Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 1 - Chương 137: Từng bước khóa lòng



Bách Lý Thanh nhìn người phía trên, bỗng không nhịn được cúi đầu cười một tiếng trầm trầm: “Ha ha…”

Tây Lương Mạt nhướng mày, nhìn hắn nói: “Ngươi cười cái gì?”

Dứt lời, nàng thuận tay giật miếng khăn trong miệng hắn ra.

“Ha… Nha đầu, nhìn ngươi kìa, muốn hiếp vi sư, ngươi có biết cách không, hết đau rồi?” Bách Lý Thanh khó khăn ngừng cười, đôi mắt hẹp dài quyến rũ hơi nheo lại nhìn nàng.

Nàng thế này quả thật giống một cô bé vì luôn bị người lớn dạy dỗ, nên khi nắm được cơ hội liền dào dạt đắc ý muốn chứng minh chính mình đã lớn rồi, có thể dạy cả người lớn.

Tây Lương Mạt đờ ra một lúc, sau đó cúi đầu ghé sát vào hắn, đánh giá Bách Lý Thanh từ trên xuống dưới, ánh mắt kỳ lạ đến mức cuối cùng Bách Lý Thanh cũng hơi bực bội, lành lạnh nói: “Ngươi nhìn cái gì?”

Tây Lương Mạt mới nhếch khóe môi, vươn tay chậm rì rì quấn sợi tóc dài của hắn, nói nhỏ: “Sư phụ, nếu phải là thân đồng tử mới có thể luyện thủ nguyên công, mà hôm nay thủ nguyên công lại phá trên người đồ nhi, vậy có phải chứng tỏ, thật ra sư phụ ngươi cũng chỉ là một con chim non hay không?”

Cảm thấy biểu hiện trên mặt Bách Lý Thanh cứng đờ, Tây Lương Mạt cúi xuống, học cách hắn trước nay vẫn kích thích mình, khẽ cắn vành tai như ngọc của hắn: “Nếu đồ nhi là lần đầu tiên, sư phụ ngươi cũng là lần đầu tiên, chúng ta đều là nghiệp dư, sư phụ cần gì làm ra vẻ cao thủ chứ.”

Hơi thở mềm dính phả lên tai hắn, đầu lưỡi linh hoạt vươn vào trong tai hắn.

Bách Lý Thanh đột nhiên cảm thấy một luồng hơi nóng không thể khống chế trườn xuống bụng dưới, hắn hơi cong mình không muốn để Tây Lương Mạt phát hiện sự khác thường của mình.

Thế nhưng Tây Lương Mạt nhanh hơn hắn một bước, tay trực tiếp đi xuống nắm chỗ nóng bỏng nhất của hắn, tuy cầm vào có cảm giác rất lớn rất dữ tợn, nàng suýt nữa buông tay, thế nhưng nàng lập tức ép mình không được buông.

Bàn tay nhỏ bé lạnh giá đụng vào nơi nhạy cảm khiến Bách Lý Thanh suýt nữa không nhịn được phải thở dốc.

Tây Lương Mạt như được cổ vũ, ghé vào tai hắn nhẹ giọng cười: “Sư phụ, trước kia ngươi luôn ăn trên ngồi trước, vênh mặt sai khiến đôi khi làm người ta nhìn mà chán ghét đấy, vẫn là dáng vẻ hôm nay tốt hơn.”

Bách Lý Thanh lạnh lùng nhìn nàng, sau đó xì một tiếng không nói gì, có điều mồ hôi hột trên trán lại bại lộ nỗi lòng không bình tĩnh như nét mặt.

Tây Lương Mạt ngược lại không ngại, dùng môi mình để lên môi mỏng của hắn nói nhỏ: “Sao lại tức giận rồi? Bình thường không phải ngươi cũng thích nhất trêu chọc người khác thế này à?”

Lời còn chưa dứt, đôi môi mềm mại đã bị hắn cắn, Tây Lương Mạt dừng lại, đầu lưỡi hắn có kỹ xảo đẩy môi nàng ra, cứ thế xông vào, bá đạo chòng ghẹo giữa đôi môi nàng.

Tây Lương Mạt một lúc lâu mới phản ứng lại đã thất thủ trận địa, chỉ có thể bị động tiếp nhận hắn bừa bãi cướp đoạt.

Trong không khí tràn ngập mùi hương sâu thẳm, giống như hơi thở cực mê người trên người hắn, khiến Tây Lương Mạt có chút thất thần.

Hồi lâu sau, hắn mới như yêu thú được thỏa mãn buông nàng ra, nhìn Tây Lương Mạt cười khẽ: “Người nói đúng thế, bình thường vi sư đều dạy ngươi thế này, đúng không?”

Tây Lương Mạt rất lâu mới đỡ thở dốc, đầu ngón tay này trượt xuống chậm rãi vẽ trên lồng ngực khỏe mạnh của hắn: “Đúng thế, vì vậy lần này, không phiền sư phụ ngươi phí sức.”

Rồi nàng khẽ nhấc cái chân trắng nõn của mình, ngồi trên bụng hắn, để nơi bí mật của họ gần cùng một chỗ.

Nàng đỏ mặt khiêu khích nhìn hắn: “Thế nào? Đồ nhi học có giỏi không?”

Cảm giác mềm dính ướt át khiến Bách Lý Thanh nhất thời không nhịn được nghiến răng nghiến lợi, liếc cô gái trên người, đôi mắt to của nàng lấp lánh ánh sáng trong suốt, kiêu ngạo và ngượng ngùng, sự trúc trắc của thiếu nữ và vẻ ngây ngô của nữ tử hòa vào nhau tạo thành loại son đẹp nhất, tô điểm sắc mặt nàng ửng hồng, tươi đẹp như đào, như yêu tinh xinh đẹp nhất, quyến rũ nhất, hút hồn người ta nhất.

“Nha đầu nhà ngươi, thật là… thật là quá hư hỏng rồi.” Bách Lý Thanh không nhịn nổi, cắn răng chửi thầm, hắn muốn hung hăng chọc phá nàng, muốn khiến nàng khóc dưới thân mình, lại bị nàng giữ chặt thân thể không thể nhúc nhích, mặc nàng dày vò, làm càn trên người mình.

Tây Lương Mạt nhìn sống mũi thẳng tắp kiêu kỳ của hắn nhỏ xuống một giọt mồ hôi trong suốt, gương mặt xinh đẹp đường nét tinh xảo bắt đầu vặn vẹo, trong lòng không khỏi kiêu ngạo, nàng xoa nắn bả vai rộng lớn, cảm nhận cơ bắp siết chặt dưới làn da nhẵn nhụi như ngọc.

Khi đó nàng đã cảm thấy kỳ quái, một thái giám thôi, làm sao có thể duy trì thân hình thế này, hôm nay xem ra nàng đúng là đồ ngốc.

Có điều, như vậy cũng tốt.

Nàng vốn cho rằng lần đầu tiên của mình sẽ hiến cho loại dưa chuột gì đó…

Tây Lương Mạt không nhịn được bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Lại đột nhiên cảm thấy thân thể mình hơi bị thứ gì đó vạch ra, nàng thấp giọng hô một tiếng, lập tức nâng người lên.

Bách Lý Thanh chỉ thiếu chút nữa là thực hiện được ý đồ, thoáng cái đã mất đi cảm giác ấm áp, hắn bực bội chửi bậy một tiếng, ngẩng đầu nhìn nàng chằm chằm: “Ngồi xuống!”

Tây Lương Mạt nhướng mày, đến nước này rồi còn đòi sai khiến nàng?

Tây Lương Mạt bỗng nhiên thối lui, xì lạnh: “Có bản lĩnh dùng miệng mình làm ra đi!”

“Ngươi… Nha đầu vô sỉ nhà ngươi!” Bách Lý Thanh nghe vậy một lúc sau mới phản ứng được, nhất thời vừa thẹn vừa giận.

Vì sao trước đây hắn chưa từng phát hiện nha đầu này quá không biết thẹn như thế, cái gì cũng dám nói, còn giống một cô nương chỗ nào không.

Cửu Thiên Tuế đại nhân hoàn toàn quên, thời gian qua, cho dù Tây Lương Mạt là thiếu nữ đàng hoàng cũng khó tránh khỏi mưa dầm thấm đất, bị hắn ô nhiễm thành loại khác rồi, huống hồ Tây Lương Mạt vốn chẳng phải thiếu nữ đàng hoàng gì.

“Như nhau, như nhau thôi.” Tây Lương Mạt cười tủm tỉm nhéo mặt hắn, kéo trái kéo phải, học dáng vẻ hắn chà đạp nàng trước đây, chả mấy chốc đã kéo gương mặt tuyệt mỹ vô song của hắn thành cái bánh, hai tay hợp lại bóp mặt hắn thành nắm mì.

“Thật ra Thiên Tuế gia thế này cũng rất đáng yêu đấy, cần gì luôn nghiêm mặt như ai nợ ngươi tám trăm vạn thế.”

Ánh mắt Bách Lý Thanh thoáng chốc sa sầm xuống lạnh ngắt, tàn bạo trừng cô gái kiêu căng dám động thủ trên đầu thái tuế, sắc giọng kêu: “Tây… Lương… Mạt…”

Nha đầu hư hỏng này muốn chết rồi, dám làm thế với gương mặt hoàn mỹ nhất của hắn!

Dục hỏa không chiếm được giải tỏa, tôn nghiêm lại bị chà đạp, lửa giận của Cửu Thiên Tuế đại nhân đã bốc lên đầu, đáng tiếc hình dáng khuôn mặt hiện nay khiến hơi thở âm u hắn phát ra cũng… không uy hiếp như tưởng tượng.

Tây Lương Mạt buông tay, cúi đầu nhìn Thiên Tuế gia đang thực sự buồn bực, bỗng nheo mắt lại mỉm cười: “Muốn không? Muốn ta thì nói ra đi, sư phụ không nói, đồ nhi làm sao biết được ngươi muốn cái gì?”

Vị gia này tức giận cũng rất đẹp mắt, ít nhất đẹp hơn khi ức hiếp nàng.

“Nha đầu, ngươi sẽ hối hận hôm nay không giết vi sư.” Bách Lý Thanh lạnh như băng nhìn nàng chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi cười nói.

Tây Lương Mạt cũng đáp lại bằng nụ cười nhạt: “Xem ra sức kiềm chế của sư phụ ngươi hơn người, nếu vậy lát nữa ta bảo bọn Mị Nhất vào tham quan chút được không?”

Bách Lý Thanh giận dữ: “Tây Lương Mạt!”

Hai người như gà chọi trừng mắt nhìn đối phương hồi lâu, Tây Lương Mạt nhất định dùng bản thân trêu đùa hắn, cuối cùng Bách Lý Thanh không nhịn được cắn răng chịu thua: “Ngươi muốn vi sư nói cái gì, buông vi sư ra trước đã.”

Chính mình không nên lo lắng nhiều cho nha đầu kia đến thế, khi đó nên trực tiếp giết chết nàng, uống máu nàng cho xong.

Tây Lương Mạt mới hài lòng cười khẽ: “Sư phụ, ngươi nên biết ta muốn ngươi nói gì, không phải sao?”

Bách Lý Thanh nhìn nàng, gương mặt tuấn mỹ có phần nhăn nhó, một lúc sau mới rặn ra một câu như muỗi kêu: “Không liên quan đến mẹ của ngươi.”

“Cái gì cơ, ta nghe không rõ.” Tây Lương Mạt lại dùng giữa hai chân cọ nguồn nhiệt của hắn một chút.

“Lão tử nói, không liên quan một cắc nào tới mẹ ngươi, người lão tử muốn là ngươi, được chưa!” Bách Lý Thanh thoáng chốc nổi giận, nghiến răng nghiến lợi quát.

Tên nghịch đồ này!

Thật là tức chết hắn rồi!

Tây Lương Mạt mới xoa lỗ tai, mỉm cười: “Vậy là được rồi, sư phụ ngươi sớm nói lời thật lòng để đồ nhi còn lĩnh hội tâm tư của ngươi chứ.”

Aiz, làm thiên hạ đệ nhất mỹ nhân xưa nay lạnh lùng tàn nhẫn biến thành dáng dấp mất khống chế này cũng có phải mong muốn của nàng đâu.

Thế nhưng, nụ cười xinh đẹp trên mặt Tây Lương Mạt không nhịn được nở rộ, khiến Bách Lý Thanh có chút giật mình, lửa giận cực lớn trong lòng kỳ dị bị dập tắt, sau đó hắn cũng không nhịn được cười thầm, nha đầu này, thật đúng là…

Kiêu căng đến một bước cũng không nhường.

Đúng vậy, một bước cũng không nhường, nếu nàng đã giao ra chú ý và tâm ý lên người hắn, thì nàng nhất định yêu cầu báo đáp càng cao, càng nhiều.

Nàng không phải người thiện lương, ích kỷ lại sợ đau, nàng ôm trái tim mình không cho người khác dễ dàng đụng vào, nếu như không thể khẳng định tâm tư của hắn, nàng tuyệt đối sẽ không trả giá nhiều hơn nữa.

Nàng không muốn một ngày nào đó sẽ rơi vào tình trạng giống Lam Linh hay Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa.

Tây Lương Mạt nâng tầm mắt, nhìn dung nhan tuyệt thế của Bách Lý Thanh dưới ánh nến lưu ly, bỗng nhẹ giọng cười nói: “Sư phụ, nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay, nếu có một ngày ta biết ngươi lừa ta…”

Nàng không nói hết, chỉ vươn tay giải cấm chế của hắn, đồng thời chậm rãi ngồi xuống.

“Ư…” Tây Lương Mạt cắn chặt môi, tuy không đau đớn như lần đầu tiên, nhưng cảm giác thân thể bị căng ra đến mức tận cùng khiến nàng cảm thấy khó có thể chịu được.

Bách Lý Thanh cuối cùng được thả ra, cơn đau nhói trên ngực cũng đỡ hơn, hắn chưa kịp giật mình bởi hiệu quả của dược mà Tây Lương Mạt đút cho mình, đã bị hành động của nàng kích thích khiến cho toàn thân cứng đờ, còn nàng lúc này cũng bất động.

Trong mắt hắn hiện lên một tia buồn bực, thấy nàng nước mắt lưng trong nhìn mình nói: “Hức… Đau quá.”

Rõ ràng đã dùng dược, cũng không phải lần đầu tiên, sao lại vẫn đau như thế.

Ý tưởng hiếp Thiên Tuế gia quả thật vĩ đại, nhưng hiện thực thì rất thảm thương.

Quả là con mẹ nó quá đau!

Dáng dấp Tây Lương Mạt mắc tại ngang chừng không thể đi lên khiến lửa giận trong lòng Bách Lý Thanh biến thành dở khóc dở cười.

“Nha đầu nhà ngươi, chỉ có múa võ miệng là giỏi thôi!”

Tây Lương Mạt bị hắn cười, mặt đỏ bừng muốn chạy xuống, nhưng đã tới nước này rồi Bách Lý Thanh nào có thể để nàng đi đâu. Hắn lập tức vươn tay ôm eo nhỏ của nàng, giọng nói luôn lành lạnh cũng trở nên trầm thấp nhu hòa, trấn an nói: “Được rồi, vi sư không nói, không nói nữa, nha đầu nhà ngươi, thật là không có cách nào với ngươi, luôn khiến người ta…”

Quả là ứng với câu nói hồng nhan họa thủy…

Cô nàng thông minh nhất, mềm mại nhất, đáng thương nhất này.

Cô nàng đáng hận nhất, ác độc nhất, đáng chết nhất này.

Hắn trở mình, động tác nhẹ nhàng đặt nàng dưới thân, cho dù trong một tháng hắn tạm thời mất hết nội lực, thế nhưng đối với một tiểu nha đầu mà nói, sức nam tử vĩnh viễn vẫn mạnh hơn nàng.

Huống hồ lúc này Tây Lương Mạt đang phiền muộn, nào có tâm tư chú ý tư thế của mình đã thay đổi, chỉ rưng rưng dịu dàng nhìn hắn.

Bách Lý Thanh cúi đầu nhìn nha đầu dưới người thế kia, không khỏi cũng có chút đau lòng. Nhưng luận tới đao thật kiếm thật, hắn quả là lần đầu tiên, hắn suy nghĩ một chút, quyết định vẫn làm như lần trước.

Hắn cúi đầu một đường hôn từ cái trán nàng xuống, mút bờ môi mềm mại nở nang của nàng, lúc này, nàng ngoan ngoãn đón ý nói hùa hắn, dụ dỗ hắn gần như không nhịn được, cọ xát một lúc lâu mới vừa ngọt ngào an ủi, vừa khẽ hôn trấn an tiểu nha đầu dưới thân.

Lần đầu tiên máu độc khẩn cấp, hắn chỉ có thể tốc chiến tốc thắng, cho dù thả dược sợ rằng vẫn có phần làm nàng bị thương.

Lần này, dù sao cũng phải để nàng biết được mùi vị không tệ.

Theo động tác càng ngày càng bừa bãi của hắn, rặng mây đỏ trên mặt nàng càng ngày càng dày, không nhịn nổi tiếng rên khẽ.

Cho đến khi cuối cùng nàng không còn cứng nhắc nữa, hắn mới cúi đầu nói nhỏ bên tai nàng: “Vi sư nhớ kỹ những gì đã nói, nhưng ngươi cũng phải nhớ kỹ, trong mắt ngươi chỉ có thể có một mình vi sư.”

Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn chưa từng coi nàng trở thành tiếp nối của bất cứ kẻ nào. Bởi nàng chính là nàng, ánh sáng trong đáy mắt nàng giống mình đến vậy; nàng là ai, huyết mạch của ai, thì có thế nào. Bắt đầu từ ngày đầu tiên hắn quyết định nhận nàng làm đồ đệ đã chỉ vì chính mình, không vì bất cứ kẻ nào.

Thế gian này thật sự quá rộng lớn và cô đơn.

Vì vậy, hắn muốn nhìn xem thiếu nữ đã từng quá giống mình này có thể đi tới bước đường nào.

Từ ban đầu như nuôi thú cưng chỉ vì giải nỗi cô đơn, đến cuối cùng càng ngày càng không thể chịu được bên cạnh nàng xuất hiện người khác, hắn đã biết, cuối cùng sẽ có một ngày, bất kể nàng có bằng lòng hay không, hắn đều sẽ giữ lấy nàng.

Nàng và hắn đều là người kiêu ngạo, chỉ khác là đáy mắt nàng có ánh sáng sống còn cực mỹ lệ, còn hắn chỉ có bóng tối lạnh lẽo cô đơn và tĩnh mịch lâu dài.

Có lẽ, đó mới là nguyên nhân hấp dẫn hắn.

Thiếu nữ tràn đầy dã tâm, thủ đoạn tàn nhẫn, lại luôn giữ vững ranh giới của mình.

Thấy gương mặt tràn đầy sức sống của nàng, hắn sẽ không nhịn được luôn muốn nhìn nàng, rất muốn rất muốn hoàn toàn giữ nàng làm của riêng, không cho ai nhìn thấy sự mỹ lệ của nàng, chỉ là nếu làm vậy, đại khái nàng sẽ hận hắn tận xương.

Hắn luôn phóng túng bừa bãi, đã muốn là phải không từ thủ đoạn để đoạt được, có đôi khi còn nghĩ, nếu có một ngày nàng muốn rời khỏi hắn, chính hắn có khi nào sẽ không nhịn được giết nàng hay không…

Vì vậy, hắn từng chút một dụ dỗ nàng.

Dụ dỗ sự chú ý của nàng, dụ dỗ trái tim nàng, bởi đều cùng một loại người, biết nàng muốn thứ gì nhất, sợ cái gì nhất, đối mặt với cái gì sẽ mềm lòng. Hắn mạnh mẽ ép nàng mở ra lớp vỏ cứng, ép nàng thể hiện một mặt mềm mại của mình trước mắt hắn, để nàng quen với điều đó, sau đó từng chút một hóa thành sự ỷ lại và cần thiết đối với mình.

Khiến trong mắt nàng, trong lòng nàng, không thể quên hình dáng hắn.

Hôm nay, hắn đã thành công.

Như vậy không phải tốt lắm sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.