Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 1 - Chương 112: Đông phương bất bại



“Thiên hạ phong vân xuất ngã bối, nhất nhập giang hồ tuế nguyệt thôi. Hoàng đồ phách nghiệp đàm tiếu giản, bất thắng nhân sanh nhất trường túy*. Nhật Nguyệt thần giáo Đông Phương Bất Bại giáo chủ tại đây, các ngươi mau mau bái kiến!”“Ngươi… Ngươi… Ngươi nói cái gì!” Tây Lương Tiên bị hai sa phỉ Hách Hách giữ, không dám tin ôm gương mặt sưng phồng.

Nàng bỗng nghĩ tới cái gì, cứng nhắc quay sang nhìn Bách Lý Thanh đứng một bên, ánh mắt chạm đến đôi mắt lạnh sâu như có thể hút hồn người ta, lập tức tựa như không chịu nổi quay đầu nhìn về phía Tây Lương Mạt, cắn răng nói: “Ngươi… trong phòng phụ thân mất trộm cơ mật, bởi vậy ca ca bị phạt cũng do ngươi làm?”

Tây Lương Mạt nâng cằm nàng ta, ghé sát vào gần như chóp mũi chạm chóp mũi, phun ra từng chữ: “Không sai, tất cả những chuyện mẹ con các ngươi gặp trong hơn nửa năm qua đều do ta làm, trừ các ngươi ra, bao gồm cả cơ mật mất trộm trong phòng phụ thân cũng do ta làm. Là ta đưa tin cho Thiên Tuế gia, vu oan cho đại ca chúng ta, khiến hắn mất sự tín nhiệm của phụ thân và thuộc hạ, cũng bởi vậy kế hoạch chống lại Tư Lễ Giám của phụ thân chuẩn bị mấy năm qua chảy về biển đông; diệt cỏ tận gốc Tây Lương tổ gia, nam nhi chết hết…”

Nàng hơi dừng như cần suy nghĩ: “Để ta nghĩ xem ta còn làm chuyện xấu gì nữa, ừm, thật ngại quá, hình như hơi nhiều, nhất thời nghĩ không ra, chi bằng để ta nói cho Nhị muội muội biết tương lai ta còn định làm gì đi…”

Tây Lương Mạt nhìn một tia hoảng sợ dưới đáy mắt Tây Lương Tiên, cười khẽ uyển chuyển nói: “Tứ muội muội tuy ngu dốt không có não, nhưng cũng bởi vậy không có uy hiếp quá lớn với ta, nếu nó an phận có lẽ ta sẽ cho nó kéo dài hơi tàn; nghe nói nhà đồ tể ở thành tây còn thiếu một bà vợ trông nhà, chi bằng gả nó qua, ngày ngày nhìn nó giãy dụa giữa cuộc sống ti tiện và cao ngạo tự tôn cũng thú vị. Về phần phụ thân, hắn còn hữu dụng với ta, đương nhiên phải ngày ngày diễn trò phụ từ nữ hiếu, ngươi cứ yên tâm. Ngược lại là vị đại ca kia của chúng ta, ta thấy cảm giác của hắn với ta hình như rất kỳ diệu đây, ngươi nói xem, nếu hắn bằng lòng làm thần tử dưới váy ta, mặc ta sử dụng cũng không tệ lắm, ngươi nói xem có đúng không, Nhị muội muội?”

Nàng không phải thiếu nữ ngây thơ không biết gì, ánh mắt Tây Lương Tĩnh nhìn nàng tỏa sáng kỳ quái, nàng đương nhiên nhận ra, trong lòng hiểu rõ, vì vậy mỗi lần giao thủ với hắn nàng đều cố gắng chứng tỏ chỗ đặc biệt của bản thân.

Hoặc dịu dàng, hoặc mảnh mai, hoặc hung ác, những tính cách đặc biệt hỗn hợp thành một ly rượu độc thơm ngát, cực kỳ phù hợp để quyến rũ đàn ông, dù cho người kia là huynh trưởng có huyết thống với nàng.

Tây Lương Tiên nhìn thiếu nữ mỉm cười dịu dàng trước mặt, từng cơn lạnh không ngừng tràn vào thân thể nàng; chán ghét, căm hận cùng sợ hãi vô hạn trói chặt trái tim Tây Lương Tiên, dường như nàng chưa từng quen biết người trước mắt, đáy mắt nàng lần đầu tiên hiện lên một tâm tình mang tên hối hận.

Không nên, mẫu thân không nên giữ lại nha đầu Tây Lương Mạt này, ngay từ đầu nên bóp chết ả!

Tây Lương Tiên bỗng ngẩng phắt đầu nhìn về phía Bách Lý Thanh sắc nhọn hô: “Rốt cuộc ngươi và hắn có quan hệ gì, nếu tiểu Vương gia và phụ thân biết các ngươi cấu kết với nhau, không ai sẽ bỏ qua cho ngươi, Tây Lương Mạt!”

Tây Lương Mạt nhìn nàng ta, bỗng xoay mặt nở nụ cười quyến rũ với Bách Lý Thanh: “Thiên Tuế gia, ngài nói xem chúng ta có quan hệ gì?”

Bách Lý Thanh nhướng mày, vết son trên thái dương càng tôn vẻ đẹp quỷ quái của hắn, hắn vươn tay chậm rãi dùng một thư thế mờ ám cùng chiếm hữu xoa vòng eo mảnh khảnh của Tây Lương Mạt, cúi đầu dâm mỹ liếm cánh môi phấn hồng nở nang của nàng mà không nói gì.

Tây Lương Mạt cười khẽ, sau đó nhìn về phía Tây Lương Tiên: “Ngươi nói xem ta và Thiên Tuế gia có quan hệ gì?”

Tây Lương Tiên lập tức đỏ mắt, có chút ngây ngốc nhìn Bách Lý Thanh, lần đầu tiên nàng dám nhìn Cửu Thiên Tuế bị người ta sợ hãi đồn đãi như thế, dân gian nói hắn ăn sống não trẻ con, dùng máu thịt người làm thức ăn mới duy trì được dung mạo tuyệt mỹ đến kinh khủng cùng võ công tuyệt thế.

Lại không ngờ…

Hắn cũng có thể dịu dàng tình cảm đến thế trong một giây cúi đầu nhìn người kia, khiến người ta có cảm giác huyết mạch bành trướng.

Lại nghĩ tới quyền thế trong tay hắn, trong giờ phút này, đố kị cùng oán độc ngập tràn trái tim Tây Lương Tiên.

Nàng bỗng ngẩng đầu cố gắng nở nụ cười quyến rũ lấy lòng Bách Lý Thanh: “Cửu Thiên Tuế điện hạ, nếu ngài có thể giúp tiểu nữ lần này, cứu tiểu nữ một mạng, mặc kệ ngài muốn tiểu nữ làm gì, tiểu nữ đều bằng lòng, Tây Lương Mạt có thể cho ngài cái gì ta cũng có thể cho ngài cái đó!”

Tây Lương Mạt nhìn sự tuyệt vọng trong đáy mắt nàng ta, lại nghe lời nói của nàng ta liền không nhịn được che miệng cười, nhìn về phía Bách Lý Thanh ở cạnh.

Bách Lý Thanh cũng không ngờ đến lúc này rồi Tây Lương Tiên còn không bỏ cuộc, tự cứu mình khỏi tuyệt địa, lại nhìn Tây Lương Mạt ở bên xem kịch vui cười như một con hồ ly, ra vẻ – gia, có muốn tỷ muội chúng ta noi theo Nga Hoàng Nữ Anh, Phi Yến Hợp Đức cùng hầu hạ ngài không?

Trong lòng hắn liền ngứa, muốn chộp nha đầu xấu xa này tới dày vò một trận.

Bách Lý Thanh nhìn Tây Lương Tiên, lộ ra nụ cười mị hoặc: “À, ngươi thật sự bằng lòng làm tất cả?”

Dung mạo Bách Lý Thanh vốn ngẫu nhiên khiến thuộc hạ quen thuộc cũng không thể rời mắt, huống hồ là khi hắn ra sức quyến rũ.

Tây Lương Tiên nháy mắt tỏa ra vẻ si mê, liên tục gật đầu: “Vâng!”

Nụ cười của Bách Lý Thanh lập tức trở nên ác độc, lười biếng cười nói: “Vậy thì tốt rồi, nếu đã vậy ngươi ngoan ngoan đi làm tế phẩm của ngươi đi, nếu bản tọa vui vẻ sẽ không lấy thịt ngươi cho chó ăn, cầm đi cho kền kền ăn cũng được.”

Tây Lương Tiên nghe vậy, nháy mắt giống như bị đánh từ đỉnh tuyết sơn xuống vực sâu, toàn thân run lên nhìn về phía Tây Lương Mạt và Bách Lý Thanh, phẫn hận run giọng nói: “Vì sao? Vì sao các ngươi đều bị tiện nhân mê hoặc, ả… Ả không phải người…. hung ác như thế, vô sỉ như thế!”

Tây Lương Mạt ngay cả phụ thân cũng bán đứng, ngay cả ca ca cũng quyến rũ!

Thế nhưng Đức tiểu Vương gia, Cửu Thiên Tuế, ngay cả bệ hạ cũng vài phần kính trọng nữ tử vô sỉ lại đáng sợ này?

“Ngươi nói đúng, ta vốn không phải người mà.” Tây Lương Mạt nở nụ cười, cười vừa bừa bãi lại càn quấy, quyến rũ lại ác liệt, gió sa mạc bỗng thổi tung những sợi tóc đen chưa búi lên của nàng, sợi tóc cuồng loạn bay trong gió, y bào màu đen rộng thùng thình trên người cũng đón gió, tung bay tạo thành đôi cánh chim lớn màu đen phía sau.

Nàng vốn là ác quỷ hồi sinh từ dị thế, vốn không muốn làm việc ác nữa, thế nhưng thế gian luôn có người ngại ngày qua quá thái bình, nàng cũng đành khiến họ biết cái gì gọi là ác và độc chân chính!

Nhóm cướp sa mạc Hách Hách chưa từng cảm nhận được hơi thở hắc ám lành lạnh lại tươi đẹp như thế trên người một nữ tử, đối lập hoàn toàn với gương mặt thanh thuần dịu dàng kia của nàng.

Tựa như người đàn ông bên cạnh, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy diện mạo của chủ nhân A Khắc Lan, thế nhưng không phải người Hách Hách nào cũng thô lỗ ngờ nghệch như Cáp Tang, đám tội phạm quanh năm sống trên biên giới này có khứu giác về sự nguy hiểm nhạy hơn người thường nhiều, lúc này bọn họ chỉ cảm thấy vẻ mỹ lệ đến kinh khủng của Bách Lý Thanh vốn không nên có trên thế gian.

Đó là cảm giác mỹ lệ chỉ yêu ma đáng sợ muốn mê hoặc lòng người mới có!

Vì vậy bọn họ sợ hãi vội vàng cúi đầu, vô thức muốn cách xa khỏi đôi nam nữ này một chút.

Bọn họ túm Tây Lương Tiên muốn mang nàng ta đi, vì vậy Tô Cáp liền cung kính khom người nói với Tây Lương Mạt: “Nữ thần vong linh tôn kính, chúng ta sắp hiến tế Đại Phi Hách Hách cho Đại Vương, mời ngài nhắn nhủ kính ý cùng sợ hãi của chúng ta cho Đại Vương!”

Tây Lương Mạt mỉm cười gật đầu: “Ừ, Tô Cáp tế tư, mời.”

Được Tây Lương Mạt đồng ý, người Hách Hách nháy mắt thả lỏng, lập tức kéo Tây Lương Tiên về phía một lều vải.

Tây Lương Tiên liều mạng giãy dụa, vạn phần sợ hãi, nước mắt giàn giụa cố gắng vươn tay về phía Tây Lương Mạt: “Đại tỷ tỷ, Đại tỷ tỷ, xin ngươi cứu ta, ta không dám nữa, ta làm trâu làm ngựa cho ngươi, xin ngươi cứu ta!”

Cao ngạo đến đâu chăng nữa đứng trước sự sống cái chết đều sẽ buông tự tôn để nhận lấy sợ hãi, huống hồ nàng chưa từng nghĩ sẽ trải qua nỗi sợ hãi thế này.

Tây Lương Mạt từ trên cao nhìn xuống nàng ta, mỉm cười chậm rãi cạy từng ngón tay đang siết chặt lấy tay mình ra: “Nhị muội muội, ngươi thế này ta thật không quen, chi bằng hẹn nhau ở âm tào địa phủ để ngươi tìm ta báo thù, thế nào?”

Ngón tay Tây Lương Tiên đau nhức, nàng ta kêu thảm một tiếng rơi lệ, thì ra Tây Lương Mạt đã không chút nể tình bẻ gẫy ngón tay nàng ta.

“Còn nữa, ta không thích đám ra vẻ đạo mạo các ngươi chạm vào tiểu nhân đê tiện là ta, không chỉ ô uế tay ngươi mà khiến ta cũng rất khó chịu.”

Tây Lương Mạt cười phủi ống tay áo bị Tây Lương Tiên sờ: “Cứ vậy đi, Nhị muội muội lên đường may mắn.”

Tây Lương Tiên bị đám sa phỉ Hách Hách cười dâm đãng kéo đi, nước mắt mông lung tuyệt vọng gào lên với Tây Lương Mạt, hình dung như quỷ: “Tây Lương Mạt, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, có hóa thành quỷ ta cũng sẽ tới lấy mạng ngươi, đem ngươi thiên đao vạn quả!”

Chỉ chốc lát, nàng đã bị kéo vào trong lều.

Sau đó trong lều vọng ra tiếng Tây Lương Tiên kêu thảm cùng tiếng cười dâm đãng của đàn ông, đối với một con dê non sắp trở thành món ăn mỹ vị, đám sa phỉ thô bạo càng tàn ngược hành hạ nàng ta.

Tây Lương Mạt đứng trước lều bạt một hồi, lạnh lùng xoay người bỏ đi, nhàn nhạt nói với Bách Lý Thanh phía sau: “Lòng đố kị của nữ nhân rất đáng sợ, phải không?”

Bách Lý Thanh đi theo nàng, thản nhiên nói: “Nếu không sao có câu độc nhất lòng dạ đàn bà?”

Tây Lương Mạt đi tới bên cạnh suối nước, nhìn cảnh đẹp đơn thuần, mỉm cười: “Đúng vậy, độc nhất lòng dạ đàn bà, Đại Trưởng Công Chúa như vậy, Tây Lương Tiên như vậy, Hàn thị như vậy, ta cũng như vậy, tất cả nữ tử có dính líu đến quyền lực trên thế gian đều như vậy.”

Chỉ có thể coi, ai là kẻ bại, ai là người thắng mà thôi.

Tây Lương Tiên bại ở quyền của nàng không lớn bằng Đại Trưởng Công Chúa, đê tiện không bằng Tây Lương Mạt nàng mà thôi.

“Có dũng khí bán đứng phụ huynh, đầu nhập vào bản tọa, ước chừng thế gian này cũng chỉ có ngươi.” Bách Lý Thanh ôm lấy vòng eo mảnh mai của nàng, cười như có như không dùng ngón tay lướt qua gương mặt nàng.

Tây Lương Mạt nheo mắt nhìn hắn, ung dung bình thản nói: “À, vậy sư phụ không sợ có một ngay sẽ bị ta bán đứng sao?”

Bách Lý Thanh cười khẽ, hôn lên môi nàng, ghé sát môi nàng nói nhỏ: “Vi sư chờ ngươi bán đứng… ngươi.”

Sự khác biệt lớn nhất giữa nàng và hắn chính là, nàng có trái tim, còn hắn thì không.

Tây Lương Mạt bỗng rất muốn hỏi: “Vậy còn ngươi, sư phụ, trái tim ngươi đã đi đâu?”

Nhưng cuối cùng nàng vẫn không hỏi ra miệng, chỉ lẳng lặng ngửa đầu thừa nhận nụ hôn dịu dàng ngả ngớn của hắn.

Mặt trời chiều nghiêng nghiêng soi hình dáng hắn và nàng thành một một cái bóng dài triền miên lưu luyến.

Chỉ có hơi nước mát rượi và gió sa mạc khô rát quất vào mặt, cắt đoạn lưu luyến kia thành từng mảnh ký ức.

— Ông đây là đường ranh giới chim nhỏ —

Tuyết Lạc Dương tháng hai, phủ trắng cành mẫu đơn.

Mười lăm tháng Giêng, đại tuyết vừa ngừng, chính là ngày lễ nguyên tiêu, toàn thành Lạc Dương náo nhiệt vô cùng, đèn lồng đỏ thẫm mạ vàng treo dọc đường lớn, người đến người đi, du khách như nước.

Mà đêm nay náo nhiệt nhất không phải hội múa lân múa rồng, mà là lôi đài Hương Vân Phường vừa dựng lên,

Lôi đài này đông như trẩy hội, không ít già trẻ người Lạc Dương dắt díu nhau tới gần xem cuộc vui, xung quanh lôi đài đã sắp xếp rất nhiều cọc gỗ nhọn đầu, lấy không gian cho người xem chiến đứng.

Trận chung kết đại hội đoạt khôi trâm hoa ba năm một lần đẩy toàn bộ Lạc Dương lên thời hoàng kim, thậm chí cả Thái Thú Lạc Dương cũng phá lệ quan viên triều đình không giao du với người giang hồ, mặc trang phục thường ngày nhận lời mời tới ngồi trên đài chủ sự xem chiến.

Lúc này, Thái Thú Lạc Dương không dùng thân phận quan lại tới đây, nên bất kể nơi đây tụ tập bao nhiêu tội phạm quan trọng của triều đình, hắn đều không thể ra tay bắt bớ, bằng không chính là phá quy củ, bị nhân sĩ võ lâm hắc, bạch đạo khinh bỉ, gây chuyện, nếu thật sự như vậy chức Thái Thú này của hắn cũng chẳng được bao lâu.

Đầu tiên là đại hội đoạt hoa khôi, hai vị hoa khôi của Hương Vân Phường và Thỉnh Nguyệt Các đã so tới cùng.

Hai vị hoa khôi đi tới trận chung kết mỗi người một vẻ, hoa khôi Vũ Nguyệt của Thỉnh Nguyệt Các có dung mạo cực kỳ tươi đẹp, trong chốn thuyền hoa sông Lạc sớm đã nức tiếng gần xa, bởi nàng xuất thân tiểu thư thế gia, cả nhà bị sao chém hỏi tội, nàng thì bị ép vào thanh lâu nên cầm kỳ thư họa đều cực giỏi, là hoa khôi tương lai trong lòng phần lớn mọi người ở đây.

Hoa khôi Phong Niệm Nhi của Hương Vân Phương lại là một thanh quan, có người nói đây là lần đầu tiên nàng ra mặt, chính vì đoạt được hoa khôi, bán đêm đầu của mình với giá tốt.

Trên mặt nàng hóa trang cực kỳ tươi đẹp, màu son dù rực rỡ nhưng không có vẻ tục khí, chỉ càng khiến nàng có vẻ phong lưu lanh lợi, xinh đẹp bức người, giống tinh linh của hoa, cầm kỳ thư họa tuy có chút thua Vũ Nguyệt nhưng vòng eo mảnh mai lại cực mềm, gần như rắn nước không xương, nhảy múa lên đẹp không sao tả xiết.

Cũng được rất nhiều người ủng hộ.

Hôm nay, cuộc tỷ thí đã tới hồi gay cấn.

Vũ Nguyệt dùng một khúc thanh ca theo nàng múa bút vẽ nên một bức mẫu đơn thủy mặc rất lớn, trong một giây khi nàng đi tới trước bức tranh, cả bức mẫu đơn đen trắng trong nháy mắt có cảm giác hoạt sắc sinh hương, khiến Thái Thú Lạc Dương cực giỏi về phẩm họa phải khen không dứt miệng, luôn nói tranh đẹp người càng đẹp, mọi người hoan hô từng đợt, trên mặt Vũ Nguyệt lộ ra nụ cười cực kỳ mỹ lệ cũng cực kỳ kiêu ngạo.

Đến lượt Phong Niệm Nhi lên sân khấu chỉ nghe thấy vài tiếng tỳ bà yếu ớt, tí tách như tiếng mưa rơi vào dòng suối, cực kỳ êm tai, đột nhiên nhịp trống mãnh liệt vang lên, một thiếu nữ váy áo đỏ cưỡi một con ngựa lớn trắng như tuyết cực kỳ xinh đẹp vào trong diễn đài; ngựa trắng, váy đỏ, tóc đen, màu sắc bắt mắt vô cùng, giống như một ngọn lửa diễm lệ. Thiếu nữ kia giục ngựa phi nhanh khiến người xung quanh giật mình há hốc mồm, người nhát gan còn vội vàng né khỏi chỗ.

Thiếu nữ kia kỹ thuật cưỡi ngựa rất tốt, dùng tốc độ nhanh phi vào xong liền kéo đầu ngựa, con ngựa giơ cao hai vó trước, hí dài một tiếng rồi vững vàng đứng lại, võ lâm nhân sĩ ở bên đều không nhịn được đồng loạt hô một tiếng ủng hộ: “Hay!”

Đợi thiếu nữ váy đỏ kia ổn định ngựa, mọi người mới phát hiện thiếu nữ kia chính là hoa khôi Phong Niệm Nhi của Hương Vân Phường.

Không ngờ hoa khôi nhỏ xinh đẹp động lòng người, phong lưu quyến rũ còn có kỹ thuật cưỡi ngựa tốt đến vậy, khiến mọi người cực kỳ tán thưởng, đồng thời cũng hoài nghi lẽ nào Phong Niệm Nhi này muốn dùng cái này đánh bại Vũ Nguyệt, vậy cũng không khỏi quá đơn giản rồi.

Còn Phong Niệm Nhi lại nở nụ cười với mọi người, đuôi mày khóe mắt vẽ một đóa tường vi trân quý, nàng thoạt nhìn có vẻ vô cùng kiều diễm, quyến rũ lanh lợi như hồn hoa, khiến người bên cạnh không khỏi choáng váng thần hồn.

Lúc này, tiếng sáo nương nhịp trống vang lên lần thứ hai, Phong Niệm Nhi thân thể khẽ nhảy lên lập tức dừng trên mặt trống lớn đặt trên lôi đài từ lúc nào, trên tay cũng xuất hiện một dải lụa đỏ thật dài, nương tiếng sáo, nàng bắt đầu nhảy múa trên mặt trống.

Nhảy lên cao, lụa đỏ mềm mại bay lượn trên không trung, vung lên cao tận mấy trượng; nàng xoay tròn cơ thể mềm như không xương, vậy mà lụa đỏ mềm nhẹ lại dẫn theo khí thế sắc bén khác thường, vừa mềm dẻo lại như đang múa một bộ kiếm pháp.

Mỗi lần nàng điểm nhẹ mũi chân là một lần rơi trên mặt trống, giống như không cần bất cứ điểm tựa nào vẫn múa được với tư thế chói mắt trên không trung. Lúc này trên Hương Vân Phường có người rắc cánh hoa tường vi xuống, theo lụa đỏ tung bay, tiếng đàn tỳ bà văng vẳng, nàng khi thì bay lượn như tiên hoa tường vi, khi thì diễm lệ như huyết kiếm trong trận chiến phá địch nghìn dặm, nhiếp hồn đoạt phách.

Mà kỳ dị nhất là, trong điệu múa nàng dùng lụa đỏ tạo thành một tấm màn đỏ không một kẽ hở xung quanh mình, khi màn đỏ tản ra, váy đỏ trên người đã biến thành váy xanh, ngay cả cây tường vi trên mặt cũng biến thành mẫu đơn xanh.

Lần thứ hai, váy xanh trên người biến thành váy lam, mẫu đơn xanh trên mặt biến thành lan hồ điệp màu xanh lam.

Lần thứ ba, váy xanh của Phong Niệm Nhi biến thành váy vàng, lan hồ điệp biến thành một đóa hoa mai.

Vũ đạo kỳ dị lại hoa lệ như vậy, hai loại khí chất hỗn hợp với nhau trở thành điệu múa vô cùng kinh diễm, mê say lòng người.

Một khúc kết thúc, nương theo cánh hoa mai lả tả do Hương Vân Phường tung xuống, toàn bộ lôi đài chìm trong hương hoa mai, mọi người mê mẩn nhìn Phong Niệm Nhi trên sân khấu, gần như cho rằng thiếu nữ kia hóa thành nghìn cánh hoa mai bay về phía bọn họ.

Mọi người không ai thấy phía trên Hương Vân Phường, một bóng trắng mặc đồ trắng đội mũ mạo đang lẳng lặng nhìn trường tỷ thí.

Thấy dân chúng bên dưới tiếng hoan hô sấm dậy, vô số người ném hoa mai trong tay lên cho Phong Niệm Nhi, hắn cũng theo đó khẽ thở dài một tiếng.

“Sao vậy chủ tử? Chẳng phải tiểu thư nhảy rất đẹp sao?” Bên cạnh hắn chính là Đường chủ Điện Đường Thiên Lý Giáo, Giang Ngũ.

Giống như cảm thấy có người đang nhìn nàng, Phong Niệm Nhi ngẩng đầu nở nụ cười xinh đẹp với người kia.

Người áo trắng che mặt lạnh nhạt nói: “Lấy lòng thiên hạ, không dùng loại phương pháp này lẽ nào không thể khống chế đám mãng phu võ lâm sao?”

Dứt lời, hắn hừ lạnh một tiếng, xoay người vào thuyền.

Giang Ngũ không dám nói gì, chỉ liếc nhìn Phong Niệm Nhi một cái thương tiếc, sau đó xoay người theo người áo trắng kia vào thuyền.

“Đúng rồi, đám người Đường Môn gần đây thế nào?” Người áo trắng hỏi.

Giang Ngũ lập tức nói: “May có chủ tử dự kiến trước, sớm phái người giữ chân người Đường Môn, tiên hạ thủ vi cường, hôm nay đã vây bọn chúng trong thạch thất, cho dù bọn chúng dùng kỳ độc cũng không cách nào đả thương người khác.”

Người áo trắng âm trầm hừ lạnh: “Nếu bọn chúng chạy ra phá hủy chuyện lớn của bản tôn, không cần bản tôn ra tay, người Đường Môn sẽ không cho các ngươi sống yên, hẳn các ngươi không muốn thử mùi vị độc Đường Môn chứ?”

Giang Ngũ lau mồ hôi trên trán, thấp giọng nói: “Vâng, thuộc hạ hiểu.”‘

“Lần sau trước khi động thủ bắt người phải nghĩ cho kỹ rồi hãy ra tay, bằng không nếu ngươi không dùng đầu của của ngươi để nghĩ thì hẳn không cần cái đầu nữa.”

Câu nói của người áo trắng khiến Giang Ngũ đổ mồ hơi lạnh, hắn không nhịn được thấp giọng nói: “Nhưng mà… Đó là tiểu thư sai bảo.”

“Nàng là giáo chủ hay bản tôn là giáo chủ! Thế nào? Ngươi cũng muốn học Tần tôn cưỡi lên đầu bản tôn à?” Ánh mắt sắc bén của người áo trắng đâm vào người Giang Ngũ, Giang Ngũ lập tức quỳ xuống, giọng nói khàn khàn: “Giáo chủ minh giám, Giang Ngũ do một tay ngài đề bạt, tuyệt đối không dám có ý nghĩ vượt quá!”

“Không có là tốt nhất, hừ!” Người áo trắng cười lạnh một tiếng.

Phong Niệm Nhi không đợi được ánh mắt tán thưởng chờ mong, không khỏi thất vọng cúi đầu xuống.

“Tiểu thư, nên xuống rồi.” Kim ma ma thấy Phong Niệm Nhi ngẩn người liền nhẹ giọng thúc giục.

Phong Niệm Nhi tựa như tỉnh mộng, gật đầu xuống khỏi lôi đài.

Mà ngay khi Phong Niệm Nhi cho rằng qua lại giữa nàng cùng người trên thuyền quá bí mật, không ai nhìn thấy, thì giữa đám dân chúng ồn ào, có hai người đội mũ mạo nhìn rõ hành động mờ ám của nàng rất rõ ràng.

“Người kia là ai?” Tây Lương Mạt có chút hiếu kỳ.

“Ngươi nói xem?” Người bên cạnh cười như có như không đá bóng cao su về cho Tây Lương Mạt, tiện thế dùng thân hình cao gầy chặn dân chúng trong lúc xem náo nhiệt mà vô tình đụng tới nàng.

Tây Lương Mạt xoa cằm: “Người phía trên là ai ta không biết, nhưng cô nương vừa khiêu vũ ta nhận ra được, chỉ không ngờ Nhị tiểu thư Đức Vương phủ lại thiện múa đến thế, không chỉ tính tình lớn mật như nhi nữ giang hồ, một thân khinh công cũng không tệ.”

Nàng có thể nói Đức Vương phủ ngọa hổ tàng long không?

Đúng là sáng mù mắt nàng rồi!

“Hừ, chỉ là thứ hàng nhái bắt chước ngươi thôi, lấy một miếng của người khác, bỏ vào nồi đun lần nữa cũng đáng được trầm trồ khen ngợi? Vũ nương xuất sắc hơn ả trong phủ của bản tọa không biết bao nhiêu người.” Bách Lý Thanh khinh miệt cười nhạt một tiếng.

Màn múa này nửa trước là màn tường vi phá trận mà Tuyên Văn Đế từng thích nhất, nửa màn sau là mượn phiên bản “mặt nạ” của Tây Lương Mạt, Phong Niệm Nhi này chỉ hỗn hợp hai cái thành một lừa gạt những người không biết gì ở đây thôi.

Tây Lương Mạt không nhịn được cười khẽ ra tiếng: “Có thể nghĩ đến phương pháp thế này thu hút ánh mắt coi như là bản lĩnh của Tư Hàm Hương rồi.”

Dù Phong Niệm Nhi trang điểm cực đậm, khí chất cũng hoàn toàn khác, mái tóc vốn buông xuôi cũng búi lên, từ ngượng ngùng ngây thơ biến thành quyến rũ linh động, nàng vẫn có thể nhận ra Phong Niệm Nhi chính là Tư Hàm Hương.

Bởi nói đến hóa trang, còn ai am hiểu hơn nàng nữa?

Bách Lý Thanh vẫn rất khinh khỉnh chuyện này, tiện tay đón lấy cánh hoa mai đang không ngừng hạ xuống, cầm trong tay khẽ ngửi, khóe môi nhếch lên một độ cong quỷ dị.

“Đúng rồi, nghi thức lên sân khấu ngươi chuẩn bị cho vi sư thế nào rồi?” Bách Lý Thanh đột nhiên hỏi.

Tây Lương Mạt lập tức mỉm cười gật đầu: “Đã chuẩn bị xong hết rồi, sư phụ cứ yên tâm là được.”

Bách Lý Thanh ừ một tiếng: “Tốt, đừng khiến vi sư thất vọng là được.”

Lúc này hắn mới hài lòng rời đi, Tây Lương Mạt lập tức theo sau, vừa đi vừa tủm tỉm nhắc lại: “Yên tâm, yên tâm!”

Tuyệt đối khó quên, tuyệt đối lưu truyền trọn đời.

Cuối cùng, vị trí hoa khôi rơi vào đầu Phong Niệm Nhi của Hương Vân Phường nhờ màn múa bách hoa kia.

Phong Niệm Nhi, hoặc nên gọi là Tư Hàm Hương, mặc y phục trang sức hoa lệ, trang điểm cực kỳ quyến rũ xinh đẹp ngồi trên chiếc ghế hoa khôi, không yên lòng nhìn đám nam nhân vì chiếm được một nụ cười của mình mà ném vàng bạc châu báu vào rổ của Kim ma ma, đồng thời để ý đến cuộc tỷ thi của hắc bạch lưỡng đạo bên kia.

Hắc đạo do đường tổng Đan Vĩnh Tín của lục lâm ba mươi sáu lộ quyết đấu với đường chủ Hình Đường Lưu Nghị của Thiên Lý Giáo. Đan Vĩnh Tín xuất thân bình dân làm tướng biên quan, dũng mãnh thiện chiến, sau đó không biết làm sao thành trì thất thủ, hắn bị truy cứu trách nhiệm, mẹ già và vợ hắn bị ép chết, từ đó về sau hắn rời khỏi triều đình, trở thành tội phạm truy nã hàng đầu, vào rừng làm cướp lục lâm, một chiêu liên hoàn đao khiến không biết bao nhiêu hảo hán lục lâm bị chém ngã ngựa.

Thế nhưng đường chủ Hình Đường cũng có nhiều chiêu thức mạnh mẽ giống hắn, hai người lực lượng tương xứng, người dưới đài nhìn mà thích mắt, trầm trồ liên tục.

Đan Vĩnh Tín kia dù sao cũng có nhiều kinh nghiệm thực chiến, qua ba trăm chiêu, mắt thấy Lưu Nghị đang liên tiếp bại lui, hắn đang định đánh ngã đối phương, không ngờ hắn bỗng cảm thấy chân của mình không còn sức lực, đao trong tay cũng trở nên nặng nghìn cân, khó lòng giữ vững.

Không lâu sau, đan điền lại tràn ngập nội lực lần nữa, trong lòng hắn thầm kêu khổ, trời muốn ta bại!

Cao thủ so chiêu chỉ tranh trong chớp mắt, thắng thua chỉ là việc một nháy mắt mà thôi!

Quả nhiên, chờ hắn có sức cầm đao cố gắng nghênh đón kiếm khí sắc bén đang ập đến thì đã không kịp nữa, vì tránh luồng kiếm khí có thể bổ đầu mình làm đôi, hắn đành ngã về phía dưới lôi đài.

Chỉ nghe “bịch” một tiếng, nương theo tiếng mọi người thất vọng và hoảng hốt hô lên, Đan Vĩnh Tín đã ngã khỏi lôi đài.

Hắn không dùng khinh công đứng lên, cứ ngã chổng bốn vó lên trời, bực bội bất bình rống lên cơn phiền muộn trong lòng: “Con mẹ nhà nó!”

Tiếng sư tử rống làm màng nhĩ mọi người rung lên, Lưu Nghị có một nét mừng thầm thoáng qua đáy mắt, chắp tay nói với Đan Vĩnh Tín: “Đa tạ.”

Đa Vĩnh Tín lập tức nhảy dựng lên, căm giận trừng Lưu Nghị một cái nhưng vẫn chắp tay lớn tiếng nói: “Được rồi, Lưu huynh thắng là thắng.”

Hắn không hiểu nổi vì sao nội lực của mình đột nhiên đóng băng, thế nhưng Đan Vĩnh Tín vẫn quang minh chính đại nhận thua.

Kế tiếp chính là đứng đầu võ tăng Thiếu Lâm Tự Liễu Trần đại sư cùng một người mặc áo trắng che mặt của Thiên Lý Giáo tỷ thí. Tình hình giống lúc trước, tuy võ công của người áo trắng không cao bằng Liễu Trần đại sư nhưng chiêu thức rất kỳ quái, khiến Liễu Trần rất khó ứng phó, có điều Liễu Trần vẫn tự tin có thể thắng trong vòng hai trăm chiêu.

Ngày ấy ông cũng có lên thuyền của Hương Vân Phường, thế nhưng thân là người xuất gia chính tông, ông không tham gia yến hội, chỉ dẫn đệ tử ngồi thiền niệm kinh trong khoang thuyền. Liễu Trần đại sư tu thiện nhiều năm, ông mẫn cảm phát hiện chủ sự Thiên Lý Giáo lần này rất kỳ lạ, hơn nữa khiến người ta không đoán biết được. Nghe nói đối phương luôn tuyên dương giáo lý chính đạo, nhưng ông cảm thấy có gì đó không hợp lý, ví dụ như trong một đêm người Đường Môn đều “rời đi”, ví dụ như nhóm giáo đồ Thiên Lý Giáo đề phòng cực kỳ nghiêm ngặt như đang tính toán chuyện gì, vì vậy ông quyết tâm không để người Thiên Lý Giáo lấy được vị trí minh chủ võ lâm.

Thế nhưng rất nhanh, ông cũng giống Đan Vĩnh Tín, bỗng cảm thấy đan điền trống rỗng, bị người áo trắng kia nhanh tay một chưởng đánh rơi khỏi lôi đài.

Liễu Trần trưởng lão có điểm hơn người, thiền trượng trên tay chống một cái, trên không trung đề khí bay lại lên lôi đài.

Giáo đồ áo trắng kia mắt lạnh nhìn sang, sát khí bừng bừng, con lừa trọc đầu này đúng là không có mắt, muốn chết!

Hắn giơ tay lên như muốn công kích thiền trượng, ngay sau đó ánh sáng màu lam của độc thoáng qua muốn đâm vào giữa hai lông mày Liễu Trần.

Liễu Trần nào ngờ đối phương sẽ sử dụng ám chiêu ác độc như thế, mắt thấy tia sáng xanh kia sắp vọt đến, ông lại đề khí phía trên không trung tránh đi, trong lòng bất đắc dĩ, lẽ nào bần tăng sẽ bỏ mạng ở đây!

Nhưng ngay trong thời khắc ấy, một mũi nhọn màu trắng đột nhiên bay tới, chạm vào mũi nhọn màu lam, lập tức đánh bay mũi nhọn màu lam kia.

Liễu Trần vội vàng thối lui, rơi khỏi lôi đài.

Trọng tài tuyên đọc chiến thắng vội vàng tiến lên cao giọng nói: “Khôi thủ bạch đạo là giáo hoàng Thiên Lý Giáo…”

Thế nhưng lời chưa ra hết khỏi miệng hắn đã bị một cơn gió lớn quét xuống khỏi lôi đài.

“A…!” Tiếng kêu thảm thiết vang lên, khiến nhân sĩ võ lâm cùng dân chúng xem chiến ở đây hoảng hồn.

“Bản giáo chủ còn chưa tới, kẻ nào dám vọng xưng khôi thủ, hử!”

Một giọng nói trầm thấp khàn khàn mang theo cảm giác biến hóa quỷ dị vang vọng toàn hội trường.

Không ít người không nhịn dược bịt kín lỗ tai, dân chúng bình thường thì không sao, ngược lại nhân sĩ võ lâm có nội lực giống như bị bắn trúng một chưởng, bỗng cảm thấy khí huyết trong bụng bốc lên, không ít người dùng nội công chống lại còn thấy nội lực trong đan điền khuấy động, khóe miệng chảy máu.

Chỉ có cao thủ liên quan tới võ công thiền tông như Liễu Trần niệm kinh văn để ổn định khí huyết trong lòng mới không bị thương.

Đan Vĩnh Tín lau khóe miệng, nhìn một đoàn người vượt sông chạy đến như bay từ xa xa, thấp giọng chửi thề: “Mụ nội nó, đây là thứ võ công gì? Tà môn vậy sao!”

“Đây là Tu La Sư rống, vốn là bí tịch thất truyền của Thiên Trúc Đạt Ma, không ngờ còn có ngày tái ngộ giang hồ!” Liễu Trần như đang đè nén kích động nhìn về phía bóng người từ xa dần chạy tới gần.

Chỉ chốc lát, một đội nam tử che mặt mặc áo bào màu đen thêu mặt trời đỏ rực mọc lên từ biển mây phía đông, thắt lưng đeo loan đao hoặc trường kiếm, bọn họ dùng khinh công cao siêu đạp lên mảnh băng trôi trên mặt sông, chớp mắt đã từ mặt sông đặt chân lên mặt đất.

Ba mươi sáu người áo đen này trên tay bắn ra ba mươi sáu cuộn lụa đỏ có móc treo về phía Hương Vân Phường, lụa đỏ lập tức che kín nóc Hương Vân Phường, rồi hóa thành một tấm rèm đỏ che trời, đám người áo đen bịt mặt nhanh chóng kéo căng tấm lụa đỏ, lấy thân làm cọc chống đồng loạt quỳ một gối xuống. Bốn thiếu niên bề ngoài xinh đẹp mặc hoa y sẫm màu khiêng một chiếc ghế tử đàn khảm vàng lớn từ trên mặt sông bay tới, đứng vững trên mặt đất, cung kính lui ra sau ghế, lập tức giơ lên một màn sân khấu thật lớn, bên trên thêu nhật nguyệt màu vàng, khí thế uy nghi.

Theo bọn họ xuất hiện, mặt đất bằng phẳng tựa như cuộn lên một trận cuồng phong, chính trong cảnh cuồng phong gào thét, tuyết bay tán loạn này, một bóng người cao gầy mảnh khảnh đỏ sẫm như máu từ trên trời giáng xuống. Hắn mặc một bộ áo bào ống tay rộng màu đỏ sẫm thêu nhật nguyệt màu vàng mọc lên từ phương đông, đầu đội ô quan, nửa mặt dưới đeo một chiếc mặt nạ quỷ bằng vàng hoàng kim hoa lệ tinh xảo, cầm trong tay quạt lông, ống tay áo rộng bay lượn trong gió tạo thành đôi cánh rất lớn, khí thế kinh người.

Hắn đạp trên ba mươi sáu dải lụa đỏ hoa mỹ, tư thế ngông cuồng xoay tròn ngồi xuống chiếc ghế khảm vàng, hắn ưu nhã quay người lại, tay áo rộng phất một cái, lười biếng dựa trên cái ghế hoa mỹ, quạt lông khẽ phẩy, theo sự xuất hiện của hắn là hương thơm lạ lùng ùa vào mũi.

Thần giáng thế cũng không hơn cái này, hoặc nên nói là Ma tôn lâm thế.

“Các ngươi là ai?” Đường chủ Điện Đường tỉnh lại từ khiếp sợ ban đầu, không nhịn được quát một tiếng.

“Ha ha, Lệnh Hồ tổng quản, nói cho bọn chúng bản tọa là ai!” Hắn hững hờ phe phẩy quạt, cười tăm tối, mỗi nơi ánh mắt âm u của hắn lướt qua như mang theo hơi lạnh từ địa ngục, khiến người ta dựng tóc gáy, không dám nhìn thẳng.

Một thiếu niên áo đen che mặt vốn đứng phía sau hắn đáy mắt thoáng qua nụ cười quỷ dị, sau đó lập tức tiến lên, nghiêm nghị cất giọng: “Thiên hạ phong vân xuất ngã bối, nhất nhập giang hồ tuế nguyệt thôi. Hoàng đồ phách nghiệp đàm tiếu giản, bất thắng nhân sanh nhất trường túy*. Nhật Nguyệt thần giáo Đông Phương Bất Bại giáo chủ tại đây, các ngươi mau mau bái kiến!”

*4 câu trong bài “Tiếu ngạo giang hồ lộ”: Thiên hạ phong vân có bọn ta

Giang hồ chốn ấy mới kinh qua

Ngai vàng bá nghiệp coi hư ảo

Một trận cuồng say vẫn hơn là

Lời này vừa hạ xuống, ba mươi sáu tên hộ vệ áo đen lập tức đồng loạt chắp tay, giơ đao kiếm trên tay, thống nhất hô lớn: “Nhật xuất Đông Phương, duy ngã bất bại, văn thành võ đức, nhất thống giang hồ!”

“Nhật Nguyệt thần giáo, Đông Phương Bất Bại giáo chủ thiên thu vạn tái!”



“Nhật Nguyệt thần giáo, Đông Phương Bất Bại giáo chủ, thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ!”

Thanh thế rất lớn, nội lực hùng hậu khiến tuyết trên cành phải run rẩy rụng xuống.

Đồng thời khiến lòng người đại chấn, khí thế bực này, nội lực bực này, ba mươi sáu người không ai không phải cao thủ nội lực đứng đầu!

Hơn nữa sự cuồng vọng của bọn họ quả thực khiến người ta líu lưỡi, thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ?

Hoàn toàn không che giấu dã tâm cùng càn rỡ của mình!

Thế nhưng, lời hô hào lên sân khấu cùng thực lực không cái nào không chứng minh Nhật Nguyệt thần giáo lai lịch không nhỏ, thực lực hùng hậu, vậy mà trước nay võ lâm Trung Nguyên chưa ai nghe tới đại danh của Nhật Nguyệt giáo này?

Có người bên dưới khe khẽ nói nhỏ: “Nhật Nguyệt thần giáo, ngươi nghe tới chưa?”

“Chưa từng, ngươi đã nghe nói đại danh vị giáo chủ này chưa?”

“Chưa, có điều quả là khí thế, Đông Phương Bất Bại à!”

Liều Trần trưởng lão là người nhiều kinh nghiệm, trước hết phản ứng lại, tiến lên chắp tay phật hiệu với người của Nhật Nguyệt thần giáo: “A di đà phật, bần tăng tạ ơn quý giáo vừa ra tay trợ giúp, xin hỏi quý giáo đến đây có ý định gì?”

Vẫn là tổng quản trẻ tuổi kia tiến lên chắp tay nói với Liễu Trần: “Bản giáo là Nhật Nguyệt thần giáo quanh năm ở thánh địa Hắc Mộc Nhai tu luyện, Đông Phương giáo chủ gần đây đi ngang qua nơi này, nghe nói chốn võ lâm đang tranh đoạt khôi thủ hắc bạch lưỡng đạo. Tuy Đông Phương giáo chủ của bản giáo quanh năm thanh tu tại thế ngoại, những vẫn không nhịn được hạng người có tiếng không có miếng ở đây làm càn, vì vậy đặc biệt tới tham gia thi đấu đoạt khôi thủ!”

“Ha, ngươi là nhãi ranh từ đâu tới cũng dám dõng dạc như thế!” Đường chủ Điện Đường Thiên Lý Giáo Giang Ngũ không nhịn được kêu lên.

Tổng quản trẻ tuổi nhã nhặn chắp tay: “Tại hạ Lệnh Hồ Xung, là tổng quản của Đông Phương giáo chủ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.