Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 1 - Chương 129: Hoa trong tay



Người tới chính là Cửu Thiên Tuế Bách Lý Thanh lẽ ra lúc này đang thị sát binh vụ đại doanh bên ngoài kinh thành ba trăm dặm.

“Ngươi cảm thấy đứa bé kia thế nào?” Lam Đại phu nhân không trả lời trực tiếp mà thản nhiên hỏi.

Bách Lý Thanh cũng không vội, đặt chiếc đèn lồng hoa mỹ trên tay mình lên bàn, tự châm trà, ánh nến loạng choạng phủ lên ngũ quan diễm lệ của hắn một tầng sáng kỳ lạ.

Lam Đại phu nhân nhận lấy chén trà hắn đưa, lại nói: “Nghe nói ngươi rất chiều chuộng nàng, hẳn là ngươi rất hài lòng về nàng rồi.”

Đôi mắt Bách Lý Thanh xa xăm như một đầm nước sâu không thấy đáy: “Đối với một lễ vật mà nói, ta phải thừa nhận nàng khiến ta rất kinh ngạc.”

“Đúng vậy, nàng cũng khiến ta rất kinh ngạc, vốn chỉ muốn cho nàng có một chỗ dung thân, ai ngờ đứa bé kia lại đi được xa đến vậy.” Trên mặt Lam Đại phu nhân hiện lên một nụ cười cổ quái.

Bách Lý Thanh mỉm cười: “Cả ngươi và ta đều không ngờ nàng lại tự mình tới tìm ta, dùng bản thân làm giao dịch.”

Nụ cười trên mặt Lam Đại phu nhân bỗng trở nên có chút quái dị.

“Thế nào? Đau lòng à? Dù sao cũng là đứa nhỏ của mình.” Bách Lý Thanh nhìn Lam Đại phu nhân, bỗng mỉm cười.

Lam Đại phu nhân buông tầm mắt: “Nàng không giống ta một chút nào, có gì phải đau lòng.”

Bách Lý Thanh bỗng phát ra một tiếng cười cực kỳ sắc nhọn: “Ha ha, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!”

Hắn đột nhiên túm vạt áo Lam Đại phu nhân, giật đối phương tới trước mặt mình, gần như dí sát vào mũi bà nói thầm: “Sau này, dung mạo của nàng, thân thể của nàng, vận mệnh của nàng, sống chết vinh nhục của nàng, đều là của ta, tất cả là của ta. Cho dù có một ngày ta giết nàng, ăn nàng cũng không liên quan tới ngươi. Lam Linh, đây là ngươi nợ ta, cho nên ngươi bán nàng cho ta, đây là một phần của cái giá mà ngươi phải trả, nhưng đừng quên, ngươi còn nợ ta cái khác nữa.”

Lam Đại phu nhân lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi sẽ không giết nàng, ngươi không nỡ, còn thứ khác, ta nói sẽ cho ngươi thì sẽ cho ngươi.”

Bách Lý Thanh nhìn chằm chằm bà ta một lát, ánh mắt hai người một âm trầm một lạnh như băng, Bách Lý Thanh lại dí sát vào mặt bà ta, cười như có như không: “Đúng thế, ta làm sao nỡ, nàng là đóa hoa nhỏ mỹ lệ nhất ta dùng máu nuôi lớn, sau này còn rất nhiều tác dụng, ta còn chưa cẩn thận hưởng dụng kìa. Có một mẫu thân vô tình như ngươi, nàng nhất định sẽ càng đi càng xa trên con đường ta trải sẵn cho nàng, Lam Linh, nếu ngươi đủ thông minh, tốt nhất đừng động đậy vài ý đồ không nên có.”

Đáy mắt Lam Đại phu nhân thoáng qua một tia sợ hãi, ánh mắt sắc bén liếc về phía Bách Lý Thanh.

Bách Lý Thanh buông lỏng tay, chậm rãi sửa sang lại vạt áo bào tinh xảo của mình: “Đừng tưởng ta không biết ngươi bảo Bạch thị ở bên cạnh nàng là có ý gì, nàng trời sinh đã là hoa trong tay ta, nếu kẻ khác lấy mất đóa hoa của ta, hoặc đóa hoa của ta tự mình chạy mất, ta nhất định sẽ tự tay hủy hoại nàng.”

Lam Linh nhìn Bách Lý Thanh, ngón tay khô quắt nắm chén trà như muốn bóp nát nó, gương mặt bà lại không chút thay đổi: “Ta đã nói, nàng là nghiệt quả mà ta sinh ra, một đứa con gái bề ngoài dễ nhìn chút mà thôi, nếu ngươi muốn, ta gán cho ngươi coi như vì Lam gia và báo thù. Nhưng dù sao nàng cũng chảy dòng máu Lam gia, cho nên, ta đưa ngươi thứ kia coi như trao đổi, nàng nhất định phải sinh hạ người thừa kế cho Lam gia. Nàng đã trở thành đồ chơi của ngươi, ngươi có thể tùy tiện sắp xếp một nam nhân hoàng tộc Tư thị khiến nàng mang thai, có đứa bé chảy chung dòng máu Lam gia và huyết thống hoàng tộc, ngươi có thể dùng thiên tử để lệnh chư hầu, tiếp tục cầm quyền hơn mười năm nữa.”

Dứt lời, bà ta lấy một cái hộp gấm ra từ trong lòng, đặt lên bàn: “Đây là thứ ngươi muốn, nếu ngươi đồng ý với ta thì nhận lấy nó đi.”

Bách Lý Thanh nhìn cái hộp gấm màu đen, bỗng cong đôi mắt cười rộ lên, giọng nói vang vang: “Thì ra đây chính là mưu kế của ngươi, khiến đứa con của Tây Lương Vô Ngôn mẫu nghi thiên hạ, sinh hạ đứa bé mang dòng máu hoàng tộc Tư thị, là sự nhục nhã đối với Hoàng Đế bệ hạ, cũng là sự trả thù với Tây Lương Vô Ngôn.”

Lam Đại phu nhân nhìn Bách Lý Thanh, ánh mắt lạnh lẽo và sắc bén, trong mơ hồ dường như còn có cả bóng đen điên cuồng: “Hoàng tộc Tư thị phụ Lam gia ta quá nhiều, huyết hải thâm thù, đời này không thể quên. Tây Lương Vô Ngôn phụ ta cả đời, ta sinh con nối dòng cho hắn, xuất gia vì hắn, rồi chiếm được cái gì?”

“Cho nên ngay cả con gái mình cũng bỏ được? Hôm nay ta coi như hiểu được, tính tình lạnh lùng tàn nhẫn cả tiểu nha đầu kia không phải không có nguồn gốc.” Bách Lý Thanh cười khẽ.

Lam Đại phu nhân lạnh lùng lên tiếng: “Sau khi nàng sinh con, tùy tiện ngươi xử lý thế nào cũng được, nếu ngươi thích thì cứ giữ nàng lại.”

Bách Lý Thanh cười khẽ: “Ta là một tên thái giám, ngươi thật sự không lo lắng tương lai của con gái ngươi sẽ hoàn toàn phá hủy trong tay ta?”

Lam Đại phu nhân buông tầm mắt, sự điên cuồng và oán hận vừa rồi dường như tan ra trong nháy mắt, trong đôi mắt bà ta phục hồi sự bình tĩnh không sóng gợn: “Ta đã gán nàng cho ngươi, ngươi muốn làm thế nào ta sẽ không hỏi đến.”

“Được lắm, Lam Linh, ta đồng ý với yêu cầu của ngươi, nhưng ngươi cũng phải nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay, tốt nhất đừng táy máy tay chân.” Bách Lý Thanh lạnh giá nói, giọng nói lạnh đến mức khiến Lam Đại phu nhân hơi run lên, sau đó bà ta thẳng sống lưng không nói gì.

Bách Lý Thanh cầm cái hộp gấm màu đen trong tay bà ta, mở ra liếc nhìn, sau đó vừa lòng cất vào trong lòng mình, rồi lại nhìn Lam Linh lãnh đạm nói: “Còn một thứ nữa ngươi còn chưa cho ta.”

Lam Đại phu nhân im lặng đứng dậy, xoay người đi tới cái tủ quần áo bên cạnh cái giường gỗ lim cũ nát, cầm một bọc hành lý ra, trải trên bàn.

Trong bọc hành lý là một cái bát gỗ tương đối lớn, một con dao nhỏ, một cái hộp gỗ nhỏ, và một ít thuốc bột không rõ là thứ gì.

Bà ta đổ thuốc bột vào trong bát gỗ, sau đó đổ tất cả những thứ trong cái hộp gỗ vào trong bát, dưới ánh nến, trong bát thì ra là một loại sâu kỳ quái toàn thân lông lá màu xanh ghê tởm, con sâu mềm dính phải thuốc bột lập tức cuộn thành một viên nhỏ.

Lam Đại phu nhân lấy dao ra, không chút do dự cắt trên cổ tay mình một vết cắt dài, máu đỏ tươi chói mắt trào lên nhỏ xuống cái bát gỗ.

Con sâu mềm trong bát gỗ gặp máu tươi lập tức điên cuồng vặn vẹo cơ thể, chỉ chốc lát sau, toàn bộ mười con sâu trong bát lăn thành những viên tròn máu me nhầy nhụa, nhưng mặc kệ bao nhiêu máu tươi nhỏ xuống, chúng nó dường như có thể hấp thu hết sạch, không lâu sau thân hình càng lúc càng lớn, rồi chậm rãi cuộn vào nhau tạo thành năm viên thuốc nhỏ hình tròn bốc mùi máu tanh.

Còn Lam Đại phu nhân đã mặt mày trắng bệch vì mất máu, ngay khi bà ta lung lay sắp đổ, Lam Đại phu nhân thở hổn hển điểm mấy đại huyệt cầm máu trên người mình, loạng choạng ngồi xuống, để những viên thuốc máu này vào một cái túi đưa cho Bách Lý Thanh, sắc mặt tái nhợt nói: “Giải dược này đủ cho ngươi và Bách Lý Lạc dùng một thời gian.”

Bách Lý Thanh nhận lấy cái túi cất cẩn thận, lạnh nhạt nói: “Ngươi biết thế này chưa đủ, Lam Linh.”

Lam Đại phu nhân ôm đầu, sắc mặt vốn tái nhợt càng trắng hơn: “Nếu ta chết, ngươi càng không có được gì hết.”

Bách Lý Thanh liếc bà ta, bỗng cười lạnh ra tiếng: “Thật không, ngươi đừng quên, ta còn có nữ nhi của ngươi.”

Lam Đại phu nhân cứng người, sau đó nhìn về phía Bách Lý Thanh: “Ngươi… Ngươi đừng quá đáng.”

Bách Lý Thanh nhìn bà ta, bỗng vươn tay nâng cằm bà ta lên, từ trên cao nhìn xuống: “Thế nào? Sợ ta hút hết máu của nàng? Người nhìn ngươi xem, Lam Linh, ngươi là một nữ nhân mâu thuẫn cỡ nào, không biết bây giờ mới thể hiện tình thương của mẹ đã là quá muộn à? Thương tiếc nàng? Muốn cứu nàng?”

Lam Đại phu nhân quay mặt đi, cứng giọng nói: “Ta không có.”

Bách Lý Thanh châm chọc cười khẽ: “Tốt nhất là ngươi không có, nếu ngươi có ý đồ tiếp cận nàng, đừng trách ta không giữ lời hứa.”

Hoa trong tay hắn, chỉ có thể nở rộ trong tay hắn.

Dứt lời, hắn quay người phất tay áo bỏ đi.

Vừa ra tới cửa, Lam Đại phu nhân bỗng cất tiếng nói: “Thanh Nhi, lúc trước ta có lỗi với ngươi, nếu ta cứu được Lạc Nhi, ngươi có bằng lòng coi như tất cả đều đã qua không?”‘

Bách Lý Thanh không quay đầu, chỉ lạnh nhạt nói: “Ngươi tốt nhất đừng gọi ta như thế, ta đã là một tên quái vật còn cái gì có thể vãn hồi, có thể bỏ qua? Ta cảm thấy như bây giờ rất tốt.”

Hết câu, thân ảnh hắn chuyển động, tan ra trong bóng đêm đen như mực, giống như chưa từng xuất hiện một người như vậy.

Lam Đại phu nhân nhìn bóng dáng hắn, trong đôi mắt vốn tĩnh lặng như giếng cổ dần nổi lên nôn nóng và ưu thương, rất lâu sau, bà bỗng nói với bóng người không biết đứng bên cạnh từ bao giờ: “Chờ thời cơ chín muồi, lấy được tấm lệnh bài còn lại, đại thù của Lam gia được báo, lập tức mang tiểu thư đi.”

Lúc trước gán Mạt Nhi cho Bách Lý Thanh chỉ là kế sách ứng phó, nhưng nay xem ra, có lẽ một ngày Bách Lý Thanh buồn vui không chừng sẽ lấy mạng Mạt Nhi.

“Phu nhân… Chỗ Cửu Thiên Tuế làm sao bây giờ, hắn sẽ không để chúng ta mang tiểu thư đi.” Người kia ngây ra một lúc, nếu mang thai, tiểu thư chưa chắc đã chịu rời đi.

Lam Đại phu nhân nhìn vết thương trên cổ tay mình, ánh mắt lóe lên tia sáng kiên quyết: “Không tiếc tất cả trả giá, nếu cần thiết để tiểu thư uống nước Vong Xuyên.”

“Chuyện này… Vâng!”

Người kia đồng ý, xoay người biến mất trong bóng tối.

Lam Đại phu nhân nhìn tượng phật trên bàn, chậm rãi nhắm mắt lại, vẻ mặt mệt mỏi ưu thương.

Đời này, bà nợ đứa bé kia nhiều nhất, bà cũng không có sức lực bảo vệ đứa bé kia.

Ở điểm này, Bách Lý Thanh đã lo lắng vô ích.

Bà sẽ không tiếp cận đứa bé kia, vì bà không có tư cách này.

Cả đời đều không có tư cách này.

— Ông đây là đường ranh giới Tiểu Bạch muốn đi ra cầu bình luận —

Ánh nến khẽ nảy lên một cái, Tây Lương Mạt bỗng cảm thấy trong ngực bị thứ gì đó đụng vào, nàng dừng bước, có chút khó chịu nhăn mặt ôm ngực.

“Trinh Mẫn, làm sao vậy?” Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa thấy Tây Lương Mạt bỗng dừng chân, không khỏi kỳ quái nhìn nàng.

“Không có gì.” Tây Lương Mạt lắc đầu rồi đuổi kịp Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa.

“Ngươi cần gì để ý Hoàng Hậu nói gì, bà ta chỉ là một đố phụ, về phần Hàn Uyển Ngữ kia, vì cái chết của Hàn Uyển Ngôn nhất định sẽ đổ oan cho ngươi. Loại chuyện này ngươi không cần để ý, bọn họ cũng không thể làm gì ngươi, chỉ cần hoàng huynh nói một câu là đủ khiến bọn họ câm miệng, cớ gì đêm hôm phải tới Phượng Loan Cung của Hoàng Hậu.” Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa tức giận nói.

Hoàng Hậu phái người tới nói chuyện Vĩnh Phúc Công Chúa rơi xuống nước, Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa vẫn không nể mặt, không cho Tây Lương Mạt đi Phượng Loan Cung giằng co, tiểu thái giám kia đành trở về bẩm báo chi tiết.

Trong Phượng Loan Cung đồng loạt ồ lên, mọi người hai mắt nhìn nhau, Hàn Quý Phi nước mắt rơi như mưa mà nhất thời không có biện pháp nào. Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa kiêu ngạo ngang ngược nhưng địa vị đặc biệt, đây là chuyện mọi người đều biết, nàng trực tiếp đánh chết tần phi chống đối nàng không phải chưa từng có, Hoàng Đế bệ hạ lại chỉ tùy tiện quở trách hai câu là cho qua.

Nay xuất hiện thêm một Trinh Mẫn Quận Chúa gần đây rất được Hoàng Đế yêu chiều, nếu làm ầm ĩ đến chỗ Hoàng Đế bệ hạ, đoán chừng cũng không có kết quả gì.

“Quý Phi muội muội, ngươi cũng thấy đấy, Đại Trưởng Công Chúa tính tình thế nào, nay đã che chở Trinh Mẫn Quận Chúa, chúng ta có cách nào nữa. Dù sao Vĩnh Phuc rơi xuống nước nhưng không có gì đáng ngại, chỉ bị phong hàn thôi, nếu bệ hạ hỏi đến chỉ sợ cũng sẽ chỉ giơ cao đánh khẽ mà thôi, bản cung thấy nên bỏ qua đi.” Hoàng Hậu nhìn Hàn Quý Phi, nói như có chút khó xử.

Hàn Quý Phi sửng sốt, sau đó tức giận đến toàn thân run rẩy, nàng nhìn chằm chằm Hoàng Hậu cười lạnh: “Phải không? Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa là công chúa, nữ nhi của bản cung thì không phải công chúa à? Tuy nói lớn nhỏ khác biệt, nhưng nữ nhi của ta cũng là huyết mạch của bệ hạ, nay bị nha đầu ti bỉ Tây Lương Mạt kia đẩy xuống nước, nếu cứ thế bỏ qua, sau này chẳng phải nó sẽ ở trong cung hoàng hành bữa bãi, không ai dám làm gì nó hay sao?”

Nàng hơi dừng, sắc giọng nói: “Nếu Thái Tử Điện Hạ cũng bị người ta đẩy xuống nước, Hoàng Hậu nương nương có thể rộng lượng bỏ qua thì bản cung sẽ không so đo nữa, nếu không ngài đừng đứng nói chuyện không đau lưng.”

Lời này gần như xấc xược, Đại cung nữ bên cạnh Hoàng Hậu lập tức đứng ra lạnh nhạt nói với Hàn Quý Phi: “Quý Phi nương nương, ngài đừng quá làm càn, nơi này là Phượng Loan Cung, chủ nhân nơi này là Hoàng Hậu nương nương mẫu nghi thiên hạ, nương nương là thê, ngài là thiếp, vô lễ như vậy là phải chịu cung quy khiển trách.”

Hoàng Hậu lại khoát tay ngắt lời Đại cung nữ kia, bảo nàng lùi đến phia sau mình rồi mới dịu dàng nói với Hàn Quý Phi: “Quý Phi muội muội, bản cung biết ngươi yêu nữ nhi nóng ruột, như vậy đi, bản cung lại sai cung nữ thay ngươi truyền lời vài lần nữa.”

Hàn Quý Phi bị Đại cung nữ của Hoàng Hậu quở trách một trận, lửa giận trong lòng càng bốc lên, vốn muốn phun ra lại bị một câu của Hoàng Hậu khiến cho không thể không ngồi xuống, cười lạnh nói: “Được, Hoàng Hậu nương nương, nếu Trinh Mẫn Quận Chúa kia không đến, bản cung không thể không nấn ná ở chỗ ngài, dù sao ngài mới là Hoàng Hậu mẫu nghi thiên hạ, chuyên xử lí việc oan khuất của tần thiếp chúng ta, phải giải oan cho chúng ta mới được.”

Hoàng Hậu gật đầu, không giận mà chỉ sai người lại đi mời, nếu mời không đến thì phải đứng ngoài cửa cung của Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, thỉnh thoảng hô to Hoàng Hậu nương nương cho mời.

Cứ như thế, không bao lâu, trước cửa điện của Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa đã có mười mấy cung nhân, đồng thanh cao giọng hô “cung thỉnh Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa và Trinh Mẫn Quận Chúa”.

Khiến vô số cung nhân vây xem.

Tây Lương Mạt xem như hiểu được ý đồ hành động của Hoàng Hậu, nếu nàng thật sự không đi, không lâu sau, tiếng tăm ngỗ nghịch phạm thượng, chột dạ sợ tội của nàng sẽ truyền khắp cung cấm, thậm chí triều đình cũng biết.

Mặc kệ nàng có đi hay không, Hoàng Hậu nương nương đều sẽ là người được lời.

Cho nên Tây Lương Mạt quyết định đi Phượng Loan Cung một chuyến, nàng muốn biết rốt cuộc Hoàng Hậu tính làm gì, phí nhiều công sức, ầm ĩ diễn trò như vậy, lẽ nào chỉ vì vu oan nàng “đẩy Vĩnh Phúc Công Chúa xuống nước”?

Sau khi Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa biết liền nhất định phải đi theo, Tây Lương Mạt nghĩ nghĩ rồi đồng ý, dù sao địa vị của Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa rất đặc biệt, người bình thường không thể làm gì nàng ta, nói không chừng trong thời điểm mấu chốt nàng ta sẽ là một tấm chắn tốt.

Nay nàng thấy Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa oán giận như vậy liền cười khẽ: “Công Chúa điện hạ, ngài tung hoàng cung đình nhiều năm, cũng nên biết có một số người, nếu ngươi không một phát đánh bị thương hoặc đánh chết bọn họ, bọn họ sẽ như châu châu, liên tục nhảy lên.”

Từ một giây đầu tiên tiến cung bạn giá, nàng đã biết trong cung nhất định sẽ có người ra tay với nàng, không phải Hàn Quý Phi thì cũng là Hoàng Hậu nương nương.

Phượng Loan Cung được xây dựng cực kỳ rộng lớn khí thế, xung quanh khắc phi phượng tường vân, tiên thảo thần mộc.

Có câu “phượng hoàng tê ngô đồng”, cho nên trong cung trồng không ít cây ngô đồng cao lớn, nay đang là cuối xuân đầu hè, cây cối xanh rì tạo cho Phượng Loan Cung phong cảnh đặc biệt xinh đẹp, có điều trong bóng đêm thì cây ngô đồng này lại khiến Phương Loan Cung nhìn có chút tối tăm âm u.

Khi Tây Lương Mạt vào trong điện, Hoàng Hậu đã có vẻ mệt mỏi, một tay chống trán ngồi trên phượng tọa, còn Hàn Quý Phi đang ở cách đó không xa, có vẻ khí thế bức người, nhóm cung nhân thì mỗi người đang thù địch trừng mắt với đối phương, không biết lại khắc khẩu vì chuyện gì.

Xem ra, chuyện Vĩnh Phúc Công Chúa rơi xuống nước lần này không phải hai người hậu phi liên thủ gây nên, nếu không sẽ không trợn trừng nhìn đối phương như gà chọi, hận không thể làm thịt đối phương thế kia.

Tây Lương Mạt trào phúng cười thầm, trên gương mặt xinh đẹp uyển chuyển lại vẫn ung dung hờ hững, theo tiếng cung nhân thông báo “Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa giá lâm, Trinh Mẫn Quận Chúa đến”, nàng tiến lên kính cẩn hành lễ với Hoàng Hậu và Quý Phi theo cung quy, quả nhiên không ngoài dự đoán, hai vị này hiếm khi nào nhất trí không bảo nàng đứng dậy.

Hoàng Hậu lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt khó dò: “Trinh Mẫn Quận Chúa quả là quý nhân, ngay cả ý chỉ của bản cung cũng không mời được ngươi.”

Hàn Quý Phi cũng lành lạnh nói: “Cố tình ương ngạnh thế này đúng là đại bất kính, nếu Hoàng Hậu nương nương không phạt Trinh Mẫn Quận Chúa, chẳng phải khiến mỗi phi tần hậu cung noi theo sự đại bất kính của nàng ta hay sao!”

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa thì không để ý nhiều như thế, một tay kéo Tây Lương Mạt đứng lên, ánh mắt lạnh lẽo và cao ngạo của nàng đảo qua mặt hai người, nàng cười lạnh: “Có đại bất kính thì cũng là bản cung đại bất kính, là bản cung thấy không khỏe muốn Trinh Mẫn bầu bạn. Thế thì sao? Hoàng Hậu nương nương và Quý Phi muốn phạt bản cung à?”

Hoàng Hậu và Hàn Quý Phi thấy Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa như vậy trong lòng giận dữ, trên mặt lại không dám biểu hiện ra, vị công chúa này vốn là người cố tình làm bậy, bình thường cực kỳ kiêu căng, một khi đánh giết người là bất chấp ngươi là ai.

Tính cách thì cực kỳ khó lấy lòng, cực kỳ lạnh giá.

Không biết nha đầu Tây Lương Mạt này rốt cuộc làm thế nào giành được niềm vui của nàng ta, được Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa coi trọng.

“Thái Bình, ngươi cũng nên biết, chuyện hôm nay liên quan đến an nguy của Vĩnh Phúc Công Chúa, sao có thể qua loa được, bản cung cũng chỉ muốn gọi Trinh Mẫn Quận Chúa tới hỏi vài câu thôi.” Hoàng Hậu thật sự vừa đau đầu vừa bất đắc dĩ với cô em chồng Thái Bình này.

Bà cố nén tức giận, ôn tồn nói.

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa hừ lạnh một tiếng: “Giờ người đến rồi đấy, các ngươi muốn hỏi gì thì hỏi đi, nếu để bản cung biết có kẻ vu oan hãm hại thì đừng trách bản cung không khách khí. Dù sao Trinh Mẫn là nhận ý chỉ của Hoàng Đế bệ hạ vào cung làm bạn với bản cung, ai dám oan uổng nàng chính là oan uổng bản cung!”

Lời này nói ra, không nói đến Hoàng Hậu và Hàn Quý Phi nghiến răng, ngay cả Tây Lương Mạt cũng có chút kinh ngạc liếc nhìn Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa một cái, nàng hiểu tính cách vị Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa này hơn ai hết, nói ra những lời này là đã coi nàng thành tri kỷ sao?

“Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, ngài nói vậy không khỏi quá mức bất công, Vĩnh Phúc rơi xuống nước, bản cung làm mẫu phi đương nhiên phải điều tra, thế nào lại thành vu oan hãm hại?” Hàn Quý Phi thật sự giận muốn nổ phổi, nàng nhìn Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nghiến răng nghiến lợi nói.

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa này đúng là hòn đá trong hố phân, vừa cứng lại vừa thối. Không biết làm cách nào mà quyến rũ được cháu trai trẻ tuổi tuấn mỹ lại lạnh lùng cương nghị như Thái Tử Điện Hạ nữa.

Hàn Quý Phi tuy cũng kiêng kỵ Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nhưng nàng không cẩn thận như Hoàng Hậu, dù sao trong tay nàng có bí mật Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa cẩu thả với Thái Tử Điện Hạ lúc trước, nàng vốn muốn để giành làm con át chủ bài, không muốn bại lộ quá sớm, nhưng nếu Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa lúc này khó thuyết phục, nàng không ngại lấy ra trước để khiến vị Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa biết cái gì là thức thời.

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nhìn bộ dạng của Hàn Quý Phi lập tức đoán ra vì sao nàng ta dám không khách khí, trong lòng giận dữ, nàng cười lạnh vài tiếng: “Hàn Quý Phi, ngươi tốt nhất có chứng cớ chứng minh là Trinh Mẫn làm, nếu không hoàng huynh trách tội xuống, chưa nói đến chuyện khác, chỉ sợ Vĩnh Phúc sẽ trở thành đứa trẻ được người khác nuôi nấng, còn ngươi ngay cả mép áo cũng sờ không tới.”

Tây Lương Mạt thì vỗ vỗ Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa trấn an, sau đó tiến lên một bước cười khẽ với Hàn Quý Phi: “Hàn Quý Phi nương nương, ngươi muốn hỏi gì cứ hỏi.”

Hàn Quý Phi thấy cuối cùng Tây Lương Mạt cũng đi ra, đôi mắt hạnh xinh đẹp thoáng qua một tia tàn nhẫn, nàng lạnh lùng nhìn Tây Lương Mạt nói: “Thế nào? Ngay cả dì cũng không muốn gọi? Xem ra ngươi hận chết nhị muội kia của ta nhỉ, nay đã hại chết nàng, hại chết Tiên Nhi còn chưa đủ, ngay cả Vĩnh Phúc của bản cung cũng không chịu buông tha?”

Tây Lương Mạt mỉm cười: “Hàn Quý Phi thân phận cao quý, Trinh Mẫn không dám lỗ mãng, có điều nếu Quý Phi nương nương nói Trinh Mẫn đẩy Vĩnh Phúc xuống nước thì có chứng cớ không?”

Hàn Quý Phi nhìn nàng oán hận: “Còn không chịu thừa nhận à!”

Dứt lời, nàng ta vung tay lên, một thiếu nữ ăn mặc giống cung nữ tam đẳng tiến lên, cung kính quỳ dập đầu trước mặt mọi người.

“Ngươi, nói xem sáng nay đã nhìn thấy gì?”

Tiểu cung nữ kia có chút sợ hãi nhìn các vị quý nhân đang ngồi đây rồi mới lắp bắp nói: “Nô tỳ là cung nữ Chi Nhi tu bổ hoa cỏ ở Ngự Hoa Viên, sáng nay gặp một vị quý nhân hỏi nô tỳ đường đến Tu Hành Điện, nô tỳ chỉ đường xong vị quý nhân kia bước đi.”

“Sau đó thì sao?” Hàn Quý Phi lại hỏi.

Tiểu cung nữ như nhớ tới cái gì, có chút sợ hãi cúi đầu: “Sau đó nô tỳ trông thấy Vĩnh Phúc Công Chúa cùng bảo mẫu tới hoa viên du ngoạn, công chúa đang bắt bướm, rồi không biết thế nào đụng phải vị quý nhân kia, vị quý nhân kia nói với bảo mẫu của công chúa mấy câu đã ầm ỹ lên…”

“Hừ, tiểu nha đầu phải nói thật, chẳng phải ngươi nói vị quý nhân kia đã đi rồi à, sao có thể khắc khẩu với bảo mẫu của Vĩnh Phúc Công Chúa được?” Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa hừ lạnh.

Tiểu cung nữ có chút kích động nói: “Nô tỳ… Nô tỳ cũng không biết, chỉ là nghe lời nói thì thấy vị quý nhân kia nhất thời không nhớ rõ nên quay lại.”

“Chỉ toàn nói bậy!” Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa xem xét tiểu cung nữ kia, càng cảm thấy nàng ta lắp bắp rất khả nghi, loại chuyện mua chuộc người để vu oan hãm hại này trong đời nàng đã thấy nhiều đến mức không thể nhiều hơn, nàng vỗ lên bàn cái “bốp” lớn tiếng quở trách.

Tiểu cung nữ sợ tới mức run rẩy, lập tức cúi sát đầu lên mu bàn tay: “Nô tỳ không dám nói dối, lúc ấy công công chưởng sự Ngự Hoa Viên chỉ huy mọi người sắp xếp lại cây cỏ trong hoa viên, cho nên có rất nhiều người, việc này người trong Ngự Hoa Viên đều nhìn thấy.”

“Đúng vậy, nếu đây là người khác vu oan hãm hại Trinh Mẫn, làm sao mọi người đều trông thấy được!” Hàn Quý Phi cười giận: “Có cần bản cung gọi tất cả những người ở đó lúc ấy đến hỏi hay không?”

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nghe vậy không khỏi sửng sốt, cũng có chút không rõ thế nào. Đúng vậy, nếu là vu oan hãm hại, hơn phân nửa chỉ mua chuộc được hai, ba người, hơn nữa mua chuộc là một chuyện rất đặc biệt, không phải bất cứ ai cũng mua chuộc được hoặc thích hợp mua chuộc, nếu khéo quá hóa vụng còn có thể hại đến mình.

Nay người trong Ngự Hoa Viên nhiều như vậy, làm sao có thể mua chuộc tất cả.

Nàng không khỏi nhìn về phía Tây Lương Mạt theo bản năng.

Mà lúc này, Hoàng Hậu nương nương bỗng rất hợp thời hỏi một câu.

“Sau đó thì sao? Sau đó giữa Trinh Mẫn Quận Chúa và Vĩnh Phúc Công Chúa đã xảy ra chuyện gì?”

Cung nữ Chi Nhi run rẩy đáp: “Sau đó, Vĩnh Phúc Công Chúa điện hạ tiến lên nói vài câu với Trinh Mẫn Quận Chúa, Trinh Mẫn Quận Chúa liền… liền đẩy Vĩnh Phúc Công Chúa điện hạ xuống nước.”

“Tây Lương Mạt, ngươi còn gì để chống chế không? Ngươi ghi hận bản cung, ngay cả nữ nhi của bản cung cũng không buông tha sao!” Hàn Quý Phi lúc này thật sự cực kỳ tức giận, nàng còn chưa đi tìm Tây Lương Mạt tính sổ chuyện hại chết muội muội mình, làm hại Tiên Nhi đi hòa thân Hách Hách, chết ở dị quốc, tiện nhân Tây Lương Mạt đã trèo lên đầu nàng, ra tay với nữ nhi của nàng!

Tây Lương Mạt thản nhiên nói: “Đúng vậy, sáng nay ta có đi Ngự Hoa Viên, từ Ngự Hoa Viên tới Tu Hành Điện, nhưng ta không đi vòng vèo, càng không khắc khẩu với bảo mẫu của Vĩnh Phúc Công Chúa, không đẩy Vĩnh Phúc Công Chúa xuống nước.”

“Nhiều người như vậy đều trông thấy ngươi đẩy công chúa xuống nước, thế nào, giờ dám làm không dám nhận à? Không phải ỷ vào bệ hạ sủng ái cố tình làm bậy đấy sao!” Hàn Quý Phi ghen ghét nhìn Tây Lương Mạt.

Nàng vẫn không rõ vì sao Tây Lương Mạt được Hoàng Đế thánh sủng như thế, hay là… một ý nghĩ kinh khủng thoáng qua trong đầu Hàn Quý Phi, ánh mắt nàng nhất thời tối xuống, nhìn Tây Lương Mạt đầy sát ý.

Tây Lương Mạt nhìn Hàn quý phi, hờ hững nói: “Ta nói, ta không đẩy Vĩnh Phúc Công Chúa rơi xuống nước, sau khi hỏi đường ta trực tiếp tới Tu Hành Điện của bệ hạ.”

“Trinh Mẫn Quận Chúa, ngươi có chứng cứ chứng minh lời ngươi nói không?” Hoàng Hậu lại hợp thời nói.

Tây Lương Mạt nhìn vẻ mặt căng thẳng nhìn mình chằm chằm của mọi người, lắc đầu: “Ta không có chứng cứ.”

Nếu nhiều người như vậy nhìn thấy nàng xuất hiện thì chỉ có một đáp án, thời điểm ở Ngự Hoa Viên, không chỉ có một Trinh Mẫn Quận Chúa là nàng. Lúc đó, nhất định có một Trinh Mẫn Quận Chúa khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.