Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 2 - Chương 30: Lại vũ Kính Hồ



Đám Bạch Trân đang chuẩn bị xuống lầu lấy nước nóng thì bỗng nghe giọng nói âm u của Bách Lý Thanh vang lên phía sau: “Quay lại.”

Thân thể của Bạch Trân, Bạch Ngọc khựng lại, nhìn nhau một cái, Mị Lục biết dáng vẻ tức giận của chủ tử nhà mình làm cho hai tiểu nha đầu kia hoảng sợ, hắn nhìn Bạch Ngọc nhẹ giọng nói: “Đi tới đi, Thiên Tuế gia tuyệt đối sẽ không làm tiểu thư… không, làm phu nhân tổn thương.”

Bạch Ngọc và Bạch Trân sợ hãi đi lên lầu, trong tay Bách Lý Thanh đã cầm hai cái túi gấm thêu hoa lan vàng nhạt hoa mỹ ném cho bọn họ: “Đi đun hoa tử huyết đằng bên trong lên hòa với nước tắm, lát nữa để phu nhân ngâm mình.”

Dứt lời hắn xoay người vào phòng.

Bạch Ngọc và Bạch Trân nhìn túi gấm trong tay, lại nhìn nhau, thấy vui mừng và thở phào nhẹ nhõm trong mắt đối phương.

Thiên Tuế gia quả nhiên vô cùng quan tâm Quận Chúa.

Bạch Trân đột nhiên nói một cách hâm mộ: “Thiên Tuế gia thật sự rất yêu thương Quận Chúa, nam nhân đáng sợ như vậy trong mắt lại chỉ có một người, thật khiến người ta ao ước.”

Cho dù thế gian nghìn vạn người, ba nghìn gáo nước chỉ múc lấy một.

Mặc kệ người kia hung ác, ti tiện, tàn khốc thế nào cũng được, đối với một viên chu sa trong lòng vĩnh viễn coi như châu như bảo.

Cho dù gia là thái giám thì sao, có phu quân toàn tâm toàn ý với mình như thế bọn họ cảm thấy quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

Bạch Ngọc nhìn Bạch Trân không khỏi cười trêu: “Thế nào, ngươi rất hâm mộ à, sau này để ngươi cũng gặp người có khí thế đáng sợ như vậy xem ngươi có bình tĩnh như Quận Chúa hay không, có thể hóa mềm sắt thép hay không.”

Đôi mắt tròn tròn của Bạch Trân cong thành đôi trăng lưỡi liềm mỹ lệ, cười tủm tỉm nói: “Ngươi cứ chờ xem, nói không chừng ta cũng sẽ gặp một nam tử như thế, cũng có một đoạn nhân duyên mỹ mãn chỉ có một người như Quận Chúa đấy.”

Bạch Ngọc cười chọc chọc gương mặt búp bê của Bạch Trân: “Tiểu nha đầu miệng còn hơi sữa mà cũng tư xuân cơ đấy, chờ đấy rồi Quận Chúa hứa cho ngươi một cuộc nhân duyên tốt.”

Bạch Trân làm một mặt quỷ: “Ngọc Nhi tỷ tỷ, ngươi có Tiểu Lục Tử rồi lại không cho phép ta nghĩ một chút à?”

Hai người vừa đi vừa nói đùa nhưng cũng không quên túm Mị Lục và Mị Thất cùng xuống lầu làm cu li xách thùng nước.

Lúc đó, không ai ngờ rằng lời nói đùa của Bạch Trân ngày hôm nay lại thật sự ứng nghiệm, một ngày nào đó, tại nơi đầy gió lửa, nàng cũng sẽ có một đoạn tuyệt luyến thuộc về riêng nàng, thời gian thấm thoắt, nàng cũng đã lấy phương thức đó để ghi tên vào sử sách.

Nước ấm vây quanh, mùi hoa tử huyết đằng thoang thoảng bốc lên theo hơi nóng, tử huyết đằng là loài hoa hiếm thấy của Miêu Cương, có công hiệu dưỡng thần tụ khí, xoa dịu cơ thể đau nhức của Tây Lương Mạt, nàng lười biếng nằm trong nước, không muốn giơ lên một đầu ngón tay, gió đêm mát lạnh phe phẩy gần như khiến nàng ngủ thiếp đi lần nữa.

“Đừng ngủ, lát nữa chúng ta đi dạo Kính Hồ, nằm lâu trên giường phải hoạt động gân cốt một lúc.” Bách Lý Thanh thay một bộ quần áo trong đi ra, thấy nàng còn nằm trong thùng nước tắm không chịu đứng dậy, sống lưng tuyết trắng ánh lên màu sắc như bạch ngọc dưới ánh trăng, đôi mắt hắn lại lóe lên tia lửa nóng cháy.

Tây Lương Mạt giương mắt nhìn hắn, khẽ lẩm bẩm: “Còn không phải tại ngươi, chỉ lo lăn qua lăn lại, từ buổi chiều đến lúc này rồi, làm gì còn tinh thần đi dạo Kính Hồ.”

Bách Lý Thanh thấy nàng có vẻ uể oải, trong mắt hiếm khi nào hiện lên một tia áy náy, sau đó lại trở về bình thường, hắn tiện tay cầm một cái khăn lớn quấn lấy Tây Lương Mạt từ trong thùng tắm rồi đi về phía giường.

Tây Lương Mạt đang ngâm rất thoải mái, đột nhiên cảm thấy trên người lạnh lẽo, rùng mình một cái lập tức tỉnh lại, tức giận dùng đôi tay trắng như phấn đấm lên ngực hắn: “Ngươi làm gì thế!”

Giọng nói trầm thấp dễ nghe của Bách Lý Thanh vang lên trên đỉnh đầu: “Đừng làm loạn, nên lau khô tóc, sau khi dùng huyết tử đằng phải đứng lên đi lại mới khiến dược tính tản ra được.”

Tây Lương Mạt vô ý xoa dấu vế loang lổ trên người mình, lại nhớ tới buổi chiều, khi Francis tới xem “vết thương rắn cắn’ của nàng thuận tiện dẫn người mang bữa tối lên, Bách Lý Thanh sai người nhận bữa tối rồi không chút khách khí đuổi Francis ra ngoài, chỉ nói thân thể nàng khó chịu.

Khó chịu cái rắm, trong phòng nồng nặc mùi hoan ái, người từng trải như Francis không nhận ra mới là lạ.

Tâm trạng nàng nhất thời trở nên cực kỳ phiền muộn, giơ tay muốn đập hắn: “Ngươi ức hiếp ta, ức hiếp ta, giờ này tới bờ hồ làm gì, xem ma khiêu vũ hay xem ngươi khiêu vũ!”

Trong mắt Bách Lý Thanh hiện lên tia cười, nắm đôi tay trắng như phấn của nàng đặt bên môi cắn một cái: “Ngươi muốn xem ai khiêu vũ thì xem người đấy.”

Tây Lương Mạt sửng sốt nhìn hắn, thấy đôi mắt hắn trong như trăng sáng trên trời, có tình ý mềm mại như nước, cũng giống chiếc kính thủy ngân chiếu ra bản thân mình.



“Giá!” Một con ngựa chạy như bay dưới ánh trăng, tiếng vó ngựa giục giã trên thảo nguyên khuấy lên hương cỏ xanh và đom đóm bay lượn.

Gió Kính Hồ thổi bay tay áo rộng của người khách trên lưng ngựa, như đôi cánh chim rộng lớn giang rộng, một con chim đỏ rực mỹ lệ lướt qua bóng đêm bay theo bọn họ.

“Hu!” Một tiếng hô nhẹ lưu loát, bóng người màu trắng nhanh nhẹn xoay xuống khỏi lưng ngựa, hắn quay lại giơ bàn tay với cô gái ở trên.

Tây Lương Mạt nhìn động tác của Bách Lý Thanh không khỏi buồn cười: “Ta không phải nữ tử mảnh mai trói gà không chặt, mấy ngày nay ở cùng đám Samuel kỹ thuật cưỡi ngựa tinh tiến không ít, có khi còn tốt hơn “Cửu thúc” ngươi một chút đấy.”

Samuel là thống lĩnh bộ Đấu, tương lai sẽ là một trong số những người chủ sự của bộ Lâm, phàm là người xuất thân bộ Đấu đều giỏi cưỡi ngựa, lần đầu tiên Tây Lương Mạt nhìn thấy cách cưỡi ngựa của bọn họ thật sự là xem thích cả mắt.

Ánh mắt Bách Lý Thanh hơi sáng lên, cười khẽ nói: “Xuống đi.”

Động tác tay hắn vẫn không thay đổi chút nào, vẫn hướng về phía nàng.

Tây Lương Mạt cười ấm áp, biết hắn chỉ vì thích ôm nàng thôi nên vươn tay ra để hắn ôm lấy vòng eo mảnh mai của mình nhảy xuống đất.

Kính Hồ nửa đêm, mênh mông vô bờ, soi bóng trăng sáng xa vời, sương mù hơi nước nhẹ nhàng vờn quanh mặt nước khiến người ta không nhìn rõ là hồ trong trăng hay trăng trong hồ, ánh sao yếu ớt cũng chiếu xuống hồ nước giống như dải ngân hà ngay tại trước mặt, đẹp đến rung động lòng người, như mộng như ảo, khiến người ta không nhịn được muốn đi vào trong ảo cảnh trăng nước kia.

Mỗi một lần nhìn thấy cảnh đẹp này Tây Lương Mạt đột nhiên lại nhớ tới người đang ở bên cạnh.

“Rất đẹp đúng không? Mỗi lần tập luyện với đám Samuel mệt mỏi, ta sẽ một mình tới nơi đây, nhìn nơi này, nghĩ có một ngày chúng ta sẽ ở đây già đi, hẳn là chuyện vui sướng nhất thế gian.” Tây Lương Mạt mỉm cười nhìn cảnh đẹp trước mắt, chủ động nắm lấy bàn tay thon dài mạnh mẽ của hắn.

Bách Lý Thanh cũng nhìn cảnh đẹp, sau đó ánh mắt rơi xuống trên người Tây Lương Mạt, đáy mắt có một dòng nước tĩnh lặng chảy qua: “Ngươi rất thích nơi này à?”

Tây Lương Mạt gật đầu, nhưng sau đó nhìn về phía Bách Lý Thanh cười thản nhiên: “Cảnh trong mơ dù đẹp nhưng phải có một ngày tỉnh lại, ta biết Lạc Nhi đang đợi ngươi, ta cũng có chuyện ta phải làm.”

Bọn họ đều có trách nhiệm và chấp niệm riêng không thể chối bỏ và cần phải hoàn thành.

Ngón tay thon dài của Bách Lý Thanh vuốt ve mái tóc được buộc đơn giản trên đầu nàng, nhìn nàng thật lâu, sau đó cúi đầu, đôi môi mỏng tinh xảo chạm nhẹ vào trán nàng: “Đây không phải mơ, sẽ có một ngày chúng ta cùng nhau ở đây già đi, cùng nhau…”

Đây là hứa hẹn mà hắn cho nàng.

Tây Lương Mạt cảm thấy trái tim mềm nhũn, nhìn hắn, khóe môi lộ ra nụ cười thản nhiên: “Ừ, cùng nhau.”

Sau đó, nàng hơi dừng, bỗng có chút do dự nói khẽ: “Chuyện kia… Nếu không chúng ta ở đây đi dạo một lát là được.”

Bách Lý Thanh dắt bàn tay mềm của nàng, khóe môi hơi cong lên: “Chuyện ta đã hứa với ngươi, “Cửu thúc” đã hứa với ngươi đương nhiên sẽ thực hiện.”

Dứt lời, hắn phất áo choàng, ngồi xuống bờ Kính Hồ, tiện tay lấy một hộp trang điểm tinh xảo ra nhìn về phía Tây Lương Mạt cười nói: “Có điều ngươi phải giúp ta hóa trang.”

Tây Lương Mạt có chút do dự, vừa rồi nàng chỉ tùy tiện nói muốn xem hắn múa, hắn lại đồng ý.

Thế nhưng nàng biết, điệu múa, khúc ca này đều khắc sâu vào những hồi ức khó chịu nổi nhất của hắn, đó là thứ hắn dùng để mê hoặc kẻ thù, đại diện cho những năm tháng nhục nhã.

Bách Lý Thanh lấy ra một chiếc bút vẽ tinh tế đưa cho nàng, trong mắt chỉ có thản nhiên: “Năm đó hoàng tộc Tây Địch cực thịnh hí khúc, không coi đây là đê tiện, mẫu thân ta năm đó thân là chính nữ của Hoàng Hậu, từ nhỏ đã rất có trình độ, ngày lễ ngày tết đều hiến khúc cho ngoại tổ của ta trong yến hội hoàng tộc. Từ khi gả tới Thiên Triều mới biết thì ra hí khúc ở Thiên Triều là đê tiện, nên chỉ ngẫu nhiên lén hiến khúc cho phụ hoàng ta. Bản thân phụ hoàng ta cực am hiểu các loại nhạc khí, cầm sắt hòa minh với mẫu thân ta, mẫu thân từng nói vũ khúc này chỉ nên giao cho người tri âm.”

Tây Lương Mạt sửng sốt, nàng biết mẫu thân hắn luôn là ký ức sầu thảm nhất trong trí nhớ của hắn, vì vậy hắn rất ít khi nhắc tới những chuyện xưa quá tàn khốc này.

Hôm nay hắn lại chủ động nhắc tới…

Cho thấy hắn bằng lòng để nàng tiến thêm một bước nhìn vào nỗi đau thống khổ đó sao?

Bách Lý Thanh thoáng dừng rồi lại bình thản nói: “Hơn nữa điệu múa của Bách Lý Thanh sẽ không chỉ làm thú vui cho kẻ thù.”

Tây Lương Mạt vốn không phải nữ tử ngượng ngùng, hắn đã buông thì nàng cần gì lo lắng nữa, liền vươn tay nhận lấy cây bút hắn đưa, khẽ cười chế giễu: “Ta tự nhận rất có sở trường hóa trang, có điều chưa từng hóa trang hí khúc, nếu vẽ xấu Cửu thúc cũng đừng giận đấy.”

Bách Lý Thanh yêu quý bộ lông, coi trọng dung nhan của mình như vậy, nếu lát nữa vẽ không tốt nói không chừng sẽ dở chứng.

Bách Lý Thanh cũng hơi nhếch khóe môi, ánh mắt mờ mịt: “Nếu nha đầu ngươi vẽ đẹp tự nhiên sẽ có “chỗ tốt” cho ngươi, nếu vẽ không đẹp đương nhiên cũng phải bị “nghiêm phạt”.”

Tây Lương Mạt biết nghiêm phạt mà hắn nói là cái gì, gương mặt đỏ ửng, ho khẽ một tiếng rồi bày tất cả những thứ trong hộp trang điểm ra, khoanh chân ngồi đối diện hắn, cầm lấy chì kẻ mày, son phấn, bắt đầu chấp bút cẩn thận vẽ lên gương mặt đã rửa sạch son trọng tử của hắn.

Khóe mắt hơi nhếch lên, những vết mực đậm dần dần tan ra trên đường nét vốn tinh xảo của hắn.

Ngọc bạch phấn làm nền, loa tử đại làm mực, son mẫu đơn làm màu, dần dần phủ trên mặt hắn thành trang dung hí khúc rất đậm.

Bách Lý Thanh ưu nhã ngồi, nhìn gương mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, đôi mắt nàng sáng như trăng, sống mũi cao thẳng, đôi môi hồng nhạt dày dặn hơi mím lại, cực kỳ chăm chú và cẩn thận hóa trang cho hắn, giống như đang nhìn một tác phẩm mà mình tốn nhiều công sức nhất.

Trong đôi mắt âm mị của hắn thoáng qua tia sáng mê hoặc, yên lặng nhìn nàng.

Nàng đang dụng tâm dùng bút vẽ lên gương mặt duy nhất mà cả đời này ở trong tim nàng, hắn dùng ánh mắt sáng trong lẳng lặng nhìn người duy nhất mà cả đời này hắn để trong mắt.

Thời gian dường như đọng lại, năm tháng bỗng tĩnh lặng, ánh trăng dịu dàng phủ những tia sáng nhàn nhạt lên hai người.

Mị Nhất và Mị Nhị giống như hai cái bóng, đứng cách đó không xa nhìn bức tranh tựa ảo mộng kia, chậm rãi lùi ra xa hơn một chút tránh cho quấy nhiễu khung cảnh mỹ lệ.

Không biết bao lâu sau, cổ tay Tây Lương Mạt dừng lại, khẽ nhấc lên, sau đó lưu loát hoàn thành một bút cuối cùng trên bức tranh, hài lòng nhìn kiệt tác của mình nói: “Xong rồi.”

Bách Lý Thanh giương đôi mắt nhìn nàng mỉm cười: “Vậy sao?”

Hắn vừa ngẩng đầu đã khiến Tây Lương Mạt giật mình trong nháy mắt, đó là nơi hội tụ tươi đẹp như ngọc, rực rỡ ngời sáng, như tô như vẽ của cả thế gian.

Bách Lý Thanh trang điểm hí khúc xong, khi bất động tựa một con rối bằng ngọc tinh xảo đến mức khiến người ta không thể dời tầm mắt, chỉ cần giương mắt lên đã tràn đầy màu sắc rạng rỡ, giống như tất cả son phấn thế gian, màu sắc tươi đẹp, muôn hồng nghìn tía trần thế đều hóa thành ánh sáng lấp lánh rơi vào đôi mắt hắn, khóe môi hắn, hắn chính là một vệt màu đẹp đẽ rung động lòng người nhất thế gian, hóa từ tinh hoa của thủy mặc hương phấn này.

Không còn hơi thở địa ngục âm mị vặn vẹo nữa.

Cái gì gọi là sắc đẹp trời cho, chính là đây.

Tây Lương Mạt ngẩn ra hồi lâu mới cực kỳ miễn cưỡng dời tầm mắt, ho khẽ một tiếng: “Được rồi, lát nữa ta giúp ngươi vấn tóc.”

Nàng nghĩ, cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao lại có Chu U Vương vì cầu một nụ cười của mỹ nhân mà đốt lửa đùa chư hầu, khuynh hết thiên hạ.

Bách Lý Thanh thậm chí không cần trăm phương nghìn kế, chỉ cần dung nhan thế này là đủ khiến giang sơn của Tuyên Văn Đế hoàn toàn sụp đổ.

Dường như biết nàng đang nghĩ cái gì, Bách Lý Thanh nhàn nhạt nói: “Đây là lần đầu tiên sau khi mẫu thân dạy ta hát hí khúc… hoặc nên nói là lần đầu tiên sau khi mẫu thân ta qua đời, ta lại hát khúc này trước mặt người khác.”

Tây Lương Mạt nhìn hắn, buông tầm mắt giấu đi một mảnh tình mềm như nước, chỉ đứng dậy buộc tóc cho hắn, nói nhỏ: “Vậy cả đời này ta cũng chỉ trang điểm cho một người, được không?”

Dứt lời, nàng lấy một chiếc dạ khai thanh lam trâm lên tóc hắn, mỉm cười: “A Cửu của ta là phải dùng trang phục và đạo cụ tốt nhất, có điều hôm nay ở đây không có trang phục và đạo cụ hoa mỹ, dùng một cây thanh lam này làm trang sức là được.”

Khóe môi tinh xảo của Bách Lý Thanh hơi nhếch lên, tiện tay lấy quạt giấy trên thắt lưng ra: “Mời khách quan ngồi.”

Tây Lương Mạt gật đầu: “Được.”

Nàng bỗng nhớ ra có một thứ còn chưa lấy ra, lập tức xoay người đi lấy một chiếc trống trận nhỏ, đây là cái nàng thường dùng khi huấn luyện với đám Samuel.

Nàng lấy tới, chọn một cái dùi nhỏ khoanh chân ngồi xuống, bỡn cợt nháy mắt mấy cái: “Tuy ta không tinh thông nhạc khí bằng tiên hoàng bệ hạ nhưng vẫn có thể gõ một vài nhịp trống.”

Bách Lý Thanh cười khẽ, xoay người khom lưng bày tư thế, quạt giấy trong tay mở ra một độ cong ưu nhã, mở miệng nói: “Suy thảo liên hoành hướng vãn tình, bán thành liễu sắc bán thanh địch, uổng tương lục chá tác hồng ngọc, mãn tọa y quan vô tương ức…*”

* Cỏ úa chìm dần vào bóng chiều, phố thị chuyển màu tiếng sáo thưa dần, uổng coi lõi chuối làm hồng ngọc, mũ áo bảnh bao mà chẳng có hồi ức… (lõi chuối là những vòng lá cuộn tròn, nhìn giống cây nến màu xanh lục nhưng không thể đốt cũng không có khói, có thi nhân dùng cái này để ví với trái tim thiếu nữ vô cảm).

Tây Lương Mạt nghe tiếng nói uyển chuyển của hắn, từng từ tí tách như châu như ngọc, thanh lệ mềm mại, nàng không khỏi ngây dại, tay không tự chủ được nhẹ nhàng gõ trống.

Dáng người hắn rất uyển chuyển, đôi mắt sáng như sao, tay áo đón gió, quạt giấy trên tay khi mở khi khép như cánh bướm nhẹ nhàng tung bay, hết sức ưu nhã.

Nhìn dáng người uyển chuyển, đôi mắt dáng ngời của hắn; nhìn ống tay áo đón gió bay lượn của hắn; nhìn bước chân nhẹ nhàng, quạt giấy lúc khép lúc mở trong tay hắn, như một con bướm trắng đang múa, vô cùng ưu nhã; nhìn nơi ánh mắt hắn liếc tới, bộ trang phục màu trắng thuần khiết, không còn y quan cẩm tú ngày xưa mà vẫn phong hoa tuyệt đại.

Kèm theo đó là từng nhịp trống nhẹ nhàng lưu loát, tiếng hát réo rắt êm tai, theo gió đêm phiêu tán trong gió đêm lạnh như băng.

Không biết bao lâu sau, trống trên tay Tây Lương Mạt ngừng tiếng, lẳng lặng ngắm nhìn ống tay áo rộng của hắn tung bay, hắn cúi người, xoay người, tóc đen vẽ lên một đường cong hoàn mỹ trong không trung, đoạn ca từ cuối cùng tuôn ra từ môi hắn: “Gảy đàn trong đêm lạnh, Cửu châu di chúng phương, ngân hà an vô chu, bờ bên kia hương tỏa, hỏa nở hoa lại tàn, ai đó tương tư nồng… nhìn phong lưu bỗng chốc vụt qua, thời gian trăm tuổi chỉ như giấc mộng.” Ánh trăng bao quanh dáng người hắn tạo thành vầng hào quang hoa mỹ, nàng không khỏi ngây dại.

Bách Lý Thanh dừng lại, nhìn dáng vẻ ngây ngô của nàng, đáy mắt không khỏi thoáng qua một tia cười hài lòng, giơ cây quạt lên gõ đầu nàng một cái: “Nha đầu, nước miếng chảy ra rồi.”

Tây Lương Mạt giật mình, lau miệng theo bản năng lại không sờ thấy cái gì hết.

Nàng lườm Bách Lý Thanh, sẵng giọng nói: “Cửu thúc, ngươi thích trêu ta quá nhỉ.”

Bách Lý Thanh ngồi xuống bên cạnh nàng, nghiêng người tới trước mặt nàng trêu chọc: “Ngươi nhìn ngươi kìa, đắm đuối như đám nam tử háo sắc, thế nào, Cửu thúc của ngươi đẹp mắt lắm à?”

Tây Lương Mạt nhìn gương mặt tươi đẹp ngời sáng gần trong gang tấc, trái tim đập loạn một nhịp, rồi quay mặt đi: “Chính vì quá đẹp mắt, cho nên ngươi đừng dựa vào ta quá gần, ta sợ mình nhìn xong không nhịn được một tát phá hoại gương mặt ngươi.”

Loại đàn ông như hắn sinh ra là để chọc phụ nữ tức chết, cho dù hóa trang tương tự, nàng nhất định không có hiệu quả phong hoa tuyệt đại như hắn.

Bách Lý Thanh lười biếng đặt đầu lên bả vai nàng, dắt tóc nàng chơi: “Cửu thúc của ngươi không chê ngươi xấu, ngươi đừng quá tự ti, nào, giúp Cửu thúc tẩy trang.”

Tây Lương Mạt thở dài một hơi, Cửu thúc, Cửu thúc, Cửu thúc, lão yêu này chơi thành nghiện rồi.

“Thật ra thì, A Cửu thế này nhìn rất đẹp đấy.” Tây Lương Mạt lấy nước trong Kính Hồ, ngồi bên cạnh hắn, dùng khăn thấm nước chuẩn bị lau phấn son trên mặt hắn, rồi lại không khỏi đáng tiếc, không biết bao giờ mới lại có hứng trí này nữa.

Bách Lý Thanh đưa mắt nhìn nàng: “Ngươi thích bề ngoài của ta à?”

Tây Lương Mạt gật đầu một cái, đương nhiên nói: “Tất nhiên rồi.”

Lớp hóa trang này của hắn là tác phẩm hoàn mỹ nhất, rung động nhất của nàng.

Vừa dứt lời, hắn nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng đang tẩy trang cho mình, cúi đầu nói nhỏ bên tai nàng mấy câu: “Nếu ngươi thích ta thế này, chi bằng vậy đi…”

Tây Lương Mạt nhất thời đỏ bừng mặt, xấu hổ vỗ hắn một cái: “Không muốn, ngươi thế này sẽ khiến ta cảm thấy ta đang ngủ cùng một nữ tử.”

Người này sao chuyện gì cũng nghĩ về hướng kia được vậy.

Bách Lý Thanh cười khẽ, ánh mắt trong sáng mang theo vẻ cám dỗ khác thường: “Cửu thúc không ngại vẽ cho ngươi hóa trang tiểu sinh, vậy chẳng phải xứng đôi sao.”

Tây Lương Mạt xách đồ chuẩn bị chạy: “Không muốn.” Nhưng quần áo lập tức bị hắn đạp một cước, làm cho nàng ngã dúi dụi.

Bách Lý Thanh đi lên đè bả vai nàng, cười khẽ: “Vừa rồi ngươi hóa trang cho Cửu thúc, lần này để ngươi thử tay nghề của Cửu thúc nhé.”

Bên bờ Kính Hồ, thỉnh thoảng vang lên tiếng hét nhỏ, tiếng cười mắng của nữ tử, tiếng dụ dỗ, uy hiếp của nam tử, gió mang theo triền miên vui vẻ hòa trộn thành một khúc ca uyển chuyển vang đến khắp trời đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.