Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 1 - Chương 88: Lại mặt gặp nạn



Gió ngừng tuyết cũng ngừng, trên từng tán tùng còn phủ một lớp tuyết, ngẫu nhiên gió lạnh thổi qua rung rung làm vụn tuyết rơi lả tả.

Nguồn nhiệt tròn tròn ấm ấm xa ở chân trời, chiếu rọi qua những bông tuyết đá trong suốt, long lánh trong sáng, cả Thiên Triều tựa như một tòa thành xây từ băng tuyết.

Nha môn Thuận Thiên phủ doãn lệnh cho lính bảo an các nơi tổ chức thành từng nhóm ra dọn dẹp ngã tư đường, dù sao ở gần bốn dãy đường cái Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Thanh Long đều là quan lớn, quý nhân, nếu các quý nhân ra ngoài mà không đi lại được, hoặc bách quan trượt chân ngã khi vào triều, chuyện này nói lớn thì lớn nói nhỏ thì nhỏ.

Ba chiếc xe ngựa gỗ lim tinh xảo treo lục lạc đi qua lòng đường vừa được quét sạch, tiếng chuông đinh đang vang lên dọc đường, khiến người người đang quét tuyết vừa khụt khịt nước mũi vừa nhìn bằng ánh mắt hâm mộ.

“Ba ngày tuyết liên tục, hôm nay Quận chúa lại mặt may mà được một ngày nắng!”

Bạch Trân ngồi phía trước xe ngựa ngẩng đầu nhìn bầu trời, chiếc áo bông thêu hoa viền lông thỏ tinh tế mới tinh làm nổi bật gương mặt tròn tròn của nàng, ánh mắt cũng tròn xoe cộng thêm cái miệng cũng tròn tròn, nàng nhìn giống một con thỏ cực kỳ đáng yêu, gã sai vặt đánh xe ở bên khoảng mười ba, mười bốn tuổi cũng có gương mặt trẻ con không nhịn được nhìn nàng thêm một cái, nói: “Trân tỷ tỷ, mặc bộ đồ mới thật đẹp mắt.”

Bạch Ngọc vừa vặn từ một chiếc xe khác để lễ vật lấy ra một cái lò sưởi tay, ngồi xuống, nghe gã sai vặt nói vậy, nhìn về phía gã sai vặt mi thanh mục tú kia vài lần rồi bỗng nhe răng cười: “Tiểu Lục nhi, Trân tỷ tỷ của ngươi đẹp mắt, còn ta thì sao?”

Bạch Ngọc vốn có khuôn mặt trái xoan, tuy mặt mày không xinh đẹp mê người bằng Bạch Nhụy, không đáng yêu yểu điệu bằng Bạch Trân, nhưng gương mặt dài nhỏ của nàng cực kỳ tú mỹ, mang khí chất dịu dàng trầm ổn.

Tiểu Lục nhi kia nhìn Bạch Ngọc, bỗng dưng đỏ mặt, ngượng ngùng nhìn sang một bên, lắp bắp nói: “Ngọc tỷ tỷ đương nhiên… đương nhiên là rất… rất đẹp mắt.”

Thế này Bạch Ngọc mới cười vừa lòng, giơ tay ném một bao giấy dầu cho gã sai vặt: “Sáng nay thấy ngươi vội vàng đóng xe, chuẩn bị nọ kia, chưa thấy ngươi dùng cơm với người khác, cầm đi, đừng để bị đói.”

Tiểu Lục lưu loát đón lấy, mở ra xem, bên trong là hai cái bánh hành rán nóng hôi hổi, tỏa ra hương vị cực kỳ mê người.

Hắn lập tức vui vẻ nhận lấy, cười ngọt với Bạch Ngọc: “Cảm ơn Ngọc tỷ tỷ.”

Sau đó, hắn một tay nắm dây cương, một tay lấy bánh ăn vui vẻ.

“Đứa bé này, chậm một chút, không ai tranh với ngươi.” Bạch Ngọc che miệng cười khẽ.

Bạch Trân nhìn hai người có điểm không thích hợp, đôi mắt tròn tròn xoay chuyển, cười tủm tỉm nhéo tai gã sai vặt: “Mặt búp bê, diễm phúc của ngươi không tệ đấy nhỉ, sáng nay ta thấy Bạch Ngọc làm bánh rán, xin nàng một miếng nàng chết cũng không chịu, thì ra đều phần cho ngươi ăn, Trân tỷ tỷ ta cũng muốn ăn, làm sao bây giờ?”

Tiểu Lục bị nhéo lỗ tai, mặt lập tức đỏ như mông khỉ, vội vàng bi thương xin tha: “Tỷ tỷ tốt, ngươi đừng nhéo nữa, rất đau, lát nữa ta nhờ Ngọc tỷ tỷ làm bánh cho ngươi ăn là được.”

Gương mặt trắng nõn của Bạch Ngọc cũng đỏ lên, chỉ vào Bạch Trân cười mắng: “Nha đầu kia, miệng không sạch sẽ, còn muốn ăn cái gì, đừng có mơ!”

Hai nha hoàn Đức Vương phủ thấy thú vị cũng xen vào, mấy nha đầu lấy gã sai vặt mặt non choẹt thích đỏ mặt ra cười đùa ầm ĩ.

Ngay cả Bạch Nhụy cũng từ xe của Tây Lương Mạt ở phía trước thò đầu ra cười hì hì: “Đám nhiều lời các ngươi, cần thận một chút, lát nữa chọc tiểu Lục nhi khóc Ngọc nhi sẽ dùng roi ngựa quật chết các ngươi!”

Lời còn chưa dứt, nàng bỗng cảm thấy có ánh mắt sắc bén thâm trầm dừng trên người mình, nàng theo bản năng nhìn về một người mặc trang phục hộ vệ, mặt đỏ lên, rồi căm giận quay đầu đi.

Ánh mắt Mị Thất nhìn Bạch Nhụy không khỏi lại sâu thêm vài phần, bỗng nhớ tới vô tình nghe được các huynh đệ trong Mị bộ tán gẫu về nữ nhân, tóm lại hai điểm.

Thứ nhất, nữ nhân nói không muốn là muốn, nói không phải là phải, tóm lại cứ nghĩ trái lại là được, còn lưu loát trực tiếp hơn thì lên giường, nàng sẽ ngoan.

Thứ hai, nữ nhân đều thích những thứ sáng và trong suốt, ví dụ như vàng, bạc, trân châu gì đấy, cho nên nhớ phải cho nàng mấy thứ kia, các nàng sẽ ngoan ngoãn như mèo con làm nũng, tùy ý nam nhân thích làm gì thì làm.

Mị Thất không cần Bạch Nhụy mặc hắn muốn làm gì thì làm, chỉ muốn lấy nàng, chịu trách nhiệm với nàng.

Nhưng nàng nhìn thấy hắn liền trốn, chuyện này khiến Mị Thất rất khó chịu, cho nên hắn nghĩ nghĩ, quyết định nghe theo hai điều kim quy ngọc luật này xem sao.

Bạch Nhụy cảm thấy sống lưng bỗng lạnh toát, không hiểu sao muốn run lên.

Tây Lương Mạt thấy Bạch Nhụy như vậy không khỏi thầm lắc đầu, Bạch Nhụy đã tìm một cơ hội nói chuyện Mị Thất muốn cưới nàng cho Tây Lương Mạt biết, đương nhiên đã tỉnh lược đoạn bị Mị Thất cường hôn.

Nhưng Tây Lương Mạt nhìn Bạch Nhụy ngày càng mất hồn mất vía liền biết, phụ nữ đối với người đầu tiên chạm vào mình dù sao sẽ có một loại tình cảm khó hiểu, Bạch Nhụy nhìn xinh đẹp khôn khéo, thực ra tính tình ngây thơ đơn thuần, đại khái đối với Mị Thất nàng vừa yêu vừa hận.

Có điều, nàng đã hỏi ý kiến Bách Lý Thanh, Bách Lý Thanh thật ra đã sớm có ý điều Mị Thất, Mị Lục ra khỏi Mị bộ, thầm đưa tới chỗ nàng, trở thành hộ vệ nàng mua từ ngoài vào, đỡ cho có người hoài nghi người thầm bảo vệ nàng có liên quan tới Tư Lễ Giám.

Nếu không cần làm chuyện đao liếm máu nữa, đối với chuyện Bạch Nhụy cùng Mị Thất, nàng vui vẻ thấy sự thành.

Xe bỗng lung lay một chút.

“Sao vậy? Đến rồi à?” Tư Lưu Phong nằm nghiêng một bên bỗng mở mắt, có chút mệt mỏi hỏi.

Tây Lương Mạt ấn hắn nằm về trên đệm dày, dịu dàng nói: “Tiểu Vương gia, còn chưa tới, chỉ là bánh xe bị va chạm, lát nữa đến nơi thiếp thân sẽ gọi ngài, hôm nay ngài không thoải mái chi bằng về vương phủ trước đi?”

Tư Lưu Phong lắc đầu, chống cái đầu hơi choáng váng, cầm tay Tây Lương Mạt, hắn dịu dàng nhìn nàng nói: “Mạt nhi, hôm nay nàng về lại mặt, trừ khi chân vi phu gãy rời, nếu không thế nào cũng phải trở về cùng nàng, vi phu tuyệt đối không để người ta truyền ra lời đồn không tốt cho ái thê của ta.”

Tây Lương Mạt ngây ra một lúc, cầm tay hắn thấp giọng nói như cực kỳ cảm động: “Tiểu Vương gia, thiếp thân hiểu tâm tư của ngài, ngài mau nằm xuống nghỉ ngơi đi, lát nữa chúng ta đi xem đại phu, nhìn ngài như vậy trong lòng thiếp thân thật sự bất an.”

Trấn an Tư Lưu Phong nằm xuống, trong lòng nàng lại hừ lạnh, đúng là tình thâm ý đầy khiến nàng quá là bất an, nếu không phải có mưu đồ với phủ Tĩnh Quốc Công, với nàng thì cần gì mặc kệ mang bệnh cũng phải cùng nàng về lại mặt?

Lúc trước cảm thấy Tư Lưu Phong cùng Đức Vương phủ đơn giản, quả là nàng nhìn nhầm rồi.

Nhớ tới trước khi xuất giá Bách Lý Thanh ý vị thâm trường hỏi nàng ba lượt, nàng có thật sự muốn gả cho Tư Lưu Phong không? Tây Lương Mạt có chút bực mình, lão yêu ngàn năm này rõ ràng biết Đức Vương phủ không đơn giản lại không nhắc nhở nàng!

Xa xa trông thấy phủ Quốc Công giăng đèn kết hoa, trước cửa sơn son đứng không ít người, nam tử dẫn đầu là Nhị lão gia, nữ tử cầm đầu là Tam phu nhân Lê thị, đang kiễng chân chờ xa giá của Đức Vương phủ.

Vì sắp qua năm mới, mọi người đều ăn mặc rất có không khí.

Xa giá chậm rãi tới gần liền có gã sai vặt chạy về phủ Tĩnh Quốc Công, vừa chạy vừa hô: “Thiếu Vương phi lại mặt! Thiếu Vương phi lại mặt!”

Nói xong lại có gã sai vặt châm pháo.

Pháo đỏ cực kỳ vui mừng, sau đó đám hạ nhân cười hì hì vây quanh Nhị lão gia cùng Lê Tam phu nhân đi lên, nghênh đón xa giá Đức Vương phủ.

Đức Vương phủ tuy không vinh quang bằng thời Đức Vương gia còn sống, nhưng địa vị vẫn có chút đặc biệt, phẩm chất tương đương Tĩnh Quốc Công, Tĩnh Quốc Công đương nhiên không cần ra nghênh đón, chỉ cần chờ tiểu Vương gia tới chào nhạc phụ này.

Tam lão gia ra ngoài còn chưa trở lại kinh thành, Nhị lão gia quan mới tới tam phẩm, đương nhiên phải ra đón.

Xa giá Vương phủ đến, trên ba chiếc ngoại trừ Bạch Nhụy cùng Tây Lương Mạt, những phó tỳ khác đều đi xuống, đi đầu là Bạch Ngọc, Bạch Trân dẫn đám gia phó lên cúi đầu chào Nhị lão gia cùng Tam phu nhân: “Nhị lão gia, Tam phu nhân, chúng nô tỳ có lễ!”

Nhị lão gia vừa lòng gật đầu, thầm nói đám nha hoàn hồi môn này rốt cuộc còn nhớ bản thân xuất thân phủ Tĩnh Quốc Công.

Tam phu nhân thì thật lòng cười, vươn tay đỡ hờ bọn họ một phen: “Mau đứng lên, mau đứng lên, dẫn chúng ta bái kiến Thiếu Vương phi đi!”

Lúc này, mành chiếc xe gỗ lim đẹp nhất ở giữa được vén lên, lộ ra gương mặt xinh đẹp uyển chuyển của Tây Lương Mạt, nàng cười nói với Nhị lão gia cùng Tam phu nhân: “Nhị thúc, Tam thẩm tẩm, phu quân thân mình có chút nhiễm phong hàn, nay đang nằm nghỉ, sớm đã phái sai vặt tới thông báo ngài, để Mạt nhi vào hầu hạ phu quân xem bệnh trước rồi đến chào trưởng bối trong nhà!”

Nhị lão gia cùng Tam phu nhân đều sửng sốt, thật không ngờ tiểu Vương gia nhiễm phong hàn nặng như vậy, sáng sớm bọn họ nghe tin tức này đã sai người tháo bậc cửa lớn, để lát nữa xe ngựa có thể trực tiếp vào phủ, nay liền tránh ra một con đường cho xe ngựa của Tư Lưu Phong và Tây Lương Mạt vào.

Tiếng pháo ù ù, Tây Lương Mạt hạ mành gấm, đang định nói hai câu đơn giản với Tư Lưu Phong thì bỗng nghe một tiếng nổ có thể gọi là đinh tai nhức óc vang lên bên cạnh xe của nàng và Tư Lưu Phong.

“Bùm!” Theo tiếng nổ này, con ngựa đỏ thẫm trước xe hai người bị hoảng sợ, lập tức giơ cao móng trước như phát điên, trái phải ra sức giãy.

“A…!”

“Không xong, ngựa nổi điên!”

“Tiểu Vương gia cùng Thiếu Vương phi còn ở trong!”

“Quận chúa!”

Vài nô bộc ở gần đều bị vó ngựa đá lăn, vó ngựa giẫm mạnh khiến bọn họ kêu thảm thiết, không ngừng hộc máu.

Tây Lương Mạt ngồi gần cửa xe, con ngựa vừa giật mình toa xe liền kịch liệt xóc nảy, thân mình Tây Lương Mạt đánh mạnh lên cửa xe, mắt thấy sẽ ngã ra ngoài.

Nếu bị quăng ra khỏi toa xe, dù không đầu rơi máu chảy mà chết thì trên người tuyệt đối không tránh được trọng thương!

Tư Lưu Phong kinh hãi, hắn ý đồ muốn nhào tới giữ Tây Lương Mạt, nhưng hắn vốn bị nhiễm phong hàn, say xe, phản ứng cũng chậm.

Mắt thấy Tây Lương Mạt sẽ bị quăng ra ngoài, nào ngờ nàng giống như trong lúc kích động bắt được cửa kính cửa sổ, thân mình mượn lực không những không ngã ra ngoài mà ngược lại lăn thẳng vào trong.

Tư Lưu Phong không ngờ nàng lăn tới đây, trở tay không kịp, bị Tây Lương Mạt vừa vặn đè lên, làm cái đệm thịt người.

“A…!” Va chạm rất mạnh làm hắn đau đớn hét lớn một tiếng, chỉ kém phần phun ra máu!

Tây Lương Mạt lại cuốn chặt lấy hắn, giống như cực kỳ hoảng sợ, bình thường hắn đương nhiên ước gì nàng chủ động như vậy, nhưng hôm nay hắn chỉ cảm thấy bản thân khó thở, ngực bị đè nén dị thường.

“Mạt nhi… Nàng buông vi phu ra!”

Tây Lương Mạt lại như bị tiếng pháo bên ngoài dọa, dính chặt trên người hắn, nhân tiện hét chói tai không ngừng: “A……A!”

Mười phần cô gái nhỏ sợ hãi.

Thế cho nên khi xe ngựa lắc tới lắc lui, nàng vừa vặn đều đặt Tư Lưu Phong dưới thân, ép tới mức Tư Lưu Phong khổ không nói nổi, hai mặt trợn lên ngất đi, nàng vẫn cứ hét.

“Mau! Mau dập pháo đi!”

Cho đến khi tất cả tiếng pháo biến mất, con ngựa cũng đã bị người thuần phục, một đám ba chân bốn cẳng tới vén màn xe, Tây Lương Mạt giờ mới buông tay, từ trên người Tư Lưu Phong lăn xuống.

“Quận chúa, người không sao chứ?” Bạch Ngọc cùng Bạch Trân trước tiên vươn tay nâng Tây Lương Mạt từ trong cái xe lật nghiêng ra.

Tây Lương Mạt như hoảng sợ cùng cực, gương mặt nhỏ tái nhợt: “Ta… Ta không sao…”

Sau đó, nàng giống như nhớ tới điều gì chỉ vào toa xe hô to: “Tiểu Vương gia, tiểu Vương gia còn ở bên trong, ngài sao rồi?!”

Chờ những phó tỳ khác kéo Tư Lưu Phong ra, sắc mặt hắn đã xanh mét, gần như hôn mê bất tỉnh, Tây Lương Mạt thấy vậy lập tức hai mắt đẫm lệ, kéo vạt áo Tư Lưu Phong liều mạng lắc: “Tiểu Vương gia, tiểu Vương gia, ngài không sao chứ? Ngài có khỏe không? Hù chết thiếp thân!”

Tư Lưu Phong vốn còn một hơi, bị nàng lắc như vậy lần này suýt nữa nôn ra, cũng may hắn luyện công nhiều năm, trụ cột giúp đỡ hắn vô cùng lớn, ít nhất còn tóm được tay Tây Lương Mạt, hơi thở mỏng manh nói: “Mạt nhi, vi phu không sao, nàng đừng lắc…”

Lúc này Tây Lương Mạt mới như hoảng hồn phát hiện hắn bị thương, lập tức đỡ lấy hắn, mắt sáng quắc hô to: “Còn ngây ra đấy làm gì, mau nâng tiểu Vương gia lên xa giá khác, tức tốc mời Thái Y!”

Vì thế đám người phủ Tĩnh Quốc Công vốn hỗn loạn mới như tỉnh lại từ trong mộng, người dẫn xe ngựa, người nâng người.

Mắt thấy vốn là chuyện cực kỳ vui mừng lại xảy ra hỗn loạn lớn, thư sinh như Nhị lão gia đã sớm sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, gọi người đỡ chạy trối chết vào phủ.

Còn Tam phu nhân vốn vừa khỏi bệnh sắc mặt càng tái nhợt, giận đến mức ngón tay cắm vào tay nha hoàn đang đỡ mình, mắt tức phát đỏ, thì thào tự nói: “Nhất định là ả, nhất định là tiện nhân kia, nay đã đến nước như vậy còn không chịu an phận!”

Tây Lương Mạt không đi theo Tư Lưu Phong ngồi cùng xe mà một đường đi bộ vào phủ cùng đám Bạch Nhụy, Bạch Trân, Bạch Ngọc.

Bạch Nhụy nhìn trường hợp hỗn loạn, thấp giọng nói với Tây Lương Mạt đang chầm chầm vào phủ: “Đại tiểu thư, nô tỳ thấy chỉ sợ lại là Hàn Nhị phu nhân quấy phá.”

Quấy phá?

Từ này dùng thật là chuẩn!

Tây Lương Mạt đang nghiền ngẫm từ này, khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp nở ra một tia lạnh như băng: “Xem ra, vị Nhị nương này của ta mấy ngày không gặp, xương cốt lại khỏe ra, ha ha… Một khi đã vậy, bản tiểu thư cũng phải cẩn thận hiếu kính mới được!”

Kết cục hai cô con gái còn chưa đủ thảm, chưa đủ dạy dỗ bà già này phải không?

Hay nàng thật sự quá mức nhân từ với Hàn Nhị phu nhân?

Tây Lương Mạt dẫn người vào phủ, đi bái kiến Tĩnh Quốc Công trước, Tĩnh Quốc Công đương nhiên an ủi nàng một phen.

“Chuyện ngoài ý muốn như vậy không biết phải báo cáo với Đức Vương phi thế nào!”

Lúc này Tây Lương Mạt không giả vờ yếu ớt nữa, chỉ bỗng nâng tầm mắt nhìn về phía Tĩnh Quốc Công, hàm nước mắt nói từng chữ: “Phụ thân thật sự cảm thấy là ngoài ý muốn sao?”

Tĩnh Quốc Công sửng sốt, ánh mắt có chút lóe lên nói: “Mạt nhi…”

“Mạt nhi biết Nhị nương là thê tử của ngài, vì ngài sinh nhi dục nữ, làm lụng vất vả vì phủ Quốc Công chúng ta nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao. Nay Nhị muội muội thành như vậy, Tứ muộn muội lại tới thôn trang tu thân dưỡng tính, Đại ca hàng năm đóng giữ biên quan, Nhị ca lại ốm đau trên giường, ngài đương nhiên thương hại Nhị nương. Nhưng ngài phải suy nghĩ rõ ràng, cho dù Nhị nương oán hận con cướp mất tiểu Vương gia, làm hại Tứ muội muội mất lý trí, không thể không rời khỏi Nhị nương mà xuống tay với con, con không có lời nào để nói, ai bảo bà ấy là Nhị nương…”

Tây Lương Mạt dừng một chút, lại nói: “Nhưng phụ thân chớ quên, hôm nay Đức tiểu Vương gia cũng ở trên xe, nếu tiểu Vương gia vì nữ nhi mà có điều sơ xuất, không nói đến nữ nhi không còn mặt mũi sống trên đời, Đức Vương phi không phải kẻ ngốc, chẳng lẽ phủ Quốc Công chúng ta sẽ vì vậy mà cùng Đức Vương phủ trở mặt thành thù sao?”

Tây Lương Mạt nói một chặp làm Tĩnh Quốc Công không chống đỡ nổi, hắn trầm mặc hồi lâu, nhìn Tây Lương Mạt tái mặt, mới thở dài một tiếng: “Nhị nương này của con càng già càng hồ đồ, con không nên trách bà ấy, sau này phụ thân nhất định để bà ấy ở trong viện tu thân dưỡng tĩnh, không được tự tiện bước ra một bước, chỗ Đức tiểu Vương gia sợ rằng con phải thay phụ thân giải thích nhiều hơn.”

Tây Lương Mạt cắn môi, quỳ gối nói: “Vâng… Mạt nhi cũng không muốn phụ thân khó xử, chỉ là không làm như vậy Mạt nhi thật sự không thể đáp lời với tiểu Vương gia!”

“Vi phụ cũng đi thăm Đức tiểu Vương gia đi, nghe nói hôm nay hắn nhiễm phong hàn, còn đặc biệt cùng con lại mặt, có phu quân như vậy con ta ở Đức Vương phủ hẳn không tệ.” Tĩnh Quốc Công vuốt râu than thở.

“Phụ thân…!” Tây Lương Mạt cúi đầu, nhân tiện che đi ánh mắt lạnh giá, thoạt nhìn như cô gái nhỏ mới gả chồng bị người thân trêu đùa, thẹn thùng không thôi.

Tĩnh Quốc Công nhìn Tây Lương Mạt cúi đầu chốc lát, không khỏi nhớ tới gương mặt một người, trong lòng có chút giật mình. Vậy mà thoáng cái đã mười lăm năm, cốt nhục của nàng đã lập gia đình, không biết nàng…

“Phụ thân?”

Tây Lương Mạt khẽ gọi một tiếng khiến Tĩnh Quốc Công thu hồi suy nghĩ, cười với nàng, liền theo nàng đi về nơi Tư Lưu Phong đang nghỉ.

Tư Lưu Phong không được sắp xếp ở trong Liên Trai, Tây Lương Mạt lấy lý do Liên Trai xa xôi, nhiều hơi nước, không thích hợp bệnh nhân tu dưỡng.

Chỉ có đám tâm phúc Bạch Nhụy biết Quận chúa đối với người mình không chấp nhận tuyệt đối sẽ không để hắn ở trong nơi ở của mình, cho dù nơi này nàng không cần đến nữa.

Tư Lưu Phong được sắp xếp ở trong Ngưng Hương Lâu, cũng chính là chỗ ở chuẩn bị cho Tây Lương Mạt khi nàng được sắc phong Quận chúa nửa năm trước.

Bên trong điêu khắc tinh tế, mọi thứ đều mới, Tây Lương Mạt không muốn ở, Hàn thị từng muốn lấy lại những thứ bên trong, nhưng Tĩnh Quốc Công không đồng ý, nay Tư Lưu Phong ở cũng thỏa đáng.

Tây Lương Mạt nhìn bảng tên Ngưng Hương Lâu, hơi ngừng bước rồi đi vào.

Lúc này đại phu xem chẩn đã đổi thành lão Y Chính mà lão phu nhân dùng thẻ bài đặc biệt mời từ Thái Y Viện tới, lão Y Chính chẩn trị một phen, vuốt chòm râu dê nói không có gì đáng ngại, Tư Lưu Phong chỉ nhiễm phong hàn, cộng với va trạm trên xe ngựa, có chút ứ thương, điều dưỡng là khỏe.

Tây Lương Mạt đương nhiên ngàn ân vạn tạ một phen, lại sai người đưa lên vàng bạc châu báu.

Lão Y Chính chỉ thản nhiên cười: “Quận chúa không cần như vậy, lão phu chỉ cố hết sức của y giả, cũng nể mặt lão phu nhân, nếu không dù Đức Vương phi tự mình đến mời lão phu cũng không xem bệnh.”

Dứt lời, lão không nhìn một bàn vàng bạc châu báu, nhưng cũng không đi, chỉ chậm rì rì lấy tẩu thuốc ra, ngồi bên hút.

Trên mặt mọi người tỏ vẻ khó hiểu, nhất là người của Đức Vương phủ, không có một chút cảm tình với ông lão này, ông lão này không khỏi quá kiêu, cái gì gọi là Đức Vương phi mời chưa chắc chịu đi?

Một khi đã vậy, ngồi đây ra vẻ đòi tiền làm gì? Lẽ nào ghét bỏ tiền chưa đủ?

Trên mặt Tây Lương Mạt có chút xấu hổ, nhìn nhìn Tĩnh Quốc Công, Tĩnh Quốc Công vỗ tay nàng trấn an, ý bảo nàng yên tâm chớ vội, đồng thời nói nhỏ một câu với Ninh An, Ninh An liền lĩnh mệnh rời đi, chốc lát sau hắn đã trở lại, phía sau dẫn theo Lệ cô cô, cùng lão phu nhân được vài nha đầu đỡ.

Mọi người đồng loạt hành lễ với lão phu nhân.

Lão phu nhân vừa đặt quải trượng vào cửa liền cười nói với lão Y Chính: “Y Chính đại nhân, ngài làm sao vậy, không phải ghét bỏ cháu gái ta tặng đồ chơi không hợp ý chứ? Kim Ngọc, còn không mang lễ vật tạ ơn tới đây?”

Kim Ngọc liền bưng tạ nghi tiến lên, trên cái khay sơn son là một đôi lọ thuốc hít mạ vàng cực kỳ tinh xảo, nắp làm bằng hạt châu phỉ thúy lục bích, vừa nhìn đã biết quý trọng.

Lúc này lão Y Chính không chút khách khí cầm lấy ngắm nghía một hồi, thu vào trong tay áo, cười hắc hắc với lão phu nhân: “Lão phu nhân có lòng.”

Nói xong liền muốn cáo từ.

Tây Lương Mạt liền tiến lên cười nói: “Hôm nay là lễ lại mặt của Mạt nhi, trước đó vài ngày trong cung ban cho vài hũ rượu ngon, nghe nói do Hạnh Hoa Thôn hạ thổ mười lăm mùa, nếu lão Y Chính không chê, chi bằng ở lại dùng hai chén rượu?”

Lão phu nhân liếc nhìn Tây Lương Mạt, sau đó cũng cười nói với lão Thái Y: “Đúng vậy, bạn già, đến đây rồi không bằng ở lại dùng cơm đi.”

Lão Thái Y suy nghĩ một lát, vuốt chòm râu dê cười cười với lão phu nhân: “Được, nếu lão phu nhân đã mời, lão phu không thiếu quấy rầy một phen.”

Hoàn toàn không có ý định quan tâm Tây Lương Mạt cùng Tĩnh Quốc Công, chậm rì rì vừa đi vừa tán gẫu với lão phu nhân.

Sắc mặt Tây Lương Mạt có điểm không dễ nhìn, nhẹ giọng nói: “Vị lão Thái Y này đúng là lớn lối.”

Mọi người âm thầm gật đầu, chỉ có Kim Ngọc ở phía sau thoáng dừng chân cúi người nói với Tây Lương Mạt: “Quận chúa không cần chú ý, lão Y Chính tính tình ngay thẳng lại cổ quái, không nể mặt ai bao giờ, cho dù là vị Tư Lễ Giám kia cũng không, cho nên ngược lại rất được bệ hạ tín nhiệm.”

Dứt lời, nàng cười rồi xoay người bước ra ngoài.

Kim Ngọc cùng Lệ cô cô từ lúc Tây Lương Mạt xuất giá lại không tính mang theo bọn họ, liền về bên cạnh lão phu nhân tiếp tục hầu hạ, bởi vì Tây Lương Mạt cũng không tín nhiệm bọn họ, nhưng vì bọn họ từng giúp nàng, hơn nữa hai người cũng rất khiêm tốn, giống cách làm người của lão phu nhân, không thích náo động, càng không thích tùy ý sinh sự, dù biết rõ Tây Lương Mạt không tin tưởng vẫn giữ bổn phận.

Bởi vậy trước khi xuất giá Tây Lương Mạt ban cho bọn họ không ít bạc.

Kim Ngọc đã giải thích như thế mọi người cũng tiêu tan chút ít.

Còn Tĩnh Quốc Công đã sớm quen với cách làm người của lão Y Chính, cho nên không hề có vẻ giận dữ.

Tây Lương Mạt nghĩ nghĩ, hơi ngượng ngùng nói với Tĩnh Quốc Công: “Phụ thân, nữ nhi nhìn tiểu Vương gia dùng dược trước rồi đi thỉnh an lão phu nhân.”

Tĩnh Quốc Công thản nhiên cười, nói với Tây Lương Mạt: “Cũng tốt, nay Nhị muội muội con không ở đây, Nguyệt nhi mấy ngày nay cũng đi Hoa Thanh Tự cầu phúc, vốn định hôm nay trở về, nhưng trời lạnh đường trơn, không biết có về kịp hay không, bên cạnh lão phu nhân ngay cả người cháu gái để trò chuyện cũng không có, con trở về thì dành thời gian ở cùng với lão phu nhân nhiều hơn.”

“Nhị muội muội không ở nhà?” Tây Lương Mạt có chút kỳ quái, sau đó do dự nói: “Phụ thân, ngài sẽ không đưa cả Nhị muội muội đến thôn trang đấy chứ?”

Tĩnh Quốc Công lắc đầu: “Đương nhiên không phải, là Hàn Quý phi nói trong cung có nữ y chữa bệnh ngốc, xin Hoàng Hậu nương nương đón Tiên nhi vào cung một thời gian, nhân tiện chữa bệnh.”

Tây Lương Mạt rũ mắt xuống, lẳng lặng nhìn giày thêu tinh xảo của mình, trong lòng thầm suy tư, vào cung chữa bệnh à?”

Đang nói đùa chắc?

Tần phi cùng cung nữ điên rồi nếu không bị dìm chết cũng bị treo cổ, nếu không sẽ bị ném vào lãnh cung tự sinh tự diệt.

Lấy đâu ra nữ y chuyên trị bệnh điên?

Xem ra…

Hàn thị vẫn tà tâm bất tử đây.

Nhưng rốt cuộc bọn họ muốn làm gì?

Tây Lương Mạt tuy hoài nghi nhưng trên mặt vẫn tươi cười dịu dàng: “Một khi đã vậy, nữ nhi trở về thật đúng lúc.”

— Ông đây là đường ranh giới Cửu Thiên Tuế bị lừa một vố, đội chíp chíp mất hồn vào triều —

Rốt cuộc, Tư Lưu Phong vì đêm qua ngủ trên mặt đất mà cảm lạnh nghiêm trọng, phong hàn rất nặng, cuối cùng không đỡ được, uống thuốc xong liền ngủ say, ngay cả tính toán dò hỏi tình báo lúc đầu cũng bỏ qua.

Tây Lương Mạt thấy Tư Lưu Phong đã ngủ say, tiện tay ném chén thuốc sang một bên, nhìn sắc trời hỏi Bạch Nhụy đang đổ nước nóng vào bình ở bên: “Ngươi nói xem Hàn Nhị phu nhân của chúng ta khi nào mới tìm chúng ta tính sổ?”

Bạch Nhụy cẩn thận bỏ bình nước nóng lên giường, hoàn thành nhiệm vụ, cười nói: “Thế nào? Đại tiểu thư, chẳng lẽ người hy vọng trông thấy gương mặt đấy của Hàn Nhị phu nhân sao?”

Tây Lương Mạt lắc đầu cười khẽ: “Hôm nay nếu bà ta không đến, màn kịch này sẽ không diễn được, không diễn được chẳng phải uổng phí buổi nghênh đón nhiệt liệt lúc sáng à?”

“Đại tiểu thư tính xử lý Hàn Nhị phu nhân thế nào?” Bạch Ngọc bưng nước ấm vào, vừa vặn nghe thấy đối thoại của bọn họ.

Tây Lương Mạt đi đến bên cửa sổ, vươn tay đẩy cánh cửa sổ khắc chim khách đậu cành mai, nhìn trời, một tay chống má tựa vào khung cửa cười thản nhiên nói: “Hôm nay khó được ngày mây tan, là ngày lành để tiễn Nhị phu nhân ra đi, các ngươi thấy có đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.