Hoạn Phi Thiên Hạ

Chương 30: Cửu Thiên Tuế bách lý thanh (hai)



Mọi người trên thuyền nhìn thấy người vừa tới là ai, nhất thời sắc mặt thay đổi hết lượt, có người thậm chí còn run như cầy sấy, ngay cả bình tĩnh như Tư Lưu Phong cũng lạnh mặt, Tây Lương Mạt chuẩn xác bắt được một tia tàn nhẫn hung ác chợt lóe lên rồi biến mắt trong mắt hắn.

Nàng xoay người nhìn lại, chỉ thấy một bộ mãng bào thêu bát long bằng chỉ bạc, ô quạt gần như che khuất nửa gương mặt hắn, còn đám thị vệ phía sau mặt trắng như giấy, thân mặc cẩm bào màu đen, trước sau đều thêu một đóa hoa sen kỳ dị bằng chỉ đỏ càng khiến bọn họ nhìn qua có vẻ giống nhau như đúc một cách quỷ quái. Sáu đại thái giám vẻ mặt âm trầm đi trước dẹp đường, bên cạnh là các cung nữ cầm các loại trái cây, quạt lông công che nắng, khăn lau, kính bát bảo chờ hầu hạ, nghi thức rầm rộ chẳng khác nào hoàng giá.

“Lớn mật, nhìn thấy Thiên Tuế còn không hành lễ!” Thái giám áo xanh lam vừa ném Tây Lương Đan cất giọng nói sắc nhọn, đôi mắt hẹp như sợi chỉ đảo qua những người còn đứng bất động, tựa hồ muốn ghi nhớ tất cả những kẻ dám vô lễ.

Ai chẳng biết Tư Lễ Giám am hiểu nhất là giám thị bách quan, minh tra ngầm hỏi, thủ đoạn tàn nhẫn, người bị theo dõi không ai có kết cục tốt, vào nhà tù của Tư Lễ Giám cũng chưa có người nào ra.

Đám hoạn quan thái giám này tâm tính vặn vẹo nhất, chỉ thích người ta chảy máu đầm đìa, kêu than khóc rống trước mặt mình.

Mọi người đều hoảng sợ hành lễ, nam tử quỳ một gối, nữ tử quỳ rạp xuống đất.

Cửu Thiên Tuế, Cửu Thiên Tuế, chín nghìn thêm một nghìn, vậy chính là — Vạn Tuế!

Tây Lương Mạt nhíu mày, đây có phải là lòng dạ Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết không.

Chỉ tiếc…

Chỉ tiếc cho dù có được vạn dặm giang sơn cũng không có người nối nghiệp, cho nên đám thần công sử quan mới dễ dàng tha thứ vậy chăng?

Ánh mắt Tây Lương Mạt đảo qua bông hoa sen đỏ như máu, nàng cũng cung kính quỳ xuống theo mọi người, miệng hô: “Thiên Tuế, Thiên Tuế, Thiên Thiến Tuế.”

Nửa khắc sau mới nghe một âm thanh như tiếng đàn từ xa xôi vọng về: “Dậy đi…”

Âm cuối hơi kéo dài, nhẹ bẫng, âm thanh như vậy vốn nên cực kỳ dễ nghe, nhưng mọi người chỉ cảm thấy nó lạnh băng dị thường, giống như trong quỷ vực u mê sâu thẳm, một bàn tay quỷ tái nhợt lạnh lẽo âm thầm vươn ra giữa nửa đêm không người, khe khẽ đặt lên cổ mình.

— rùng mình.

“… Tạ Cửu Thiên Tuế… .”

Lúc này, tiếng đáp lời đều dẫn theo chút run run bất giác.

Tư Lưu Phong thân là hậu duệ thiên vương quý tộc, không cần quỳ bái Cửu Thiên Tuế, ánh mắt hắn lạnh lùng, chỉ định chào hỏi đơn giản với đối phương.

Nhưng hiển nhiên có người không cho hắn thanh thản như vậy, Cửu Thiên Tuế thản nhiên cười khẽ nói: “Thì ra chất nhi cũng ở đây, nhiều ngày không gặp, sao trong cung ngoài cung đều không tới chuyện trò với thúc thúc?”

Gương mặt vốn lạnh như băng của Tư Lưu Phong càng thêm cứng nhắc, trong tầm mắt buông xuống hiện lên sát ý dày đặc.

Mọi người càng thêm không dám ngẩng đầu, chỉ hận không thể chưa từng xuất hiện hôm nay.

Ai chẳng biết…

Một thái giám hoạn quan ỷ vào Hoàng Đế tin một bề mà nắm giữ toàn bộ triều chính, phong làm Cửu Thiên Tuế, thành Vương khác họ, còn là Vương được sủng ái tín nhiệm hơn tất cả huynh đệ con cháu của Hoàng Đế, dưới một người trên vạn người, tất cả Vương gia đồng lứa hay thấp hơn hắn đều phải gọi hắn một tiếng thúc thúc.

Đây quả là nỗi nhục của đám vương tử hoàng tộc.

Cũng không phải không ai muốn phản, nhưng kết quả…

Nghĩ đến kết cục của ba Vương gia và thân tộc đã tạo phản, mọi người lại run lên.

Khi ngẩng đầu lên, Tư Lưu Phong đã bình tĩnh như nước, hắn nhìn Cửu Thiên Tuế, chắp tay nói: “Trong phủ tiểu chất gần đây nhiều chuyện vặt vãnh, chờ ngày khác rảnh rỗi nhất định sẽ tới phủ đệ của Vương thúc chơi một chuyến.”

“Ha ha, như vậy rất tốt.” Cửu Thiên Tuế gật đầu như rất vừa lòng, lại nói: “Nghe nói gần đây ngươi đã định việc hôn nhân, xin cưới hai vị tiểu thư mỹ mạo của nhà Tĩnh Quốc công, ngẩng đầu lên cho bản tọa nhìn xem, đừng bêu xấu mới được.”

Cửu Thiên Tuế tin tức nhanh nhạy, đương nhiên không ai dám coi thường, giọng điệu của hắn cực kỳ ngả ngớn, như đang xem xét vũ cơ đê tiện, tiểu thư bình thường nghe thấy đều phải xấu hổ giận dữ, tất cả mọi người đều lo sợ không yên.

Đó là Đức tiểu Vương phi tương lai đấy nha.

Bàn tay Tư Lưu Phong nắm quạt lộ gân xanh, nhưng trên mặt lại không có nửa phần dị thường.

Giờ phút này Tây Lương Đan đang khoác một chiếc áo khoác do Tần ma ma đưa tới, búi tóc tán loạn, đúng lúc rất chật vật, sao bằng lòng đứng ra “bêu xấu”, nhưng danh tiếng Cửu Thiên Tuế không cho nàng ta được tùy hứng.

Đành phải thật sự bêu xấu, nàng ta vừa ngẩng đầu, đang định nói: “Chính Tứ nữ phủ Tĩnh Quốc công, Tây Lương… Tây Lương…!”

Nói đến đây, trong một chốc nhìn thấy Cửu Thiên Tuế, nàng ta ngẩn người, nói không thành câu.

Tây Lương Mạt ở bên nghe vậy hơi nhíu mày, Tây Lương Đan đã gặp nhiều trường hợp lớn, sao có thể thất lễ như vậy?

Hay đại hoạn quan Cửu Thiên Tuế này nhìn rất đáng sợ? Trong đầu nàng không khỏi nhớ đến hình tượng đại hoạn quan xấu xí mập mạp, mặt bôi trắng bóc, miệng tô son đỏ, vẻ mặt dữ tợn trong phim truyền hình từ kiếp trước.

Một bút không viết lên hai chữ Tây Lương, Tây Lương Mạt cũng không tính bị liên lụy hỏi tội vì Tây Lương Đan, lập tức cũng ngẩng đầu nói: “Trưởng nữ Tây Lương Mạt phủ Tĩnh Quốc công, ra mắt… Cửu Thiên Tuế, Thiên Tuế vạn phúc.”

Tiếng nói của nàng cũng dừng lại một chút nhưng gần như không có khoảng cách, đơn giản vì vừa ngẩng đầu nàng đã hiểu vì sao Tây Lương Đan sẽ ngây cả người.

Đó là một gương mặt khó có thể hình dung, tóc đen rất dài rủ xuống bên dưới long quan, ngũ quan tinh xảo siêu việt không phân nổi giới tính, nhất là đôi mắt phượng như được tỉ mỉ vẽ ra, vết chì kẻ màu tím dọc theo một phần ba đuôi mắt vẽ thẳng về phía tóc mai, giống một đóa hoa mạn đà la cánh kép nở trên thái dương trắng như tuyết, mắt hắn lớn, đuôi mắt lại nhếch lên vốn đã đẹp như hồ ly, còn dùng chì tím kẻ một đường nghiêng nghiêng càng khiến cặp mắt to kia mang một vẻ yêu dị khó hiểu.

Huống hồ con ngươi của Bách Lý Thanh không phải màu nâu đậm như mắt người thường, đó là một màu đen thuần khiết, không một tia sáng, nhìn lâu dường như có thể hút hồn phách người ta vào ngục quỷ, trọn đời không được siêu sinh.

Khác biệt hoàn toàn với con ngươi của hắn, màu da hắn trắng đến mức gần như trong suốt, môi nhiễm một màu son đậm như máu, toàn thân như một… như một hình nhân bằng giấy trên điện tế, âm trầm khiến người ta không dám nhìn gần. Hắn chỉ đứng đó đã khiến không gian mù mịt đến ngay cả ánh mặt trời cũng không xuyên qua được, làm cho Tây Lương Mạt có loại cảm giác hít thở không thông.

Trông thấy người này giống như trông thấy — địa ngục rộng lớn vô ngần, cô đơn lạnh giá, xương trắng phơi đầy, đêm đêm chỉ có tiếng gào thét thê lương.

Nhưng vẫn là một người, lại xinh đẹp tới cực điểm, Tây Lương Mạt vốn cảm thấy Hàn Nhị phu nhân và Tây Lương Đan đã mỹ mạo đủ để danh chấn kinh thành, nhưng người này còn hợp với son phấn trang điểm hơn cả nữ tử, tất cả son phấn hương sắc sang quý nhất thiên hạ đều nên tồn tại vì người này, chỉ có thể thể hiện trọn vẹn trên dung nhan của hắn.

Hắn xứng với một câu — nghiêng nước nghiêng thành.

Là kinh diễm động phách, cũng là âm u kinh người.

Cực độ mâu thuẫn lại cực độ phù hợp biến hóa kỳ ảo, kết hợp hoàn mỹ trên người Cửu Thiên Tuế, hình thành một hiệu quả làm kinh sợ lòng người đến cực độ.

Nhất là khi hắn chuẩn bị ngồi lên chiếc ghế tử đàn bát long được bọn thị vệ nâng, hai tiểu thái giám lập tức lăn xuống dưới chân hắn, lấy lưng làm đệm, cung kính biến thành một chiếc ghế kê chân rộng lớn thoải mái mà bằng phẳng nhất, hai cung nữ cao lớn tức khắc quỳ sát hai bên, bày ra một tư thế xinh đẹp lại vặn vẹo, dùng lưng làm bàn, hạ nhân khác bên cạnh thuần thục đặt đồ vật lên lưng hai người, thậm chí cả nước sôi nóng bỏng và bình nước đá cũng không khiến hai cung nhân đó biến sắc dù chỉ một chút, một khắc đó, hiệu quả này đạt đến tận cùng.

Tư Lưu Phong thu bàn tay nổi gân xanh ra sau lưng, coi như không nhìn thấy gì.

Tây Lương Mạt hành lễ xong cũng là lúc nắm chặt được cảm xúc của mình, không hề lộ ra ngoài một chút, thể hiện ánh mắt kính ngưỡng vừa đúng rồi lập tức hạ tầm mắt.

Đôi mắt đen không thấy đáy của Bách Lý Thanh vòng một lượt rồi khóa vào nữ tử phía dưới, trong nháy mắt Tây Lương Mạt cảm nhận được cái gì tên là mũi nhọn sau lưng, sau đó ánh mắt hắn dừng trên người Tây Lương Đan cuối cùng cũng biết tự kiềm chế, ngón tay như hoa gõ chén trà của mình, cười khẽ: “Ánh mắt chất nhi thật đặc biệt, vị Tứ tiểu thư này quả thật — bêu xấu.”

Bách Lý Thanh ác ý cười nhạo khiến màn sương đen trong mắt Tư Lưu Phong càng dày đặc, ánh mắt hắn liếc qua vẻ mặt tức giận bất bình của Tây Lương Đan, hiện lên một tia chán ghét, nữ nhân này làm hại hắn gần như không còn mặt mũi trước mặt Bách Lý Thanh.

Nhưng còn may… Ánh mắt hắn dừng trên người Tây Lương Mạt không hề sợ hãi quỳ một bên, thêm chút dịu dàng tình cảm.

Đây mới là khí độ mà chủ mẫu của Đức Vương phủ hắn nên có.

Đương nhiên, cái nhìn lưu luyến tình cảm của hắn không thoát khỏi con mắt xảo quyệt âm hiểm của Bách Lý Thanh, hắn khẽ giật ngón tay, đại thái giám mặc cẩm bào màu xanh thêu hoa văn nước biển vỗ vách đá lập tức tiến lên một bước, dùng âm điệu lạnh lạnh quái dị bất nam bất nữ nói: “Cửu Thiên Tuế có chỉ, ban thưởng tiểu Vương gia cùng trưởng nữ Tây Lương Mạt phủ Tĩnh Quốc công cùng du thuyền hồ Cán Bích.”

Mọi người đều giật mình, có chút hoảng sợ nhìn về phía Tư Lưu Phong cùng Tây Lương Mạt, đặc biệt là Tây Lương Mạt, giống như chỉ chốc lát nữa nàng sẽ chết không có chỗ chôn, người mà Cửu Thiên Tuế hứng thú không ai sống lâu.

Tây Lương Mạt như không thấy, lại tao nhã khom người: “Tạ Cửu Thiên Tuế.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.