Hoạn Phi Hoàn Triều

Chương 51: 51: Ngồi Không Cũng Trúng Đạn​





Editor: Nyanko
Tuy rằng Tô Đức Ngôn không thích Lý thị, nhưng đối với Tô Tĩnh Điềm thì vẫn còn ôm hy vọng, Tô Phi Sắc lại nói như vậy, dĩ nhiên là lập tức vung tay lên: "Người đâu, cũng đi mời Tứ tiểu thư tới."
Lý thị mặc dù kinh ngạc Tô Phi Sắc lại nói chuyện giúp bà ta, nhưng cũng không nghĩ nhiều, dù sao chỉ cần đạt được mục đích là được rồi.
Đợi bà ta cứu được Tô Tĩnh Điềm ra, Tô Phi Sắc sẽ biết chết như thế nào.
Tô Tĩnh Điềm vừa nghe Tô Đức Ngôn gọi nàng ta, lập tức nhanh chân chạy tới sảnh ngoài, trực tiếp khóc lóc nhào vào trong ngực Tô Đức Ngôn: "Cha."
Tô Đức Ngôn thấy Tô Tĩnh Điềm khóc đến mức vẻ mặt hoa lê đẫm mưa, chân mày lập tức cau lại: "Có chuyện gì vậy? Ai ức hiếp con?"
"Là Tô Phi Sắc mời lão yêu bà kia đến, cha, ngài nhất định phải dùng gia pháp nghiêm khắc xử trí tiểu tiện nhân Tô Phi Sắc này, nàng ta muốn hại chết con." Tô Tĩnh Điềm khó khăn lắm mới được thả ra, kích động đến mức lý trí cũng bay sạch.
Lão yêu bà, tiểu tiện nhân, mở miệng ngậm miệng toàn là mấy từ thô tục như vậy, có chỗ nào giống một tiểu thư khuê các chứ.
Sắc mặt Tô Đức Ngôn nháy mắt trầm xuống: "Làm càn, Phi Sắc là tỷ tỷ con, Quế ma ma là do ta bỏ ra một số tiền lớn đặc biệt mời đến dạy quy củ cho con, con lại dám chửi hai người họ là tiểu tiện nhân với lão yêu bà, có phải thêm mấy ngày nữa con sẽ gọi cha con là lão già chết dẫm không?"
Tô Tĩnh Điềm bị Tô Đức Ngôn quát mắng một trận như vậy, cũng bình tĩnh trở lại, nhận ra bản thân đã lỡ lời nói sai, bèn vội vàng muốn giải thích: "Không phải, cha, bọn họ..."
"Cha, là do nữ nhi xử lý không tốt, Quế ma ma dù sao cũng là ma ma tốt nhất trong kinh thành, nữ tử do bà ấy dạy ra không có ai là không khiến người ta vung tiền như rác, nhưng những nữ tử đó đều xuất thân từ thanh lâu, Tứ muội muội dù gì cũng là một thiên kim tướng phủ được nuông chiều từ bé, trong khoảng thời gian ngắn khó thích ứng được cũng là điều dễ hiểu." Không đợi Tô Tĩnh Điềm nói xong, Tô Phi Sắc đã nhanh miệng ngắt lời.


Tô Đức Ngôn vẫn còn có lòng hy vọng đối với Tô Tĩnh Điềm, bị nàng ta ồn ào khóc lóc như vậy, khó tránh khỏi sẽ mềm lòng.
Nhưng nàng cũng biết trong lòng Tô Đức Ngôn để ý nhất chính là thứ gì, cho nên mới cố tình nhắc đến năng lực của Quế ma ma.

Ở trong lòng Tô Đức Ngôn, nữ nhi và nữ tử thanh lâu thì có gì khác nhau chứ?
Chẳng qua chỉ là một bên thì hầu hạ khách làng chơi, còn một bên thì hầu hạ Hoàng Thượng mà thôi!
Nếu như Tô Tĩnh Điềm có thể hầu hạ được tốt, nắm chặt lấy được trái tim của Tống Lăng Tu thì chẳng phải là quá hợp ý ông ta sao.

Nhưng tình hình bây giờ của Tô Tĩnh Điềm rõ ràng là không chịu phối hợp, nghĩ đến đây, sắc mặt Tô Đức Ngôn càng thêm nặng nề: "Không, chuyện này không liên quan đến con, Điềm Nhi, thân là muội muội lại dám chửi tỷ tỷ là tiểu tiện nhân, xúc phạm bề trên như thế, con đã biết sai chưa?"
"Con..." Tô Tĩnh Điềm không ngờ khó khăn lắm mình mới được thả ra, vậy mà cục diện lại trở thành như vậy, nóng vội đến mức vội vàng quay đầu lại về phía Lý thị xin giúp đỡ: "Nương!"
Nàng ta không gọi còn đỡ, vừa gọi một tiếng như vậy đã lập tức khiến cho Tô Đức Ngôn giận tái mặt, Tô Đức Ngôn giận dữ trừng mắt Lý thị một cái: "Bà xem đi, đây là nữ nhi tốt do bà dạy dỗ ra đấy."

Lý thị bị mắng ngay trước mặt Nhị di nương và Tô Phi Sắc cùng với nhiều hạ nhân như vậy, trên mặt không khỏi lúc xanh lúc đỏ, chỉ muốn ngay lập tức tìm một cái lỗ mà chui xuống.

Nhưng vì Tô Tĩnh Điềm, bà ta chỉ có thể căng da đầu mà hứng chịu: "Là do thiếp không biết cách dạy dỗ, về sau thiếp nhất định sẽ nghiêm khắc hơn với Điềm Nhi, lão gia, ngài đừng nóng giận, khó có khi cả nhà được cùng nhau ăn cơm, không nên phá hủy không khí."
Dứt lời, còn không quên bỏ cho Tô Tĩnh Điềm một ánh mắt, ý bảo nàng ta đừng náo loạn nữa.
Tô Tĩnh Điềm cũng không ngu ngốc, vừa rồi chỉ là uất ức bị dồn nén quá lâu cuối cùng cũng trào ra cho nên mới có thể mất đi lý trí, bây giờ thấy cục diện như vậy, lập tức biết nên xử lý như thế nào.

Nàng ta bèn nhanh chóng gục đầu xuống: "Là lỗi của Điềm Nhi, Điềm Nhi nhất thời nóng nảy cho nên mới như vậy, mong cha và Tam tỷ tỷ đừng so đo với Điềm Nhi."
Tô Đức Ngôn nghe thấy lời này, sắc mặt cuối cùng cũng tốt lên: "Ngồi xuống đi."
Lý thị nhanh chóng đỡ Tô Tĩnh Điềm ngồi xuống bên cạnh mình xong, sau đó mới đưa mắt ra hiệu với nha hoàn: "Bưng đồ ăn lên đi."
Thức ăn ngày hôm nay đều là Lý thị tự tay làm, vì để khiến cho Tô Đức Ngôn vui vẻ, quả nhiên là món nào cũng tinh xảo, mùi vị thơm ngon.


Món được bưng lên cuối cùng là mấy chén canh nhỏ, mỗi người một chén, mùi thuốc nồng đậm xông vào mũi.
"Lão gia, đây là thiếp đặc biệt chuẩn bị, gần đây trong nhà xảy ra nhiều chuyện, mọi người đều uống chút canh để giải nhiệt." Lý thị hiền huệ bưng mấy chén canh đặt trước mặt mọi người.

Ngay lúc bà ta đặt chén canh xuống trước mặt Tô Phi Sắc, Tô Phi Sắc rõ ràng nhìn thấy chờ mong và mừng thầm đang được cố sức che giấu trong mắt bà ta.

Hừ, nàng đã biết Lý thị sẽ không dễ dàng học cách ngoan ngoãn mà, quả nhiên là vẫn ra tay.
"Phi Sắc, chén canh này là đại nương đặc biệt chuẩn bị cho con, gần đây con vất vả rồi, nào, uống nhiều một chút để bồi bổ thân thể." Lý thị ôn nhu nói.
Tô Phi Sắc cũng không từ chối bà ta, bưng chén canh lên kề ở bên miệng thổi thổi.
Nhìn thấy hành động này của nàng, kích động trong mắt Lý thị càng thêm rõ ràng, gần như sắp che giấu không được nữa.
Mau uống, mau uống đi, chỉ cần Tô Phi Sắc uống xong chén canh này là bà ta liền yên tâm.
Nhưng đúng lúc này, Tô Phi Sắc lại đột nhiên đưa chén canh trong tay tới trước mặt Tô Đức Ngôn: "Cha, mấy ngày nay ngài cũng vất vả rồi, nếu như canh này giúp bồi bổ thân thể, vậy thì nữ nhi liền mượn hoa hiến phật dành nó cho ngài, chúc thân thể của cha ngày càng khỏe mạnh, địa vị ở trong triều cũng ngày càng cao."
Uống hay không uống canh cũng chỉ là thứ yếu, điều quan trọng là câu nói cuối cùng kia của Tô Phi Sắc quả thực đã lấy được lòng Tô Đức Ngôn.
Ông ta làm nhiều chuyện như vậy là vì cái gì? Còn không phải là để càng thêm củng cố địa vị ở trong triều sao!

Tô Đức Ngôn mừng rỡ đến híp cả mắt, nhận lấy chén canh, trong miệng còn không quên giả bộ nói mấy lời thoái thác: "Cha cũng đã là thừa tướng, còn có thể càng ngày càng cao thế nào được, lúc sinh thời có thể được cống hiến hết mình cho Hoàng Thượng, cha đã cảm thấy mỹ mãn rồi, có điều nếu chén canh này đã là tâm ý của Phi Sắc, vậy thì cha đành vui vẻ mà nhận lấy vậy."
Lý thị cực cực khổ khổ hầm canh, vậy mà chỉ vì mấy câu của Tô Phi Sắc, đã lập tức trở thành công lao của nàng, quả thật khiến cho bà ta tức giận đến mức gân xanh cũng sắp nổi lên.
Nhưng bà ta cũng không rảnh lo tức giận đã phải vội vàng lấy tay cản lại chén canh Tô Đức Ngôn đang đưa đến bên miệng, giọng nói có chút hoảng loạn: "Lão gia, đây là canh thiếp đặc biệt chuẩn bị cho Phi Sắc, ngài tuyệt đối không thể uống!"
"Ồ? Vì sao canh đặc biệt chuẩn bị cho con, mà cha lại tuyệt đối không thể uống chứ? Chẳng lẽ canh này có vấn đề gì sao? Đại nương, hẳn là ngài sẽ không muốn hại con đấy chứ?" Tô Phi Sắc làm ra vẻ kinh ngạc nói.
Lý thị kinh hãi, vội vàng phản bác: "Con đây là nói gì vậy, ta có ý tốt chuẩn bị canh giúp con, sao con có thể nói là ta hại con được?"
"Nếu đã như vậy, thế thì đưa canh của con cho cha uống thì có sao đâu, hằng ngày cha ở trong triều vất vả như vậy, bổ dưỡng thân thể nhiều hơn cũng là điều tốt mà." Tô Phi Sắc lập tức bày ra vẻ mặt vô tội nói.
Lý thị bị nàng nói đến mức á khẩu không trả lời được, ấp úng hồi lâu cũng không thể nói tiếp được gì, Tô Đức Ngôn thấy vậy thì tưởng là bà ta không muốn cho ông ta được bồi bổ thân thể, trong lòng không khỏi nhiều thêm vài phần chán ghét: "Được rồi, khó có khi được tấm lòng hiếu thảo của Phi Sắc, bà ngậm miệng lại im lặng ăn cơm đi."
"Dạ vâng." Lý thị lại bị quở trách, lập tức xấu hổ đến mức ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Tô Phi Sắc nhìn Tô Đức Ngôn uống một hơi cạn sạch chén canh, đôi mắt vui sướng chớp chớp.

Trong lòng Lý thị tức thì kêu to không tốt, uống xong chén canh này, sợ rằng phủ Thừa tướng cũng sắp sửa long trời lở đất..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.