Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 1 - Chương 128: Lời hứa



Thánh chỉ đã hạ, đương nhiên không thể nào cò kéo mãi.

Tây Lương Mạt thầm tức giận nhưng vẫn sai đám Hà ma ma lập tức thu dọn hành lý cần thiết.

Lão phu nhân và Tĩnh Quốc Công phân biệt phái Lệ cô cô và Ninh An tới tặng chút lễ vật, không vì cháu gái, con gái được sủng ái mà vội vàng thấy người sang bắt quàng làm họ như hầu hết người ta tưởng.

“Lão phu nhân và Quốc Công gia thật bất công, lúc trước Nhị tiểu thư đã là tàn hoa bại liễu, dùng thủ đoạn để tiến cung, còn bị gả đi Hách Hách, mà bọn họ vẫn yêu thương đến vậy; nay Đại tiểu thư chỉ tự đề nghị hòa ly mà thôi, vậy mà không hỏi lấy một tiếng.” Bạch Nhụy rất bất mãn, căm giận nói.

Tây Lương Mạt sai Bạch Trân đi nhận lễ, đồng thời đáp lẽ, rồi mới từ từ nói: “Không quan tâm hơn thua nên phủ Tĩnh Quốc Công mới sừng sững nhiều năm qua nhiều mưa gió lên xuống trước giờ.”

Tuy lão phu nhân không quan tâm đến cháu gái là nàng, nhưng nàng vẫn tương đối bội phục trí tuệ của bà ta, nếu không có lão phu nhân, người có thể gọi là tình địch của Tuyên Văn Đế như Tĩnh Quốc Công làm sao có thể không bị Tuyên Văn Đế chèn ép, thậm chí còn tay cầm trọng binh, trở thành trọng thần được Tuyên Văn Đế nể trọng.

Cho nên đối với cháu gái mà bà ta không thể nắm giữ, lại trở thành trung tâm cơn gió xoáy, nàng có thể hiểu được thái độ bo bo giữ mình của lão phu nhân.

Ai biết mai này nàng sẽ tiếp tục vinh quang một đường, hay sẽ ngã xuống vũng bùn, thậm chí liên lụy phủ Tĩnh Quốc Công.

Bạch Nhụy không quá hiểu, nhưng thấy Đại tiểu thư không khó chịu, nàng cũng chỉ lầm bầm vài câu rồi không nhiều lời nữa, cúi đầu sắp xếp những thứ cần mang vào cung.

Tây Lương Mạt ngồi bên cửa sổ nhìn nha đầu và ma ma của mình thu dọn đồ đạc, rồi nhìn ra những ngày cuối hè ngoài cửa sổ, đột nhiên nghĩ tới lão yêu nghìn năm kia sẽ đi ba tháng không về kinh, trong lòng nàng có một cảm giác ảm đạm và buồn bực khó nói rõ.

Ngày ấy, có phải nàng đã nói gì khiến hắn hờn giận không?

Hay là…

Bạch Nhụy thấy Tây Lương Mạt nhìn ra ngoài cửa sổ xuất thần liền biết Đại tiểu thư nhà nàng còn đang nghĩ đến Thiên Tuế gia, nàng không khỏi than một tiếng, cầm cung trang Hà ma ma đưa cho nàng, trở về phòng mình thu đồ.

Lần này Đại tiểu thư tiến cung đã chỉ định nàng và Bạch Ngọc đi theo, Bạch Trân và Bạch ma ma ở lại trong phủ giữ nhà, cho nên nàng phần nào có thể hiểu được tâm trạng của Đại tiểu thư.

Bề ngoài Đại tiểu thư luôn có vẻ không hòa hợp với Thiên Tuế gia, luôn nhớ mong có một ngày hoàn toàn thoát khỏi bàn tay của Thiên Tuế gia, muốn đánh bại Thiên Tuế gia. Nhưng… nàng luôn cảm thấy Đại tiểu thư trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, ân oán khúc mắc giữa Đại tiểu thư và Thiên Tuế gia đã dần dần rối nùi, làm sao có thể dễ dàng cởi bỏ, cho dù có một ngày Đại tiểu thư đánh bại Thiên Tuế gia thì sẽ thế nào?

Giống như chính nàng, dù biết Mị Thất là một sát thủ, sống ngày nay không biết ngày mai, hắn cũng từng có được vô số cô gái xinh đẹp hơn nàng, nàng chỉ là một đóa hoa nhỏ tầm thường mà thôi; tuy hắn luôn miệng nói muốn cưới nàng cũng chỉ vì Thiên Tuế gia nói hắn không nên tùy tiện trêu chọc con gái nhà lành, không giống như Thiên Tuế gia, thật sự đặt tiểu thư trong lòng.

Bạch Nhụy vào phòng, cúi đầu giấu đi một tia ảm đạm trong mắt, ngón tay mơn trớn cung trang nhạt màu trên tay, thuận tiện thay quần áo.

Hắn, chỉ luôn nghĩ làm chuyện tốt cho nàng, mà chưa từng hỏi một câu suy nghĩ thật sự của nàng là gì, mong muốn thật sự là gì.

Bạch Nhụy chỉ là một cô gái mười mấy tuổi, đối diện với lời cầu hôn của nam tử lạnh lùng tuấn tú như Mị Thất, lại ngày ngày ở cùng, làm sao có thể không rung động, chỉ là… chỉ là nàng phải nói ra tâm tư của mình thế nào đây?

“À, vậy ngươi muốn cái gì?” Một giọng nói trầm thấp quyến rũ bỗng vang lên trên đỉnh đầu Bạch Nhụy.

Bạch Nhụy giật mình, theo bản năng rút ra thanh kiếm trên đùi đâm lên trên, vậy mới phát hiện không biết từ lúc nào Mị Thất đã treo trên xà nhà như dơi, đang dào dạt hứng thú nhìn nàng.

Bạch Nhụy ý thức được vừa rồi trong lúc thay quần áo bị đối phương xem hết, hơn nữa chình mình dường như vô thức lẩm bẩm những suy nghĩ trong đầu ra, sắc mặt lập tức đỏ bừng, xấu hổ giận dữ không chịu nổi, há miệng mắng: “Ngươi có bệnh à, hay là đăng đồ tử, vì sao lại trốn trên xà nhà người khác!”

Mị Thất buông đôi chân dài, hạ xuống nhẹ nhàng như một phiến lá, ánh mắt nóng cháy của hắn hơi dừng trên bờ vai tuyết trắng lộ ra ngoài vì chỉ mặc yếm của Bạch Nhụy, sau đó ghìm lại trên mặt nàng: “Bạch Nhụy, ngươi thật sự mong muốn cái gì?”

Bạch Nhụy đỏ mặt, lạnh lùng nói: “Ngươi quan tâm ta muốn cái gì làm gì, ngươi đi ra ngoài!”

Lúc này Mị Thất thật sự nghe theo lời chỉ huy của Bạch Nhụy, nhưng hắn không đi ra ngoài mà đi từng bước tới trước mặt nàng.

Bạch Nhụy bị khí thế của hắn làm cho lùi lại mấy bước trong vô thức, căng thẳng giơ kiếm lên chỉ hắn: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Đi ra ngoài!”

Mị Thất đứng trước mũi kiếm của nàng, mặc mũi kiếm của đối phương chỉ lên ngực mình, vẫn yên lặng nhìn nàng: “Bạch Nhụy, ta muốn biết rốt cuộc ngươi muốn gì, hy vọng cái gì. Ta chỉ là một thích khách, vĩnh viễn chỉ biết nghĩ làm thế nào để hoàn thành mệnh lệnh của chủ tử, đó là lý do tồn tại của ta. Ta không ngờ ta sẽ cầu thân một nữ tử, ngươi là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng, ta chưa bao giờ nghĩ tới suy nghĩ của một nữ tử, cho nên nếu ngươi từ chối ta, ít nhất phải cho ta một lý do đáng thuyết phục.”

Mị Thất là một thích khách trực tiếp, võ nghệ của hắn cũng theo chiêu số một đao thấy máu, một kiếm cắt cổ, cho nên hắn không thể hiểu được hoặc nghĩ thông suốt suy nghĩ của một cô gái. Trong suy nghĩ của hắn, nếu giết người, chỉ có hai kết quả thành công hoặc thất bại, hắn giết người gần như chưa bao giờ thất thủ, vậy mà luôn nếm được mùi vị bại trận khi đối mặt với Bạch Nhụy, hơn nữa hắn luôn không hiểu được lý do, cho nên hắn quyết định trực tiếp hỏi Bạch Nhụy nguyên nhân hắn thất bại, không ngờ bỗng nghe được tiếng lòng của nàng.

Bạch Nhụy kích động quay mặt đi, thu kiếm, nàng có cảm giác không thể đối mặt với sự ép hỏi của Mị Thất.

Nhưng Mị Thất từng bước ép sát khiến tim nàng đập thình thịch, nàng cắn răng nói: “Mị Thất, ngươi căn bản không thích ta, ta không cần một nam nhân cầu thân ta mà không vì lý do thích ta.”

Giống như Đại tiểu thư đã nói, nếu không thể chờ được cả đời một đôi, nàng quyết định sẽ không lập gia đình.

Thân hình Mị Thất hơi cứng lại, sau đó nhìn Bạch Nhụy thật lâu, cho đến khi Bạch Nhụy lại ngượng ngùng quay mặt đi hắn mới khó hiểu nói: “Nếu ta không thích ngươi thì cầu thân ngươi làm gì?”

Trong đầu nữ nhân rốt cuộc nghĩ cái gì vậy?

Bạch Nhụy sửng sốt, nàng nghe được cái gì? Trong nháy mắt đó, khóe môi Bạch Nhụy không nhịn được cong lên, sau đó nàng bỗng nói: “Ngươi nói cái gì? Ngươi nói ngươi… ngươi… thích ta?”

Mị Thất gật đầu, nhìn Bạch Nhụy vừa đơn giản vừa trực tiếp nói: “Đúng thế, ta rất thích ngươi, Bạch Nhụy.”

Trong lòng Bạch Nhụy lập tức nảy lên vui mừng vô tận, đồng thời có cả ngượng ngùng vô tận, nàng có chút bất an cúi đầu, không biết phải trả lời thế nào, cho nên Mị Thất đến gần nàng cũng không phát hiện, đến khi một bàn tay lớn nắm vòng eo mảnh khảnh của nàng, Bạch Nhụy bỗng cứng đờ, nhưng không biết vì sao lại không cự tuyệt.

Mị Thất thấy Bạch Nhụy không từ chối mình ôm nàng, đáy mắt thoáng qua một tia vui sướng, cũng có chút không biết phải làm gì tiếp theo, cho đến khi tay hắn đụng vào da thịt mềm mịn trên lưng nàng mới cảm nhận được một luồng khí nóng rực từ hạ thân bốc lên.

Cuối cùng hắn cũng chú ý tới vì Bạch Nhụy đang định thay cung trang nên đã cởi áo ngoài, chỉ mặc một cái yếm bằng gấm, dáng vẻ thẹn thùng như hoa thủy tiên xinh đẹp, hương xử nữ ngây ngô mê người lượn lờ trên chóp mũi.

Còn Bạch Nhụy thì đã thẹn thùng nhắm hai mắt dưới ánh mắt nóng cháy của Mị Thất, hơi ngẩng đầu lên, run run bắt lấy cánh tay hắn.

Giờ thì Mị Thất thông suốt rồi, lập tức cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào xinh đẹp của Bạch Nhụy, dùng kỹ xảo khẽ vuốt trên sống lưng tuyết trắng của nàng, thựa dịp nàng run rẩy hô nhỏ, đầu lưỡi bá đạo cạy cánh môi nàng ra, công thành chiếm đất.



Khi Mị Thất mỹ mãn buông Bạch Nhụy ra, từ đầu đến chân Bạch Nhụy gần như đỏ như tôm luộc, ngã trong lòng hắn, ở một số chuyện Mị Thất thông không nổi, nhưng ở một chuyện nào đó thì là cao thủ, lập tức ôm ngang Bạch Nhụy đi về phía giường của nàng.

Lần đầu tiên Bạch Nhụy thân mật với nam tử như thế, trong miệng đầy những hơi thở nồng đậm và lành lạnh trên người Mị Thất, đầu óc choáng váng, bị đối phương đặt lên giường cũng không phản ứng lại.

Cho đến khi trên vai cảm nhận được cái hôn ấm nóng của Mị Thất, nàng mới giật mình muốn vươn tay ngăn lại nam tử cao lớn tuấn tú nằm trên người mình, hai tay lại vô lực như muốn ôm lấy đối phương, bên tai là hơi thở nóng rực của Mị Thất: “Nhụy Nhi, Nhụy Nhi ngoan, ngươi biết ta chờ ngày này khó khăn thế nào không?”

Bạch Nhụy tê dại toàn thân, bàn tay giơ ra vốn muốn kháng cự càng thêm yếu đuối, lập tức đặt lên sau lưng Mị Thất, nhưng chính một cái chạm này khiến quyển sách nhỏ trong người Mị Thất bị Bạch Nhụy đụng rơi ra, Bạch Nhụy nghiêng đầu nhìn, trên trang giấy mở ra là một hàng chữ to của Mị Thất – Đại sát chiêu cuối cùng trong mười tám chiêu dụ dỗ liệt nữ: gạo nấu thành cơm, con vịt chết bay không nổi, liệt nữ biến dâm oa!

Chân mày Bạch Nhụy nhíu lại một cái, bỗng khe khẽ nói bên tai Mị Thất: “Mị Thất, ngươi cảm thấy ta giống con vịt à?”

Mị Thất bị thắng lợi làm lu mờ lý trí, vừa cố gắng cắn rồi lại gặm trên người Bạch Nhụy vừa nói: “Con vịt, vừa béo vừa mềm!” Còn rất ngon nữa.

“Ngươi thích ta, hay thích dâm oa?”

“Thích dâm oa!”

“…”

Sau đó, những ngày nằm sấp trên giường dưỡng vết thương Bạch Nhụy dùng kiếm đâm thủng một lỗ trên mông mình, Mị Thất vẫn nghĩ không ra nữ nhân này bị làm sao?

Hắn thích Bạch Nhụy, càng thích Bạch Nhụy biến thành bé con dâm đãng của mình, có gì không đúng à? Có gã nam nhân nào thích nữ nhân thẳng cẳng trên giường như khúc gỗ đâu?

Nhưng Bạch Nhụy hỏi hắn con vịt gì đấy…

Hắn cân nhắc một lúc, ôm quyển sổ nhỏ của mình, cầm bút lông cao cấp làm cái kết luận: Bạch Nhụy thích vịt, lần sau trộm hương phải mua một đàn vịt về để bên cạnh mới có thể đắc thủ?

— Ông đây là đường ranh giới con vịt của Mị Thất —

Hoàng cung.

Tây Lương Mạt đương nhiên không biết vụ án rắc rối này giữa Bạch Nhụy và Mị Thất, nàng chỉ phát hiện, tiến cung đã nhiều ngày, gần như mỗi khi Bạch Nhụy nhìn thấy Mị Thất nét mặt sẽ sa sầm xuống như muốn giết người, nàng hỏi, sau khi xác định Mị Thất không thật sự động đến Bạch Nhụy thì kết luận, phương diện siêu cấp chậm tiêu nào đó của Mị Thất lại đắc tội Bạch Nhụy. Nàng không hỏi kỹ, có đôi khi phương thức chung sống kỳ diệu của hai đôi oan gia Bạch Nhụy, Bạch Ngọc và Mị Lục, Mị Thất làm cho Tây Lương Mạt đầy hứng thú ngồi xem.

Không có lý nào chỉ có mình nàng bị dày vò, chủ tớ là phải có nạn cùng chịu.

Mà đã nhiều ngày, nàng ở trong hoàng cung coi như thoải mái, bài tập chủ yếu mỗi ngày là theo Tuyên Văn Đế luyện đan ở Tu Hành Điện, sau đó tán gẫu với hắn một lúc, rồi Tuyên Văn Đế sẽ cảm thấy mỹ mãn rời đi tiếp tục tu tiên.

Tây Lương Mạt chưa từng thấy Tuyên Văn Đế phê duyệt tấu chương, cũng ít gặp đại thần, nàng chỉ thấy tấu chương mỗi ngày như nước chảy được đóng gói đến, sau đó để trên bàn của Hoàng Đế một lúc lại chuyển nguyên xi đi, nhìn lệnh bài đại doanh kinh thành trên người những ngự tiền thị vệ này, nàng biết tám chín phần mười số tấu chương này sẽ được đưa đến chỗ Bách Lý Thanh.

Hôm đó, khi Tây Lương Mạt đang ở Đại Minh Cung của Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nói chuyện phiếm giết thời gian, nàng đột nhiên hỏi: “Nhiều năm qua bệ hạ vẫn vậy sao? Vẫn luôn do Cửu Thiên Tuế thay mặt xử lý triều chính?”

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa đang cầm nước hoa quả uống một ngụm, gật đầu châm chọc nói: “Đúng thế, vị hoàng huynh này của ta say mê thăng thiên đã gần mười năm. Có đôi khi ta thật sự hoài nghi, người hùng tâm tráng trí, ý đồ bình định tứ phương, khiến vạn quốc cúi đầu năm đó có phải hắn hay không.”

Tây Lương Mạt cười nhẹ giễu cợt: “Ta thấy bệ hạ rất biết hưởng thụ, những chuyện rườm rà giao cho người khác, bản thân thì một lòng giữ gìn, nói không chừng một ngày nào đó bệ hạ của chúng ta thật sự thành thần tiên cũng nên.”

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa lại bỗng nhận ra chút hương vị khác thường, đôi mắt lạnh lùng cao ngạo của nàng lóe lên một tia sáng quỷ quyệt: “Trinh Mẫn, ngươi đang đau lòng cho A Cửu nhà ngươi đấy à?”

Từ lúc biết Tây Lương Mạt là đối thực của Bách Lý Thanh, Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa bội phục Tây Lương Mạt sát đất, đồng thời lúc không có ai lén đổi xưng hô Cửu Thiên Tuế của Bách Lý Thành thành… A Cửu.

Ít nhất khi gọi như vậy nàng sẽ không trực tiếp nhớ tới hơi thở lành lạnh như quỷ của Bách Lý Thanh.

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa cảm thấy Bách Lý Thanh kia tuy mỹ mạo khuynh quốc, nhưng chính kiểu xinh đẹp không giống con người này ngược lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Đối với Tây Lương Mạt có thể vì lấy được thứ mình muốn, vén ra một con đường máu giữa bụi gai, có can đảm bán mình cho yêu ma, còn bán rất được giá, nàng thật sự vừa bội phục vừa thưởng thức.

Tây Lương Mạt ngẩn ra, sau đó nhăn mày nói: “Công Chúa điện hạ, ngài có thể nói gì đấy thú vị hơn chút nữa được không?”

Đau lòng? Ai đau lòng tên kia?

Nàng không đau lòng chút nào hết, trên thế giới này, quyền lực và nghĩa vụ đi liền với nhau, hưởng thụ mỹ vị của quyền lực cao nhất ít nhất cũng phải hứng lấy tất cả áp lực và phiền phức theo sau.

Không có giác ngộ này thì không thể đi lên nơi cao nhất, cười nhìn gió thổi mây bay.

Cho nên…

Tây Lương Mạt nhìn về hướng có đại doanh kinh đô, trong lòng bỗng có điểm rầu rĩ. Nàng sẽ không đau lòng hắn, bao gồm cả chính nàng.

Chỉ là, lão yêu nghìn năm kia bận rộn như vậy, vừa tuần tra đại doanh kinh đô, còn phê duyện tấu chương, ước chừng sẽ bận đến mức quên mất sự tồn tại của nàng cũng nên.

Mà nàng ở trong cung đang rất rảnh rỗi, cho nên không tự chủ được luôn phỏng đoán suy nghĩ của hắn.

Con người là không thể quá rảnh rỗi, rảnh rỗi sẽ ra bệnh.

Ngay khi Tây Lương Mạt đang nghĩ có nên tìm việc cho mình làm hay không, phiền toái đã cách đó không xa, rất nhanh sẽ tìm tới nàng.

“Bẩm Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, Hoàng Hậu nương nương cho mời ngài và Trinh Mẫn Quận Chúa tới Phượng Loan Cung.” Tiểu nội thị áo xanh tay cầm phất trần cung kính nói với Tây Lương Mạt và Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa.

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa ánh mắt lạnh lùng, trực tiếp từ chối: “Không đi, ngươi đi hồi bẩm Hoàng Hậu nương nương, bản cung và Trinh Mẫn Quận Chúa có chút không khỏe, cho nên không tiện đi bái kiến Hoàng Hậu nương nương, chờ ngày mai bản cung khỏe hơn sẽ cùng Trinh Mẫn Quận Chúa đi bái kiến Hoàng Hậu nương nương.”

Vị tẩu tẩu này của nàng cả ngày không biết suy nghĩ cái gì, nhiều lần muốn tìm Trinh Mẫn làm khó, tuy không làm ra cái gì khó coi ngay trước mặt nhưng luôn không an phận sai những kẻ khác đi chèn ép.

Từ lúc Trinh Mẫn tiến cung, nàng dẫn Trinh Mẫn đi gặp Hoàng Hậu, Hoàng Hậu làm cho Trinh Mẫn quỳ rất lâu, cuối cùng chính nàng nhìn ra có điểm không đúng.

Cho nên Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa ngại phiền toái, trực tiếp không cho Tây Lương Mạt tùy tiện qua lại với phi tần khác trong cung, cũng không để Trinh Mẫn đi gặp Hoàng Hậu, như vậy có thể bớt đi không ít chuyện.

Địa vị của Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa cực kỳ đặc biệt, ngay cả Hoàng Hậu cũng không dám đắc tội nàng, cho nên trước kia nàng từ chối Hoàng Hậu cũng không nói gì.

Nhưng lần này…

Tiểu thái giám áo xanh lần này rất khó xử nói: “Thưa Đại Trưởng Công Chúa, lần này chỉ sợ không được, Vĩnh Phúc Công Chúa rơi xuống nước, thuộc hạ của Hàn Quý Phi nương nương chỉ rõ là Trinh Mẫn Quận Chúa làm, cho nên lần này nhất định phải mời Quận Chúa qua hỏi.”

Vĩnh Phúc Công Chúa là con gái của Hàn Quý Phi, năm nay mới năm tuổi, nàng rơi xuống nước?

Tây Lương Mạt nghe vậy liền cùng Đại Trưởng Công Chúa nhìn nhau, từ trong mắt đối phương bắt được ánh sáng khác thường.

Hôm nay đúng là vừa khéo, Hàn Quý Phi và Hoàng Hậu nương nương trước nay sống chết đối đầu cũng sẽ liên thủ muốn trừng trị nàng?

Thể diện của nàng cũng lớn quá nhỉ.

Tây Lương Mạt cúi đầu cười lạnh.

— Ông đây là đường ranh giới Tiểu Bạch không có bình luận nước mắt lưng tròng —

Ánh nến yếu ớt chớp lên trong bóng đêm, dường như không cách nào xuyên thấu được đêm đen nùng đặc như mực này.

Có người cầm đèn lẳng lặng đi qua sân cuả phật đường yên tĩnh, như bóng quỷ lướt vào Kinh Lan Đường trong phủ Tĩnh Quốc Công, nô bộc coi sân và hai lão ni giữ đường đều ngồi trên vị trí của mình, ngủ say.

Một cánh cửa bị gió lạnh thổi mở ra kèn kẹt, mùi hương xa xôi phiêu đãng vào căn phòng.

“Ngươi đến rồi?” Ni cô trung niên nhắm hai mắt, gương mặt vì hàng năm không thay đổi hơi giật giật ngạc nhiên, sau đó thản nhiên nói.

Một bóng người chầm chậm bước vào, áo choàng màu đen hoa mỹ quét trên mặt đất như nước chảy.

Ánh mắt xa xôi của hắn dừng trên mặt ni cô kia, cười như không cười nói: “Đúng vậy, ta đến rồi, đến chờ ngươi thực hiện lời hứa, Lam Đại phu nhân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.