“Vâng!” Nha hoàn bên cạnh Đổng di nương nhẹ giọng nói.
Đổng di nương nghĩ nghĩ, bỗng nói: “Không được, tự ta đi, chúng ta về trước đã.”
Dứt lời, nàng ta xoay người vội vàng đi về chỗ ở của mình.
Bởi nàng ta mang thai nên Tĩnh Quốc Công sai người để nàng chuyển đến một tiểu lâu hoa mỹ, tên gọi – Thúy Vũ Các.
Đối với đứa con muộn màng này Tĩnh Quốc Công vô cùng yêu thích, cũng giảm
đi không ít phiền muộn, áy náy và đau thương trong lòng hắn sau khi Lam
Linh qua đời.
Đổng di nương tiến vào lầu các liền sai bảo: “Đi lấy một bồn nước đến cho ta, ta sửa sang lại một chút sẽ đi…”
Lời nói của nàng ta dừng khựng lại khi nhìn thấy bóng người đội mũ trùm đầu ngồi bên bàn tròn bằng gỗ lim khắc hoa văn chùm nho trong phòng mình.
“Chủ tử?” Trên mặt Đổng di nương hiện lên một tia bất an, sau đó hơi khom mình với bóng người mảnh mai yểu điệu kia.
Nhưng có thể thấy trên mặt nàng ta không có nhiều vẻ cung kính.
Cô gái được gọi là chủ tử kia mặc áo choàng màu đen, mũ che hơn nửa khuôn
mặt, chỉ lộ ra đôi môi nhỏ nhắn cong cong, nàng nhìn dáng vẻ luộm thuộm
của Đổng di nương, mỉm cười: “Thế nào, Tây Lương Mạt làm khó ngươi à?”
Đổng di nương không đợi nàng kia gọi đã đứng dậy, ngồi xuống một bên khác
của cái bàn tròn gỗ lim, sai nha hoàn ở bên: “Đi lấy hai bát huyết yến
hôm qua Quốc Công gia sai người đưa tới.”
Sau đó nàng ta hừ lạnh một tiếng, đáy mắt hiện lên vẻ hung ác: “Ả gả cho
một tên thái giám, cuộc đời này không thể nào có con nối dòng, đương
nhiên sẽ hận tất cả những người có thể mang thai!”
“Tây Lương Mạt vốn tâm độc như rắn rết, nếu không năm đó sẽ không vì đề
phòng ngươi mà hạ loại thuốc ác độc kia với người đã giúp đỡ ả.” Nàng
kia thản nhiên nói.
Nhắc tới việc này, Đổng di nương hận đến toàn thân run run, tay nhẹ nhàng
đặt lên cái bụng đã hơi nổi lên của mình, trong mắt tràn đầy căm hận:
“Nếu không gặp được chủ tử ta cũng không biết thì ra lúc trước đã làm
việc cho một độc phụ ti bỉ như thế, lợi dụng ta xong còn hạ độc thủ, năm đó ả còn lừa ta đối phó với Thế Tử gia!”
“Ngươi biết ả là loại người nào là được, nay ả đã trở về, ngươi đã xử lý tai
mắt bên cạnh ngươi chưa?” Nàng kia nhìn gương mặt vặn vẹo của Đổng di
nương, đột nhiên hỏi.
Đổng di nương cười lạnh một tiếng, nhẹ vuốt chiếc nhẫn hồng ngọc cực lớn
trên ngón tay mình: “Đương nhiên rồi, tiện nhân Thanh Y kia theo ta còn
ăn cây táo rào cây sung, ta đương nhiên phải khiến nó xuống địa ngục mà
sám hối.”
Nhìn gương mặt đắc ý của Đổng di nương, cô gái kia nhếch khóe môi: “Đừng làm quá mức, nếu để Tây Lương Mạt biết ngươi ra tay, ả không cần làm gì,
chỉ bảo thuộc hạ của Cửu Thiên Tuế tùy tiện nắm một nhược điểm của ngươi là có thể dùng danh nghĩ mạo phạm Thiên Tuế để xử lý ngươi.”
Nụ cười của Đổng di nương cứng lại trên mặt, sau đó sa sầm xuống: “Chắc
chắn rồi, vài ngày trước ta bảo Thanh Y tự mình đi chế tạo một bộ trâm
cài cho ta, sau đó nó “không cẩn thận” ngã vào trong lò luyện, không ai
có thể nói ta cái gì.”
Chỉ có Thanh Y từ nay về sau không còn giả dối trước mặt nàng ta nữa.
Nàng kia nghe vậy bàn tay cầm bát tổ yến hơi ngừng, cười như có như không
nhìn nàng ta: “Ngươi cũng là người thủ đoạn độc ác, thế nào, không tích
phúc cho tiểu thiếu gia trong bụng ngươi à?”
Đổng di nương vuốt ve bụng mình nói từng chữ một: “Đây không chỉ là tiểu
thiếu gia, đây nhất định là Thế tử gia của phủ Tĩnh Quốc Công.”
Nàng kia không nhịn được cười lạnh: “Tiểu Thế Tử? Chẳng lẽ ngươi có thể loại bỏ hết mấy vị thiếu gia trong phủ hay sao?”
Nữ nhân làm mẫu thân đều điên cuồng vậy sao?
Huống hồ trong bụng nàng ta chỉ là đứa con hoang, vậy mà cũng dám dùng con
báo đổi thái tử, để đứa con hoang trong bụng thừa kế tước vị Quốc Công?
Hay là vinh hoa quyền thế có thể khiến người ta mất đi tất cả lý trí?
Nhìn một tia giận dữ hiện lên trong mắt Đổng di nương, nàng ta đang định nói gì thì cô gái có phần mất kiên nhẫn ngắt lời: “Không vội nói đến sau
này, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi tính xuống tay thế nào? Võ công của ả không kém, bên cạnh còn có ám vệ, lúc trước chúng ta tính một mình ả trở về,
nay Cửu Thiên Tuế theo ả trở lại, ngươi có kế hoạch gì tốt không?”
Trong mắt Đổng di nương lóe lên một tia nhọn tối tăm: “Cửu Thiên Tuế đến thì
sao, nơi này là nhà mẹ đẻ của ả, nếu Tây Lương Mạt xảy ra chuyện gì Cửu
Thiên Tuế cũng không thể làm được gì, huống hồ tất cả đều là ngoài ý
muốn thôi, Quốc Công gia còn hoài nghi ả từ lâu, trong phủ này người có
thù kết oán với ả rất nhiều, lẽ nào Cửu Thiên Tuế có thể giết sạch chúng ta hay sao?” (Ấy đừng khinh, nó làm thật chứ chả đùa đâu, xin lỗi mấy cô nhưng không nhịn được chen lời :v)
Cô gái nhìn Đổng di nương, khóe môi nở một nụ cười khẽ: “Di nương quả là
người có chủ ý, nếu ngươi làm chuyện này thành công ta nhất định sẽ đảm
bảo đứa bé trong bụng người một đường vinh hoa phú quý, tước vị Quốc
Công như lấy đồ trong túi.”
Đổng di nương nhìn nàng, cũng nở một nụ cười: “Nhận lời chúc của chủ tử.”
Hai người nhỏ giọng thì thầm, ánh nến lắc lư ra những cái bóng quỷ dị.
— Ông đây là đường ranh giới âm mưu quỷ kế —
Mọi người chậm rãi đi tới cửa Liên Trai, Tây Lương Mạt nâng tay để nhóm nội thị khiêng kiệu hạ kiệu xuống, nàng đang định đứng dậy đuổi những người cùng tới đi thì người phía sau đột nhiên đứng dậy, ôm ngang nàng lên đi qua cầu bạch ngọc vào trong viện, chỉ để lại giọng nói cực lạnh lùng dễ nghe: “Lát nữa để bản tọa nghe thấy trong sân còn tiếng động ồn ào thì
ném hết thứ vô pháp vô thiên đấy vào hồ sen.”
Lời này nói ra, chỉ chốc lát, một đám người của phủ Quốc Công đi sau đội
ngũ đồng loạt cáo từ rời đi, nháy mắt đã biến mất sạch sẽ.
Tây Lương Mạt vịn lên vai hắn, nhìn đám người biến mất trong chớp mắt không nhịn được cười ra tiếng, “Gia, ngài thật là lợi hại!”
Sau đó trông thấy nhóm người hầu cũ từ trong viện ra đón đều đang che miệng cười, nàng không khỏi hơi đỏ gương mặt nhỏ nhắn, lùi vào trong lòng
hắn, ho khẽ một tiếng: “Ta có thể tự đi, cho ta xuống đi.”
Trong mắt Bách Lý Thanh hiện lên nụ cười, miệng vẫn thản nhiên nói: “Ngươi để cho ta ôm hay thích nằm trong hồ sen?”
Tây Lương Mạt cứng lại, ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, âm thầm lầu bầu, người này đúng là bá đạo thành tính rồi!
Chỉ là…
Khóe môi nàng bất giác nở một nụ cười.
Liên Trai đã được quét dọn sạch sẽ, xung quanh sáng sủa, đèn hoa sen tinh
xảo đặt trong góc, phía trên bàn là ngọn nến vàng tăng thêm vài phần ấm
áp.
Tây Lương Mạt không khỏi kinh ngạc, tay vuốt ngọn đèn nhỏ bạch ngọc thanh
lịch tinh tế, trong lòng không khỏi vui mừng, lại có chút nghi hoặc nhìn về phía Bạch Trân: “Phòng kho trong phủ chúng ta có loại đèn này từ khi nào, ai đưa tới?”
Thứ đồ chơi nhỏ tinh tế thế này ngay cả người không thích xa xỉ như nàng
nhìn thấy cũng thích, nếu lúc trước nhận được lễ vật này không lý nào
nàng lại không biết.
Bạch Trân cười cười không trả lời, có một giọng nói thanh thanh vang lên:
“Thưa Quận Chúa, đó là do Thiên Tuế gia chạng vạng hôm nay sai người đưa tới.”
Tây Lương Mạt sửng sốt nhìn về phía người vừa tới, chỉ thấy một bóng người
cao gầy được Bạch Nhụy dẫn đến, mặc một bộ nam trang màu đen, gương mặt
trái xoan nho nhỏ, chỉ mới mười lăm, mười sáu mà mặt mày đã trầm tĩnh
như trải qua ngàn vạn chuyện.
Tây Lương Mạt giật mình nhìn về phía nàng kia đang chắp tay với mình: “Quận Chúa.”
Ánh mắt Tây Lương Mạt dừng trên cổ tay thiếu một đoạn của thiếu nữ, bước
một bước lên nâng nàng ta dậy, đôi mắt nhất thời đỏ bừng: “Tiểu Bạch
Tinh, là em!”
Thiếu nữ thiếu một bàn tay trước mặt không phải Bạch Tinh bị Tây Lương Tiên sai người chặt một bàn tay năm đó còn ai.
Chỉ là, rõ ràng nàng đã sai người đưa Bạch Tinh tới thôn trang dưỡng
thương, lo lắng Bạch Tinh ở trong phủ Quốc Công không dễ sống lại sai
người hầu để Bạch Tinh dưỡng thương xong tới Quốc Sắc Lâu làm quản sự,
tiện thể học một món nghề, đến lúc đó tìm cho Bạch Tinh một hôn sự tốt,
tặng đồ cưới đủ để Bạch Tinh cả đời không lo cơm áo, đền bù cho thiếu nữ trung thành và tận tâm này.
Có điều nghe nói Bạch Tinh không muốn tới Quốc Sắc Lâu mà chỉ ở trong thôn trang không ra ngoài, nàng cũng không còn cách nào, không ngờ hôm nay
lại gặp Bạch Tinh ở đây.
Bạch Tinh nhìn Tây Lương Mạt trong mắt bốc lên một tia kích động nhưng vẻ
mặt vẫn ung dung cung kính nói: “Quận Chúa, nay nô tỳ không còn là Bạch
Tinh nữa, nô tỳ tên Mị Tinh.”
Tây Lương Mạt sửng sốt, Mị… Tinh?
“Thiên Tuế gia đưa ta đến Mị bộ huấn luyện, hôm nay là ngày Mị Tinh chính thức xuất môn.” Bạch Tinh, hay nên gọi là Mị Tinh, nhẹ giọng nói.
Tây Lương Mạt nhăn mày: “Bạch Tinh, em…”
“Đây đều do Mị Tinh tự nguyện, Mị Tinh hy vọng có thể trở thành người giống
Mị bộ.” Mị Tinh nhìn Tây Lương Mạt nói, đây là lần đầu tiên nàng ngắt
lời Tây Lương Mạt không để ý tôn ti.
“Từ ngày ấy gặp chuyện, Mị Tinh bắt đầu nghĩ những nữ tử yếu đuối như chúng ta một khi gặp phải nguy hiểm có thể làm gì, nói không chừng còn trở
thành gánh nặng của Quận Chúa, vừa lúc Thiên Tuế gia cho Mị Tinh cơ hội, cho nên Mị Tinh hy vọng Quận Chúa có thể để nô tỳ đi con đường mà chính mình đã chọn.”
Nhìn thiếu nữ trước mặt, ánh mắt kiên định gần như điên cuồng khiến trái tim Tây Lương Mạt khẽ run lên, ký ức bị chặt cổ tay để lại bóng ma quá sâu
trong lòng thiếu nữ này, gần như thay đổi cả cuộc đời nàng, còn Bách Lý
Thanh đã nhìn thấy tâm lý đó để lợi dụng cơ hội.
Chỉ là…
Giọng nói lười biếng của Bách Lý Thanh vang lên phía sau các nàng: “Ngươi
đồng ý với ý nguyện của tiểu nha hoàn này đi, tuổi nàng ta tập võ đã là
muộn, vì có thể bước vào Mị bộ huấn luyện nàng ta đã tiếp nhận chín chín tám mươi mốt ngày dịch cân phạt tủy ăn mòn xương cốt, muốn sống không
được muốn chết không xong. Nay trong một năm rưỡi ngắn ngủi đã vượt qua
năng lực của Mị Thập Nhị, rất không dễ dàng, tất cả là vì ngươi đấy.”
Bách Lý Thanh hiếm khi nào nói chuyện thay người khác, lời này cũng là để kích thích Mị Tinh.
Tây Lương Mạt quả nhiên nhìn thấy sự cuồng nhiệt gần như tuyệt vọng trong
mắt Mị Tinh, chỉ thấy tay trái Mị Tinh bỗng vui lên, tấy cả đèn hoa sen
bạch ngọc phụt tắt, đồng thời cổ tay phải của nàng xuất hiện một thanh
loan đao, bấc nến đang nằm trên thanh đao trên cổ tay nàng, nàng giơ tay lên, những đốm lửa nhỏ lại rơi vào trong đèn hoa sen bạch ngọc không
sai lệch chút nào.
Nếu công phu bậc này dùng để giết người thì có thể nói không đao nào trượt.
Đám Bạch Ngọc không nhịn được hô lên một tiếng.
Nhìn ánh mắt cố chấp chờ mình khẳng định của Mị Tinh, nàng âm thầm thở dài
một hơi, sau đó nhìn về phía Mị Tinh dịu dàng nói: “Tiểu Tinh, em nhìn
vào mắt ta, em thật sự đã nghĩ kỹ rồi chứ, trở thành một phần tử của Mị
bộ nghĩa là sẽ vĩnh viễn trở thành cái bóng và thích khách cho chủ nhân, đồng nghĩa em sẽ mất đi tất cả giấc mộng của nữ hài, thậm chí cả phu
quân và đứa nhỏ.”
Mị Tinh nhìn vào mắt Tây Lương Mạt, gần như không do dự chút nào liền dùng sức gật đầu.
Tây Lương Mạt nhìn nàng khẽ thở dài một tiếng: “Em đã nghĩ kỳ rồi thì ta không cần nhiều lời nữa, em đi xuống trước đi.”
Thanh loan đao hình thù kỳ lạ trên cổ tay Bạch Tinh không biết xoay chuyển
thế nào lại biến mất trong tay áo, nàng chắp tay nói với Tây Lương Mạt:
“Vâng!”
Tây Lương Mạt xoay người nhìn về phía người nào đó đang lười biếng nằm
nghiên trên ghế dài hoa mỹ, thản nhiên nói: “Vì sao lại để Bạch Tinh làm chuyện nguy hiểm như thế?’
Bách Lý Thanh tiện tay cầm một cái đèn hoa sen bạch ngọc tinh xảo lên ngắm
nghía, lười biếng nói: “Mị Lục và Mị Thất dù sao cũng là nam tử, không
thể luôn bảo vệ bên cạnh ngươi, ngươi cần một hộ vệ hoàn mỹ hơn, tiểu
nha hoàn kia căn cốt không tệ, tính tình cũng rất thú vị, không phải
sao?”
Tây Lương Mạt hơi nhăn mày không nói gì, chỉ im lặng xoay người đi ra cửa: “Ta đi xem bữa ăn khuya đã chuẩn bị xong chưa.”
Bách Lý Thanh bỗng nhíu đôi mắt phượng, tay áo dài vung lên, kim tuyến trong tay áo lập tức quấn trên eo Tây Lương Mạt lôi nàng lại, đặt trên ghế,
lông mi đen nhánh rũ xuống lạnh lùng nhìn nàng: “Bản tọa chưa nói với
ngươi sao, kẻ bề trên phải biết lấy hay bỏ, có thể cho người bên cạnh
thứ bọn họ muốn nhất nhưng cũng phải tận dụng bọn họ, mềm lòng đều là
phế vật!”
Tây Lương Mạt giương mắt nhìn hắn, làn da trắng như sứ tỏa ra ánh sáng lạnh giá, lạnh băng giống đôi mắt âm mị của hắn.
“A Cửu, đối với lòng người, ngươi nắm trong lòng bàn tay không ai có thể
so được, chỉ là…” Tây Lương Mạt thoáng dừng, vươn tay mơn trớn gương mặt hắn, thản nhiên nói: “Ta hy vọng có một ngày ngươi không cần tính toán
mọi chuyện nữa, mỗi người không cần ở trong lòng bàn tay ngươi nữa, bởi
vì…”
Bởi vì chỉ những người bị tổn thương quá sâu mới có cảm giác không an toàn
như thế, luôn muốn nắm trong tay mọi thứ, tận dụng hết mọi thứ bên
ngoài, đây gần như đã trở thành bản năng của Bách Lý Thanh.
“Bởi vì như thế rất mệt.” Tây Lương Mạt nhìn vào mắt hắn, nói cực nhẹ: “Ta sẽ đau lòng.”
Đôi mắt Bách Lý Thanh có một dòng nước lặng chảy qua, hắn nhìn người dưới
thân hồi lâu, bỗng nở một nụ cười lạnh nhạt: “Biết không, ngày xưa bản
tọa ghét nhất loại người trâng tráo như ngươi, ngoài mặt luôn tỏ ra
chính nghĩa công lý. Nhưng hôm nay, cảm thấy cũng không chán ghét lắm,
có điều trái tim bản tọa luôn rất nhỏ, những chỗ không dùng đến đặt một
tiểu hồ ly như ngươi là đủ rồi, người khác liên quan gì đến ta đâu, theo như nhu cầu thôi.”
Tây Lương Mạt bật cười, nếu nàng là một người chính nghĩa công lý thì đám Ngự Sử Đài kia ở đâu?
Với tên hồ ly tinh ngàn năm Bách Lý Thanh này mà nói, tiêu chuẩn của chính nghĩa công lý không khỏi quá thấp rồi.
Nhưng mà…
Nếu lời vừa rồi được tính là lời ngon tiếng ngọt hiếm thấy của lão yêu ngàn năm ác độc này thì nàng vẫn rất hưởng thụ.
Hắn xấu với tất cả mọi người, chỉ cần tốt với nàng là được.
Nàng hơi ngẩng đầu, hôn lên đôi môi mỏng của hắn: “Ngày xưa ta rất chán ghét kẻ nào can thiệp vào cuộc sống của ta, nhưng hôm nay cảm thấy cũng
không đáng ghét lắm.”
Bách Lý Thanh nhìn đôi mắt quyến rũ của nàng, nụ cười như mang theo chút dụ
dỗ, không khỏi nheo mắt lại, ánh mắt tối xuống, đang muốn cúi người thì
bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, giọng nói cung kính của Tiểu Thắng Tử
truyền vào: “Gia, biên quan cấp báo.”
Thân thể Bách Lý Thanh cứng lại Tây Lương Mạt mới phát hiện thân thể mình đã nghênh đón, không khỏi hơi đỏ mặt ho khan một tiếng: “Gần đây chuyện
biên quan khẩn cấp, ngươi đi xem trước đi, thư phòng ngay bên cạnh hồ
sen gần phòng ngủ.”
Bách Lý Thanh đứng dậy gõ bên thành ghế, Tiểu Thắng Tử liền dẫn mấy tiểu
thái giám mỹ mạo vào hầu hạ hắn thay quần áo, chỉ chốc lát sau đã mặc
xong thường phục. Trước khi ra ngoài, hắn quay đầu thản nhiên nhìn Tây
Lương Mạt một cái: “Lát nữa đừng ngủ sớm, bảo Bạch Trân chuẩn bị nước
ấm.”
Nhìn bóng lưng thon dài của Bách Lý Thanh rời đi, Tây Lương Mạt không nhịn
được nở nụ cười vừa ngượng ngùng vừa đắc ý, xem như hắn không giận dỗi
bảo nàng không cần đợi nữa rồi.
Tây Lương Mạt không khỏi có chút đau lòng, dặn Bạch Ngọc nấu trà linh chi
đưa qua, chính nàng thì nằm trên ghế dài nhìn ánh sáng mông lung chiếu
ra từ thư phòng, ngón tay chậm rãi vuốt ve đèn hoa sen tinh xảo mà hắn
đưa tới cho nàng, không biết chậm rãi ngủ thiếp đi từ khi nào.
Buổi sáng tỉnh dậy nàng mới phát hiện mình đã nằm trong lòng hắn, mặt Bách
Lý Thanh ghé một nửa vào gối của nàng, bởi vì ngủ say nên trên mặt hắn
bớt nhiều hơi thở mịt mù lạnh lão, một sợi tóc đen vắt qua má hắn càng
tô điểm dung nhan xinh đẹp của hắn, im lặng như một con búp bê chạm ngọc tinh xảo, nắng sớm mềm mại chiếu lên mặt hắn nhìn qua còn có vẻ hơi trẻ con.
Tây Lương Mạt càng nhìn càng cảm thấy trong lòng mềm mại như nước, nàng
vươn tay gẩy sợi tóc trên mặt hắn ra, có phần si mê nhìn người ngủ say
trước mặt.
Khi vừa mới biết hắn, hắn giống như Tào Tháo, dường như vĩnh viễn không ngủ, nay lại có thể yên giấc bên cạnh nàng.
Người đàn ông này, hắn có dung mạo khuynh quốc, hắn kiêu ngạo, tàn nhẫn, bất
thường, âm u, hung hãn, ti bỉ, vì đạt được mục đích mà không từ thủ
đoạn, ngẫu nhiên nhìn lại có vẻ yếu ớt, tùy hứng, chán đời như vậy, hắn
tràn ngập mâu thuẫn lại làm cho người ta không tự làm chủ được sa vào
trong một chút dịu dàng chu đáo rất nhỏ, thậm chí là một chút tính cách
hờn dỗi của hắn.
Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng động rất nhỏ, Tây Lương Mạt nhìn về phía cánh
cửa, thấy Bạch Trân nhón chân nâng một chậu nước vào.
Tây Lương Mạt khoát tay ý bảo nàng đi ra ngoài, Bạch Trân sửng sốt, ánh mắt dừng trên Bách Lý Thanh đang ngủ sau đó mới gật đầu lui ra ngoài.
Tây Lương Mạt chậm rãi ngồi dậy, cố gắng không quấy nhiễu Bách Lý Thanh, đắp tấm chăn mỏng lên người hắn rồi mới ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa Tây Lương Mạt đã trông thấy Bạch Trân và Bạch Nhụy sớm bê
nước ấm, nước hoa nhài rửa mặt đứng chờ một bên, thấy Tây Lương Mạt đi
ra Bạch Nhụy tiến lên thấp giọng nói: “Đại tiểu thư, chúng ta tới phòng
điều hương đi.”
Tuy đã qua một thời gian dài nhưng nàng vẫn quen miệng gọi Tây Lương Mạt là Đại tiểu thư.
Tây Lương Mạt gật đầu, dẫn đầu đi tới phòng điều hương.
“Đại tiểu thư, Lệ cô cô và Kim Ngọc đã chờ ở phòng ngoài.” Bạch Nhụy nhẹ giọng nói.
“Sớm vậy sao? Xem ra không biết tổ mẫu của ta bỗng đổi tính nhớ tới ta hay
có người nào khác muốn gặp ta đây.” Trên gương mặt xinh đẹp thanh thoát
của Tây Lương Mạt đầy vẻ trào phúng.
Nàng thoáng dừng: “Đúng rồi, ta bảo em đi đón người đã đón được chưa?”
Bạch Nhụy gật đầu: “Vâng, đón được rồi ạ.”
Tây Lương Mạt nhìn sắc trời hừ khẽ một tiếng: “Được rồi, vậy chúng ta rửa mặt chải đầu, dùng cơm trước đi.”
Bạch Nhụy ngầm hiểu: “Đó là đương nhiên, lão phu nhân quen ăn đồ ngọt, chúng ta sai người đưa mấy món điểm tâm thường ăn trong phủ Thiên Tuế và
trong cung đưa qua là được.”
Đại tiểu thư đang tính không nể mặt lão phu nhân, muốn ở trong phòng điều hương dùng cơm sáng xong mới tới.
Bạch Trân bỗng nhiên bổ sung một câu: “Nghe nói gần đây Đổng di nương rất
chăm chỉ hầu hạ lão phu nhân, mọi người trong phủ đều khen ngợi, vừa rồi có người thấy nàng ta tới chỗ lão phu nhân từ sáng sớm, chẳng biết muốn nói gì với lão phu nhân nữa.”
Tây Lương Mạt dừng một chút rồi lạnh nhạt nói: “Bọn họ thích nói gì thì nói cái đấy.”
Nếu đến hôm nay nàng còn phải dối trá nịnh nọt trước mặt người khác thì một đường gian khổ hơn nửa năm qua đã uổng phí rồi.
Mấy chủ tớ chẳng mấy chốc đã biến mất trong nhà kính bên trái hồ sen.
Một lát sau cửa phòng ngủ chính cũng cọt kẹt mở ra, người vốn đang ngủ không biết đã đứng cạnh cửa từ khi nào.
“Thiên Tuế gia, người xem có cần phái người…” Tiểu Thắng Tử nhẹ giọng nói.
“Không cần, nàng đã không muốn để bản tọa tham gia vào những việc không thú vị này thì giao cho nàng là được.” Bách Lý Thanh thản nhiên nói, tính tình của nàng và hắn có phần tương tự, có một số việc nàng không muốn hắn
nhúng tay, hắn đương nhiên sẽ để nàng được tự do, đây là lòng tin cơ bản nhất.
Dứt lời, hắn xoay người vào phòng, thản nhiên nói: “Bản tọa nghỉ ngơi một lát nữa.”
Tiểu Thắng Tử lập tức gật đầu như băm tỏi.
Lại nói tới mấy chủ tớ Tây Lương Mạt bên này đi dùng bữa sáng, hái một ít
hoa tươi trong sân, sai người hầu cũ trong Liên Trai nghiền nát hoa với
rượu nếp xong mới vừa nói vừa cười chuẩn bị đi về phía Loan Thọ Viện của lão phu nhân.
Đám Lệ cô cô đã chờ nóng ruột lại không dám nói nửa lời, dù sao thủ đoạn của vị chủ nhân này bọn họ đã được nhìn tận mắt rồi.
Đến Loan Thọ Viện, Tây Lương Mạt thấy không ít gương mặt mới đứng bên
ngoài, thấy chủ tớ các nàng cười nói đi đến trên mặt không khỏi có vẻ
bực bội.
Tây Lương Mạt âm thầm cười lạnh nhưng không có ý kiềm chế bản thân, chỉ tiếp tục nói đùa với đám Bạch Trân.
Cuối cùng có một ma ma trung niên đeo vàng đeo bạc lắc mông đi ra, trừng mắt lạnh lẽo nói: “Đại tiểu thư, ngài quả là khó mời, lão phu nhân và di
nương, Tứ tiểu thư từ sáng sớm chờ tới bây giờ ước chừng một canh giờ
rồi, vậy mà không thấy ngài có nửa điểm áy náy, biết rõ lão phu nhân
không khỏe còn lớn tiếng như vậy.”
Tây Lương Mạt giương mắt nhìn bà ta một cái thản nhiên nói: “Vả miệng!”
Ma ma kia không ngờ Tây Lương Mạt bảo đánh là đánh, lập tức sửng sốt,
trong chớp mắt có một bóng đen bay ra, đồng thời vang lên mấy tiếng
“chát chát chát”, mười mấy bạt tai vung ra, bàn tay kia dùng nội lực
trực tiếp đánh cho ma ma trung niên rụng đầy răng, kêu thảm thiết không
ngừng.
Bóng đen kia bạt tai xong lẳng lặng đứng phía sau đám Tây Lương Mạt giống
như một cái bóng, nhìn thật kỹ, thì ra là Bạch Tinh, không, phải là Mị
Tinh, theo Bạch Nhụy ra ngoài hôm qua.
Người ở ngoài Loan Thọ Viên thấy Tây Lương Mạt chưa nói hai câu đã đánh đại
ma ma quản sự ngoại viện, nhất thời đám phó tỳ ý đồ ra oai phủ đầu với
Tây Lương Mạt đều choáng váng.
Lệ cô cô và Kim Ngọc tuy cũng sợ hãi nhưng càng nhiều là cười trên nỗi đau của người khác.
Tây Lương Mạt để ý hết biểu cảm của bọn họ, đáy mắt thoáng qua một tia kỳ lạ.
Lúc này, Thượng Quan cô cô nghe tiếng tranh cãi bên ngoài vội vàng đi ra,
nhìn thấy ma ma béo ngã xuống đất kia biểu cảm giống đám Lệ cô cô như
đúc, nhưng ngoài miệng không thể không có chút khó xử: “Vương phi, ngài
làm gì vậy, lão phu nhân đang chờ ngài tới, Sầm ma ma ngoại viện đắc tội ngài thế nào mà ngài sai người xuống tay như vậy? Dù sao Sầm ma ma cũng là người trong viện của lão phu nhân.”
Bạch Nhụy tiến một một bước, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Thượng
Quan cô cô, sao ngài không hỏi xem Sầm ma ma này nói năng lỗ mãng với
Vương phi chúng ta thế nào, bà ta mà cũng dám mở mồm gọi Đại tiểu thư à, ở trước mặt Vương phi còn kêu la lớn tiếng, hôm nay thưởng bà ta vài
bạt tai rụng mấy cái răng là để bà ta nhận một bài học, Thiên Tuế gia
luôn cực kỳ chú ý quy củ, nếu chuyện này để Thiên Tuế gia biết được e
rằng trong viện của chúng ta sẽ nhiều thêm một cái trống da người!”
Cửu Thiên Tuế thích lột da người khác là chuyện mọi người đều biết, Bạch
Nhụy ở trong phủ Thiên Tuế một thời gian không ngắn, những lời nói uy
hiếp lạnh người này nói rất thuận miệng, làm cho người trong Loan Thọ
Viện nơm nớp lo sợ.
Đáy mắt Thượng Quan cô cô thoáng qua một tia xả giận, ánh mắt nhìn về phía
Tây Lương Mạt cũng thân thiết hơn nhiều, bà ta mỉm cười nói: “Vương phi
đừng so đo với đám người không có kiến thức này, đều là người mới tới
không hiểu quy củ, mau mời vào viện, lão phu nhân chờ ngài đã lâu rồi.”
Tây Lương Mạt không nói gì, thản nhiên nhìn lướt qua đám phó tỳ vốn vẻ mặt
hung ác, bọn họ chỉ cần chạm đến ánh mắt nàng đều sợ hãi cúi đầu, nàng
nhấc làn váy bước vào sân.
Trên đường đi tới phòng chính, Tây Lương Mạt đột nhiên hỏi Thượng Quan cô
cô: “Không phải lão phu nhân không thích dùng người mới, chê người mới
dùng không thuận tay sao?”
Thượng Quan cô cô nhìn Tây Lương Mạt, đáy mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ và
chua xót: “Nay do Đổng di nương quản trong nhà, tất cả đều do Đổng di
nương sắp xếp.”
Tây Lương Mạt nghe vậy trong lòng hoài nghi, lão phu nhân là thành tinh
trong thành tinh, làm sao có thể nghe một di nương mà ta chướng mắt nhất sắp xếp.
Cho dù Đổng di nương này lấy được đại quyền quản gia cũng không đến mức có thể vươn tay vào trong phòng lão phu nhân.
Thượng Quan cô cô đang muốn nói gì bỗng thấy một người vén rèm đi ra khỏi phòng chính, nhất thời ngậm miệng.
Người nọ trùng hợp là người mà Tây Lương Mạt rất quen thuộc.
Gương mặt nàng ta hàm sương mang tuyết như hoa lê tháng tư, đôi mắt đẹp đưa
tình, mũi quỳnh, môi nhỏ, bộ váy dài bó thắt lưng màu xanh lam nhạt khảm châu ngọc tôn lên thân hình yểu điệu, như một đóa hoa thược dược yêu
kiều nở rộ trong gió.
Không phải Tứ tiểu thư Tây Lương Đan còn ai.
Hai tỷ muội đã lâu không gặp, nay bốn mắt nhìn nhau, Tây Lương Mạt thấy
trong đôi mắt nàng ta gợn lên đủ làn sóng mãnh liệt, như hận, như giận,
như oán, cuối cùng đều hóa thành bình tĩnh, thậm chí nàng ta còn cười
với nàng, cung kính cúi người: “Ra mắt Đại tỷ tỷ.”
Tây Lương Mạt không khỏi nhướng mày tiến lên nâng nàng ta dậy, mỉm cười:
“Đã lâu không gặp, xem ra Tứ muội muội ở thôn trang sống cũng không tệ,
nay tinh thần chẳng những tốt hơn nhiều, mặt mũi cũng khỏi, không còn
thấy vết thương đáng sợ lúc trước, ngay cả tính tình cũng dịu dàng uyển
chuyển, thật khiến Đại tỷ tỷ ta nhìn mà vui mừng.”
Năm đó Tây Lương Đan thích nhất sai khiến nàng như nô tỳ, nàng liền bỏ thêm dược vật trong hộp phấn của Tây Lương Đan khiến làn da cực kỳ mẫn cảm,
chỉ cần trong không khí có phấn hoa Tây Lương Đan sẽ phát tác, ngứa ngáy vô cùng, thối rữa chảy mủ.
Bởi loại dược vật này được viết trong một bản ghi chép bằng tay của một
sủng phi rất thích chế tạo son phấn của tiền triều mà Liễu ma ma để lại
cho nàng, vị sủng phi tiền triều đã dùng để hãm hại phi tử khác, không
phải độc dược nên ngay cả Thái Y cũng không tra ra được.
Chỉ là không ngờ một thời gian không gặp, nay đang giữa mùa xuân, trong
không khí tràn ngập phấn hoa, mà Tây Lương Đan này trên mặt chẳng những
đã khỏi mà ngay cả tính cách cũng bình tĩnh im lặng hơn nhiều.
Nhắc tới cuộc sống ở nông thôn, khóe mắt Tây Lương Đan bất giác giật giật, lộ ra biểu cảm sợ hãi xen lẫn oán hận.
Năm đó Lê thị không một chút khách khí đối với con gái của kẻ tử thù, dùng
mọi thủ đoạn để dày vò, Tây Lương Đan ở đó kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không thưa, trực tiếp mài bằng tính tình đại tiểu thư dữ dằn.
Không, có lẽ hiện nay Tây Lương Đan mới giống con gái của Hàn thị, muội muội ruột thịt của Tây Lương Tiên.
Điểm này có thể nhìn ra khi Tây Lương Đan dám liên thủ với Lục Tướng gia,
tới trước mặt Hoàng Đế tố giác nàng không phải cốt nhục của Hoàng Đế, ý
đồ dồn nàng vào chỗ chết.
Tây Lương Mạt nhìn Tây Lương Đan trước mặt, ánh mắt lóe lên.
Tây Lương Đan rất nhanh đã trở về vẻ mặt bình thường, cúi đầu xa xôi nói:
“Khiến Đại tỷ tỷ nhớ thương là lỗi của muội muội, mời Đại tỷ tỷ vào, lão phu nhân và Đổng di nương đã chờ ngài rất lâu.”
Dứt lời, nàng ta nghiêng người để Tây Lương Mạt vào trong phòng.
Tây Lương Mạt mỉm cười không từ chối, bước vào phòng.
Nàng vừa vào phòng đã thấy lão phu nhân và Đổng di nương đang ngồi quanh bàn gỗ lim bát bảo không biết đang nói cái gì, có thể thấy mặt Đổng di
nương sắp dính vào trong lòng lão phu nhân, lão phu nhân cũng rất sủng
ái đặt tay lên vai nàng ta, giống như nàng ta mới là cháu gái ruột của
lão phu nhân, Ngũ tiểu thư Tây Lương Nguyệt ngồi bên ngược lại thành
người xa lạ.
Tây Lương Nguyệt thấy Tây Lương Mạt vén mành vào ánh mắt toát ra một tia vui mừng, lập tức đứng lên: “Đại tỷ tỷ!”
Tây Lương Mạt nhìn biểu cảm trên mặt muội muội nhỏ tuổi nhất này không
giống giả vờ cũng cười đáp lại: “Nghe nói Nguyệt Nhi đã đến tuổi đính
thân, khi ngươi cập kê Đại tỷ tỷ thật sự không có thời gian tới đây cho
nên chỉ sai người đưa đồ trang sức tới, ngươi có thích không?”
Tây Lương Nguyệt gật đầu, cười hai mắt cong cong: “Đại tỷ tỷ tặng đương nhiên rất đẹp.”
“Đẹp cái gì, chỉ là một bộ trang sức nam châu thôi… Khụ khụ… đã làm nha đầu
ngươi hoa mắt, đúng là thứ không có mắt nhìn!” Lão phu nhân vừa ho khan
vừa lạnh như băng nói.
Tây Lương Mạt nhìn về phía lão phu nhân, đối diện một đối mắt đục ngầu, lão phu nhân nhìn sắc mặt có vẻ hồng hào, thân thể dường như cũng mập hơn
không ít.
“Cháu gái ra mắt lão phu nhân.” Tây Lương Mạt vẫn cúi người theo quy củ.
Lão phu nhân cười lạnh một tiếng: “Loại người… không có thể diện, không
biết xấu hổ như ngươi, phủ Tĩnh Quốc Công chúng ta không dám nhận loại
tiện nhân kiêu ngạo vô liêm sỉ như ngươi làm cháu gái.”