhu nhược đáng thương, tất cả lời nói đến bên môi biến thành ôn nhu.

Hoàng Hậu cùng Nhan lão thái thái tới, liếc mắt một cái thấy tình cảnh Thái Tử ôm Nhan Nhất Minh vào trong ngực, mấy người đồng thời sững sờ ở tại chỗ, trên mặt biểu tình tức khắc đều có chút ngũ thải tân phân. Nhan phu nhân rốt cuộc đầu tiên quan tâm nữ nhi, cho dù giờ phút này không rõ vì cái gì Thái Tử sẽ cùng nữ nhi thân mật như thế, cũng vội vàng xông lên xem xét tình huống nữ nhi.

Hoàng Hậu ổn định hơi hơi đong đưa thân thể, dừng một chút lúc này mới tiến lên hỏi đến đế như thế nào.

Vừa dứt lời, các ngự y vội vội vàng vàng đuổi lại đây, còn chưa hành lễ xong đã bị Nam Cung Huyền bắt đến trước giường bệnh. Ba chân bốn cẳng chẩn bệnh một phen, bởi vì đã biết là rớt vao hồ nhưng nhìn như lại không phải quá nghiêm trọng lúc này mới mở miệng nói,

"Nhan tiểu thư vô ý rơi xuống nước, giờ phút này còn chưa tỉnh lại, thần nơi này có mấy cái biện pháp...... Chôn người với ấm hôi, đầu đủ đều không, duy khai bảy khổng, nếu là còn chưa tỉnh lại, kia liền treo ngược người bệnh, lấy rượu ngon rót trong mũi, rót hạ bộ, lấy dấm rót mũi đến......"

Nhan Nhất Minh trong lòng tức khắc như là bị ngàn vạn thất dương đà dẫm quá, hiện đại còn chưa có hô hấp nhân tạo, nhưng như thế nào cũng không thể tưởng được cổ đại cứu người chết đuối cư nhiên biếи ŧɦái, vùi vào hôi trung, đổi chiều người bệnh...... Lập tức giật mình tỉnh lại.

Nhẹ giọng ho khan một tiếng chậm rãi mở mắt, trong nháy mắt mọi người đồng thời hướng trên giường nhìn lại, Nhan phu nhân hưng phấn kém chút rơi xuống nước mắt, Nhan Nhất Minh suy yếu hô một tiếng mẫu thân, mọi người đang ngồi lúc này mới yên tâm, chỉ có Hoàng Hậu bỗng nhiên cảm thấy có chút đáng tiếc.

Các ngự y lại lần nữa tiến lên bắt mạch, Thái Tử Nhan phu nhân giải thích, "Nhan tiểu thư nếu đã tỉnh, vậy cũng không lo ngại, tâm máy sưởi thông, để thần khai chút dược tới uống xong tĩnh dưỡng là được, hiện tại nhưng thật ra cần cho Nhan tiểu thư thay đổi xiêm y miễn cho bệnh thương hàn."

Thái Tử không thể lưu lại, Hoàng Hậu cùng mấy người công đạo vài câu lúc này mới cùng Thái Tử cầm tay rời đi.

Chuyện hôm nay, người biết đến thật sự quá nhiều, muốn giấu cũng giấu không được. Mấy ngày nay, Hoàng Hậu tâm tư hoàn toàn đều đặt trên người Ngũ hoàng tử cùng Nhan Nhất Minh, hôm nay việc phát sinh, Hoàng Hậu lúc này mới đột nhiên minh bạch, Thái Tử đối với Nhan Nhất Minh cũng không phải như mình suy nghĩ lạnh nhạt như vậy. Lúc trước hai nhi tử tương không thèm nhìn, nàng chỉ cho là Thái Tử cũng giống mình nhau không quen nhìn Nam Cung Diệp hành vi hoang đường, không nghĩ căn bản cũng là vì Nhan Nhất Minh.

Rõ ràng là vì một nữ nhân mà tranh giành tình cảm.

Quả thực...... Quả thực không ra thể thống gì! Vì một nữ nhân thân huynh đệ không thèm nhìn nhau, vì một nữ nhân tự mình xuống nước cứu người, hắn không muốn sống nữa!

Không nghĩ tới Nam Cung Huyền thần sắc nhàn nhạt cười cười, "Nhi thần thân thể khoẻ mạnh, cũng không lo ngại. Làm mẫu hậu lo lắng."

Hoàng Hậu tức khắc lại nói không nên lời, hung hăng trừng mắt nhìn Thái Tử một cái, lúc này mới thật dài thở phào nhẹ nhõm, "Hôm nay người chứng kiến quá nhiều, đều không phải muốn giấu là có thể giấu diếm được.

Hôm nay Thái Tử cùng Nhan Nhất Minh phát sinh chuyện thân mật như thế, việc Nhan Nhất Minh muốn gả cho Nam Cung Diệp đã hoàn toàn không hề có bất luận hy vọng gì, mà Thái Tử......

Hoàng Hậu nhìn Thái Tử một cái, thấp giọng nói, "Nếu đã như thế, danh tiết Nhan Nhất Minh bị hao tổn, qua chút thời gian, để nàng nhập Đông Cung làm trắc phi......"

Lời còn chưa dứt đã bị Nam Cung Huyền vội vàng đánh gãy, Nam Cung Huyền nghiêm mặt nói, "Nhi thần cùng A Minh từ nhỏ thanh mai trúc mã vốn là cảm tình sâu đậm, hôm nay trời xui đất khiến lại có da thịt chi thân, hiện giờ nhi thần nhược quán sắp tới, không bằng tuyển cái ngày lành tháng tốt, để A Minh nghênh tiến Đông Cung."

Nghênh tiến Đông Cung?

Kia rõ ràng là nói muốn cưới nàng làm thái tử phi!

Hoàng Hậu có chút không thể tin tưởng, "Kia Giản gia tiểu thư nên như thế nào?"

Liền tính biết Thái Tử là hối hận không bỏ xuống được Nhan Nhất Minh, nhưng cũng không nghĩ tới Nam Cung Huyền sẽ vì Nhan Nhất Minh trực tiếp từ bỏ Giản Ngọc Nhi.

"Giản gia vốn là đứng ở một phương nhi thần, cưới Giản gia nữ nhi bất quá dệt hoa trên gấm, nhưng nếu có thể cưới đích nữ Định Quốc Công phủ, đây mới là đưa than ngày tuyết, cái nào nặng cái nào nhẹ mẫu hậu đã biết, nhi thần không cần nhiều lời. Chuyện hôm nay, A Minh vô tội nhất, vì cứu người khác mà bỏ sinh tử không màng, có thể thấy được trạch tâm nhân hậu, xứng đôi vị trí thái tử phi này. Cho dù là phụ hoàng, biết được việc hôm nay, khẳng định cũng sẽ đồng ý ý tưởng, mà Định Quốc Công phủ, cũng vừa lúc cho bọn hắn một công đạo."

Nam Cung Huyền nói mọi mặt chu đáo, Hoàng Hậu thật sự á khẩu không trả lời được.

Nàng tư tâm muốn Nhan Nhất Minh bởi vì việc hôm nay gả vào Đông Cung làm trắc phi, rốt cuộc sau việc hôm nay phát sinh, Nhan Nhất Minh chỉ có thể không phải Thái Tử không gả, Định Quốc Công phủ liền không muốn cũng không còn cách nào. Nhưng tựa như lời Thái Tử, ủy khuất đích nữ nhà mình nhập Đông Cung chỉ làm một cái trắc phi, chắc chắn làm Định Quốc Công phủ bất mãn, việc hôn nhân này, cũng mất đi ý nghĩa của nó.

Mà bệ hạ, nếu biết được hành vi "Quên mình vì người" này của Nhan Nhất Minh, cũng chắc chắn tán thưởng gấp đôi.

Đã có thể giữ được Định Quốc Công phủ, lại có thể đoạn tuyệt tâm tiểu nhi tử, nhất tiễn song điêu, Hoàng Hậu không dị nghị, xoay người rời đi.

~Yeah my lady, con tim hao gầy em lấy đi~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.