Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 1 - Chương 103: Chạy trốn thuận lợi



Xe ngựa phủ giấy dầu lung la lung lay cuối cùng cũng dừng lại trước một khách sạn bình dân nhỏ, người đánh xe là một ma ma trung niên, bà ngẩng đầu nhìn khách sạn bình dân rồi lại nhìn sắc trời, sau đó nhảy xuống xe nói với người trong xe: “Hôm nay sắc trời đã muộn, nghỉ tạm ở đây đi, ngày mai lại đi tiếp.”

Mành xe bị vén lên, lộ ra thiếu nữ có gương mặt búp bê xinh đẹp, nàng cười tủm tỉm nói: “Được rồi!”

Thiếu nữ quay đầu khom nửa người nói với người còn lại trong xe: “Hà ma ma, chúng ta đi một ngày rồi, nghỉ ngơi một chút đi.”

Dứt lời, nàng đỡ một ma ma dung mạo đoan trang đi ra, sắc mặt ma ma kia có chút lãnh đạm, liếc Bạch Trân nửa đỡ nữa kéo mình xuống nói: “Được rồi, Trân nha đầu, ngươi không cần kéo bà già này, tự bà già này đi.”

Bạch Trân hơi xấu hổ buông tay, nhìn Hà ma ma xuống xe rồi nổi giận đùng đùng đi thẳng vào khách sạn kia, sau nàng mới nhảy xuống xe, cười khổ thì thầm: “Aizz, chuyện này là thế nào đây, các chủ tử có chuyện quả nhiên vẫn là bọn hạ nhân không may.”

Tuy oán giận nhưng nàng vẫn liếc nhìn Bạch ma ma, Bạch ma ma lập tức hiểu ý gật đầu, theo Hà ma ma vào khách sạn bình dân.

Bạch Trân dắt ngựa, nở nụ cười đáng yêu với tiểu nhị tới đón xe ngựa: “Tiểu nhị ca, trong điếm của ngươi có tiểu nhị khác không, trên xe chúng ta có một cái thùng nhỏ đựng mấy loại đá tiểu thư chúng ta vận chuyện cho lão gia nhìn chơi, hơi nặng chút, ngươi mời mấy vị tiểu nhị xuống giúp nâng vào phòng đi, chúng ta sẽ cho thêm tiền công.”

Tiểu nhị kia thấy Bạch Trân cười liền đỏ mặt, lập tức thưa thưa dạ dạ: “Có, có chứ, cô nương chờ chút, tiền công thì không cần.”

Nói xong hắn lập tức xoay người vào trong gọi đầu bếp cùng mấy tiểu nhị khác tới giúp Bạch Trân khiêng cái thùng.

Bọn họ vừa tới gần xe lại thấy một thiếu nữ xinh đẹp đang tuổi thanh xuân từ trong đi ra, mày liễu, mắt hạnh, mặt trái xoan, hấp dẫn hơn cô nương lúc trước nhiều, nhất thời đồng loạt đỏ mặt, cô nương này chính là tiểu thư nhà này đây, cô nương nhà giàu quả nhiên khác thường, nhìn dịu dàng lại xinh đẹp tuyệt trần.

Bạch Nhụy thấy mấy tiểu nhị ngẩn ngơ sững sờ liền nhướng mày, hai tay chống nạnh tức giận nói: “Nhìn cái gì, chưa thấy cô nương bao giờ à, nói tới giúp thì còn đứng ngơ ra đấy làm gì!”

“Vâng, tiểu thư.” Mấy tiểu nhị kia đồng loạt run lên chạy tới giúp đỡ, than thầm nhìn người không thể nhìn bề ngoài, cô nương này thật sự quá mạnh mẽ.

Bạch Nhụy vừa chỉ huy bọn họ chuyển cái thùng lớn kia vừa nói: “Ta không phải tiểu thư, tiểu thư không rảnh, này, nhẹ tay chút, cẩn thận là hỏng… tảng đá bên trong!”

Mấy tiểu nhị không cho là đúng thầm nghĩ, thì ra cô nương này cũng chỉ là một nha hoàn, nha hoàn đúng là không có kiến thức, đá cũng xóc nảy hỏng được chắc!

Nhưng bọn hắn vẫn ngoan ngoãn khiêng cái thùng to bằng một người cao lớn này vào phòng, quả là đá, nặng thật!

Đợi vào đến trong phòng, Bạch Trân vẫn giữ lời hứa thưởng cho đám tiểu nhị nhiều tiền, để bọn họ đi uống rượu, đuổi mấy tiểu nhị đi nàng mới xoay người bí ẩn nháy mắt với Bạch Nhụy: “Bạch Nhụy, tiếp theo là thời gian cẩn thận hầu hạ “tảng đá”, ngươi phải dịu dàng với “tảng đá” một chút, hắn không đỡ nổi thủ đoạn độc ác của ngươi tàn phá, ta đi xem bên Bạch ma ma thế nào rồi.”

Dứt lời, nàng không chờ Bạch Nhụy trả lời liền cười hì hì đóng cửa lại, bỏ chạy nhanh như chớp.

Bạch Nhụy đỏ mặt tức giận mắng: “Đúng là cô ả không biết xấu hổ!”

Thế nhưng, nàng vẫn lập tức lấy cái chìa khóa từ trong bao quần áo ra, vội vàng mở nắp thùng.

Nắp thùng vừa mở ra liền lộ ra “tảng đá” bên trong – một chàng mỹ nam say ngủ.

Bạch Nhụy ngồi xổm xuống sờ sờ mũi hắn, cảm thấy hơi thở bình thường mới thở phào một hơi, thầm nói: “Dược này của Đại tiểu thư có hiệu lực mạnh thật, giờ còn chưa tỉnh lại.”

Nàng vươn tay sờ soạng cái chai nhỏ màu xanh trong lòng, nhổ nút lọ rồi đưa đến dưới mũi Mị Thất để hắn ngửi, Mị Thất lập tức run lên rồi mở choàng mắt.

Ánh mắt trong trẻo lạnh giá của hắn đối diện với đôi mắt của Bạch Nhụy, yên lặng nhìn nàng chằm chằm không nói gì.

Bạch Nhụy bị hắn nhìn chột dạ rồi mới nói: “Ngươi nhìn ta làm gì, ta chỉ mời ngươi ngủ một giấc mà thôi, chúng ta cũng đều vì chủ nhân riêng!”

Mị Thất nhìn nàng chằm chằm chốc lát, bỗng dùng giọng nói có chút mất tiếng nói: “Nhụy Nhi, ta muốn đi vệ sinh.”

Bạch Nhụy ngẩn ra, nhìn Mị Thất bị nàng trói gô trong thùng, đi vệ sinh?

Chuyện này…

Mị Thất lại nhìn nàng chằm chằm, yếu ớt nói: “Nếu ngươi không muốn thả ta ra thì giúp ta cầm cái bình hoa trên bàn tới đây đây.”

Bạch Nhụy: “Bình hoa…”

— Ông đây là đường ranh giới tác dụng kỳ diệu của bình hoa —

“Thiên Tuế gia.” Trong nha môn Tư Lễ Giám, Liên công công cẩn thận từng li từng tí giơ khay tử đàn mạ vàng tới trước mặt Bách Lý Thanh, trên đó là trà bích đàm thanh tâm vừa pha xong.

Bách Lý Thanh nửa tựa trên ghế dài khắc trăm phúc trong nha môn, vươn tay nhận trà, khẽ nhấp hai ngụm, một mùi hương hoa nhài cùng bạc hà nhè nhẹ trôi xuống cổ họng, ngọn lửa tà ác trong lòng cũng hơi được cuộn xuống.

Liên công công thấy sắc mặt Bách Lý Thanh thoáng thả lỏng mới cẩn thận nói: “Đốc Công, vừa rồi người của Mị Bộ đã truyền tin cho Mị Lục nhưng không thấy Mị Lục trả lời, sợ rằng hiện giờ Mị Lục đã bị Quận Chúa bắt giữ.”

Một khi Tư Lễ Giám phát ra tin triệu tập, người nhận tin trừ khi đã chết hoặc bị bắt giam, nếu không dù chỉ còn một hơi thở cũng nhất định phải liên hệ với người của Tư Lễ Giám bằng tốc độ nhanh nhất.

Trong ánh mắt mê hoặc của Bách Lý Thanh hiện lên một tia sáng lạ, hắn cười nhạt: “Hừ, tiểu hồ ly kia nếu đã quyết định phải chạy thì sẽ không để Mị Lục để lại đầu mối cho chúng ta đuổi theo, bản tọa ngược lại muốn để nàng trốn, cho nàng nếm thử mùi vị thiên võng bộ sát lệnh của Tư Lễ Giám.”

Liên công công giật mình, giương mắt nói: “Thiên Tuế gia muốn khiến tiểu Quận Chúa…”

Thiên võng bộ sát lệnh là sát lệnh tối cảo của Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ, một khi lệnh này truyền ra, không chết không ngừng.

Bách Lý Thanh hừ khẽ một tiếng: “Lần này, mục tiêu sửa thành – bắt sống, bao gồm cả những người bên cạnh nàng, ai dám cho Trinh Mẫn Quận Chúa bất cứ viện trợ gì bắt hết lại cho bản tọa, giám thị tất cả cửa hàng dưới danh nghĩa của nàng, không cho phép bất cứ kẻ nào giúp đỡ tiểu hồ ly kia, giữ lại một mình tiểu hồ ly, bản tọa chờ nàng cùng đường rồi ngoan ngoãn tự mình đến trước mặt bản tọa nhận lỗi.”

Liên công công xoa trán, hù chết hắn, còn tưởng Thiên Tuế gia bỗng hoàn toàn hết hứng thú với tiểu Quận Chúa chứ.

“Ngài… Ngài định khiển trách Quận Chúa thế nào?” Tiểu Liên Tử ở bên thấp giọng hỏi, hắn do dự một lát rồi lại nói: “Quận Chúa chỉ là tính tình còn trẻ con, tuổi còn nhỏ, nếu ngài định dùng thủ đoạn đối phỏ với các phu nhân ở hậu viện sợ rằng tiểu Quận Chúa sẽ không chịu nổi đâu.”

Tuy trước nay tiểu Quận Chúa được Thiên Tuế gia sủng ái nhưng nàng chưa từng kênh kiệu trước mặt hạ nhân bọn họ như những phu nhân được sủng ái khác, hơn nữa ngày lễ ngày tết cũng không quên cho bọn họ một phần lễ vật, quan hệ với bọn họ không tệ lắm, vì vậy Liên công công xưa này không nhiều lời cũng không nhịn được nói đỡ cho Tây Lương Mạt.

Bách Lý Thanh nheo mắt lại, màu son tím trên khóe mắt càng khiến gương mặt hắn trắng như ngọc, ánh mắt âm u như có hai ngọn lửa ma trơi bay lượn trong đôi tròng mắt sâu không đáy, hắn lười biếng nhặt một hạt dưa lên cắn, hừ một câu: “Tuổi còn nhỏ? Thường ngày bản tọa đã quá nuông chiều tiểu hồ ly kia mới khiến nàng không biết trời cao đất rộng. Tuổi còn nhỏ mới tốt, da thịt non mềm ăn vào mùi vị vừa đúng, mềm lại không dính, thơm mà không tanh, có thể lột da lông nàng ra, chỉ để lại toàn thân thịt mềm, trong trong ngoài ngoài dùng xà bông chà xát là có thể cho vào nồi, thêm chút gia vị, xào, chiên, hầm, luộc, đặt lên bàn thành mấy đĩa đồ ăn ngon, cộng thêm rượu ngon, đúng giờ ăn cơm!”

Lời nói của Bách Lý Thanh lạnh toát mang chút yêu dị, trong yêu dị mang chút nghiến răng nghiến lợi, trong nghiến răng nghiến lợi lại mang theo chút mờ ám kỳ lạ.

Liên công công cùng Tiểu Thắng Tử ở bên nghe vậy nổi da gà, kinh hãi không thôi.

Lúc đó cho rằng Thiên Tuế gia chỉ nói giỡn chơi thôi, nào ngờ cuối cùng Thiên Tuế gia thật sự thực tiễn lời hắn nói không sai chút nào.

Người ta nói đàn ông chân chính một lời nói một gói vàng, Thiên Tuế gia quả là còn “chân chính” hơn cả đàn ông chân chính!

“Vậy ngài xem, có cần tức khắc bắt những người tiểu Quận Chúa phái tới Lạc Dương lại không, Hà ma ma ở trong số đó, chúng ta muốn bắt sống người của tiểu Quận Chúa dễ như trở bàn tay.” Tiểu Thắng Tử tiến lên thêm trà trong chén của Bách Lý Thanh , sau đó thấp giọng hỏi.

Bách Lý Thanh suy tư một lát rồi thản nhiên nói: “Nàng nhất định không đi cùng đám Hà ma ma, bằng không không gọi là lẩn trốn. Nàng để bọn Hà ma ma cùng ra ngoài chỉ vì dẫn chúng ta đuổi bắt, nếu Mị Thất truyền tin về nói nàng không ở bên kia thì trong số đó còn thiếu một nha hoàn tên Bạch Ngọc, nha đầu kia nhất định đang ở cùng Bạch Ngọc. Có điều căn cứ vào chuyện nàng chuẩn bị bên phía Lạc Dương đã lâu, nói không chừng nàng có thể sẽ liên hệ với người ở Lạc Dương, vì vậy cứ để Hà ma ma phái người giám thị mấy nha hoàn thiếp thân bên cạnh Quận Chúa trước, một khi có động tĩnh khác thường lập tức bắt mấy nha hoàn kia lại.”

“Vâng.” Tiểu Thắng Tử lập tức sai người truyền tin xuống, sau đó lại hỏi: “Có cần hạ công văn hải bộ không ạ?”

Bách Lý Thanh trầm ngâm một lát rồi phân phó: “Đem địa đồ kinh sư cùng quận huyện xung quanh tới đây.”

Tiểu Thắng Tử lập tức đi xuống sai bảo đầy tớ.

Một lát sau, bốn tiểu thái giám khiêng một bức địa đồ da dê rất lớn tới mở ra, phía trên từng cảnh vật từng cây cỏ đều vẽ dựa theo cảnh thật.

Bách Lý Thanh nheo mắt lại, lười biếng liếc địa đồ kia, sau đó nhặt mấy hạt dưa bắn về phía vài chỗ trên bản đồ: “Trông coi ngoài cửa thành, sau đó phát công văn hải bộ, phát bức tranh của nha đầu kia cùng các thị nữ xuống dưới, nói ái nô của bản tọa trộm đồ, bảo bọn chúng nghiêm tra nữ tử đi một mình hoặc kết bạn đi cùng, không, tất cả nữ tử đều phải kiểm tra cẩn thận, nhưng không được đả thương người!”

Mấy hạt dưa kia cắm sâu trên địa đồ, Liên công công lập tức lĩnh mệnh đi xuống.

Ánh mắt Bách Lý Thanh rơi vào một con bồ câu nho nhỏ ngoài cửa sổ, khóe môi nhếch lên một nụ cười âm mị, tiểu hồ ly, ngươi cứ trốn đi, để xem ngươi có trốn được khỏi ngũ chỉ sơn của bản tọa hay không.

Nếu ngươi ngoan ngoãn thức thời, bản tọa còn có thể suy nghĩ có nên tha ngươi hay không, nếu không biết thời biết thế…

Lúc này, bỗng một gã Cẩm Y Vệ vội vã chạy vào nói mấy câu bên tai Tiểu Thắng Tử.

Tiểu Thắng Tử giật mình, có chút khó tin nhìn Cẩm Y Vệ kia một cái, sau đó do dự nói với Bách Lý Thanh: “Bẩm báo Thiên Tuế gia, vừa rồi Cẩm Y Vệ ở cổng thành phía nam dường như ngăn cản… Quận Chúa.”

Bách Lý Thanh nhướng mày, ánh mắt lóe lên: “Hử?”

Nha đầu kia sẽ bị bắt dễ dàng vậy sao?

“Đi, chúng ta đi xem sao.” Đáy mắt Bách Lý Thanh thoáng qua một nét cười nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.