Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 1 - Chương 138: Lam Linh chết



Từ lúc ban đầu cảm thấy dã tâm trong ánh mắt và phản ứng nhạy bén của nàng thú vị, giống một tiểu hồ ly vừa giả dối vừa nịnh nọt, đến sau này dần dần bới móc càng nhiều, đòi hỏi càng nhiều từ trên người nàng.

Nếu theo tính cách trước kia của hắn, nhất định sẽ trực tiếp muốn nàng.

Muốn có được nàng, lại không muốn hủy hoại nàng.

Có điều, hồ ly sẽ không tùy tiện dâng hiến trái tim mình cho người khác, nếu dùng sức mạnh để cướp lấy, nàng sẽ chỉ coi mình thành kẻ địch có thể lợi dụng giống bao kẻ khác.

Nàng và hắn tuyệt đối là loại người chỉ biết đến lợi ích, từ khi nàng có thể thản nhiên coi hôn nhân của mình thành ván cầu, hắn đã biết nàng là một nữ tử lý trí đến mức lạnh lùng, chuyện nam nữ trong mắt nàng là thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Cho nên hắn chậm rãi bức bách nàng, ép nàng quen với sự tồn tại của hắn, quen với nhiệt độ cơ thể hắn, quen với sự ác độc của hắn.

Loại người như bọn họ, chỉ có khi trả giá quá nhiều, phí tổn quá cao, tính cách mới lộn ngược lại đòi lấy của đối phương càng nhiều.

Thời điểm nàng bắt đầu không cam lòng chính là lúc nàng từng bước đi vào trong tay hắn.

Vừa rồi Lam Linh còn nợ hắn một món, vừa lúc dùng nàng đến trả là không thể thích hợp hơn được nữa.

Tiểu hồ ly này bị hắn dựa theo cách của mình nuôi thành một trái quả chín mọng ngọt ngào, nếu hắn không hái, chỉ sợ sẽ bị kẻ khác hái mất.

Bách Lý Thanh đè đôi chân đang muốn khép lại của nàng, ngón tay thon dài chăm chú lại có phần thô lỗ không ngừng sờ soạng tìm kiếm, ép ra mật hoa óng ánh, thậm chí cúi đầu trực tiếp nhấp nhấp dòng suối ngọt ngào không ngừng trào ra.

Tây Lương Mạt dù có bình tĩnh thế nào cũng chỉ là thiếu nữ chưa có kinh nghiệm, kích thích quá đáng như vậy khiến nàng không nhịn được thấp giọng khóc lên, nàng kéo mái tóc đen của hắn, đôi mắt quyến rũ ngập nước đáng thương nhìn hắn, ngữ khí như có phần mệnh lệnh: “Mau… Mau chút!”

Không biết có phải dược tính lại phát tác, hay bộ dạng tà tứ yêu mỹ của hắn quá mê người, kỹ xảo trêu đùa quá cao, tóm lại nàng đã hiểu được thế nào là bất mãn rồi.

Bách Lý Thanh bị nàng thô lỗ kéo hơi đau, nhưng không nhịn được cười khẽ, tiểu hồ ly mỹ lệ ngọt ngào lại hư hỏng của hắn, nhiệt tình và trực tiếp quả là hợp khẩu vị của hắn.

“Tuân mệnh.” Bách Lý Thanh dịu dàng hôn lên môi nàng, ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng, ngược lại động tác dưới thân vừa bừa bãi vừa thô bạo xuyên qua đóa hoa non mịn, đồng thời nuốt hết tiếng hét yếu đuối của nàng.

Nàng vươn đôi tay ôm chặt lấy bả vai rộng lớn của hắn, cảm thấy bản thân như một con thuyền nhỏ giữa biển rộng, không ngừng bị sóng lớn va chạm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đánh nát.

Cảm nhận nhỏ vụn và sâu sắc mang theo càng nhiều khuây khỏa, nàng sẽ không nhịn được quấn chặt lấy lưỡi dao sắc bén của hắn.

“Nha đầu, vi sư làm hỏng ngươi luôn được không?” Hắn tà ác trêu chọc từng nơi mẫn cảm nhất của nàng, thì thầm lời hạ lưu bên tai nàng.

Tây Lương Mạt nét mặt hồng như quả đào nhỏ chín mọng, hung dữ trừng mắt với hắn: “Làm hỏng rồi sẽ không được chơi nữa.”

Bách Lý Thanh bật cười, cắn vành tai nàng dụ dỗ: “Yên tâm, nơi đó hỏng rồi có thể lành lại được, cảm giác rất thích.”

“Không cần!”

Đáng tiếc sự kháng nghị của Tây Lương Mạt không có hiệu quả gì, Bách Lý Thanh rất thích ý khiến nàng nếm thử mùi vị bị làm hỏng.

Cho đến khi chân trời hơi trắng, người trong lòng đã sớm mệt mỏi ngủ say, hắn mới thu tay, thuận tay lấy thuốc mỡ mát lạnh đã chuẩn bị sẵn cẩn thận bôi cho nàng, sau đó ôm lấy Tây Lương Mạt ngủ yên như đại yêu thú vừa hưởng dụng xong tiểu yêu thú mỹ vị.

Tây Lương Mạt tỉnh lại, là vì cảm thấy trong cơ thể mình có cái gì, cảm giác cực kỳ khó chịu, nàng nhắm hai mắt vô lực kéo tóc Bách Lý Thanh: “Sư phụ, đau.”

Một lúc lâu sau, thứ gì đó trong cơ thể nàng mới bị rút đi, nàng cảm thấy mình được ôm lên, không biết sẽ đi đâu.

Chỉ nghe thấy trên đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng: “Bôi thuốc thôi, ngủ đi.”

Nàng mới hừ khẽ một tiếng, quay đầu vào trong lòng hắn tiếp tục ngủ.

Thật ra cũng không đau đến thế, nàng chỉ không muốn tiếp tục, nàng không muốn không đi đường nổi.

Bách Lý Thanh liếc nhìn cô gái trong lòng, cười khẽ ra tiếng, đôi mắt xếch hẹp dài hiện lên một tia dịu dàng hiếm thấy: “Giảo hoạt.”



Tây Lương Mạt không biết sau đó mình rốt cuộc đã ngủ bao lâu, cho đến khi có người không ngừng nói chuyện bên tai nàng, âm thanh ồn ào kia làm cho nàng không thể không mở mắt nhìn Hà ma ma, mệt mỏi nói: “Làm sao vậy?”

“Quận Chúa, ngươi đã ngủ một ngày hai đêm rồi, nếu không dùng chút gì chỉ sợ thân thể không ổn.” Hà ma ma thấy Tây Lương Mạt tỉnh lập tức khe khẽ giúp nàng ngồi dậy.

Một ngày hai đêm?

Tây Lương Mạt không khỏi ngẩn ra, nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, có điểm chưa phản ứng được: “Ta ngủ hai đêm rồi sao?”

Hà ma ma nhìn những điểm hồng trước ngực và trên bờ vai tuyết trắng của Tây Lương Mạt, mắt đã thâm quầng, không khỏi có chút đau lòng, thầm trách Thiên Tuế gia sao lại không biết đúng mực như thế, Quận Chúa còn là một cô bé, thân thể trước kia lại cực kỳ thiếu dinh dưỡng, làm sao thừa nhận được sự chiếm đoạt vô độ của hắn?

Tây Lương Mạt hơi choáng đầu, cúi đầu nhìn thấy trái cây đỏ nho nhỏ trên khắp người mình, cảm thấy hai má đỏ bừng, vội vàng phủ thêm áo ngoài, tính đứng dậy dùng chút đồ ăn: “Ma ma, bày đồ ăn lên bàn đi, lát nữa ta phải tới Tu Hành Điện, bệ hạ hẳn đã…”

Nàng còn chưa dứt lời đột nhiên đã cứng người, hai chân mềm nhũn suýt chút nữa khuỵu xuống, cùng lúc đó một lượng rất nhiều chất lỏng ấp áp cũng chảy xuống giữa hai chân nàng.

Cảm giác quỷ quái này khiến sắc mặt Tây Lương Mạt khi xanh khi đỏ, ngón tay túm vạt áo cũng vì dùng sức mà trắng bệch.

Đây là… đây là thứ chết tiết gì.

Tên vô liêm sỉ Bách Lý Thanh kia, dám không giúp nàng rửa sạch à?

Chơi xong rồi cũng không biết phải săn sóc nàng một chút!

Trước kia đọc trong truyện, sau đó không phải nam chính đều dịu dàng giúp nữ chính tắm rửa sao?

Nhưng mà…

Thời tiết tháng năm, trời đã tương đối nóng, vì sao nàng cảm thấy trên người không có cảm giác dính nhỉ?

“Ma ma, một hai ngày này ta có lau mình hoặc tắm rửa không?” Tây Lương Mạt do dự một lát, cuối cùng không nhịn được đỏ mặt hỏi.

Hà ma ma gật đầu cười nói: “Có, đều do Thiên Tuế gia tự mình lấy nước tới lau cho ngài.”

Đã bao năm Thiên Tuế gia không tự mình bưng bồn nước, có thể thấy Quận Chúa quả nhiên khác biệt.

Tắm rồi?

Tây Lương Mạt bỗng có điểm không rõ, vậy thì vì sao nàng cảm thấy dưới thân rất dính.

Hay có gì phải kiêng kị?

Lúc đó nàng cũng không nghĩ gì nhiều, thầm mắng người kia một lúc rồi tự mình đi rửa sạch.

Mãi cho đến sau này, lần nào tình hình cũng thế, nàng mới không nhịn được hỏi thẳng. Cửu Thiên Tuế điện hạ nói một cách đương nhiên, không nhét cái gì ở trong để không cho tinh hoa tuyệt thế của hắn chảy ra ngoài đã là không tệ rồi, đó là Thiên Tuế gia hắn ban ân, đều là thứ tốt.

Dưỡng nhan bổ thận, thăng cấp tu vi hiếm có.

Tây Lương Mạt xấu hổ cùng cực, giận cười: “Sao ngươi không nói ăn vào còn có thể chữa bách bệnh, trường sinh bất lão nữa đi?”

Bách Lý Thanh tà tà nhếch mày, cười đến quái dị vén áo choàng nói: “A, cái này cũng bị nha đầu ngươi phát hiện rồi, xem dáng vẻ tham lam cầu còn không được của ngươi kia, tới đây, há miệng, gia ban cho người một ít được không?”

Tây Lương Mạt không biết phải nói gì, chỉ có thể hung tợn trừng hắn một cái: “Sớm muộn gì cũng biến gia ngươi thành thái giám thật!”

Dứt lời nàng che mặt mà đi, so vô sỉ với loại yêu nghiệt này quả là tự chịu diệt vong.



Chưa nói đến chuyện sau này, chỉ nói tới Tây Lương Mạt tắm sạch sẽ mới cảm thấy tỉnh táo hơn, tinh thần phấn chấn vừa dùng điểm tâm vừa hỏi Hà ma ma: “Đúng rồi, ma ma, hôm qua Hoàng Đế bệ hạ không tuyên triệu ta sao?”

Hà ma ma thản nhiên nói: “Đừng lo lắng, hôm qua Thiên Tuế gia đã dặn lão thân nói ngài không khỏe, nghỉ ngơi một ngày, bệ hạ vốn muốn tới thăm cũng bị lão thân lấy cớ Quận Chúa cần nghỉ ngơi để mời về.”

“Ừ.” Tây Lương Mạt gật đầu, như có chút suy nghĩ nói: “Lát nữa vẫn nên đi Tu Hành Điện một chuyến.”

Tuyên Văn Đế tuy là hôn quân nhưng cũng là chỗ dựa vô cùng tốt, nàng nhất định phải thờ phụng cho tốt. Lúc trước Hoàng Hậu tôn quý cỡ nào, nếu nàng không sớm gieo vào đầu Tuyên Văn Đế ấn tượng Hoàng Hậu không chấp nhận được Lam Đại phu nhân và chính mình, Hoàng Hậu sẽ không dễ dàng bị dời tới Trường Môn Cung.

Trường Môn Cung, vị trí rất xa, không khác gì lãnh cung, Hoàng Hậu bị chuyển tới Trường Môn tương đương chiêu cáo thiên hạ bà ta đã thất sủng tại lục cung.

Nay trong hậu cung này, tuy Hàn Quý Phi không dễ đối phó nhưng cũng không phải thứ khó giải quyết, ngược lại khó là Lục gia phía sau Hoàng Hậu nương nương là trăm năm đại tộc. Lục Quốc Công tuổi đã già không để ý tới thế sự, còn vị Lục Tướng gia kia chỉ sợ tuyệt đối không để mặc Hoàng Hậu thất sủng, gây nguy hiểm cho Thái Tử gia, nhất định sẽ còn động tác.

Và cả Đức Vương phủ nữa, sẽ không từ bỏ ý đồ như thế.

Cộng thêm lũ tiểu nhân luôn âm thầm chờ thời cơ hành động, nàng phải tính nhiều mặt, sớm ngày giải quyết.

Hà ma ma thấy Tây Lương Mạt trầm tư có chút muốn nói lại thôi, bà còn chưa nghĩ ra nên nói cho Tây Lương Mạt chuyện này thế nào.

Bà còn chưa nghĩ ra phải nói thế nào mới tốt đã có người không nhịn được.

“Tiểu thư…” Cửa điện bị đẩy mạnh ra, Bạch ma ma mặc một thân tố y lam nhạt sắc mặt trắng bệch đi tới.

Tây Lương Mạt thấy sắc mặt bà không ổn vội lo lắng hỏi: “Thế này là làm sao?”

Bạch ma ma nhìn Tây Lương Mạt, kinh ngạc một lát rồi bỗng quỳ “phịch” xuống: “Tiểu thư… Tiểu thư… Phu nhân nàng… Đại phu nhân đã qua đời rồi!”

Tây Lương Mạt nghe vậy thoáng chốc giật mình, một lúc lâu mới phản ứng lại, Lam thị… đã chết?

Hà ma ma nhìn dáng vẻ Tây Lương Mạt có chút đờ đẫn, nghĩ rằng nàng không chịu nổi kích thích này, trong lòng thầm than, đồng thời có chút để ý trừng mắt với Bạch ma ma, bà già này chẳng biết xem thời cơ để vào báo tang gì hết.

Hai ngày nay Thiên Tuế gia và tiểu thư đang lúc mật ngọt, khó khăn lắm mới viên phòng, không thể để tối nay nói sao?

Nhưng bà cũng biết đó là không thể, huống hồ… cái chết của Lam Đại phu nhân gần như có thể nói do Thiên Tuế gia một tay trợ giúp, nếu Lam Đại phu nhân không chết, Thiên Tuế gia không thể chiếm được máu của Lam Đại phu nhân để làm đủ số thuốc viên, cũng không biết khi nào mới có thể viên phòng với tiểu thư, hoàn toàn giải hết độc trên người.

Mấy năm nay, Thiên Tuế gia bị bao nhiêu tra tấn, Lạc thiếu gia bị bao nhiêu tra tấn, bà xem rõ ràng trong mắt.

Lam Đại phu nhân chỉ muốn lợi dụng sự bảo vệ của Thiên Tuế gia đối với tiểu thư cùng những viên thuốc này để kiềm chế Thiên Tuế gia mà thôi, nữ nhân như vậy căn bản không xứng làm mẫu thân của tiểu thư.

Có điều tiểu thư, dù sao cũng là cốt nhục của Lam Đại phu nhân.

Hà ma ma lặng lẽ đánh giá biểu cảm của Tây Lương Mạt, muốn nhìn xem phản ứng của nàng, lại chỉ thấy nàng buông tầm mắt trầm mặc, khiến người ta không nhìn ra suy nghĩ.

Lúc này Tây Lương Mạt căn bản không cảm nhận được cảm xúc đau đớn quá mức gì vì tin tức Lam thị chết, Tây Lương Mạt chân chính đã chết từ mấy năm trước, cho dù một chút chấp niệm lưu lại trên người nàng cũng đã bị sự lạnh nhạt vô tình của Lam thị đánh nát không còn dấu vết trong ngày nàng xuất giá.

Hiện giờ nàng chỉ đang nhanh chóng phán đoán, tin tức này rốt cuộc là một tin tức tốt hay tin tức xấu.

Dù sao sự yêu mến của Hoàng Đế bệ hạ, sự áy náy của Tĩnh Quốc Công đối với nàng đều ký thác trên người Lam thị, nàng cũng nương phần yêu mến và áy náy này để thực hiện các loại mục đích của mình. Nay Lam thị đã chết, vậy tương lai thì sao?

Tương lai, thái độ của Hoàng Đế bệ hạ và Tĩnh Quốc Công có thay đổi hay không?

Sẽ càng thêm chăm sóc và áy náy, hay dần trở nên lạnh nhạt?

Trong triều đình, có vì vậy mà nổi sóng lớn hay không?

Dù sao thân phận Lam thị đặc biệt, Tây Lương Mạt không tin tất cả thuộc hạ cũ của Lam Đại nguyên soái chưởng quản binh mã thiên hạ đều bị Tuyên Văn Đế giết hại, giáng chức hoặc trục xuất về làm ruộng.

Lam thị chết có lẽ có thể kích động sự áy náy cuối cùng sòn sót lại của bọn họ trong triều đối với hậu nhân Lam gia.

Mặc kệ là cái gì, chuyện này đều có nghĩa cái chết của Lam thị như một viên đá nhỏ phá nát mặt hồ phẳng lặng.



Mà tin tức Lam thị qua đời không bị truyền ra bốn phía, chỉ mấy người mấu chốt nhận được tin tức này, Tây Lương Mạt và Bách Lý Thanh chính là hai trong số đó.

Không lâu sau, dưới sự sắp xếp của Bạch ma ma và Hà ma ma, Tây Lương Mạt đổi một bộ trang phục cung nữ, thừa dịp trước hoàng hôn yên lặng rời cung, về phủ Tĩnh Quốc Công.

Bóng đêm buông xuống, Tây Lương Mạt dẫn Mị Lục, Mị Thất cùng Bạch Ngọc, Bạch Nhụy, bốn người đều đã thay trang phục, bảo người của mình trong phủ mở cửa sau vào viện.

Chuyên chọn những con đường vắng vẻ để đi, nàng không hề phát hiện trong phủ Quốc Công có thứ gì để tang, phần lớn đám người hầu vẫn làm việc nên làm, trò chuyện, nghỉ ngơi, cực kỳ thích ý.

Tây Lương Mạt thầm than một tiếng, xem ra Quốc Công gia đã phong tỏa tin tức có liên quan rồi.

Khi Tây Lương Mạt đến phật đường Kinh Lan, nơi đó cửa lớn đóng chặt, không một bóng người, hoàn toàn lạnh tanh.

Tây Lương Mạt nhìn phật đường có phần rách nát, lá rụng đầy đất, không khỏi thầm thở dài, đường đường một thế hệ nữ tướng lại lưu lạc tới bước đường này, không thể coi là không bi thảm.

Ai nói hồng nhan là họa thủy?

Chỉ là những suy diễn khác nhau của nữ tử đa tình và kẻ phụ lòng mà thôi. Nữ tử sống trên đời có quá nhiều trói buộc, ngay cả một thế hệ nữ tướng, dưỡng nữ hoàng gia, độc đinh của nguyên soái như Lam Linh chẳng phải cũng có một hậu sư thê lương như hôm nay?

Nàng dặn đám Mị Thất, Bạch Ngọc yên lặng trông giữ ở gần đó, chính nàng thì xoay người vào trong am ni cô.

Am ni cô là một chỗ cung phật cũng là chỗ nghỉ ngơi, nơi Lam Linh ở cách biệt với hai lão phó hầu hạ bà ta, lúc này bà ta đang lẳng lặng nằm ở chỗ của mình.

Một tấm gấm trắng phủ kín xác chết gầy gò của bà.

Tây Lương Mạt lẳng lặng đi qua, vươn tay xốc tấm gấm trắng kia lên, lộ ra dung nhan tái nhợt khô héo.

Không thể không nói Lam Linh phu nhân xem như gặp may mắn, mấy năm nay năm tháng tôi luyện, trong lòng bị thống khổ tra tấn khiến bà ta tiều tụy nhưng khi bà vĩnh viễn nhắm mắt, có lẽ vì trong lòng đã hoàn toàn không còn gì để nhớ, để lưu luyến cho nên vẻ mặt bà rất bình tĩnh; mất gần hết máu khiến làn da bà nhìn có vẻ tái nhợt dị thường, đồng thời cũng làm tăng thêm phần xinh đẹp yếu đuối kỳ dị – một vẻ đẹp thuộc về cái chết.

Ánh mắt Tây Lương Mạt dừng trên cổ tay bà ta, nơi đó có một vết cắt rất sâu, gần như làm đứt hết gân mạch cổ tay, có thể thấy bà ta đã một lòng muốn chết, không có nửa phần do dự.

Nàng im lặng, khẽ thở dài một hơi, xoay người rời đi.

“Đại tiểu thư…” Có lẽ nàng không rơi lệ khiến Bạch ma ma có phần kinh ngạc và bất mãn, bà bỗng vươn tay kéo áo Tây Lương Mạt.

“Sao vậy?” Tây Lương Mạt nhìn bà, đương nhiến biết Bạch ma ma hy vọng nàng biểu hiện một chút cảm xúc, nhưng hôm nay nàng không có hứng diễn trò.

Bạch ma ma thấy Tây Lương Mạt như vậy chỉ nghĩ nàng còn oán hận Lam Linh phu nhân, liền đứng dậy đóng cửa, khi trở lại rưng rưng nước mắt nói: “Lam Đại phu nhân không phải không quan tâm tiểu thư, chỉ là trong lòng Đại phu nhân rất khổ…”

“À, khổ thế nào?” Tây Lương Mạt thản nhiên hỏi, nàng tìm một cái ghế ngồi xuống, tỏ vẻ chăm chú lắng nghe.

Bạch ma ma dùng tay áo lau nước mắt: “Năm đó phu nhân là thiên chi kiều nữ, được phong làm Hoàng Dực Công Chúa, Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa hiện nay cũng không bằng, bao nhiêu công tử thế gia đều coi được phu nhân liếc nhìn một cái là vinh dự, có điều Công Chúa không chịu giống nữ tử bình thường, chọn một công tử thế gia trói gà không chặt, chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt. Cho nên sau này gặp Quốc Công gia khác người theo nghiệp binh đao, lúc ấy hắn vẫn còn là một tham tướng mới bộc lộ tài năng dưới cờ của Nguyên soái đại nhân…”

Tây Lương Mạt nhếch khóe môi gợi lên một nụ cười trào phúng: “Quân doanh biên quanh, một chàng tuổi trẻ đa tình, một nàng quyến rũ vô lo, trai tài gái sắc nhìn liền hợp mắt, sau đó mẫu thân ta một lòng ái mộ phụ thân kia của ta, không phải quân không gả. Cố tình thiếu niên thiên tử gửi nuôi trong nhà cũng không cam lòng chỉ làm đệ đệ của nàng, lại lo lắng Đại nguyên soái công cao quá chủ, nếu mẫu thân ta thuận theo ý thiên tử vào cung làm phi làm hậu thì không nói làm gì, bà ta lại khăng khăng không phải người yêu không gả, vì thế chọc giận thiên tử, thậm chí liên lụy cả phụ thân và nữ nhi của mình, bản thân thì không thể không xuất gia, cả đời cơ khổ thê lương, phải không?”

“Tiểu thư, sao ngươi biết, ai nói cho ngươi?” Bạch ma ma không khỏi chấn động, ngạc nhiên nhìn Tây Lương Mạt.

“Còn cần người khác nói cho à, ma ma, loại chuyện xưa tài tử giai nhân bị chia rẽ này từ xưa đến nay trong sách truyện chỗ nào cũng có.” Tây Lương Mạt lạnh nhạt nói.

Kiểu thiên chi kiều nữ như Lam Linh, dựa vào một chút tâm cơ và danh tiếng hiển hách của phụ thân nguyên soái, thắng mấy trận đánh, phong cái tướng quân, là không biết thứ gì gọi là “thiên tử giận dữ, thây phơi ngàn dặm, máu chảy thành sông”, còn tưởng con hổ ăn thịt người nuôi trong nhà là mèo con, hoàn toàn không biết cái gì gọi là “vua nào triều thần ấy”, chẳng những khuyên giải phụ thân mình giã từ sự nghiệp trên đỉnh vinh quanh, còn đụng vào họng súng, rơi vào kết cục hôm nay cũng là đương nhiên thôi.

Lời nói lạnh như băng lại chói tai của Tây Lương Mạt khiến Bạch ma ma lập tức thay đổi sắc mặt, thất thanh nói: “Tiểu thư, sao ngài có thể nói phu nhân như vậy. Năm đó bệ hạ không để ý phu nhân đã gả cho người, cưỡng ép phu nhân vào cung thị tẩm, còn muốn sắc phong phu nhân làm phi. Lúc ấy phu nhân đã có thai ngươi, cũng vì bảo vệ ngươi phu nhân mới bằng lòng miễn cưỡng thị tẩm, lại bởi vậy mất đi niềm vui của Quốc Công gia, bị Quốc Công gia nghi kỵ!”

Tây Lương Mạt nhíu mày: “Vậy cơ à, vì bảo vệ ta? Ta ngược lại tình nguyện bà ta chưa từng bảo vệ ta, nếu không sẽ không khiến mọi người đều đi theo chịu tội.”

Bạch ma ma nóng nảy, cắn môi nói: “Sau đó tiểu thư sinh ra, bệ hạ vẫn không hết hy vọng, nhất định nói ngươi là cốt nhục của hắn, mạnh mẽ mag ngươi đi, nếu ngươi không phải cốt nhục hắn liền giết chết. Phu nhân không thể làm gì, đành thừa nhận ngươi là cốt nhục của bệ hạ, đối với ngươi chẳng quan tâm, đồng thời thề sẽ xuất gia, không còn giao thiệp với hồng trần, vừa để phản kháng hành vi đoạt thê tử của thần tử của bệ hạ, vừa để bảo vệ ngươi một mạng, nhiều năm qua cũng vì nguyên nhân này mà không dám tỏ vẻ quan tâm tới ngươi. Nhưng nô tỳ cũng do phu nhân nương danh nghĩa Tĩnh tiểu thư được đưa tới bên cạnh ngươi, bảo vệ ngươi!”

Tây Lương Mạt nghe vậy, nhất thời không nhịn được thấp giọng cười ra tiếng. “Ha ha…”

Bạch ma ma vừa tức vừa đau lòng: “Quận Chúa, ngài… sao ngài có thể như vậy, phu nhân vì bảo vệ ngài, thậm chí muốn Quốc Công gia thề vĩnh viễn không được bước vào phật đường này mà chưa được phu nhân cho phép, lúc trước phu nhân đối với Quốc Công gia thế nào không người không biết, có thể hạ quyết tâm như vậy còn không phải vì ngài sao!”

Tây Lương Mạt cười đủ rồi mới lạnh nhạt nói: “Thật ra, so với nói vì ta bà ta mới quyết định như vậy, chẳng bằng nói bà ta vì Tây Lương Vô Ngôn, vị phụ thân bạc tình kia của ta. Bà ta đối với phụ thân ta vẫn chưa hết hy vọng cho nên mới ở lại nơi này, nếu không đại khái bà ta có thể xuất gia ở am ni cô bên ngoài, cần gì ở lại phủ Quốc Công? Chẳng phải hận phụ thân ta vứt bỏ lời thề, cưới người khác, đồng thời không chịu buông thân phận chính thất của mình à?”

Lam Linh phu nhân lấy danh nghĩa thanh tu tại phật đường trong phủ, vĩnh viễn không bước ra khỏi phật đường một bước, cũng là nói với mọi người trong phủ, bà ta mới là chính thất của Tĩnh Quốc Công, cho dù Hàn phu nhân xuất thân cao quý, chưởng quản quyền lớn cũng đừng hòng vượt mặt bà ta.

Còn cô con gái Tây Lương Mạt này, đối với bà ta mà nói, là đứa trẻ khiến trượng phu nghi kỵ, cho dù mong muốn ban đầu quả là muốn bảo vệ đứa bé này, nhưng sau đó, trải qua thời gian dài tra tấn và chờ đợi mà không được đáp lại, trượng phu không ngừng cưới vợ nạp thiếp, khiến bà ta càng ngày càng thất vọng, có lẽ đã hận luôn cả cô con gái khiến bà ta phải phản bội trượng phu này.

Bạch ma ma nghe lời nói lạnh lùng và sắc nhọn của Tây Lương Mạt, sắc mặt ngày một trắng nhưng không cách nào phản bác.

Đúng vậy, ngoại trừ một tháng đầu mới sinh, sau này phu nhân không còn ôm tiểu thư lấy một lần nữa, mỗi lần gọi bà đến đây cũng vì muốn sai bảo chuyện khác.

Nhưng Bạch ma ma vẫn không nhịn được cãi lại theo bản năng: “Tiểu thư… Ngươi… Phu nhân không phải như thế, phu nhân thật lòng thương ngươi.”

“Thật lòng thương ta?” Tây Lương Mạt châm chọc nhếch khóe môi. Nếu Lam Linh thật sự có tình mẫu tử đối với cô con gái không được chúc phúc này, thơ ấu của nàng thê thảm như thế, còn không bằng một hạ nhân, Lam Linh phu nhân sao có thể không biết? Bằng sức của một mình Bạch ma ma căn bản không thể bảo vệ Tây Lương Mạt chu toàn, nếu không Tây Lương Mạt chân chính sẽ không chết thảm, và một “Tây Lương Mạt” là nàng xuất hiện. “Một người bạc tình quả nghĩa, nghi kỵ thê tử của mình; một kẻ ngu xuẩn lại ngây thơ, phụ thân và mẫu thân của ta quả là xứng!”

Tây Lương Mạt vừa nói ra lời châm chọc, bỗng một bóng người bước tới, nổi giận quát lớn với Tây Lương Mạt: “Mạt nha đầu, chớ bất kính với mẫu thân ngươi như thế, là ai dạy bảo ngươi thô thiển vô lễ như vậy!”

Tây Lương Mạt cùng Bạch ma ma quay đầu lại đã thấy Tĩnh Quốc Công xuất hiện từ khi nào, đang sải bước tới.

Tây Lương Mạt thầm xì lạnh một tiếng, trên mặt vẫn là điệu cười như có như không: “Phụ thân đại nhân, ngài đã quên rồi à, lúc trước giáo dưỡng ta không phải luôn là Hàn Nhị phu nhân mà ngài yêu sâu sắc sao?”

Nghe ba chữ “yêu sâu sắc”, Tĩnh Quốc Công gần như giận không thể kiềm chế, hoặc nên nói thẹn quá hóa giận, còn giơ tay lên với Tây Lương Mạt: “Đứa con gái ngỗ nghịch ngươi, còn không ngậm miệng!”

Tây Lương Mạt cười lạnh giơ mặt lên: “Ngươi đánh đi, đánh ngay trước mặt mẫu thân đã chết của ta đi, bà ta nhất định sẽ rất vui được trông thấy trượng phu của mình quả thật là một nam tử vô tình vô nghĩa, chết đi còn tốt hơn mười mấy năm nửa sống nửa chết!”

Tĩnh Quốc Công nghe lời Tây Lương Mạt nói, nhìn gương mặt xinh đẹp dù đã chết của thê tử, lại nhìn cô con gái quật cường, đột nhiên bàn tay giơ lên không thể hạ xuống.

Không biết từ bao giờ, hắn và Lam Linh, cùng con gái của bọn họ đã tới bước đường này.

“Quốc Công gia, ngươi không thể đánh Đại tiểu thư, Đại tiểu thư là cốt nhục của ngài, nhiều năm qua sống thật vất vả, lẽ nào ngài không nể mặt phu nhân đã mất mà khoan dung cho Đại tiểu thư sao?” Bạch ma ma bỗng quỳ xuống trước mặt Tĩnh Quốc Công, nước mắt rơi như mưa.

Tây Lương Mạt lại vẫn rưng rưng nói: “Ma ma, ngươi không cần cầu xin ông ấy, ông ấy có thể vì vinh hoa phú quý mà vứt bỏ mẫu thân nhiều năm, một nữ nhi như ta thì có là gì?”

Tĩnh Quốc Công nhìn cảnh này, trong lòng đột nhiên có cảm giác vô lực và bi ai, tay hắn chậm rãi buông xuống, che lên trán mình giống như thể lực không thể chống đỡ được, ngồi bên giường của Lam Đại phu nhân thấp giọng thì thầm: “Oan nghiệt, quả là oan nghiệt… Lúc trước ta không nên cưới nàng, Lam Linh, đều là ta hại nàng!”

“Trước khi đi Lam Linh có để lại di ngôn gì không?” Tĩnh Quốc Công đột nhiên hỏi.

Bạch ma ma hơi do dự rồi mới nhẹ giọng nói: “Phu nhân chỉ để lại một câu, hoa nở bên bờ, thiếp đi rồi, mong quân nhớ thương đứa nhỏ.”

Tây Lương Mạt nhìn người đàn ông trung niên trước mặt muốn vươn tay chạm vào gương mặt trắng xanh của Lam Đại phu nhân lại không dám chạm, cuối cùng thống khổ dùng tay ôm đầu, trên gương mặt xưa nay lạnh lùng có vẻ cực kỳ đau thương, một dòng nước mắt chậm rãi chảy xuống hai má hắn.

Nam nhi có lệ không dễ rơi, chỉ là chưa tới chỗ đau lòng.

Tây Lương Mạt không nghi ngờ sự đau đớn và khó chịu của Tĩnh Quốc Công, nếu năm đó hắn chưa tình có một đoạn tình khắc cốt ghi tâm với Lam Linh phu nhân, có lẽ hôm nay sẽ không hối hận đầy cõi lòng.

Hắn quá mức khôn khéo lõi đời, bà ta lại quá mức cố chấp ngây thơ.

Khôn khéo lõi đời và cố chấp ngây thơ vĩnh viễn không thể hòa hợp.

Nhất là lúc trước Tĩnh Quốc Công đối với Lam Linh có lẽ là thật lòng, hắn thậm chí bằng lòng thành thân với Lam Linh phu nhân, đối mặt với áp lực từ khắp nơi, nhưng hắn không ngờ phần tình ý này mang đến hậu quả nghiêm trọng đến vậy, khi đối mặt với lực cản, hắn lùi bước, nghi kỵ, thậm chí còn từng hối hận.

Nhưng Lam Linh phu nhân đã vứt bỏ tất cả, làm sao có thể chấp nhận hắn hối hận?

Chỉ là, hết thảy đều đã qua, bà đã không thể quay về, hắn cũng không thể quay đầu.

Vậy mà đến trước khi chết Lam Linh phu nhân còn nhớ có một cô con gái là nàng, coi như là hiếm có.

Chỉ thấy Tĩnh Quốc Công bỗng quỳ xuống trước giường của Lam Linh phu nhân, nhìn người trên giường, cầm bàn tay trắng bệch không còn sinh khí của bà ta, nhẹ giọng nói: “Linh Nhi, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ hoàn thành nguyện vọng của nàng, chăm sóc cho con gái chúng ta.”

Trong căn phòng mở tối, Tây Lương Mạt gục đầu xuống như không nén nổi bi thương. Vừa rồi là một màn diễn của nàng để gợi lên sự tức giận của Tĩnh Quốc Công, dùng thái độ tức giận bi thương khơi lên cảm xúc áy náy thống khổ nhất sâu trong lòng Quốc Công gia, một câu của Bạch ma ma càng dệt hoa trên gấm, từ nay về sau Tĩnh Quốc Công ước chừng sẽ hoàn toàn buông sự đề phòng với nàng, chỉ còn lại thương hại săn sóc.

Hồi lâu sau, Tĩnh Quốc Công thu lại cảm xúc, vỗ tay Tây Lương Mạt an ủi, khàn khàn nói: “Nha đầu, con ra ngoài trước đi, vi phụ muốn nói vài lời với mẫu thân con, hơn mười năm, nàng luôn không nghe ta nói, giờ không nói chỉ sợ sau này nàng càng không nghe được.”

Tây Lương Mạt nghe vậy dùng tay áo lau nước mắt, bi thương dịu dàng nói: “Phụ thân nén bi thương, nữ nhi về cung trước, hôm nay lén ra ngoài đã là xúc phạm cung cấm.”

Tĩnh Quốc Công nghe vậy có chút kinh ngạc nhìn Tây Lương Mạt một cái, chỉ nghĩ nàng tới gặp mẫu thân lần cuối, nhân tiện nói: “Nha đầu, không cần lo lắng, hẳn bệ hạ sẽ…”

Tĩnh Quốc Công thoáng ngừng: “Hắn hẳn sẽ không trách tội.”

Người chết như đèn tắt, bọn họ lúc này nào còn tâm tư so đo những chuyện kia.

Tây Lương Mạt gật đầu, hành lễ rồi xoay người rời đi, sau lại như nhớ tới cái gì, nhìn về phía Tĩnh Quốc Công nói: “Đúng rồi, phụ thân, mẫu thân giao thứ gì đó cho nữ nhi, nói là sẽ tìm được đầy đủ ở chỗ phụ thân, cũng không biết là cái gì, đây là nguyện vọng của mẫu thân, Mạt Nhi đương nhiên muốn tự tay hoàn thành.”

Tĩnh Quốc Công sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tây Lương Mạt, đáy mắt thoáng qua một vệt sáng: “Thật không? Ngày sau lấy tới ta xem!”

Tây Lương Mạt ngập ngừng nói: “Vâng.”

Tĩnh Quốc Công nghe thấy nàng đồng ý, trên mặt lộ ra biếu cảm vừa như mừng vừa như bi, sau đó lại giống như nháy mắt già đi chục tuổi, vẫy vẫy tay với Tây Lương Mạt: “Được rồi, con về trước đi, việc này sau này vi phụ sẽ sai người thông báo cho con.”

Tây Lương Mạt gật đầu rồi mới xoay người rời đi.

Tây Lương Mạt đứng trong sân, cúi đầu nhìn bóng lá cây dưới mặt đất, lộ ra nụ cười kỳ dị lạnh như băng.

Nửa tấm lệnh bài kia quả thật ở chỗ Tĩnh Quốc Công, trước lúc đó, trong lúc mê man nàng có đôi lúc tỉnh lại, ngẫu nhiên nghe thấy Bách Lý Thanh nói với Liên công công miếng lệnh bài có hai mảnh, thì ra không phải nằm mơ mà là sự thật.

Nếu Bách Lý Thanh đã chiếm được một nửa, thì nửa còn lại, căn cứ dấu vết lức trước để phỏng đoán, chính ở chỗ Tĩnh Quốc Công.

Tuy nàng còn chưa biết tấm lệnh bài này có tác dụng gì, nhưng nếu có thể lấy đến tay rồi nghiên cứu cũng chưa muộn.

Bạch ma ma nhìn bóng dáng Tây Lương Mạt, bỗng có cảm giác cực vô lực và bi ai.

Đại tiểu thư, đã không còn là Đại tiểu thư hồn nhiên lương thiện trước kia nữa, trái tim nàng đã bị phu nhân, Quốc Công gia, cùng tất cả mọi người trong phủ này ép thành lạnh nhạt cứng rắn hơn đá tảng, căn bản sẽ không bi thương hay khóc vì cái chết của mẫu thân.

“Đúng rồi, ma ma, mẫu thân ta phí công làm chuyện này như vậy có phải vì bà ta muốn ta giúp bà ta hoàn thành nguyện vọng gì không?” Tây Lương Mạt bỗng mở lời.

Bạch ma ma sửng sốt, có chút mất tự nhiên nói: “Đại tiểu thư, ngài nói gì vậy, phu nhân chỉ hy vọng được gặp ngươi lần cuối thôi.”

“Thật không? Quên đi.” Tây Lương Mạt không hỏi lại, chỉ khẽ nhếch khóe môi, xoay người đi thẳng.

Bạch ma ma nhìn bóng lưng Tây Lương Mạt đi xa, không khỏi vội vàng: “Đại tiểu thư, lẽ nào ngươi không muốn báo thù cho phu nhân sao?”

Tây Lương Mạt dừng bước, bỗng quay đầu lạnh lùng nhìn Bạch ma ma cười: “Vì sao ta phải báo thù cho nữ nhân ngu xuẩn kia, tự làm bậy không thể sống mà thôi.”

Nàng đã biết Lam Linh này bình thường rất ít đặt tâm tư trên người nàng, hôm nay bỗng bảo Bạch ma ma nói hết chuyện có thể nói ra một lần, còn làm ra vẻ hết lòng vì nữ nhi, nhất định là có điều kiện.

Báo thù?

Vì sao nàng phải báo thù cho Lam Linh phu nhân? Thật là nực cười.

Tây Lương Mạt nói xong cũng không để ý tới gương mặt trắng bệch của Bạch ma ma, xoay người gọi đám Bạch Ngọc đi theo nàng.

Trước khi đi, nàng thản nhiên sai Bạch ma ma: “Ma ma, ta hồi cung trước, nếu ngươi nhớ rõ người ngươi đi theo, che chở ngươi, tiểu chủ tử của ngươi là ta, thì Mạt Nhi vĩnh viễn sẽ chăm sóc ma ma như nghĩa mẫu. Nếu ngài vẫn cảm thấy mình là trung phó của Lam Linh phu nhân, thì ngài cứ dùng danh nghĩa của ta tới trướng phòng lĩnh hai ngàn lượng bạc và một cửa hàng phấn son, dưỡng lão qua ngày, Mạt Nhi cũng sẽ để ý ngài tới lúc lâm chung.”

Tuy nàng coi trọng người bên mình, nhưng không phải có thể dễ dàng tha thứ bọn họ có tâm tư khác, hoặc ép nàng làm chuyện nàng không muốn làm.

Nhìn bóng dáng ngạo nghễ của Tây Lương Mạt, Bạch ma ma bỗng ảm đạm rơi lệ, tiểu thư đang cảnh cáo bà, đừng tiếp tục coi ý chí của phu nhân là mệnh lệnh, cũng không nên ép nàng báo thù cho phu nhân sao?

Phu nhân, lẽ nào người đã biết Đại tiểu thư sẽ trở nên lạnh lùng thế này, mới bảo ta tìm cơ hội cho nàng uống nước vong xuyên?

Nhưng mà… Nhưng mà…

Bà làm sao có thể thấy một thiếu nữ mình đã nhìn lớn lên, coi như con gái ruột trở thành thanh kiếm báo thù cho phu nhân, trở thành đồ chơi của nam tử, một Cửu Thiên Tuế đã đủ rồi.

Trong lòng Bạch ma ma cực kỳ phức tạp, khó có thể lựa chọn, vừa thì thầm tự nhủ vừa rơi nước mắt.

Không chú ý một bóng người đã bay qua tường, vào phòng của Lam Linh phu nhân từ lúc nào.

Tĩnh Quốc Công đang cầm tay Lam Linh phu nhân nhẹ giọng nói nhỏ, hồi ức quá khứ, khi thì khóc khi thì cười, dường như cảm xúc đè nèn nhiều năm giờ phút này đều được phóng thích.

Lại bỗng nghe phía sau có động tĩnh, hắn nhìn về phía đối phương, lạnh nhạt nói: “Ngươi tới đây làm gì?”

Bóng người quắc thước kia cười lạnh: “Thế nào? Ngươi có thể đến, ta thì không thể tới tiễn nàng một đoạn à?”

“Nếu không tại ngươi, Lam Linh sao có thể chết, Lục Tử Minh!” Đáy mắt Tĩnh Quốc Công đầy hận ý, đứng bật dậy rút kiếm chỉ vào đối phương.

Người tới đúng là Lục Tướng gia đứng đầu quan văn trong triều.

Trên gương mặt tái nhợt lạnh nhạt của hắn mang theo vẻ châm chọc: “Thế nào, giặc kêu bắt giặc à? Nếu không phải nữ nhi của ngươi ra tay với Hoàng Hậu nương nương thì làm gì có chuyện này. Đừng tưởng ta không biết, ngươi cũng vì tấm lệnh bài Lam gia đấy thôi!”



Một đêm này, phật đường Kinh Lan nhất định không được yên ổn, nhưng Tây Lương Mạt không biết những chuyện xảy ra sau đó, nàng đã về tới cung của mình, vào cửa điện đã thấy một người ngồi dưới ngọn đèn, lẳng lặng đọc sách.

Ánh nến ấm áp soi lên gương mặt có đường nét tinh tế của hắn, sưởi ấm khuôn mặt tuy nhan sắc vô song lại luôn âm trầm lạnh như băng.

“Về rồi à?” Hắn nghe tiếng động, hơi nghiêng mặt về phía Tây Lương Mạt, mỉm cười, mê hoặc khác thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.