Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Chương 11: Bệnh Viện Nhân Dân Số 1 Thành Phố X [21+22]



Sau mười hai giờ đêm, số bóng ma trong bệnh viện tăng mạnh. Bọn họ nhận ra tầm nhìn dần hẹp lại, một màn sương mơ hồ vất vưởng nhồi kín bầu không khí, giống như tấm mạng che khuất mắt người. Những bóng ma náu mình trong lớp sương mờ, thoắt ẩn thoắt hiện như sát thủ mai phục giữa màn đêm. Bầu không khí trở nên nặng nề và đáng sợ.

“May mà xử tên sát nhân rồi, chứ không giờ lại rơi vào thế gọng kìm.” Bác sĩ Lã nói.

“Mới vào tân thủ thôn mà đã gặp phải tên sát nhân…đúng là xui tận mạng.” Tiết Doanh Doanh thì thầm, rồi quăng cây rìu về phía bóng ma đột nhiên xuất hiện, huyết tương màu vàng trên lưỡi rìu bắn từng giọt tung tóe lên bức tường trắng bệch, khiến cho khu viện vốn đã rừng rợn nay càng sởn tóc gáy hơn.

Ba vị còn lại khẽ run lên, dè dặt nhìn về phía cô.

Tiết Doanh Doanh cười hì hì, giọng điệu lại vô cùng nguy hiểm: “Lắp tấm thẻ kỹ năng này xong, tôi khỏe lắm. Đợi đến lúc rời khỏi chỗ này nhất định phải đánh cho thằng đĩ với con điếm khốn nạn kia rụng răng!”

Xem chừng cô nàng vẫn chưa quên mối hận với tên bạn trai bội bạc, cứ tưởng thấy Tô Hòa xong, cô đã quên béng cha đó rồi chứ. Tề Nhạc Nhâm thầm nghĩ.

Họ và bác sĩ Lã vượt qua màn sương, đi xuống phòng hồ sơ. Trên đường đi, số lượng bóng ma gặp phải tăng nhiều, thành ra Tề Nhạc Nhân đã có thể bình tĩnh đợi bác sĩ Lã run rẩy tưới máu lên chúng rồi dùng xà beng đập chết, không còn cái tâm lý sợ hãi như trước.

“Càng lúc càng dữ nha.” Bác sĩ Lã ngưỡng mộ.

Tề Nhạc Nhân trợn trắng mắt nhìn anh ta, trong số họ, bác sĩ Lã là người yếu nhất, vừa nhìn đã biết là bình thường chẳng rèn luyện gì. Ngược lại với Tiết Doanh Doanh, dù cô nàng vẫn đang đổ máu không ngừng – nhìn các sức mạnh càng lúc lúc càng lớn đó là biết được lượng máu tiêu tốn cũng chẳng ít – thế nhưng lúc giết ma, vẻ mặt lại vô cùng bình tĩnh. Xem chừng, nếu cho thêm thời gian để tôi luyện, cô sẽ trở thành một hảo hán chiến đấu trên tuyến đầu.

Người nhàn nhã nhất là Tô Hòa, hắn có vũ khí nhưng cây dao găm tinh xảo đó thoạt nhìn giống một thứ đồ trang sức hơn là công cụ để giết địch. Tuy nhiên, dầu gì đó cũng là phần thưởng sau khi mở rương báu, biết đâu lúc nó tiến hóa lại có được công dụng bất ngờ nào đó.

Tới phòng hồ sơ, bác sĩ Lã phải lục lọi hồi lâu trong ngăn kéo mới ra được chìa khóa. Đèn bật sáng, chiếu rọi khắp gian phòng, những kệ tài liệu san sát khiến người ta không khỏi tuyệt vọng – thế này thì tìm đến bao giờ mới xong!

Bác sĩ Lã nhìn quanh một vòng, thậm chí còn lôi một vài tập tư liệu ra để kiểm tra gì đó, anh lẩm bẩm: “Ủa, sao chỉ có chừng này? Những hồ sơ cũ hơn đâu hết rồi?”

“Sao thế?” Tề Nhạc Nhân bước qua, hỏi.

“Không có hồ sơ của hai mươi năm trước.” Bác sĩ Lã chỉ vào kệ, “Cậu xem xem, chỉ có đến năm đó, những năm sớm nữa lại không thấy.”

“Hay để ở chỗ khác rồi?” Tô Hòa hỏi.

“Tôi qua bên lưu trữ bệnh lịch và đơn thuốc xem.” Rồi bác sĩ Lã cầm chìa khóa đi sang căn phòng bên cạnh.

Một cảm giác kỳ quái dâng lên trong lòng, đưa mắt nhìn những kệ hồ sơ như dính sát với nhau, dưới ánh đèn nhợt nhạt, màu kim loại lạnh lẽo càng trở nên âm u.

Hồ sơ của hai mươi năm trước đã biết mất…chuyện này nghĩa là sao?

Bác sĩ Lã chỉ đi một lát rồi quay về ngay, vẻ mặt anh vô cùng nghiêm trọng: “Không có, bên đấy cũng không có hồ sơ của hai mươi năm trước.”

Tô Hòa nhíu mày: “Hai mươi năm trước, bệnh viện này từng chuyển địa điểm sao?”

“Không. Bệnh viện của bọn tôi thành lập hơn năm mươi năm, vẫn ở nguyên chỗ này nha. Hơn nữa, dù có chuyển thì cũng đâu vứt hồ sơ đi được, chí ít thì cũng không vứt sạch đi như thế.” Bác sĩ Lã là người làm ở đây nên nói rất chắc chắn.

Tô Hòa trầm ngâm: “Bác sĩ Lã, tôi nhớ là anh có nói rằng bệnh viện từng đổi tên.”

“Phải rồi.”

“Hình như là: chừng hai mươi năm trước, bệnh viện được xây lại, xây xong mới thêm hai chữ Số 1 vào, đúng không?” Tô Hòa đứng bên kệ hồ sơ, có lẽ do ngọn đèn chiếu qua, đột nhiên ánh mắt hắn trở nên sáng ngời.

Bác sĩ Lã ngừng một chút, rồi từ từ, từ từ há to miệng.

Phải miêu tả thế nào về vẻ mặt hiện tại của anh ta nhỉ? Giống như một phải phải dò dẫm trong bóng đêm quá lâu, đột nhiên thấy được ánh sáng, nhưng nơi ánh sáng ấy lại là địa ngục đẫm máu. Gương mặt ấy vặn vẹo có, kinh hoảng có, mà sửng sốt cũng có.

Ba người còn lại không dám nói gì.

Bác sĩ Lã sững ra một lúc, hồi lâu sau mới ngập ngừng lên tiếng: “Mấy người có nhớ…sau khi trời tối hẳn, bệnh viện từng rung lên hai lần không?”

Rung lên? Hai lần?

Tề Nhạc Nhân bỗng nhiên nhận ra, phải rồi, khu viện có hai lần chấn động! Đầu tiên là lúc ở phòng Lý trưởng khoa, lúc ấy tên sát nhân còn ngã xuống khiến cưa điện văng ra, giúp họ kéo dài thêm vài giây để trốn thoát. Lần thứ hai là khi nãy, tại căn phòng bị nổ, lần này nó khiến bức tường sụp xuống, sương mù lùa vào.

Cả hai lần đều nối theo sau là nguy hiểm trí mạng, vậy nên họ không có tâm trí để phân tích chấn động bất thường đó là gì.

Động đất, đúng thế, hai mươi năm trước, tại thành phố X từng có động đất!

Khi gia đình cậu chuyển tới nơi này, động đất đã trôi qua nhiều năm, thành phố X được xây dựng lại nên trận thiên tai đó không để lại nhiều dấu ấn trong tâm trí cậu. Nhưng dù thế, Tề Nhạc Nhân vẫn được biết về nó.

“Vậy là hai mươi năm trước, vào lúc 4 giờ 13 phút, thành phố X từng xảy ra động đất khiến bệnh viện sụp đổ, phải xây lại nên đống hồ sơ mới biến mất. Nếu muốn sống đến sáng, chúng ta phải kiếm được một nơi an toàn…” Giọng Tô Hòa trầm xuống.

Tề Nhạc Nhân không khỏi bồn chồn, tìm nơi trú ẩn giữa trận động đất sao, nếu thế thì buộc phải rời khỏi chỗ này, nhưng là…ngoài kia là màn sương mù dày đặc ẩn chứa bao hiểm nguy mà họ không biết trước….

“Không được ra ngoài.” Tề Nhạc Nhân lắc đầu, kiên định nói, “Tuyệt đối không được ra ngoài.”

“Không làm thế chúng ta sẽ chết!” Tiết Doanh Doanh sốt ruột, “Cứ thử xem thế nào.”

“Nếu cô từng gặp những sinh vật náu trong sương mù, chắc chắn cô sẽ không muốn đi ra.” Tề Nhạc Nhân bóp trán, sau khi nhảy lầu, cậu đã tả lại cho mọi người thứ tồn tại giữa màn sương, nhưng không được chứng kiến tận mắt, sao họ có thể cảm nhận được cảm giác nghẹt thở khi phải đối mặt với những bóng ma trùng trùng điệp điệp. Cậu thậm chí còn nghĩ, thà chết quạch bởi cơn động đất, còn hơn là phải đối mặt với chúng lần nữa.

Giọng điệu và vẻ mặt nghiêm trọng của Tề Nhạc Nhân khiến ba người còn lại rơi vào tĩnh lặng.

Cuối cùng, bác sĩ Lã đột nhiên reo lên đầy vui sướng: “Tôi có cách, có lẽ chúng ta không cần rời đi tòa nhà này mà vẫn có thể thoát khỏi động đất!”

***

Câu nói của bác sĩ Lã khiến niềm hi vọng dấy lên trong lòng họ. Dưới ánh nhìn tha thiết của ba người còn lại, bác sĩ Lã nói với giọng điệu đắc chí: “Viện này có một hầm trú ẩn, bởi nó được xây đúng lúc cả nước đang áp dụng hệ thống phòng không dưới đất ngầm, chỗ chúng tôi là khu yếu điểm nên buộc phải xây một hầm ở cấp độ hạch nhân. Kiên cố lắm.”

“Hầm trú ẩn ở đâu? Có xa đây không?” Tô Hòa hỏi.

“He he, ở ngay trong viện. Cửa chính thì tại ngoài khu nhà này, thép tảng khó mở lắm. Nhưng mà tôi biết cửa sau ở đâu!” Bác sĩ Lã nói lấp lửng, đợi ánh nhìn sáng rực của mọi người dồn hết lên mình mới chậm rãi tiếp lời, “Cửa sau ở hành lang cấp cứu bên dãy nhà A. Hễ hè đến là mọi người lại qua đó ngủ trưa, vừa râm vừa mát, thích hơn điều hòa nhiều.”

Cuối cùng Tề Nhạc Nhân cũng cảm thấy bình ổn trở lại, sau khi phải trải qua đủ loại chuyện nguy hiểm trong bầu không khí nghẹt thở này.

“Vậy anh mau dẫn đường đi.” Tiết Doanh Doanh giục.

“Theo tôi!” Bác sĩ Lã không trì hoãn mà nhanh chóng dẫn họ đi qua nhà A.

Trong màn sương, bệnh viện trở nên lạnh lẽo như một khu mộ trăn bệch, dù đèn có sáng cỡ nào thì cũng chẳng thể xua đi cảm giác tĩnh mịch, hoang vắng; thêm vào đó, những bóng ma cứ thoắt ẩn thoắt hiện, khiến người ta phải giật mình hoảng sợ.

Trên đường đi, họ lại thấy thêm một vài thi thể rách nát khác, bên cạnh có con số được viết bằng máu, nhìn thôi cũng biết là sản phẩm của ai. Tề Nhạc Nhân tự cảm thấy bốn người họ quả là may mắn, nếu không giải quyết được tên sát nhân đó, e rằng giờ họ cũng chẳng dám nghênh ngang đi qua nhà A như vậy. Bởi đâu có né camera được.

“Các anh nghĩ là còn người sống không?” Tiết Doanh Doanh nhẹ hỏi.

“Cũng có thể, biết đâu vẫn trốn rịt chỗ nào mãi cho đến giờ.” Bác sĩ Lã đáp.

Nhưng cũng có thể, những người ấy không chết dưới tay tên sát nhân, thì cũng thành tế phẩm cho đám ma mãnh.

“Nếu thấy bứt rứt, chúng ta có thể tới phòng radio để thông báo cho họ về mối nguy sắp tới. Nếu đã thế mà còn chết thì chẳng trách bọn mình được.” Bác sĩ Lã xòe tay.

Thấy ba người còn lại không có ý kiến, anh ta xun xoe chạy tới phòng radio để thông báo. Giữa khu viện khuya yên ắng, đột nhiên có tiếng phát thanh đúng là có chút sởn tóc gáy.

“Xin chào những người may mắn còn sống. Hiện tại là 0 giờ 43 phút theo giờ Bác Kinh, chưa tới bốn tiếng nữa, động đất sẽ xảy ra. Mọi người không nghe nhầm đâu, theo như đáp án bộn tôi tìm được thì tuyến thời gian của chúng ta đã trùng với tuyến thời gian của hai mươi năm trước, hai lần chấn động trước chính là bằng chứng. Nếu mọi người muốn được sống thì mau tìm một nơi kiên cố để trốn đi, đương nhiên, chúng tôi không đề nghị các bạn ra khỏi bệnh viện. Theo lời của một vị đồng bạn không muốn lộ danh tính thì ngoài kia nhung nhúc những ma. Lúc trước trong viện có một ngài sát nhân đã giết chừng hơn mười người, nhưng ngài ấy đã bị chúng tôi xử lý rồi, mọi người có thể ra ngoài, không cần lo lắng. Bọn tôi không có ý xấu. Nếu tin tưởng chúng tôi thì có thể tới đại sảnh ở tầng một của nhà A để chờ, chúng tôi có một chỗ trốn đảm bảo, có thể giúp mọi người cùng nhau vượt qua trận thiên tai này một cách an toàn. Chấm hết.” Bác sĩ Lã nói xong một tràng, may mà giọng anh ta là giọng nam, lại còn mềm mềm nên là cái sự đáng sợ của tiếng phát thanh giữa đêm khuya giảm đi phân nữa, thậm chí còn có chút yên lòng.

“Mấy người muốn bổ sung gì không?” Anh hỏi.

Tiết Doanh Doanh lắc đầu, Tề Nhạc Nhân suy tư một lát rồi đột nhiên nghĩ tới một điều: “Nếu hai lần chấn động là điềm báo, vậy việc cá vàng nhảy khỏi bể cũng thế sao?”

“Chắc thế, hình như có cái thuyết rằng trước khi động đất xảy ra, đám động vật sẽ trở nên kích động, cá vàng nhảy khỏi nước. Xem chừng cái game kinh dị này có phần thiết lập hợp logic hiện thực phết nha.” Bác sĩ Lã vừa nói, vừa gật đầu.

“Tô Hòa, anh có gì muốn nói không?” Bác sĩ Lã hỏi.

Tô Hòa vẫn trầm tư nãy giờ, thấy mình được nhắc tên thì chần chờ một chút, rồi nói: “Tôi đang mải nghĩ một chuyện.”

“Chuyện gì?” Ba người còn lại đồng thanh.

“Thời gian.” Tô Hòa khẽ chau mày, giọng nói đượm suy tư, “Thời gian xảy ra động đất, mọi người có chắc là 4 giờ 13 phút không?”

“Ờ…Chắc là thế, tôi chỉ nghe nói là sau nửa đêm, còn giờ giấc chính xác thì chịu, bởi vì lúc ấy cả nhà tôi qua Mỹ du lịch….Này, mấy người nhìn tôi bằng cái ánh mắt gì thế, hai mươi năm trước chuyện qua được Mỹ đúng là không dễ, nhưng ông ngoại tôi đi du học nên gặp bà, sau khi cả hai kết hôn thì ông có thẻ xanh rồi ở luôn bên đó. Vậy nên họ hàng nhà tôi đều bên đấy, đi thăm người thân là bình thường mà! Động đất xong mẹ tôi còn định chuyển qua đó, nhưng vì bố tôi không thích ra nước ngoài nên mới ở lại.” Bác sĩ Lã nhớ lại chuyện khi ấy, sau lại nhìn Tề Nhạc Nhân đầy hoài nghi, “Vẻ mặt đó của cậu là sao?”

“Không có gì. Trước tôi tưởng anh nhuộm tóc, nhưng xem chừng là di truyền từ bà ngoại…Mà chẳng nhẽ chỉ số may mắn cũng di truyền được sao? Ra là vậy nên cả nhà anh mới né được vụ động đất đó.” Tề Nhạc Nhân cảm khái. Vấn đề di truyền đúng là quan trọng, tiếc rằng cậu không được thừa hưởng nhan sắc vè khả năng diễn kịch của mẹ, mà chỉ dính phải cái chỉ số may mắn E của cha.

“Được chứ sao. Từ bé đến lớn, nhà tôi chưa thiếu thứ gì. Đi siêu thị rút thăm trúng thưởng, cha mẹ tôi rút bừa mà trúng. Đã có mấy cái TV được chuyển đến nhà rồi đấy.” Bác sĩ Lã đắc chí.

Thấy bắt đầu lạc đề, Tô Hòa chen vào nói tiếp: “Vậy có nghĩa là, thực ra chúng ta không biết thời gian chính xác của trận động đất đúng không?”

“Không phải 4 giờ 13 phút sao, bảng điện tử viết thế mà.” Tiết Doanh Doanh nói rất chắc chắn.

Tô Hòa trầm mặc nhìn họ, sau đó thở dài.

“…” Sao bỗng nhiên lại thấy như chỉ số thông minh của mình bị khinh bỉ. Tề Nhạc Nhân và hai người còn lại bắt đầu chột dạ.

“4 giờ 13 phút của tháng nào?” Tô Hòa bắt đầu gợi ý.

“Cái này tôi biết, ngày 15 tháng 8!” Bác sĩ Lã vội vàng đáp.

“Là rạng sáng ngày 15 tháng 8 của hai mươi năm trước.” Tô Hòa xác nhận lại.

“Đúng thế, chính xác đó!” Bác sĩ Lã gật đầu lia lịa.

Ba người không hiểu Tô Hòa đang rối rắm chuyện gì, thế nhưng vẻ mặt nghiêm trọng của hắn khiến họ bồn chồn, chỉ mong hắn nói toạc ra đáp án.

“Nếu tôi không nhớ nhầm, thì mùa hè của hai mươi năm trước, nước ta áp dụng “giờ mùa hạ”.” Tô Hòa nói. Giọng hắn khoan thai, nhẹ nhàng nhưng lại vạch trần cái bẫy suýt đưa họ vào chỗ chết.

Giờ mùa hạ..

“Giờ mùa hạ…ờ, hình như hồi tôi còn nhỏ có cái này, nhưng thế thì sao?” Tiết Doanh Doanh vẫn chưa hiểu mô tê.

Bác sĩ Lã và Tề Nhạc Nhân chợt nhận ra, giờ mùa hạ và giờ chuẩn lệch nhau một tiếng!

“Để có thể tiết kiệm năng lượng, và thể hiện tinh thần cần cù lao động, ngủ sớm dậy sớm, có một khoảng thời gian rất dài, chúng ta áp dụng khung giờ mùa hạ. Cứ đến hè là cả nước sẽ vặn đồng hồ nhanh lên một tiếng, cho đến tháng 9 mới chỉnh về thời gian chuẩn.” Tô Hòa kiên nhẫn giải thích cho Tiết Doanh Doanh, “Vậy nên, nếu giờ trên bảng điện tử là giờ mùa hạ, thì thời gian trận động đất xảy ra là 3 giờ 13 phút.”

“Thế còn chờ gì nữa, mau tới hầm trú ẩn thôi!” Tiết Doanh Doanh vội vàng nói.

“Chúng ta còn dư giả thời gian, nhưng để am tâm, thì phải đi thôi.” Tô Hòa nói.

Họ không dám trì hoãn nữa, vội vàng chạy tới hành lang cấp cứu. Bác sĩ Lã sau khi lục tung các ngăn kéo lên cuối cùng cũng lấy được chìa khóa, anh dẫ họ đi tới cảnh cửa hầm.

Cánh cửa xi măng cốt thép này rất khó khiến người ta chú ý tới, nếu không ai nói cho, chắc chẳng người nào biết đây là cửa vào. Tề Nhạc Nhân thậm chí còn không ngờ rằng phía sau đây lại là một căn hầm trú ẩn.

Cửa mở ra, đèn chiếu sáng căn hầm. Không gian trong này lớn hơn so với tưởng tượng, đủ để chứa được hơn trăm người. Bốn phía đều là xi măng cốt thép, đều này khiến họ cảm thấy an toàn tuyệt đối.

“Trong này có bộ phận thông khí, cũng có đồ ăn và thuốc men. Hai ngày trước, phía trên vừa mới tới kiểm tra nên đồ ăn và thuốc đều mới, dùng được.” Giọng của bác sĩ Lã mang theo âm vọng, lại có chút run run, chắc hẳn là do suy đoán khi nãy của Tô Hòa đã làm anh căng thẳng.

Tô Hòa cười nhẹ nhàng, an ủi: “Nãy cũng chỉ là tôi đoán thế thôi, biết đâu tấm bảng điện tử đó hiện giờ chuẩn, mọi người đừng lo lắng.”

“Không, chắc anh đoán đúng đấy.” Bác sĩ Lã nói, “Thực ra, nếu sắp xếp lại những chuyện đã xảy ra trong hôm nay, thì tân thủ thôn này không thử thách khả năng chiến đấu của chúng ta, mà là khả năng phân tích và óc logic. Từ đầu đến cuối, đều là thế.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.