Tây Lương Mạt còn chưa phản ứng lại đã bị kéo vào trong xe, bị giam trong lồng ngực có mùi thơm lành lạnh của một người.
Tây Lương Mạt phản ứng cực nhanh, hai tay chống đẩy giữa cổ và ngực Bách Lý Thanh, đồng thời quay ngang mặt, ngăn cản thế tiến công của hắn sàm sỡ
cái miệng nhỏ của nàng, nàng nở một nụ cười có thể gọi là ngọt ngào: “Sư phụ, ăn sáng chưa? Chỗ Mạt nhi có rất nhiều điểm tâm ngon này.”
Bách Lý Thanh nhìn tiểu hồ ly vẻ mặt giả dối đang bị vây giữa vách xe cùng
ngực mình, hắn cười như có như không cầm bàn tay nàng trên cổ mình, khẽ
cắn đầu ngón tay trắng mịn: “Vi sư đúng là đói bụng, trò cưng có bằng
lòng để vi sư ăn một lần không?”
Tây Lương Mạt cảm thấy đầu lưỡi nóng ẩm của hắn liếm đầu ngón tay mình, mặt tự nhiên đỏ lên, thầm mắng lão yêu nghiệt nghìn năm không biết xấu hổ,
sáng sớm đã ý dâm bừng bừng!
“Sư phụ, người trời như ngài ăn cơm là phải tiếng nhạc văng vẳng, mỹ nhân
vờn quanh, nơi đầy máu tanh thế này làm sao nuốt trôi?” Tây Lương Mạt
cười cười, mượn động tác cầm khăn tay lẳng lặng đẩy thân thể hắn ra.
Lần này Bách Lý Thanh không ngăn cản nàng, mặc nàng rời khỏi mình ba thước, có điều tay vẫn nắm tóc nàng thưởng thức, như chọc ghẹo đuôi của con
thú cưng. Xe chỉ có diện tích thế này, Tư Lưu Phong hôn mê còn nằm một
bên, dù sao tiểu hồ ly này cũng không thể lăn xuống đất.
Hắn chậm rãi nói: “Được như trò cưng nói đương nhiên rất tốt, có điều cảnh
máu me thế này cũng là cảnh hay, nếu có thêm thịt người rang muối sẽ
thành một kiểu hưởng thụ, trò cưng có muốn thử một lần không?”
Tây Lương Mạt nhìn hắn, cười như không tin: “Thịt người? Không biết sư phụ ăn thịt người thấy nó mùi vị thế nào?”
Tưởng nàng bị sợ mà lớn lên chắc?
Bách Lý Thanh suy tư một chút như đang nhớ lại cái gì, xoa cằm nói: “Ừm, kẻ
thích ăn ngọt thì thịt hơi chua một chút, kẻ thích ăn mặn thì thịt cũng
hơi mặn, nếu thích ăn tanh thì thịt lại hơi khai, còn thích ăn chay thì
thịt chẳng có mùi vị gì cả. Chỗ non mềm nhất là thịt trong bắp đùi, còn
mùi máu thì xử nữ là có hương vị nhất…”
“Ha ha… Sư phụ, ngài thật thích nói đùa.” Tây Lương Mạt nghe đã thấy buồn
nôn, vội cười gượng ngắt lời hắn, sau đó đẩy đĩa điểm tâm trước mặt mình về phía hắn: “Tới đây, tới đây, sư phụ hẳn vừa hạ triều, dùng chút đi,
dùng chút đi.”
Bách Lý Thanh nhìn điểm tâm trước mặt, dùng ngón tay như ngọc nhéo một miếng nhã nhặn đưa vào cặp môi tinh xảo, bỗng chậm rãi nở nụ cười: “Đúng vậy, nói đùa, tất cả chỉ là nói đùa…”
Tây Lương Mạt nhìn hắn rủ cặp lông mi hoa lệ xuống, che khuất đôi mắt thăm
thẳm, trong đó dường như có một thứ gì đó gần như có thể gọi là thê
lương chợt lóe lên rồi biến mất, lạnh giá tận xương, lại nhanh đến mức
khiến nàng nghi ngờ hai mắt mình.
Người này, là sự tồn tại khiến người ta phải nhìn lên, lật tay gọi gió úp tay làm mưa.
Tất cả mọi người sợ hắn, kính hắn, hận hắn, phục hắn, có người còn si mê vẻ đẹp tao nhã tuyệt thế của hắn.
Nàng tin tất cả những kẻ có địa vị cao đều có một nỗi cô đơn của chỗ cao
không tránh khỏi rét lạnh, nhưng không đời nào xuất hiện tâm tình chỉ có ở những người yếu thế kia?
Tây Lương Mạt tự giễu phủ nhận, nhưng…
Tay nàng đã bất giác chạm lên khóe môi hắn, như muốn làm tan biến thứ gì đó không nên xuất hiện trên mặt hắn, nàng khẽ vuốt: “Dính trên khóe miệng
rồi, sư phụ.”
Bách Lý Thanh ngẩn ra, ánh mắt âm u hoa mỹ cố định trên dung nhan thiếu nữ,
khóe môi hắn nhếch lên thành nụ cười không rõ cảm xúc: “Hiếm khi nào đồ
nhi săn sóc như thế, vi sư thật cảm động, nên cảm tạ ngươi thế nào đây.”
Nói xong, hắn đứng lên, từng tấc một tới gần nàng, rất nhanh đã bao trùm
nàng dưới bóng mình, như một con yêu thú lớn mạnh trêu đùa tiểu thú mình chiều chuộng, ép nàng lộ ra vẻ bất an, xấu hổ.
Tây Lương Mạt hạ tầm mắt, khẽ cắn môi, chậm rãi cảm nhận được hơi thở lạnh
lẽo của hắn phả vào làn da mềm mại của mình, khiến nàng bất giác run
run, lại không hiểu vì sao lần này không trốn.
Cho đến khi hắn nâng cằm nàng lên, môi mỏng trùm lêm đôi môi phấn mềm của
nàng, nhẹ nhàng trằn trọc nghiền nát, mê hoặc người trong lòng hé mở đôi môi.
Lông mi nàng khẽ run, nhắm mắt lại, lần đầu tiên chủ động mở cánh môi hoa
của mình, tiếp nhận hơi thở lạnh giá lại bá đạo của hắn.
Đáy mắt Bách Lý Thanh thoáng qua một tia thâm trầm, một loại ánh sáng gần như có thể gọi là vui sướng.
Sau đó, ngón tay hắn đặt lên gáy nàng, không chút khách khí làm sâu thêm
cái hôn này, trắng trợn cướp đoạt giữa đôi môi mềm của nàng.
Tây Lương Mạt giật mình, như đột nhiên phát hiện mình đang làm gì, đây là
mở cổng thành dẫn địch vào nhà, nàng bất an cố gắng chống cự, lại không
cách nào cản được hắn làm càn bằng kỹ xảo điêu luyện.
Bách Lý Thanh chỉ một đường công thành đoạt đất, không kiêng nể gì.
Cuối cùng khiến bé yêu trong lòng rối loạn, quân lính tan rã, mất thành mất nước, thành chiến lợi phẩm ngọt ngào của hắn.
Trong xe đầy hơi thở kiều mị, là sự giao quấn giữa hương thơm lạnh lẽo ngày
một nồng trên người hắn cùng mùi vị ngọt ngào thanh thoát đặc biệt của
nàng, một sự biến hóa kỳ lạ và dữ dội, hơi thở nguyên thủy nhất. Hắn nằm trên người nàng, chặt chẽ đặt toàn bộ nàng dưới thân mình, mỗi tấc da
thịt cách quần áo dính chặt đến không ngờ, gần như hòa nàng vào cơ thể
mình.
“Ưm…” Tiếng thở dốc rất nhỏ của thiếu nữ, tiếng nước giữa đôi môi của nam tử
như yêu ma, cùng tiếng giết chóc bạo ngược ngoài xe quấn lấy nhau, trở
thành khúc nhạc ma quỷ dẫn dắt cảm quan và dục vọng sâu nhất của con
người, biến khoang xe thành không gian ngăn cách giữa hắc ám và mỹ lệ.
Những sợi tóc đen nhánh của bọn họ hòa vào nhau thành một dòng suối đen.
Bên phải nàng là phu quân trên danh nghĩa, bên ngoài xe là giết chóc máu
tanh, máu tươi tung tóe, gào thét không ngừng, trên người là yêu ma mạnh mẽ, xinh đẹp lại tàn ngược đang bừa bãi nếm mùi vị ngọt ngào của nàng,
nàng nên chống cự, lại chỉ biết thừa nhận, thậm chí bất giác phối hợp.
Giống như rơi vào một loại bùa chú không cách nào giãy dụa, một lại cảm giác
tội ác kỳ quái khiến khóe mắt nàng ứa nước mắt vì run rẩy cùng động tình kịch liệt.
Hai tay nàng ôm lấy cổ hắn, giống như làm vậy có thể được cứu rỗi, ngược
lại đã đem mình như tế phẩm hiến đến trước mặt hắn, mặc hắn nhận lấy.
“Cửu… A… Cửu…”
Tiếng nàng rất nhỏ, hỗn loạn tiếng than nhẹ, mảnh mai như tiếng khóc nức nở.
Động tác của Bách Lý Thanh hơi ngừng, nâng thân thể nàng, vừa hôn cần cổ
tuyết trắng vừa dụ dỗ: “Bé ngoan, ngươi vừa gọi vi sư là gì, gọi thêm
lần nữa đi…”
Tây Lương Mạt mê loạn nắm chặt vạt áo hắn, yêu kiều nỉ non: “A… Cửu… A Cửu.”
Bách Lý Thanh nhìn gương mặt nhỏ nhắn non mềm ửng hồng của tiểu hồ ly trong
lòng, tươi đẹp như hoa đào, mê người không gì sánh được, chỉ cảm thấy
một luồng nhiệt không nên xuất hiện nháy mắt lẩn thẳng về phía bụng
dưới, hắn nhíu mày, lập tức hơi nâng người dậy, chật vật mắng thầm một
tiếng, đáng chết!
Còn chưa tới lúc!
Không còn độ ấm cơ thể Bách Lý Thanh, Tây Lương Mạt bỗng thấy trên người hơi lạnh, rùng mình một cái tỉnh táo lại.
Nàng nhìn hai tay của mình còn vòng trên vai Bách Lý Thanh, trên người lạnh
cũng vì quần áo đã cởi ra nửa chừng, mà đại yêu nghiệt kia đang mặt đỏ
hồng, mê người cực kỳ, hô hấp cũng bất ổn như nàng, đang run run. Gương
mặt nhỏ của nàng lập tức bốc cháy, suýt chút nữa hét lên thất thanh.
Đây… Đây… Đây… Đang làm gì đây!
Đầu nàng bị lừa đá à?
Thèm khát đến mức ngay cả thái giám cũng khiến nàng có phản ứng?
Tây Lương Mạt thở dốc, cuối cùng ngồi phắt dậy, một tay kéo vạt áo, nhìn
bếp lò bên cạnh có nước nóng, tiện tay bưng trà rót nước, ừng ực uống
một ngụm lớn, sau đó ngồi nghiêm chỉnh ở chỗ các Bách Lý Thanh xa nhất,
vừa phe phẩy quạt rất tao nhã vừa khẽ lau trán nhìn ra ngoài cửa sổ,
nghiêm trang nói: “Sư phụ, ngài xem, hôm nay mặt trời thật lớn, thật là
nóng đúng không?”
Dáng dấp kia còn thục nữ hơn cả hành vi cử chỉ ghi trong nữ giới, ngoại trừ
cây quạt kia không phải quạt cảnh mà là cái quạt nan để quạt lửa, nhìn
có vẻ hơi tức cười.
Bách Lý Thanh nhìn một loạt động tác hoàn thành cấp tốc của nàng, khóe môi
hắn không khỏi lộ ra một nụ cười thản nhiên: “Hả? Cái gì? Hôm nay không
phải có tuyết à? Đồ nhi còn nhìn thấy mặt trời cơ đấy, thật hiếm có.”
Mặt nạ thục nữ nhã nhặn của Tây Lương Mạt “tách” một cái nứt ra một vết.
Bách Lý Thanh lại như không muốn khiến nàng sống tốt, chậm rì rì kéo y phục, lộ ra vài vệt đỏ trên xương quai xanh tuyết trắng tinh xảo – vừa rồi
nàng cào khi kích động.
Hắn bất đắc dĩ hít vào một hơi: “Aizzz, thân thể vi sư mảnh mai thế này
không chịu nổi trò cưng vô độ, lần sau phải dịu dàng chút.”
“Rắc!” Gân xanh trên thái dương Tây Lương Mạt nổi lên một đường, cây quạt
trong tay gãy thành hai nửa, phần nắm trong tay cùng mặt nạ nhã nhặn
trên mặt nàng biến thành mảnh vụn trong nháy mắt.
“Vi sư biết ngươi xuân khuê tịch mịch, cô đơn khó nhịn…”
Nhìn tên đại yêu nghiệt cực kỳ tự sướng nào đó đang mải mê sắm vai cầu
thương tiếc, Tây Lương Mạt cắn răng, bỗng cảm thấy ruột gan không ngừng
run lên, tràn ngập ý đồ bạo ngược. Tay nàng rất ngứa, rất ngứa, rất
ngứa, con mẹ nó thật muốn giết người!
“Ngươi…”
Nhưng nàng vừa mở miệng, mành bỗng bị xốc lên, hiện ra gương mặt Bạch Nhụy thở hổn hển cười: “Đại tiểu thư, xong việc rồi!”
Hôm nay, Tây Lương Mạt ý bảo tam tỳ đều ra tay, coi như rèn luyện phản ứng
khi gặp kẻ địch của bọn họ, miễn cho lâm trận vì ngượng tay mà mất mạng.
Bởi vậy sau khi xong việc, Bạch Nhụy tuy hơi buồn nôn nhưng vẫn lập tức chạy tới bẩm báo Tây Lương Mạt.
Không ngờ suýt nữa phá chuyện tốt của người ta.
“Xong việc rồi!”
Lời này kèm với bầu không khí kỳ dị trong xe nghe có vẻ kỳ quái, Tây Lương
Mạt cứng người chốc lát, sau đó chui ra khỏi xe, ho nhẹ một tiếng: “Ừ,
xong việc là tốt rồi.”
Bạch Nhụy cầm thanh kiếm nhuốm máu gãi gãi đầu kỳ quái, liếc nhìn đại mỹ
nhân quần áo lộn xộn lười biếng nằm bên trong, nở nụ cười âm u với nàng, hơi thở máu tanh nhào vào mặt khiến Bạch Nhụy rét lạnh toàn thân, vội
vàng buông màn xe.
Tuy cảm thấy trong xe có một loại hơi thở rất kỳ quái, nhưng nàng không suy nghĩ nhiều, đối với vị Thiên Tuế gia kinh khủng lại xuất quỷ nhập thần
này, Bạch Nhụy vô cùng sợ hãi, cũng vô cùng bội phục tiểu thư có thể ở
cùng một chỗ với hắn một cách bình thường, thần kinh khiến người ta phải kính nể!
Xuống xe, Tây Lương Mạt mới phát hiện, ngoại trừ giáo đồ Thiên Lý Giáo, ngay
cả nô bộc Đức Vương phủ cũng bị Mị Lục, Mị Thất chém giết gần như không
còn.
Nàng ngẩn người, hơi nhíu mày.
Bạch Nhụy nhìn vẻ mặt của nàng, trong lòng căng thẳng, đang định nói thì
Bạch Ngọc giành trước: “Quận chúa, đừng trách bọn họ, do chúng em không
ngăn cản, nếu không làm vậy, khi quay về Đức Vương phủ chúng ta phải
trình báo việc hôm nay thế nào?”
Bạch Ngọc cùng Bạch Nhụy đều biết tuy Tây Lương Mạt thủ đoạn độc ác nhưng không tán thành việc lạm sát người vô tội.
Nhìn Bạch Nhụy cùng Bạch Ngọc đều vô thức che trước mặt Mị Lục cùng Mị Thất, Tây Lương Mạt im lặng, một lát sau, nàng nhàn nhạt nói: “Được rồi, đưa
ba người còn sống kia về viện chúng ta mua trên đường Bạch Hổ.”
Nàng không trách Mị Lục cùng Mị Thất, vì đây quả là phương pháp đơn giản lưu loát nhất.
Chỉ có người chết mới không tiết lộ bí mật.
Bạch Ngọc cùng Bạch Nhụy thở ra một hơi.
Giây tiếp theo, Tây Lương Mạt xoay người lên xe, còn u oán than thở: “Aizzz, con gái lớn không giữ trong nhà, giữ đi giữ lại, giữ thành thù luôn.”
Về điểm này, Tây Lương Mạt cùng lão thái thái không mưu mà hợp.
Trên mặt nhị tỳ nổi lên áng mây đỏ, cắn môi nhìn nhau một cái, muốn giải thích lại không biết giải thích làm sao.
Bạch Trân vừa thu kiếm vào vỏ vừa cười hì hì với Bạch Nhụy, Bạch Ngọc: “Ta
đưa các chủ tử đến thôn trang trước, lát nữa các ngươi thu dọn xong rồi
đến nhé.”
Dứt lời, không để ý đến hai người kia, nhảy thẳng lên xe kéo dây cương, lái xe lọc cọc đi ra ngoài ngõ nhỏ.
Bạch Nhụy giậm chân, hổn hển trừng mắt với Mị Thất một cái, xoay người đuổi theo xe.
Mị Thất khó hiểu, quay đầu nói thầm, nha đầu kia bị bệnh gì, cứ thích trừng hắn rồi bỏ chạy.
Cuối cùng hắn dùng một tay vác gã hộ pháp Thiên Lý Giáo bị nhét vào bao tải lên vai, đuổi theo.
Chỉ còn Bạch Ngọc nhìn Mị Lục một cái, ho nhẹ: “Tiểu Lục tử, ngươi muốn xử lý… cái… cái trường hợp này thế nào?”
Nàng vẫn không chịu nổi được những thứ quá máu tanh này, vừa rồi khi chiến
đấu còn không thấy gì, nay mùi máu tanh nồng nạc cùng tay chân rơi đầy
đất khiến Bạch Ngọc khó chịu nhíu mày.
Mị Lục ngước cặp mắt như nai con, có chút khó hểu: “Người Mị bộ chưa bao
giờ cần để ý mấy thứ này, chúng ta chỉ cần giết người cùng bắt người
thôi.”
Bỏ đi vẻ mặt yêu ma sát phạt vừa rồi, hắn vẫn có dáng dấp hồn nhiên đáng yêu của thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi.
Nếu Bạch Ngọc không vừa mới thấy sự tàn khốc khi hắn giết người, chỉ sợ cũng cho rằng hắn là một thiếu niên ngây thơ.
“Vậy chúng ta đi thôi.” Bạch Ngọc lập tức xoay người đi, hoàn cảnh thế này thật là…
“Chờ một chút, Bạch Ngọc tỷ tỷ.” Mị Lục bỗng gọi Bạch Ngọc lại.
Bạch Ngọc quay đầu có chút khó hiểu, liền thấy một gương mặt đáng yêu phóng
đại, thiếu niên giơ ngón tay chỉ chỉ mặt mình, cười tủm tỉm nhìn Bạch
Ngọc: “Bạch Ngọc tỷ tỷ, tiểu Lục tử vừa rồi thể hiện tốt lắm đúng không, thơm một cái đi!”
Bạch Ngọc sửng sốt, sau khi tiêu hóa lời Mị Lục nói, trên mặt thoáng chốc bay lên rặng mây đỏ, lắp bắp nói: “Cái gì… Cái gì…”
“Tỷ tỷ thích tiểu Lục tử chứ?” Thiếu niên vẫn giữ dáng vẻ đáng yêu, đôi mắt to ngập nước nhìn Bạch Ngọc chờ đợi.
Bạch Ngọc lùi lại hai bước, thiếu nữ trước nay trầm ổn bắt đầu nói lắp: “Tiểu… Tiểu… Lục tử.”
Tất cả thiếu nữ đều mơ về tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân, dù nàng cảm thấy
tim đập loạn nhịn với tiểu Lục tử trong đêm trên Thu Sơn, nhưng mà…
Nhưng mà đứa trẻ này không phải luôn xấu hổ sao, vì sao… vì sao lại chủ
động như thế?
Bạch Ngọc tuy nhìn có vẻ lớn hơn tiểu Lục tử, nhưng nàng vẫn là thiếu nữ
chưa trải qua tình trường, vì vậy nàng không cách nào nói được chữ
“thích” kia.
Nhất là trong hoàn cảnh… máu tươi đầy đất thế này.
Hai người mở to mắt nhìn nhau một lúc lâu, đôi mắt to của Mị Lục đong đầy nước mắt, dọa Bạch Ngọc nhảy dựng lên.
Sau đó, Mị Lục òa khóa rất ấm ức: “Ngươi… Ngươi không thích tiểu Lục tử, Bạch Ngọc tỷ tỷ là đồ lừa đảo! Đồ lừa đảo!”
Sau đó Mị Lục nhanh chóng xoay người, nâng lên hộ pháp cuối cùng của Thiên
Lý Giáo bị nhét vào bao tải, vừa khóc vừa chạy như nai con bị vứt bỏ.
Bạch Ngọc vươn tay muốn giữ hắn, nhưng khinh công của Mị Lục nàng sao sánh bằng, chớp mắt đã mất bóng dáng Mị Lục.
Bạch Ngọc quýnh lên, vô thức chạy ra ngoài theo, vừa chạy vừa xoa huyệt thái dương đau nhức, ai có thể nói cho nàng rốt cuộc chuyện này là thế nào
không?
Vì sao nàng cảm thấy đột nhiên mình biến thành kẻ phụ lòng thế này?
Rõ ràng người ta là Mị Thất chạy theo Bạch Nhụy, còn nàng… nàng lại phải đuổi theo Mị Lục à?
…
Tây Lương Mạt không biết chuyện bọn nha đầu xảy ra phía sau, tới viện trên
đường Bạch Hổ của mình, nàng sai người chuẩn bị địa lao nghênh đón tù
phạm của mình, thuận tiện cùng Bách Lý Thanh nghiên cứu chuyện xảy ra
ngày hôm nay.
Nàng vốn cho rằng đây là cái bẫy Bách Lý Thanh dùng để săn giết giáo đồ
Thiên Lý Giáo, nhưng Bách Lý Thanh phủ nhận, hắn chỉ vừa hạ triều đã
nghe tin hôm nay Tây Lương Mạt quay về Đức Vương phủ, vì vậy tâm huyết
dâng trào định “đoàn tụ” một phen với trò cưng của mình ngay trên xe,
thuận tiện kiểm tra xem trong ba ngày ở phủ Tĩnh Quốc Công, Tư Lưu Phong có sàm sỡ trò cưng của hắn hay không.
“Nếu vậy thì mục đích của bọn chúng là gì?” Tây Lương Mạt ngồi trên giường nằm, gõ lò sưởi trong tay mình.
Bách Lý Thanh lười biếng nằm lệch trên một cái ghế khác: “Theo người của bản tọa báo lại, giáo đồ Thiên Lý Giáo gần đây ở Tây Nam mai danh ẩn tích
không ít, nhưng ở kinh thành lại thường xuyên có dị động, thường ngày
cải trang thành bình dân, tới khi truyền giáo mới mặc vào giáo phục của
bọn chúng, uy tín trong những thôn làng quanh kinh thành rất lớn.”
Tây Lương Mạt nghe vậy lập tức nhíu mày: “Sư phụ, sợ rằng ngài phải cảnh
giác một chút, tuyệt đối không thể phóng túng Thiên Lý Giáo, ảnh hưởng
của tôn giáo tín ngưỡng tuyệt đối lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của
ngài, thậm chí phá vỡ căn cơ cũng không phải không thể.”
Bách Lý Thanh vốn yêu cầu tiêu diệt Thiên Lý Giáo chỉ vì nhạy cảm chính trị
khiến hắn cảm thấy Thiên Lý Giáo là một nhân tố bất an, nó kéo bè kéo
cánh, khiến nông dân không lo sản xuất, thương nhân tiến cống, ảnh hưởng tới thu thuế địa phương.
Lời Tây Lương Mạt nói khiến hắn có chút bất ngờ, nâng mắt nhìn nàng: “Sao? Thật không?”
Nhưng hắn không để lời Tây Lương Mạt nói trong lòng, một thiếu nữ đủ hung ác, thông minh, đọc chút sách sử, tiểu thuyết, có chút dự đoán với những
chuyện xung quanh mà thôi, còn biết gì về triều chính nữa?
Huống hồ, chưa có bất cứ tiền lệ nào cho thấy một thứ mượn danh nghĩa quỷ thần có thể lật đổ cả một triều đại.
Nghe ra Bách Lý Thanh không đồng ý với luận điểm của nàng, Tây Lương Mạt
không giận, chỉ mỉm cười: “Nếu sư phụ không ngại thì nghe chút ý kiến
phụ nhân của đồ nhi đi.”
Trong mắt hắn, đại khái cho rằng một nữ tử khuê phòng như nàng không có hiểu biết về phương diện triều chính.
Tây Lương Mạt sắp xếp lại suy nghĩ, sau đó trình bày hiểu biết của nàng về tôn giáo cùng khởi nghĩa nông dân với Bách Lý Thanh.
Trên cơ bản, tất cả những cuộc khởi nghĩa nông dân trong lịch sử đều mượn
khẩu hiệu hoặc giáo lí tôn giáo, tuy Thiên triều chưa từng xuất hiện
trong lịch sử niên đại kia của nàng, nhưng thời không này giống cho tới
tận thời Đường, chỉ sau thời Đường mới có sự khác biệt.
Vì vậy, nàng bắt đầu từ đạo Thái Bình mà khởi nghĩa Hoàng Cân sử dụng
trong những năm cuối Đông Hán, đạo Năm Đấu Gạo dùng trong khởi nghĩa Tôn Ân Lô những năm cuối thời Tấn, rồi đến khởi nghĩa đạo giáo Trần Thạc
Trinh sử dụng trong thời Đường giai đoạn trước, trình bày rõ ràng cho
Bách Lý Thanh nghe.
Những giáo lý này vô luận có khẩu hiệu gì đều mang nòng cốt bình đẳng giàu nghèo.
Hầu hết khởi nghĩa nông dân tuy thất bại nhưng ảnh hưởng tới căn cơ một
triều đại, khiến triều đình mệt mỏi dập lửa khắp nơi, lại thường khiến
chư hầu xuất thân quý tộc được lợi. Vì vậy, sau khi trấn áp khởi nghĩa
nông dân, sinh lực triều đình bị hao tổn, trong chiến loạn dân tâm bất
ổn, không ngừng oán hận triều đình, khiến đám chư hầu nhân cơ hội làm
khó dễ.
Trong lịch sử, phần lớn vương triều đã diệt vong vì thế.
“Hỏi quân một câu, có vương triều thịnh thế dân tâm ổn định nào lại bị chư hầu cường đại ngấp nghé, thiên lý chi đê hội vu nghĩ huyệt*, Thiên Tuế gia vẫn nên phòng bị thì tốt hơn.” Tây Lương Mạt thấy ánh mắt Bách Lý Thanh ngày một chăm chú, biết hắn có nghe lời mình nói.
*Thiên lý chi đê hội vu nghĩ huyệt: con đê ngàn dặm tất có tổ kiến.
Vì vậy nàng cố gắng dùng xưng hồ cung kính một chút.
Bách Lý Thanh trầm mặc, ánh mắt sâu thẳm. Hắn luôn đặt trọng tâm ở biên cảnh ngoại tộc, ngược lại thật sự không ngờ những việc quỷ thần này có sức
ảnh hưởng như thế. Không chỉ là hắn, ngay cả đại thần trong triều cũng
chưa từng có ai để những lưu dân mờ ám nghèo hèn, giả thần giả quỷ này
trong lòng.
Không ngờ thiếu nữ khuê phòng trước mặt lại có thể chỉ thẳng tệ đoan được như vậy.
“Theo ý của ngươi, bản tọa nên làm thế nào?” Hắn hiếm khi nào kiên nhẫn lắng
nghe: “Tức khắc phái đại quân tiêu diệt toàn bộ, hay dùng thám tử Tư Lễ
Giám cùng Cẩm Y Vệ tiến hành treo cổ kẻ phạm tội?”
Tây Lương Mạt suy tư một lát, sau đó nói: “Những người này đơn giản vì
không có cơm áo, áo rách quần manh nên đầu óc mới bị đầu độc, hoảng
loạn, lòng người rung động, vì vậy Thiên Lý Giáo dùng khẩu hiệu vụng về
nhưng hữu hiệu như “tuân thiên lý, được lương thực” để thu nạp rất nhiều giáo đồ, nếu lấy thủ đoạn cứng rắn tiêu diệt, ngược lại khiến bọn họ
đạt được dư luận cảm thông, bất luận với triều đình…”
“Dư luận?” Bách Lý Thanh kỳ lạ nhướng mày.
Tây Lương Mạt chống tay lên má, lười biếng cười cường: “Chính là ngôn luận của dân sinh. Hay là thế này đi, gậy ông đập lưng ông**, phật gia thiền tông cùng hoàng lão đạo giáo đều có giáo lí dạy người
chuyên tâm khổ tu, không màng danh lợi, cứu chuộc một thân tội nghiệt để cầu phúc báo kiếp sau, hơn nữa đều rất có căn cơ trong dân gian, rất
nhiều tín đồ, triều đình có thể phát triển hai giáo phái này để đề phòng một bên độc đại.”
**Câu gốc: Dĩ tử chi mâu, công tử chi thuẫn: Câu này lấy ra từ cuốn sách “Hàn Phi Tử”.
Ngày xưa, nước Sở có người bán thuẫn (lá chắn) và mâu (giáo), người đó khen: “Thuẫn của tôi rất chắc chắn, không gì có thể đâm thủng được.” Lại khen mâu của mình: “Mâu của tôi rất sắc nhọn, không gì là không thể đâm
thủng được.” Có người hỏi: “Lấy mâu của anh đâm thuẫn của anh thì thế
nào?” Người đó không biết trả lời làm sao.
“Sau đó xếp Thiên Lý Giáo làm tà giáo, cấp cho hai giáo phật, đạo lương
thực, để bọn họ đắp bếp nấu cháo tiếp tế dân nghèo, để tín đồ hai giáo
phật, đạo cảm hóa giáo đồ Thiên Lý Giáo, nếu có xung đột chỉ là tranh
chấp giữa giáo chúng, quan phủ có thể sống chết mặc bay. Cho đến khi cần đi ra xử lý giáo đồ Thiên Lý Giáo, ca ngợi giáo chúng hai giáo phật,
đạo. Như vậy, triều đình không cần tốn nhiều binh lực, tài lực vào
chuyện này, cho dù Thiên Lý Giáo vĩnh viễn không diệt vong cũng không có ngày lớn mạnh.”
Ở kiếp trước, đây chỉ là một loại phương pháp dời đi mâu thuẫn ở mức
trung bình trong số thủ đoạn chính trị, hiệu quả thường không tệ.
Bách Lý Thanh suy nghĩ hồi lâu, quả nhiên hài lòng gật đầu: “Không tệ,
phương pháp này rất tốt, cứ làm thế đi, có điều so với phương pháp lúc
đầu của bản tọa thì tốn nhiều thời gian hơn…”
Tây Lương Mạt lắc đầu không tán thành: “Bịt miệng dân chúng khó hơn ngăn một dòng sông, chuyện này sư phụ nên biết rõ mới đúng.”
Ác danh của Tư Lễ Giám cùng Cẩm Y Vệ thật sự khiến trẻ con khóc thét, nhất là Tư Lễ Giám, thành viên trung tâm đều là hoạn quan, là một đoàn thể
khiến người ta vừa sợ hãi vừa khinh bỉ.
Bách Lý Thanh khinh miệt xì một tiếng: “Dân ngôn? Bản tọa chỉ tin lấy máu dừng máu, lấy chiến dừng chiến, lấy giết dừng giết!”
Tây Lương Mạt nhìn hắn, trong lòng bỗng lướt qua một tia khác thường, sau
đó nói với hắn: “Sư phụ… Ngươi… Cố ý khiến danh tiếng của Tư Lễ Giám
cùng Cẩm Y Vệ thành như vậy? Vì sao? Lẽ nào ngươi hoàn toàn không để ý
quyền thế vô thượng này?”
Nàng nhớ câu nói tàn nhẫn hắn từng nói trong đêm tân hôn của nàng rằng, nếu
hắn chết, nhất định phải khiến sinh linh trong thiên hạ chôn cùng.
Người này, không hề có lòng kinh sợ với sự sống cái chết, là vì hắn căn bản không để ý bản thân có tương lai hay không sao?
Ánh mắt Bách Lý Thanh lạnh đi, khóa chặt lấy Tây Lương Mạt, cười có chút âm u: “Trò cưng của vi sự, thật sự quá thông minh, có điều đừng tự cho là
thông minh.”
Tây Lương Mạt hạ tầm mắt, không để ý sự cảnh cáo trong lời nói của hắn,
nhàn nhạt đáp: “Bởi vì không có hy vọng sẽ không có tuyệt vọng, vì vậy
ngươi có thể coi tính mệnh chúng sinh cùng hỉ nộ ái ố là trò chơi nắm
trong tay, một ngày ngươi chán rồi có thể tiêu diệt sự sống của bản thân và người khác, phải không?”
Thân thể Bách Lý Thanh bỗng khẽ động, cánh tay dài vươn ra, thô bạo ấn Tây
Lương Mạt lên bàn, ngón tay không chút lưu tình bắt cần cổ mảnh mai của
nàng, trong đôi mắt hẹp dài đong đầy sự tàn nhẫn khiến người ta phải
kinh hãi: “Vi sư đã nói với ngươi, nếu không muốn làm kẻ uổng mạng thì
đừng tùy ý đoán biết tâm tư vi sư, ngươi thật sự thấy ngươi rất thông
minh? Chỉ là một thứ đồ chơi mà thôi!”
Tây Lương Mạt cảm thấy cơn đau rát truyền tới từ lưng, cơ thể đau đớn cực
kỳ, đại khái vì những mảnh chén trà bị ép vỡ đã đâm vào quần áo, đâm vào da, nàng yên lặng nghĩ.
Thế nhưng, nàng không lập tức xin tha thứ như bình thường, mà chỉ giương
mắt nhìn thẳng vào cặp mắt âm u lại xinh đẹp cực kỳ của Bách Lý Thanh,
nói gần như khiêu khích: “Ngươi đang tức giận, vì sao? Nếu không để ý
bất cứ chuyện gì thì cần gì tức giận vì bị đoán đúng tâm tư?”
Từ sau khi trở thành Cửu Thiên Tuế dưới một người trên vạn người, chưa
từng ai dám chống đối Bách Lý Thanh, kẻ khiêu khích thẳng mặt hắn đều
chết không được tử tế!
Đôi mắt đỏ tươi như máu của hắn nhìn nàng chằm chằm, ngón tay gần như vô
thức mà co lại, muốn bóp gãy cái cổ tinh tế đẹp đẽ của nàng.
Tây Lương Mạt không hề sợ hãi, chỉ lạnh giá nhìn hắn, giống như muốn nhìn thẳng vào linh hồn hắn.
Cho dù gương mặt nàng đã đỏ bừng cũng không chịu mở miệng.
Cho đến khi hơi thở của Tây Lương Mạt yếu dần, khóe mắt vì hít thở không
thông mà chảy ra hai hàng hước mắt đau đớn, gần như làm phỏng ánh mắt
hắn, hắn mới giật mình buông tay ra.
Không khí lạnh lẽo tràn vào mũi Tây Lương Mạt trong thoáng chốc, có được cơ
hội để thở, nàng lập tức nằm trên bàn tham lam hít thật sâu.
“Khụ khụ khụ. . . Khụ khụ. . . .”
Lúc này Bách Lý Thanh mới phát hiện trên lưng nàng đã đỏ tươi, mảnh sứ vỡ
trải khắp bàn, ánh mắt hắn không khỏi trầm xuống, màu đỏ máu này khiến
hắn cực kỳ nóng nảy vung tay áo lên đánh nát cái bàn.
Bách Lý Thanh tàn bạo dùng một tay giật Tây Lương Mạt vào lòng mình, từ trên cao nhìn xuống, cả giận nói: “Thế nào? Chống đối vi sư, dùng cái mạng
nhỏ của mình để thử giới hạn của vi sư thú vị lắm đúng không!”
Đáng chết, đã bao lâu hắn không còn mất khống chế như vậy nữa!
Đều tại nha đầu này, tiểu nha đầu chết tiệt này!
Gương mặt nhỏ nhắn của Tây Lương Mạt tái xanh, nàng nhìn cơn tức nổi lên trên trán Bách Lý Thanh, bỗng lạnh lùng cười: “Thiên Tuế gia, vì sao không
giết ta? Đừng nói chỉ vì tấm lệnh bài kia, hay là, dù thân là hoạn quan
ngươi vẫn động lòng với ta?”
Đây đã không còn là khiêu khích, mà là vũ nhục tận tâm.
Bách Lý Thanh thở hổn hển, gần như buột miệng trong lúc nổi giận: “Tây Lương Mạt, nếu không phải người kia…”
Thế nhưng một giây sau, hắn nhạy cảm bắt được một tia sáng khác lạ chợt lóe lên trong mắt nàng, sau đó Bách Lý Thanh ngậm miệng, biểu cảm bạo ngược dần trầm xuống. Một lát sau, hắn khôi phục dáng vẻ như cười như không
yêu dị của mình, liếc Tây Lương Mạt: “Vi sư đương nhiên yêu ngươi, ngươi là trò cưng của vi sư cơ mà, không phải sao?”
Trong một giây thấy biểu cảm của hắn thay đổi, trong lòng Tây Lương Mạt thở dài một hơi cực kỳ thất vọng.
Biết mà, lần thử này, sắp thành lại bại.
Người như Bách Lý Thanh chỉ có trong cơn thịnh nộ mới tìm được manh mối.
Bách Lý Thanh săn sóc nàng đã vượt qua tình thầy trò, vượt qua cả giới hạn đồ chơi, điều này khiến nàng vô cùng tò mò.
Người kia mà hắn nói là ai?
Mà nàng cũng cần biết rốt cuộc Bách Lý Thanh có thể tha thứ cho nàng đến mức nào!
Kết quả hôm nay nói cho nàng, Bách Lý Thanh dễ dàng tha thứ cho nàng vượt qua cả dự đoán, có điều… Vì sao?
Bách Lý Thanh nhìn suy tính cùng tính kế lạnh giá trong mắt nàng, trong lòng tự nhiên có một cảm giác cực kỳ khó chịu tràn lên.
Hắn vươn hai tay ôm ngang Tây Lương Mạt lên, đặt trên ghế nằm cạnh cửa sổ,
sau đó vừa thò tay tháo đai lưng của nàng vừa thản nhiên nói: “Rất thất
vọng à? Thứ ngươi không nên biết thì không cần biết, ngươi chỉ cần biết
ngươi thuộc về ta, chỉ cần ngoan ngoãn được vi sư che chở là tốt rồi,
đừng ép vi sư bẻ gãy cánh của ngươi.”
Hắn xé tung áo khoác của Tây Lương Mạt rất nhanh, khiến bờ lưng trắng như tuyết của nàng lộ ra.
Tây Lương Mạt cũng không xấu hổ làm dáng mà không cho hắn xử lý vết thương
cho mình, chỉ lười biếng nằm trên ghế, dịu dàng nói như không để tâm:
“Sư phụ, dịu dàng một chút, đau đấy.”
Nàng không hứa với hắn, thế giới này không ai có thể làm chủ nhân của nàng.
Vì vậy, nàng không đồng ý.
Động tác bôi thuốc của Bách Lý Thanh hơi dừng, nhưng không ép nàng, vì hắn
hiểu rõ hơn ai hết, dưới dung nhan dịu dàng như nước cùng thân thể mềm
mại như cánh hoa cất giấu một trái tim lạnh giá và cứng cỏi.
Mà hắn, cũng không vội vàng. Bách Lý Thanh cười thản nhiên, ngón tay thoa
thuốc cho nàng chậm rãi trượt, đảo quanh sống lưng nhẵn mịn của nàng:
“Một ngày nào đó, ngươi sẽ tiếp nhận hiện thực này.”
Cho đến khi da thịt trắng như tuyết của nàng run rẩy vì sự khiêu khích của
hắn, trở nên đỏ hồng, hắn mới hài lòng buông tay, để nàng có thể thở
dốc, rồi kéo y phục lên cho nàng.
Nàng có chút hụt hơi đuối sức dựa trên cổ hắn, ngay khi hắn lộ ra nụ cười thỏa mãn bỗng cảm thấy trên cổ mình đau như xé rách.
Hắn vô thức muốn chụp qua một chưởng, sau đó lại nhẫn nại.
Còn Tây Lương Mạt cũng nhả ra, sau đó dùng tay áo lau vết mau trên khóe môi mình, vừa nhìn Bách Lý Thanh vừa lộ ra nụ cười yếu ớt quyến rũ: “Xin
lỗi, lưng đồ nhi rất đau, vì vậy không nhịn được cắn ngài một miếng, hẳn là sư phụ không để ý đâu đúng không?”
Bách Lý Thanh không cần nhìn cũng biết trên cổ mình nhất định đã be bét máu, hắn âm trầm nhìn chằm chằm Tây Lương Mạt, cuối cùng đột nhiên nâng cằm
nàng, sau đó tàn bạo gặm cánh môi kiều diễm: “Ngươi là nha đầu ác độc,
có thù tất báo, ngỗ nghịch bất hiếu!”
Cố tình hắn không nỡ giết nàng!
Khiến nàng tìm được giới hạn của mình, thật sự là…
Khi nàng xấu thói ngươi muốn nuốt sạch nàng, lột da rút gân; khi nàng quật
cường ngươi muốn nhìn nàng khóc lóc cầu xin tha thứ; còn khi nàng mềm
mại, quyến rũ nhìn ngươi như hôm nay — lại khiến ngươi muốn trìu mến vào tận xương.
…
Quất quýt một phen, mỗi người đã băng bó vết thương xong, Bách Lý Thanh xếp người đi thẩm vấn ba giáo đồ Thiên Lý Giáo kia.
Tây Lương Mạt tính toán, hôm nay tuy bị chút vết thương nhỏ nhưng cũng coi
như thu hoạch nhiều, không chỉ bắt được người của Thiên Lý Giáo mà còn
khiến Bách Lý Thanh lộ ra đối với mình vừa thương vừa hận vừa không nỡ,
nàng rất hài lòng với kết quả này.
Nàng cảm thấy bản thân trả giá bằng sức lực và thuần khiết vẫn là có báo đáp lớn.
Chí ít sau nàng nàng có thể xác định, cái ô dù vĩ đại này không dễ dàng đá
nàng ra, ở trong lòng hắn nàng không còn là một đồ chơi thú vị mà thôi,
tuy còn chưa hiểu rõ tâm tư hắn, nhưng nàng không cần kiêng kỵ nhiều nơi như trước nữa.
Cho nên thái độ với Bách Lý Thanh cũng tốt hơn nhiều.
Tuy Tây Lương Mạt định vị quan hệ của nàng và Bách Lý Thanh chỉ trên phạm
vi giao dịch, là nằm trong kế hoạch. Nhưng chính nàng cũng không phát
hiện ra, từ lúc biết mình trong cảm nhận của Bách Lý Thanh có địa vị
khác biệt, trong lòng nàng có một tia vui sướng, dường như không chỉ đơn thuần vì chiếm được đền đáp về vấn đề lợi ích.
Qua hai khắc, Bách Lý Thanh chậm rì rì về phòng, ngồi xuống bên cạnh Tây
Lương Mạt đang đọc sách: “Nha đầu, có biết trong số những kẻ bắt được
hôm nay có người có thể coi là người quen của ngươi không?”
Tây Lương Mạt sửng sốt, sau đó nhớ lại ba giáo đồ hôm nay, dường như không có người nào nhìn quen.
“Ai?”
Bách Lý Thanh chống má, ánh mắt sáng quỷ dị: “Công tử của Tần Đại quản gia Đức Vương phủ – Tần Như Hải.”
Tây Lương Mạt nhíu mày, ngẫm nghĩ nói: “Chuyện này… Lẽ nào Tần Đại quản gia có quan hệ gì với Thiên lý Giáo, hay là có quan hệ gì với Đức Vương
phủ? Nhưng hôm nay tiểu Vương gia ngồi chung xe với ta, hành động như
vậy hoàn toàn không để ý an nguy của hắn…”
Bách Lý Thanh xì lạnh một tiếng: “Nói tóm lại Tần Đại quản gia của Đức Vương quý phủ kia không đơn giản, trước đây từng là mưu sĩ của Đức Vương gia, bản tọa nhiều năm trước coi như từng giao thủ với hắn, bản tọa không
tin trên đời có nhiều chuyện trùng hợp đến thế.”
Hắn dừng một chút, sắc mặt có vẻ lo lắng: “Thiên Lý Giáo này có thể chạy
trốn khỏi sự giám thị của Tư Lễ Giám, đến nay còn chưa tra ra giáo chủ
là ai, cũng chưa từng bắt được hộ pháp cao cấp của bọn chúng, xem như có bản lĩnh!”
Tây Lương Mạt cũng gật đầu, nói hơi tiếc nuối: “Ừ, ngày ấy trước khi chết
Tây Lương Hòa từng nói Thiên Lý Giáo này có một chủ thượng, chỉ tiếc ta
dụ dỗ rất lâu, hắn chưa kịp nói ra người cầm đầu thì đã bị bà già điên
họ Dư kia giết chết! Hay là thử một lần theo cách của ta, xem cái thứ
chủ thượng kia là Tần Đại quản gia hay là một kẻ khác, sớm ngày tiêu
diệt Thiên Lý Giáo này.” Tây Lương Mạt luôn cảm thấy Tần Đại quản gia
tuy thần bí khó lường, thế lực trong Đức Vương phủ rất lớn nhưng không
giống người có khả năng lớn đến thế.
Tây Lương Mạt không chút nào cảm thấy mình “trợ Trụ vi ngược”. “Trấn áp
khởi nghĩa nông dân phản kháng chính sách phong kiến tàn bạo” có gì
không đúng, chỉ là trận tuyến khác nhau mà thôi, huống hồ thời thế bây
giờ coi như thái bình, còn chưa đến lúc triều đình bị diệt, loại khởi
nghĩa mù quáng này chỉ do những kẻ có mục đích không tốt kích động những người không hiểu biết mà thôi.
Sớm ngày dập tắt ngọn lửa nho nhỏ kia coi như một chuyện công đức, đương nhiên, cũng có không ít chỗ tốt cho nàng.
Bách Lý Thanh suy tư chốc lát, sau đó cười nhạt hai tiếng: “Cũng tốt, chuyện này kỳ quặc, Đức Vương phủ muốn mạng của bản tọa không phải ngày một
ngày hai, nói không chừng Thiên Lý Giáo này muốn chống đối Tư Lễ Giám
cùng Cẩm Y Vệ cũng nên.”
Thiên Lý Giáo định nghĩa Tư Lễ Giám cùng Cẩm Y Vệ là ác quỷ địa ngục, tự nhận mình là thần binh thiên tướng, hắn đã từng nghe qua.
“Vậy thế này đi…”
“Ừ…”
Hai thầy trò bắt đầu thương lượng, nếu để người ta nghe thấy nội dung thảo
luận, sợ rằng chỉ biết than, cái gì gọi là cấu kết nhau làm chuyện xấu,
thủ đoạn độc ác, chính là đây.
— Ông đây là đường ranh giới cấu kết nhau làm chuyện xấu —
Đức Vương phủ hoàn toàn hỗn loạn cùng lo lắng.
Sáng này, những thi thể trong ngõ nhỏ được phát hiện, người của Ngũ thành
Binh Mã Tư và Thuận Thiên Phủ Doãn đã cào xới cả chỗ kia, ngoại trừ phát hiện hơn mười thi thể giáo đồ Thiên Lý Giáo cùng người hầu của Đức
Vương phủ thì bọn họ không tra được bất cứ thứ gì.
Tuyết lớn đã vùi lấp tất cả dấu vết.
Đương nhiên, trong đó có công lao của Ẩn bộ Tư Lễ Giám.
Vì vậy bản án này càng vang danh.
Giáo đồ Thiên Lý Giáo ban ngày ban mặt tập kích xe ngựa của quý nhân Đức
Vương phủ, nay ngoại trừ mấy người chết, tiểu Đức Vương gia cùng Thiếu
Vương Phi đồng thời mất tích, cùng ba thị nữ, một gã sai vặt, một thị
vệ, đều không tìm được thi thể.
Vì vậy người của Ngũ thành Binh Mã Tư cùng Thuận Thiên Phủ Doãn có khuynh
hướng đoán rằng giáo đồ Thiên Lý Giáo bắt cóc tiểu Vương gia cùng Thiếu
Vương phi, để áp chế triều đình hoặc đòi tiền chuộc từ Đức Vương phủ.
Thế nhưng khi bọn họ báo kết luận này cho người của Đức Vương phủ thì Tần
Đại quản gia lập tức vỗ bàn nhảy dựng lên, lạnh lùng nói: “Không, tuyệt
đối không có khả năng này!”
Trần Thống lĩnh của Ngũ thành Binh Mã Tư cùng Chương đại nhân của Thuận
Thiên Phủ Doãn đều có chút kinh ngạc nhìn đối phương, sau đó Chương đại
nhân hơi bực bội nhìn về phía Đức Vương phi: “Vương phi, vị quản gia này có phần vô lễ, nơi này các quý nhân đang nói chuyện sao có thể để một
hạ nhân xen miệng!”
Tần Đại quản gia nhìn Chương đại nhân, đáy mắt hiện lên vẻ nhục nhã và tức
giận tàn nhẫn. Có một ngày, xem ai mới là quý nhân chân chính!
Nhưng lúc này hắn phải nhẫn nhịn dưới ánh mắt trấn an của Đức Vương phi.
“Tiểu nhân chỉ muốn nói, việc này có kỳ quặc, Thiên Lý Giáo không lẽ nào ban
ngày ban mặt bắt cóc tiểu Vương gia cùng Thiếu Vương phi.”
“Có gì không thể!” Chương đại nhân không đồng ý.
Ngay khi mùi thuốc súng giữa hai người bốc lên ngùn ngụt, bỗng có phó tỳ hấp tấp chạy đến báo: “Về rồi, tiểu Vương gia cùng Thiếu Vương phi đã trở
về!”