Chính mình vô sỉ còn muốn nói người ta cũng vô sỉ như mình!
Tây Lương Mạt tức giận rút lọn tóc của mình bị lão yêu ngàn năm nào đó nắm trong tay về.
“Là người sẽ có dục vọng, yêu thứ ta yêu, hận thứ ta hận, ma ngăn giết ma,
phật cản giết phật, chỉ vì dục vọng của ta, có gì không thể?” Bách Lý
Thanh chống má biếng nhác nói.
Son trọng tử màu tím nơi khóe mắt giống như đóa mạn đà nở rộ, lông mi dài
đen hoa mỹ hất bóng đen xuống gương mặt trắng nõn như ngọc của hắn.
Lời nói như tùy tiện lại cất dấu sự bừa bãi phóng túng không để tâm đến luân lý, thiên địa, thần phận.
Tây Lương Mạt nhìn hắn có chút giật mình, người này quả nhiên cuồng vọng không gì sánh được!
“Sư phụ như gấm hoa rực rỡ, sống thật tự tại thích ý, có điều nhân gian khó tránh khỏi có lúc lên lúc xuống, ngài không để lại lối thoát như vậy
biết đâu một ngày từ chín tầng mây rơi xuống, sợ là khó tránh khỏi tai
họa gió lạnh nhân gian thiên đao vạn quả.” Tây Lương Mạt trầm ngâm một
lát, cuối cùng vẫn nhẹ giọng nói.
Mấy trăm năm trước trong thời đại kiếp trước của nàng cũng có một vị Cửu
Thiên Tuế, cũng đã từng dưới một người trên vạn người, bao nhiêu người
lập đền thờ trường sinh cho hắn, cuối cùng một khi biến thiên, tân đế
đăng cơ vẫn bị đánh xuống vũng bùn trong nháy mắt, bị nói là hoạn đảng
họa quốc, phán hành hình thiên đao vạn quả, người kia sợ không chịu nổi
ba nghìn chín trăm đao mới treo cổ tự sát.
Sách sử hậu thế còn lên án mấy trăm năm!
“Ha ha, vinh hoa phú quý như mây khói, giai sắc khuynh quốc rồi cũng thành
xương khô… Thế gian này có mấy người có thể lấy mạng bản tọa? Thế sự
thiên hạ đều là một ván cờ, cho dù thiên đao vạn quả thì sao, nếu thân
này của bản tọa chết, trên đường tới hoàng tuyền đại khái sẽ có vô số
vong hồn cung nghênh, hoặc khiến muôn dân chôn cùng cũng là một chuyện
thống khoái.” Hắn cười to, thanh âm cực kỳ dễ nghe, có điều cực kỳ âm mị lại cuồng vọng tùy ý.
Tây Lương Mạt nhìn ánh sáng trong mắt hắn, không có chút do dự, giống như
sống chết với hắn chỉ là một trò chơi, khiến người ta lạnh giá tới tận
xương.
Nếu một người ngay cả sống chết cũng không để trong lòng thì còn gì đáng để sợ hãi?
Là bởi vì đứng trên đỉnh quyền lực nên mới có thể sử dụng thái độ thiên hạ bất nhân, coi vạn vật là trâu chó mà đối xử với sự sống của chính mình
và người khác, hay bởi không còn gì luyến tiếc nên mới chơi trò chơi
nhân sinh?
Tây Lương Mạt có chút mê man, nàng than nhẹ một tiếng.
Ngay cả nàng đã lướt qua cầu Nại Hà sống thêm một lần cũng không bất cần đời được như hắn.
“Hôm nay là đêm tân hôn của nha đầu ngươi, chúng ta cần gì thảo luận nhứng
triết lý khô khan kia, hay ngươi cho rằng có thể lôi kéo vi sư trò
chuyện những thứ không đâu này là có thể sống qua một đêm? Lần trước
trong suối nước nóng dã ngoại vi sư còn chưa dạy xong một khóa kia,
không bằng tiếp tục đi?” Bách Lý Thanh bỗng nhiên nghiêng người, thản
nhiên đè lên người Tây Lương Mạt, nắm đấm chống bên sườn mặt nàng, ngữ
khí cực kỳ đen tối.
“Không được.” Tây Lương Mạt cứng đờ, lấy tay chống lên ngực hắn, nghiến răng
phun ra từng chữ, thuận tiện quay đi tránh khỏi gương mặt rất có tính
xâm lược thị giác kia của hắn, trong lòng thầm mắng, quả nhiên là đại
yêu nghiệt tu luyện nghìn năm, liếc một cái đã nhìn thấu ý nghĩ của
nàng.
“Nhưng vi sư thấy vậy rất tốt mà, xem bộ y phục này thật gò bó, mặc nhiều vậy
ngủ khó chịu, vi sư nhìn mà đau lòng đấy.” Bách Lý Thanh hoàn toàn coi
sự chống đối của nàng là tình thú khi đùa thú cưng của mình.
Tây Lương Mạt chỉ lo đẩy bàn tay đang cởi quần áo của mình, không phòng bị
đưa vành tai như ngọc của mình tới bên môi hắn, Bách Lý Thanh bỗng cúi
đầu cắn vành tai nàng, chậm rãi liếm mút, nỉ non mê hoặc: “Trên đời này
người có thể khiến vi sư tự mình cởi áo cho không được mấy người, vi sư
bị trò yêu ngươi từ chối như vậy đau lòng lắm đấy.”
Đau lòng cục phân chó!
Ta mới đau lòng cộng thêm đau người đây!
Tây Lương Mạt thầm mắng, bi ai không gì sánh được, ba chân bốn cẳng chống lại sự quấy rầy đầy ý đùa giỡn cuả Bách Lý Thanh.
Người này thật là bá đạo lại không biết xấu hổ, đêm tân hôn của nàng cũng đòi tới đây tham dự, thế này là thế quái nào?
Làm như nàng với hắn có gian tình ấy!
Có điều, cuối cùng nàng không chống lại được sự thuần thục lão làng của
đối phương, thoáng cái ngoại bào cùng váy hoa mỹ nặng nề đã bị hắn ném
ra ngoài, chỉ còn lại trung y sa mỏng tơ vàng.
Người kia như đại yêu thú cường đại đùa con thú nhỏ mình thích, ôm nàng,
thỉnh thoảng lại hôn lên môi nàng một cái khiến Tây Lương Mạt để ý trên
thì không để ý dưới, cuối cùng nàng mệt thở hổn hển, không nhịn được níu chặt bàn tay Bách Lý Thanh đang mò vào vạt áo mình, trừng đôi mắt to
long lanh nhìn hắn, cắn răng dữ tợn nói: “Sư phụ, ta không phải thú cưng ngươi nuôi, ta là một nữ hài, là con người, ngươi có thể đừng có động
một chút lại bắt ta đi hết ôm rồi hôn, có thể tôn trọng ta một chút hay
không!”
Gương mặt vốn thanh lệ xinh đẹp của Tây Lương Mạt vì xấu hổ giận dữ mà đỏ
bừng, nàng cũng không biết dáng dấp này của mình quyến rũ mê người tới
mức nào, dung hòa giữa quyến rũ của nữ tử cùng sự ngây thơ của nữ hài,
hiện ra hương vị xiêu hồn lạc phách.
Nhưng sự lạnh giá cùng cố chấp trong đôi mắt nàng hoàn toàn không thể bỏ qua.
Bách Lý Thanh nhấc mắt nhìn nàng chốc lát, nụ cười trên mặt cũng phai nhạt:
“Ngươi đương nhiên không phải thú cưng, ngươi là trò cưng của vi sư, vì
vậy vi sư sủng ngươi, thương ngươi, dạy ngươi võ công, giải quyết hậu
quả cho ngươi. Nhưng ngươi cũng đừng quên, bản tọa chưa bao giờ làm
chuyện không có lời. Thế nào? Khi tìm tới bản tọa định ra giao dịch,
ngươi tưởng bản tọa sẽ để ngươi cần thì cứ lấy?”
Tây Lương Mạt có chút khó xử: “Có thể không cần dùng phương thức này không?”
Bách Lý Thanh nhìn thiếu nữ dưới thân, bỗng đứng dậy lạnh nhạt nhếch môi:
“Ngươi cảm thấy hiện tại ngươi có tư cách đàm phán với vi sư sao?”
Trời đông cực kỳ lạnh, bên ngoài đã có tuyết dày ba thước, màu trắng bao phủ khắp nơi, trong tân phòng tuy đốt địa long nhưng không thể ấm áp như
mùa hè mùa thu, đặc biệt sau khi Bách Lý Thanh đứng dậy, Tây Lương Mạt
cảm thấy một cỗ hàn khí kéo tới trên người, khiến nàng khẽ run lên.
“Vi sư cũng không thích ép buộc ở phương diện này, nếu ngươi không muốn vi
sư đương nhiên sẽ không miễn cường, giúp vi sư thay y phục đi.” Bách Lý
Thanh lười biếng lại lãnh đạm đứng dậy mặc quần áo, đi về phía chiếc
gương to.
Tây Lương Mạt nhìn bóng lưng thon dài lạnh lùng, cầm trên tay áo choàng hoa mỹ của hắn, ngón tay vì quá dùng sức mà trở nên trắng bệch, nàng cắn
chặt môi dưới.
Đúng vậy, ngay từ đầu nàng đã cảm thấy bằng sự thông minh nho nhỏ của mình
sẽ chỉ chịu cho những thứ nàng muốn cho, nhưng từ một khắc kia bắt đầu
hắn đã hiểu rõ thủ đoạn của nàng, có điều có hứng nên mới đùa với nàng
thôi.
Hôm nay hắn muốn đòi lấy thù lao mà hắn muốn.
Đồng thời khiến nàng hiểu được bản thân ở trước mặt hắn là nhỏ bé đến mức nào.
Chí ít cho tới bây giờ nàng không thể cung cấp thứ hắn muốn, thậm chí còn không biết hắn cần thứ gì từ nàng.
Nàng luôn tự nhận mình là một người công bằng, nếu nàng đã chiếm được từ hắn thứ nàng muốn, thì cho dù Bách Lý Thanh muốn thân thể này cũng có sao?
Khi đó, khi nàng quyết định gả cho Tư Lưu Phong cũng đã vì tự do hơn mà
bằng lòng lấy hôn nhân trao đổi, vậy thì trả giá nhiều thêm một chút có
là gì? Đây chỉ là một cuộc giao dịch, nàng chỉ cần bảo vệ tốt trái tim
mình là đủ rồi!
Nàng cúi đầu không có nghĩa là chịu thua, chỉ đang thoái nhượng, kiếm sĩ ưu
tú nhất rút thanh kiếm của mình về chỉ vì đang tìm cơ hội tốt nhất để
đánh bại đối thủ mạnh.
Tây Lương Mạt hít sâu một hơi, buông xuống trường sam đang định mặc lên
người, chỉ mặc chiếc áo yếm mỏng cùng một chiếc váy đỏ bị Bách Lý Thanh
kéo ra, chậm rãi đi tới trước mặt Bách Lý Thanh, ngẩng đầu nhẹ giọng
nói: “Đừng đi.”
Tầm mắt Bách Lý Thanh hạ xuống nhìn thiếu nữ sắc mặt hơi tái, rõ ràng kiêu
ngạo hơn ai hết, tự tôn hơn ai hết, nhưng nay lại cúi cái đầu ngẩng cao
của nàng bày ra tư thế thuần phục trước mặt hắn, gáy ngọc uốn lượn nhẵn
nhụi sáng bóng đến kỳ lạ, giống như viên đá quý đẹp nhất mê hoặc người
ta chạm vào.
Bộ ngực thiếu nữ no đủ hơi nâng lên, khóa trong cái yếm như nụ hoa chờ nở
rộ. Toàn bộ thân thể nàng như vì xấu hổ mà hiện ra trạng thái căng
thẳng.
Nếu hắn không đoán sai, trong đôi mắt đang cúi gằm của nàng đang lóe lên
ánh sáng nhẫn nhịn lạnh giá, tư thế hơi khom người ẩn nhẫn chỉ vì đợt
tiến công tốt hơn, tựa như… chính hắn nhiều năm trước.
Nhưng hắn không để ý.
Thậm chí có chút chờ mong con vật nhỏ chính tay mình nuôi dưỡng có một ngày
biến thành mãnh thú móng vuốt sắc bén đủ cơ trí cùng thân thể mạnh mẽ
dồn người ta vào đường chết, chờ mong một ngày nàng sẽ giơ lưỡi đao sắc
bén về phía mình.
“Vi sư biết ngươi không cam lòng, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, trước khi ngươi
có năng lực thay thế vi sư, giết vi sư, ngươi không thuộc về chính
ngươi, không thuộc về bất cứ kẻ nào, ngươi thuộc về ta!” Bách Lý Thanh
nâng cằm nàng lên nhỏ nhẹ nỉ non bên tai nàng như đang nói với tình
nhân, nhưng hắn từ trên cao nhìn xuống, trong đôi mắt là bóng tôi cùng
sương mù, còn có dục vọng mãnh liệt như muốn hoàn toàn cắn nuốt linh hồn nàng.
Tây Lương Mạt khiếp sợ ngẩng đầu, ánh mắt lạnh giá không cam lòng không kịp che giấu ánh thẳng vào mắt Bách Lý Thanh, vì vậy nàng trực tiếp không
che giấu nữa mà nhìn thẳng vào sâu trong cặp mắt mỹ lệ lại tràn ngập cảm giác ép bức cùng bạo ngược của hắn, sau đó buông lông mi, bình tĩnh hòa hoãn nói: “Vâng, đồ nhi nhất định sẽ không để sư phụ thất vọng.”
Giết hắn sao?
Có đôi khi, thật ra thỉnh thoảng nàng cũng có ý nghĩ như vậy…
Tiếng “vâng” chưa kịp rơi xuống đất, một bóng ma thon dài phủ xuống, cánh môi mềm mại nhẵn mịn của Tây Lương Mạt đã bị Bách Lý Thanh cúi người mạnh
mẽ cuốn lấy, không chút khách khí xâm nhập vào khoang miệng nàng, thậm
chí mút lấy đầu lưỡi nàng, sau đó nàng chỉ cảm thấy vòng eo thắt chặt,
Bách Lý Thanh đã nhẹ nhàng ôm lấy nàng đi thẳng về phía giường lớn.
Màn đỏ bị hắn nhẹ nhàng phất xuống.
***
Nến đỏ nhỏ giọt như nước mắt, khi cây nến mạ vàng cháy chỉ còn non nửa, Tây Lương Mạt đã mệt mỏi ngủ thiếp đi, sau khi lĩnh giáo thú vui nam nữ
dưới thân Bách Lý Thanh một lần nữa, nàng đã không còn sức chống cự vòng tay của Bách Lý Thanh đang ôm lấy nàng, dùng một tư thế nàng cực kỳ
không quen mà co người ngủ say.
Tây Lương Mạt siết chặt gối đầu, trước khi mơ màng ngủ trong đầu thoáng qua một câu cảm thán cuối cùng – ai nói thái giám không thể làm chuyện đó
là an toàn, bọn họ còn vô số thủ đoạn để dày vò phụ nữ hơn cả đàn ông
bình thường.
Bách Lý Thanh nhìn một viên ru by bóng loáng trên lỗ tai người trong lòng,
theo động tác của nàng lăn vào vùng đất êm dịu bên dưới cái yếm, màu đỏ
nổi bật trên bầu ngực trắng như tuyết, mê người đến khác thường.
Ánh mắt hắn không khỏi nheo lại, vươn ngón tay nhẹ nhàng lấy ra khỏi ngực
nàng, xoa vuốt chốc lát rồi cài lên lỗ tai trái của mình, sau đó không
biết nghĩ gì mà nhìn thiếu nữ trong lòng một lúc lâu mới ôm nàng ngủ.
Đang lúc hỉ phòng trình diễn cảnh xuân vô hạn thì một căn phòng khác bên
phía nhà kề phía đông luôn truyền ra những tiếng động kỳ quái. Nhưng khi có nha đầu Đức Vương phủ tò mò muốn đi xem lại bị Hà ma ma cười sai
người ngăn cản, dẫn tới phòng phía tây uống rượu.
Trong màn đêm đen phía phòng đông, có tiếng cô gái ngạc nhiên vang lên, Bạch
Nhụy nhìn nam tử một thân ám vệ Tư Lễ Giám đen kịt trước mặt.
“Mị Thất! Ngươi… Không phải ngươi quay về phủ Cửu Thiên Tuế dưỡng thương sao? Vì sao lại ở đây?”
Bạch Nhịu nhìn người kia lột cái khăn che mặt xuống lộ ra gương mặt vô cảm,
đường nét tuấn dật khiến nàng có chút ngượng ngùng dựa vào cửa.
Mị Thất cúi đầu nhìn Bạch Nhụy, bỗng thản nhiên hỏi: “Ngày ấy, Đốc Công
muốn chúng ta quay về Hình Ngục Tư Lễ Giám lĩnh phạt, là ngươi cầu xin
Quận chúa, để Đốc Công thả chúng ta phải không?”
Bạch Nhụy hơi đỏ mặt, cũng may trong phòng tối om nên không ai biết, liền
gật đầu: “Ta nghe Quận chúa nói Hình Ngục rất đáng sợ, đứng đi vào nằm
đi ra, ngươi đã cứu ta một mạng ta đương nhiên sẽ không nhìn ngươi đi
chịu chết, ngươi cũng không cần cảm tạ ta.”
Lớn tiếng nói xong nàng xoay người định đi, nhưng cửa vừa hé ra một khe đã bị đôi tay dài đè lại, đóng chặt.
Bạch Nhụy bị động tác của hắn làm hoảng sợ, tức giận xoay người, một tay
chống nạnh một tay chỉ lên ngực hắn, mạnh mẽ mắng: “Ngươi làm cái gì
vậy? Có bệnh à? Chúng ta còn phải đi xem khi nào Quận Mã gia về đây,
ngươi cản đường ta làm gì?”
Theo Tây Lương Mạt lâu, tính tình Bạch Nhụy bị nàng dung túng đến mức ngày
càng bất cần, từ tiểu nha đầu khúm núm lúc trước trở nên mạnh mẽ hơn.
“Vì sao?” Mị Thất liếc nhìn ngón trỏ thon thon đang chọc tới của nàng, bỗng hỏi một câu không đầu không đuôi.
“Cái gì?” Bạch Nhụy sửng sốt.
“Vì sao phải cứu ta? Ngươi không phải rất ghét ta làm chuyện đó với ngươi
sao?” Trong giọng nói lạnh giá như băng của Mị Thất nhiều thêm một tia
hoang mang.
Bạch Nhụy đờ người, gương mặt trái xoan đỏ bừng, lắp bắp nói: “Chuyện đó…
Chuyện đó… Dù sao… Dù sao đã xảy ra rồi, ngươi cũng không phải cố ý, ta… Vậy… Cho qua đi!”
Mị Thất vô cảm cúi đầu nhìn Bạch Nhụy. Trong đêm tối, ánh sáng mông lung
của đèn lồng đỏ theo khe cửa chiếu vào, rọi lên mặt mày tinh xảo đáng
yêu của nàng, khiến nàng trông có vẻ bớt ngây thơ, thay vào đó là xinh
đẹp hơn.
Hắn nhớ đêm đó trên Thu Sơn, hắn phụng mệnh tiểu thư khiêng Bạch Nhụy đi,
chạy về phía chân núi, nhưng người trên vai vẫn một mực vừa khóc vừa
giãy muốn về sống chết với tiểu thư nhà nàng.
Mị Thất là một sát thủ, hoặc nói theo định nghĩa Bách Lý Thanh đặt cho bọn họ là thích khách.
Có nhân sĩ giang hồ từng xếp hạng mười đại sát thủ đỉnh cao trên Diêm La
Điện, nhưng không một ai biết thật ra sát thủ cùng thích khách tốt nhất
đều ở Tư Lễ Giám.
Bởi vì tất cả những người từng gặp bọn họ đều đã chết.
Từ khi hắn bắt đầu hiểu chuyện đã tiếp nhận huấn luyện, huấn luyện, rồi
lại huấn luyện, giết người, giết người, rồi lại giết người!
Người trong Mị Bộ là công cụ sắc bén nhất để giết người, dựa theo năng lực
cùng chiến tích giết người mà xếp từ cao xuống thấp, hắn đứng hàng thứ
bảy, tay đã tắm máu của ba trăm bảy mươi sáu người.
Thế nhưng hắn chưa từng bảo vệ một người.
Mị Bộ cũng không chấp hành nhiệm vụ như vậy, đó là nhiệm vụ của Ảnh Bộ.
Vì vậy khi được nhận nhiệm vụ hắn có chút không cam lòng, nhất là đối mặt với một nữ hài tử như Bạch Nhụy.
Cho nên, trong lúc mất kiên nhẫn hắn trực tiếp điểm huyệt nàng, khiến nàng
nói không nên lời, cũng không thể tùy ý nhúc nhích rồi khiêng nàng đi,
đúng là đơn giản hơn không ít.
Thế nhưng số lượng giáo đồ Thiên Lý Giáo trên Thu Sơn nhiều hơn nhiều so
với dự đoán của hắn, một mình hắn mang theo Bạch Nhụy xuống núi, xuống
đến chân núi lại đi nhầm vào doanh địa của bọn chúng.
Trong tình huống khẩn cấp, hắn lẻn vào một lều trại vặn gãy cổ hai giáo đồ
Thiên Lý Giáo, cởi y phục của bọn chúng thay vào, nhưng lúc đó có không
ít giáo đồ Thiên Lý Giáo trở về lều trại chuẩn bị nghỉ ngơi, bọn chúng
cướp bóc không ít tài sản cùng tỳ nữ của phủ Tĩnh Quốc Công, đang khiêng về định hưởng thụ.
Tiếng nữ tử khóc hô cùng tiếng nam tử cười dâm đãng vang lên khắp doanh địa,
nếu để bọn chúng phát hiện, một mình hắn đào tẩu không thành vấn đề
nhưng hắn còn mang theo Bạch Nhụy, vì vậy hắn liền đâm lao đành theo
lao, kéo tung tóc Bạch Nhụy ra, dưới ánh mắt sợ hãi lại tức giận của
nàng xé bỏ y phục Thiên Lý Giáo trên người nàng, để lộ thân thể tuyết
trắng của nàng, nằm trên người nàng ra vẻ rất hưởng thụ.
Quả nhiên bọn giáo đồ Thiên Lý Giáo đang định vào vừa giật mình vừa hoảng
hốt, ngay sau đó bọn chúng liền dâm đãng cười lớn muốn tới ăn hôi, bị
hắn hùng hổ mắng đi, bọn chúng tuy giậm chân lui ra ngoài nhưng vẫn ngồi xổm trước lều không đi.
Vì vậy hắn đành cởi bỏ á huyệt của Bạch Nhụy, ép Bạch Nhụy cùng hắn diễn một hồi đông cung kịch.
Tư Lễ Giám huấn luyện tuy tàn khốc dị thường lại chưa từng keo kiệt với
đám thích khách cao cấp bọn họ. Trong khi đám vương công đại thần phải
tốn rất nhiều tiền để cầu kiến các hoa khôi mỹ lệ của Hồng Tụ Chiêu thì
bọn họ đang nằm trong phòng mình hưởng thụ hoa khôi đẹp nhất Hồng Tụ
Chiêu cẩn thận hầu hạ, nếu bọn họ thích thậm chí có thể hưởng dung đêm
đầu ngây ngô của con chim non.
Tiền tài, mỹ nhân, Thiên Tuế gia đối với những người trung thành lại có năng lực rộng rãi đến mức làm người ta phải ghen tị, tất cả sát thủ, thích
khách đều không có sức chống cự với sự hưởng thụ như vậy, ai biết ngày
mai còn mạng nữa hay không?
Vì vậy Mị Thất không xa lạ với chuyện nam nữ, huống hồ đây là lúc cứu
mạng, nhưng hắn biết Bạch Nhụy là xử nữ, để cho thật hắn không chút nể
tình ép nàng phát ra tiếng khóc hô thảm thiết cùng tiếng rên rỉ, lưu lại vô số dấu hôn trên da thịt mềm mại của nàng, phủ lên từng tấc thân thể
nàng.
Thế nhưng cuối cùng không thật sự động vào nàng.
Cho đên khi nhóm giáo đồ Thiên Lý Giáo nhận được lệnh rút lui, không cam
tâm tình nguyện mắng chửi bỏ đi, Bạch Nhụy đã khóc đến mức suýt hôn mê
bất tỉnh.
Nàng là một khuê nữ hoa cúc, nào biết chuyện gì, chỉ cho rằng mình đã thất
thân, mặt đầy nước mắt, thất hồn lạc phách đứng lên, ngay cả y phục cũng không mặc được, khi mặc y phục xong lại bỗng rút kiếm điên cuồng công
kích hắn.
Khiến hắn không thể điểm huyệt nàng lần thứ hai, khiêng nàng xuống núi.
Hắn tinh tường nhớ kỹ ánh mắt nàng nhìn hắn tràn đấy thống hận, sợ hãi cùng sát ý, tựa như ánh mắt những người bị hắn giết người thân.
Khi á huyệt bị đểm, nàng ghé vào lỗ tai hắn nói rõ ràng: “Ta nhất định sẽ giết ngươi, ngươi nhớ cho kỹ, Mị Thất!”
Hắn không để trong lòng, bởi vì hắn biết ngươi muốn hắn chết rất nhiều,
huống hồ lúc này xuống núi hắn đã lạc mất tiểu thư, Thiên Tuế gia nhất
định sẽ không tha cho hắn cùng Mị Lục đã tùy ý làm hỏng nhiệm vụ.
Hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Quả nhiên, sau việc Thu Sơn chấm dứt, Liên công công tự mình tới thông báo
cho hắn cùng Mị Lục tạm thời trong nửa năm không cần làm nhiệm vụ, nộp
thẻ bài lên.
Người trong Mị Bộ bọn họ là tử sĩ trải qua huấn luyện đặc biệt, ngâm trong
nước thuốc Thiên Tuế gia tự mình điều chế, bình thường đao kiếm kề thân
cũng không thể bị thương đến căn bản, muốn bọn họ dưỡng thương nửa năm
không cần nhận nhiệm vụ…
Nghĩ cũng biết sẽ là hình phạt kinh khủng thế nào, bọn họ cũng không oán hận nhiều, đây vốn là quy tắc của tử sĩ, bất luận nguyên nhân gì, bỏ qua
nhiệm vụ, khiến mục tiêu chạy trốn sẽ bị phạt.
Mà lần này, bọn họ bỏ qua nhiệm vụ, khiến mục tiêu bảo vệ mất tích, thiếu
chút nữa còn mất mạng, đương nhiên phải nhận nghiêm phạt từ Ngục Hình,
ngay cả Liên công công còn bị đánh một trăm gậy, treo trên cọc trước của Hình Ngục đủ năm ngày, hấp hối mới được rộng lượng tha thứ.
Thế nhưng kỳ dị là, bọn họ cho rằng bản thân vào Ngục Hình không bị lột da
nửa người cũng bị cắt thịt tại chỗ, thậm chí là hình phạt thối rữa, thì
Thắng công công lại chỉ đánh mỗi người một trăm năm mươi gậy, treo trên
cọc trước cửa Hình Ngục như Liên công công bảy ngày đã được thả ra.
Chân bị gãy còn bị treo, ngay cả đại phu Tư Lễ Giám tới trị liệu gãy chân
cho bọn họ cũng phải treo, đây là chuyện vô cùng thống khổ, nhưng so với tưởng tượng của bọn họ tốt hơn nhiều.
Điều dưỡng một tháng, cơ bản đã có thể ra ngoài làm nhiệm vụ.
Có điều không biết vì sao, Thiên Tuế gia vẫn đưa hắn cùng Mị Lục về bên
cạnh tiểu thư, chỉ có Thắng công công tới nói một câu kỳ quái: “Các
ngươi mệnh tốt, cứu hai nha đầu ngược lại có phúc khí.”
Vì vậy, chuyện đầu tiên sau khi tới ngoại trừ bảo vệ tiểu thư chính là muốn hỏi Bạch Nhụy vì sao cứu hắn?
Chuyện này không hợp với logic.
Nay Thiên Tuế gia đang ở trong phòng, bên ngoài đương nhiên có Mị Nhất cùng Mị Nhị ngồi canh, không tới phiên hắn nhúng tay.
Vừa vặn rảnh rỗi, hắn nhờ Hà ma ma gọi nha đầu này ra hỏi một câu.
Nhưng nha đầu kia nói nhẹ nhàng đến dị thường.
“Cho qua?” Mị Thất suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Vậy ngươi không định giết ta?”
Ngữ khí kia nghe nhẹ nhàng ngược lại có chút ý vị cười nhạo.
Bạch Nhụy liền tức giận, mặt đỏ lên, bày dáng ấm trà chọc lồng ngực rộng lớn của hắn, chua ngoa nói: “Giết ngươi, ta giết ngươi thế nào? Ta đánh
thắng được ngươi sao? Còn không bị ngươi đè ra cần thì cứ lấy!”
Tên cao to này tỏ ra nói lời cảm tạ, thật ra tới chê cười nàng không bằng người mới đúng!
“Tiểu thư vốn mặc kệ chuyện của Tư Lễ Giám các ngươi, uổng công ta cùng Bạch Ngọc còn cầu xin cả nửa ngày, hừ!”
Bạch Nhụy rất căm giận, có ai cảm ơn người ta như thế không?
Khi đó nàng khóc lóc kể lể với Đại tiểu thư một phen, được Đại tiểu thư
khai sáng đã biết hắn thật ra vì cứu mình mới làm vậy, thế nhưng trong
lòng vô cùng khó chịu, luôn cảm thấy mình không sạch sẽ.
Nhưng Đại tiểu thư nói, nữ tử là người, nam tử cũng là người, không có gì
khác biệt, bản thân không mất miếng thịt nào lại không thật sự thương
tổn, hoàn toàn không nên để quan niệm gì mà “trinh tiết ép bức phụ nữ
phong kiến” trong lòng.
Nàng mới khá lên một chút, ngày ấy thấy tiểu thư cùng Hà ma ma thở dài, nói
không cần Bạch Nhụy nàng ra tay Mị Thất cùng Mị Lục đều phải bị phạt,
không biết có thể sống sót đi ra hay không, tiếc cho thân thủ tốt như
vậy.
Nàng mới biết thì ra hắn phải chịu hình, hơn nữa không rõ sống chết.
Không biết vì sao từ đêm đó trở đi, khi ngẩn người trước mắt nàng luôn hiện
lên đôi mắt sắc bén lạnh giá cùng đôi môi mỏng mím chặt của hắn, dáng vẻ hắn khi ôm mình vội vàng chạy đi, che chở trước mình, ẩu đả với Thiên
Lý Giáo, thậm chí cảm giác run rẩy khi môi hắn đụng tới da mình.
Luôn có chút không yên lòng, nàng nên cảm thấy vui vẻ có điều vui vẻ không nổi.
Vừa vặn Bạch Ngọc cũng cảm thấy Mị Lục cứu nàng cũng vì nghe theo mệnh lệnh của tiểu thư mà thôi, không nên vì vậy mà chịu nghiêm phạt, tìm tới
nàng đề nghị tới trước mặt tiểu thư cùng Hà ma ma cầu xin.
Nàng do dự một chút rồi đồng ý.
Uổng công nàng nghe nói hắn gãy chân còn rất lo lắng, nhưng người này khỏe rồi đến tạ ơn nàng, ngược lại thành chọc giận nàng!
Mị Thất tuy hiểu chuyện nam nữ trên giường nhưng đây chỉ là một loại giải
tỏa, đối với nữ hài tử lại không biết gì, nào hiểu được trong đầu nàng
vì sao có nhiều suy nghĩ như vậy, thế nhưng hắn vẫn bắt được trọng điểm: “Hiện tại ngươi muốn ta tạ ơn ngươi sao?”
“Không cần, ngươi giữ lấy cho mình đi!” Bạch Nhụy nghe khẩu khí hắn thế nào
đều có ý tứ châm chọc mình, tức giận liếc xéo một cái rồi xoay người bỏ
đi.
Nhưng khe cửa vẫn bị Mị Thất đóng cái “rầm”.
“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào!” Bạch Nhụy quay sang trừng mắt với hắn, xòe
tay ra trước mặt hắn: “Ngươi nói ngươi tới cảm tạ ta, tốt xấu cũng có
chút thành ý chứ!”
Tiền đâu?
Vàng đâu?
Bạc đâu?
Hay là đồ trang sức?
Mị Thất cúi đầu nhìn bàn tay mềm mại của nàng, sau đó nhìn nàng, nghiêm
mặt suy tư chốc lát nói: “Ta nghĩ cũng nên cho ngươi một hứa hẹn.”
Nói xong, dùng tốc độ sét đánh bỗng ôm mặt Bạch Nhụy, trực tiếp phủ lên
cánh môi mềm mại của nàng, ngựa quen đường cũ đẩy môi nàng ra, tiến quân thần tốc, cướp lấy mật ngọt của tiểu nha hoàn ngây thơ.
Bạch Nhụy hoàn toán choáng váng, chỉ cảm thấy trong miệng, trên mũi mình
tràn đầy hơi thở nam tính, bá đạo lại lạnh giá, giống một thanh kiếm sắc bén, khiến tiểu nha hoàn không hiểu sự đời không nhịn được run rẩy.
Mị Thất trằn trọc hôn môi nàng một lúc mới ngẩng đầu lên, tiếng nói có chút khàn khàn mị hoặc: “Thế nào? Hứa hẹn này được chưa?”
Các huynh đệ nói đối với nữ nhân phải dùng sức mạnh mới có thể sảng khoái,
như vậy nha đầu này chắc sảng khoái rồi, cảm nhận được thành ý của hắn
rồi chứ?
Nào biết đâu rằng vừa nói xong Bạch Nhụy bỗng vung tay cho hắn một cái tát lên gương mặt tuấn tú.
Mị Thất thân là sát thủ nhất đẳng, động tác nhanh vô cùng, sao có thể để
nàng động tới mình? Tay cản lại cầm tay Bạch Nhụy trong tay, mắt lạnh
cau mày nhìn nàng: “Ngươi làm gì vậy?”
Một cái tay khác của Bạch Nhụy lại vung lên, Mị Thất nhanh tay lẹ mắt chộp lấy.
Hắn khó hiểu nhìn nha đầu trước mặt: “Ngươi làm sao vậy?”
Lẽ nào vừa rồi hắn không thỏa mãn nàng? Biểu hiện chưa đủ thành ý?
Chẳng lẽ nàng giống như hoa khôi Hồng Tụ Chiêu, thích đánh một chút mới cảm thấy sảng khoái?
Chuyện này, cũng không phải không thể.
Mị Thất suy tư xong tận lực ôn tồn nói: “Ngươi thích phương thức gì? Lẽ
nào thích bị dây trói, hay là treo lên mới cảm thấy vui vẻ?”
Hai bàn tay Bạch Nhụy đều bị đối phương cầm trong tay, thấy Mị Thất bỗng
hỏi vậy, nàng có ngốc cũng biết hắn không hỏi lời gì hay, nhất thời cảm
thấy uất ức tới cực điểm, nàng “oa” một tiếng khóc lớn lên.
“Hu hu hu…”
Mị Thất liền choáng váng, thật không hiểu được, thế này là sao?
“Ngươi ức hiếp ta, ngươi… Ngươi không biết xấu hổ, ta muốn nói với Đại tiểu
thư, để người bảo Cửu Thiên Tuế lột da ngươi, hu hu hu…!” Bạch Nhụy gào
khóc, không ngừng giãy dụa, đau lòng đến cực điểm, đồ vô liêm sỉ này,
uổng nàng còn lo lắng cho hắn!
Nói không chừng hắn chính là một tên sắc ma, khi đó hoàn toàn không vì cứu nàng mà thuần túy vì muốn ức hiếp nàng mới làm vậy!
Bây giờ còn tới vũ nhục nàng!
Hu hu, sớm biết vậy đã mặc hắn chết cho xong!
Nhìn tiểu nha đầu trước mặt ra sức giậm chân, rơi lệ, giống như cực kỳ
thương tâm, trong lòng Mị Thất bỗng tê rần, tay chân luống cuống.
Hắn đối phó với hoa khôi phong tình vạn chủng thì được chứ đối phó với một tiểu nha đầu thì hoàn toàn không biết làm thế nào.
“Ngươi… Ngươi đừng khóc mà, là ngươi đòi thành ý nên ta mới cho.” Mị Thất thở
dài, lại không định buông tiểu nha hoàn đang giãy dụa trong lòng ra.
Hắn thông minh biết rằng một khi buông ra tiểu nha đầu này sẽ bỏ chạy,
không chỉ chạy còn có thể hận hắn cả đời, coi hắn như kẻ thù, hận không
thể uống máu hắn, ăn thịt hắn, như hiện tại…
Bạch Nhụy không chạy được sắp phát điên rồi, cúi đầu bất cần cắn lên cánh tay hắn, dùng sức mà cắn.
Thành ý! Thành ý cái đầu hắn! Thành ý của hắn chính là tới vũ nhục nàng!
Mị Thất một chút cũng không thấy đau, chỉ cảm thấy như một con mèo nhỏ
đang đu trên cánh tay mình, nước mắt lưng tròng, dáng vẻ tức tối, lại
rất… đáng yêu.
Mị Thất cau mày nhìn chằm chằm Bạch Nhụy cắn chặt cánh tay mình, rất khó
hiểu, cuối cùng thở dài một hơi: “Ngươi đừng phản ứng kích động như vậy, ta không phải ức hiếp ngươi, ta chỉ muốn lấy ngươi thôi mà.”
Bạch Nhụy hầm hừ một lúc không phản ứng lại, chờ khi tiêu hóa xong lời hắn
nói nàng mới hoàn toàn choáng váng, vẻ mặt không dám tin nhìn Mị Thất,
cho rằng mình nghe nhầm: “Ngươi… Ngươi nói cái gì?”
Mị Thất cúi đầu nhìn, nàng ngốc nghếch há hốc miệng, trên đó còn dính máu
hắn bị nàng cắn ra, liền cảm thấy rất thú vị, hiếm có nhếch khóe môi một cái: “Ta nói ta muốn lấy ngươi, ngày mai sẽ cầu hôn trước mặt tiểu
thư.”
Hắn rốt cục có chút hiểu vì sao nha đầu này biểu hiện như vậy, “thành ý” mà nàng hiểu cùng “hứa hẹn” hắn nói căn bản không liên quan đến nhau.
Bạch Nhụy thật sự không tiêu hóa nổi tin tức này, mặt đỏ phừng phừng, thét chói tai: “Ai muốn gả cho ngươi? Ngươi có bệnh chắc?”
Mị Thất cau mày: “Thế nhưng ngươi đã bị ta xem thân thể, sờ cũng sờ rồi, lẽ nào ngươi còn có thể gả cho nam nhân khác sao?”
Hà ma ma nói Bạch Nhụy là một cô nương đơn thuần trong sạch, không giống
với những người ở Hồng Tụ Chiêu, vì vậy hắn suy nghĩ một hồi, cảm thấy
quà cảm ơn tốt nhất chính là cưới nàng, về phần tiền bạc…
Thiên Tuế gia rất rộng rãi với bọn họ, vì vậy hắn không hề thiếu tiền, nàng
gả cho hắn rồi sau này tiền kia đương nhiên là của nàng.
Bạch Nhụy tuy gần đây có xu thế mạnh lẽ lên nhưng bản chất vẫn là một tiểu
cô nương thích cùng đám nha hoàn kể chuyện tài tử giai nhân, thấy gia
đinh tuấn tú còn đỏ mặt.
Nào ngờ được lần đầu tiên được cầu hôn lại là tên háo sắc từng sàm sỡ mình, còn ra vẻ đương nhiên thẳng thừng hôn nàng, nói muốn lấy nàng.
Chẳng có chút không khí trước hoa dưới ánh trăng nên có khi thảo luận chuyện này.
Hơn nữa Mị Thất còn không chút khách khí vứt tới một câu như vậy, nàng còn có thể gả cho ai?!
Nhất thời, trái tim nhỏ bé của Bạch Nhụy nát thành tám miếng, nước mắt lưng
tròng, hung dữ nhìn chằm chằm Mị Thất gào lên: “Ta gả cho ai cũng không
gả cho tên háo sắc vô sỉ như ngươi!”
Hắn đang uy hiếp nàng mà, rõ ràng hắn muốn được đằng chân nâng đằng đầu.
Nói xong, nàng liền xoay người, nhưng sau đó lập tức quay đầu lại trừng Mị
Thất một cái: “Ngươi còn không để ta ra ngoài, ta sẽ chết cho ngươi
xem!”
Lần này Mị Thất không ngăn nàng, có chút buồn bực nhìn Bạch Nhụy chạy mất
như gặp ma, nàng chết cho hắn xem với chuyện hắn có để cho nàng ra ngoài hay không có liên quan gì sao?
Chẳng lẽ không phải nên nói, nếu hắn không để nàng ra ngoài nàng sẽ giết hắn mới đúng chứ?
Có điều hắn vẫn cảm thấy hơi rầu rĩ sờ mặt mình, Cầm hoa khôi, Vũ hoa khôi của Hồng Tụ Chiêu đều rất thích hắn, lẽ nào gần đây hắn biến dạng?
Không được cô nương thích nữa rồi, nếu không vì sao nha đầu Bạch Nhụy kia lại từ chối hắn?
…
Một đêm động phòng hoa chúc, hai nơi sầu.
***
Sáng sớm ngày hôm sau, Tây Lương Mạt thức dậy rất sớm, trong một giây vừa mở mắt nàng đã biết người ôm lấy mình ngủ phía sau đã biến mất từ lúc nào.
Người kia, tựa như mây trên trời đêm, hay thay đổi, tới không báo trước, đi không ai hay.
Nếu không phải trên người nàng chỉ đắp một chiếc chăn dày, mà thân thể dưới chăn chỉ mặc một cái yếm mẫu đơn màu đỏ, đại khái chính nàng cũng cho
rằng cuộc triền miên cùng hồi đấu tâm đấu sức đêm qua chỉ là giấc mộng
Nam Kha.
Có điều, không biết mộng này ngày nào mới tỉnh.
Nàng ngẩn người nhìn tấm màn hoa mỹ đỏ thẫm trên đầu, có chút phiền muộn.
Trong đêm động phòng hoa chúc, nàng cùng người khác qua một đêm mê ly trên chính chiếc giường uyên ương long phượng này.
Nói đi nói lại, nàng đúng là… đủ vô sỉ.
Khóe môi Tây Lương Mạt gợi lên một nụ cười buồn bã.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa “cộc cộc”, Bạch Ngọc cùng Bạch Trân nằm
trên bàn ngủ cũng giật mình tỉnh giấc, hai người không biết vì sao bản
thân đột nhiên lại ngủ thiếp đi, may mà trong tân phòng đốt địa long,
tuy rằng rất khó chịu nhưng không đến mức cảm lạnh.
Bạch Ngọc nhìn sắc trời rồi đi hầu hạ Tây Lương Mạt rời giường, Bạch Trân đi mở cửa.
Bạch Ngọc vén màn móc lên hai chiếc móc treo màn bằng ngọc, định nâng Tây
Lương Mạt thì thấy Quận chúa nhà mình chỉ mặc cái yếm, lộ ra hơn phân
nửa da thịt như tuyết như ngọc, trên mặt mang theo một loại quyến rũ lạ
thường, mơ hồ có vẻ kiều mị sau khi nếm trải ân ái, nhưng không hề có vẻ sồ sã như những người bị phá thân mà nàng từng thấy khi ở doanh kỹ biên cương. Nàng không khỏi có chút hoài nghi, có điều Tây Lương Mạt nói Tư
Lưu Phong không trở về, chuyện này khiến sắc mặt Bạch Ngọc càng không
xong.
Đêm tân hôn, Vương gia không ngủ ở chỗ tiểu thư, cũng không hề phái người tới thông báo một tiếng, thế này là thế nào được?
Tây Lương Mạt lười biếng cười cười, không định nói rằng hôm qua Bách Lý Thanh tới ước chừng đã ra tay với bọn họ.
Ngoài cửa, Bạch Trân cùng ba nha đầu cười nói, chỉ nghe nàng nói: “Ba vị muội muội chờ một lát, Quận chúa nhà ta trước giờ chỉ thích nha hoàn thiếp
thân hầu hạ, không thích trong phòng có quá nhiều người, chờ Bạch Ngọc
hầu hạ Quận chúa rửa mặt chải đầu xong lại cùng các ngươi tới phía trước thỉnh an kính trà.”
Có nha hoàn cười nói: “Đó là đương nhiên.”
Nhưng trong giọng nói có một loại hơi thở kỳ lạ khó hiểu, khiến người ta nghe mà khó chịu.
Tây Lương Mạt đứng lên, rửa mặt chải đầu xong chầm chậm đi ra.
Thấy trong phòng khách có ba nha hoàn đang đứng, người đứng đầu mặc y phục
bông lụa thêu hoa sen, phối với váy mã diện, chải kiểu tóc trăng rằm,
gương mặt như ngọc vừa mang theo vẻ thiếu nữ quyến rũ vừa có vẻ đoan
trang hiếm thấy trên người một nha hoàn, nhìn đã biết thân phận khác
biệt, gặp Tây Lương Mạt liền nhún gối hành lễ: “Thiếu Vương phi, nô tỳ
là nha hoàn Tĩnh Vũ bên cạnh Vương phi, hôm nay đặc biệt tới hầu hạ ngài dùng điểm tâm, Vương phi đã dậy, lát nữa chờ ở Thúy Trúc Đường phía
trước chờ ngài hành lễ kính trà.”
“Ừ, đã biết, lát nữa thay ta tạ ơn mẫu phi.” Tây Lương Mạt cười cười, ngồi xuống không khách khí.
Tây Lương Mạt biết Đức Vương phi sai đại nha hoàn thiếp thân tới hầu hạ
mình buổi sáng là tỏ ý coi trọng, cũng không biết có phải vì hôm qua con trai bà ta không tới phòng nàng mà cho nàng một sự trấn an hay không?
Tĩnh Vũ nhìn vị thiếu Vương phi nổi danh trước mặt, hôm nay nàng ta chọn một chiếc la áo bằng yên sa xanh biếc thêu hoa mẫu đơn rất lớn, váy mã
diện hồng nhạt uyển chuyển thêu thủy tiên, cổ mang chuỗi vòng phượng anh Hàm Ngọc Quận chúa tặng, chải phi phượng kế, trang điểm giống như yến
tiệc chia tay hôm đó, giữa búi tóc cài hoa vàng cánh kép nhụy làm bằng
hồng bảo, hai bên búi tóc rủ xuống một bộ bộ diêu phỉ thúy tua dài, phỉ
thúy trong suốt không một tia tạp chất được khắc thành hình mẫu đơn, tua ngọc dài thẳng đến vai, kèm theo đó là một chuỗi ngọc bích nhỏ vắt
ngang trên vầng trán trắng như tuyết.
Nổi bật thân phận cao quý của nàng, bình thường đã có năm phần uyển chuyển
năm phần thanh nhã, nay ngược lại có vẻ hoa mỹ phong độ khác thường.
Tĩnh Vũ nhìn nàng, trong mắt hiện lên tâm tình khó hiểu, vừa gắp thức ăn vừa cười nói: “Một thân trang phục của thiếu Vương phi thật đẹp mắt, có
điều xưa nay Vương phi thích người thanh nhã tú lệ, nhan sắc thiếu Vương phi đã như phù dung, sao không chọn xiêm y nhạt màu đôi chút, cộng với
đồ trang sức trân châu có thể làm nổi bật nhan sắc linh hoạt của thiếu
Vương phi.”
Tây Lương Mạt nhàn nhạt mỉm cười, không phủ quyết: “Thật không?”
Lại không tiếp lời Tĩnh Vũ, chỉ đánh giá điểm tâm Tĩnh Vũ đưa tới, một đĩa
bánh hoa quế tơ vàng, một đĩa rau ngâm bát bảo, một đĩa dưa chuột thúy
ngọc, một bát cháo tổ yến cùng một chén cháo gạo trân châu.
Tuy đơn giản, số lượng không nhiều, dưa chuột chỉ ba miếng nhưng được cái tinh xảo.
Còn Bạch Trân cùng Bạch Ngọc lại nhìn nhau một cái, thấy trong mắt nhau một tia khinh thường. Cái ăn của chủ tử Đức Vương phủ này nhìn qua không
tệ, nhưng không thể so với của Đại tiểu thư ở phủ Tĩnh Quốc Công.
Tây Lương Mạt tuy không nói gì trong mắt lại lướt qua một tia nghi hoặc,
nhưng nàng vẫn đơn giản dùng bữa, đêm qua bị dày vò lâu nên nàng ăn gần
hết những món điểm tâm này.
Trong lúc vô tình lưu ý đến vẻ kinh ngạc trên mặt ba nha hoàn, giống như rất ngạc nhiên vì nàng ăn hết điểm tâm.
Có lẽ uy thế của Tĩnh Vũ rất tốt, nàng ta không nói gì, hai nha hoàn khác cũng bình tĩnh lại rất nhanh.
Tây Lương Mạt án binh bất động, chỉ đứng dậy cười nói: “Không biết tiểu Vương gia đi đâu?”
Sắc mặt Tĩnh Vũ hiện lên một tia mất tự nhiên, trong mắt còn mơ hồ lướt qua một tia thông cảm, nàng ta cười nói: “Thiếu Vương phi, chúng ta đi
trước, lát nữa có thể gặp tiểu Vương gia ở Thút Trúc Đường.”
Lời này rất nhiều thâm ý, theo lý mà nói dù Tư Lưu Phong uống say đến bất
tỉnh nhân sự cũng sẽ có người cho hắn uống canh tỉnh rượu, sao có thể
đến giờ vẫn chưa xuất hiện, phải tới Thúy Trúc Đường mới gặp được hắn. Ở đâu có kiểu ngày đầu hành lễ kính trà, cô dâu lại tự mình tới bái kiến
trưởng bối trong gia tộc, vậy chẳng phải nói cho mọi người đêm qua Tư
Lưu Phong không ngủ ở chỗ nàng sao?
Chuyện này là chuyện thể diện, lẽ nào đường đường Đức Vương phủ cũng không biết?
Nhưng Tây Lương Mạt cố tình đứng ngoài cuộc xem, chỉ lãnh đạm cười cười:
“Thật không? Nếu đây là quy củ của Vương phủ thì cứ làm vậy là được.”
Hai nha đầu đều nghe ra gì đó không hợp lý, nhưng Tĩnh Vũ coi như không có việc gì, không lên tiếng.
Dù sao thiếu Vương phi tuy là Vương phi nhưng làm chủ vẫn là lão Đức Vương phi.
Bạch Ngọc từ trong rương lấy ra một chiếc áo choàng lông cáo trắng lớn, phủ
thêm cho Tây Lương Mạt, lông cáo trắng muốt làm nền cho gương mặt nhỏ
nhắn trắng nõn của Tây Lương Mạt, khiến nàng như thiên tiên.
Đến khi Bạch Nhụy từ ngoài cầm một chiếc lò sưởi tay bằng vàng tiến vào đưa cho Tây Lương Mạt, Tĩnh Vũ mới xác định Tây Lương Mạt không hề nghe
theo lời nàng ta dặn, thay y phục, đáy mắt nàng ta thoáng qua tia buồn
bực, nhưng hôm nay còn chưa thăm dò Tây Lương Mạt đến cùng, nàng ta cũng không làm được gì.
Tây Lương Mạt nhìn hết vẻ bực bội của nàng ta vào mắt, không nói gì chỉ hơi cong khóe môi: “Thế nào? Tĩnh Vũ, còn chuyện gì sao?”
Tĩnh Vũ sắc mặt như thường nói: “Không có gì, chỉ là thiếu Vương phi xinh đẹp như vậy khiến Tĩnh Vũ giật mình.”
Dứt lời, nàng ta dẫn Tây Lương Mạt ra hành lang, một đường đi thẳng tới Thúy Trúc Đường.
Khi bọn họ tới Thúy Trúc Đường, Tây Lương Mạt nhìn một loạt người ngồi
trong lại vẫn không thấy Tư Lưu Phong, không khỏi có chút bực bội.
Tĩnh Vũ để nàng chờ ở ngoài, nàng ta vào trước bẩm báo, khi đi ra, người đi
cùng Tĩnh Vũ là một ma ma mặt dài, vẻ mặt có chút nghiêm khắc lộ ra một
nụ cười nói: “Thiếu Vương phi, mời.”
Vậy là muốn bắt đầu nghi thức kính trà.
Tây Lương Mạt nhíu mày, không định chờ Tư Lưu Phong sao?
Đức Vương phủ này có ý gì?
Nàng vừa bước qua ngưỡng cửa thì một thân ảnh cao gầy vội vã xuất hiện, dưới lớp áo choàng màu xám của hắn là bộ y phục tay áo hẹp màu xanh lam, vạt áo cùng tay áo dùng sợi tơ xanh ngọc thêu hình mây xanh, đai lưng tinh
xảo thêu cùng họa tiết, quần màu tràm giắt trong giày, tuyết trên mũ
chùm đầu đính lông cáo bay lượn trong gió, tạo cho hắn vẻ tuấn tú phong
lưu.
Còn không phải phu quân của nàng, Đức tiểu Vương gia Tư Lưu Phong?
Hắn mang vẻ mặt áy náy vội vã đi tới, vừa tới liền cầm tay Tây Lương Mạt,
nhẹ giọng nói: “Nương tử, xin lỗi, vi phu đến muộn, đêm qua…”
Tây Lương Mạt đánh giá vẻ mặt hắn không giống giả bộ, nhăn nhó mặt mày,
nàng ngắt lời hắn, uyển chuyển cười nói: “Tiểu Vương gia, chúng ta nên
vào bái kiến trưởng bối trước đi.”
Tư Lưu Phong lập tức gật đầu, cười nắm tay nàng vào trong đường.
Hắn rất hài lòng với Tây Lương Mạt hôm nay, mỹ lệ, đoan trang, khí phái, quý giá, hiện hết khí phách Quận chúa.
Tĩnh Vũ thấy Tư Lưu Phong không nhìn nàng lấy một cái, có chút mất mát, thế nhưng vẫn bình tĩnh theo bọn họ vào Thúy Trúc Đường.
Trong Thúy Trúc Đường, Đức Vương phi trang nhã ngồi ghế trên, đang mỉm cười
nhìn con trai cùng con dâu của mình tiến vào, trong lòng hơi thả lỏng
đôi chút, đối với Tây Lương Mạt cũng nhiều thêm vài phần hài lòng, Trinh Mẫn này rất thức thời hiểu chuyện, không hẹp hòi mà gây chuyện.
Tây Lương Mạt đầu tiên đi tới trước mặt Đức Vương phi, nhẹ giọng gọi một
tiếng mẫu thân, Đức Vương phi đánh giá trang phục đẹp đẽ của nàng, rất
hài lòng cười cười: “Trinh Mẫn thế này khiến ta nhớ tới bản thân năm đó
còn là cô nương.”
Tây Lương Mạt không tiếp lời, chỉ ngượng ngùng cười cười, nhưng đáy mắt
lướt qua một tia sáng nhọn, nàng nhớ vừa rồi Tĩnh Vũ còn nói Vương phi
thích màu sắc trong trắng thuần khiết cơ mà.
Mới làm dâu, có vài cô gái sẽ chọn cách đơn giản, mộc mạc, tỏ vẻ tôn kính
mẹ chồng, nhưng trên thực tế lại là hành vi tỏ ra yếu kém, vô duyên vô
cớ mất thân phận khiến người ta chướng mắt, ngược lại chưa chắc đã lấy
được lòng mẹ chồng.
Tây Lương Mạt tự nhận mình không làm được chuyện biết vâng lời như vậy, tuy nàng không thích trang phục quá hoa lệ, nhưng hôm nay vẫn ăn mặc dị
thường đẹp đẽ quý giá.
Dùng thân phận của mình để khiến người ta khó động tay.
Hôm nay nàng không nghe lời Tĩnh Vũ là đúng rồi.
Cùng Tư Lưu Phong quỳ gối trên chiếc đệm mềm ma ma già kia trải sẵn, chuẩn
bị kính trà cho Vương phi, Tư Lưu Phong kính trà trước: “Mẫu phi, mời
dùng trà.”
Đức Vương phi nhìn Tư Lưu Phong cười từ ái, trong mắt như có một chút long
lanh ánh nước, nhận trà của hắn nhấp một ngụm: “Cuối cùng cũng nhìn thấy con ta thành thân, sau này không thể nóng nảy như trước, nay con đã là
người có gia đình rồi.”
Tư Lưu Phong cung kính cười nói: “Vâng.”
Đến lượt Tây Lương Mạt, dưới ánh mắt mọi người, một nha đầu dùng khay đưa
trà tới, Tây Lương Mạt ưu nhã vươn tay nhận, nàng vừa chạm vào bát trà,
đang định mỉm cười thì ngón tay truyền đến cảm giác đau đớn khiến nụ
cười nàng cứng lại, gần như vô thức thu tay hất bát trà ra.
Nhưng trong nháy mắt kia, nàng lập tức vững vàng bưng bát trà, sắc mặt như
thường, nụ cười uyển chuyển đưa cho Đức Vương phi đang chờ uống trà nàng dâu ở trên, dịu dàng cười nói: “Mẫu thân, mời dùng trà.”
Động tác của Tây Lương Mạt cực kỳ tự nhiên, không chút dị thường, thế nhưng
trong nháy mắt nàng nghe được hai tiếng hít vào rất nhẹ.
Vì vậy nàng dịu dàng nhìn Đức Vương phi, có chút do dự nói: “Mẫu thân, trà này nóng, ngài cẩn thận chút.”
Đức Vương phi nhìn nàng bưng trà ổn định, tuy tay có hơi hồng nhưng không
thấy nóng, liền cười nhận lấy, miệng nói: “Trinh Mẫn quả cẩn thận, tỉ
mỉ.”
Nói xong liền đưa chén trà tới bên môi, đợi đến khi bà ta phát hiện nhiệt
độ trà không đúng thì đã nóng đến môi, Đức Vương phi kinh hãi tay run
lên, nước trà nóng hổi nhất thời lật úp ra ngoài.
Mà Tây Lương Mạt đã sớm giữ khoảng cách nhất định, có thể bị một ít nước
trà bắn lên lại không đến mức bỏng chính mình, còn Đức Vương phi không
tốt phúc như vậy, lập tức bị hắt đầy người.