Hoàn Mỹ Ly Hôn

Chương 8: "Cậu mau ngậm miệng đi."





Edit + Beta: Ruby

- --------------

Viên Tinh Châu nói cái gì không ngờ tới một vai phụ nho nhỏ của mình còn phải an bài cảnh hôn, mấu chốt việc này không cần thiết à nha!

"Cùng ai?" Viên Tinh Châu hỏi.

Thống trù cười nói: "Nam chủ."

Người diễn nam chủ trong 《 Mê Thành 》là Hoắc Dương Thanh, một vị hoa tâm đại thiếu rất có lai lịch, biệt hiệu "Máy thu gặt mô hình hoang dã". Trong phía đầu tư của 《 Mê Thành 》thì có công ty Hoắc gia, Hoắc đại thiếu cũng đặc biệt tùy hứng làm bậy, không chịu phối hợp "sao tác" cùng nữ chủ, ngược lại là cả ngày lêu lổng cùng người mẫu trẻ nổi tiếng trên mạng, từ khi tiến vào tổ tới nay đã cùng ba, bốn vị model nổi tiếng truyền tới scandal.

Viên Tinh Châu tại trong đoàn xem như là bốn cảnh, đối diễn cùng Hoắc Dương Thanh đều đẩy về sau, trước mắt còn chưa có chạm mặt.

"Tôi không phải là đệ đệ kiêm đồ đệ của nam chủ, tôn kính hắn sùng bái hắn sao?" Viên Tinh Châu kinh ngạc, hoàn toàn không thể lý giải mạch não của biên kịch, "Tại sao có thể có cảnh hôn?"

Cậu nói xong nhớ tới mình còn mang một khán giả đến, quay đầu nhìn lại, quả nhiên, Diệp Hoài nghe được hai chữ "cảnh hôn", lúc này đang ngồi thẳng người, một tay móc lấy kính râm, đôi mắt đẹp đẽ mang đầy mong đợi nhìn cậu.

Viên Tinh Châu: "..."

Vị này đại khái quên mất Hoài Châu CP trên danh nghĩa của bọn họ.

Thống trù đã cười lên đi ra, nhân viên công tác trong trường quay cũng từ trong đả kích mỹ nhan Diệp Hoài lấy lại tinh thần, từng người bận chuyện của mình. Đoàn phim khởi động máy mỗi ngày đều là tiền, Viên Tinh Châu mặc dù có chút đau đầu, lại cũng không dám đưa ra dị nghị gì, đành phải nhận mệnh mà đi thay quần áo.

Thời điểm hoá trang, Viên Tinh Châu nhận được kịch bản mới thay đổi, so sánh trước sau, phát hiện biên kịch thêm đoạn cảnh hôn này cũng có chút đạo lý.

《 Mê Thành 》 chủ yếu kể về thiếu gia nhà giàu Phùng Thanh, vì có thiên phú đối với phá giải mật mã, ma xui quỷ khiến tiến vào cục mật mã, cũng cùng cộng tác triển khai một loạt hành động phá mật mã, đối kháng chính quyền cẩu ngụy, mê hoặc gián điệp Nhật Bản, sau đó phát triển trở thành làm đảng ngầm, hiệp trợ Trung cộng (*) đạt được kháng chiến thắng lợi.

(*) Trung cộng: Đảng Cộng sản Trung Quốc

Loại phim điệp chiến này đương nhiên là cần gia quốc thiên hạ, nhi nữ tình trường cùng tiến hành. Phùng Thanh kháng Nhật, gia tộc Phùng thị lại như thái dương. Viên Tinh Châu trong phim đóng vai phụ Từ Châu, là chịu ân nuôi dưỡng của Phùng gia, con nuôi Phùng gia sau đó tiến vào ngụy chính quyền làm sĩ quan.

(*) phim điệp chiến (phim thể loại gián điệp & kháng chiến)

Từ Châu vì bội phục tài năng giải mã của Phùng Thanh, không chịu gọi nhau bằng huynh đệ, không thừa nhận Phùng Thanh làm sư phụ. Phùng Thanh liền dạy hắn một chút da lông. Sau đó Phùng Thanh vì bảo vệ người yêu, mượn cớ cắt đứt với trong nhà, Từ Châu không đành lòng, lén lút liên hệ Phùng Thanh, muốn phục hồi tình cảm với cha Phùng. Hai người không ngừng thông tin trò chuyện, Phùng Thanh liền từ trong miệng Từ Châu dụ ra rất nhiều tin tức ngụy chính quyền. Sau đó, Từ Châu trong lúc vô tình phát hiện phá mật viên mà bọn họ lần theo thói quen phá giải giống như Phùng Thanh, liền mơ hồ đoán được chân tướng. Sau khi ở cùng Phùng Thanh gặp qua một lần, Từ Châu quyết tâm trợ giúp Phùng Thanh...

Tính cách thiết lập của Từ Châu vẫn luôn là thiếu niên sĩ quan nhiệt huyết đơn thuần, hắn cũng không ưa trong ngụy chính quyền chứa nhiều đen tối, không hợp với người chung quanh hoàn toàn, mà vì bối cảnh gia tộc Phùng thị mạnh mẽ, cho nên trước sau hăng hái, chưa từng chịu nhiều khó dễ. Sau đó phát hiện mình bị đại ca kiêm sư phụ tôn kính sùng bái lợi dụng, Từ Châu nội tâm nhất định là đau thương.

" Sau khi bị thương, hắn lại không có phẫn nộ, không có trả thù, không có rời xa Phùng Thanh, ngược lại, hắn còn đi trợ giúp Phùng Thanh!" Biên kịch lại đây làm trò, kích động vỗ bàn, "Tại sao? Tại sao!"

Viên Tinh Châu: "..."

"Bởi vì yêu đó!!" Biên kịch hai mắt tỏa ánh sáng, nước miếng văng tung tóe, dõng dạc nói "Hắn không chịu để cho Phùng Thanh thừa nhận mình là đệ đệ, là bởi vì từ nhỏ đã có tình cảm khác đối với Phùng Thanh, nhưng bởi vì giáo dưỡng quá tốt, liền không xác định phần tình cảm này, cho nên trước sau yên lặng đè nén. Bằng không hắn tại sao tích cực như vậy để Phùng Thanh về nhà? Tại sao muốn xin phó quan báo cáo điện báo của Phùng Thanh trước tiên? Tại sao sau khi hắn biết mình bị lợi dụng, nhất định phải gặp mặt cùng Phùng Thanh? Hắn lúc ấy không thương tâm, không phẫn nộ sao?"

Viên Tinh Châu: "..."

"Không! Hắn là cực độ thương tâm cực độ phẫn nộ! Mà vốn là! Mà vốn là! Nam chủ của chúng tôi nhạy cảm nhận ra được, nam chủ cho hắn một cái hôn!" Biên kịch nói "Một người thiếu niên đơn thuần nhiệt liệt, vì yêu chịu chết, thân vẫn công thành (*)! Cuối cùng lúc hắn đỡ đạn thay nữ chủ, cũng là lúc hắn buông xuống phần tình cảm này..."

(*) chịu chết để được làm tròn trách nhiệm

Biên kịch đắm chìm trong phần yêu thầm thê mỹ không có cách nào tự kiềm chế, Viên Tinh Châu lại nghe đến mức khóe miệng giựt giựt.

Không chịu gọi nhau là huynh đệ là cái quỷ gì? Thầy trò có thể nói chuyện yêu đương sao? Làm trái sư đức a!

Hơn nữa đỡ đạn cái gì...

Viên Tinh Châu thập phần phiền muộn.

Từ Châu vốn dĩ là chết trong nhà tắm, lúc tắm nhìn thấy gián điệp Nhật Bản, sau đó truy kích, ở trần tương chiến cùng đối phương, lừng lẫy hi sinh...

Trận chiến nửa thân trần kia là màn phim quan trọng của cậu, cậu khoảng thời gian này ngay cả miếng bánh bao cũng không dám ăn, hiện tại cũng bởi vì một cái hôn của nam chủ, liền bị chặt đứt?

"Mấy cảnh chiến đấu nửa thân trần của tôi sao, có thể không cần bỏ hay không?" Viên Tinh Châu thực sự đau lòng mình bảo trì cơ bụng, hơn nữa cậu vững tin, màn diễn kia sẽ khiến nhân vật của cậu hút đợt fan lớn.

Ai không thích tiểu sĩ quan A khí bạo đâu? Huống chi fan cậu quá thích nữ hóa cậu, cậu muốn đột phá một chút hình tượng của bản thân.

"Không nhất định, cái đó lại bàn." Biên kịch liếc cậu một cái, minh bạch điều cậu lo lắng, cười nói, "Ngược lại cơ bụng sẽ không luyện uổng công, tôi tìm một cơ hội cho cậu nửa thân trần là được rồi."

Chuyên gia trang điểm "xì xì" một chút cười ra tiếng.

Viên Tinh Châu có chút lúng túng, suy nghĩ một chút, vẫn là nói với biên kịch: "Vậy thì xin nhờ lão sư."

Trên vẫn là thông cáo viết năm tiếng để hóa trang, Viên Tinh Châu bên này lại chỉ dùng không tới nửa giờ.

Hoá trang sĩ quan yêu cầu sạch sẽ, Viên Tinh Châu bản thân lớn lên rất thanh tú, chỉ là bởi vì màu da quá trắng, lúc thường cần dùng phấn nền màu tối bôi đen một chút, bằng không lúc cùng khuông với diễn viên khác không dễ điều chỉnh ống kính.

Vậy mà hôm nay quay cảnh hôn, màu da thiên trắng làm cho Từ Châu nhiều thêm một phần tinh xảo so với người khác, dễ dàng hơn khiến người ta tiếp thu tình cảm bí ẩn của nhân vật, cho nên chuyên gia trang điểm chỉ cần đơn giản sửa một chút hình dáng lông mày cho cậu, lại nhấn mạnh đường kẻ mắt dưới và trên, làm nổi bật cảm giác ngũ quan lập thể của cậu, trang dung này liền hoàn thành.

Diệp Hoài chờ ở bên ngoài có chút tẻ nhạt, hắn cũng nghe nói diễn viên hoá trang phải rất lâu, đang mở 1 trận game giết thời gian, chơi không bao lâu, liền nghe cách đó không xa có người nói chuyện.

Hắn nghiêng mặt sang bên, liền thấy Viên Tinh Châu một thân quân trang màu xanh sẫm, khoác áo choàng chạy như bay đi tới hướng hắn.

Diệp Hoài híp mắt một cái, chờ sau khi Viên Tinh Châu đến gần mới chuyển động tầm mắt, quét trên dưới đo lường người này một vòng.

Viên Tinh Châu lát nữa muốn đi chào hỏi đối diễn cùng Hoắc Dương Thanh, bởi vậy cố ý lại đây nói với Diệp Hoài: "Không nghĩ tới tạm thời có việc bận, bên phía tôi rất có thể tới tối đêm. Bên này cách nội thành khá xa, lát nữa mặt trời xuống núi cậu liền trở về đi, không cần chờ tôi."

Diệp Hoài không lên tiếng, vẫn là nhìn cậu chằm chằm.

Viên Tinh Châu bị hắn nhìn đến có chút mờ mịt, cũng cúi đầu nhìn mình một chút.

"Làm sao vậy?" Viên Tinh Châu thấy ủng không bẩn, quần không rách, tự xem không ra có vấn đề gì, không nhịn được hỏi: "Trên người tôi... Có vấn đề gì sao?"

"Rất đẹp." Diệp Hoài gật gật đầu.

Viên Tinh Châu sững sờ, vừa muốn mặt đỏ, liền nghe hắn hỏi, "Cậu là sĩ quan nước Mỹ sao?"

Viên Tinh Châu: "???"

"Không phải!" Viên Tinh Châu kinh ngạc nói, "Tôi lớn lên giống hỗn huyết sao?"

"Nhưng y phục cậu khá hỗn huyết." Diệp Hoài nhíu mày, nói "Trước đây quy định chế phục đều là áo Tôn Trung Sơn, chính là sau này quân trang kiểu mới cũng không có kiểu áo cổ lớn như cậu."

Viên Tinh Châu: "..."

"Dây xích to bự này cùng xích thắt lưng cái quỷ gì?" Diệp Hoài nói "Play chế phục quyến rũ sao?"

Viên Tinh Châu đang phải quay cảnh hôn đây, vừa nghe xong mặt liền đỏ, đè thấp giọng nói: "Cậu mau ngậm miệng đi."

Diệp Hoài mày kiếm nhíu lại, không vui nhìn cậu.

"Đoàn phim cho cái gì liền mặc cái đó, " Viên Tinh Châu dở khóc dở cười nói, "Tôi đều sắp quay xong, cũng không thể trở lại tổ phục hóa để đề ý kiến nói muốn thay đổi chứ? Lại nói phim này vốn là bịa ra mà, tìm mấy người chúng tôi diễn chính là ý đồ nhân vật xinh đẹp, đủ Mary Sue là được rồi, sẽ không cầu kỳ như vậy."

Diệp Hoài " hứ" một tiếng, liền dựa về chỗ ngồi, lười nhác nói: "Cậu ngược lại là rất tự tin."

Viên Tinh Châu sững sờ, ý thức lời nói của hắn là chỉ chính mình nói " ý đồ nhân vật xinh đẹp", đại khái tại đây trong mắt ông nội này, ngoại trừ chính hắn ra, đám người khác đều là người phàm, không khả năng hưởng được trên hai chữ " xinh đẹp ".

Viên Tinh Châu cũng không tức, thấy thời gian không còn sớm, liền dặn dò một lần: "Bên này đường đêm không dễ đi, cậu muốn trở về lái xe của tôi là được."

"Cậu thì sao?" Diệp Hoài hỏi.

"Tôi ở đoàn phim. Hai ngày trước xin nghỉ cho nên mới ở nhà." Viên Tinh Châu cười nói, "Cậu một mình ở nhà đóng kín cửa, thẻ mở cửa phòng khu nhà tôi vẫn luôn không đổi, cậu nếu là không yên tâm liền đổi một bộ, miễn cho lại có thêm người khác cầm thẻ có thể đi vào. Cửa hàng ăn sáng thì ở tiểu khu buôn bán, muốn ăn cái gì tự mình đi mua."

Cậu cười dặn dò xong, khoát khoát tay cùng Diệp Hoài, "Tôi đi đối diễn, cậu tuỳ tiện ha."

Tầm mắt Diệp Hoài lưu lại chốc lát trên găng tay da của cậu, liếc mồm, không lại nói chuyện.

Viên Tinh Châu liền đi tìm Hoắc Dương Thanh đối diễn.

Hoắc Dương Thanh một mình một phòng hóa trang, lúc này còn không có giao trang, đang tán gẫu cùng chuyên gia trang điểm. Viên Tinh Châu gõ cửa đi vào, chào hỏi hắn ta, thập phần khiêm tốn đứng ở phía xa.

"Cậu đứng xa như vậy để làm gì?" Hoắc Dương Thanh lại rất nhiệt tình, từ trong gương nhìn cậu, chỉ chỉ ghế tựa hoá trang bên cạnh nói "Lại đây ngồi, nói chuyện phiếm."

"Không dám quấy nhiễu Hoắc lão sư." Viên Tinh Châu khách khí một câu, cũng không dám nhăn nhó, cười ngồi qua.

Hoắc Dương Thanh cười cười.

"Rốt cục nhìn thấy cậu. Kể từ khi biết cậu ở trong đoàn phim, tôi liền mỗi ngày ngóng trông nhìn thấy mặt cậu." Hoắc Dương Thanh cười nói, "Cậu làm sao xin nghỉ? Thân thể không thoải mái?"

Viên Tinh Châu ngơ ngác. Hoàn toàn không hiểu Hoắc Dương Thanh ân cần như thế là làm gì.

"Không có việc gì." Cậu cũng không biết Lý Ngộ là xin nghỉ thế nào, hàm hồ nói, "Nghỉ ngơi hai ngày là tốt rồi."

"Vậy thì tốt. Tôi nghĩ đến cậu eo chấn phạm đây." Hoắc Dương Thanh thở phào nhẹ nhõm.

Viên Tinh Châu: "???"

"Tôi trước kia là fan cậu." Hoắc Dương Thanh nhìn ra nghi vấn của cậu, nhấc lên lông mày một bên, quay đầu nhìn cậu, "Từ lúc cậu mới debut liền để ý cậu."

Viên Tinh Châu trợn mắt ngoác mồm: "Thiệt hay giả?"

"Đương nhiên thật sự! Lúc các cậu ra album tôi còn đập tiền đây!" Hoắc Dương Thanh hừ một tiếng, tức giận nói, "Kết quả tốt, trong ca khúc chính cậu tổng cộng liền hát 12 giây, còn có một nửa là hòa thanh. Công ty rác rưởi không làm người!"

Thời điểm Viên Tinh Châu debut ở trong đoàn nhân khí không cao, đếm ngược hai, ba vị trí, mà đãi ngộ vẫn luôn là kém cỏi nhất. Trong đó cuối cùng một mini album, tổng cộng sáu bài hát, Viên Tinh Châu chỉ tham dự hai bài, trong ca khúc chủ đề xuất hiện 12 giây, một ca khúc khác xuất hiện 16 giây.

Hoắc Dương Thanh lời này có thể quá chuyên nghiệp rồi, Viên Tinh Châu vừa nghe thì tin rồi, thế nhưng vừa nghĩ thân phận hai người, lại không quá dám tin.

Hoắc Dương Thanh nhớ tới chuyện cũ cũng rất là không cam lòng: "Tôi lúc ấy còn nặc danh viết thư trách cứ cho công ty của các cậu, kêu gọi mọi người xé mặt cùng nhà Nguyên Trừng, mẹ nó, nhà Nguyên Trừng miệng quá bẩn, tôi đặc biệt mua cơ khí (*) cũng không mắng nổi bọn họ."

(*) Cơ khí theo tôi hiểu là "máy đào hố" trong ngôn ngữ mạng TQ. Ai hiểu nhớ giải thích giúp mình nhé:v

Viên Tinh Châu mấy thứ đó không dám hoài nghi, cậu lần đầu tiên nhìn thấy fan sống của mình, nhất thời lòng sinh cảm kích: "Trời ạ, cậu thật sự... Tôi fan không nhiều, cám ơn cậu! Tôi... Tôi có chút không có tiền đồ."

Chính mình vẫn luôn không tiền đồ, liên lụy fan cũng chịu thiệt, cuối cùng bị người khác bắt nạt.

"Không có gì, " Hoắc Dương Thanh nói "Tôi là không ưa cậu rõ ràng đều lợi hại hơn bọn họ, lại cứ bị bắt nạt. Bất quá tôi đi vào hố chơi, mới chịu nhận cậu làm idol, các cậu liền giải tán, sau đó cậu cùng Diệp Hoài chạy đi kết hôn, tôi liền thoát fan."

Viên Tinh Châu: "..."

"Hiện tại thế nào?" Viên Tinh Châu tâm tình rất phức tạp, vừa vui mừng lại cảm động, còn có chút cảm khái cảnh còn người mất, vì vậy nửa đùa nửa thật nói "Hiện tại fan biến thành anti chưa?"

Hoắc Dương Thanh cười ha hả.

"Không có không có." Hoắc Dương Thanh nói "Tôi là anti Diệp Hoài, hai cậu mặc dù là một đôi, thế nhưng tôi trắng đen rõ ràng, chưa bao giờ liên lụy vô tội."

Viên Tinh Châu: "..."

Hiện tại bản tôn Diệp Hoài lại ở bên ngoài, chờ xem cuộc vui đây. Người kia nhưng là người cuồng tự luyến, hoa khổng tước, nếu như Hoắc Dương Thanh nhìn thấy hắn, địch ý đối với hắn nhất định sẽ cảm giác được...

Thời điểm đó mình kẹp ở giữa... Lại là CP của Diệp Hoài, lại là thần tượng của Hoắc Dương Thanh, trong phim hay là người Hoắc Dương Thanh thầm mến...

Viên Tinh Châu đột nhiên có cảm thụ thực sự đối với thân phận trong phim điệp chiến.

Quá khó khăn...

Cậu lần này lòng sinh hối hận, chỉ có thể ngóng trông mặt trời nhanh chóng xuống núi, Diệp Hoài bụng mau đói bụng đi, sau đó khi chờ mình cùng Hoắc Dương Thanh đi ra ngoài, tốt nhất Diệp Hoài đã lái xe đi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.