Hoạn Phi Hoàn Triều

Chương 60: 60: Ăn Nhầm Hoa Hồng





Editor: Nyanko
Đường đường là phu nhân thừa tướng mà lại đi tổn hại tính mạng của hạ nhân, lời này nếu như truyền ra ngoài thì chẳng phải bà ta sẽ trở thành độc phụ bị người đời phỉ nhổ sao?
"Cửu Thiên Tuế, đó là thần phụ nhất thời nhanh mồm lỡ miệng, cũng không phải là thật lòng.

" Vẻ mặt Lý thị đau khổ giải thích, ruột cũng sắp hối hận đến phát xanh.

"Không phải thật lòng? Thường nói trong lòng nghĩ sao thì ngoài miệng mới nói vậy, nếu như phu nhân không có suy nghĩ này, thì sao lại nói ra lời như vậy được?" Ngọc Tuyền Cơ nhướng mày, mắt sáng như đuốc.

Lý thị sợ tới mức ngay cả nói cũng không nói nên lời: "Cái này! "
Trong lòng Tô Đức Ngôn dĩ nhiên là cũng trách cứ Lý thị, nhưng vì thai nhi trong bụng Lý thị, ông ta cũng không thể không ra mặt: "Cửu Thiên Tuế, phu nhân bà ấy cũng là vì dạy dỗ hạ nhân cho nên mới nói ra lời như vậy, cũng không phải là muốn làm như vậy thật.

"
"Vậy sao? Vừa rồi bổn đốc nghe phu nhân nói Tô thừa tướng cũng không quản chuyện này, bổn đốc còn không tin, bây giờ xem ra, Tô thừa tướng không khỏi cũng quá mức dung túng với phu nhân rồi, nếu như việc này truyền tới tai Hoàng Thượng, không biết Tô thừa tướng sẽ giải thích như thế nào đây?" Tô Đức Ngôn không lên tiếng còn đỡ, vừa mở miệng ra đã trở thành bia đỡ đạn trong miệng Ngọc Tuyền Cơ.

Dung túng cho phu nhân hành hung người khác chính là tội lớn, đừng nói là truyền tới tai Tống Lăng Tu, mà chỉ cần truyền ra khiến cho bá tánh biết thôi!
Tô Đức Ngôn dường như đã có thể tưởng tượng ra được cảnh bá tánh chỉ vào sống lưng ông ta mà mắng rồi.

"Cửu Thiên Tuế minh xét, vi thần tuyệt đối không cho phép có loại chuyện này xảy ra ở phủ Thừa tướng, chỉ là bây giờ phu nhân đang là người có thai cho nên thật sự không nên trách phạt, đợi sinh đứa bé ra xong, vi thần nhất định sẽ nghiêm khắc quản giáo.


" Tô Đức Ngôn rũ đầu nói, giọng điệu thành khẩn kia, người không hiểu rõ nhất định sẽ vô cùng động lòng.

Tô Phi Sắc nhướng mày, quả nhiên vẫn là gừng càng già càng cay, một chiêu này của Tô Đức Ngôn còn mạnh hơn Lý thị nhiều.

Chưa nói tới giọng điệu này, chỉ cần nói đến thái độ của ông ta thôi, không tranh cãi cũng không xin xỏ, câu nào cũng là lấy đứa bé làm trọng tâm, cho dù chuyện này có truyền ra ngoài cũng sẽ không có ai mắng ông ta.

Dù sao ai cũng sẽ đều là người làm cha mẹ, chút lòng trắc ẩn này không thể không có được.

Thế nên, nếu Ngọc Tuyền Cơ tiếp tục cắn mãi chuyện này không buông, thì cũng sẽ chỉ tự mang lại cho mình tiếng xấu không tư cách làm cha mẹ mà thôi.

Ngọc Tuyền Cơ vốn cũng không định thu hoạch gì từ chút việc này, vừa nghe Tô Đức Ngôn nói như vậy, lập tức cho qua: "Nếu Tô thừa tướng đã nói như vậy, chuyện này cứ như vậy bỏ qua đi, hôm nay bổn đốc tới chủ yếu là thay Hoàng Thượng gửi lời chúc mừng Tô thừa tướng.

Hoàng Thượng nghe nói Tô thừa tướng tuổi già vẫn có con cho nên rất vui mừng, không chỉ cho người thưởng rất nhiều vàng bạc, mà còn cho bổn đốc đưa một chén canh bổ tới đây, người đâu, bưng canh Hoàng Thượng ngự tứ lên.

"
Nghe thấy chữ canh này, Tô Đức Ngôn và Lý thị đều không khỏi run rẩy, hiển nhiên là vẫn còn thấy sợ từ sau chuyện Tô Đức Ngôn ăn canh trúng độc lần trước.

Bây giờ canh này lại còn là do Ngọc Tuyền Cơ đưa tới!
Bất kể là ai cũng đều sẽ thấy run sợ trong lòng.


Tiểu thái giám rất nhanh đã bưng một chiếc chén vàng đựng đầy canh đến trước mặt Lý thị, Lý thị nhìn nước canh ố vàng kia, hoàn toàn không biết là có nên nhận hay không.

Thật ra bà ta cũng không sợ canh này có bỏ thuốc phá thai, dù gì bà ta vốn cũng chỉ là mang thai giả.

Nhưng nếu như bà ta nhận chén canh này, nhất định Tô Đức Ngôn sẽ không yên tâm trong lòng, đến lúc đó Ngọc Tuyền Cơ đi rồi, Tô Đức Ngôn lại mời một đại phu tới bắt mạch cho bà ta, vậy thì chẳng phải chuyện bà ta mang thai giả sẽ bị bại lộ sao?
Nhưng nếu như không nhận, đây chính là canh do Tống Lăng Tu ngự tứ, không uống thì chẳng phải là bất kính đối với Hoàng Thượng sao?
Nhận hay không nhận đều không được, bà ta nên làm gì đây?
Mà Tô Đức Ngôn đã nhìn tất cả vào trong mắt, cũng là sốt ruột không chịu nổi.

Tống Lăng Tu thì ông ta yên tâm, chỉ là canh này dù sao cũng đã qua tay Ngọc Tuyền Cơ, Ngọc Tuyền Cơ, muốn ông ta yên tâm làm sao được?
Nghĩ đến đây, ông ta vội vàng mở miệng: "Vừa rồi phu nhân mới uống xong thuốc an thai, bây giờ chắc là vẫn chưa đói bụng, hay là để cho người bưng canh này tới phòng bếp trước đã, đợi phu nhân đói bụng rồi uống sau?"
Nghe thấy lời này, Lý thị cũng vội vàng hùa theo: "Phải phải phải, bây giờ thần nữ vẫn còn no quá, đợi một lát nữa rồi uống đi.

"
Uống ư? Chỉ sợ hắn vừa đi là bọn họ sẽ lập tức đổ canh này đi thì có, coi hắn là kẻ ngốc sao?
Ngọc Tuyền Cơ hừ lạnh một tiếng: "Chỉ là một chén canh mà thôi, vậy mà các ngươi lại dùng lý do quá no để qua loa lấy lệ, rõ ràng là coi rẻ thánh ân, chẳng lẽ các ngươi muốn tạo phản sao?"
Một chén canh lại dẫn thẳng tới chuyện tạo phản, bước nhảy vọt cỡ này khiến cho Tô Phi Sắc suýt chút nữa không nhịn cười nổi.


Tô Đức Ngôn thì càng sợ tới mức vội vàng quỳ xuống: "Không không không, Cửu Thiên Tuế nói quá rồi, cho dù vi thần có mười lá gan cũng không dám tạo phản, chỉ là canh này! "
"Canh này làm sao?" Ngọc Tuyền Cơ âm trầm liếc nhìn Tô Đức Ngôn, thị huyết trong mắt phượng như ẩn như hiện, giống như trong đó ẩn chứa một Đại Ma Vương hung mãnh, bất cứ lúc nào cũng có thể phá tan xiềng xích nhảy ra ăn thịt người.

"Canh này!.

" Tô Đức Ngôn nóng vội đến mức mồ hôi đầy đầu, nhưng có như thế nào cũng không nói ra được nguyên nhân.

Tô Phi Sắc thấy vậy dứt khoát mở miệng: "Đại nương sợ đắng, cũng không biết mùi vị canh này như thế nào?"
Ai cũng không ngờ tới trong lúc này Tô Phi Sắc lại đột nhiên mở miệng, đều kinh ngạc nhìn về phía nàng.

Còn trong mắt Tô Đức Ngôn thì lại tràn đầy hy vọng.

Lúc này ông ta cuối cùng cũng nhớ tới chỗ tốt của Tô Phi Sắc.

Cũng càng nhớ tới những lần khó khăn lúc trước của phủ Thừa tướng đều do Tô Phi Sắc ra tay giải cứu, bây giờ tình huống này!
Truyện được edit và đăng tải tại dembuon.

Ngọc Tuyền Cơ cười khẽ, Tô Phi Sắc hỏi như vậy đơn giản là muốn hỏi thăm mục đích hắn tới đây, cũng muốn biết chén canh này đến cùng là có mưu tính gì: "Mùi vị của canh này không tệ, nếu như Tam tiểu thư không tin thì có thể nếm thử, người đâu, lấy một cái thìa tới đây cho Tam tiểu thư.

"
Nghe thấy lời này, Lý thị lập tức nhẹ nhàng thở ra.

Thật tốt quá, để cho Tô Phi Sắc nếm thử trước, như vậy chẳng phải bà ta sẽ không cần lo canh này có độc nữa rồi sao?

Cho dù có độc thì cũng là Tô Phi Sắc chết trước.

Mà Tô Đức Ngôn thì lại âm thầm cân nhắc một chút, dùng một đứa con gái để đổi lấy một đứa con trai, đáng giá!
Hừ, Lý thị muốn uống canh, Tô Đức Ngôn lập tức trăm phương ngàn kế ngăn cản, thậm chí không tiếc phải chịu tội danh tạo phản.

Bây giờ nàng muốn uống canh, Tô Đức Ngôn lại một câu cũng không có, đối xử khác biệt như vậy sao có thể không khiến cho lòng người nguội lạnh chứ.

May mắn nàng không phải là Tô Phi Sắc chân chính, nếu không đã sớm muốn đi nhảy sông rồi.

"Nếu Cửu Thiên Tuế đã nói mùi vị canh này không tồi, vậy thì không cần lấy thìa, ta uống luôn cũng được.

" Dứt lời, Tô Phi Sắc liền cầm lấy cái chén từ trong tay Lý thị, thấy hai mắt Lý thị và Tô Đức Ngôn đều đang nhìn chằm chằm vào nàng, nàng dứt khoát uống ngụm lớn, sau đó mới cong khóe môi: "Quả nhiên là thuốc bổ loại tốt, đáng tiếc là Hoàng Thượng ngự tứ cho đại nương, hay là đại nương vẫn còn no, để ta uống hộ ngài ấy cũng được.

"
Chén canh này có độc hay không đã rất rõ, Lý thị bèn vội vàng giành lại cái chén từ trong tay Tô Phi Sắc, vẻ mặt tiếc nuối: "Đây là do Hoàng Thượng ngự tứ, sao có thể để cho người khác uống được?"
Bây giờ mới biết canh này là đồ tốt sao? Vậy sao vừa nãy không uống?.

Tô Phi Sắc khinh thường trợn trắng mắt ở trong lòng, nhưng cũng không khỏi thấy buồn bực.

Ngọc Tuyền Cơ để cho nàng uống chén canh này đã chứng tỏ chén canh này thật sự không có vấn đề, nếu chén canh này đã không có vấn đề gì, vậy thì vì sao Ngọc Tuyền Cơ lại phải đặc biệt đưa tới đây chứ?
Lấy hiểu biết của nàng đối với Ngọc Tuyền Cơ, hắn sẽ không bao giờ làm mấy loại chuyện nhàm chán vô dụng này, nhưng mục đích của hắn là gì?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.