Hoạn Phi Hoàn Triều

Chương 6: 6: Cửu Thiên Tuế – Ngọc Tuyền Cơ​





Thấy Tô Phi Sắc gật đầu đảm bảo, Yên Nhi rốt cuộc mới yên tâm nói: "Nô tì nghe nói Hoàng Thượng vốn dĩ đã chuẩn bị tốt thánh chỉ, nhưng lại bị Cửu Thiên Tuế cố tình áp xuống."
"Ngọc Tuyền Cơ? Hắn lấy lý do gì để áp chế?" Tô Phi Sắc hỏi.
"Úi." Yên Nhi hoảng sợ ra dấu ngón tay ý bảo nàng nhỏ giọng: "Tam tiểu thư, sao ngài lại dám hô thẳng đại danh của Cửu Thiên Tuế chứ, nếu như bị người khác nghe thấy, đừng nói đến mạng nhỏ của ngài, mà chỉ sợ toàn bộ phủ Thừa tướng cũng liên lụy không ít.

Cửu Thiên Tuế nói muốn ngồi lên vị trí Hoàng Hậu thì phải giống như cố Hoàng Hậu có cống hiến với quốc gia xã tắc, hoặc không thì ít nhất cũng phải hoài thai một đứa con, mà Đại tiểu thư cái gì cũng không có, cho nên......"
Giống như cố Hoàng Hậu có cống hiến với quốc gia xã tắc sao?
Tô Phi Sắc chỉ cảm thấy lồng ngực bỗng nặng như đeo chì.

Không nghĩ tới lại sẽ có ngày hôm nay, khi mà không một ai dám vì Cố gia mà nói thêm nửa lời, thì Ngọc Tuyền Cơ, kẻ mà nàng đã từng coi là kẻ thù lớn nhất thế nhưng lại nói giúp nàng một câu, cũng thuận tiện giúp nàng cản đường Tô Tĩnh Nhu.
Ngọc Tuyền Cơ, gian thần hại nước hại dân này, vì sao cứ cố tình là ngươi?
Ngọc Tuyền Cơ, năm tuổi vào cung, tám tuổi đã có thể lên triều làm quần thần, mười hai tuổi lên làm thái giám tổng quản, mười tám tuổi được phong làm đốc chủ Đông Hán, tự xưng Cửu Thiên Tuế.
Thời điểm tiên đế vẫn còn, hắn đã nắm quyền hạn lớn trong tay, thậm chí còn từng mắng qua Thừa tướng, từng trước mặt mọi người nhục nhã Tống Lăng Tu.
Sau khi tiên đế băng hà, Tống Lăng Tu đăng cơ, Ngọc Tuyền Cơ vẫn ỷ vào Đông Hán làm theo ý mình như cũ, cho nên Tống Lăng Tu vẫn luôn coi hắn là một mối hoạ lớn cần phải diệt trừ.
Mà Ngọc Tuyền Cơ cũng chính là người duy nhất mà nàng không bao giờ ám sát thành công.

Nhiều năm qua Ngọc Tuyền Cơ cùng Cố gia vẫn luôn chế trụ lẫn nhau, bây giờ Cố gia bị diệt, cục diện một mình đơn độc đối mặt với Ngọc Tuyền Cơ nhất định sẽ khiến Tống Lăng Tu vô cùng đau đầu.
Xem ra ngẫm lại, cũng thật là có chút thống khoái.
Tô Phi Sắc câu môi cười: "Đi thôi, đừng để cho Đại nương cùng các tỷ muội phải đợi lâu."
Tuy nói là cùng nhau đi ngắm hoa, nhưng vừa mới đến chùa Kính Mẫn Tô Phi Sắc đã bị bỏ lại, Lý thị còn viện dẫn mấy lời hoa mỹ rằng thân thể nàng không thoải mái vẫn nên ở trong chùa nghỉ ngơi thì hơn.

Tô Phi Sắc cười lạnh, rõ ràng chính là đánh tâm nhãn cảm thấy nàng không xứng được ngắm hoa cùng với các nàng ta thì có.

Có điều hoa ở chùa Kính Mẫn nở thật đẹp, từng khóm hoa màu hồng nhạt xen lẫn những bông hoa trắng tinh khôi, giống như đang lạc vào miền mộng ảo, khiến cho nàng trong tâm vốn tràn ngập giết chóc cùng thù hận đều thoạt bình tĩnh lại.

Khó trách Yên Nhi cũng không màng đến phân phó của Lý thị vẫn lén đi ngắm.

Có điều như thế cũng tốt, nội gián mà Lý thị xếp bên người nàng đã đi rồi, nàng cũng có thể tự do một lát.
Dù sao việc này Yên Nhi khẳng định sẽ không dám nói ra, trừ phi nàng ta không muốn sống nữa.
Tô Phi Sắc mở cửa, đang định đi thử mỗi nơi một chút, chân mày lại đột nhiên nhíu lại, đây là......!mùi máu tươi?

Nàng đã từng giết không ít người, cho nên đối với mùi máu tươi phi thường mẫn cảm, mùi máu tươi này có vẻ nồng, xem ra người này bị thương khá nghiêm trọng.
Nàng theo mùi máu tươi đi tới, liền nhìn thấy một thân ảnh màu đen đang tựa vào sau núi giả.

Hắn lấy tay gắt gao ôm lấy bụng, nhưng máu tươi vẫn chảy ra từ giữa khe hở ngón tay.

Là máu đen? Trên miệng vết thương có độc!
Người nọ dù đang bị thương nhưng phản ứng vẫn thập phần nhanh nhạy, nhận thấy được bước chân của Tô Phi Sắc bèn lập tức quay đầu lại.
Hắn vừa quay đầu, Tô Phi Sắc không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Khuôn mặt tinh xảo như tạc tượng, tấn nếu đao tài, mi như mặc họa, cánh môi mỏng đỏ tươi như màu máu, dưới hàng mi dày là cặp mắt mị nhãn như tơ, nhưng cẩn thận nhìn lại, sâu trong ánh mắt đầy mị hoặc ấy lại là ma quỷ thị huyết tà tính.
Hắn đứng đó giữa ngàn cánh hoa bay đầy trời, hướng về phía nàng câu môi cười, Tô Phi Sắc chỉ cảm thấy tất cả hoa ở chùa Kính Mẫn này dường như đều không sánh nổi với hắn.
Ngọc Tuyền Cơ, hắn quả nhiên gánh nổi bốn chữ khuynh quốc khuynh thành.
"Ngươi là ai?" Hắn cười rất đẹp nhưng lại mang theo hơi thở nguy hiểm, giống như đoá mạn đà la câu hồn đoạt phách.

Vào lúc này rồi mà hắn còn có thể cười tùy ý đến thế, cứ như trên đường gặp lại cố nhân vậy, khiến Tô Phi Sắc không khỏi kính nể hắn thêm mấy phần.

"Hay cho một cái không thành kế, người không biết còn tưởng rằng ngươi chỉ bị thương nhẹ, ở đây ngắm hoa thôi đấy." Tô Phi Sắc một câu nói thẳng ra dụng ý của Ngọc Tuyền Cơ.
Hắn làm như vậy, đơn giản vì không muốn có kẻ bỏ đá xuống giếng, lợi dụng lúc hắn bị thương lấy mạng hắn.

Ngọc Tuyền Cơ khóe mắt hơi loé, tựa hồ cảm thấy Tô Phi Sắc rất thú vị: "Hay cho một cô bé thẳng thắn nhanh mồm nhanh miệng."
Cô bé cái đầu ngươi, Tô Phi Sắc trừng hắn một cái liền ngồi xổm xuống muốn xem thử vết thương của hắn ra sao, không ngờ Ngọc Tuyền Cơ cũng thật sự hào phóng, trực tiếp buông tay ra để vết thương bại lộ trước mắt nàng.
Bởi vì nhiễm độc, nên lúc này miệng vết thương sớm đã đen cả một vùng.

Nghiêm trọng vậy sao?
Nghĩ đến cũng thật là tạo hóa trêu ngươi, nàng từng vì Tống Lăng Tu mà liên tiếp muốn giết Ngọc Tuyền Cơ nhưng đều không thành.
Không nghĩ tới bây giờ Ngọc Tuyền Cơ đã ở ngay trước mặt nàng, chỉ cần nàng lựa chọn không cứu hắn, không bao lâu sau hắn sẽ chết.
Nghĩ đến đây, Tô Phi Sắc nhanh chóng từ bên hông Ngọc Tuyền Cơ lấy ra chủy thủ, hướng về phía bụng hắn chém xuống.

Trong không khí chỉ nghe tiếng vải vóc bị xé rách, mà Ngọc Tuyền Cơ vẫn híp mắt như cũ, không hề nhúc nhích.
Phản ứng thản nhiên tự đắc của hắn lúc này không khỏi làm Tô Phi Sắc có chút kinh ngạc: "Ngươi cứ như vậy yên tâm ta? Không sợ ta nhân cơ hội một đao giết ngươi?"
Vừa rồi nàng chỉ cần hướng chủy thủ về trước một chút, Ngọc Tuyền Cơ nhất định sẽ mất mạng.
Ngọc Tuyền Cơ cười đến vô cùng mị hoặc, sau đó buồn bã nói: "Cái này quan trọng sao? Ngươi muốn ta chết, cứ mặc kệ ta là được."
"Ngươi nhưng thật ra xem đến minh bạch." Tô Phi Sắc có chút ăn mệt.

Nàng quả thực không muốn giết Ngọc Tuyền Cơ, làm vậy cũng chỉ là muốn doạ hắn mà thôi, không nghĩ tới hắn lại bình tĩnh như thế, ngược lại khiến nàng có vẻ không phóng khoáng.
"Ta bây giờ không có dụng cụ cũng không có thuốc, chỉ có thể dùng phương pháp nguyên thủy nhất, ngươi tự cầu nhiều phúc đi."
Dứt lời, Tô Phi Sắc liền cúi người xuống, dùng miệng từng chút một hút chất độc trong vết thương của Ngọc Tuyền Cơ ra ngoài.
Đau đớn qua đôi môi mềm mại của nàng ngược lại trở thành ấm áp, đôi mắt phượng hẹp dài của Ngọc Tuyền Cơ không khỏi trợn to lên, nhưng sau đó rất nhanh lại trở nên mê ly.

Dưới bụng rõ ràng cực nóng khó nhịn rồi lại có loại cảm giác thoải mái khó tả, hắn hài hước nhìn Tô Phi Sắc: "Ngươi làm vậy chẳng lẽ không sợ sau khi ta giải độc rồi sẽ gây rối với ngươi sao? Nơi đây bốn bề vắng lặng, cho dù ta có cưỡng bức ngươi cũng không ai biết đâu."
"Nếu ngươi đã muốn, sợ là dù ở đâu cũng chẳng ai cản nổi, có điều chỉ sợ đốc chủ người không được thôi." Tô Phi Sắc trong lòng căng thẳng, nhưng vẫn lập tức trào phúng ngược lại.
Lời này rõ ràng là nói Ngọc Tuyền Cơ chỉ là một thái giám, dù cho có sắc đẹp trước mặt cũng không có công cụ để dùng.
Ngọc Tuyền Cơ ngẩng đầu lên, ngữ khí tuy vẫn lười biếng như cũ, nhưng sát khí trên người hắn lại cuồn cuộn nổi lên, dường như đang không ngừng áp bách Tô Phi Sắc: "Ngươi biết ta là ai?"
"Đông Hán đốc chủ tàn bạo hoang đường, giết chóc vô độ, cả ngày chỉ biết làm xằng làm bậy, đệ nhất đại gian thần Tống Quốc Ngọc Tuyền Cơ, có ai không biết?" Tô Phi Sắc bị khí thế của hắn áp bách, chỉ cảm thấy ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ trấn định.
Ngọc Tuyền Cơ sửng sốt, sau đó lại nở nụ cười.
Hắn hơi nghiêng người về phía trước: "Một khi đã như vậy, vì sao lại muốn cứu ta?"
Lại còn dùng chính tính mạng mình để cứu.
Phương pháp dùng miệng hút độc này tuy rằng đơn giản, nhưng lại có nguy hiểm rất lớn.
Nếu chỉ vô ý một chút hút độc vào trong người mình, vậy thì người phải chết chính là nàng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.