Hoan Nghênh Đến Nhà Trạch Nam

Chương 12: Sự kiện ở bể bơi [Thượng]



Mặt trời đường bệ lên cao, lại là một ngày oi bức.

Từ lúc mở cửa tiệm đến giờ đã hơn hai tiếng đồng hồ mà vẫn chưa có người khách nào ghé qua.

Vệ Đinh một bên ôm quạt máy, một bên nằm rạp trên quầy thu ngân, lim dim. Đang lúc mơ mơ màng màng, thấy Cố An đi ra lập tức tỉnh táo lại, kinh ngạc ra dấu hỏi: Ngươi không đi làm sao?

Cố An duỗi duỗi thắt lưng, vừa ngáp dài vừa vỗ vỗ miệng: “Hôm nay không đi, ngày mai tính sau.”

Vệ Đinh tiếp tục hỏi: Tại sao?

“Máy ảnh của ta…..” Nói được một nửa, bộ dáng âm hiểm giảo hoạt kia của Trầm Huyên đột nhiên hiện ra trong đầu, Cố An cắn răng, lái sang chuyện khác: “Ai, hôm nay nóng quá, ta lười ra ngoài, chờ thời tiết mát mẻ một chút hẵng đi.”

Đang là mùa hè, nhiệt độ không khí chỉ biết tăng chứ không biết giảm, chỉ trong chốc lát, thời tiết sao có thể mát đi một chút? Nói trắng ra ngươi chính là lười đi làm chứ gì!

Vệ Đinh ở trong lòng tự lý giải, lại rạp người lên quầy.

Cố An sấn tới, bộ dáng thần bí: “Tiểu chủ nhà, thành thật khuyến cáo ngươi, sau này mỗi tối đi ngủ nhớ kéo rèm cửa sổ lại.”

Vệ Đinh thẳng lưng đứng dậy, nắm chặt cổ áo mình, dùng khẩu hình nói với hắn: Ngươi rình trộm ta?!

“Ta rình trộm ngươi làm gì?” Cố An dở khóc dở cười, “Ta là nhắc nhở ngươi, trên đời này người thích rình trộm không phải là chỉ có một mình ta!”

Vệ Đinh không nghĩ thế, lại nằm lên quầy, không nhúc nhích.

Bộ dáng thờ ơ này của hắn liền hung hăng kích thích Cố An.

Cố An trong đầu bốc hỏa liền không thèm đếm xỉa gì nữa, cao giọng quát: “Ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà! Tối qua……”

“Tối qua làm sao?”

Một giọng nói to rõ xen vào, đem những lời Cố An chưa kịp nói bóp chết trong bụng. Trầm Huyên bộ mặt tươi cười, ung dung bước tới, đi đến bên cạnh Cố An, cười đến đặc biệt tươi tắn: “Tiếp tục đi a, tối qua thế nào? Ta cũng muốn nghe một chút.”

“Ách –” Có chuyện mà không thể nói, còn khó chịu hơn cả nuốt phải ruồi, Cố An nén giận xua tay, cười cười: “Không có gì, không có gì.”

Trầm Huyên nhướn mi, vô cùng đắc ý.

Vệ Đinh cứ cảm thấy hai người này hình như có chuyện gì giấu mình, đang định hỏi đầu đuôi ngọn nguồn, đã thấy Trầm Huyên ghé sát bên. Khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt, mặt đối mặt, cách nhau không đến hai phân, từng lỗ chân lông đều có thể thấy rõ.

Mùi nước hoa cạo râu tươi mát lập tức xông vào mũi, Vệ Đinh nhất thời hít thở không thông, có chút rối loạn, vội lui về sau, xấu hổ cụp mi mắt.

Trầm Huyên cười cười, lại ghé sát thêm chút nữa, thổi phù phù vào lỗ tai hắn, “Tiểu ách ba, ta dẫn ngươi đi bơi, chịu không?”

Không đợi Vệ Đinh phản ứng, Trầm Huyên liền đi tới cửa tiệm, dọn đám hoa tươi vào trong.

Cố An đứng xem bên cạnh, khinh thường bĩu môi: Rạp chiếu phim, hồ bơi, toàn những nơi có thể hảo hảo ăn đậu hủ! Để xem lần tới ngươi sẽ giở tiếp chiêu gì!

Cố An giúp Trầm Huyên dọn từng bồn hoa tươi vào trong, ngoài miệng tùy ý nói: “Ai, hôm nay trời nóng thật, dù sao cũng không có gì làm, ta cùng đi bơi với các ngươi luôn, nhân tiện gọi hai người đi chung, đông người mới vui a.”

Hoa đã bị bọn họ dọn hết vào trong, muốn từ chối cũng không còn kịp nữa. Vệ Đinh gật đầu thở dài, đành chờ đi bơi về rồi mở cửa lại.

Vệ Đinh đã đồng ý, Trầm Huyên cũng không nói thêm câu nào, chỉ là sắc mặt có chút bực bội, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Cố An một hồi.

Khi A Bố biết sắp cùng đi bơi với một đám tiểu gay, tâm tình trở nên cực kỳ phức tạp.

Nàng đường đường là một T đẹp trai, cật lực bày xích mấy loại đồ bơi này nọ.

Có điều bốn người sống chung đã lâu, ăn uống đùa giỡn gì cũng làm cùng nhau.

Không đi thì có phần không nể mặt; mà đi thì có đánh chết nàng cũng sẽ không mặc mấy thứ áo tắm khoe ngực khoe mông trên người.

Nếu đã như vậy, nàng đi bơi có nghĩa lý gì, còn không thành đi phơi nắng sao?

Sau một phen kịch liệt đấu tranh tư tưởng, nàng vẫn là theo mọi người ra khỏi tiệm hoa.

Mới vừa bước ra, bọn họ đã chạm trán cảnh sát ca ca.

Cung Nghị nghi hoặc hỏi: “Các ngươi định đi đâu sao?”

Sở Hiểu Phong liền mê mệt: “Cảnh sát ca ca, chúng ta đi bơi, ngươi cũng đi đi?”

“Hảo, hôm nay đúng lúc được nghỉ phép.” Cung Nghị vừa đi vừa nói: “Ta đi lấy quần bơi, các ngươi chờ tí.”

Lúc Cung Nghị trở ra, phía sau còn có Tiểu Tha Bả và Lão Tha Bả.

Nhìn bộ dáng nghi hoặc khó hiểu của cả đám, Cung Nghị cười nói: “Nhiều người mới vui.”

Đối với thành viên mới gia nhập này, mỗi người có một suy nghĩ.

Cùng kẻ thù đi bơi, Vệ Đinh cảm thấy rất không tự nhiên.

Vệ Đinh không được tự nhiên, Cố An lại hưng phấn ngời ngời, Lương Băng nhưng là đối tượng để hắn giải trí a.

Cố An cao hứng, Sở Hiểu Phong lại buồn bực chết đi được, cảnh sát ca ca tại sao gọi chủ nhà hắn cùng đi bơi a? Hai người ở chung, có khi nào lâu ngày sinh tình không?

Lương Băng bày ra tư thế nữ vương, lấy tay chỉ chỉ Lão Tha Bả nói: “Là nó muốn đi, không liên quan đến ta.”

Mọi người đồng loạt khinh bỉ: Xạo sự!

Chiếc xe thể thao màu đỏ khởi động .

Ngồi ở ghế trước, Vệ Đinh quay đầu nhìn mớ hỗn loạn người cún phía sau, len lén lau một phen mồ hôi lạnh.

Không gian nhỏ xíu nhưng chật ních người, A Bố ôm Cố An ngồi bên trái, Lương Băng ôm Lão Tha Bả ngồi giữa, Cung Nghị ôm Sở Hiểu Phong ngồi bên phải. Mọi người vai kề vai, lưng dán vào ngực, một chút khe hở cũng không có.

Xóc một cái, mặt Cố An dán dính trên kính xe, quay đầu vừa vặn chạm trán Lão Tha Bả, một người một cún chóp mũi cọ nhau, Lão Tha Bả thè lưỡi một trận liếm lộng, liếm đến mặt hắn đầm đìa nước dãi của cún.

Cố An bị hoàn cảnh bi đát thúc dục, chịu không nổi la to: “Đinh Đinh đổi chỗ được không? Hiểu Phong bệ vệ như vậy nên ngồi ghế trước mới đúng!! Không thì cảnh sát ca ca ngồi trước cũng được a!!”

Vệ Đinh kéo kéo vạt áo Trầm Huyên, ý bảo hắn dừng xe.

Trầm Huyên làu bàu: “Máy ảnh~~~~”

Cố An lập tức ngậm miệng lại.

Nhìn đám người chen chúc, Cung Nghị phát bệnh nghề nghiệp: “Xe chở quá tải, đây là phạm pháp.”

Trầm Huyên ấn nút điều khiển, mui xe đóng lại: “Thế này sẽ không bị ai phát hiện, lúc tới đèn xanh đèn đỏ các ngươi nhớ cúi đầu thấp xuống nga.”

Trầm Huyên nói nge rất dễ, A Bố nghe xong lại nhịn không được bức xúc: “Làm sao cúi đầu hả? Một người kẹp một người y như sandwich, có muốn nhúc nhích cũng không được!”

Có người khơi mào, tất sẽ có người phụ họa, mọi người bắt đầu oán thán. Lúc thì nói Trầm Huyên không có đạo đức, chỉ đối xử đặc biệt với Vệ Đinh, lúc thì nói Vệ Đinh không có nghĩa khí một mình hưởng thụ, còn nói sớm biết lâm vào cảnh này ban nãy gọi taxi đi luôn cho rồi.

Lão Tha Bả ư ử tru vài tiếng phụ họa theo.

Bên trong xe huyên náo không chịu nổi, tiếng oán than dậy trời dậy đất, đề tài càng nói càng xa.

A Bố rống giận với Cố An: “Ngươi đừng nhích tới nhích lui được không?! Còn dám động đậy nữa, ta liền ném ngươi ra ngoài đấy!”

Cố An gào vào mặt Lương Băng: “Kêu cún nhà ngươi đừng liếm ta nữa! Coi chừng ta lột da nó!!”

Lương Băng hướng về phía Cung Nghị oán giận: “Ngươi xích qua bên phải một chút đi! Ta sắp bị ngươi lấn chết rồi!”

Sở Hiểu Phong mặt đỏ bừng, dùng khẩu khí không có lấy nửa điểm lực sát thương hướng về phía Lương Băng la to: “Ai cho ngươi khi dễ cảnh sát ca ca!!”

Cung Nghị cười đôn hậu, nhích mông sang bên phải một chút.

Trầm Huyên ngoáy ngoáy lỗ tai, nhấn mạnh ga, ô tô tăng tốc lao đi vun vút.

Cả đám người cùng một con cún bon chen trong chiếc xe thể thao màu đỏ hướng tới hồ bơi thẳng tiến!

Đến cổng hồ bơi, mọi người cuống cuồng nhảy ra khỏi xe, đồng loạt hít vào một ngụm không khí mới mẻ.

Lúc mua vé, nhân viên bán vé không cho bọn họ mang theo cún đi vào.

Lương Băng phun ra một tràng lời hay ý đẹp, lại mua cho Lão Tha Bả một tấm vé vào cửa, còn cam đoan với nhân viên bán vé sẽ không thả cún xuống nước, mới được vào hồ bơi.

Trong hồ bơi vô cùng đông đúc, đặc biệt ở khu nước cạn, y như chén sủi cảo, chật ních người với người.

Con trai đi bơi đều mặc quần bơi bên trong, trừ Sở Hiểu Phong và Lương Băng, mấy người khác đều cởi quần áo bên ngoài trực tiếp nhảy xuống hồ.

A Bố đỉnh đầu bốc khói, đứng trên bờ hồ, có chút hối hận vì đã tới nơi này.

Cố An ngâm mình ở trong nước hướng nàng vẫy tay: “Mỹ nữ, mau thay áo tắm xuống đây chơi đi a.”

A Bố khóe miệng run rẩy, gầm nhẹ: “Ta không mang theo áo tắm.”

“Không mang theo? Thế ngươi đến đây làm gì?” Cố An cười đến vô lại, “Ta đi mua giúp ngươi một bộ vậy, bikini nga!”

A Bố giận tái mặt, để nguyên áo thun cùng quần đùi nhảy thẳng xuống hồ, giây tiếp theo nhe nanh múa vuốt tấn công hắn.

Cung Nghị nhìn bọn họ, nghi hoặc hỏi: “Nam nhân sao phải mặc bikini?”

A Bố nghe thấy thế, một bên nhận đầu Cố An xuống nước, một bên rống giận: “Lão tử là nữ!”

Sở Hiểu Phong đảo một vòng quanh hồ, hắn không biết bơi, chỉ dám nhảy vào khu nước cạn.

Một tảng thịt mỡ trắng nõn ùm vào trong hồ, nước văng tung tóe, những em bé ở khu nước cạn nhất thời bị sóng to xô ập xuống.

Phụ huynh của mấy bé vội vớt con lên, chuyển tới một góc, cách hắn thật xa.

Những người xung quanh bọn họ thưa thớt dần.

Cố An ngoi đầu lên mặt nước phấn chấn: “Hiểu Phong, làm tốt lắm! Hiện tại địa bàn này là của chúng ta!”

A Bố lại đem đầu hắn ấn xuống: “Ngươi còn dám động kinh? Hôm nay thế nào cũng phải giúp ngươi tẩy não!”

Cố an lại ngóc đầu, bắt chước Châu Kiệt Luân nói: “Địa bàn của ta, ta làm chủ!”

Ngay lúc đó mấy cô gái đang vọc nước ở một bên liền bị dọa cho kinh hách, nhanh chóng lên bờ, người xung quanh họ lại vơi đi một ít.

Cố An mà lên cơn động kinh là không có hồi kết, hắn chuyển mục tiêu sang Vệ Đinh, vọt tới một phát, ôm Vệ Đinh lặn xuống đáy hồ.

Nhìn thấy một màn này, Trầm Huyên thiếu chút nữa bị hù chết, vội đem Vệ Đinh từ trong nước mò đi lên.

Vệ đinh đỏ cả mắt, phun ra mấy ngụm nước, liều mạng ho khan.

Vệ Đinh dây thanh quản bị hoại tử, phát không ra tiếng. Nhìn hắn há miệng nôn khan, lại không truyền ra thanh âm gì, vài thanh niên gần đó cảm thấy thực quỷ dị, cùng bơi về hướng khu nước sâu, người lại càng ít dần.

Vệ Đinh bị khi dễ, Trầm Huyên lập tức bổ nhào vào người Cố An thay hắn báo thù, hai tên ẩu đả, quyền thủ loạn xạ, nước bắn càng lợi hại hơn.

A Bố thấy Cố An bị đánh, vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa, cũng xông lên đánh ké.

Cung Nghị và Sở Hiểu Phong sợ mọi chuyện phiền phức thêm, lập tức tiến tới khuyên can.

Khung cảnh lại càng hỗn loạn, vài đại thúc vẫn ngoan cố tử thủ trong này cuối cùng cũng chịu hết nổi, hung hăng trừng mắt đi lên bờ hồ.

Vệ Đinh đứng giữa khu nước cạn vắng vẻ, nhìn cả bọn cùng nháo một chỗ, lại nhìn đám người phẫn nộ đứng trên bờ hồ, đưa tay lau lau mồ hôi lạnh, lặng lẽ bơi về hướng khu nước sâu, trong lòng mặc niệm: Ta không quen bọn họ, ta thật sự không quen bọn họ……

Khung cảnh hài hòa bị nhóm người nháo cho gà bay chó sủa, viên quản lý hồ bơi không thể cứ trơ mắt ra mà nhìn nữa, vừa thổi còi vừa rống: “Không được ẩu đả! Không được nháo! Đây không phải là địa bàn của các ngươi! Còn nháo nữa ta liền đuổi hết!!”

Chỉ tay về phía A Bố: “Ngươi mau lên bờ! Không mặc đồ tắm không được xuống hồ.”

Sau đó chỉ vào Trầm Huyên cùng Cố An: “Hai người các ngươi đừng đánh nữa! Mau dừng tay, nghe chưa?!”

Xoay người, chỉ về phía Lương Băng đang ở phòng thay đồ tắm vòi sen: “Còn ngươi nữa! Quản chó cho tốt, đừng để nó chạy lung tung, nếu không ngươi cũng phải theo chân bọn họ ra khỏi nơi đây!”

Viên quản lý ra tay, phút chốc liền giải quyết được vấn đề, mọi người khôi phục lại trạng thái bình thường.

Trầm Huyên ngó quanh quất, thấy Vệ Đinh đang bơi qua bơi lại ở khu nước sâu, khóe miệng cong lên lộ ra nụ cười xấu xa, hai sải tay đã bơi đến cạnh hắn, ôm chầm lấy từ phía sau.

Đột nhiên bị ôm, Vệ Đinh bị dọa tới mức há to miệng, không cẩn thận uống liền mấy ngụm nước, theo bản năng bắt đầu giãy dụa, không ngờ càng bị ôm chặt hơn. Giọng nói quen thuộc truyền vào tai, mang theo ý vị trêu chọc: “Đừng lộn xộn, mông của ngươi đụng phải cái gì, ngươi không cảm nhận ra sao?”

Vệ Đinh thôi giãy dụa, hắn có thể cảm nhận được một vật cưng cứng đang cọ vào mông hắn.

Trong lòng lập tức hoảng hốt, cuống quýt muốn thoát thân.

Trầm Huyên bá đạo ra lệnh: “Ôm ta đi.” Tiếp theo xốc hắn lên người mình: “Ta là nam nhân bình thường, thứ kia gặp động chạm nhất định sẽ có phản ứng, đừng tỏ vẻ ngạc nhiên như thế.”

Vệ đinh mắt trợn trắng, không ôm hắn, cũng không chút động đậy.

“Ôm cổ ta, ta mang ngươi bơi tới thành hồ, ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Thấy Vệ Đinh vẫn không phản ứng, Trầm Huyên tức giận: “Mau ôm đi a! Chúng ta sắp chìm rồi đây này.”

Vệ Đinh vươn tay, có chút không được tự nhiên, vòng qua cổ hắn.

Trầm Huyên cười cười: “Thế này cũng không tệ.” Dùng sức sải tay bơi về hướng bờ hồ.

Đến cái thang phía trước, Trầm Huyên ngồi lên, nương theo sức nước đem Vệ Đinh đặt lên đùi mình, cười thần bí, nói với hắn: “Xem này.”

Vệ Đinh nghi hoặc nhìn đối phương, không biết trong hồ lô hắn bán dược gì.

Trầm Huyên nâng tay trái vỗ vỗ ngực, rồi nắm tay lại, duỗi ngón cái cùng ngón trỏ ra ấn lên cằm, tiếp theo chỉ chỉ Vệ Đinh.

Vệ đinh ngốc lăng nhìn hắn, không chút phản ứng.

Động tác thủ ngữ này là Trầm Huyên tối qua học được trên mạng, hắn cho rằng mình làm không đúng tiêu chuẩn Vệ Đinh xem không hiểu, nhíu nhíu mày, hỏi: “Không hiểu a? Thế ta làm một lần nữa vậy.”

Vỗ vỗ ngực nói: “Ta –”

Tiếp theo ấn ngón cái cùng ngón trỏ lên cằm: “Thích –”

Sau đó chỉ vào Vệ Đinh: “Ngươi –”

Bỗng dưng được tỏ tình, Vệ Đinh hoàn toàn hóa đá, tim đập loạn xạ, cả người mạc danh kỳ diệu khẩn trương hẳn lên. Trong lòng có loại tư vị nói không nên lời, kinh ngạc, sợ hãi, đồng thời còn có chút hưng phấn.

Đứng ở khu nước cạn, ba tên khách trọ chứng kiến một màn này nhất thời liền sục sôi.

Cố An hò hét: “Tỏ tình kìa, tỏ tình kìa, ta đã biết hắn không tốt lành gì mà dẫn tiểu chủ nhà đi bơi!”

“Tiểu tử kia động tác rất nhanh!” A Bố bĩu môi, “Thủ thế của hắn căn bản không đúng tiêu chuẩn!”

Sở Hiểu Phong tự đáy lòng cảm thấy vui vẻ thay cho Vệ Đinh: “Nói thật, hai người bọn họ rất xứng đôi a!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.