Hoạn Phi Thiên Hạ

Chương 46: Huyết án ở tiệc sắc phong (trung)



Hôm nay phủ Tĩnh Quốc công bày mười bàn tiệc, nam nữ mỗi bên đều năm bàn, khách mời đều là quan viên cùng gia quyến có quan hệ với phủ Quốc công, nữ quyến của hoàng thân quốc thích cùng người của Tây Lương thế gia mà Tây Lương Mạt chưa từng có tư cách nhìn thấy, ngay cả gia chủ cũng phái cháu dâu trưởng dẫn một đôi chị em song sinh tới, quà tặng quý trọng mà khách mời mang đến như nước chảy.

Tây Lương Mạt nhìn y hương tấn ảnh trong nội viện của Hương Vân Trai qua bức rèm che, mỹ nhân như ngọc, tiếng nói tiếng cười, xa xa là tiếng bàn luận của đám đàn ông trong nhà thủy tạ tại ngoại viện.

Khóe môi nàng cong lên một độ cong trào phúng: “Nhao nhao rối rít đều vì lợi mà tới, nối gót sàn sạt đều hướng lợi mà đi.”

Bạch Nhụy nhìn về phía Tây Lương Mạt có chút kỳ quái: “Đại tiểu thư, vì sao chúng ta phải ở đây nghe lén, em thấy Tam thái thái đã sai nha đầu Bích Đào tới thúc giục chúng ta ra mấy lần rồi!”

Tam thái thái Lê thị tiếp quản đại quyền chưởng gia, đã nhiều ngày bận đến sứt đầu mẻ trán, vừa phải quen thuộc công việc vừa phải sắp xếp yến hội, lần đầu quản gia nên rất căng thẳng, còn phải ngầm xử lý người của Nhị phu nhân.

Tây Lương Mạt thở dài, không nhịn được chọc lên trán Bạch Nhụy: “Nha đầu này, chẳng phải ta đã nói một nha đầu tâm phúc hợp cách phải hỏi ít nhìn nhiều sao, ta không ở đây xem đám người trong kia đức hạnh thế nào, cứ như vậy ra ngoài đụng vào mũi dao của người ta chắc?”

Vẻ mặt Bạch Nhụy vẫn có chút ngô nghê nhưng không mở miệng hỏi nữa, chỉ nghển cổ đánh giá tiểu thư phu nhân các nhà trong Hương Vân Trai, Tây Lương Mạt bất đắc dĩ khẽ cười, quên đi, tiểu nha đầu này còn cần tôi luyện, đáng quý là có một trái tim hết sức chân thành.

Tây Lương Mạt tiếp tục nhìn về phía sau mành, vì vị trí nàng đứng có một hòn đá mã não cực lớn khắc hình hoa lựu do Hoàng Đế ban cho nên những người khác khó mà thấy ở đây có người.

Vừa vặn, hai vị tiểu thư từ nhà tổ của Tây Lương thế gia đi tới ngắm nghía trân phẩm khắc hoa lựu, hai chị em song sinh này chị tên Tây Lương Vũ, em gọi Tây Lương Yên, khác biệt duy nhất là dưới khóe mắt có một nốt ruồi son, chị bên mắt trái, em bên mắt phải.

Đôi chị em như hoa này không thiên vị màu sắc sặc sỡ, áo choàng gấm như những quý nữ khác.

Họ đều mặc áo khoác ngoài lửng tay màu bạc thêu bách điệp xuyên hoa, áo trong tay rộng màu tím nhạt, phía dưới là váy xếp cùng màu, trên lưng thả chín chiếc vòng phỉ thúy tinh xảo, trên đầu cũng chỉ có một bộ đồ trang sức trân châu giống nhau như đúc, nhìn cực kỳ phiêu dật nhã nhặn, dung mạo cũng tao nhã dịu dàng, có vẻ rất dễ thân.

Nốt ruồi lệ đỏ chót trên làn da trắng trong như Quan Thế Âm chạm ngọc, đôi mắt sáng hiền hòa có một sức hút cực kỳ động lòng người, khiến người ta không muốn dời mắt, vì vậy đám quý tộc ăn chơi trong kinh thành đặt một biệt danh hiếm có cho đôi song sinh này là “Lệ Quan Thế Âm”.

Nhìn thật kỹ mới thấy chất liệu trang phục của bọn họ đều là sa Lâu Lan Chức nghìn lượng vàng một cuộn, trân châu trên đầu mỗi viên tròn đều to cỡ long nhãn, là nam châu loại một, toàn thân giá trị xa xỉ.

Tây Lương Vũ gẩy cành hoa lựu chế từ vàng ròng, cười nói: “Muội muội, vị Quận chúa này đúng là phô trương, vì sao trước kia thúc thúc chưa từng dẫn nàng ta về nhà tổ nhỉ?”

Tĩnh Quốc công tuy là nhị phòng chính xuất của Tây Lương thế gia nhưng không có quyền thừa kế gia chủ, bằng vào bản lĩnh mà gây dựng sự nghiệp riêng, xuất thân quan văn lại dùng võ lập mệnh.

Trước kia thỉnh thoảng quay về nhà tổ đều dẫn Tây Lương Tiên và Tây Lương Đan theo cùng, ngay cả Tây Lương Sương nuôi dưới danh nghĩa Hàn thị cũng từng có cơ hội đến nhà tổ.

Đối với nàng ta mà nói đó là niềm kiêu ngạo vì được thừa nhận, tuy cùng là thứ nữ nhưng nàng ta cao hơn Tây Lương Nguyệt một bậc, khi trở về luôn dùng mấy thứ đồ chơi tinh xảo xinh đẹp bằng vàng mà Tây Lương gia ban cho chọc Tây Lương Nguyệt tức giận hạ quyết tâm, khi trưởng thành nhất định phải tới Tây Lương thế gia nhận thức tổ tông một lần!

Nhưng bất cứ ai đều đã quên còn một người như Tây Lương Mạt, vì vậy hai chị em Tây Lương Vũ càng không nghe nói đến sự tồn tại của Tây Lương Mạt.

“Nghe nói rất không được sủng ái, không người dạy dỗ, hành vi thô bỉ, không biết bệ hạ nghĩ gì mà cho nàng ta làm Quận chúa, Nhị tỷ tỷ tài trí hơn người như vậy cũng mới là Huyện chúa thôi!”

Tây Lương Yên che miệng cười khẽ, tuy giọng nói nàng ta ấm áp mềm mại vẫn khiến Tây Lương Mạt nghe ra sự khinh miệt bên trong.

Tây Lương Vũ nói nhỏ: “Ông nội còn muốn thúc thúc mang nha đầu thô bỉ kia về nhà tổ, không biết nghĩ gì nữa.”

“Tỷ tỷ không biết sao, lứa chúng ta lại phải chọn một người tiến cống cho người Hách Hách, thân phận vị Quận chúa này vừa lúc đủ cao quý đấy thôi, làm Hách Hách Vương phi còn gì hợp hơn?”

“Cũng đúng… Ha ha.”

Hai chị em cúi đầu cười, đắc ý vô cùng.

Lại không biết phía sau khóm hoa có người đã nghe rõ ràng.

Nhưng Bạch Nhụy chỉ tái mặt không lên tiếng, nhìn về phía Tây Lương Mạt, Tây Lương Mạt như có chút suy nghĩ, sau đó dẫn đầu xoay người rời đi, Bạch Nhụy lập tức đuổi theo.

Hai bọn họ đều không ngờ nghe được tin tức… “thú vị” như vậy.

Chỉ chốc lát sau trong phòng vang lên tiếng thông báo: “Trinh Mẫn Quận chúa đến.”

Ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về phía thiếu nữ ưu nhã bước ra từ phía sau bức rèm thêu hoa sen tinh tế.

Chỉ thấy gương mặt nàng trắng nõn non mềm, da trắng như tuyết, khuôn mặt hơi gầy tái nhợt phủ một tầng phấn mỏng, mắt phượng hiền hòa, mặt mày như tranh vẽ, tóc đen dài buộc lên đỉnh đầu bằng dây buộc ngọc bích hình lông chim, mái tóc đen đổ xuống phía sau người như nước.

Áo bối tử bằng sa giao châu màu xanh ngọc thêu hoa sen, kết hợp với váy mềm vàng nhạt bằng lụa mỏng, cần cổ chỉ đeo một chuỗi vòng ngọc nhỏ nhắn kết bằng vàng ròng.

Ung dung tĩnh mỹ.

Trong đầu mọi người nháy mắt hiện lên bốn chữ này.

Xem ra kinh thành đồn đại nữ tử này hành vi thô bỉ quả không thể tin, nàng còn có một tay kỹ thuật họa bì xảo đoạt thiên công càng khiến người ta tò mò, nghe nói có thể biến một nữ tử cực kỳ bình thường trở thành tuyệt sắc, không có nữ tử nào không thích được xinh đẹp như hoa.

Vì vậy phần lớn đều nở nụ cười có vẻ cực kỳ thân thiết, nói với Tam thái thái Lê thị của phủ Quốc công ngồi bên Trinh Mẫn quận chúa những lời cực kỳ êm tai.

Trong lòng Lê thị tuy rất vui sướng nhưng trên mặt lại không biểu hiện quá rõ ràng, Tây Lương Mạt có chút hài lòng với vẻ biết tiến biết lùi của Lê thị.

“Nghe nói tỷ tỷ nhanh nhẹn khéo tay, một tay bút thần kỳ, không biết lúc nào có thể dạy muội muội không?” Tây Lương Vũ mang vẻ mặt dịu dàng ngây thơ tiến lên dắt tay Tây Lương Mạt trước.

Tây Lương Yên thì ở một bên khẽ cười phụ họa.

Tây Lương Mạt nhìn hai chị em “Lệ Quan Thế Âm” này, cười cười như có chút do dự: “Tỷ tỷ vốn bên dốc lòng truyền thụ, chỉ là lo lắng gần đây không được nhàn hạ, vì vậy giữa các muội muội chọn ra một người đẹp nhất, ta sẽ tặng người đó một lần “họa bì”!”

Hai chị em ngẩn ra nhìn nhau, có chút không biết trả lời thế nào.

Chỉ như vậy Tây Lương Mạt đã nhìn ra giữa bọn họ không thể nào không có khúc mắc, bởi vì không ai muốn mình giống người khác, chỉ là ngày thường tỷ muội tình thâm nên không nhận ra thôi.

Tây Lương Mạt vùi sẵn một cái gai giữa hai chị em, chầm chậm bước vào yến hội, tùy ý để các phu nhân kéo tới nói đùa, còn có một vài ánh mắt mờ ám quét tới quét lui trên người mình, ước chừng đang đánh giá thay con trai chưa vợ trong nhà.

Dù sao cũng náo nhiệt vô cùng, chén tới chén lui, trong nội viện tiếng ca bóng múa, khi trăng lên tới đỉnh đầu yến hội mới bất giác tới lúc tàn canh.

Tây Lương Mạt đang nếm tổ yến, bỗng tiếng nha đầu hét chói tai vang lên từ hậu viện: “Không xong, Yên nhi tiểu thư của nhà tổ chết trong viện Quận chúa!”

Tây Lương Mạt dừng tay, ánh mắt hiện lên một tia lạnh giá sắc nhọn trong chớp nhoáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.