Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 1 - Chương 102: Lửa giận của Công Chúa điện hạ



Bầu không khí căng thẳng trên đại điện hoàn toàn không truyền tới nha môn doanh mã, Tây Lương Mạt chờ trước cửa cung một lúc lâu mới nhìn thấy Mị Thất chậm rì đánh xe ngựa ra, Bạch Ngọc ngồi bên sườn xe vẻ mặt phiền muồn, còn Tiểu Lục Tử thì không thấy đâu.

Tây Lương Mạt nhướng mày, nghe vẻ Tiểu Lục Tử cãi nhau với Bạch Ngọc nên cũng không nghĩ nhiều liền lên xe.

Một thái giám trung niên mặc trang phục phó quản nội giám vội vàng chạy tới, tự mình dẫn bọn họ xuất cung.

“Quận Chúa, chào ngài, chúng ta tới dẫn ngựa giúp ngài.” Thái giám trung niên kia nịnh nọt cười tới dắt cương ngựa.

Những thái giám không phải thân tín bên cạnh Bách Lý Thanh như bọn họ không biết quan hệ giữa Tây Lương Mạt và Bách Lý Thanh, nhưng thánh sủng của Tuyên Văn Đế cho Tây Lương Mạt mọi người đã lén truyền ra từ lâu.

Tây Lương Mạt cách mành bảo Bạch Ngọc ban cho một cái hà bao, nàng nhẹ giọng nói: “Công công vất vả, không biết hôm nay sứ giả Hách Hách tới chơi Thiên Tuế gia có sắp xếp gì không?”

Thái giám trung niên kia nhận lấy hà bao ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy hơi nặng rồi mới hài lòng hì hì nở nụ cười: “Thiên Tuế gia hẳn sẽ sắp xếp yến hội, ngài không định đi sao?”

Tây Lương Mạt cười thản nhiên: “Bản Quận Chúa còn chuẩn bị chuyện gả chồng cho Tín Phi nương nương, không cần đi.”

Yến hội à, nói cách khác, sư phụ đại nhân của nàng e rằng chưa thể tức khắp tới trừng trị nàng được.

Vừa nghĩ tới người nào đó dùng tạo hình mất hồn xuất hiện trước mặt chúng thần hơn một tháng, lại nghĩ đến biểu cảm của người nào đó trước mặt bao người sau khi biết thứ kia là cái gì, tâm trạng của nàng chỉ có thể gói gọn trong một chữ – khoái!

Thái giám trung niên không phát hiện ánh sáng thích ý lóe lên rồi biến mất trong mắt nàng, hắn cười tủm tỉm tiễn bước Tây Lương Mạt, còn giơ tay vẫy vẫy tỏ vẻ cung kính.

Tây Lương Mạt dựa theo sắp xếp lúc đầu, để Mị Thất đi đón đoàn Bạch ma ma lên xe ngựa đi Lạc Dương, nàng thì cùng Bạch Ngọc tới Quốc Sắc Phường.

“Chủ tử, Công Chúa điện hạ đã tới, theo ngài dặn dò, vẫn dâng trà Xuân Sơn Vân Vụ cùng Tín Dương Mao Tiêm và mấy món điểm tâm của Ngân Hương Phường.” Nữ chưởng quầy trung niên cung kính nói với Tây Lương Mạt.

Tây Lương Mạt gật đầu, nhấc váy cùng Bạch Ngọc lên lầu.

Tầng trên này đã được nàng cải tạo thành hơn mười gian phòng bao lịch sự tao nhã, cung cấp nước trà điểm tâm tốt nhất, chỉ tiếp đãi các tiểu thư quý tộc không muốn chen chúc dưới lầu, nàng đi thẳng vào căn phòng đẹp đẽ quý giá nhất trong cùng.

Vừa vào cửa Tây Lương Mạt liền nhún gối chào cô gái đeo khăn che mặt ngồi trước bàn tròn bằng gỗ tử đàn khảm bát bảo: “Trinh Mẫn ra mắt Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa.”

Đại Trưởng Công Chúa vẫn mang cái khăn che mặt tơ vàng, chỉ lộ ra một đôi mắt đẹp như hàm chứa băng sương, đầu chải phi thiên kế, cắm một cây trâm phượng hoàng tám đuôi bằng phỉ thúy, mặc một bộ cẩm bào trắng thuần thêu phượng hoàng đậu mẫu đơn, mũ đính lông cáo tuyết khiến nàng có vẻ lạnh lùng cao quý, làm người ta không dám nhìn thẳng. Nàng đạm mạc giơ tay lên: “Đã lâu không gặp, chúng ta là người quen, Trinh Mẫn ngươi vẫn khách khí như vậy.”

Lời nói tuy khách sáo nhưng ngữ khí vẫn không có nửa điểm thân cận, ngược lại ánh mắt nàng càng lạnh lùng khắc nghiệt, có vẻ từ trên cao nhìn xuống.

Tây Lương Mạt cũng không giận, biết Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa này xưa nay đối với ai đều không cho sắc mặt tốt, có thể nói với nàng những lời này đã coi nàng là bạn bè rồi.

Tây Lương Mạt cười cười đứng dậy, từ trên tay Bạch Ngọc nhận lấy một chiếc hộp gỗ tử đàn khảm lục bảo khắc tơ vàng tinh mỹ kích thước tầm mười tấc vuông, dùng hai tay nâng cho Đại Trưởng Công Chúa: “Công Chúa, nhưng thứ này là son cùng nước thơm Tuyết Hàm Đông Phương mà Trinh Mẫn chuẩn bị cho ngài, nguyên liệu dùng chính hoa mai vào đông năm nay, và cả bạch thuật, hoàng kỳ, đương quy, nhân sâm và gỗ cây tường vi, hoa diên vĩ, hải đường cùng trân châu nam hải, trải qua mười lần phơi nắng, mười lần xao, mười lần mài chế thành. Chính tay Mạt Nhi điều chế nửa tháng mới được một bộ, tuy màu sắc thanh nhã như không dễ phai màu, mùi vị tuy còn hơi chút mùi dược nhưng rất có công dụng dưỡng da.”

Son cùng nước hoa đều đặt trong hộp bằng vàng vòng điểm bảo thạch chế tác cực kỳ tinh xảo, nhìn thôi đã khiến người ta yêu thích, mùi thuốc nhàn nhạt xen lẫn trong mùi hoa cũng rất đặc biệt, ngửi rất ấm áp.

Đại Trưởng Công Chúa nhìn những thứ này, trong đôi mắt băng tuyết cũng phải nhoáng lên một tia sáng, nàng cầm lên ngửi, có chút hài lòng gật đầu: “Trinh Mẫn, ngươi thật phí tâm.”

Tuy bề ngoài của Tây Lương Mạt nhìn có vẻ giống loại con gái mảnh mai dịu dàng, người nhìn người thương mà nàng không thích nhưng tính tình lại lanh lẹ, có phần cẩn thận tỉ mỉ, khiến nàng thật sự không ghét nổi, ngược lại có chút cảm giác thân cận.

Sau đó, Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa quan sát Tây Lương Mạt từ đầu đến chân, giọng nói hơi thả lỏng: “Nghe nói ngươi gả tới mấy ngày thì sức khỏe Tư Lưu Phong đều không tốt, không ngủ trong phòng ngươi được bao hôm?”

Tây Lương Mạt ngập ngừng, nhướng mày cười nói: “Sao thế này? Xem ra cả kinh thành đều biết ta là người không cát tường rồi à?”

Cũng chỉ có Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa mới nói loại chuyện này trực tiếp như vậy, không để ý đến cảm nhận của bất cứ ai, tính tình thẳng thắn thế này quả là chỉ thiên chi kiều nữ mới có.

Lời này tuy có vẻ tự giễu nhưng Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa hoàn toàn không nhận thấy vẻ không vui trên mặt Tây Lương Mạt, nàng khẽ xì một tiếng: “Ngươi quan tâm người ta nghĩ thế nào làm gì, sống cho chính mình, nhân sinh khổ đoản, chỉ mong tự tại qua ngày là tốt rồi.”

Dứt lời, sắc mặt nàng thoáng hiện lên một tia tàn nhẫn: “Cũng tại trong Đức Vương phủ của các ngươi kẻ thích nói lung tung không ít mới truyền chuyện này ra ngoài, không biết có ý đồ gì. Nếu là ta thì ta đã sớm đập tan cái Đức Vương phủ kia, kéo hết lũ tiểu nhân không có ý tốt ra ngoài, bất kể nam nữ, trước mặt mọi người lột quần áo, cắt lưỡi!”

Tây Lương Mạt nhướng này, nàng tin thủ đoạn độc ác của bị Đại Trưởng Công Chúa này, nàng cũng rất đồng ý với những lời này của Đại Trưởng Công Chúa. Nàng vừa châm trà cho Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa vừa nói: “Đám lắm miệng kia tất sẽ có một ngày không dám mở miệng nữa, có điều thế gian này có rất nhiều ràng buộc với nữ tử, nếu không cố trèo lên đầu người khác e rằng nữ tử bình thường đều chỉ mang một thân hèn mọn, chưa nói đến những cô gái trưởng thành trong thâm trạch hậu cung như chúng ta.”

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa không ngờ Tây Lương Mạt sẽ nói những lời như vậy, có cảm giác xuất phát từ nội tâm, có điều những câu này cũng rất hợp với tâm tình của nàng. Vì vậy nàng nhận lấy chén Tín Dương Mao Tiêm kia, khẽ nhấp một ngụm để mùi vị cay đắng nhàn nhạt tỏa ra trong miệng, rồi cười lạnh một tiếng: “Đúng vậy, người kia dù có thương ngươi, yêu ngươi, cưng ngươi thế nào đi nữa, xoay người rồi cũng sẽ hai tay dâng ngươi cho người khác, nào có để ý ngươi có cùng huyết mạch hay không, có từng ngọt ngọt mật mật hay không.”

Tây Lương Mạt biết nàng đang nói đến chuyện Tuyên Văn Đế đưa nàng đến Tây Địch hòa thân, về phần với Thái Tử thì nàng không biết ẩn tình.

Tây Lương Mạt trầm ngâm chốc lát, hít sâu một hơi: “Cũng đúng, nhìn Nhị muội muội kia của ta đi, à, giờ nên gọi nàng một tiếng Tín Phi nương nương, bệ hạ cũng từng mặc kệ lời phản đối của Hoàng Hậu nương nương, nhất định muốn đón muội muội của ta vào cung, nhảy ba cấp phong Uyển Tần, nay chẳng phải cũng tứ hôn nàng cho Hách Hách?”

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nghe vậy, đáy mắt hiện lên vẻ khinh miệt cùng trào phúng, nàng cười lạnh một tiếng: “Ả Tây Lương Tiên tàn hoa bại liễu kia cũng dám dùng thủ đoạn thấp hèn vô liêm sỉ như vậy tiến cung, cho dùng ả không bị hoàng huynh tứ hôn cho Hách Hách thì bản cung sẽ không để thứ ô uế dơ bẩn đó xuất hiện trước mắt, mê hoặc cung đình phải tru di cửu tộc!”

Tây Lương Mạt hơi ngừng, trong lòng bất đắc dĩ cười, vị Công Chúa điện hạ này quả không nhớ nàng cũng thuộc bộ tộc thân cận nhất trong cửu tộc của Tây Lương Tiên sao?

Có điều có thể thấy được sự căm hận của Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa đối với Tây Lương Tiên, hoàn toàn không vì tình trạng thê thảm của Tây Lương Tiên do nàng gây ra mà giảm bớt một chút, ngược lại còn có vẻ càng thêm chán ghét.

Đại khái đối với Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa mà nói, tuy nàng oán hận hoàng gia vô tình nhưng vẫn bất giác bảo vệ sự tôn nghiêm và cao quý của hoàng gia, cho nên mới căm hận Tây Lương Tiên như vậy.

Đây quả là tin tức tốt với nàng.

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa thấy Tây Lương Mạt im lặng bỗng nhớ ra Tây Lương Mạt cũng xuất thân từ phủ Tĩnh Quốc Công, ánh mắt thoáng qua một tia xấu hổ rồi ho khẽ cứng nhắc nói: “Bản cung không có ý kia, Trinh Mẫn ngươi đương nhiên rất tốt.”

Tây Lương Mạt cười cười, hoàn toàn không để trong lòng: “Trinh Mẫn hiểu ý của Công Chúa điện hạ, sẽ không để trong lòng.”

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa thân là thiên chi kiều nữ, hưởng hết vinh hoa phú quý, huynh trưởng yêu thương, cho nên mới có thể sống không kiêng nể gì, căn bản không quen xin lỗi người khác, ngay cả cháu trai mình cũng dám quyến rũ; có điều vi phải thực hiện chức trách của công chúa, bị ép hòa thân nên mới hận hoàng gia bạc tình.

So với những chuyện Tây Lương Mạt đã trải qua, coi như nàng ta may mắn hơn nhiều.

Tây Lương Mạt hơi dùng, khẽ thở dài nói: “Có điều vị Tín Phi muội muội này của ta cũng chọc người ta trìu mến, hôm nay khi xuất cung Trinh Mẫn còn bị Thái Tử điện hạ ngăn lại, bị chất vấn vì chuyện Tín Phi kìa.”

“Thái Tử điện hạ ngăn ngươi lại chất vấn cái gì?” Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa lập tức ngước mắt lên, ngay cả chén trà cũng buông xuống, nhìn chằm chằm Tây Lương Mạt.

Tây Lương Mạt cười khổ: “Thái Tử điện hạ tưởng Trinh Mẫn kiến nghị với bệ hạ khiến Tín Phi nương nương phải đi hòa thân, chất vấn ta vì sao không tha cho một cô gái đáng thương lại dịu dàng mỹ lệ như Tín Phi, ta thật sự hết đường chối cãi. Chuyện này đủ để thấy Tín Phi nương nương quả thực khiến người ta thương mến, ngay cả Thái Tử điện hạ xưa nay lạnh mặt lạnh tình cũng ra mặt thay nàng ta.”

“Choang!”

Tiếng cái chén vỡ nát khiến Bạch Ngọc đang định thêm nước nóng hoảng sợ, cúi đầu nhìn mới thấy một cô gái không hề có võ công nội lực như Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa mà lại bóp nát một chén trà, còn giống như hoàn toàn không cảm thấy đau đớn.

Ánh mắt Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa âm trầm như độc xà, mang theo một loại hung ác khiến người ta cực kỳ kinh hãi: “Tiện nhân Tây Lương Tiên này, dùng thân thể dơ bẩn kia quyến rũ hoàng huynh còn chưa đủ, nay còn dám dụ dỗ Thừa Kiền sao, quả là… quả là… đáng chết, đáng chết, đáng chết!”

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa vô cùng tức giận nên thoáng chốc không biết nói gì, chỉ liên tục nói ba lần đáng chết!

Hơi máu cùng sát ý trong mắt nàng khiến gương mặt nàng vặn vẹo.

Tây Lương Mạt nhìn thân thể nàng run run, trong lòng thầm than đây rõ là một cô gái điên rồ vì yêu.

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa đứng trên người khác, địa vị cao cả lại đau đớn tan nát cõi lòng vì không cầu xin được thứ mình muốn.

Công Chúa điện hạ từ nhỏ không gì không chiếm được, cho nên càng thêm khó nhịn với loại tình cảm không thể chiếm hữu này.

Phản ứng mãnh liệt hoàn toàn vượt qua dự đoán của Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa càng chứng thực tình cảm của Thái Tử điện hạ cùng Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa gần đây chuyển biến xấu.

Xem ra, tương lai của Tây Lương Tiên nhất định là một đường gian nguy.

Tây Lương Mạt cất bước Đại Trưởng Công Chúa vẻ mặt tối tăm, lộ ra một nụ cười như có như không, không biết Đại Trưởng Công Chúa sẽ tặng quà cưới thế nào cho Tây Lương Tiên đây?

Lúc đó Tây Lương Mạt cũng không ngờ kết cục của Tây Lương Tiên lại thảm đến mức kia.

Lúc này, Tây Lương Mạt có một việc quan trọng nhất, chính là – chuồn cho nhanh.

Ngồi lại ở Quốc Sắc Phường một lúc, Bạch Ngọc dẫn Mị Lục vẻ mặt rầu rĩ trở về.

Tây Lương Mạt mỉm cười nhìn về phía Mị Lục: “Tiểu Lục Tử, ngươi làm sao thế? Là Bạch Ngọc ức hiếp ngươi? Vì sao vừa rồi một mình chạy trước?”

Bạch Ngọc có chút bất mãn kháng nghị với Tây Lương Mạt: “Quận Chúa, người nói gì vậy, người ta nào có ức hiếp Tiểu Lục Tử?”

“Được rồi, em câm miệng đi.” Tây Lương Mạt liếc Bạch Ngọc một cái, vỗ vỗ vai Tiểu Lục Tử nói: “Đừng để ý đến Bạch Ngọc tỷ tỷ của ngươi, tính nàng trước giờ vẫn vậy.”

Dứt lời nàng còn săn sóc rót chén trà đưa cho Mị Lục.

Mị Lục nước mắt lưng tròng nhận lấy, vừa cảm động uống gương mặt nhỏ nhắn vừa ửng đỏ lí nhí nói: “Thật ra không phải Bạch Ngọc tỷ tỷ ức hiếp ta, tỷ tỷ nàng muốn lấy bạc từ đũng quần Tiểu Lục Tử, sau lại không lấy nữa…”

“Tiểu Lục Tử!” Mặt Bạch Ngọc lập tức đỏ bừng, đứa bé này có thể đừng nói nửa câu vậy không?

Cái gì gọi là nàng muốn móc đũng quần hắn!

Tiểu Lục Tử bị Bạch Ngọc dọa, liền “phịch” một tiếng – ngã xuống.

Tây Lương Mạt nhướng mày nhìn Bạch Ngọc, giơ ngón tay cái lên với nàng, nụ cười giả tạo: “Ai ui, Ngọc Nhi cô nương của chúng ta quả là nữ trung hào kiệt!”

Bạch Ngọc cũng học nàng nhướng mày, bĩu môi nói: “Quận Chúa, đứa bé này không biết ngốc thật hay giả, bị Quận Chúa người bán còn phải giúp người đếm tiền.”

Thường ngày Quận Chúa luôn nói Thiên Tuế gia là kẻ gian trá vô sỉ, nàng thấy Quận Chúa cùng Thiên Tuế gia rõ là tuyệt phối, một người gian trá một người vô sỉ.

Chỉ tiếc Thiên Tuế gia là thái giám.

Bạch Ngọc lắc đầu, xoay người đi ra ngoài bảo tiểu nhị Quốc Sắc Phường khiêng Mị Lục ngủ say như chết vì ngu ngốc uống trà của Tây Lương Mạt lên xe.

Nhìn bên ngoài, xe ngựa có vẻ chỉ là một cỗ xe tầm thường, bên trong lại là một cảnh tượng khác, thùng xe rộng lớn trải kín đệm lông ngỗng êm dày, ngay cả vách xe cũng phủ một lớp đệm lông ngỗng, vì vậy chỉ cần đặt một cái lò sưởi là đã cực kỳ thoải mái ấm áp, ngăn kéo nhỏ của xe để đầy các loại thức ăn cùng lương khô tinh tế, hộp ngầm phía dưới chỗ ngồi thì toàn mê dược, độc dược, ám khí và bạc.

Dưới xe còn treo một cái thùng chứa người, phía trên có lỗ thông khí để người trong xe đỡ ngộp chết.

Mị Lục bị đặt dưới đó.

“Cái này… an toàn chứ?” Bạch Ngọc đã thay một bộ nam trang lo lắng hỏi Tây Lương Mạt cũng đã thay một bộ đồ bình dân.

Trang phục của nàng cùng Tây Lương Mạt hợp thành một đôi vợ chồng xa nhà.

Tây Lương Mạt dùng tay áo che miệng cười khẽ, đôi mắt cong cong: “Ui, đau lòng phải không, em không sợ chủ tử là ta ghen à?”

Bạch Ngọc lập tức cúi đầu không nói, xoay người bò lên xe, dù sao nàng cũng không cãi được Quận Chúa nhanh mồm nhanh miệng, suy nghĩ nhanh nhẹn linh hoạt.

Tây Lương Mạt nhìn nha hoàn của mình không khỏi thở dài, nha đầu ngốc này, sớm muộn gì cũng có một ngày bị Mị Lục ăn sạch bách còn tưởng chính mình vấy bẩn Mị Lục thuần khiết nữa.

Có điều, nhìn Bạch Ngọc cùng Mị Lục cũng thật thú vị, nàng không định quấy rối hai người này, vạch trần hết ra thật vô vị, Tây Lương Mạt cười tủm tỉm xoay người cũng lên xe.

Nhắc đến mới thấy, thú vị ác độc của nàng chưa chắc đã ít hơn đại yêu nghiệt Bách Lý Thanh kia đâu.

Bạch Ngọc không biết chủ tử nhà mình đang định xem trò cười của mình, chỉ vừa quất ngựa vừa lái xe rồi nói: “Quận Chúa, chúng ta không đi cùng đám Bạch ma ma sao? Bạch Nhụy hẳn đã khiến Mị Thất hôn mê rồi, còn nữa, vì sao người phải che giấu Thiên Tuế gia?”

Lẽ nào Quận Chúa làm chuyện gì có lỗi với Thiên Tuế gia?

Nhìn xe ngựa thuận lợi ra khỏi nội thành, tiếp cận ngoại thành, Tây Lương Mạt cười cười quay đầu nhìn về phía đế cung, mặt mày cong cong biến hóa lạ kỳ: “Nhiều năm trước có một chuyện kể, có một Hoàng Đế vừa háo sắc vừa tự kỷ, tự xưng là tuấn mỹ vô song, thiên hạ vô địch, muốn vơ vét hết hoa y mỹ phục trong thiên hạ, nếu một ngày không có y phục đẹp hắn sẽ giết một thợ may. Sau đó, có một thợ may bị ép đến đường cùng liền đưa một bộ y phục cho Hoàng Đế, hắn nói với Hoàng Đế đây là bộ y phục đẹp nhất thế gian, chỉ có người ngốc nhất cùng xấu nhất mới không nhìn thấy bộ y phục mỹ lệ này, vì vậy Hoàng Đế mặc lên…”

“Thế nhưng, ngày hôm sau khi vào triều, tất cả đại thần đều thấy Hoàng Đế trần truồng vào triều, nhưng thần thái cùng động tác của hắn giống như thật sự mặc vào bộ lễ phục đẹp đẽ quý giá nhất, cũng không ai dám nói cho Hoàng Đế thật ra hắn không mặc gì.”

Bạch Ngọc vừa đánh xe vừa ngạc nhiên hỏi: “Hử? Thế là vì sao? Nếu Hoàng Đế không mặc y phục, vì sao chúng thần không dám nói?”

Tây Lương Mạt lười biếng kéo áo choàng của mình: “Đó là vì không ai muốn thừa nhận mình là người ngu xuẩn nhất và xấu nhất, đồng thời không dám mạo hiểm khiến Hoàng Đế tức giận để nói cho Hoàng Đế, thật ra hắn không mặc gì hết.”

Đây là lý do vì sao chúng thần đều biết trên đầu Bách Lý Thanh đội cái yếm lại không ai dám nói cho Bách Lý Thanh.

Bọn họ sợ nếu vạch mặt Bách Lý Thanh, xem trò cười của Bách Lý Thanh thì bằng tính tình có thù tất báo của Bách Lý Thanh có lẽ người tiếp theo Tư Lễ Giám chế giễu chính là mình.

Đương nhiên cũng có người cho rằng Bách Lý Thanh mới dở chứng, ví dụ như Tư Thừa Kiền.

“Vậy Hoàng Đế kia luôn mặc “bộ đồ mới” đó à?” Bạch Ngọc cảm thấy câu chuyện này vô cùng hoang đường.

Tây Lương Mạt cười tủm tỉm nói: “Không phải, không phải, cuối cùng có một số người chính trực thành thật vạch trần chuyện này. Có một lần, khi Hoàng Đế đi dạo, một đứa bé chỉ vào hắn nói – Hoàng Đế không mặc quần áo, sau đó câu chuyện về bộ đồ mới của Hoàng Đế hoàn toàn kết thúc.”

Người Hách Hách trên đại điện hôm nay hẳn là người chính trực thành thật như thế!

Có điều chuyện duy nhất khiến nàng cảm thấy buồn bực là, gần đây có phải Bách Lý Thanh hơi chịu khó chạy tới chỗ nàng quá không, hay là Tư Lễ Giám quá bận nên hắn hoàn toàn không có thời gian rảnh đi lâm hạnh đám mỹ nhân hậu viện của hắn?

Nên tới hôm nay mới phát hiện “bí mật nhỏ” mà mọi người đều biết?



Khi Tây Lương Mạt đang suy tư vấn đề này, trong cung bắt đầu náo nhiệt mở tiệc, chuẩn bị tiếp đãi những vị khách đến từ Hách Hách.

Cáp Tang Vương Tử ân cần muốn dùng bữa với “Cửu Thiên Tuế Công Chúa điện hạ”, thế nhưng hắn lập tức bị một đám đại nhân “nhiệt tình hiếu khách” vậy quanh, mang ra xa.

Cáp Tang lưu luyến thâm tình nhìn Bách Lý Thanh ngồi ở trên chiêu đãi bọn hắn thay Hoàng Đế, vung vẩy hai cái yếm nho nhỏ trong tay nói: “Cửu Thiên Tuế Công Chúa điện hạ, chờ ta uống rượu xong với các thần tử của ngài rồi lại tới ẩn tình đưa tình ăn chân gà nướng với ngài, chân gà nướng của Thiên Triều còn ngon hơn cả chân sói trên sa mạc Hách Hách chúng ta!”

Cáp Tang phát hiện mình lại dùng một thành ngữ nên rất đắc ý: “Ha ha, nhận lời khích lệ của các vị, tiếng Trung Nguyên của bản Vương Tử lại tiến triển cực nhanh rồi!”

Chúng thần nhìn Cửu Thiên Tuế bóp cái chén vàng thành bột phấn, lập tức liều mạng kéo Cáp Tang đang vẫy cái yếm đi, trong lòng thầm mắng, ai khen ngươi, tốt nhất ngươi đừng nói tiếng Trung Nguyên, hoặc ngươi biến thành câm điếc, thế mới là “tiến triển cực nhanh”!

Bách Lý Thanh nhìn Cáp Tang bị kéo đi, hắn phủi ống tay áo phất hết phấn vàng xuống đất, sau đó ưu nhã cười với các đại thần còn lại: “Bản tọa còn phải đi xử lý một số sổ con Tư Lễ Giám vừa dâng lên, có người nói gần đây có vài người ngứa da, dám không để ý pháp lệnh triều đình, đến xóm cô đầu ngủ bờ ngủ bụi, còn dùng một số thứ mất mặt đi lấy lòng hoa nương. Xem ra bản tọa thật sự nên thông báo cho phu nhân của những kẻ không biết kiểm điểm này đến xóm cô đầu xem sao, xem đấy là những thứ đồ chơi gì! Rồi khiến từng người đội thứ đồ chơi bọn họ tặng cho hoa nương rêu rao vào triều mới được!”

Dứt lời, trong sắc mặt tái nhợt của chúng thần, hắn thản nhiên xoay người trở về hậu điện, để lại một bầu không khí vắng lặng sau lưng.

Quy định không cho phép người làm quan trong triều ngủ bờ ngủ bụi lưu truyền từ triều trước tới nay, có người nói Hoàng Hậu khai quốc triều trước tuy hiền đức trung trinh, phụ tá đế quân chiếm lấy giang sơn nhưng cũng là một đố phụ, ép đế quân thiết lập quy củ này, không biết làm sao lại lưu truyền tới triều đại này, có điều cấp trên luôn nhắm một mắt mở một mắt.

Đàn ông làm gì có chuyện không tìm hoa hỏi liễu, dù là Vương Gia thái giám như Cửu Thiên Tuế chẳng phải cũng nuôi vô số gia kỹ đấy thôi?

Nhưng, Thiên Tuế gia hoàn toàn mất mặt, đương nhiên muốn người ta cũng mất mặt theo.

Bảo các phu nhân cùng đi bắt gian? Còn đội thứ đồ chơi tặng cho hoa nương vào triều?

Thiên Tuế gia, quả nhiên đủ hung ác!

Chúng thần khóc không ra nước mắt, muốn cáo trạng mà không có cửa.

Đám Cáp Tang Vương Tử không hiểu vì sao đột nhiên sắc mặt các đại thần Thiên Triều lại tát nhợt như thế, chỉ biết ra sức hô bạn gọi bè.

Bách Lý Thanh trở về hậu điện, vẻ mặt vốn ung dung ưu nhã đen như đít nồi trong nháy mắt.

Một đám cận thị đi theo phía sau đều câm như hến.

Liên công công từ xa thấy Bách Lý Thanh như vậy thật sự không dám tiến lên báo cáo chủ tử mình tin tức này, nhưng nháy mắt với Tiểu Thắng Tử cả nửa ngày mà Tiểu Thắng Tử đều làm như không thấy, chỉ coi mắt hắn bị co giật.

Liên công công do dự hồi lâu, cuối cùng chấp nhận bi thương, khom người nói khẽ với Bách Lý Thanh: “Bẩm Thiên Tuế gia, Quận Chúa nói muốn chuẩn bị đồ cưới cho Tín Phi nương nương nên hôm nay đã dẫn Mị Thất cùng các ma ma, nha hoàn bên cạnh đi Lạc Dương, có người nói đã ra khỏi thành.”

Bách Lý Thanh đi vài bước bỗng siết tay một cái, gương mặt xinh đẹp hiện lên bóng tối muốn cắn nuốt người ta, hắn híp mắt, giận quá hóa cười, âm trầm nghiến răng: “Tốt lắm, tốt lắm, còn dám chạy, trò cưng của bản tọa quả là ngày càng biết dự đoán!”

Thật là… Thật là tức chết hắn!

Cuối cùng hắn không nhịn nổi nữa, giọng nói sắc nhọn cất cao lên: “Đi, bắt ranh con đó về cho bản tọa! Bắt về!”

Liên công công sợ đến mức lùi một bước, hắn rất ít thấy Thiên Tuế gia giận to như thế, xong rồi, tiểu Quận Chúa xong đời rồi.

Ai chẳng biết, Thiên Tuế gia dung sắc khuynh quốc, phong thái ưu nhã vô song, mỗi một hành động một trang sức đều là hình tượng để đám con cháu thế gia phong lưu ăn chơi trong thiên hạ lén noi theo. Tuy Thiên Tuế gia vô cùng chán ghét người ta nhìn mặt hắn, từ khi Thiên Tuế gia leo lên đỉnh quyền lực cũng không ai dám buông lời coi rẻ nữa.

Nhưng Thiên Tuế gia còn là một người cực kỳ kiêu ngạo về dung mạo cùng phong thái của mình, nay Thiên Tuế gia lại đội thứ đồ chơi kia trên đầu lâu như vậy…

Hắn không lập tức phái người đi giết chết tiểu Quận Chúa đã là một kỳ tích rồi.

À, đương nhiên cũng có thể Thiên Tuế gia muốn… bắt tiểu Quận Chúa về, rút gân, lột da, chém eo, xuyên tủy?

Nhớ tới kết cục của những yêu sủng đắc tội Thiên Tuế gia trước giờ, lại nghĩ tới lửa giận của Thiên Tuế gia hôm nay, Liên công công không nhịn được rùng mình.

Bách Lý Thanh cười lạnh xoay người đi về phía ngoài, bỗng nói như nhớ tới cái gì: “Ước chừng nhãi con khốn kiếp này sẽ không để lại đầu mối rõ ràng như vậy, nói không chừng còn chưa ra khỏi thành, đúng là có tiền đồ, chờ bản tọa bắt được ngươi… Hừ… Hừ…”

Tiểu Thắng Tử cũng lo lắng thở dài một hơi, trong lòng thầm nghĩ, nhìn dáng vẻ dữ tợn kia của Thiên Tuế gia tiểu Quận Chúa hẳn sẽ không may, có điều không phải loại không may mà Liên công công nghĩ, hắn thấy ước chừng tiểu Quận Chúa sẽ phải hưởng thủ đoạn “mài người” của Thiên Tuế gia mới khiến Thiên Tuế gia bớt giận được.

Bách Lý Thanh đang định quay về Tư Lễ Giám bố trí một phen, để xem làm thế nào bắt tiểu yêu nghiệt lẩn trốn kia trở về, từ từ mài mòn trừng trị ngược đãi chà đạp, thì vừa vặn gặp Cáp Tang Vương Tử vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh đang được cung nga dắt đi.

Cáp Tang vốn là một kẻ tính tình lỗ mãng, vừa nhìn thấy “Cửu Thiên Tuế Công Chúa điện hạ” khiến hắn nhớ mãi không quên, cảm giác say lại bốc lên, tức khắc hưng phấn chạy về phía Bách Lý Thanh: “Cửu Thiên Tuế Công Chúa điện hạ, ngài muốn đi đâu? Chẳng lẽ ngài muốn quay về cung điện của ngài, ngài mảnh mai mỹ lệ như vậy xin cho phép Cáp Tang đưa ngài về đi, trái tim của Cáp Tang đối với ngài tựa như nhân bánh trên bầu trời hôm nay… À, không, là trăng sáng trên trời, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương!”

Chúng thái giám đều dùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn Cáp Tang, thì ra vì hắn muốn tỏ lòng ái mộ của mình với Cửu Thiên Tuế Công Chúa điện hạ nên cũng đội một cái “che mắt” kiểu cái yếm, bởi trên đầu hắn còn đội một đầu sói biểu thị sự dũng mãnh của Hách Hách nên cái che mắt kia đương nhiên che trên mắt sói, hai cái dây cũng buộc thành hình nơ bướm.

Như… Như thế này, phong thái quả là mất hồn.

“Tiếng Trung Nguyên của ta lại tiến bộ rồi, ngài không khích lệ ta sao, Cửu Thiên Tuế Công Chúa điện hạ?” Cáp Tang ân cần chờ đợi dí mặt về phía Bách Lý Thanh.

Bách Lý Thanh nghe thấy một sợi dây trong đầu mình bỗng đứt phựt, hắn lộ ra một nụ cười tăm tối, bỗng nhấc cái chân phía dưới triều phục, trực tiếp gạt ngã Cáp Tang Vương Tử uống say chuếnh choáng: “Ông đây khen tám đời tổ tông nhà mi!”

Sau đó hắn nhấc triều phục đi tới, tàn bạo giẫm lên mặt Cáp Tang: “Thứ vô liêm sỉ nhà ngươi, đi chết đi, đi chết đi, đi chết đi!”

Chúng thái giám hoàn toàn rơi cằm, xong rồi, xong rồi, Thiên Tuế gia bị tức đến phát điên mất rồi, còn hoàn toàn không để ý tới hình tượng phong lưu ưu nhã nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.