“Ở lại đây cùng ta, đừng đi đâu hết… Ở lại thế giới chỉ có ta và ngươi.”
Giọng tình nhân thì thầm dịu dàng bên tai như mang theo mê hoặc vô tận, khiến người ta muốn chết chìm trong tình mềm như nước này.
Hai mắt Tây Lương Mạt càng ngày càng mơ hồ, cảm thấy thân thể cũng càng ngày càng nhẹ.
Đúng vậy, thật ra như thế cũng không tệ, cứ như thế… luôn ở bên cạnh hắn,
không đi đâu hết, có thể bộc lộ một mặt mềm yếu nhất trước mặt hắn.
Không có lục đục, không có tổn thương, không có sợ hãi, chỉ có hắn và nàng…
Thế nhưng…
Tây Lương Mạt bỗng mở mắt ra, nhìn màn giường bay lượn trên đỉnh đầu.
Thế nhưng…
Chuyện này không thể được!
Nàng bỗng vươn tay đẩy Bách Lý Thanh nằm ở trên người mình ra, lại chỉ thấy
người phía trên càng ngày càng nặng, không cách nào đẩy ra được khiến
nàng hít thở ngày càng khó khăn, cho đến khi nàng cắn mạnh vào môi, bỗng nhiên ngồi bật dậy hét lên: “A…!”
…
Một bàn tay bỗng thò ra khỏi cát, sau đó lớp cát nhìn như băng phẳng bỗng
chậm rãi nổi lên hình người, rồi một người từ từ ngồi dậy.
Hạt cát trên mặt ào ào rơi xuống, Tây Lương Mạt thở hổn hển, cảnh sắc trước mặt dần dần rõ ràng hơn.
Vẫn là cát vàng khắp nơi như trước, vẫn là miếu thần trống trải như trước.
Trên trán nhói lên từng cơn đau đẩy nhanh sự tỉnh táo của nàng, tứ chi tê rần, đau nhức toàn thân.
Tây Lương Mạt nhìn ánh mặt trời chói chang ngoài cửa, tầm mắt dần tỉnh táo
khỏi sương mù, bỗng nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra lúc trước.
Cơn lốc đen cuốn đến, dưới sự dẫn dắt của Cáp Tô, bọn họ trốn vào miếu
thần, thế nhưng miếu thần không có cửa, khi mọi người định chuyển tượng
thần trong miếu ra chặn cửa thì cơn lốc đen cuối cùng đã đánh tới, nuốt
sống tất cả.
Sức gió rất lớn đánh bay những tảng đá lấp cửa, tảng đá đập vào người mọi người, nàng cũng bị đá đập hôn mê.
Tây Lương Mạt hít sâu một hơi, cố gắng cử động tứ chi của mình xác định
mình có bị thương hay không, thế nhưng những âm thanh loạt xoạt thu hút
tầm mắt nàng, nàng sửng sốt nhìn về phía phát ra tiếng động.
Khi nàng xoay mặt sang thì đầu kia vang lên một tiếng hét thảm: “A…!”
Tây Lương Mạt giật mình mở to con mắt, vừa lúc thấy một bóng người cao gầy
lảo đảo đưa lưng về phía nàng, bỗng nhiên giơ trường kiếm lên đâm chết
người trên mặt đất!
Sau đó Tây Lương Mạt mới chú ý tới phía trên cát vàng xung quanh đã vung
vãi không ít vết máu, theo vết máu tìm thấy vài thi thể nằm trên mặt
đất, có người của Cẩm Y Vệ, còn có người của Tư Lễ Giám!
Trong một giây kia, nàng đã nhận ra người cầm trường kiếm là ai – Chu Vân Sinh!
Tại sao có thể như vậy?
Tây Lương Mạt kinh hoàng ngẩn ra, người của Cẩm Y Vệ và Tư Lễ Giám đều là
cao thủ nhất đẳng, nay ngay cả nàng đã tỉnh, vì sao bọn họ còn chưa
tỉnh, còn khoanh tay chịu chết?
Lẽ nào bị trọng thương?
Thế nhưng chưa đợi nàng ngẫm nghĩ, Chu Vân Sinh đã cầm thanh kiếm không
ngừng nhỏ máu lắc lư đi về phía Mị Thất dường như đã hôn mê sâu ở gần
đó.
Tây Lương Mạt lạnh lùng nheo mắt lại, trong đôi mắt to trong trẻo tràn ngập phẫn nộ cùng cực, tên khốn kiếp đê tiện này, dám thừa dịp mọi người hôn mê để hạ độc thủ!
Cực kỳ đáng chết!
Chu Vân Sinh thở phì phò, cầm kiếm chậm rãi đến gần Mị Thất. Hắn nhìn Mị
Thất nằm trên mặt đất, trong đôi mắt xanh lam hiện lên một tia căm hận,
hắn cười lạnh một tiếng: “Tên chó săn chết tiệt của triều đình, hôm nay
ta tiễn ngươi ra đi trước, rồi sẽ đưa cả tiểu chủ tử ác độc không ra nam không ra nữ của nhà ngươi đi cùng sau!”
Tên sát thủ ghê tởm này ngày ngày điểm huyệt hắn, khiến hôm nay hắn vất vả
lắm mới phá tan cấm chế, suýt chút nữa mà phế mất gân mạch trên đùi.
Chu Vân Sinh liếc nhìn gương mặt mỉm cười yên bình của Mị Thất, oán hận giơ kiếm hướng về ngực của Mị Thất: “Cho ngươi chết thế này đúng là quá hời cho các ngươi, còn đòi tìm được quỷ quân, xuống địa ngục mà tìm đi!”
Nhưng trong một lát này, một luồng gió mạnh bỗng từ phía sau ập tới, Chu Vân
Sinh thật sự không ngờ lúc này còn có người tỉnh táo, đương nhiên chưa
từng đề phòng, khi cảm giác có chuyện thì đã không kịp phòng bị nữa.
Trong nháy mắt, lưng đau nhức, toàn thân hắn bị đánh bay, cho đến khi
đập mạnh lên tường mới ngã nhào xuống đất.
Hắn vốn luôn bị cấm chế huyệt đạo, vì vậy gân mạch trên người đều bị hao
tổn, nội tức không đủ, lần này bị đánh bay ra liền cảm thấy lưng đau
rát, cổ họng tanh ngọt, phun ra một ngụm máu lớn.
Chu Vân Sinh nằm sấp trên mặt đất, cố gắng ngẩng đầu lên, trước mắt có phần mơ hồ, một hồi lâu sau mới nhìn rõ bóng người mảnh khảnh đứng trước mặt mình, hắn mở to đôi mắt xanh lam như biển một cách không dám tin: “Là
ngươi, ngươi làm thế nào tỉnh lại…”
Tây Lương Mạt nghe những lời này liền nheo mắt lại, khẽ hít mũi ngửi, quả
nhiên phát hiện trong không khí có một mùi hương ngòn ngọt, nàng lập tức đoán được hắn đã làm cái gì, cười nhạt một tiếng: “Đúng thế, làm sao ta tỉnh lại được? Vậy chỉ có thể nói huyễn thuật của Chu thành chủ thật sự còn chưa được tốt lắm, có điều ta luôn cho rằng Chu thành chủ không
phải người của chúng ta nhưng ít ra cũng là một quân tử quang minh lỗi
lạc, vậy mà lại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà làm loại chuyện
này, quả là ngoài dự đoán của ta!”
Thái dương Chu Vân Sinh giật giật, hắn cắn răng nhìn Tây Lương Mạt nói: “Hừ, ngươi chỉ may mắn chút thôi. Thế nào, lẽ nào muốn ta lấy ơn báo oán với những kẻ đã bắt cóc ta à? Người của Tư Lễ Giám bắt đầu có đạo đức của
đám văn nhân cổ hủ từ khi nào thế?”
Hắn thoáng dừng, châm chọc nhếch môi: “Hơn nữa, ta đã đủ nhân nghĩa với đám chó săn triều đình giết người không chớp mắt các ngươi rồi, cho các
ngươi chết đi trong ảo cảnh ngọt ngào nhất, không phải tốt lắm sao?”
Tây Lương Mạt nhặt thanh kiếm rơi dưới đất lên, xoa vết máu phía trên, lạnh lùng nói: “Ngươi vậy mà cũng có bản lĩnh thật sự đấy, đáng tiếc ngươi
không ngờ huyễn thuật của mình cũng có lúc thất bại, xem ra quỷ quân
cũng chỉ thường thôi.”
“Ngươi không cần thử lời của bản thành chủ, ta nói ta không hiểu ngươi đang
nói gì, thế nhưng…” Chu Vân Sinh không cam lòng nhìn Tây Lương Mạt: “Rốt cuộc ngươi… Rốt cuộc ngươi làm thế nào tỉnh lại, ảo cảnh ta tạo ra rõ
ràng sẽ khiến ngươi có được thứ ngươi muốn nhất, hoặc gặp người ngươi
muốn gặp nhất, không ai có thể chạy thoát!”
Người trầm luân trong giấc mơ của mình, nếu không có giải dược của hắn hoặc chưa qua đủ thời gian là không thể nào tỉnh lại.
Tây Lương Mạt nhìn dáng vẻ cố chấp muốn biết đáp án của Chu Vân Sinh không
khỏi nhướng mày, đây chính là sự cố chấp của thuật giả đối với năng lực
của mình sao? Trước mặt sống chết cũng không cầu xin tha thứ hoặc chạy
trốn, ngược lại không cam lòng, yêu cầu một đám án vì sao “thuật” của
mình lại thất bại?
Nể tình lát nữa hắn sẽ cực kỳ xúi quẩy trong tay nàng, nàng không ngại hoàn thành nguyện vọng này của hắn.
Tây Lương Mạt chậm rì rì ngồi xổm xuống, dùng thanh kiếm nhấc cằm hắn lên:
“Ngươi rất muốn biết à? Đó là vì người trong giấc mơ của ta căn bản sẽ
không thế kia, vì vậy ta vừa nghe đã biết có điểm không thích hợp.”
Chu Vân Sinh nhìn nàng chốc lát rồi cười lạnh: “Hoàn toàn không thể nào,
bởi huyễn thuật của ta chỉ có thể cho các ngươi nhìn thấy thứ các ngươi
rất muốn, người rất muốn gặp, tất cả đều là thứ huyễn hóa từ ý thức của
chính ngươi mà không phải do ta hư cấu nên.”
Tây Lương Mạt nhướng mày: “Không sai, có lẽ ta thật sự hy vọng người kia sẽ có dáng vẻ dịu dàng như thế, sẽ muốn cùng người kia sống những ngày như thế, thế nhưng ta càng biết hắn tuyệt đối sẽ không nói ra loại lời nói
mềm yếu này, cũng tuyệt đối không dùng khẩu khí đó để nói.”
So với việc lão yêu nghìn năm Bách Lý Thanh sẽ nói cái gì mà “để chúng ta
vĩnh viễn ở một nơi không có lục đục, không có tổn thương” gì đấy, nàng
cho rằng trong hiện thực hắn sẽ nói là “để gia giết hết những kẻ dám lục đục với chúng ta, dám động một sợi tóc của người của ta, lột da làm
thành cổ cầm”.
Nàng có thể tỉnh lại từ giấc mơ đẹp kia mà không mơ màng đánh mất tính mạng, ước chừng phải quy công cho dâm uy biến thái của đại yêu nghiệt nghìn
năm kia quá mức khắc sâu vào lòng người.
“Thật sự không nhận ra tâm chí của ngươi lại cứng cỏi như thế, không bị giấc
mơ của mình mê hoặc, trong nghìn vạn người chỉ có một, nếu đã để ta gặp
phải thì cũng được, là thời, cũng là mệnh!” Chu Vân Sinh nghe xong lời
nói của nàng không khỏi cúi đầu cười tự giễu, tiếng cười kia mang theo
vài phần buồn bã và tiêu điều.
Lúc đó hắn trốn ở góc trong cùng của miếu thần, khi bão cát tới, hắn đã
chuẩn bị từ rất lâu, ngoại trừ lúc đầu bị áp lực của gió làm cho mất đi
thần trí trong ngắn ngủi, nhưng hắn tỉnh lại rất nhanh, thừa dịp không
có người trông coi, trước tiên thả dược hương ra, dùng hết toàn lực
trong nửa canh giờ mới cởi được huyệt đạo, lại không ngờ vẫn cứ thất
bại.
“Ngươi muốn giết thì giết đi!”
Tây Lương Mạt nhìn hắn, sau đó dùng trường kiếm trên tay chậm rãi lướt qua mặt hắn: “Lấy giải dược ra, nếu không…”
“Nằm mơ!” Chu Vân Sinh không đợi Tây Lương Mạt nói dứt câu đã lớn tiếng cười khẩy: “Cho dù ngươi giết ta ta cũng sẽ không cho ngươi giải dược!”
“Thật không? Làm sao ta nỡ giết ngươi đây, Chu thành chủ là đầu mối quan
trọng để tìm quỷ quân cơ mà, huống hồ…” Mũi kiếm của Tây Lương Mạt từ từ trượt xuống theo cổ hắn, trong ánh mắt kinh ngạc của hắn thoáng chốc đã đẩy ngoại bào của hắn ra, lộ ra áo trong trắng bóc.
Sắc mặt Chu Vân Sinh lập tức trắng bệch: “Ngươi muốn làm gì?”
Khóe môi Tây Lương Mạt nhếch lên một độ cong dâm đãng: “Chu thành chủ có
nhan sắc thế này, tràn ngập phong tình nước khác, bản công tử vốn muốn
thương hương tiếc ngọc, chỉ tại ngài không chịu hợp tác, còn làm ra loại chuyện thế này, thì đừng trách ta không khách khí, ta định…”
Kiếm nàng nhấc đai lưng của hắn lên, “xoẹt” một tiếng cắt vỡ đai lưng: “Ta
định hưởng thụ thân thể của Vân Sinh ngươi một phen, rồi thiến ngươi,
chủ ý này thế nào?”
Nàng ngừng lại giống như không nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Chu Vân Sinh,
kiếm trên tay dừng trước lồng ngực trơn bóng của hắn, nói như rất hứng
thú: “Vân Sinh huynh, da của ngươi trắng thật đấy, còn trắng hơn cả nữ
tử, nếu vẽ mấy đóa hoa ở trên, hoặc khắc một ít chữ thú vị ở trên thì
không tệ lắm đâu nhỉ.”
Thế nhưng giọng nói sắc bén của hắn lại tiết lộ sự tức giận và nhục nhã, đương nhiên còn mang theo một tia run run.
Tây Lương Mạt cười nhạt: “Ngươi nói xem ta có dám không?”
Dứt lời, nàng đạp lên đầu vai hắn một cước, đá Chu Vân Sinh nằm úp sấp xuống, sau đó vươn tay phải ra xé rách quần áo hắn.
Chu Vân SInh bị nội thương nghiêm trọng, gân mạch hao tổn, đang lúc tứ chi
mềm nhũn, nào có phải đối thủ của Tây Lương Mạt đầy bụng lửa giận, chỉ
hai ba cái quần áo đã bị lột một nửa.
Chu Vân Sinh quỳ rạp trên đất, cảm thấy quần áo trên người mình không ngừng giảm đi, hắn tuyệt vọng cắn môi, mắt bắn ra sát khí dữ tợn: “Ta nhất
định sẽ giết ngươi, cho dù ta không giết được ngươi ngươi cũng đừng hòng thoát khỏi sa mạc này, tất cả các ngươi sẽ phải chôn cùng ta, đều phải
chết, ha ha ha!”
Một cái bóng đỏ thẫm lập tức chui ra từ một cái lỗ trên xà nhà, vỗ cánh bay tới đậu lên vai Tây Lương Mạt, cọ cọ mặt nàng tỏ vẻ sung sướng vì sống
sót sau tai nạn, cùng lúc biểu thị hứng thú rất lớn với hành vi cưỡng
hiếp mỹ nam Tây Vực của Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt trợn mắt với Tiểu Bạch một cái, đừng tưởng lão nương không
biết con chim thối nhà ngươi tỉnh lại mà không ra, trốn ở bên trên xem
trò vui.
Tây Lương Mạt đưa Tiểu Bạch tới trước mặt Chu Vân Sinh, thản nhiên nói:
“Ngươi còn chưa biết chỗ thần kỳ của Tiểu Bạch phải không, tuy nó không
cách nào tìm được chỗ của quỷ quân, nhưng nó tuyệt đối có bản lĩnh nhớ
đường đã tới đây, có thể dẫn ta ra ngoài, chúng ta đi tới đây chỉ mất
một ngày, nếu ta đóng chặt cửa miếu đề phòng sói tới ăn thịt người, cưỡi lạc đà đi suốt đêm, sáng mai là có thể trở lại doanh địa sa phỉ, chậm
nhất đêm mai là có thể gấp rút quay lại, ít nhất có thể cứu được hầu hết mọi người. Còn ngươi…”
Tây Lương Mạt ghé sát vào tai hắn, lạnh lẽo nói: “Bản công tử sẽ không để
ngươi chết, ta sẽ cắt đầu lưỡi của ngươi, phế bỏ võ công của ngươi, rồi
bán cho người Hách Hách làm nô lệ, da thịt non mềm như ngươi bọn họ nhất định sẽ không chú ý ngươi là một nam tử, sau đó ngươi sẽ trở thành thịt trong nồi, canh trong bụng!”
Những lời nói hung ác và lạnh giá như vậy khiến tiếng cười của Chu Vân Sinh
nghẹn trong họng, hắn nhìn Tiểu Bạch trước mắt, đôi mắt đen sì lạnh lẽo
của Tiểu Bạch dường như cũng đang cười nhạo hắn không biết tự lượng sức
mình.
Hắn từng nhìn thấy sự thần kỳ của Tiểu Bạch, cho dù Tiểu Bạch không thể dẫn bọn họ ra khỏi sa mạc, nhưng chỉ cần Tiểu Bạch gọi lũ kền kền tới, kền
kền sống trong sa mạc nhất định sẽ biết đường, dù sao chúng nó cũng rất
hay tới doanh địa của sa phỉ để kiếm ăn.
Chu Vân Sinh tuyệt vọng phát hiện mình hoàn toàn không có gì để chống lại
thiếu niên hung ác phía sau, tuyệt vọng và hận ý như thủy triều bao trùm lên hắn.
Tây Lương Mạt nhàn nhạt nói: “Ta không ép ngươi nói ra chỗ của quỷ quân,
thế nhưng ta muốn người của ta sống, nếu bọn họ sống ta có thể suy nghĩ
chuyện thả ngươi, nhưng ta sẽ không cho ngươi lạc đà, cũng không cho
ngươi nước, nếu ngươi có thể sống ra khỏi sa mạc thì chính vì thần sa
mạc đang phù hộ ngươi!”
Chu Vân Sinh cứng đờ, hắn im lặng lạnh lùng nhìn về phía Tây Lương Mạt như đang phân biệt thật giả trong câu nói của nàng.
Tây Lương Mạt cũng rất kiên nhẫn, chỉ lạnh nhạt nói: “Hoặc ngươi có thể
chọn phương án thứ nhất, dùng phương pháp xấu xí nhất để chết đi.”
Chu Vân Sinh phát hiện thiếu niên trước mặt không chỉ tâm tư ác độc mà còn cực giỏi nắm nhược điểm lòng người.
Chu Vân Sinh nhìn nàng, bỗng lạnh lùng nói: “Ta muốn ngươi thề bằng người ngươi quan tâm nhất.”
Tây Lương Mạt nhìn hắn im lặng một lát rồi mới thận trọng giơ tay lên, sắc
mặt lạnh lùng nghiêm túc nói: “Được, nếu ta vi phạm lời thề cho Chu Vân
Sinh một túi nước và thả hắn đi, cha ta nhất định sẽ bị thiên lôi đánh
xuống, mẹ ta nhất định chết không chỗ chôn.”
Chu Vân Sinh nhìn nàng một lát mới quay mặt đi nói: “Giải dược ở trên dây
buộc tóc của ta, ngươi cầm lấy dây buộc tóc của ta cho bọn hắn ngửi là
được.”
Tây Lương Mạt nhướng mày rồi lập tức lột dây buộc tóc của hắn xuống cho Mị Thất ngửi.
Dây buộc tóc kia vừa lắc lư ở trước mũi Mị Thất, Mị Thất lập tức tỉnh lại,
hắn còn mơ mơ màng màng lẩm bẩm: “Nhụy Nhi, sao nàng đã dậy rồi, còn
sớm, chúng ta lại…”
Thế nhưng khi hắn thấy rõ người trước mặt, trong một giây đã nuốt lời nói
còn lại vào, ngồi bật dậy kinh ngạc đến đỏ mặt: “Công tử…”
Tây Lương Mạt thấy hắn như vậy đại khái biết hắn mơ thấy một đêm mộng xuân
với Bạch Nhụy, không khỏi buồn cười, lập tức ném dây buộc tóc trên tay
cho hắn: “Đi đi, dùng thứ này cho mọi người ngửi, đánh thức bọn họ dậy.”
Mị Thất lập tức đáp lời nhảy dựng lên, lảo đảo cầm dây buộc tóc đi giải cứu những người khác.
Ước chừng qua một khắc mới gọi hết bọn họ thức dậy.
Người tỉnh lại đương nhiên cũng thấy những huynh đệ bị sát hại của mình, Cẩm Y Vệ tổn thất ba người, sát thần Mị Bộ tổn thất hai người, Chuẩn Sát vốn
mang ít người ngược lại không hao tổn gì.
“Giết hắn!”
“Giết tên đê tiện này!”
Mọi người đều cực kỳ phẫn nộ với loại hành vi này, ngay cả người của Chuẩn
Sát cũng vậy, dù sao bọn họ chỉ may mắn một chút nên kiếm của Chu Vân
Sinh mới chưa tới đầu bọn họ mà thôi.
Nhìn ánh mắt đầy sát ý của những người xung quanh nhìn mình, và đao kiếm lóe tia sáng âm u giá lạnh, Chu Vân Sinh tựa vào tường, lạnh lùng cười khẩy một tiếng, nhìn về phía Tây Lương Mạt: “Đừng quên lời thề của ngươi.”
Tây Lương Mạt nhìn về phía vẻ mặt hoài nghi của mọi người, thản nhiên nói:
“Hắn còn chưa chết được, hành trình tiếp theo chúng ta còn cần hắn.”
Đôi mắt vàng của Chuẩn Sát có một tia giá rét, trên tay cũng cầm thanh loan đoan khát máu: “Mạt, ngươi phải hiểu, thần sa mạc sẽ không tha thứ cho
loại ma quỷ đê tiện này, chúng ta cũng không thể dễ dàng mang theo tên
ma quỷ này, hắn sẽ kéo chúng ta xuống địa ngục!”
Từ lúc Tây Lương Mạt đồng ý để hắn tham gia đội ngũ của mình, Chuẩn Sát trực tiếp gọi nàng là Mạt.
Tuy người của Cẩm Y Vệ và Tư Lễ Giám không thể nghi ngờ quyết định của cấp trên, thế nhưng trong mắt bọn họ cũng chỉ có sát ý.
Tây Lương Mạt mỉm cười: “Chờ khi hắn vô dụng rồi chúng ta lại xử lý cũng không muộn, không thể tức giận nhất thời.”
Chuẩn Sát nhìn nàng chốc lát, cuối cùng xoay người bỏ đi, lạnh lùng thốt: “Chỉ mong ngươi biết mình đang làm gì.”
Còn người của Tây Lương Mạt tuy muốn dùng hết mọi phương pháp để giết Chu
Vân Sinh, thế nhưng bọn họ vẫn nhẫn nại, bởi chủ tử đã lên tiếng.
Nhưng chu Vân Sinh càng nghe Tây Lương Mạt nói càng cảm thấy không đúng, hắn
nhìn Tây Lương Mạt cả giận nói: “Ngươi đã hứa sẽ thả ta đi, đồng thời
cho ta một túi nước!”
Tây Lương Mạt nhìn hắn, nhướng mày một cái: “Đúng vậy, ta đã hứa rồi.”
Mắt Chu Vân Sinh sáng ngời: “Vậy…”
Tây Lương Mạt cười cười, khoanh tay từ trên cao nhìn xuống hắn: “Nhưng mà
bây giờ ta định nuốt lời, ta lừa ngươi, thì sao?” Đối với người ý chí
kiên định như Chu Vân Sinh, chỉ có thể khơi dậy ý chí sống còn của đối
phương trước, rồi từng bước dụ dỗ đối phương đến bẫy của mình mới có
hiệu quả tốt.