Hoạn Phi Hoàn Triều

Chương 22: 22: Trận Cước Tự Loạn​





Ngọc Tuyền Cơ rút ra một cây ngân châm rồi đâm vào điểm tâm, một lát sau, lại ở trước ánh nhìn của tất cả mọi người rút ngân châm ra, chỉ thấy một đầu ngân châm đã bị biến thành màu đen.
Sự thật đã bày ra trước mắt, còn ai lại dám giảo biện nữa?
"Hoàng Thượng tha mạng, Cửu Thiên Tuế tha mạng, là Quý Phi nương nương bắt vi thần nói như vậy, là Quý Phi nương nương!" Thái y biết ngày chết đã đến, nhưng vẫn liều mạng dập đầu.
Tô Tĩnh Nhu sợ tới mức hoa dung thất sắc: "Ngươi nói bậy, ta chưa từng sai ngươi làm như vậy, Hoàng Thượng, Lưu mama cũng coi như là nửa bà vú của thần thiếp, thần thiếp sao có thể hạ độc hại bà ấy được?"
Đúng lúc này, Tô Phi Sắc lại đột nhiên nức nở: "Vốn dĩ lấy thân phận của Lưu mama thì sẽ không bao giờ được ăn điểm tâm này, nếu không phải ta......!Lưu mama đã chết thay ta, kẻ hạ độc là muốn giết ta, Hoàng Thượng, Cửu Thiên Tuế, hai người nhất định phải làm chủ cho Phi Sắc."
Tô Tĩnh Hương bị lời này doạ sợ tới mức toàn thân phát run, ánh mắt cầu xin giúp đỡ không ngừng hướng về phía Lý thị, điểm tâm này là nàng ta chuẩn bị cho Tô Phi Sắc, độc cũng là nàng ta hạ, nếu như truy ra nàng ta sẽ khó mà thoát được tội.
"Tam muội thật biết nói đùa, trong Hiền Nhu cung sao lại có người muốn hạ độc hại muội được." Tô Tĩnh Nhu cố gắng nặn ra một nụ cười, trong lòng cơ hồ hận chết Tô Phi Sắc.
Tô Phi Sắc chớp chớp đôi mắt rưng rưng, biểu tình ủy khuất: "Đại tỷ tỷ, bây giờ sự thật đã bày ra trước mắt rồi, sao tỷ còn nói như vậy, chẳng lẽ thật sự giống như lời thái y nói, là tỷ......"
"Câm mồm." Lý thị rốt cuộc không nhịn được, nhưng vừa nói xong, lại tự mình ngây người trước, Tống Lăng Tu với Ngọc Tuyền Cơ đều đang ở đây, nếu muốn nói câm mồm cũng chưa tới lượt bà ta nói, liền vội vàng sửa miệng: "Thần phụ nhất thời nóng nảy, mong Hoàng Thượng......"
"Bổn Đốc nghe nói, vì Tam tiểu thư chỉ là thứ xuất nên ở phủ Thừa tướng vẫn luôn không được sủng ái, khó có được hôm nay ở hội đua ngựa toả sáng, không ngờ lại lập tức dẫn tới họa sát thân, thật là đáng thương." Ngọc Tuyền Cơ âm trầm nói.
Xung quanh lập tức không ngừng nổi lên tiếng nghị luận, không ít người vì lời này mà cảm thấy vô cùng cảm thông với Tô Phi Sắc.


Ngọc Tuyền Cơ tức thì không lên tiếng nữa, ánh mắt dừng lại ở trên người Tống Lăng Tu, hắn đây là muốn bức Tống Lăng Tu ở dưới con mắt của bao người đưa ra quyết định, muốn thiên vị? Hừ, ngươi là hoàng đế thì sao chứ, người ở sau lưng ngươi nói như thế nào ngươi có thể quản được sao?
Thật lâu sau, Tống Lăng Tu rốt cuộc từ trong kẽ răng nặn ra một câu: "Quý Phi, nàng giải thích thế nào đây?"
Tô Tĩnh Nhu bụp một tiếng quỳ xuống, dung nhan mỹ lệ lập tức tràn đầy nước mắt: "Hoàng Thượng minh xét, chuyện này không hề liên quan tới thần thiếp, đúng rồi, thần thiếp nhớ ra rồi, mấy ngày trước thần thiếp có phạt cung nhân đã đi mời thái y, nhất định là do cung nhân đó ghi hận trong lòng, muốn mượn chuyện này trả thù thần thiếp."
Khó trách cổ ngữ có câu độc nhất là lòng dạ đàn bà, có thể bị phái đi làm loại chuyện này, chắc chắn đều sẽ là tâm phúc, đẩy tâm phúc của mình ra chịu chết, Tô Tĩnh Nhu thật đúng là làm không một chút nương tay.
Cũng phải thôi, nếu tâm phúc không chết, thì nàng ta sẽ phải chết.
"Quý Phi nương nương, không hay rồi, cung nhân vừa rồi đã tự sát." Đột nhiên một tiểu cung nữ chạy vào, thần sắc hoảng loạn nói.
Kỹ thuật diễn như vậy, khó trách là người của Tô Tĩnh Nhu.
Chỉ là cung nhân này sớm không chết, muộn không chết, lại cố tình chết vào lúc này, rõ là giấu đầu lòi đuôi.
Xem ra lần này Tô Tĩnh Nhu bị dọa đến mức trận cước tự loạn.
Tô Phi Sắc cười thầm trong lòng, đây cũng chính là hiệu quả nàng muốn.
"Nhất định là sợ tội nên tự sát, Hoàng Thượng, mong ngài minh giám..." Lý thị một hơi nói ra, cũng nhanh chóng quỳ xuống.
"Nếu bây giờ chân tướng đã rõ, vậy xin Hoàng Thượng hãy giết tên lang băm này đi, để tránh lại hại thêm mạng người nào nữa." Tô Phi Sắc cao giọng nói.

Lồng ngực Tô Tĩnh Nhu lại tê rần một trận, đã thiệt hại một Lưu mama lại thêm một tâm phúc, bây giờ ngay cả thái y mà nàng ta dùng cả đống tiền mua được cũng không giữ nổi sao.
Quả thực là ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo.
"Kéo xuống đi." Tống Lăng Tu lạnh lùng nói, lúc này mới chuyển ánh mắt về phía Lý thị: "Trẫm vẫn luôn cảm thấy Thừa tướng phu nhân chính là thần phụ đương triều điển hình, bây giờ nhìn lại, cũng không hẳn là như thế."
"Hoàng Thượng......" Lý thị cơ hồ ngồi liệt ở dưới đất.
Hiền danh của bà ta, không còn nữa rồi.
"Tự giải quyết cho tốt đi." Tống Lăng Tu bỏ lại một câu, liền xoay người rời khỏi Tây điện.
Mà Ngọc Tuyền Cơ cũng theo sát phía sau, bỏ lại một điện toàn những nữ nhân quỷ kế đa đoan lại phải chịu quả báo, chỉ có Tô Phi Sắc, trận này nàng chính là người giành chiến thắng.

Không, trận này vẫn còn chưa kết thúc, nàng muốn xem thử, sau khi Lý thị trở về phủ Thừa tướng sẽ giải thích như thế nào với Tô Đức Ngôn.
Tô Đức Ngôn thật ra sẽ không để bụng đã chết bao nhiêu người, tâm phúc sao, chỉ cần bồi dưỡng là được, có điều thanh danh phủ Thừa tướng của hắn và cả hậu vị đang càng ngày càng cách xa Tô Tĩnh Nhu, mỗi một chuyện đều có thể khiến hắn ta nổi trận lôi đình..

Tô Tĩnh Nhu khôi phục lại trước tiên, lưu loát phân phó cung nhân khiêng Lưu mama đi, lại sai người dọn dẹp Tây điện đang lộn xộn.


Sau đó lấy ra tuyết da cao để Tô Phi Sắc thoa lên vết thương trên mặt, lại trấn an nàng một hồi, lúc này mới dẫn Lý thị và hai tỷ muội Tô gia rời khỏi Tây điện.
Có lẽ đêm nay Tô Tĩnh Hương trải qua hẳn là cũng sẽ không dễ chịu lắm.
"Tiểu thư quả thật là liệu sự như thần." Tang Tử tiến lên thấp giọng nói.
Tô Phi Sắc cười khẽ, bỏ tuyết da cao trong tay nàng ta: "Một mình ta làm sao nháo được ra động tĩnh lớn như vậy."
Không ngờ nàng với Ngọc Tuyền Cơ cấu kết với nhau làm việc xấu lại có thể phối hợp vô cùng ăn ý.
Cấu kết với nhau làm việc xấu sao? Nàng thích câu này.
Nếu như người tốt không sống lâu, vậy coi như nàng chính là tai họa để lại ngàn năm.
"Vậy tuyết da cao này?" Tang Tử không rõ dụng ý Tô Phi Sắc đưa nó cho nàng.
"Trước cứ cầm đi, không chừng về sau còn có thể dùng đến."
"Vâng, vậy tiểu thư nghỉ ngơi sớm chút đi, nô tì không quấy rầy ngài nữa." Dứt lời, Tang Tử lui ra.
Lăn lộn một ngày, Tô Phi Sắc cũng thật sự thấy có chút mệt, nàng liền nằm lên trên giường một lúc, vậy mà nặng nề đi vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ, thiên quân vạn mã đạp lên cát vàng gào thét chạy qua, tiếng kêu la vang lên muốn điếc tai, nàng một thân áo giáp bạc sáng loá dưới ánh mặt trời, trong tay cầm trường kiếm dài ba thước, uy phong lẫm liệt đứng trước ba quân.
Vung kiếm, máu bắn ra, đầu người rơi xuống, vung kiếm, máu bắn ra, đầu người rơi xuống......

Động tác không ngừng lặp lại, trước mắt đã sớm bị nhuộm thành một màu đỏ tươi, mà cơ thể nàng sau lớp áo giáp càng đầm đìa máu và mồ hôi, vết thương kia lại có thêm vết chém mới liền đau đến tê tâm liệt phế.

Nhưng nàng không còn cách nào khác, đây là số mệnh của nàng, nàng sinh ra đã không giống với những nữ nhi bình thường khác, nàng sinh ra là để khoác lên mình bộ áo giáp, là để vung tay chém giết.
Vì bá tánh, vì thiên hạ, vì hắn, mà chiến đấu.
Hắn? Hắn là ai? Vì sao người trước mắt lại đột nhiên trở nên mơ hồ?
Chỉ thấy hoàng bào quen thuộc càng lúc càng trở nên xa xăm, nhìn kĩ lại, trước mắt nào còn hoàng bào nữa, chỉ có một thân áo tím yêu dã.
Người nọ chậm rãi xoay người, ở giữa cát vàng thảm thiết xen lẫn với màu máu chói mắt, hắn đơn độc đứng đó, cát bụt mù mịt cũng không nhiễm nổi được lên tà áo của hắn, chém giết xung quanh cũng không so được với khát máu như ác quỷ địa ngục trong mắt hắn.
Tóc đen bay tán loạn trong gió, đôi mắt phượng hẹp dài của hắn tràn đầy ngả ngớn, trong khói mù mỹ lệ, cười như không cười.
Ngọc Tuyền Cơ, là ngươi?
Sao lại......!Là ngươi......
Tô Phi Sắc đột nhiên từ trong giấc mơ bừng tỉnh, mở mắt ra, liền đối diện với đôi mắt trong giấc mơ kia, ẩn trong bóng tối, sáng ngời rực rỡ.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.