Giang Dật đột nhiên muốn cười, nhưng niềm vui phát hiện ra Nhan Nhất Minh vẫn còn sống đã khiến đầu óc hắn mơ màng, cho nên mới không nhận ra chuyện đã rõ ràng đến vậy.
Thái tử thường than thở với hắn, nếu không phải Giản Ngọc Diễn bị nữ nhân làm liên lụy đến mức này thì địa vị trong triều ắt hẳn cũng phải được như hắn bây giờ. Bởi vì những lời này của Thái tử mà Giang Dật chưa bao giờ coi thường Giản Ngọc Diễn.
Một người được Thái tử đánh giá như vậy nhưng lại sống mơ màng hồ đồ suốt bốn năm ròng chỉ vì một nữ nhân là có thể hiểu đoạn tình cảm này có sức nặng thế nào trong lòng Giản Ngọc Diễn. Mọi người đều cho rằng hắn sẽ sống lẻ loi một mình, sẽ sa đọa rồi biến mất trong tầm mắt thế gian, nhưng thật không ngờ Lâm An quận chúa kia lại thật sự khiến hắn vực dậy tinh thần.
Ngay cả Thái tử cũng cho rằng cuối cùng Giản Ngọc Diễn cũng đã từ bỏ quá khứ, nảy sinh tình cảm với Lâm An quận chúa. Chỉ có Giang Dật mới biết nguyên nhân khiến Giản Ngọc Diễn tái xuất thiên hạ một lần nữa thực ra vẫn vì nữ nhân lúc trước. Nhan Nhất Minh rất thông minh, đã biết sử dụng nữ nhân đó để lợi dụng Giản Ngọc Diễn.
Bây giờ nhớ tới tiếng gọi “A Minh cô nương” của Giản Ngọc Nhi, dường như mọi thứ đều đang muốn chê cười hắn.
Giản Ngọc Diễn không ngốc, thậm chí rất thông minh, nhưng vì sao hắn lại động lòng với lời mời gọi của Nhan Nhất Minh? Cho dù lúc đầu hắn có tin Nhan Nhất Minh thì bây giờ cũng đã trôi qua nửa năm rồi, vì sao vẫn không hay biết gì?
Trừ phi Nhan Nhất Minh thật sự biết rõ mọi chuyện giữa Giản Ngọc Diễn và đào kép kia, thậm chí còn biết được tung tích của nữ nhân đó, dùng làm chứng cứ để uy hϊếp hoặc thuyết phục Giản Ngọc Diễn. Nhưng trước đó rõ ràng Nhan Nhất Minh đã nói cho hắn biết, nàng chỉ dùng kế hoãn binh để giữ chân Giản Ngọc Diễn, hoàn toàn không tìm thấy nữ nhân kia.
Vậy mà Nhan Nhất Minh lại lừa hắn.
Còn hắn thì thực sự tin nàng.
Nàng là người hiểu rõ nhất về đào kép kia, biết tung tích và tin tức về người đó, bởi vì nàng chính là người đã làm cho Giản Ngọc Diễn nhớ mãi không quên suốt bốn năm ròng.
A Minh cô nương.
“...”
Mọi chuyện dường như vẫn gió êm sóng lặng, Ngụy Hùng Kiệt ra hiệu cho đám nha hoàn hầu hạ lui ra, rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện Nhan Nhất Minh. Nhan Nhất Minh rót một tách trà cho hắn ta, trên gương mặt trắng trẻo của Ngụy Hùng Kiệt liền nhiều hơn mấy phần ý cười, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn.
Ngụy Hùng Kiệt lấy ra một tờ giấy từ trong tay áo. Nhan Nhất Minh nghiêng người nhìn lướt qua, đó là bản đồ Kinh Thành.
Nhan Nhất Minh lấy bản đồ qua, so sánh với bản đồ mà hàng tiện tay vẽ ra lúc giao chiến cùng Thiệu Kinh Vũ. Tấm bản đồ này rất tỉ mỉ, đặc biệt là phần vẽ địa hình trong hoàng cung càng có độ chính xác vô cùng cao.
Vào ngày cả gia đình Định Bắc Hầu bị tiêu diệt, Giản thưa tướng đã phái người đến Lưỡng Quảng truyền tin, hy vọng Giang Hạ Vương sẽ chuẩn bị để một tháng sau bắt đầu lặng lẽ đi về phía bắc. Giản thừa tướng và lực lượng che giấu trong Kinh Thành sẽ chính thức khởi binh bắt giữ hoàng tộc vào tay trước.
Hiện giờ, cấm quân do Vệ úy dẫn đầu Nam quân thủ vệ hoàng cung, cùng với Trung úy thống lĩnh Bắc quân đóng quân ở đế đô. Tào Mãnh cách chức Vệ Tướng Quân bị giáng làm thường dân, sau đó Định Bắc Hầu tiếp nhận chức vụ Vệ Tướng Quân, đến nay cả nhà đã bị tịch thu tài sản gϊếŧ hết. Bây giờ, Thiệu Kinh Vũ vẫn chưa trở về, tạm thời không có ai tiếp quản chức Vệ Tướng Quân. Vì vậy, Hoàng đế liền để trống vị trí Vệ Tướng Quân này, đợi đến khi Thiệu Kinh Vũ trở về. Cấm quân tiếp tục do Vệ úy và Trung úy phân chia quản lý.
Trung úy của Cấm quân là người dưới trướng Định Bắc Hầu, nay Định Bắc Hầu chết rồi thì người này cũng đã nhanh chóng liên minh với Giản thừa tướng. Nhưng vị Vệ úy tướng quân chịu trách nhiệm thủ vệ hoàng cung kia lại là người công chính nghiêm minh. Giản thưa tướng tạm thời còn chưa có cách nào nên cuối cùng chỉ có thể móc nối với người dưới trướng Vệ úy, phái người đến kết hợp cùng hai vị Phó úy thực hiện âm mưu nắm Nam quân trong tay.
Bây giờ trong cung gió êm sóng lặng, trên mặt một người cẩn trọng như Ngụy Hùng Kiệt thậm chí còn có vẻ đắc ý và mang theo ý cười, hắn ta khẽ cười nói: “Một tháng nữa là Tết Trung thu, Giản thưa tướng đã định ngày rồi, đêm trăng tròn chính là lúc gia tộc Nam Cung diệt vong.”
Nhan Nhất Minh gật đầu, trên mặt lộ vẻ vui mừng: “Bệ hạ thích náo nhiệt, đêm Trung thu cử hành gia yến nhất định sẽ tăng cường binh lực thủ vệ, nhưng không ngờ lại là dẫn sói vào nhà.”
“Chính xác.” Ngụy Hùng Kiệt lộ vẻ vui mừng: “Sau khi Hoàng đế băng hà thì có thể chiêu cáo thiên hạ thân phận của Giản công tử, hạ chiếu mời Vương gia nhập kinh.”
Nói đến đây, Ngụy Hùng Kiệt dừng một chút mới nói: “Quận chúa có chắc chắn bên phía Giản công tử không?”
Đương nhiên là chắc chắn, nhưng là chắc chắn sẽ không giống như các ngươi nghĩ đâu, Nhan Nhất Minh thầm nhủ trong lòng.
Rõ ràng Giản Ngọc Diễn đã làm lộ toàn bộ gốc gác của Giản thừa tướng. Nếu Giang Dật biết về lá bài cuối đó của Giản thừa tướng thì tất nhiên Hoàng đế cũng biết rõ. Với tính cách của Giang Dật thì tất nhiên hắn sẽ không bứt dây động rừng. Cho nên rất có khả năng là vào lúc Giản thừa tướng tràn đầy tự tin bức vua thoái vị sẽ diễn ra tình huống lật ngược thế cờ.
Giản thừa tướng vốn cho rằng mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của mình, nhưng thực tế mọi hành động của ông ta lại đều nằm trong tầm kiểm soát của Hoàng đế.
Nhan Nhất Minh nhớ tới lúc mình đi gặp Giản Ngọc Diễn, gương mặt đối phương vẫn là nét thanh tú lạnh nhạt như trước, thong thả vẽ tranh ngắm cảnh, không hề nhìn ra chút manh mối nào. Khi thấy nàng đến hắn liền bỏ cây bút vẽ trong tay xuống, có ý tứ sâu xa lệnh cho đám nha hoàn hầu hạ bên cạnh lui hết ra ngoài.
Nhan Nhất Minh thấy hết chuyện đó, cũng cố ý nói đến việc chuẩn bị gần đây của Giang Hạ Vương, nói rằng sau khi mọi chuyện thành công nhất định không được quên lời hứa với nàng.
Giản Ngọc Diễn xua tay nói sẽ không như vậy đâu, hai người mỗi người một câu. Rõ ràng đã lén động tay động chân làm bao nhiêu việc, nhưng giờ phút này mọi người lại đồng tâm hiệp lực, đoàn kết trên cùng một chiến thuyền, có thể sánh ngang với ảnh đế, ảnh hậu của đời sau đấy.
Nhan Nhất Minh cam đoan với Ngụy Hùng Kiệt rằng bên phía Giản Ngọc Diễn vẫn ổn, Ngụy Hùng Kiệt mới yên tâm, ngồi lại đây uống hết hai chén trà mới lưu luyến rời đi.
Quả Táo nhìn Ngụy Hùng Kiệt rời đi, trong lòng thắp một ngọn nến cầu nguyện cho hắn ta. Thật ra tên tiểu tử này làm người cũng không tệ, chỉ là trời sinh đã có mệnh làm vật hi sinh, thật sự không cứu nổi.
Quay sang nhìn thấy Nhan Nhất Minh đang dụi mắt nó liền thuận miệng hỏi nàng bị làm sao, Nhan Nhất Minh kéo mí mắt hỏi: “Nhìn giúp ta xem có cái gì không?”
Quả Táo mở to đôi mắt bằng hợp kim titan ra kiểm tra rồi xoa đầu: “Không có, sao vậy?”
“Mí mắt cứ giật giật.” Nhan Nhất Minh nói, hơn nữa còn là mắt phải, tay nàng đè lại rồi mà vẫn giật. Người ta nói mắt trái giật có tiền, mắt phải giật có họa. Nhan Nhất Minh vẫn luôn cảm thấy bất an, cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Nhưng mọi việc đều đang diễn ra đúng quỹ đạo đã định trước, có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Có lẽ do dạo này nàng suy nghĩ nhiều quá, không ngủ đủ giấc thôi. Nhan Nhất Minh tự an ủi bản thân. Chỉ còn một tháng nữa là Tết Trung thu, khi đó nàng có thể tìm cơ hội chuồn đi, rồi đưa Quả Táo đi du ngoạn sông núi, tự do tự tại, yên tâm chờ thiên hạ thái bình, sau đó sẽ được về nhà.
Sau đó, tìm tới mấy người làm bên kế hoạch rác rưởi sát thiên đao kia để tính sổ.
Nàng nghĩ tới đó rồi ngủ thϊếp đi. Trong giấc mơ, Nhan Nhất Minh mơ thấy lúc nàng vẫn còn là Nhan tiểu thư, mặc giá y được đưa vào Đông Cung. Khi tới gần phòng tân hôn thì có thích khách mặc hắc y xông vào. Nàng di chuyển thân mình để bảo vệ Thái tử, thích khách kia lại ra tay rất nhanh, bắt cóc nàng đem đi. Dưới tình thế cấp bách nàng đã xé rách khăn che mặt của đối phương, thấy khuôn mặt tuấn tú của Nam Cung Diệp bình tĩnh nhìn chằm chằm vào nàng, dùng sợi dây bằng bạc sáng chói mắt trói chặt hai tay nàng.
“Đã nói là sẽ gả cho ta rồi, vậy thì hãy ở lại đây, mãi mãi ở bên cạnh ta.”
Nhan Nhất Minh giật mình đẩy Nam Cung Diệp ra. Trong nháy mắt đã thấy cảnh tượng thay đổi. Xung quanh tối đen như mực, hai bên trái phải rất hẹp, hẹp đến mức không thể đứng dậy nổi. Nàng muốn đưa tay ra tìm hiểu xem đây là vật gì, nhưng cánh tay như bị đổ chì, không thể nhấc lên nổi. Đột nhiên, nàng nghe thấy tiếng bước chân, rồi một âm thanh quen thuộc vang lên bên tai.
Giang Dật vuốt ve quan tài với giọng điệu dịu dàng nhất, như đang nói chuyện với người yêu thân mật của mình: “Cho dù có chết cũng chỉ có thể ở bên cạnh ta thôi, không được đi đâu hết.”
Trong lòng Nhan Nhất Minh hoảng hốt, trong cơn kinh hãi đã hôn mê bất tỉnh.
Cả đêm nàng ngủ trằn trọc. Có khi là giọng nói dịu dàng của Giang Dật, lúc lại là tiếng nói lạnh lùng cố chấp của Nam Cung Diệp, cuối cùng dường như còn nhìn thấy Thiệu Kinh Vũ cầm ngân thương, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nàng.
Nhan Nhất Minh chợt mở to mắt ôm ngực thở dốc vài tiếng, sau đó xốc rèm giường lên. Ngoài cửa sổ đã có vài tia nắng lờ mờ chiếu qua.