Hoàn Mỹ Phù Hợp

Chương 21: Phiên ngoại 1: Khi hai ta về một nhà (1)



Sau khi Lê Đan và Tịch Chu xác định quan hệ, hai người liền bắt đầu hành trình sống chung "lấp lánh tym hường", nhưng không ngờ khoản sinh hoạt ngọt ngào này chỉ còn có thể kéo dài đến nửa năm thì đã bị người ngoài mạnh mẽ quấy nhiễu.

Mấy ngày nay Lê kiến trúc sư có chút mất hồn mất vía, hai tay đan vào nhau đặt lên trên bụng, gương mặt xinh đẹp lộ vẻ lo âu rõ ràng. Cậu vừa mới nhận được một cuộc điện thoại, đối phương là một người phụ nữ.

Ban đầu Lê Đan cho là cấp dưới của Tịch Chu nên cậu đã trả lời khá tuỳ tiện, nhưng không ngờ đối phương lại đi thẳng vào vấn đề tỏ ý muốn gặp mặt cậu. Phản ứng đầu tiên của Lê Đan chính là từ chối, nhưng đối phương dường như đoán được suy nghĩ của cậu, trực tiếp nói rõ "Chuyện quan trọng liên quan đến Tịch Chu".

Vừa đúng lúc mấy ngày nay ông chủ Tịch đã đi công tác ở nơi khác. Sau khi cúp điện thoại, Lê Đan dự định sẽ gọi cho nam nhân để bàn bạc một chút thì lại phát hiện điện thoại của hắn vẫn luôn trong tình trạng không kết nối được.

Trái tim Lê Đan "bang bang" đập nhanh, trực giác nói cho cậu biết rằng sắp có một việc gì đó không ổn sẽ xảy ra.

Lê Đan nhíu nhíu mày, giờ phút này sắc mặt cậu có chút tái nhợt, môi mỏng mím thành một đường thẳng. Do dự vài phút, cuối cùng cậu quyết định, Lê kiến trúc sư đứng dậy cầm một chiếc áo khoác, treo lên trên tay mình rồi đi ra ngoài.

Khi Lê Đan đến địa điểm đã được yêu cầu, đầu tiên là cậu nhìn thấy bóng lưng của người phụ nữ kia, thân hình đối phương cao gầy, dáng ngồi ưu nhã, mái tóc màu nâu hơi uốn xoăn dài đến ngang eo, chỉ cần nhìn thấy đằng sau thôi liền có thể cảm nhận được người này là một mỹ nữ.

"Xin chào." Lê Đan không phải kiểu người lâm trận sẽ lùi bước, cậu hào phóng bước đến chỗ nữ nhân nọ, chủ động chào đối phương một tiếng.

Người phụ nữ kia ngẩng mặt lên, ngũ quan còn đẹp hơn mấy phần so với dự đoán Lê Đan, nước da trắng nõn, đôi mắt long lanh linh động ẩn dưới cặp lông mi vừa dài vừa cong vút, sóng mũi thẳng tắp và đôi môi hồng nhạt khiến cô càng tăng thêm vài phần cường thế.

"Xin chào Lê kiến trúc sư, tôi họ Chung." Hẳn là trước đó cô đã tra qua lý lịch của Lê Đan, cho nên rất chắc chắn về thân phận của cậu. Chung Tình cười cười, rũ mắt xuống rồi tiếp tục nói.

"Thật xin lỗi vì đã quấy rầy cậu, nhưng nếu không phải là chuyện vô cùng quan trọng thì tôi cũng sẽ không mạo muội đến đây như thế này đâu."

Thanh âm của Chung Tình có chút đặc biệt, vừa không quá ôn nhu vừa không quá sắc bén, tóm lại là khiến người nghe vẫn thấy thật thoải mái.

"Không sao, chuyện liên quan đến A Chu thì dù thế nào tôi cũng sẽ tới đây thôi. Không biết Chung tiểu thư muốn nói chuyện gì về anh ấy?"

Lê Đan cong khoé môi, bình thường trước mặt người ngoài thì cậu chưa bao giờ gọi A Chu thân mật như thế này, nhưng lần này cậu đặc biệt làm vậy vì muốn chủ động thể hiện chủ quyền của mình một cách công khai.

Đôi tay đan vào nhau của Chung Tình bỗng dưng siết chặt lại, cặp mắt vẫn luôn rũ xuống liền trợn tròn nhìn lên như bừng tỉnh, lông mi cong dài run lẩy bẩy. Ánh mắt cô nhìn thẳng Lê Đan, mang theo ý muốn xem kỹ, một chút do dự cùng một tia bất đắc dĩ mỏng manh. Lê Đan cũng không thúc giục, cậu tự nhiên mà ngồi trên ghế, tùy ý đối phương đánh giá.

Cô tựa hồ như đã bại trận, nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Tôi không biết tình cảm của Lê kiến trúc sư đối với A Chu sâu bao nhiêu, chỉ mong rằng so với tôi nghĩ thì có thể sâu đậm hơn."

Chung Tình ngừng một chút, sắc mặt dần dần có chút ngưng trọng: "Gần đây Lê kiến trúc sư anh có thể liên lạc được với A Chu không?"

Vẻ mặt Lê Đan hiện lên một chút căng thẳng, cậu lắc lắc đầu, "A Chu đi công tác rồi, mấy ngày trước anh ấy có nói với tôi là tín hiệu nơi đó không tốt, có thể sẽ thường xuyên không liên lạc được, dặn tôi đừng quá lo lắng."

"Đúng là mấy ngày trước A Chu vẫn còn đi công tác ở chỗ đó, nhưng mà lúc sau thì đã bị Tịch gia cưỡng ép trở về rồi. Tôi không biết tình hình cụ thể hiện tại của A Chu ra sao nữa, Tịch gia phong toả tin tức thật sự rất chặt."

"Không biết Chung tiểu thư là gì của A Chu?" Lê Đan nheo mắt, nói không lo lắng là giả, nhưng cậu cũng không thể vì một câu nói tuỳ ý của người khác liền hoàn toàn tín nhiệm đối phương được.

Chung Tình đưa tin tức đầu tiên trên điện thoại tới trước mặt Lê Đan, rồi giải thích: "Tôi là chị họ của A Chu, đây là tin khẩn mà mấy hôm trước cậu ta đã gửi cho tôi. Cách đây khoảng vài tháng, A Chu đã nói với tôi về cậu rồi, còn nói rằng cậu là người mà cả đời này cậu ấy nhận định."

Nói xong câu này, Chung Tình nhìn thoáng qua Lê Đan đang ngồi đối diện mình, cô không thể không phủ nhận là người nam nhân này lớn lên vô cùng xinh đẹp, khí chất cũng rất tốt.

Lê Đan tập trung nhìn vào, đây đúng là tin nhắn của Tịch Chu, thông tin có chút ngắt quãng, đại khái nội dung chính là nhờ Chung Tình nhắc nhở mình. Sắc mặt cậu biến đổi, thanh âm có chút chần chờ,

"Có phải người nhà anh ấy phản đối hai chúng tôi bên nhau không...."

Sau khi cậu và Tịch Chu xác định quan hệ, hai người cũng không có làm rõ với người nhà hai bên. Thật ra Tịch Chu cũng có nói qua tình huống trong nhà với cậu, nhưng mỗi lần nói đến Tịch gia thì ngữ khí hắn luôn luôn lãnh đạm, không một chút hứng thú.

Tịch Chu từng nói là sẽ dẫn cậu đến Tịch gia, mỗi lần như vậy thì Lê Đan đều mỉm cười chuyển đề tài, không từ chối cũng không đồng ý, nói tóm lại chỉ là do cậu vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.

Chung Tình cười cười, trấn an: "Không hẳn là phản đối, nói sao nhỉ.... Phương pháp xử sự của Tịch gia có chút cổ quái, đến bây giờ tôi vẫn chưa biết nguyên nhân tại sao A Chu lại bị cưỡng ép trở về, và cũng không có cách nào thấy được mặt cậu ta nữa."

Chính xác thì dù là bạn tốt cùng thế hệ hay dòng họ thân thích cũng đều bị chận ngoài cửa, nhất là người có quan hệ tốt hơn một chút với Tịch Chu, lần này Tịch gia phòng ngự thật sự rất nghiêm.

"A Chu... anh ấy sẽ như thế nào?" Lê Đan trầm mặc, một đỗi sau thanh âm khàn khàn cất lên.

"Yên tâm, dù sao A Chu cũng là con trai độc nhất của Tịch gia, năng lực cũng mạnh mẽ, sẽ không xảy ra chuyện gì lớn đâu. Ngược lại, người có thể có chuyện sẽ là cậu đấy, sắp tới cậu phải cẩn thận một chút mới được." Chung Tình nâng mí mắt lên, thần sắc nghiêm túc.

Lê Đan kinh ngạc: "Tôi? Chị nói là Tịch gia có khả năng sẽ tìm đến tôi sao?"

Chung Tình lắc đầu: "Cũng không hẳn, đây chỉ là suy đoán của tôi với Tịch Chu thôi, nếu như có thể, tốt nhất thì Lê kiến trúc sư hãy đổi chỗ ở."

Cậu hơi mấp máy môi, muốn hỏi gì đó nhưng cuối cùng lại trầm mặc, một lát sau cậu mới nhẹ nhàng mở miệng nói một tiếng cảm ơn.

"Tôi cũng không tiện ở đây quá lâu, nếu có tin tức gì thì tôi sẽ nói với cậu, đừng quá lo lắng, hãy tin tưởng A Chu." Chung Tình đã đưa xong tin tức cần đưa liền đứng dậy, nhìn cậu cười cười rồi rời đi.

Lê Đan nhìn bóng dáng cao gầy rời đi của đối phương, sự lo âu dưới đáy mắt đậm đến không hòa tan được, tin tức Chung Tình mang đến sao có thể làm cậu không lo lắng được?

Lê Đan trở về chung cư, trên tay cầm một chiếc di động không ngừng ấn gọi cho Tịch Chu, nhưng đầu dây bên kia vẫn hoàn toàn không một chút hồi âm nào. Giọng nói đều đều không cảm xúc "Thuê bao quý khách..." khiến từng cơn lo lắng và tưởng niệm lan tràn như cỏ dại, thi nhau bóp chặt lấy trái tim cậu, mỗi một lần tim đập "thình thịch" đều mang theo đau đớn không gì ngăn lại được.

Ngoài cửa liên tục vang lên tiếng đập cửa quấy nhiễu Lê Đan, cậu đột nhiên đứng dậy khỏi sô pha, ánh mắt hơi trầm xuống nhìn chằm chằm cánh cửa, hô hấp dần trở nên trầm trọng.

Đại khái là cậu có thể đoán được người nào đang ở bên ngoài, rất có khả năng chính là người của Tịch gia, nhưng cậu cũng không có ý định chạy trốn. Bởi vì chỉ có như vậy, cậu mới có thể nhìn thấy Tịch Chu, lúc này cậu rất nhớ hắn, thật sự rất nhớ...

Lê Đan bình tĩnh mở cửa, quả nhiên có rất nhiều người đứng ngoài cửa: "Lê tiên sinh, phiền ngài cùng chúng tôi đến Tịch gia một chuyến được không?"

"Được." Cậu không chút do dự đồng ý, ánh mắt khẽ động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.