Hoạn Phi Hoàn Triều

Chương 7: 7: Vô Dục Vô Cầu​





Tô Phi Sắc cười khổ, vì sao ư? Nàng cũng không biết là vì sao, có lẽ chỉ là không muốn để hắn chết trong tay người khác.

Hiện tại có thể khiến Ngọc Tuyền Cơ bị thương thành như vậy, sợ là cũng chỉ có sát thủ do Tống Lăng Tu phái tới mà thôi.
"Chắc là......!do ta cảm thấy ngươi không giống với trong truyền thuyết đi." Tuy rằng đây không phải là toàn bộ, nhưng cũng là sự thật.
Nàng không phải là lần đầu tiên tiếp xúc với Ngọc Tuyền Cơ, nhưng hồi đó trong mắt nàng tràn đầy cừu hận cùng giết chóc, cho nên khi nhìn thấy Ngọc Tuyền Cơ cũng chỉ toàn là một mặt đáng chết.
Nhưng hôm nay tâm thái thay đổi nhìn lại, liền thấy đối với hắn có thêm nhiều phần bội phục cùng hiếu kỳ.
Nàng bội phục hắn cơ trí cùng bình tĩnh, càng tò mò bản chất thật sự của hắn ra sao.

"Phải vậy không?" Ngọc Tuyền Cơ ý vị thâm trường nhìn nàng một cái, cũng không hỏi lại.
Độc trên miệng vết thương rất nhanh đã được Tô Phi Sắc hút sạch, sau đó liền thấy máu đỏ tươi chảy ra, nàng lập tức xé một mảnh vải ở gấu váy bao lại cho hắn: "Hẳn là được rồi, ta chỉ làm những gì ta có thể làm thôi, còn việc ngươi có sống được hay không thì còn phải xem ý trời."
Dứt lời, Tô Phi Sắc liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Ra ngoài lâu như vậy, cũng không biết Lý thị các nàng đã ngắm hoa xong chưa, nếu như bị Lý thị phát hiện nàng không ngoan ngoãn ở lại trong phòng, chỉ sợ sẽ lại có thêm phiền toái.

"Giúp ta một đại ân như vậy, chẳng lẽ lại không muốn để lại danh tính sao?" Ngọc Tuyền Cơ nhìn thoáng qua vết thương được Tô Phi Sắc băng bó, trong mắt thần sắc không rõ.
"Để lại danh tính làm gì? Chẳng lẽ đốc chủ định lấy thân báo đáp sao? Khỏi đi, bản cô nương đây vô dục vô cầu, càng không dám trèo cao làm phiền tới đốc chủ, nếu ngài thật lòng muốn báo đáp thì cứ tự mình sống thật tốt là được, việc hôm nay coi như chưa từng xảy ra đi." Tô Phi Sắc nhanh chóng cất bước rồi biến mất sau bụi hoa.
Ngọc Tuyền Cơ ngẩn người, phục hồi tinh thần lại lập tức cười vô cùng yêu nghiệt: "Vô dục vô cầu? Thú vị thú vị!"
Tô Phi Sắc bước nhanh trở về phòng, lúc này Yên Nhi đã gấp đến mức đi đi lại lại, vừa trông thấy nàng liền lập tức tiến lên: "Tam tiểu thư, ngài đã đi đâu vậy? Vạn nhất để phu nhân biết được nô tì không đi theo ngài......"
Quả nhiên không phải lo lắng cho an nguy của nàng, chỉ là sợ sẽ bị Lý thị trách phạt mà thôi.
Tô Phi Sắc trong lòng cười lạnh: "Ta đi nhà xí bị lạc đường."
Một câu đáp lại, mà Yên Nhi cũng không có hỏi nhiều, dù sao người trở về thì tốt rồi.
"Đại nương cùng các tỷ muội ngắm hoa xong chưa?" Đây mới là chuyện Tô Phi Sắc quan tâm.
"Vẫn chưa, chỉ là vừa nãy phu nhân sai người truyền lời, ở chùa Kính Mẫn hình như đang có một trận chém giết, muốn Tam tiểu thư ở yên trong phòng ngàn vạn lần đừng chạy loạn, tránh làm cho phủ Thừa tướng mất mặt." Yên Nhi khinh khinh phiêu phiêu nói một câu biểu đạt sự khinh thường của Lý thị với nàng một cách vô cùng nhuần nhuyễn.
Tô Phi Sắc nhíu nhíu mày, có chém giết sao?
Có Ngọc Tuyền Cơ tên yêu nghiệt ấy ở đây, thì có chém giết cũng là khó tránh khỏi.
Chỉ là không biết trận này người thắng là Ngọc Tuyền Cơ, hay là kẻ muốn giết hắn.

Nếu là Ngọc Tuyền Cơ thì tốt, còn nếu không phải......
Trên vết thương của Ngọc Tuyền Cơ còn buộc một đoạn góc váy của nàng, việc nàng cứu người hôm nay có thể không chỉ làm bại lộ bản thân, mà còn làm rơi nhược điểm vào tay kẻ khác.

Hôm nay, là nàng sơ sót.
"Ta có chút mệt, ngươi lui xuống trước đi." Tô Phi Sắc ra vẻ mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương.
Bây giờ trước mắt chỉ có thể đuổi Yên Nhi đi, rồi tự mình lẻn ra ngoài xem thử đến tột cùng có phải Ngọc Tuyền Cơ thắng hay không, nếu có thể lấy được góc váy về thì càng tốt.
"Vậy Tam tiểu thư người nghỉ ngơi đi." Yên Nhi còn ước gì được đi nhanh hơn.
Cửa vừa đóng lại, hai mắt Tô Phi Sắc lập tức sáng lên, nàng bước nhanh về phía cửa sổ, đằng sau lại đột nhiên vang lên tiếng quần áo xẹt qua không khí.
Chưa đợi nàng xoay người lại, cổ đã bị ai đó bóp chặt từ phía sau.
Thân thủ thật là nhanh.
Tô Phi Sắc hoảng sợ, nhưng vẫn nhanh chóng giữ bản thân thật bình tĩnh: "Ngươi là ai?"

"Tam nữ nhi thứ xuất của Tô Đức Ngôn – Tô Phi Sắc, ngươi có vẻ không hề giống như trong lời đồn." Giọng nói u ám từ phía sau truyền đến, giống như tiếng mèo kêu giữa đêm khuya, dễ nghe nhưng lại làm người ta không nhịn được sống lưng phát lạnh.
"Ngươi vào đây từ lúc nào?" Nàng sao lại ngay cả một chút cảm giác cũng không có.
Nghe được là giọng nói của Ngọc Tuyền Cơ, căng thẳng trong lòng Tô Phi Sắc rốt cuộc cũng buông xuống.

Hắn sẽ không giết nàng, ít nhất là vào lúc này, nếu không vừa rồi nàng sớm đã chết.
"Chưa lâu, muộn hơn ngươi một chút." Ngọc Tuyền Cơ cũng không giấu giếm.
Tô Phi Sắc nhíu mày, thì ra Ngọc Tuyền Cơ đã lén đi theo nàng, nhưng nàng lại không hề phát hiện ra.
Xem ra thân thể này thật sự quá yếu ớt, nếu cứ như vậy thì chết lúc nào cũng không biết mất.
Có điều Ngọc Tuyền Cơ còn có thể tới đây trêu chọc nàng, nàng hẳn là không cần phải lo lắng.
"Cửu Thiên Tuế đi theo ta là có mục đích gì, chùa Kính Mẫn bây giờ không còn yên ổn, Cửu Thiên Tuế không muốn lấy oán trả ơn liên lụy đến ta thì mau đi đi." Tô Phi Sắc bắt lấy tay Ngọc Tuyền Cơ đang bóp cổ nàng, xoay người nhìn thẳng hắn.
Không nghĩ tới Ngọc Tuyền Cơ đột nhiên cúi người xuống, chóp mũi hai người chạm vào nhau, tư thế miễn bàn có bao nhiêu ái muội: "Ngươi sợ sao?"
Tô Phi Sắc nhìn thẳng vào đôi mắt hẹp dài của Ngọc Tuyền Cơ, vừa thâm thúy lại nguy hiểm xen lẫn tia khát máu không hề che giấu, nhưng vẫn mị hoặc đến mức câu hồn đoạt phách, khiến người ta khó có thể dời mắt.
Nàng là người đã từng chết một lần, nào có thể dễ dàng lại bị hấp dẫn như vậy, nhưng không thể phủ nhận rằng Ngọc Tuyền Cơ quả thực là đẹp đến kinh người.
Tô Phi Sắc đem ánh mắt từ trên mặt Ngọc Tuyền Cơ dời đi: "Cửu Thiên Tuế thật biết nói đùa, ta cũng chỉ là một tiểu nữ tử mà thôi, nhìn thấy tình cảnh như thế sao có thể không sợ hãi chứ."

"Phải không?" Khoé miệng Ngọc Tuyền Cơ nhẹ nhàng gợi lên ý cười sâu xa: "Cắt lưỡi, hãm hại, đổi trắng thay đen, Tam tiểu thư có bản lĩnh như thế, Bổn Đốc còn tưởng rằng ngươi không biết hai chữ sợ hãi viết như thế nào đấy."
Hắn sao lại biết chuyện đó? Tô Phi Sắc kinh ngạc.
Theo lý mà nói những việc đó đều chỉ là chuyện nội viện phủ Thừa tướng, không có lý do gì kinh động đến Đông Hán, chứ đừng nói là kinh động đến Đốc chủ Ngọc Tuyền Cơ, trừ phi......
Trong mắt Tô Phi Sắc nhanh chóng hiện lên một tia tàn khốc: "Ngươi vẫn luôn giám thị phủ Thừa tướng?"
"Giám thị? Phóng tầm mắt khắp kinh thành, dám nói Bổn Đốc giám thị phủ Thừa tướng, sợ là cũng chỉ có ngươi cùng người đó mà thôi." Ngọc Tuyền Cơ ngừng lại, trong đôi mắt sóng đẹp lưu chuyển, dường như đang hoài niệm.
Tô Phi Sắc nhớ tới những lời Yên Nhi nói với nàng hôm nay, đáy mắt trầm xuống, người đó mà hắn nói chẳng lẽ là......
Không đợi nàng nghĩ nhiều, Ngọc Tuyền Cơ đã đem ánh mắt thu liễm: "Chức trách của Đông Hán chính là bảo vệ hoàng thành cùng hoàng tôn hậu duệ quý tộc các ngươi, không phái vài người nhìn, xảy ra chuyện thì ai phụ trách?"
Hay cho một lý do đường hoàng, cũng chỉ có Ngọc Tuyền Cơ kẻ da mặt dày như hắn mới nói được.
Có điều nếu hắn đã phái người giám thị phủ Thừa tướng, thì các quan viên phủ đệ khác chỉ sợ cũng không thể may mắn thoát khỏi, bao gồm cả Cố gia đã bị diệt môn.
Không nghĩ tới tay Ngọc Tuyền Cơ lại có thể duỗi dài đến thế, chỉ sợ hoàng thành này có gió thổi cỏ lay, hắn liền lập tức biết.
Khó trách năm đó toàn bộ Cố gia cùng Tống Lăng Tu liên thủ cũng không diệt được nổi một mình hắn.
"Cửu Thiên Tuế nói cái gì thì chính là cái đó." Nghĩ đến bản thân nhất cử nhất động đều nằm trong khống chế của hắn, Tô Phi Sắc không khỏi mất đi hứng thú cùng hắn nói chuyện.
"Tam tiểu thư quả thực khiến cho Bổn Đốc mở rộng tầm mắt." Ngọc Tuyền Cơ đột nhiên hạ giọng, trong mắt thị huyết lưu động: "Nữ nhân, đã ẩn nhẫn lâu như vậy cớ gì ở thời điểm này lộ diện, muốn ở phủ Thừa tướng hô mưa gọi gió, ngươi còn chưa có cái bản lĩnh này đâu.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.