“Tiểu tiểu thư, ngươi làm sao vậy?” Chu Vân Sinh sửng sốt, lo lắng nhìn về phía Tây Lương Mạt.
Tuy lúc trước hắn từng giao thủ với Tây Lương Mạt, cũng từng giết người của Tây Lương Mạt, thậm chí còn định diệt trừ cả Tây Lương Mạt. Tây Lương
Mạt cũng từng hành hạ hắn lên xuống, suýt chút nữa mất mạng. Sau khi
tỉnh lại nghe nói Tây Lương Mạt là nữ tử, nhớ tới hành động và lời nói
thô lỗ của nàng, hắn vừa thẹn vừa giận, kém chút là lại nghẹn khí ngất
đi.
Thế nhưng từ khi biết thân phận thật sự của Tây Lương Mạt, đồng thời trong
lúc ở chung dần tiếp nhận sự thật nàng làm chủ quỷ quân, Chu Vân Sinh
hoàn toàn vứt bỏ chướng ngại trước kia giữa hai người, hai bên qua lại
coi như vui vẻ.
Hôm nay thấy Tây Lương Mạt khác thường như vậy hắn đương nhiên sẽ lo lắng.
Có điều khi ánh mắt hắn hướng về phía mặt của Tây Lương Mạt lại chỉ thấy
mặt mày nàng yêu kiều mang theo buồn bực xấu hổ, đôi mắt sáng như nước
rưng rưng đáng yêu, có phần quyến rũ, có phần hoảng loạn, làm cho mắt
hắn không khỏi thoáng qua một tia khác thường, trái tim không tự chủ
được đập loạn nhịn, cổ họng đột nhiên ngứa ngáy.
Tây Lương Mạt lúc này đang hoang mang lo sợ, vừa thẹn vừa giận vì bị Bách
Lý Thanh đê tiện đùa giỡn, muốn đá một cước thật mạnh đạp văng yêu
nghiệt hạ lưu này ra, lại sợ động tác quá mạnh làm cho khăn trải bàn bị
xốc lên.
Thậm chí nàng có thể cảm nhận được cái nhẫn lạnh giá hoa mỹ trên ngón tay
hắn đang để ở chỗ ngượng ngùng nhất của mình một cách đầy uy hiếp, đai
lưng của nàng đã bị hắn cởi, nếu tình trạng dưới khăn trải bàn bị phô
bày ra ánh sáng, bị người ta phát hiện nàng có thể trực tiếp đập đầu
chết luôn.
Dưới tình hình như thế, nàng vô thức nắm chặt lấy cổ tay Chu Vân Sinh, mười
ngón tay suýt chút nữa bấm vào cổ tay hắn, nào có chú ý vẻ quyến rũ mê
người mà mình vô tình bộc lộ.
“Không… Không có gì, chỉ là bụng hơi khó chịu, không biết có phải ăn lung tung
nên đau dạ dày hay không.” Tây Lương Mạt cố gắng giữ bình tĩnh nhẹ giọng nói với Chu Vân Sinh, không chú ý tới ánh mắt khác thường của Chu Vân
Sinh nhìn mình.
Vẻ quyến rũ của nàng hiện ra, tay cầm tay nắm, vào mắt Bách Lý Thanh tự nhiên biến thành “chứng cứ phạm tội”.
Đáy mắt hắn bốc lên một tia lạnh căm tức, trên gương mặt tươi đẹp vẫn ung
dung như trước, chỉ có nụ cười trên khóe môi là khiến Chu Vân Sinh cảm
nhận được hơi thở cực lạnh của địa ngục đang phát ra từ trên người Cửu
Thiên Tuế.
Bách Lý Thanh ưu nhã đặt chén rượu trên tay xuống, vươn ra đặt lên cổ tay
bên kia của nàng: “Thế nào? Nha đầu, ngươi khó chịu à? Cửu thúc biết một chút y lý, tuy không thể tinh diệu như Chu thành chủ nhưng cũng có thể
giúp ngươi chẩn mạch thử xem.”
Dứt lời, hắn trầm tư chốc lát, Tây Lương Mạt cắn môi, ngón tay người kia ở
trong cánh hoa mềm mại xấu hổ càng đâm càng sâu, thậm chí còn ngả ngớn
khẽ nhấn, mỗi một dây thần kinh nhạy cảm đều cảm giác được ngón tay ở
trong đó tà ác làm càn, nàng cảm thấy mình như đứng trên đống lửa ngồi
trên đống than, vừa căng thẳng vừa thẹn thùng bực bội trừng mắt nhìn
hắn, lão yêu nghìn năm này lại muốn làm cái quái gì không biết!
Bách Lý Thanh trầm tư một lát, trong đôi mắt yêu ma hiện lên ý cười lạnh giá và xấu xa, khóe môi lại nở nụ cười rất dịu dàng, nói: “Bản tọa thấy
mạch này giống như ẩm, nóng, mềm, mịn, trơn, chặt, sâu trong mạch tượng
có nước trơn trượt muốn trào ra.”
Sắc mặt Tây Lương Mạt theo lời nói ẩn ý và động tác tà ác của hắn mà khi đỏ khi trắng, đôi mắt sắp nhỏ ra nước lại chỉ có thể thở gấp, gắng gượng
cắn răng nói: “Ngươi nói bậy bạ gì vậy!”
Chu Vân Sinh cũng sửng sốt, ánh mắt lại vẫn dừng trên mặt Tây Lương Mạt,
sau đó quay mặt đi, hơi mất tự nhiên nói: “Thiên Tuế gia, mạch chỉ phân
biệt thành những loại trầm, trượt, chậm, mau, hư, thực, không có ẩm,
nóng, mềm, mịn, trơn, chặt mà ngài nói.”
“Vậy sao?” Bách Lý Thanh hừ nhẹ một tiếng giống như có chút kinh ngạc.
Chu Vân Sinh nghiêm túc gật đầu: “Cũng không có nước trơn trượt sắp trào ra, chỉ có cách gọi mạch trơn thôi.”
Con mắt âm mị của Bách Lý Thanh hướng về phía Tây Lương Mạt đang cúi đầu vẻ mặt nhẫn nại, xấu hổ muốn chết, ánh mắt lại liếc sang bàn tay vẫn nắm
tay Chu Vân Sinh của nàng, bỗng cười khẽ một tiếng: “À, vậy bản tọa lại
cẩn thận nhìn xem.”
Dứt lời, hắn nghiêng mặt tà từ và quyến rũ nói nhỏ bên tai nàng: “Thế nào,
ngươi rất luyến tiếc nam nhân khác à, sao mà bắt chặt thế, hay sáng nay
vi sư còn để lại cho ngươi quá nhiều sức lực, hử?”
Sau đó, đầu ngón tay hắn chọc mạnh về nơi mẫn cảm nhất của nàng coi như nghiêm phạt.
Hắn hiểu cơ thể của nha đầu này còn hơn chính nàng, dám thông đồng với nam
nhân khác ngay trước mặt hắn, đương nhiên phải khiến nàng biết kết cục
của động thủ trên đầu thái tuế.
Trong nháy mắt Tây Lương Mạt cảm thấy thân thể cứng đờ, toàn thân run rẩy
suýt chút nữa hét ra tiếng, khó khăn lắm mới nuốt được tiếng hét kia
xuống, nhưng nàng nhanh chóng phát hiện không biết từ lúc nào mình đã
bắt chặt lấy cổ tay Chu Vân Sinh, nhìn biểu cảm quái dị trên mặ Chu Vân
Sinh, nàng lập tức buông tay, đổi thành nắm ống tay áo của Bách Lý
Thanh.
Tây Lương Mạt nhìn về phía Chu Vân Sinh, nở nụ cười còn khó coi hơn cả
khóc: “Vân Sinh, xin lỗi, ta thật sự khó chịu, có lẽ sáng nay bị rắn độc cắn một cái, ta muốn trở về nghỉ ngơi trước.”
Dứt lời, nàng nghiêng mặt đi nhìn chằm chằm Bách Lý Thanh, nói từng chữ:
“Cửu thúc, ta khó chịu, ngươi đưa ta về được không, hay là ta bảo Vân
Sinh đưa ta về?”
Bách Lý Thanh nheo đôi mắt âm mị liếc nhìn Tây Lương Mạt, thấy trong đôi mắt ướt át của nàng còn có một tia sắc bén, không khỏi cười khẩy.
Còn dám uy hiếp hắn?
Tiểu nha đầu không biết sống chết này.
Có điều…
Mắt nàng ướt ướt, dáng vẻ xấu hổ giận dữ lại quật cường thật sự đẹp đến
kinh người, khiến đáy lòng hắn ngứa ngáy, vốn chỉ muốn đùa nàng chút
thôi nhưng bây giờ hắn rất muốn nhìn thấy nàng khóc ra.
Ánh sáng âm u trong mắt hắn chợt lóe lên rồi tắt, đứng dậy ôm ngang Tây Lương Mạt lên.
Tây Lương Mạt thấy cảm giác đáng sợ kia cuối cùng cũng rút ra khỏi cơ thể mình, thở hổn hển một hơi như được đại xá.
“Bị rắn độc cắn? Rắn đuôi chuông à? Đã bôi thuốc chưa? Cắn lúc nào?” Chu
Vân Sinh hoảng hốt, âm lượng bất giác tăng cao, thoáng cái đã kinh động
người khác.
Francis dừng nói chuyện với Hồ Hổ, lập tức lạnh mặt đứng dậy đi về phía nàng:
“Cái gì? Tiểu tiểu thư bị rắn độc cắn sao? Rắn đuôi chuông là loài mang
kịch độc đấy!”
Tây Lương Mạt túm chặt vạt áo Bách Lý Thanh, trong lòng nghiến răng nghiến
lợi, đúng thế, bên cạnh nàng chẳng phải có con rắn độc đấy sao?
Nàng lập tức nhẹ giọng nói với Francis: “Francis thúc thúc, ta không sao, đã bảo… bảo Cửu thúc bắt nó rồi bôi thuốc cho ta rồi, bây giờ ta muốn Cửu
thúc đưa ta đi nghỉ ngơi một lát, lần sau lại gặp loại rắn này ra nhất
định sẽ một dao chặt đứt đầu nó!”
Câu cuối cùng Tây Lương Mạt nghiến răng nghiến lợi nói.
Bách Lý Thanh ôm giai nhân trong lòng, lạnh nhạt nói với Francis: “Nha đầu
khó chịu, bản tọa đưa nàng về phòng, những chuyện khác không cần các
ngươi quan tâm.”
Dứt lời, hắn ôm Tây Lương Mạt xoay người đi thẳng.
Những người khác không khỏi tỏ vẻ bất mãn, Hồ Hổ tức giận nói: “Người kia thật sự quá không để chúng ta vào mắt!”
Dám ngang nhiên ôm tiểu tiểu thư đi, hoàn toàn không để bọn họ vào mắt, thật sự quá đáng!
Mọi người cũng mồm năm miệng mười ồn ào nghị luận.
Ngược lại Francis không tức giận chút nào, chỉ thở dài một hơi: “Cửu Thiên
Tuế này không còn giống năm đó chút nào, quả thật đủ ngông cuồng bá đạo, có điều không biết mọi người có còn nhớ Thập hoàng tử, hiện là Tuyên
Văn Đế năm đó hay không, tao nhã, khiêm tốn, có lễ cỡ nào, ai ngờ…”
Ông bất đắc dĩ cười: “So với loại người dối trá mặt người dạ thú thì Cửu Thiên Tuế bá đạo kiêu ngạo còn thẳng thắn hơn nhiều.”
Thản nhiên tỏ vẻ khinh thường với quỷ quân và tài phú mà người cầm quyền
trong thiên hạ đều mơ ước, đó là sự kiêu ngạo của người mang quyền lực
tối cao, quan sát chúng sinh.
Cùng là nam nhân, hắn nhìn thấy trong mắt Bách Lý Thanh dục vọng chiếm hữu
của một người đàn ông đối với bông hoa trên tay mình. Cũng rất rõ ràng,
đám người nhà mẹ đẻ như bọn họ đã khiến Bách Lý Thanh cảm thấy bực bội.
Lời nói của Francis nhất thời khiến nhóm lão tướng quỷ quân phải đưa mắt nhìn nhau, lẳng lặng suy nghĩ.
Đúng vậy, một nam nhân dám thể hiện sự khinh thường của mình trước quỷ quân
biểu thị cho quyền lực và tài phú, chỉ khi thực lực của nam nhân kia đủ
mạnh mẽ mới dám kiêu căng như thế.
Có lẽ lời Francis nói có đạo lý nhất định.
Có điều tuy nhóm lão tướng có thể chấp nhận suy nghĩ như vậy, nhưng không
có nghĩa nhóm thống lĩnh quỷ quân trẻ tuổi sẽ tán thành.
Trong mắt đám người trẻ tuôi, bọn họ chỉ nhìn đến sự bá đạo và kiêu căng ghê tởm của nam nhân kia thôi!
Mà nhóm lão tướng cũng không chú ý tới tâm trạng của đám Samuel có điều khác thường, trao đổi với nhau ánh mắt quỷ dị.
— Ông đây là đường ranh giới Mạt Nhi rất không biết nói gì —
Lại nói tới bên này, Bách Lý Thanh ôm Tây Lương Mạt đi trên đường về phòng, vừa vào phòng nàng hắn đã lạnh lùng phun ra một câu nói với không khí:
“Đuổi hết đám tiểu nha hoàn kia ra ngoài, ở ngoài đun nước nóng chờ.”
Giọng nói của Mị Nhất nhẹ nhàng vang lên trong không trung: “Tuân lệnh!”
Vừa nói, đám Bạch Ngọc, Bạch Trân thậm chí còn chưa kịp nói gì đã trực tiếp bị Mị Nhị mỗi tay nhấc một người khiêng lên biến mất ngoài cửa.
“Các ngươi làm gì…”
“Quận Chúa!”
“Ưm…”
Nghe tiếng cửa chính đóng rầm một cái, Tây Lương Mạt nhất thời giật mình,
sau đó lập tức đẩy Bách Lý Thanh ra tự mình nhẹ nhàng đứng xuống đất,
vừa đứng xuống nàng đã vội vàng cầm quần áo mình miễn cho cảnh xuân lộ
ra ngoài.
Bách Lý Thanh nhìn nàng, trong đôi mắt âm mị lóe lên tia lạnh: “Thế nào, Cửu thúc ôm ngươi ngươi khó chịu à, vội vàng không cho ta ôm, không biết
sáng nay ai còn trực tiếp nhảy từ trên ban công xuống?”
Tây Lương Mạt biết hắn giận thái độ của Francis và mọi người, còn tính hắn vào hàng trưởng bối của nàng, thêm nữa là…
“Ta không phải cố ý, nếu khi đó không phải tại ngươi… tại ngươi làm loại
chuyện kia, thì ta nắm tay Vân Sinh làm gì.” Tây Lương Mạt trong lòng
vừa thẹn vừa giận, miệng không nhịn được cứng họng cãi.
Bách Lý Thanh nhướng mày, chậm rãi tới gần nàng: “Vân Sinh? Thế nào, ngươi rất thân quen với Chu Vân Sinh à?”
Hơi tở tà mị trên người Bách Lý Thanh và ánh mắt sâu không rõ nguy hiểm
khiến Tây Lương Mạt vô thức lùi về sau, cố tình nỗi sợ hãi vừa nhận
khiến nàng không nhịn được phải châm chọc hắn, bĩu môi trêu ghẹo: “Cửu
thúc, ngươi đang ghen à, nhưng ngươi là “thái giám”, nên mọi người mới
nghĩ ngươi dùng thân phận trưởng bối để chăm sóc ta, hơn nữa ta thấy
ngươi còn làm không thấy mệt nữa kìa, nếu ta thật sự là con gái của
Hoàng Đế bệ hạ và Lam Linh thì ngươi thật sự là thúc thúc của ta đấy!”
Vừa rồi không phải hắn đùa nàng, đùa rất vui vẻ đấy sao, bây giờ khó chịu lại trút giận lên đầu nàng? Hừ!
Bách Lý Thanh nheo đôi mắt dài, đuôi mày khóe mắt kẻ son hoa mỹ khiến hắn nhìn càng có vẻ vô cùng tà mị.
Nhìn người trước mặt bước từng bước mang theo khí thế lạnh lẽo tới gần, Tây
Lương Mạt cảm thấy sự buồn bực trong đáy mắt hắn biến hết thành ý xấu
khiến nàng sợ hãi.
Tây Lương Mạt lùi một bước, nuốt nước miếng, có lẽ gần đây nàng quá thuận
lợi nên đã quên người này là một con yêu thú, theo tính tình của hắn thì – càng thích cái gì càng muốn hành hạ cái đó.
Nàng phải vuốt xuôi lông thôi.
Luận về thủ đoạn dày vò người khác, nàng còn thiếu kinh nghiệm vài chục năm, không thể so với hắn. Tây Lương Mạt biết hắn thích mình chủ động thận
cận liền vội vàng vừa buộc chặt đai lưng, vừa sán tới gần ôm cánh tay
hắn cười lấy lòng: “A Cửu, đừng nóng giận, hôm nay là ngày đầu tiên
chúng ta đoàn tụ cơ mà, lát nữa chúng ta tới bờ Kính Hồ đi dạo một chút, phong cảnh Kính Hồ đẹp cực, ngươi nhất định sẽ thích đấy.”
Bách Lý Thanh cười cợt nhìn nàng: “Thật không, nhưng Cửu thúc của ngươi càng thích phong cảnh chỗ này hơn.” Dứt lời, đầu ngón tay thon dài của hắn
trượt vào từ cổ áo nàng, rồi dừng lại trên bầu ngực mềm mại của nàng.
Tây Lương Mạt đỏ mặt, âm thầm mắng một tiếng hạ lưu, lầu bầu nói: “Sáng nay ngươi còn chưa lăn lộn đủ à?”
Hắn không cảm thấy mệt sao? Tiểu biệt thắng tân hôn cũng không cần như vậy chứ.
Bách Lý Thanh lành lạnh nói: “Ta thì đủ rồi, có điều vừa rồi khi bắt mạch lại phát hiện nha đầu ngươi muốn tìm bất mãn kìa.”
Tây Lương Mạt xấu hổ buồn bực nói: “Ta nào có, rõ ràng chính ngươi mới…”
Bách Lý Thanh nhướng mày, giơ một cái tay khác lên: “À, vậy đây là cái gì?”
Tây Lương Mạt nhìn nước mật trong suốt sáng sáng trên tay hắn, trong một giây cả gương mặt đỏ bừng như tôm luộc.
Cố tình Bách Lý Thanh cứ thích được đằng chân nâng đằng đầu, không biết
dừng tay là gì, chỉ thấy hắn dùng ngón trỏ xoa ngón cái, nhìn dáng vẻ
xấu hổ cùng cực của nàng, chậm rãi nói: “Cửu thúc của ngươi tuy không
quá tinh thông y lý nhưng chẩn đoán bệnh không sai chút nào, nha đầu
ngươi vốn vừa chặt vừa mềm nóng…”
“Câm miệng! Câm miệng! Câm miệng!” Tây Lương Mạt gần nhi không nhịn được hét ầm lên, sau đó tiện tay giật một cái khăn trên giường nhào tới lau tay
Bách Lý Thanh, “hủy thi diệt tích”!
Tây Lương Mạt vốn là một con chim non, nào có phải đối thủ của tên phong
nguyệt như Bách Lý Thanh, huống hồ hắn còn hiểu nhược điểm cơ thể nàng
hơn cả chính nàng.
Cho dù biết hắn cố ý, thế nhưng nàng vẫn không nhịn được cảm thấy thẹn đến mức trán bốc hơi.
Trước mặt tên yêu nghiệt vô sỉ đến nhân thần phát điên, không có phẩm hạnh
tới thiên lý bất dung, sự bình tĩnh và cơ biến bình thường của nàng hoàn toàn không có tác dụng.
Bách Lý Thanh không ngăn cản, cười cợt nhìn Tây Lương Mạt đỏ mặt như một con hồ ly nhỏ xù lông, ôm tay hắn dùng sức lau, dùng sức lau.
Hắn chỉ thuận thế ôm vòng eo nhỏ của nàng ngồi xuống giường, để nàng ngồi trên đùi, ung dung nhìn nàng ở đó luống cuống.
Tây Lương Mạt lau một lúc bỗng đổi chủ đề: “A Cửu, ngươi giam lỏng lão Hoàng Đế, chỗ Lục Tướng gia có phản ứng gì?”
Bách Lý Thanh dùng nắm đấm đỡ mặt tựa vào đầu giường, lười biếng nói: “Ta
bắt gần ba trăm người nhà hắn ở Nam Dương, Lục Tử Minh không biết là quá có cốt khí hay quá lạnh lùng, ngoại trừ ban đầu từ lúc mặt trời mọc đã
tới phủ Thiên Tuế làm phiền ta, sau đó lền im hơi lặng tiếng cùng Thái
Tử gia tìm một đám không biết sống chết trên triều đình, chẳng rõ đang
thì thụp gây chuyện gì trong cung.”
Tây Lương Mạt giương mắt nhìn hắn, nhướng mày nói: “Ngươi để mặc hắn thích
làm gì thì làm? Đây không phải phong cách của Thiên Tuế gia chúng ta.”
Bách Lý Thanh nhàn nhạt nói: “Thế nên ta mới đưa ngón tay của cả nhà hắn tới coi như đại lễ mừng thọ bốn mươi cho hắn.”
Tây Lương Mạt sửng sốt, sau đó nhăn mày: “Lục Tướng gia có tiếng chí hiếu,
ngươi động vào lão thái quân Lục gia mà hắn không có một chút phản ứng
gì sao?”
Bách Lý Thanh giống như nghe được chuyện gì đó cực kỳ tức cười, khinh miệt
cười khẩy: “Có tiếng chí hiếu? Đối với Lục Tử Minh mà nói, trước mặt lợi ích không có trung thành hiếu khiết gì đáng nói.”
“Vì vậy…?” Tây Lương Mạt luôn cảm thấy còn chuyện gì đó Bách Lý Thanh chưa nói hết.
Bách Lý Thanh hời hợt nói: “Vì vậy ra ta biến lão thái quân Lục gia thành
một cái trống da người không tệ lắm, xem như tặng thêm cho Lục Tử Minh
một phần hạ lễ, sinh nhật của hắn cũng chính là ngày mẹ hắn chết, miễn
cho hắn quên ngày giỗ mẹ, nếu như…”
Hắn nguy hiểm nheo đôi mắt lạnh giá: “Nếu hắn còn không biết điều, bản tọa
sẽ biến tất cả những người còn lại của Lục gia làm thành ba trăm cái
trống hoặc cầm, tiện cho hắn có thể ngày ngày đoàn tụ với người nhà,
tránh cho nỗi khổ nhớ nhà.”
Tây Lương Mạt dừng lại, hơi nhăn mày: “A Cửu…”
Bách Lý Thanh lạnh nhạt liếc nàng một cái: “Thế nào, ngươi cũng muốn nói với ta đại nghĩa nhân luân thiên đạo gì đấy à? Lục Tử Minh bỏ mặc người nhà hắn rồi, bản tọa chỉ làm như hắn muốn mà thôi.”
Tây Lương Mạt nhìn gương mặt lạnh nhạt của hắn, gối đầu lên vai hắn, cầm
tay hắn nhẹ giọng nói: “A Cửu, ta biết ngươi đang báo thù cho ta, khi đó Hoàng Đế nảy ý đồ triệu ta vào cung cũng do Lục Tử Minh ở phía sau
khuấy động, ta không cảm thấy người Lục gia vô tội thế nào…”
Nàng nhớ Nam Việt có một câu tục ngữ – gieo nhân nào gặt quả nấy.
Bất luận kẻ nào muốn quyền lực tối cao trong thiên hạ thì phải chuẩn bị đón nhận hậu quả làm người cô đơn, cốt nhục ly tán, đau đớn tận xương.
Thế nhưng…
“Ta chỉ lo lắng, lo lắng nhân quả buồn cười, ta sợ có một ngày… sẽ có người tổn thương ngươi.” Tây Lương Mạt khẽ thở dài một tiếng.
Bách Lý Thanh đối với kẻ địch luôn hết sức tàn nhẫn, nàng biết, phật ngữ có
câu – có nhân tất có quả, nếu nàng không làm bạn cùng hắn có lẽ sẽ không vì hắn, thậm chí vì chính mình mà lo lắng, dù sao nàng chỉ là ác quỷ bò lên từ địa ngục.
Thế nhưng hôm nay lòng có lo lắng, nàng lại phát hiện bản thân bắt đầu mềm
yếu ở một số phương diện, cho dù biết hắn là một sự tồn tại mạnh mẽ
nhưng vẫn sẽ lo lắng cho hắn.
Bách Lý Thanh giương mắt nhìn nàng, bỗng cười khẽ nói: “Nha đầu, ngươi đang lo lắng cho ta?”
Tây Lương Mạt hơi đỏ mặt, chọc chọc lồng ngực cứng rắn của hắn: “Ai lo cho kẻ chỉ biết ức hiếp ta như ngươi!”
Bách Lý Thanh bỗng nắm lấy cái cằm nhỏ của nàng, tay đỡ vòng eo mảnh mai của nàng để nàng ngồi thẳng trên người mình, nhìn nàng nói như ngả ngớn:
“Người trong thiên hạ đều cảm thấy ta tàn nhẫn khát máu, ngươi có khi
nào cũng cảm thấy Cửu thúc của ngươi rất tàn nhẫn hay không?”
Tây Lương Mạt nhìn đôi mắt tối tăm không một tia sáng của hắn, chỉ cảm thấy rất sâu bên trong có thứ gì đó mình nhìn không rõ, lại sắp hút linh hồn nàng vào.
Tây Lương Mạt cúi đầu, nhìn hắn nhẹ giọng nói: “Tàn nhẫn cũng được, ngông
cuồng cũng được, khát máu cũng được, ác cũng được, thiện cũng được,
trong mắt ta chỉ thấy ngươi, có thể ở lại đây cũng chỉ có một người.”
Nói xong, nàng dắt tay hắn đặt lên ngực trái của mình.
Cảm nhận được tiếng tim đập dưới bầu ngực đẫy đà kia, tràn ngập sinh lực,
Bách Lý Thanh nhìn vào đôi mắt âm u của nàng, môi thoáng qua một tia
cười yêu chiều, đầu ngón tay khẽ vuốt gương mặt nàng, vuốt tóc nàng, nhẹ nhàng kéo dây buộc tóc của nàng để mái tóc đen như mun của nàng buông
xuống, nhốt hắn và nàng giữa không gian u ám chỉ có lẫn nhau.
“Tiểu nha đầu, làm sao bây giờ, Cửu thúc nhìn ngươi thực sự càng ngày càng
hợp khẩu vị, tiểu hồ ly tinh nhà ngươi từ nhỏ đã biết quyến rũ người
khác rồi.” Bách Lý Thanh gần như dán sát vào môi nàng mà nói, đóa hoa
tím yêu dị tung bay trên khóe mắt khiến hắn nhìn có vẻ cực kỳ mê hoặc.
Dứt lời, hắn thậm chí không đợi Tây Lương Mạt phản ứng lại đã trực tiếp vén váy nàng, hung hăng đâm hung khí nóng rực của mình vào thân thể bị
chính hắn dạy dỗ tới thấm ướt của nàng, đồng thời hôn thật sâu lên môi
nàng, nuốt tiếng hét đau đớn có phần vui thích của tiểu hồ ly trên người vào bụng.
Hắn thích nàng chủ động, thích nàng giả dối, thích nàng ngượng ngùng, thích nàng vui vẻ không kiềm chế được mà rơi lệ dưới đầu ngón tay mình.
Một buổi chiều, hoặc nên nói cả một ngày sau khi gặp lại hai người luôn mây mây mưa mưa, dây dưa triền miên mà qua đi, cho đến khi mặt trời lặn ở
đằng tây Bách Lý Thanh mới đứng dậy, khoác chiếc áo choàng đi ra mở cửa.
Bạch Trân va Bạch Ngọc đang đảo quanh ngay trước cửa, dáng vẻ đều rất nóng
lòng lại bất lực, Mị Nhất và Mị Nhị hiếm khi nào hiện thân, đứng che
trước cửa như hai tòa tháp sắt, mặt không biểu cảm nhìn hai cô gái đi
qua đi lại trước mặt, không mảy may có ý định để bọn họ đi vào.
Bạch Trân bỗng nghe tiếng cửa mở, nhìn thấy Bách Lý Thanh khoác một chiếc áo choàng tím rộng thùng thình hoa mỹ đứng trước cửa, lộ ra lồng ngực và
thắt lưng trắng nõn rắn chắc, tóc dài đến đầu gối tùy tiện buộc phía
sau, trên người và trên mặt mày tối tăm tỏa ra hơi thở yêu dị cực kỳ có
tính xâm lực, gợi cảm đến mức làm cho Bạch Trân lập tức đỏ mặt, lắp bắp
nói: “Thiên… Thiên Tuế… gia… Quận Chúa… Quận… Chúa còn… còn sống không?”
Nàng vừa nói xong đã nghe tiếng Mị Lục không nhịn được bật cười phía sau.
Lúc này Bạch Trân mới ý thức được mình nói gì, nàng tự nhiên lại nói lo lắng của mình và Bạch Ngọc ra miệng.
Bách Lý Thanh nhướng mày: “Bản tọa nhìn có vẻ đáng sợ thế sao?”
Bạch Trân nào dám nhìn vào đôi mắt âm mị khiến người ta chỉ có thể nghĩ tới
địa ngục âm u của hắn, nàng lắp bắp nói: “Không không…”
Quận Chúa vậy mà dám cùng giường cùng gối với Thiên Tuế gia, dũng khí lớn nhường nào!
Bách Lý Thanh lạnh nhạt liếc nàng một cái: “Đi chuẩn bị nước nóng.”
Bạch Ngọc lập tức kéo Bạch Trân gật đầu như băm tỏi, đi theo Mị Lục, Mị Thất chạy đi như bay, hoàn toàn đã quên hùng tâm tráng trí cố lấy dũng khí
cứu chủ tử từ tay gia của mình.