Gió đầu hè còn hơi lạnh, thổi bay tay áo rộng màu đen của nàng, như một
cánh bướm đen mỹ lệ nhất, hoặc như từng cánh bông hắc mẫu đơn dập dềnh
trong gió hè.
Vạt áo thêu hoa văn mẫu đơn chìm tầng tầng vây quanh dáng người tao nhã của nàng, u nhã và trầm tĩnh, lại kết hợp với cổ áo và váy đỏ tươi diễm lệ
phía dưới, có cảm giác như một ngọn lửa kỳ dị bùng lên trong đêm. Tóc
đen như mực không chải bất cứ loại búi tóc gì, chỉ dùng dây vàng chạm
rỗng tinh xảo buộc hờ phía sau, không còn trang sức dư thừa nào khác,
khuyên tai hoàng kim vừa dài vừa hoa mỹ cực kỳ khác biệt và bắt mắt, tạo thêm cảm giác quý khí thần bí không thể tới gần, vũ sắc thiên thành.
Nếu nói sự yên lặng lúc đầu vì Tây Lương Mạt đến khiến bọn họ kinh ngạc,
thì sự im lặng lúc này, là vì đóa hắc mẫu đơn hiếm thấy khiến bọn họ
không nói thành lời. Các cô gái thì cảm xúc khó tả, không biết nên nói
gì, bình thường trong mắt bọn họ màu đen quá tĩnh mịch, chết chóc, già
nua, không bắt mắt, không có cô gái trẻ trung nào lại muốn mặc màu đen.
Nhưng Tây Lương Mạt lại có thể dùng màu đen để tạo ra hiệu quả diễm áp quần
phương, tất cả quý nữ biết mình tới chỉ để làm nền cũng có tâm tư chèn
ép một người tái giá như Tây Lương Mạt, không ai không đào hồng liễu
xanh, nay Tây Lương Mạt chậm rãi đi vào, chỉ dùng một vẻ đẹp thần bí quý giá lúc nửa đêm đã khiến bọn họ mất hết nhan sắc.
Hơn nữa, Tây Lương Mạt là cô gái đã nếm thử mùi vị tình ái, hơi thở đan xen giữa ngây ngô thiếu nữ và diễm lệ của phụ nữ như một vò nữ nhi hồng say lòng người, tản ra mùi thơm mê hoặc, bất giác khiến các cô gái khuê các ngây ngô chưa gả có vẻ trúc trắc như rượu chưa ủ thành công, để Tây
Lương Mạt thu hút ánh mắt của tất cả nam tử.
Tuyên Văn Đế nhìn Tây Lương Mạt, trong đôi mắt sưng phù thoáng qua một tia
kinh ngạc, hắn ngồi trên cao nhìn rõ hết phản ứng của mọi người, sau đó
hắn kiêu ngạo và hài lòng cười rộ lên.
Đây là con gái của hắn và Lam Linh, quả nhiên xinh đẹp và khiến người ta đố kỵ hơn bất cứ thiếu nữ nào khác.
Tây Lương Mạt hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt ghen tị hoặc kinh ngạc đang nhìn mình, nàng chỉ nhẹ bước đi tới trước mặt Tuyên Văn Đế, lả lướt
hành lễ: “Bệ hạ vạn phúc.”
Tuyên Văn Đế vừa lòng vuốt râu cười nói: “Mau đứng lên, mau đứng lên!”
Tây Lương Mạt cung kính tạ ơn, rồi khom người chào Hàn Quý Phi ngồi một bên mới đứng lên.
Hàn Quý Phi nhìn Tây Lương Mạt, trong lòng không khỏi hơi chua, trên gương
mặt diễm lệ lại nở nụ cười như thân thiết lắm: “A, đứa bé Trinh Mẫn này, mấy ngày gần đây trổ mã càng thêm xinh đẹp, được bệ hạ quan tâm nên
sống càng thoải mái đây.”
Nghe giống như đang lấy lòng Hoàng Đế bệ hạ và khen Tây Lương Mạt, nhưng nói trong nói ngoài là đang chỉ Tây Lương Mạt trời sinh tính tình lỗ mãng,
hoàn toàn không để việc hòa ly trong lòng, không phải lương xứng.
Có lẽ trường hợp hôm nay quá náo nhiệt, có chút không yên lòng, Hoàng Đế
nghe không ra ý tại ngôn ngoại của Hàn Quý Phi, chỉ gật đầu tùy tiện phụ họa một câu: “Trinh Mẫn đương nhiên không cần ưu phiền, trẫm nhất định
sẽ thay nàng chọn được phu quân.”
Lời này nói ra, những người quen a dua phía dưới đều nở nụ cười nịnh nọt,
liên tục khen Tây Lương Mạt thiên tư quốc sắc, hiền lương dịu dàng.
Có điều những lời này nghe thế nào cũng thấy quái dị.
Vì thế tuy mong đợi cưới được Tây Lương Mạt nhưng đám đệ tử thế gia vẫn không khỏi tỏ ra một tia trào phúng.
Tây Lương Mạt liếc nhìn Hàn Quý Phi, bỗng cười cười nói: “Ít nhiều nhờ có
Quý Phi nương nương cẩn thận chăm sóc như mẫu thân, khắp nơi quan tâm,
mới cảm thấy những ngày sau hòa ly tốt hơn chút.”
Một câu chăm sóc như mẫu thân lập tức khiến vẻ mặt Hàn Quý Phi xám ngắt, đây là ý gì, lẽ nào đang chê nàng già?
Hàn Quý Phi không bỏ qua vẻ châm chọc trong mắt Tây Lương Mạt, nhưng nhớ
tới hôm nay là tiệc xem mặt Hoàng Đế tự mình sắp xếp, còn hạ chỉ bảo
nàng tự mình tới đón khách, nên không tiện phát tác ngay lúc này.
Hàn Quý Phi lạnh lùng nhìn nàng nói: “Đây đều do bệ hạ săn sóc và phúc khí của Trinh Mẫn ngươi, bản cung không dám kể công.”
Tây Lương Mạt thấy nàng ta có ý bỏ qua cũng lười so đo, thản nhiên nói:
“Nương nương đương nhiên cũng có phúc, nếu không hôm nay sao có thể ngồi đây thay Hoàng Hậu nương nương chưởng quản lục cung.”
Hàn Quý Phi nghe vậy bỗng nhớ tới chuyện lúc trước mình và Hoàng Hậu dốc
sức liên thủ hãm hại Tây Lương Mạt, sau bị Tây Lương Mạt mê hoặc mới trở mặt đối phó Hoàng Hậu, nhưng mà…
Ai nói Tây Lương Mạt không phải người thắng cuối cùng?
Lời nói hôm nay của nàng giống như khen tặng, cũng giống cảnh cáo, không ai biết suy nghĩ chân thật của nàng.
Thiếu nữ này mới mười bảy đậu khấu, nhìn có vẻ dịu dàng, thực tế còn lạnh
lùng và vô cảm hơn bất cứ ai khác, ánh mắt kia khiến Hàn Quý Phi nhớ tới Thái Hậu nương nương, tuy rằng khi Thái Hậu nương nương còn sống Hàn
Quý Phi mới là một Quý Nhân nho nhỏ, từ xa nhìn thấy Thái Hậu một hai
lần, nhưng loại ánh mắt lạnh như băng giống như hoàn toàn không có sinh
khí này lại cực kỳ có lực xuyên thấu, tựa hồ chỉ liếc mắt một cái là
thấy rõ hết thảy.
Khiến người ta không rét mà run!
Hàn Quý Phi biến sắc, lại không kịp nghĩ nhiều, vì Tây Lương Mạt đã xoay
người ngồi xuống vị trí đầu tiên bên dưới Hoàng Đế bệ hạ.
Ánh mắt Hàn Quý Phi bất giác đuổi theo Tây Lương Mạt, sau đó ánh dừng trên
người hầu phía sau Tây Lương Mạt, gần như há hốc mồm ngạc nhiên hô một
tiếng: “Thiên Tuế gia?”
Nhưng ngay sau đó, thái giám trẻ tuổi mặc áo choàng màu xanh lam đậm, trước
ngực buộc một cái khăn bỗng ngẩng gương mặt tuấn tú lịch sự nhìn về phía Hàn Quý Phi.
Hắn không có vẻ sợ hãi khi thấy sủng phi bên cạnh Hoàng Đế bệ hạ như những
tiểu thái giám thông thường khác, mà bỗng nở nụ cười nhạt, gần như có
thể xưng là nho nhã lễ độ.
Đó là một nụ cười nhạt nhẽo, nở ra trên khuôn mặt tuấn tú của hắn như có
một loại ánh sáng kỳ dị, chiếu lên người Hàn Quý Phi, khiến hai má nàng
nóng lên, sau đó không nhịn được ngượng ngùng đỏ hồng.
Trong nháy mắt, tất cả nghi kỵ đối với Tây Lương Mạt đều thành mây bay.
Thái giám trẻ tuổi kia thấy Hàn Quý Phi như vậy lại không chút nào ngạc
nhiên hoặc trào phúng, vẫn cười ấm áp sau đó cung kính cúi đầu với Quý
Phi.
Hàn Quý Phi cũng quay mặt đi, ra vẻ bình tĩnh gọi Đại cung nữ bên cạnh hầu hạ nàng dùng trà.
Phương Quan cúi đầu, khóe môi nhếch lên một độ cong nhẹ hơi kỳ quái.
Nhưng ngay một lát sau đó, hắn bỗng cảm nhận được tầm mắt cực lạnh phóng tới
trên mặt hắn, Phương Quan trong lòng hoảng sợ, theo bản năng nhìn về
phương hướng kia.
Lại chỉ thấy Tây Lương Mạt đang lẳng lặng nhìn hắn, thấy hắn nhìn lại đây
cũng không cảm thấy mất tự nhiên khi bị người ta bắt quả tang nhìn lén,
ngược lại mỉm cười với hắn, sau đó mới quay đầu bắt chuyện với các tiểu
thư quý tộc khác.
Phương Quan không nhịn được gắn tầm mắt trên bóng dáng yểu điệu của Tây Lương
Mạt, ánh mắt vừa rồi thực sự xuất phát từ nàng sao?
Nhưng hắn không tìm được đáp án, Tây Lương Mạt chỉ để lại cho hắn sườn mặt yên tĩnh dịu dàng lại dị thường khó lường.
Vị Quận Chúa này thật là…
Khiến người ta cân nhắc không ra.
Phương Quan cúi tầm mắt, trong lòng thầm chế giễu.
Tuy cử chỉ giữa Hàn Quý Phi và Phương Quan chỉ diễn ra trong thời gian
không lâu, nhưng có lẽ cảm xúc của nàng dao động quá rõ ràng, Hoàng Đế
bệ hạ vẫn nhận ra. Tuyên Vắn Đế giơ chén rượu để Hàn Quý Phi rót, thuận
tiện chú ý hỏi: “Ái phi, làm sao vậy, thấy người quen sao?”
Hàn Quý Phi thầm hoảng sợ, ánh mắt lặng lẽ tiếc nhìn gương mặt mệt mỏi tái
nhợt của Tuyên Văn Đế, sau đó lập tức cười nhạy bén: “Đúng vậy, lẽ nào
bệ hạ không lưu ý tiểu nội thị bên cạnh Quận Chúa sao, người xem có
giống Thiên Tuế gia không?”
Hoàng Đế bệ hạ sửng sốt, sau đó tương đối hứng thú “Hả?” một tiếng, theo tay
Hàn Quý Phi nhìn lại, quả nhiên thấy một thái giám trẻ hầu hạ bên cạnh
Tây Lương Mạt, nhìn thoáng qua quả thật hơi giống Bách Lý Thanh.
Nhưng ngay sau đó Tuyên Văn Đế lại cảm thấy không thú vị: “Tiểu thái giám kia làm sao có nổi ba phần tao nhã của ái khanh.” Dứt lời, hắn lại dời sự
chú ý tới đám công tử trẻ tuổi đang biểu diễn ngâm thơ vẽ tranh.
Hàn Quý Phi thấy Hoàng Đế như vậy không khỏi cười lạnh – ái khanh, ái
khanh, ngươi chỉ biết vị ái khanh phong hoa tuyệt đại kia của ngươi, chỉ sợ đã hận vì sao hắn không sinh làm nữ tử!
Nếu Bách Lý Thanh là nữ tử có lẽ lục cung đã không còn nhan sắc.
Nghĩ vậy, nàng cũng không biết mình có nên cảm thấy may mắn hay không.
Mà Hoàng Đế bệ hạ lại bỗng nghĩ tới cái gì, quay đầu nói với nàng: “Đúng
rồi, ái khanh hận nhất có người giống hắn, nếu không muốn chọc giận hắn
thì tốt nhất sau này đừng nhắc tới có người giống hắn trước mặt Bách Lý
ái khanh.”
Tuy những lời này rất chính xác, nhưng Hàn Quý Phi vẫn cảm thấy cực kỳ… không thoải mái.
Một nô tài còn giống chủ tử hơn cả chủ tử, nô đại khi chủ thật sự không
phải một chuyện dễ dàng tha thứ, cố tình Hoàng Đế bệ hạ sủng hạnh hắn
đến vậy, thậm chí ngay cả vợ con cũng không bằng!
Hàn Quý Phi vẫn thông minh đáp: “Vâng.”
Nàng khống chế ánh mắt mình, đừng nhìn về phía thái giám trẻ tuổi, mà dừng
trên đám đệ tử thế gia, ra vẻ hứng trí bừng bừng, trong lòng lại không
yên kỳ lạ.
Còn có một người cũng cảm thấy buổi tiệc xem mặt này cực kỳ không thú vị, chính là Tây Lương Mạt.
Nhìn một đám công tử ra vẻ phong lưu phóng khoáng, nhàn nhã vô cùng trước
mặt mình, nàng chỉ nhìn thấy sự khinh miệt, tham lam và si mê quyền lực
khi bọn họ nhìn nàng.
Tây Lương Mạt buông tầm mắt, phẩm trà, ra vẻ rất ngượng ngùng trầm tĩnh,
không quan tâm ai, hơi có chút không yên lòng, càng khiến người ta không thể dời tầm mắt khỏi nàng.
Vì thế không biết vì muốn chiếm được sự coi trọng của Hoàng Đế, hay vì
muốn chiếm được sự chú ý của Tây Lương Mạt, nhóm quý công tử đều ra sức
bày ra tài hoa của bản thân, âm thầm phân cao thấp, xem ai chiếm được
ánh mắt tán thưởng của Trinh Mẫn Quận Chúa trước.
Nhưng một người lại một người quý công tử đều vô công mà về, trên mặt ít nhiều có điểm mất mát.
Ngay cả Tuyên Văn Đế cũng không nhịn được nhìn về phía Tây Lương Mạt, chú ý vẻ mặt của nàng.
Âm thầm nghĩ, vì sao nhiều người như vậy mà không ai có thể khiến Mạt nha đầu nhìn nhiều một lần?
Một công tử thế gia nổi tiếng với tài thổi sáo thổi một khúc xong, dẫn tới
ánh mắt chúng quý nữ thừa nhận, lại không đợi được Tây Lương Mạt nhìn
tới mình, hắn rốt cuộc không nhịn được lên tiếng hỏi: “Không biết Quận
Chúa thấy tiếng sáo của tại hạ thế nào?”
Vốn lời nói không đủ khiêm tốn này sẽ khiến mọi người cười nhạo, nhưng bọn
họ càng quan tâm tới phản ứng của Tây Lương Mạt hơn, nên đều nhìn nàng
chằm chằm.
Cuối cùng Tây Lương Mạt cũng buông chén trà trên tay xuống, lẳng lặng cười
với quý công tử trẻ trung kia: “Mạt Nhi không giỏi về âm luật, nhưng có
thể nghe ra tiếng sáo của công tử vô cùng hay.”
Tiếng cười của Tây Lương Mạt rất nhẹ, giống như mang theo hơi thở thơm ngào
ngạt, nhất thời huân công tử trẻ tuổi có cảm giác nâng nâng, ngây người
nhìn Tây Lương Mạt một lúc mới hơi đỏ mặt ngượng ngùng: “Quận Chúa… Quận Chúa quá khen…”
Trong lòng không nhịn được có chút vui sướng.
Nụ cười của Tây Lương Mạt đồng thời hấp dẫn các công tử khác, mặc kệ xuất
phát từ mục đích và tâm trạng gì để cầu cưới Tây Lương Mạt, giờ phút này bọn họ không kiềm chế được sinh ra lòng ghen tị và phân cao thấp với vị công tử thổi sáo được tây Lương Mạt khen ngợi kia.
Thậm chí có người không nhịn được rung đùi đắc ý, khẽ niệm –
Người con gái trinh tĩnh xinh đẹp, đợi ta ở góc thành.
Yêu mà không được gặp, ta gãi đầu băn khoăn.
Người con gái ấy yêu mến, tặng ta bút đỏ.
Thân bút đỏ au, ta lại thích sắc đẹp của nàng.
Ra đồng trở về nàng tặng ta cỏ non, ta tin cỏ ấy vừa đẹp vừa lạ.
Chẳng phải cỏ đẹp đâu, mà do người đẹp tặng.
*Thi ca của “Kinh thi”, bài “Bội Phong – Tĩnh Nữ”
Ngay khi đám công tử đang nóng lòng muốn thể hiện, một giọng nữ trung niên
chua ngoa bỗng vang lên như dội một gáo nước lạnh vào mặt mọi người, phá tan tình hình náo nhiệt.
“Trinh tĩnh xinh đẹp cái gì, chỉ là một ả lẳng lơ mà thôi.”
Mọi người đồng loạt nhìn lại, mới phát hiện Đức Vương Phi đã đứng trong hoa viên từ lúc nào, đang chầm chậm đi về phía bọn họ.
Không khí trong yến hội nhất thời xấu hổ cực, mọi người nhìn nhau, cũng có
nhiều người trao đổi ánh mắt kỳ dị và vui sướng sau đó khe khẽ nói nhỏ.
Đặc biệt là các tiểu thư quý tộc đến làm nền, ngoại trừ vài cô nương coi
như có giao tình với Tây Lương Mạt lộ ra vẻ lo lắng, những người khác
đều vui sướng khi người gặp họa.
Loại thời điểm này, mẹ chồng trước của nhân vật chính tiệc xem mặt xuất hiện, có chuyện gì tốt được?
Tây Lương Mạt nhìn về phía Đức Vương Phi, không ngoài ý muốn khi thấy vẻ
mặt bà ta tiều tụy hơn, dù lúc này mặc triều phục hoa mỹ để yết kiến,
gương mặt trước nay luôn bảo dưỡng cẩn thận của bà ta đã có vẻ già nua,
tóc mai còn có sợi bạc.
Một loạt đả kích trong nửa năm gần đây khiến bà ta già đi nhiều, không còn
là Vương phi tuổi trung niên mà vẫn thướt tha như trước.
Đức Vương phi đi tới, chỉ qua loa hành lễ với Hoàng Đế và Hàn Quý Phi liền
nhìn chằm chằm Tây Lương Mạt, đáy mắt mang theo thù hận và oán độc khó
có thể che giấu, giống như dao găm tẩm độc muốn xuyên qua tim cô gái
trước mặt.
Tây Lương Mạt lạnh nhạt nhìn bà ta, như hoàn toàn không phát hiện sự oán
hận của bà ta, nàng chỉ đứng dậy cúi người đơn giản theo quy củ: “Đức
Vương Phi.”
Hàn Quý Phi thấy Đức Vương Phi thế này đã biết tới gây chuyện với Tây Lương Mạt, nhưng nàng vô cùng hài lòng khi thấy có người tới tát vào mặt Tây
Lương Mạt.
Cho nên Hàn Quý Phi gần như khẩn cấp cười nói với Đức Vương Phi: “Đức Vương Phi còn chưa xuất cung sao? Hôm nay là tiệc ngày hè, chỉ có chút bọn
trẻ nhỏ tuổi, nhìn bọn họ vui vẻ cũng rất hào hứng, chi bằng Vương Phi
cũng ngồi một lúc đi?”
Đức Vương Phi nghe vậy không nhìn Hàn Quý Phi, chỉ nhìn Tây Lương Mạt chằm
chằm nói: “Đúng vậy, rất náo nhiệt, có điều trong yến hội đều là tiểu
thư khuê các và công tử thế gia chưa lập gia đình, mọi người như bông
sen thuần khiết, để nữ tử phóng đãng như Trinh Mẫn Quận Chúa ngồi đây lẽ nào không sợ dạy hư bọn họ sao?”
Lời này quả thật công kích và khiêu khích trắng trợn!
Lưu ý tới Hoàng Đế bệ hạ nhăn mày kiếm, Hàn Quý Phi vội vàng giành trước
Hoàng Đế, ra tiếng như đang trách cứ Đức Vương phi: “Đức Vương Phi, tuy
Trinh Mẫn Quận Chúa từng là con dâu của ngươi, nhưng nay đã hòa ly,
không phải bị bỏ, sao ngươi có thể chửi bới nàng trước mặt mọi người,
không khỏi quá mất phong độ rồi.”
Lời Hàn Quý Phi nói tuy nghiêm khắc nhưng đáy mắt lại tràn ra cười lạnh, tốt lắm, đánh nhau mới tốt!
Nàng muốn nhìn xem ả Tây Lương Mạt này có thể gả được cho ai, cho dù Hoàng
Đế bệ hạ ở sau chống lưng, thanh danh hoàn toàn thối rồi xem đại gia tộc nào có thể không biết xấu hổ, dám lấy nó về nhà?
Quả nhiên, lời Hàn Quý Phi nói lập tức khiến Đức Vương Phi tức giận, sắc
nhọn nói: “Mất phong độ cái gì, lẽ nào bản vương phi nói không phải sự
thật à? Lúc trước con ta nhớ tình nghĩa hai nhà, thể diện của thánh
thượng mới không truyền chuyện của ả cho thiên hạ biết, chỉ tuyên bố hòa ly. Không ngờ ả không biết hối cải, tham gia yến hội thánh thượng cố ý
tổ chức còn dẫn theo nam sủng, chẳng những dơ bẩn mắt chúng tiểu thư,
công tử, còn mê hoặc cung đình!”
Lời này vừa nói ra, mọi người nhất thời ồ lên.
Không ít người liên tưởng tới sự kiện khiến Hoàng Hậu nương nương bị đuổi đến Trường Môn Cung lúc trước, lúc đó không ít tin tức vỉa hè nói Trinh Mẫn Quận Chúa ở trong cung tư thông với Phó thống lĩnh cấm quân, bị Hoàng
Hậu nương nương bắt tại trận.
Lẽ nào chuyện này là thật?
Ánh mắt mọi người nhất thời như đâm về phía Tây Lương Mạt, và cả thái giám trẻ tuổi mỹ mạo phía sau nàng.
Tây Lương Mạt lại chỉ cầm chén trà giống như không trông thấy gì hết, không nghe thấy gì hết, chậm rì rì phẩm trà.
Hàn Quý Phi nhìn vẻ bình thản ung dung của nàng, trong lòng cáu, lạnh lùng
tàn nhẫn hỏi: “Ngươi nói ai là nam sủng, trong cung cấm này làm sao có
thể dẫn nam sủng vào?”
Vừa dứt lời, ánh mắt nàng ta dừng trên Phương Quan phía sau Tây Lương Mạt.
Vẻ mặt hắn hờ hững, trái tim Hàn Quý Phi nảy lên một cái – hay là… lẽ nào là hắn?
Nếu thật sự là hắn thì cũng đáng tin.
Nhưng mà… Nếu thân phận nam sủng của hắn lộ ra, cuối cùng chỉ có đường chết.
Tuấn tú lịch sự như vậy, quá đáng tiếc.
Tuy Hàn Quý Phi cảm thấy đáng tiếc nhưng kiếp sống trong cung nhiều năm qua đã sớm luyện ra cho nàng một trái tim lạnh giá và quyết đoán, nhìn nhìn Tuyên Văn Đế ở bên lành lạnh liếc Đưc Vương Phi, nàng vẫn tàn nhẫn nói: “Đức Vương Phi, ngươi cũng biết tư thông với nam tử ở trong cung là tử
tội mê hoặc cung đình, nếu ngươi có nửa câu nói dối có biết hậu quả thế
nào không?”
Đức Vương Phi sớm đã đỏ mắt, oán hặn cắn răng, giơ tay chỉ vào Phương Quan
nói: “Tên đóng giả thái giám kia không phải thái giám thật, mà là nam tử bình thường, nếu bản vương phi nói láo nửa câu bằng lòng bị xử lý theo
cung quy, nếu không, nữ tử không sạch sẽ, mê hoặc cung đình như Trinh
Mẫn Quận Chúa đáng bị nhốt vào phủ Tông Nhân, lột bỏ danh hiệu Quận
Chúa, ban chết!”
Lời này vừa nói ra nhất thời khiến mọi người kinh ngạc mở to mắt, trường hợp vốn có người khe khẽ nói nhỏ cũng im phăng phắc.
Không ai ngờ chỉ muốn xem cảnh náo nhiệt nàng dâu, mẹ chồng cũ trở mặt lại biến thành thế này.
Nhưng ánh mắt mọi người nhìn về phía Tây Lương Mạt đều tràn đầy khinh thường và khinh bỉ.
Không ít tiểu thư quý tộc lập tức lùi khỏi bên cạnh Tây Lương Mạt, giống như
ngồi bên cạnh nàng sẽ lây hơi thở dơ bẩn, oán hận nhìn nàng.
Còn Hàn Quý Phi thừa dịp Tuyên Văn Đế còn chưa phản ứng lại, làm ra vẻ khó xử: “Chuyện này…”
“Thế nào? Nương nương cũng muốn thiên vị loại người dơ bẩn kia sao? Nếu ngay cả người như vậy cũng có thể bình thường bước từ trong cung ra, không
nhận được bất cứ sự trừng phạt nào, thì để những người đàng hoàng thủ
trinh nhiều năm như chúng ta vào chỗ nào, khiến những tiểu thư chưa gả
chồng hôm nay ở đây nghĩ thế nào, bỏ cung quy quốc pháp ở đâu!” Đức
Vương Phi cười lạnh một tiếng, chua ngoa ép hỏi Hàn Quý Phi.
Nếu nói bà ta ép hỏi Hàn Quý Phi, chi bằng nói đang ép hỏi Tây Lương Mạt nàng mới đúng.
Hạng Trang múa kiếm, ý tại Bái Công!*
*Ghi chép về Hạng Trang chỉ có vài dòng ngắn ngủi trong Sử ký – Hạng Vũ bản kỷ, liên quan đến sự kiện Hồng Môn yến: năm 206 TCN, Lỗ công Hạng Vũ bày tiệc ở Hồng Môn (ở phía ngoài đàn Giao của Hàm Dương), mời Bái công Lưu Bang đến dự, mục đích là giết chết Lưu Bang. Nhưng sau khi nghe Lưu Bang giãi
bày, Hạng Vũ muốn từ bỏ ý định. Mưu thần của họ Hạng là Phạm Tăng không cam tâm, sai Hạng Trang vờ múa kiếm giúp vui, tìm cơ hội giết chết Lưu
Bang. Nhưng vì Hạng Bá ngăn trở, nên không thành công.
Đây là sự tích “Hạng Trang vũ kiếm, ý tại Bái công”.
Trong mắt Tây Lương Mạt thoáng qua một tia châm chọc, vẫn không nói gì mà chỉ lẳng lặng ngồi.
Hàn Quý Phi giống như bị Đức Vương Phi ép giận, đập bàn đứng lên: “Đức
Vương Phi, ngươi chớ làm càn, ngươi đang chỉ trích bệ hạ và bản cung đấy à, nếu lời ngươi nói là đúng, bệ hạ và bản cung tự nhiên sẽ điều tra rõ chân tướng, nghiêm trị không tha!”
Nói xong câu đó, nàng ta như hối hận mình lỡ lời, khó xử nhìn về phía Tuyên Văn Đế.
Tuyên Văn Đế thật không ngờ sự tình sẽ diến biến theo lối đâm lao đành theo lao.
Nếu ở trong cung điện, Đức Vương Phi chỉ trích Tây Lương Mạt trước mặt hắn, khiến hắn bẽ mặt thì rất dễ giải quyết, trực tiếp sai Tiểu Liên Tử giết chết bà ta, tuyên bố với bên ngoài Đức Vương Phi ở trong cung bị bệnh
cấp tính mà chết là được, nhưng hôm nay trước mặt nhiều người, hắn không thể không phân tốt xấu mà giết Đức Vương Phi.
Làm vậy càng không chặn được miệng người khác!
Ánh mắt Tuyên Văn Đế nhìn Đức Vương Phi mang theo một tia hung bạo, nếu là
bình thường Đức Vương Phi sớm đã tỉnh táo lại, hiểu được mình đã chọc
giận người không nên chọc, sẽ dẫn tới hậu hoạn khôn cùng.
Nhưng từ khi Đức Vương Phi vì Tây Lương Mạt mà không ngừng mất đi những thứ
quan trọng nhất, lại bị Tư Lưu Phong nhốt trong phủ không thể ra ngoài,
xếp tai mắt mọi lúc mọi nơi giám sát bà ta, Đức Vương Phi đã dần mất đi
lý trí.
Từ một giây bà ta bước vào yến hội, bà ta đã là một lẻ điên rồi.
Một kẻ điện không có lý trí, chỉ biết phải cắn chết mục tiêu của mình, hoặc kéo người mình oán hận cùng xuống địa ngục, nào còn nghĩ được gì khác.
Hàn Quý Phi cười lạnh trong lòng, trên mặt lại làm ra vẻ bất đắc dĩ, do dự
nói: “Làm càn, bệ hạ anh minh thần võ, sao có thể bỏ mặc chuyện này?”
Tuyên Văn Đế hung hăng trừng Hàn Quý Phi nhưng không thể làm gì, hắn đành
nhìn về phía Tây Lương Mạt: “Trinh Mẫn, ngươi nói xem?”
Hoàng Đế bệ hạ trong tình hình này còn chưa giận dữ, trực tiếp hỏi tội Trinh
Mẫn Quận Chúa, có thể thấy đúng như tin đồn, vị Trinh Mẫn Quận Chúa này
là con riêng của Hoàng Đế bệ hạ và Lam Đại phu nhân!
Vài quý công tử đến từ thế gia đại tộc thầm suy ngẫm thánh ý, cũng có người phụ họa Hoàng Đế bệ hạ: “Đúng vậy, vu khống, ai biết có phải Đức Vương
Phi mang oán đến trả thù hay không?”
“Đúng vậy, dù sao cũng phải có chứng cớ mới được.”
Hoàng Đế bệ hạ nghe có người phụ họa lời hắn nói, vẻ mặt hơi thoải mái chút,
lại nhìn Tây Lương Mạt bình tĩnh ung dung, sắc mặt thoáng thả lỏng:
“Trinh Mẫn, nếu ngươi bị người ta oan uổng, trẫm nhất định giúp ngươi
lấy lại công bằng!”
Tây Lương Mạt nghe vậy cuối cùng lại ngẩng đầu, nhìn Hoàng Đế khẽ mỉm cười: “Đa tạ bệ hạ thương xót.”
Hàn Quý Phi thấy có điều không ổn, vì không cho Tây Lương Mạt có cơ hội
xoay chuyển liền nhìn về phía Phương Quan đứng sau Tây Lương Mạt hỏi:
“Tên nội thị kia, đi ra nói chuyện, ngươi tên gì?”
Phương Quan nghe vậy chầm chậm đi ra, khom mình hành lễ với Hoàng Đế và Hàn
Quý Phi, giống như hoàn toàn không biết mình là tiêu điểm bàn luận của
mọi người, bình tĩnh tự nhiên, không kiêu không nịnh nói: “Tại hạ Phương Quan.”
“Ngươi nhậm chức ở đâu, phẩm chất gì, năm nào tiến cung?” Đức Vương Phi the thé quát Phương Quan.
Phương Quan không nói gì chỉ thản nhiên nhìn Tây Lương Mạt một cái như đang
trưng cầu ý kiến nàng, không ngờ Tây Lương Mạt vẫn cầm chén uống trà tựa hồ tất cả mọi chuyện không liên quan đến nàng, cực ung dung, giống như
không gì có thể ảnh hưởng tới nàng.
Đáy mắt Phương Quan thoáng qua một tia u ám, hắn hạ tầm mắt không nói gì.
Mọi người đợi hồi lâu chỉ thấy hai chủ tớ này không nói câu nào, liền cảm thấy khó hiểu, lời thì thầm khó nghe càng lớn.
Mà phản ứng của Phương Quan trong mắt Hàn Quý Phi và Đức Vương Phi chính là biểu hiện của chột dạ.
Hàn Quý Phi lập tức hỏi: “Phương Quan, vì sao ngươi không nói lời nào, hay
là cảm thấy nơi này có người mua chuộc ngươi, không cần lo lắng!”
Lời này ba phải sao cũng được, nhìn có vẻ như nóng ruột thay Tây Lương Mạt, nên kích Đức Vương Phi càng giận, phát điên lên nói: “Thiếp thân chưa
từng mua chuộc bất cứ kẻ nào, rốt cuộc hắn có phải thái giám hay không
nghiệm thân là biết. Thế nào? Hay không dám kiểm tra thực hư?”
Đức Vương Phi nói xong mọi người đều gật đầu.
Đúng vậy, đây là phương pháp trực tiếp nhất.
Còn Tây Lương Mạt lạnh lùng nhìn thoáng qua Hàn Quý Phi, bỗng lộ ra một nụ
cười khẽ không rõ hàm ý, làm cho Hàn Quý Phi thấy lòng rét lạnh, lại
không biết mình đang sợ cái gì.
Tiện nha đầu kia, lẽ nào nó còn xoay người được.
Nàng cũng không nghĩ lần này nhất định có thể giết Tây Lương Mạt, chỉ cần
chắc chắn tội danh lẳng lơ, mê hoặc cung đình của nó thì mặc kệ Tây
Lương Mạt có phải con gái riêng của Hoàng Đế bệ hạ hay không, cả đời này nó đừng mơ ngóc đầu dậy.
Nay Hoàng Đế mê dùng đan dược, có thể sống bao lâu còn chưa biết chừng, đến lúc đó, một tiểu nha đầu nho nhỏ vô quyền vô thế còn không phải mặc
nàng đắn đo sống chết.
Dù sao hôm nay có Đức Vương Phi ngu xuẩn này làm mũi kiếm, nàng chỉ việc
xúi giục Đức Vương Phi, trai cò tranh chấp ngư ông đắc lợi là được.
Mà Phương Quan thấy lúc này Tây Lương Mạt không liếc nhìn hắn lấy một cái, thầm cười lạnh, tiểu nha đầu này, không biết là thật sự không sợ chết
hay ỷ vào sự sủng ái của Hoàng Đế đã cảm thấy tất cả chẳng là gì?
Hừ, đúng là vừa nực cười vừa ngu xuẩn.
Nếu mọi người đều muốn nàng ngã xuống vực sâu…
Thì hắn cũng giúp một tay, đá nàng xuống vực là được.
Ngay lúc này, Tây Lương Mạt như bỗng phát hiện ánh mắt không có ý tốt của
Phương Quan, bỗng giơ lên cái cằm nho nhỏ nhìn Phương Quan, loại ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lẽo này giống như hoàn toàn nhìn thấu tâm tư của
Phương Quan.
Nàng cũng nở nụ cười không có ý tốt, cười khẽ với Phương Quan: “Phương Quan, nếu mọi người đều muốn ngươi nghiệm thân thì ngươi đi nghiệm thân đi,
cũng tiện trả lại sự trong sạch cho bản Quận Chúa.”
Tây Lương Mạt thoải mái như vậy khiến tất cả ngây người, có chút mờ mịt, vị Quận Chúa này luôn không nói gì, dáng vẻ im lặng không giống nữ tử dâm
đãng, mang khí chất của tiểu thư khuê các khiến Đức Vương Phi bên cạnh
như phụ phân phố phường.
Không khỏi nảy ra ba phần nghi ngờ với lời nói của Đức Vương Phi.
Chỉ có Phương Quan là hoài nghi, nhìn chằm chằm Tây Lương Mạt một lúc, tuy
dáng vẻ Tây Lương Mạt nhìn hắn không có vẻ đặc biệt uy hiếp, nhưng giây
tiếp theo hắn bỗng cảm nhận được nguy hiểm kỳ dị.
Chính loại trực giác này đã che chờ Phương Quan liên tiếp tìm được đường sống trong chỗ chết nhiều năm qua.
Lúc này đây, hắn đột nhiên cảm thấy Trinh Mẫn Quân Chúa này nhất định là một người cực nguy hiểm.
Lại thấy Tây Lương Mạt vươn ngón tay nhỏ trắng nõn như ngọc tao nhã phất lá trà trong chén, chậm rì rì thấp giọng nói: “Ngươi yên tâm, nghe lời
Liên công công, chỉ một đao thôi, sư phụ nhanh tay, kỹ thuật lại tốt,
một lát nữa xong việc ở trong phòng tối một tháng, đừng tắm rửa, vết
thương tốt xong ngươi hãy ra, bản Quận Chúa sẽ xin bệ hạ cho ngươi một
chức thái giám quản sự nhị phẩm. Chỗ Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa ta
tự sẽ tìm hai người khác tốt hơn đưa qua, có điều nghe nói trưởng thành
rồi mới thiến quả thật có điểm nguy hiểm, nếu ngươi không vượt qua nổi…
Bản Quận Chúa cũng mai táng rầm rộ cho ngươi.”
Lời nói hết, gương mặt tuấn tú vốn lãnh đạm không lộ vui giận của Phương
Quan cũng phải thoáng qua một tia sợ hãi, nhưng Tây Lương Mạt không cho
hắn cơ hội phỏng đoán nàng đang nói đùa hay đang uy hiếp, chỉ nhìn về
phía Hoàng Đế bệ hạ, hay nói là nhìn về phía Liên công công phía sau
Hoàng Đế bệ hạ: “Bệ hạ, làm phiền Liên công công vậy.”
Liên công công đắm mình trong cung đình nhiều năm, là loại người cực khôn
khéo, lập tức vung tay lên, hai tiểu thái giám không biết xuất hiện từ
chỗ nào bỗng bắt lấy Phương Quan kéo về phía vườn hoa.
Phương Quan muốn giãy dụa hoặc nói chuyện, lại bỗng phát hiện mình há mồm mà
không thể ra tiếng, hai tiểu thái giám bắt lấy mình nhìn như cao gầy lại lực vô cùng lớn, đang nhìn hắn lộ nụ cười âm trầm, dán vào lỗ tai hắn
nói: “Tiểu tử này, hoan nghênh ngươi trở thành người của Tư Lễ Giám, xem bộ dạng ngươi tốt thế này hẳn Đốc Công sẽ rất coi trọng ngươi đấy.”
Dứt lời, mỗi người một bên mang Phương Quan đi.
Từ lúc Tây Lương Mạt nói với Hoàng Đế bệ hạ đến lúc Phương Quan bị kéo đi, chỉ chốc lát ngắn ngủi, Hàn Quý Phi và Đức Vương Phi đều chưa phản ứng
lại.
Cho đến khi một tiểu thái giám đi ra cao giọng nói: “Phương Quan xác thực thân thể sạch sẽ!”
Lời vừa nói ra, mọi người lặng ngắt như tờ.
Mà Đức Vương Phi thì bắt đầu run run, bà ta không ngờ thế lực của Tây
Lương Mạt lớn đến nhường này, thủ đoạn tàn nhẫn đến nhường này, giờ phút này Phương Quan kia nhất định lành ít dữ nhiều!
Tây Lương Mạt lạnh nhạt cúi đầu thưởng trà, thản nhiên khen một tiếng: “Trà ngon.”
Từ đầu tới cuối nàng gần như không liếc mắt nhìn Đức Vương Phi lấy một
cái, đối với một người sắp chết, nàng không có hứng thú nhìn nhiều.