Tây Lương Mạt giật mình mở to mắt, không dám tin nhìn hắn, sau đó giơ tay
lên không chút khách khí tát cái “chát” lên mặt đối phương.
Thái Tử dùng một tay nắm chặt bàn tay mềm của nàng gập về sau, Tây Lương Mạt lập tức co đầu rụt vai, nhấc chân đá thật mạnh tới phần dưới của đối
phương, tay kia đã không khách khí hỏi chuyện trên mặt Thái Tử.
Hôm qua đã bị Bách Lý Thanh làm thế một lần, hôm nay còn bị Thái Tử dùng
chiêu này khuất phục thì nàng đâm đầu chết luôn cho xong.
Thái Tử không đề phòng chiêu thức đáng khinh của nàng, bị ép không thể không lùi về sau, đồng thời một tay khác kéo cổ tay nàng.
Tây Lương Mạt chưa kịp lùi đã bị đối phương kéo tay, không gọi Mị Thất mà yên lặng nhấc chân lại huých về phía hông hắn.
Tư Thừa Kiền đã đề phòng trước, đầu gối gập lên trực tiếp hất ra đầu gối
Tây Lương Mạt đang huých đến, sườn vai đẩy đụng vào trước ngực Tây Lương Mạt, đánh nàng lên cây cột.
Tư Thừa Kiền thấy nàng bị vây trước người, đáy mắt mù mịt như say thoáng
qua một tia dị sắc, sau đó cúi đầu lại hôn lên môi nàng. Lần này Tây
Lương Mạt không tránh, chỉ mím chặt môi.
Dường như Tư Thừa Kiền giận, hắn giơ tay xé vạt áo trước ngực nàng, “roẹt”
một tiếng, một màu tuyết trắng hiện liên dưới ánh nến mờ mờ, cái yếm gấm màu đỏ làm nổi bật bầu ngực nở nang trắng muốt, dị thường chói mắt và…
mỹ diễm, khiến ánh mắt như say của Tư Thừa Kiền càng tăng thêm vẻ âm
trầm khác thường.
Hắn cúi đầu hôn lên.
Nhưng ngay sau đó, sau đầu bỗng nổi lên một trận gió, ánh mắt Tư Thừa Kiền
lạnh xuống, lập tức giơ tay chắn, có điều sự say mê vừa rồi khiến hắn
chậm một bước.
“Choang!” Tiếng đồ sứ vỡ tan vang lên rất lớn trong phòng.
Mà cùng lúc đó, Mị Thất phá cửa vào trong chớp mắt, ánh mắt lạnh lẽo nâng
kiếm đâm về phía Tư Thừa Kiền, không hề để ý người trước mặt là đế quân
tương lai của vạn dân Thiên Triều, cử chỉ này đồng cấp với mưu nghịch.
Mắt thấy kiếm phong sắc bén sắp đâm bục lồng ngực Tư Thừa Kiền, bỗng bị một trận gió đánh ngang thân kiếm, thân kiếm nghiêng đi, tà tà lướt qua bả
vai Tư Thừa Kiền, cắt ra một vết máu, rồi bị một cái tay mềm kẹp lấy.
“Quận Chúa!” Mị Thất khó hiểu nhìn về phía Tây Lương Mạt, trong nháy mắt nhìn thấy một màu tuyết trắng, gương mặt đỏ ửng lên, hoảng sợ quay đầu.
Tây Lương Mạt thản nhiên nói: “Mị Thất, đi ra ngoài, đóng cửa lại.”
“Quận Chúa…” Hắn muốn nói gì, hung tợn trừng mắt với Tư Thừa Kiền, nhưng cuối cùng vẫn xoay người biến mất ngoài cửa.
Tư Thừa Kiền buông bàn tay che đầu, dòng máu thấy ghê người chảy từ trên
trán hắn xuống, lướt qua làn mi cong, đôi mắt lạnh rồi theo đường nét rõ ràng chậm rãi chảy xuống cằm.
“Tỉnh táo chút nào chưa, Thái Tử điện hạ?” Tây Lương Mạt tùy tiện ném nửa cái bình hoa bằng gốm còn lại trên tay, rồi khép vạt áo bị xé rách lại.
Tư Thừa Kiền lành lạnh nhìn cô gái đứng trước mặt: “Ngươi thật to gan, muốn giết bản cung sao?”
Vừa rồi Tây Lương Mạt ra tay cực hiểm, đập hắn đến mức trước mắt biến thành màu đen, tóe sao vàng, nếu hắn không mạnh mẽ chống lại chỉ sợ đã sớm
hôn mê.
“Nếu ta muốn giết điện hạ thì một kiếm vừa rồi không chỉ cắt qua tay ngài
đâu, mà trực tiếp xuyên qua tim ngài mới đúng.” Tây Lương Mạt lạnh nhạt
nói.
Sau đó, nàng nhìn hắn, mỉm cười, trong đối mắt có một tia sáng lạnh như địa ngục: “Ta chỉ đang giúp điện hạ tỉnh táo lại thôi, ngài hôn cũng hôn
rồi, sờ cũng sờ rồi, hẳn cũng biết nữ nhân cũng chỉ đến vậy mà thôi.”
Tư Thừa Kiền từ trên cao nhìn xuống nàng, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh: “Phải không?”
“Uống quá chén, người ta thường không biết mình đang làm cái gì, điện hạ là
Thái Tử một nước, nhất thiết đừng mê rượu hỏng việc, Mạt Nhi còn có việc phải làm, không tiễn điện hạ.” Tây Lương Mạt mở cửa, ngữ khí cung kính.
Dứt lời, hắn xoay người đi ra cửa, không quay đầu lại.
Khi Từ Thừa Kiền trán đổ máu xuất hiện trước mặt Tiểu Đàm Tử, trực tiếp
khiến cơn buồn ngủ của Tiểu Đàm Tử bay lên chín tầng mây, hắn luống
cuống muốn đi gọi Thái Y.
“Điện hạ, ngài thế này là… kẻ nào to gan như vậy, dám làm ngài bị thương!”
Tiểu Đảm Tử hơi há hốc mồm, nhưng Thái Tử gia trước giờ nói một không nói
hai, hắn lập tức thu dọn giúp Tư Thừa Kiền xử lý vết thương trên đầu.
Hắn theo bên cạnh điện hạ nhiều năm, xử lý việc này đã sớm thành thạo,
Hoàng Thái Tử điện hạ trước giờ không phải Hoàng Thái Tử nuôi trong thâm cung không biết sự đời, hành động ở bên ngoài có khi cũng sẽ bị thương, chỉ vì đề phòng Hoàng Hậu nương nương lo lắng, Thái Tử gia chưa bao giờ để bà biết mà thôi.
Tư Thừa Kiền nhìn vầng trăng sáng lành lạnh ngoài cửa sổ, hắn đột nhiên nghĩ tới cô gái kia.
Nàng cũng như vầng trăng này, biến đối khó nắm giữ, nhìn như sáng ngời, soi lên người lại lạnh giá.
Nàng nhìn thấu ý đồ của mình, giống như nhìn thấu ý đồ của mẫu hậu.
Đúng vậy, hắn không say rượu, thậm chí chỉ uống một ngụm rượu, đổ số còn lại lên người mình, ngửi có vẻ nồng nặc mà thôi.
Tối nay hắn chỉ thử, thử nàng mà thôi.
Có điều trong đó cũng có nguyên nhân mà chính hắn không thể nói ra lời,
hắn muốn biết lòng hiếu kỳ và hứng thú của mình đối với thiếu nữ kia rốt cuộc đã đến mức nào?
Nàng rất thông minh, đã nhận ra, cho nên gần như không phản kháng, để hắn
thô thiển nếm thử hương vị của nàng, rồi lại… hung hăng dạy dỗ hắn, cho
hắn biết tất cả mạo phạm đều phải trả giá.
Cho dù hắn là Thái Tử một nước.
Nàng rất đặc biệt sao?
Đúng vậy, nhưng không đủ để dao động ý chí của hắn, nhưng hắn cũng không cách nào đè nén cơn sóng mà nàng gợi lên.
Tư Thừa Kiền vuốt ve cái đầu đã băng bó của mình, khẽ nheo đôi mắt nghiêm nghị.
Đôi môi nàng, mềm mại và nở nang đúng như trong trí nhớ đêm gặp nạn trên Thu Sơn.
…
Tư Thừa Kiền vừa đi, Bạch Nhụy chạy vọt vào, nhìn vạt áo Tây Lương Mạt bị
xé rách không khỏi cắn răng cả giận nói: “Thái Tử điện hạ thật sự quá
làm càn, việc này nên nói cho Thiên Tuế gia!”
Dứt lời, nàng vội chạy đi lấy bộ đồ mới cho Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt vừa thay quần áo vừa lạnh lùng thốt: “Nói với hắn làm gì, việc này liên quan gì tới hắn.”
Bạch Nhụy sửng sốt, nhìn Tây Lương Mạt hơi ngu ngơ không biết làm sao.
“Tiểu thư, có phải Thái Tử gia say rượu không?”
“Chỉ có mắt hắn say thôi, trong lòng còn tỉnh lắm.” Tây Lương Mạt không
nhiều lời, chỉ thay quần áo rồi xoay người đi vào phòng trong: “Ta muốn
đi ngủ, đừng để ai tới quấy rầy ta.”
Bạch Nhụy có chút mờ mịt: “Làm sao vậy? Không phải tiểu thư muốn tới chỗ Thiên Tuế gia sao?”
Nhưng nhìn sắc mặt Tây Lương Mạt, Bạch Nhụy lập tức ngậm miệng.
Thầm nói, quên đi, nên bảo A Thất đi báo cáo với đầu kia thì hơn.
Tây Lương Mạt lên giường, nhìn chằm chằm đỉnh giường, trong lòng thoáng qua một tia lạnh.
Hôm nay xảy ra quá nhiều việc khiến nàng đột nhiên sinh ra cảm giác bất
lực, cảm giác bị người ta nắm trong tay tùy ý vận mệnh cực kỳ không tốt.
Nàng không muốn gả cho người, lão yêu Bách Lý Thanh kia có ý gì, thực sự cho rằng có thể tùy tiện sắp xếp nàng hay sao?
Đáy mắt Tây Lương Mạt thoáng lạnh.
Hắn thật sự quá coi thường nàng.
Nàng vốn tưởng rằng ít nhất giữa bọn họ đã ăn ý về điểm phải tôn trọng lẫn nhau.
Cả Thái Tử nữa…
Hành động hôm nay của hắn rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Cho tới nay chưa từng thấy hắn có bất cứ tình cảm đặc biệt gì với mình, chuyện hôm nay chỉ là hắn giận quá choáng đầu thôi sao?
Hay là có thâm ý khác?
Tây Lương Mạt nhắm mắt lại, thôi, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn.
Có điều đêm nay nhất định là một đêm không ngủ, có lẽ từ một giây nàng
bước vào cung đình, bánh xe vận mệnh dừng lại nhiều năm trước đã bắt đầu chuyển động.
Phật đường Kinh Lan.
“Trường Tịnh, đổi cho ta chén trà.” Lam Đại phu nhân ở trong phật đường nhắm
chặt hai mắt, tụng kinh đã một canh giờ, cảm thấy cổ họng hơi khô liền
thấp giọng gọi.
Nhưng một lát sau vẫn không có ai trả lời, bà nhắm mắt hơi nhăn mày: “Trường Tịnh?”
Một cái chén sứ được đưa tới trước mặt bà, hơi nước trong chén mang theo
cảm giác lạnh khiến trong lòng bà thoáng động, mở mắt nhìn về phía người vừa tới, bà gần như hoài nghi mình đang nằm mơ, đáy mắt bất giác toát
ra một nét vui mừng, nhưng sau đó ánh mắt bà bỗng lạnh xuống: “Ngươi tới đây làm gì?”
Tĩnh Quốc Công nhìn nét vui mừng biến mất trong mắt bà, trong lòng có điểm
buồn bã, nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên nói: “Nhiều năm không gặp, ngay cả
nữ nhi xuất giá ngươi cũng không chịu bước ra khỏi Kinh Lan Đường một
bước, vậy thì ta đành đến thăm ngươi.”
“Bần ni đã nhiều năm không can thiệp trần thế, không gặp người trần thế, hết thảy thăng trầm, cưới gả mai táng không liên quan gì tới bần ni, còn
thí chủ ngươi…” Lam Đại phu nhân thoáng dừng, lạnh nhạt nói: “Trên người thí chủ sát khí quá nặng, chớ làm bẩn Kinh Lan Đường, chi bằng đi tới
chỗ các di nương của ngươi đi.”
Trong mắt Tĩnh Quốc Công có vẻ buồn bã: “Ngươi còn ghi hận năm đó ta không vươn tay với Lam gia sao?”
Lam Đại phu nhân nhắm mắt lại, lẳng lặng nói: “Người bỏ ta đi, ngày qua
không thể giữ, bần ni đã không còn nhớ tới chuyện quá khứ nữa, thí chủ
cần gì cố ý nhắc lại. Thí chủ đừng quên, lúc trước ngươi đã lập lời thề, nếu bần ni chưa cho phép mà bước vào Kinh Lan Đường một bước nhất định
có một ngày thê ly tử tán, thống khổ suốt đời.”
Tĩnh Quốc Công rũ mắt, cười lạnh như tự giễu: “Sao? Lẽ nào ta còn chưa xem như thê ly tử tán sao?”
Lam Đại phu nhân căn bản không nhìn Tĩnh Quốc Công, chỉ tiếp tục vừa niệm
kinh vừa nói: “Trước mặt phật không nói dối, thí chủ thê thiếp thành
đàn, con cái đầy sân, làm sao có thể coi như thê ly tử tán.”
“Người không thể buông tâm ma là ngươi, Lam Linh. Đã nhiều năm rồi, ngươi
không muốn bước ra khỏi phật đường một bước, không muốn gặp bất cứ ai,
ta nghe nói trước khi xuất giá Mạt Nhi từng tới chỗ này của ngươi, nhưng cũng bị ngươi đuổi đi. Nếu ngươi đã tứ đại gia không, vì sao trong lòng còn oán, còn không dám đối mặt với nữ nhi của mình?” Tĩnh Quốc Công có
điểm không thể nhịn được sự lạnh nhạt của bà ta, bỗng cất cao giọng nói.
“Thí chủ, bần ni đã là người xuất gia, sớm một dao chặt đứt duyên phận với
thế tục, nếu thí chủ chỉ muốn nói những lời này thì mời về đi.” Lam Đại
phu nhân lạnh nhạt nói, sau đó bà ta hơi dừng, châm chọc nói: “Huống chi lúc trước ngươi không phải không tin nha đầu kia là con gái ruột của
ngươi sao, nay cần gì tới đây nói những lời này?”
Tĩnh Quốc Công nhìn gương mặt tái nhợt gày gò của bà ta, dù đã mất khí thế
của mỹ nhân tướng quân phá địch ngàn dặm thời trẻ tuổi cùng niềm kiêu
ngạo khi là con gái nuôi của Hoàng Đế, nhưng mơ hồ còn thấy được hình
dáng lúc trước. Có cảm xúc nào đó khó ức chế bốc lên trong mắt hắn, một
lúc lâu sau mới mạnh mẽ đè xuống, hắn thản nhiên nói: “Lam Linh, ta đã
hứa sẽ không bước bào phật đường này một bước, nhưng lúc ấy chúng ta đã
bàn điều kiện.”
Lam Đại phu nhân cúi xuống che đi một tia nghi hoặc trong đôi mắt lạnh lùng, không nói gì.
Tĩnh Quốc Công im lặng một lát mới nói: “Hắn đã biết.”
Tĩnh Quốc Công không nói ai biết, biết cái gì.
Nhưng Lam Đại phu nhân nghe vậy thân mình chấn động, ngẩng phắt đầu nhìn Tĩnh Quốc Công: “Ngươi nói cái gì?”
“Hắn đã gặp Mạt Nhi, trông thấy dung mạo rất giống ngươi của Mạt Nhi, hắn đã nhận định Mạt Nhi là con gái của ngươi và hắn, sáng nay hắn hạ chỉ muốn tuyển phu cho Mạt Nhi lần nữa, hơn nữa hắn hy vọng có thể đoàn tụ một
nhà với các ngươi!” Tĩnh Quốc Công nói hết lời, sắc mặt đã sa sầm xuống, vẻ mặt châm chọc.
Sắc mặt Lam Đại phu nhân nháy mắt trở nên tái nhợt, nhưng sau một lát, nàng nhìn chằm chằm Tĩnh Quốc Công nói: “Điều ngươi muốn nói căn bản không
phải cái này, ngươi nói hắn đã biết cái gì?”
“Hắn đã bắt đầu hoài nghi lệnh bài ngươi giao ra năm đó là giả!” Một giọng
nói êm tai mềm mại lại lạnh giá đột nhiên vang lên ngoài cửa.
Ánh đèn xa xôi soi bóng người rất dài, loáng thoáng trên mặt đất đất như
quỷ, mùi thơm thản nhiên tràn vào phòng theo sự xuất hiện của hắn.
Lam Đại phu nhân nhìn người tới, đáy mắt có điểm kinh ngạc, ánh mắt bà dừng trên người hắn một hồi rồi lại dừng trên người Tĩnh Quốc Công.
Bà ta có chút nghi hoặc, không dám tin dò hỏi: “Các ngươi tới cùng nhau?”
Tuy bà nhiều năm không ra khỏi Kinh Lan Đường nhưng không có nghĩa bà không biết gì hết, mặc kệ quá khứ thế nào, những năm gần đây quan hệ giữa
Tĩnh Quốc Công và Bách Lý Thanh dùng như nước với lửa để hình dung còn
chưa đủ.
Nay hai người lại đồng thời xuất hiện, chuyện này chứng tỏ điều gì?
Bách Lý Thanh cong môi cười châm chọc: “Thế nào? Chúng ta không thể tới cùng nhau à?”
Lam Đại phu nhân nhìn về phía Tĩnh Quốc Công, thấy hắn im lặng không nói gì cũng lặng lẽ.
Bà bỗng ý thức được một số chuyện tưởng rằng đã chấm dứt hơn mười năm, nay lại như bóng tối bất tử dần dần chiếm lấy bầu trời.
Ánh mắt bà bỗng sắc lẹm, qua lại giữa hai người: “Là ai? Là ai ruồng bỏ lời hứa năm đó? Các ngươi đừng quên các ngươi từng hứa với ta và phụ thân,
kẻ vi phạm lời thề toàn tộc chết không có chỗ chôn, vĩnh viễn bị đày
dưới địa ngục không được siêu sinh!”
Đầu tiên bà nhìn thẳng Tĩnh Quốc Công: “Tây Lương Vô Ngôn, có phải ngươi
không? Hoàng Đế lại cho ngươi loại nữ nhân gì, khiến ngươi ngay cả lời
thề độc dùng thân tộc để thề cũng vứt bỏ, ngươi không sợ gặp báo ứng
sao!”
Tĩnh Quốc Công nhìn Lam Đại phu nhân, trong mắt hiện lên một tia đau đớn và
không thể tin, cuối cùng đều hóa thành cười khổ: “Thế nào? Lẽ nào ngươi
đã không tin ta đến mức thế sao?”
“Ngươi đã sớm không còn đáng để ta tin tưởng, nhiều năm qua, ngươi đã quên lúc trước ngươi đã làm gì?” Lam Đại phu nhân cười lạnh một tiếng, không
nhìn Tĩnh Quốc Công nữa, ánh mắt hoài nghi dừng trên người Bách Lý
Thanh.
Bách Lý Thanh nhìn bà ta, châm chọc nói: “Ngươi đang hoài nghi bản tọa đấy
à? Nếu lúc trước bản tọa muốn làm chuyện như vậy, ngươi nghĩ phủ Tĩnh
Quốc Công còn tồn tại nhiều năm vậy sao?”
“Vậy rốt cuộc là ai, lúc trước người biết lệnh bài chưa giao ra chỉ có ngươi và hắn mà thôi!” Lam Đại phu nhân đập “bộp” lên bàn, sắc nhọn hét lên.
“Lam Đại phu nhân, nhiều năm vậy rồi, không biết nên nói ngươi ngu xuẩn hay
ngây thơ đây. Ngươi thật sự nghĩ rằng chuyện lúc trước là thiên y vô
phùng sao? Đừng quên, rất nhiều người còn chưa thật sự nhìn thấy lệnh
bài thế nào, huống hồ, hay là ngươi đã quên, lúc trước còn một người
biết chuyện này.” Bách Lý Thanh lười biếng dựa vào tường, trào phúng
nhếch môi.”
“Ngươi nói đến…” Lam Đại phu nhân sửng sốt, bỗng nghĩ tới cái gì.
“Là Lục Tử Minh, Lục Hoàng Hậu vì ý đồ hãm hại Mạt Nhi đã bị Hoàng Đế giam
cầm trong Trường Môn Cung, nay Hàn Quý Phi đang độc chiếm đại quyền hậu
cung, gần đây biên cảnh Tây Địch có lẽ không bao lâu sẽ bùng lên xung
đột quy mô nhỏ, Lục Hoàng Tử sắp được trọng dụng, hắn sẽ không để mặc
chuyện này tiếp tục như thế.” Tĩnh Quốc Công bỗng nói.
“Là hắn? Làm sao có thể… Lúc trước hắn đã hứa với ta…” Lam Đại phu nhân
đang định nói gì, sau đó bỗng nhiên lại chợt nhớ ra, rồi đột nhiên không nhắc tới nữa.
Bách Lý Thanh nhìn dáng vẻ của Lam Đại phu nhân rốt cuộc không nhịn được xì
cười một tiếng, ánh mắt lạnh như băng: “Hứa với ngươi cái gì, như thế
nào? Ngươi tưởng hắn vẫn là Lục Tử Minh trước kia sao? Con người sẽ thay đổi, tất cả chúng ta đã hoàn toàn thay đổi, chỉ còn ngươi, mười mấy năm qua còn đang nằm mơ, một giấc mơ không tỉnh!”
“Vậy hôm nay các ngươi đến đây rốt cuộc muốn nói gì?” Lam Đại phu nhân nhất thời tức giận, lạnh lẽo nhìn hai người trước mặt.
Bách Lý Thanh xòe tay, cười như có như không nói: “Bản tọa tới xem cuộc vui thôi, ngươi nên hỏi vị phu quân này của ngươi xem.”
Tĩnh Quốc Công lạnh lùng trừng mắt với Bách Lý Thanh giống như đang nhẫn nại cái gì, cuối cùng vẫn nhìn về phía Lam Đại phu nhân, cẩn thận mà do dự
nói: “Lam Linh, lúc trước hẳn còn nửa tấm lệnh bài ở chỗ ngươi, vì đề
phòng Lục Tử Minh lại sinh sự, khiến tình hình mất khống chế, chi bằng
ngươi tạm thời giao nửa tấm lệnh bài kia cho ta bảo quản trước…”
Ánh mắt Lam Đại phu nhân bất định nhìn hắn, không đáp lời.
Bách Lý Thanh bỗng lại xen mồm, cười giả tạo nói: “Bệ hạ chắc là cực kỳ tức
giận vì Tĩnh Quốc Công tư tàng bí mật nhiều năm đấy nhỉ, còn Lục Tướng
gia nhất định sẽ hết sức trình bày Tĩnh Quốc Công giữ lệnh bài làm của
riêng vì ghi hận bệ hạ đoạt thê tử năm đó, cho nên có ý đồ mưu phản.”
Lam Đại phu nhân nhăn mày, nhìn sắc mặt có chút kỳ lạ của Tĩnh Quốc Công,
bà ta bỗng nói: “Ngươi muốn dùng lệnh bài làm gì, thật sự làm phản, hay
muốn lấy để dâng cho hắn, giống như lúc trước, đảm bảo vinh hoa phú quý
của cả nhà ngươi?”
Tĩnh Quốc Công im lặng một hồi, chưa nghĩ ra phải nói gì đã thấy Bách Lý
Thanh ở bên lại không có ý tốt xen mồm: “Ai biết được, nay bệ hạ bù nhìn đã triệu Thế Tử gia phủ Quốc Công vào cung, nghe nói cực thích võ nghệ
và nhân phẩm của Thế Tử gia, vừa vặn gần đây Lâm Tử Hiên bị người ta đâm cho một cái vào ngực, cho nên bệ hạ tính để Thế Tử gia ở trong cung
nhận Phó thống lĩnh cấm quân kìa, để tiện đề bạt thôi.”
“Bách Lý Thanh, ngươi không nói gì cũng không ai bảo ngươi câm!” Tĩnh Quốc
Công cáu thật, hung hăng trừng Bách Lý Thanh, đáy mắt thậm chí toát ra
sát ý.
Lời còn chưa dứt, Lam Đại phu nhân đã giận tím mặt, đột nhiên đứng dậy cầm chén trà hung hăng đập lên đầu Tĩnh Quốc Công.
Tĩnh Quốc Công không phản kháng, tùy bà ta đập đầy nước lên đầu mình, mảnh
vỡ của chén trà thậm chí còn cứa lên mặt hắn, có dòng máu nhỏ uốn lượn
xuống, hệt như nước mắt trên mặt Lam Đại phu nhân.
Bà ta run run chỉ vào Tĩnh Quốc Công: “Ngươi… Ngươi… Được lắm, được lắm.
Tây Lương Vô Ngôn, cả đời này, ngươi vĩnh viễn đều như thế, lúc trước ta bị mù mới bất chấp tất cả muốn gả cho ngươi, còn cửu tử nhất sinh sinh
hạ nữ nhi cho ngươi, hại chết phụ thân, hại chết nhiều huynh đệ của
chúng ta, hại Huyền Y Vệ không thể không giải tán, làm hại mẹ con ta ly
tán. Ngươi hoài nghi Mạt Nhi không phải cốt nhục của ngươi thì không nói làm gì, nay ngươi còn muốn hủy lời thề cuối cùng với cha ta vì đứa con
trai của ả nữ nhân kia…”
“Tây Lương Vô Ngôn, ngươi sẽ chết không tử tế, ngươi sẽ, ngươi sẽ xuống mười tám tầng địa ngục!” Lam Đại phu nhân thê lương chỉ vào Tĩnh Quốc Công,
điên cuồng gào lên.
“Linh Nhi, Linh Nhi… Ta không có, không phải!” Tĩnh Quốc Công nhìn dáng vẻ
này của Lam Đại phu nhân, thoáng chốc cũng mất đi sự bình tĩnh nhiều
năm, vẻ mặt có vẻ lo sợ bất an, đi lên muốn ôm lấy Lam Đại phu nhân,
nhưng Lam Đại phu nhân đột nhiên lật cổ tay, mũi nhọn sáng lóe lên trong lòng bàn tay, hung hăng đâm về phía Tĩnh Quốc Công.
Tĩnh Quốc Công không đề phòng, khi phát hiện thì mũi nhọn đã đến trước mặt
mình, chỉ kịp xoay người, thanh kiếm kia liền đâm mạnh vào đầu vai hắn.
Không khí thoáng chốc đầy mùi máu tanh.
Tĩnh Quóc Công ôm vai, nhìn Lam Đại phu nhân không dám tin: “Ngươi… Muốn giết ta?”
Lời còn chưa dứt, thân hình hắn bỗng mềm nhũn, lập tức ngã xuống bàn.
“Đúng là lão già dong dài.” Bách Lý Thanh lười biếng vỗ vỗ tay, ném vỏ hạt dưa trong tay xuống đất.
Thì ra vừa rồi hắn đứng ở bên như xem trò vui, vừa cắn hạt dưa vừa xem hai
người đấu khẩu, sau đó thừa dịp Tĩnh Quốc Công bị Lam Đại phu nhân đâm
một kiếm, tâm thần chấn động liền ném một hạt dưa điểm huyệt ngủ của
hắn.
“Hắn… Vết thương trên vai hắn…” Lam Đại phu nhân nhìn Tĩnh Quốc Công, đáy mắt có một tia không đành lòng, sau đó nhìn về phía Bách Lý Thanh, ánh mắt
phức tạp nói: “Võ nghệ của ngươi lại tăng tiến, nay trong thiên hạ có
thể làm địch thủ của ngươi ước chừng đã không còn mấy người?”
Bách Lý Thanh lạnh nhạt đùa cợt: “Ít nhiều nhờ phúc của ngươi, Lam Đại phu nhân.”
Sau đó hắn nhìn về phía Tĩnh Quốc Công nằm trên bàn, mỉa mai nói: “Bị
thương như thế lão không chết được, nhiều năm qua, ngươi ngoài miệng thì rắn, trong lòng vẫn nhớ hắn sao?”
Lam Đại phu nhân chấn động, nét mặt tái nhợt rũ tầm mắt: “Ta nào có.”
Bách Lý Thanh cười nhạt: “Bản tọa mặc kệ ngươi có hay không, có điều ngươi
nên may mắn là ngươi sinh một cô con gái thú vị, vừa vặn có thể trừ một
nửa nợ của ngươi. Có điều, ngươi phải hiểu rõ ràng, trên đời này không
có bức tường nào không lọt gió, bản tọa ghét nhất thứ gọi là biến số gì
đó. Thứ ngươi muốn, bản tọa sẽ thực hiện nguyện vọng cho ngươi, phải trả giá thế nào ngươi hẳn là rõ ràng.”
Dứt lời, hắn xách đèn xoay ngươi muốn bỏ đi.
Phía sau bỗng vang lên tiếng cười thê lương của Lam Đại phu nhân: “Ha ha…
Đúng thế… Mỗi người đều phải trả giá vì nguyện vọng của mình. Ngươi nói
đúng, nhiều năm qua, tất cả đã sớm cảnh còn người mất…”
Cảnh còn người mất…
Lâu sau, một giọt nước mắt chậm rãi chảy ra khỏi đôi mắt bà ta.
“Thanh Nhi, ta xin lỗi lúc trước đã lừa ngươi.” Lam Đại phu nhân bỗng nhẹ
giọng nói, âm thanh đã không còn sắc nhọn, chỉ còn mềm mại.
Bách Lý Thanh hơi dừng, lạnh nhạt cười nhạo: “Những lời này ngươi nên nói với tên ngu xuẩn giống ngươi Bách Lý Lạc kia đi.”